Nghe những lời nói đầy khó hiểu đang vang lên bên tai, Noãn Noãn rơi vào trầm tư.
"Lâm Thanh đến đây ư? Làm sao anh ta lại đến đây được chứ? Anh ta biết mình ở chỗ Hàn Thiên Dạ... Rõ ràng là người từ bỏ mình trước, vì cớ gì lại trở nên cố chấp đến như vậy ?"
Hàn Thiên Dạ nhìn vào ánh mắt vô hồn đang lơ đi, hắn liền cảm thấy không vui.
-"Lại nghĩ đến người khác nữa sao? Em đa tình thật đó? Xem ra phải dạy dỗ một lần để em hiểu rõ vị trí của mình rồi..?"
Noãn Noãn giật mình trước lời nói đầy mưu mô, am hiểm của hắn, cô càng liều mạng vùng vẫy hòng thoát khỏi sự khống chế nhưng sức áp đảo đến từ người đàn ông trưởng thành quá lớn khiến cánh tay cô hằn lên những lằn đỏ ửng, đau rát ...
Nhìn vào dáng vẻ bá đạo đáng ghét, ánh mắt nhìn thấu nội tâm cô lúc nào hắn cũng muốn bắt nạt cô cưỡng ép cô, dù rất sợ hãi nhưng Noãn Noãn vẫn không nhịn được mà nói mấy lời khiêu khích.
-"Hàn Thiên Dạ không phải anh mắc bệnh sạch sẽ sao? Nếu tôi đã là người của người khác rồi không lẽ anh vẫn muốn chạm vào sao? Anh không sợ bẩn à? "
Ánh mắt hắn càng lúc càng lạnh lẽo sắt bén, đôi môi mỏng kiêu bạc kẽ run lên, khóe miệng mặn đắng, vần trán nổi lên những lằn gân xanh giận dữ chăng chịt.
Cô lúc nào cũng như vậy bướng bỉnh và không nghe lời, là một con hổ giấy đáng thương bị hắn nắm trong lòng bàn tay dễ dàng, nghe từng câu nói ấy hắn lại liên tưởng tới cảnh cô cùng Tạ Minh cũng nằm trên giường làm ra loại chuyện thân mật ấy.
Hắn hận bản thân không nỡ đem cô xé thành hai mảnh, hận bản thân lúc nào cũng phải cố khoang dung mà bỏ qua chuyện đó,... ánh mắt càng lúc càng tàn độc chỉ có hắn biết bản thân mình phải nhịn thế nào để không bóp chết cô lần nữa..
Noãn Noãn nhìn vào biểu cảm đó lại lóe lên một hi vọng nhỏ nhoi.
"Chê tôi dơ bẩn đi, mắng tôi như lần trước nữa đi. Anh làm gì trừng phạt tôi cũng được miễn là đừng chạm vào tôi... cho dù bị nhốt lại hay bắt làm hầu nữ tôi đều sẽ vui vẻ đón nhận..."
-"Hahaha..."
Giọng cười lạnh lẽo đáng sợ vang lên giữa không gian căng thẳng đến nghẹt thở.
-"Em ngây thơ thật đó."
Hàn Thiên Dạ dùng tay siết chặt lấy cằm cô, nhìn vào gương mặt dần tái xanh, đôi mắt tròn xoe đang mở to vì sợ hãi không ngừng run rẩy né tránh.
-"Em cho rằng tôi sẽ để ý sao? Đúng là tôi đã để người khác trộm mất em đi, lấy đi lần đầu tiên của em... Nhưng thứ thuộc về tôi mãi mãi sẽ là của tôi...
Nếu như em và tên đó thật sự đã có gì rồi, như vậy lúc tôi tiến vào trong....
Em sẽ không phải chịu đau đớn nữa...."
Một tiếng "Rầm" lớn vang lên trong đầu, Noãn Noãn choáng váng khi nghe mấy lời kinh khủng mà đầy tà ý đó.
Cô như rơi giữ hồ nước sâu thẳm âm u tối tâm đầy nguy hiểm, sợ hãi , bất lực, khó thở, đến tuyệt vọng... không ai có thể cứu cô thoát khỏi tình cảnh này không lẽ hôm nay cô thật sự phải cùng hắn....
Không! Không! Chỉ cần nghĩ tới cảnh tượng lần trước thôi cô đã khiếp sợ đến nổi hết da gà, lạnh lẽo tận xương tủy. Cô không muốn bị hắn cưỡng đoạt, cô không yêu hắn, không thể cùng hắn làm chuyện vợ chồng, hắn đã có hôn thê...
Đúng vậy cô không muốn trở thành người thứ ba càng không muốn chịu sự nhục nhã này.
-"Đừng, anh... anh đừng đến gần tôi. Không muốn mà."
Cơ thể cô run lên cầm cập, cơ thể nhỏ bé không ngừng uốn éo như tấm vải lụa đào là uyển chuyển mềm mại lại thước tha kiều diễm mà hắn lại như thân cây cổ thụ to lớn, rắn rỏi, vững chãi bị cô quấn lấy đến mức tình say ý loạn...
Hàn Thiên Dạ lại lần nữa giữ chặt lấy cơ thể cô, thân thể săn chắc mạnh mẽ của hắn chen chúc vào giữa đôi chân nhỏ bé yếu ớt đang run lên từng đợt, từng đợt, tê tái, lạnh lẽo...
-"Em ngoan một chút.."
Tiếng nói trầm khàn nhuốm màu dục vọng vang lên khắp phòng. Đôi mắt đầy dụ hoặc nồng nàn say mê nhìn cô không rời.
*
Hắn kéo chiếc áo lót đen đang che lấy nơi nữ tính gợi cảm trên người cô xuống làm lộ ra cảnh tượng diễm lệ đầy mê hoặc, những nụ hoa cương c*ng vì sự đụng chạm nhấp nhô theo từng hơi thở dồn dập khiến hắn không nhịn được mà nóng bừng người lên.
-"Chậc chậc, em đúng là tiểu yêu tinh...
Hôm nay em đã sẵn sàng để thuộc về anh chưa ?"
-"Ối.. không, đừng ... mà.."
Hắn khẽ đặt một nụ hôn mãnh liệt lên bầu ngực nõn nà, tròn trịa, nhỏ nhắn, đang ửng hồng như quả đào thơm ngon, ngọt ngào, trắng trẻo, căng mọng chờ hắn đến hái đi.
Vừa mềm mại vừa ấp áp lại vương vấn hương thơm hoa hồng nhẹ nhàng quyến rũ. Hắn điên cuồng cắn m*t như một con ong say mê hút lấy chất dịch ngon ngọt từ nhụy hoa tươi mát.
-"Á ... đau... ư ư.. đừng... đừng ...anh.. anh điên ... rồi sao ?"
-"Em sao vậy.. bé con. Thích rồi có đúng không?"
Noãn Noãn tê dại khắp người, miên man trước sự đụng chạm của hắn, hơi ấm từ cơ thể hắn dần bao trùm thân thể cô, cả người cô không còn chút sức lực nào để phản kháng. Cảm giác kích thích mới mẻ trước nay chưa từng có...
Hơi ấm từ miệng hắn, hơi thở của hắn, sự ướt át trên bầu ng*c nhỏ bé. Cô không thể chịu được những hành động *** mỹ này, cô chỉ mới tròn mười tám tuổi, chưa từng tiếp xúc thân mật với đàn ông, càng chưa bao giờ làm loại chuyện điên rồ này...
Những cảm giác lạ lẫm khiến cô vừa thích thú vừa ngại ngùng lại vô cùng sợ hãi, hắn đang khuấy đảo thân thể cô, khơi gợi những cảm giác bị ẩn giấu, làm lu mờ tâm trí hỗn loạn non nớt của cô...
Hàn Thiên Dạ ngẩng cao đầu nhìn vào gương mặt phiếm hồng tràn đầy dục vọng, đôi môi mỏng khẽ cười nhẹ nhàng, lần nữa hôn lên khắp gương mặt cô, quấn quýt lấy môi cô không rời.
Noãn Noãn bị hành động này làm cho ngỡ ngàng không kịp phản ứng, không thể vùng vẫy chỉ có thể tiếp nhận một cách ép uổng.
Bàn tay còn lại cũng không yên phận kéo tuột chiếc quần dài trên người cô một cách nhanh chóng chỉ còn lại chiếc quần l*t đen nhỏ đang che chắn cho nơi tư mật đã ướt sũng.
Hắn lại vô cùng vội vã hấp tấp kéo khóa quần của mình ra để lộ con quái vật khổng lồ bên trong đã cương c*ng đến mức đau nhức..
Tiếng khóa kéo làm Noãn Noãn dần tỉnh táo lại, để thoát khỏi sự trầm mê của hắn cô bất ngờ cắn lấy chiếc lưỡi đang cuồng nhiệt trong cô.
-"Chậc" khóe miệng hắn có màu đỏ của máu đang chảy ra, nhưng hắn vẫn điềm nhiên không quan tâm.
-"Em nhẫn tâm thật đó."
Hắn vội tách đôi môi cô ra, gương mặt vẫn chưa thõa mãn, giọng nói càng lúc càng khàn đặc nhìn cô như gã thợ săn nhìn vào con mồi béo bỡ trước mắt...
-"Tôi ... xin anh đừng làm chuyện đó mà, tha cho tôi đi có được không?"
Nước mắt cô tuông rơi một cách bất lực, cô thật sự bị dọa sợ rồi, con quái vật bên dưới hắn thật sự quá to lớn khiến cô ám ảnh run rẩy mà van nài xin tha..
-"Bây giờ đến cả tôi cũng không thể dừng lại được nữa..."
"Lâm Thanh đến đây ư? Làm sao anh ta lại đến đây được chứ? Anh ta biết mình ở chỗ Hàn Thiên Dạ... Rõ ràng là người từ bỏ mình trước, vì cớ gì lại trở nên cố chấp đến như vậy ?"
Hàn Thiên Dạ nhìn vào ánh mắt vô hồn đang lơ đi, hắn liền cảm thấy không vui.
-"Lại nghĩ đến người khác nữa sao? Em đa tình thật đó? Xem ra phải dạy dỗ một lần để em hiểu rõ vị trí của mình rồi..?"
Noãn Noãn giật mình trước lời nói đầy mưu mô, am hiểm của hắn, cô càng liều mạng vùng vẫy hòng thoát khỏi sự khống chế nhưng sức áp đảo đến từ người đàn ông trưởng thành quá lớn khiến cánh tay cô hằn lên những lằn đỏ ửng, đau rát ...
Nhìn vào dáng vẻ bá đạo đáng ghét, ánh mắt nhìn thấu nội tâm cô lúc nào hắn cũng muốn bắt nạt cô cưỡng ép cô, dù rất sợ hãi nhưng Noãn Noãn vẫn không nhịn được mà nói mấy lời khiêu khích.
-"Hàn Thiên Dạ không phải anh mắc bệnh sạch sẽ sao? Nếu tôi đã là người của người khác rồi không lẽ anh vẫn muốn chạm vào sao? Anh không sợ bẩn à? "
Ánh mắt hắn càng lúc càng lạnh lẽo sắt bén, đôi môi mỏng kiêu bạc kẽ run lên, khóe miệng mặn đắng, vần trán nổi lên những lằn gân xanh giận dữ chăng chịt.
Cô lúc nào cũng như vậy bướng bỉnh và không nghe lời, là một con hổ giấy đáng thương bị hắn nắm trong lòng bàn tay dễ dàng, nghe từng câu nói ấy hắn lại liên tưởng tới cảnh cô cùng Tạ Minh cũng nằm trên giường làm ra loại chuyện thân mật ấy.
Hắn hận bản thân không nỡ đem cô xé thành hai mảnh, hận bản thân lúc nào cũng phải cố khoang dung mà bỏ qua chuyện đó,... ánh mắt càng lúc càng tàn độc chỉ có hắn biết bản thân mình phải nhịn thế nào để không bóp chết cô lần nữa..
Noãn Noãn nhìn vào biểu cảm đó lại lóe lên một hi vọng nhỏ nhoi.
"Chê tôi dơ bẩn đi, mắng tôi như lần trước nữa đi. Anh làm gì trừng phạt tôi cũng được miễn là đừng chạm vào tôi... cho dù bị nhốt lại hay bắt làm hầu nữ tôi đều sẽ vui vẻ đón nhận..."
-"Hahaha..."
Giọng cười lạnh lẽo đáng sợ vang lên giữa không gian căng thẳng đến nghẹt thở.
-"Em ngây thơ thật đó."
Hàn Thiên Dạ dùng tay siết chặt lấy cằm cô, nhìn vào gương mặt dần tái xanh, đôi mắt tròn xoe đang mở to vì sợ hãi không ngừng run rẩy né tránh.
-"Em cho rằng tôi sẽ để ý sao? Đúng là tôi đã để người khác trộm mất em đi, lấy đi lần đầu tiên của em... Nhưng thứ thuộc về tôi mãi mãi sẽ là của tôi...
Nếu như em và tên đó thật sự đã có gì rồi, như vậy lúc tôi tiến vào trong....
Em sẽ không phải chịu đau đớn nữa...."
Một tiếng "Rầm" lớn vang lên trong đầu, Noãn Noãn choáng váng khi nghe mấy lời kinh khủng mà đầy tà ý đó.
Cô như rơi giữ hồ nước sâu thẳm âm u tối tâm đầy nguy hiểm, sợ hãi , bất lực, khó thở, đến tuyệt vọng... không ai có thể cứu cô thoát khỏi tình cảnh này không lẽ hôm nay cô thật sự phải cùng hắn....
Không! Không! Chỉ cần nghĩ tới cảnh tượng lần trước thôi cô đã khiếp sợ đến nổi hết da gà, lạnh lẽo tận xương tủy. Cô không muốn bị hắn cưỡng đoạt, cô không yêu hắn, không thể cùng hắn làm chuyện vợ chồng, hắn đã có hôn thê...
Đúng vậy cô không muốn trở thành người thứ ba càng không muốn chịu sự nhục nhã này.
-"Đừng, anh... anh đừng đến gần tôi. Không muốn mà."
Cơ thể cô run lên cầm cập, cơ thể nhỏ bé không ngừng uốn éo như tấm vải lụa đào là uyển chuyển mềm mại lại thước tha kiều diễm mà hắn lại như thân cây cổ thụ to lớn, rắn rỏi, vững chãi bị cô quấn lấy đến mức tình say ý loạn...
Hàn Thiên Dạ lại lần nữa giữ chặt lấy cơ thể cô, thân thể săn chắc mạnh mẽ của hắn chen chúc vào giữa đôi chân nhỏ bé yếu ớt đang run lên từng đợt, từng đợt, tê tái, lạnh lẽo...
-"Em ngoan một chút.."
Tiếng nói trầm khàn nhuốm màu dục vọng vang lên khắp phòng. Đôi mắt đầy dụ hoặc nồng nàn say mê nhìn cô không rời.
*
Hắn kéo chiếc áo lót đen đang che lấy nơi nữ tính gợi cảm trên người cô xuống làm lộ ra cảnh tượng diễm lệ đầy mê hoặc, những nụ hoa cương c*ng vì sự đụng chạm nhấp nhô theo từng hơi thở dồn dập khiến hắn không nhịn được mà nóng bừng người lên.
-"Chậc chậc, em đúng là tiểu yêu tinh...
Hôm nay em đã sẵn sàng để thuộc về anh chưa ?"
-"Ối.. không, đừng ... mà.."
Hắn khẽ đặt một nụ hôn mãnh liệt lên bầu ngực nõn nà, tròn trịa, nhỏ nhắn, đang ửng hồng như quả đào thơm ngon, ngọt ngào, trắng trẻo, căng mọng chờ hắn đến hái đi.
Vừa mềm mại vừa ấp áp lại vương vấn hương thơm hoa hồng nhẹ nhàng quyến rũ. Hắn điên cuồng cắn m*t như một con ong say mê hút lấy chất dịch ngon ngọt từ nhụy hoa tươi mát.
-"Á ... đau... ư ư.. đừng... đừng ...anh.. anh điên ... rồi sao ?"
-"Em sao vậy.. bé con. Thích rồi có đúng không?"
Noãn Noãn tê dại khắp người, miên man trước sự đụng chạm của hắn, hơi ấm từ cơ thể hắn dần bao trùm thân thể cô, cả người cô không còn chút sức lực nào để phản kháng. Cảm giác kích thích mới mẻ trước nay chưa từng có...
Hơi ấm từ miệng hắn, hơi thở của hắn, sự ướt át trên bầu ng*c nhỏ bé. Cô không thể chịu được những hành động *** mỹ này, cô chỉ mới tròn mười tám tuổi, chưa từng tiếp xúc thân mật với đàn ông, càng chưa bao giờ làm loại chuyện điên rồ này...
Những cảm giác lạ lẫm khiến cô vừa thích thú vừa ngại ngùng lại vô cùng sợ hãi, hắn đang khuấy đảo thân thể cô, khơi gợi những cảm giác bị ẩn giấu, làm lu mờ tâm trí hỗn loạn non nớt của cô...
Hàn Thiên Dạ ngẩng cao đầu nhìn vào gương mặt phiếm hồng tràn đầy dục vọng, đôi môi mỏng khẽ cười nhẹ nhàng, lần nữa hôn lên khắp gương mặt cô, quấn quýt lấy môi cô không rời.
Noãn Noãn bị hành động này làm cho ngỡ ngàng không kịp phản ứng, không thể vùng vẫy chỉ có thể tiếp nhận một cách ép uổng.
Bàn tay còn lại cũng không yên phận kéo tuột chiếc quần dài trên người cô một cách nhanh chóng chỉ còn lại chiếc quần l*t đen nhỏ đang che chắn cho nơi tư mật đã ướt sũng.
Hắn lại vô cùng vội vã hấp tấp kéo khóa quần của mình ra để lộ con quái vật khổng lồ bên trong đã cương c*ng đến mức đau nhức..
Tiếng khóa kéo làm Noãn Noãn dần tỉnh táo lại, để thoát khỏi sự trầm mê của hắn cô bất ngờ cắn lấy chiếc lưỡi đang cuồng nhiệt trong cô.
-"Chậc" khóe miệng hắn có màu đỏ của máu đang chảy ra, nhưng hắn vẫn điềm nhiên không quan tâm.
-"Em nhẫn tâm thật đó."
Hắn vội tách đôi môi cô ra, gương mặt vẫn chưa thõa mãn, giọng nói càng lúc càng khàn đặc nhìn cô như gã thợ săn nhìn vào con mồi béo bỡ trước mắt...
-"Tôi ... xin anh đừng làm chuyện đó mà, tha cho tôi đi có được không?"
Nước mắt cô tuông rơi một cách bất lực, cô thật sự bị dọa sợ rồi, con quái vật bên dưới hắn thật sự quá to lớn khiến cô ám ảnh run rẩy mà van nài xin tha..
-"Bây giờ đến cả tôi cũng không thể dừng lại được nữa..."
Danh sách chương