Cánh cửa phòng từ từ mở ra, Noãn Noãn đang chìm say trong giấc ngủ bỗng cảm thấy lạnh sống lưng mà bần thần bật dậy. Ánh mắt lạnh lẽo tà mị đang nhìn cô, bóng người đàn ông cao to ngồi cạnh giường khiến cô vừa sợ hãi vừa lùi về sau.

-"Hàn Thiên Dạ anh đến đây làm gì ?" Không lẽ lại đổi ý mà muốn giết tôi sao?"

Không gian chìm vào im lặng, chỉ còn lại tiếng thở tiếng và nhịp tim đập.

-"Hình như em vẫn chưa thực hiện nghĩa vụ của người vợ."

Câu nói đơn giản điềm tĩnh lại khiến cô càng sợ hắn hơn, sao hắn lại tự dưng đề cập đến chuyện này.

Không phải tối qua vẫn còn muốn giết cô, trời còn chưa sáng hẳn hắn lại có mặt ở đây và đưa ra yêu cầu kì lạ này. Rốt cuộc thâm tâm Hàn Thiên Dạ còn có mưu tính gì? -"Anh... anh đừng nói giỡn nữa được không. Chúng ta sao có thể chứ. Không phải anh... nói tôi rất dơ bẩn sao, tôi không xứng với anh đâu,.. nên anh tha cho tôi đi."

-"Nhìn tôi có giống nói giỡn không? Đúng là em rất dơ bẩn, nhưng nói xem tại sao tôi vẫn không nỡ từ bỏ em.

Xem nào, tôi không thể nuôi vợ dùm kẻ khác được."

Nói rồi một bàn tay to lớn lạnh lẽo giữ chặt lấy bờ vai mảnh mai của cô, Noãn Noãn sợ hãi vùng vẫy kháng cự. Nhưng sức lực yếu ớt của cô với người đàn ông mạnh mẽ kia chỉ như trứng chọi đá.

-"Biết điều thì em đừng chống cự vô ích nữa."

-"Không, buông ra đi mà..."

Mắc kệ sự phản đối quyết liệt từ cô, hắn vẫn mặc nhiên giữ chặt cô, mạnh bạo mà hôn lên đôi môi nhỏ đỏ hồng, mộng nước đang hằn lại nhiều vết thương, cảm nhận vị ngọt ngào quyết rũ đã khiến hắn bao lần trầm mê.

Hàn Thiên Dạ luồn lách chiếc lưỡi không yên phận qua hàm răng trắng như ngọc, tiến sâu vào trong quấn quýt m*t lấy chiếc lưỡi nhỏ bé của cô từ chút từng chút một làm gương mặt cô đỏ ửng.

-"Ưm ... ưm"

Kĩ thuật hắn vô cùng điêu luyện còn có sự ấm áp trơn mớn và mùi hương nhàn nhạt từ gỗ tràm của hắn khiến cô khó thở, cả người như mềm nhũn ra, vừa muốn vùng vẫy chống cự lại càng chìm đắm mơ hồ như sa vào vũng bùn không thể thoát khỏi.

-"Sao vậy, chỉ mới như này đã không chịu được rồi sao ? Tôi thắc mắc em và tên Tạ Minh đã làm những gì đó."



-"Ư..ưm...Tôi đã nói là chúng tôi trong sạch. Anh... anh đã làm gì với anh ấy rồi? Bao giờ anh mới chịu thả anh ấy ra?"

Giọng nói dịu ngọt trong trẻo sau hơi thở đứng quãng, càng khơi gợi sự tàn bạo của hắn.

Lo lắng cho người khác ư?

Cô bây giờ đã ở trong tình trạng gì mà vẫn một lòng một dạ với tên đàn ông khác chứ?

Không lẽ cô nghĩ rằng hắn đã chết rồi ư?

Sự tức giận và ghen tị khiến hắn càng cuồng loạn hơn, giữ chặt cơ thể cô, áp sát xuống giường, dùng sức lực mạnh bạo mà đè lên thân thể cô.

-"Nặng... nặng quá, anh thả tôi ra đi. Tôi sắp không thở nổi nữa."

"Xoẹt" bàn tay nhanh nhẹn đã xé rách chiếc áo ngủ, làm đứt cúc áo vương vãi khắp sàn.

-"Không, ...không..."

Cơ thể trắng trẻo mịn màng, đôi gò bồng bềnh nhỏ xinh đang thoắt ẩn thoắt hiện trước mặt hắn, nơi đó hắn đã từng nhìn thấy, từng chạm vào, lại nghĩ đến cảnh cô cùng người khác làm loại chuyện này, ánh mắt sắt lạnh lóe lên ngọn lửa giận dữ.

-"Không phải em là vợ tôi ư? Đã đến lúc tôi đòi lại quyền lợi thuộc về người chồng rồi? "

-"Không... không, xin anh đừng mà. Tôi không muốn... không muốn mà. Hàn Thiên Dạ xin anh đó." Noãn Noãn liên tục lắc đầu ngoe nguẩy, cả cơ thể run lên, cô ấy biết hắn định làm gì, cô trăm vạn lần cũng không muốn làm điều đó cùng hắn.

Hàn Thiên Dạ vẫn giữ nguyên vẻ mặt điển trai lạnh lùng khó chịu nở nụ cười nhếch mép nhìn cô đầy nham hiểm.

-"Hôm nay cho dù em có phản kháng thế nào, cũng không thể thoát khỏi tôi đâu."

Ánh mắt Noãn Noãn tối sầm lại tràn ngập sự sợ hãi, cô điên cuồng vùng vẫy chống cự, vun nắm đấm yếu ớt vào người đàn ông đang đè chặt phía trên bao trùm lấy thân thể cô.

-"Đừng.. đừng mà huhu... Anh trừng phạt tôi thế nào cũng được xin anh, đừng làm chuyện đó mà."

Những giọt nước mắt yếu ớt bất lực rơi xuống. Thân thể cô lạnh lẽo run rẩy, sự tuyệt vọng ôm trọn tâm trí cô.



Giờ phút này cô phải làm gì để thoát khỏi hắn đây. Phải làm gì thì hắn mới tha cho cô. Cô như cá nằm trên thớt không lẽ cứ tùy ý mà để mặt hắn ép buộc.

Người đàn ông trước mắt vẫn không quan tâm cô đang khóc , tay trái giữ chặt lấy đôi tay nhỏ bé của cô khóa chặt trên đầu, bàn tay phải còn lại liên tục sờ soạng khắp người cô.

Chạm vào đôi gò bồng bềnh, những ngón tay thuông dài liên tục lướt trên từng tất da thịt đang khẽ run, chiếc eo nhỏ xinh, bờ lưng nõn nà, cặp m*ng căn tròn đầy đặn, từng nơi từng nơi đều đang bị hắn xâm phạm mà nóng dần lên.

Vân vê luồng vào từ lớp áo bàn tay to lớn chạm vào những nụ hoa nhạy cảm trên người cô. Thân thể cô còn khá nhỏ nhưng nếu được hắn chăm sóc vuốt ve mỗi ngày thì rất nhanh lại căng tròn phổng phao, ra dáng một thiếu nữ trưởng thành.

Hắn bất ngờ bóp chặt một bên nụ hoa còn chưa hé nở khiến cô cong người lên giật mình hét to.

-"Đau .. đau quá!" bàn tay Hàn Thiên Dạ vẫn dùng sức siết chặt nụ hoa nhỏ bé như một lời trừng phạt, rồi lại vân vê đầy tà ý khiến cô tê dại cảm nhận sự hưng phấn, cảm giác lạ lẫm trước nay chưa từng có.

-"Xin anh, đừng như vậy.... như này kì lạ quá rồi... xin..."

Noãn Noãn còn chưa nói hết câu, đôi môi mỏng bạc tình lạnh lẽo lại lần nữa khóa chặt môi cô, hắn cuồng nhiệt ngang ngược mà hôn cô, hơi ấm từ chiếc lưỡi đang không ngừng chạm vào cô, Hàn Thiên Dạ ép cô nuốt lấy tất cả những gì hắn đưa vào khoang miệng, sự ái muội tràn ngập khắp phòng.

Noãn Noãn hô hấp khó khăn, thân thể vẫn đang uốn éo chống cự, liên tục chạm vào thân thể cường tráng khiến hắn càng lúc càng nóng dẫn, càng lúc càng muốn nhấn chìm cô.

Ánh nắng trong căn phòng dần được chiếu rọi, bóng người phụ nữ nhỏ bé đang thở dốc nét mặt phơi bày ra biểu cảm hết sức quyến rũ, nữ tính đầy mê hoặc. Mà người đàn ông nằm trên thân thể cô lại đang nhìn cô bằng cái nhìn xa xăm, sâu thẳm đầy áp đảo như muốn nuốt chửng cơ thể nhỏ bé ngay lập tức.

"Đáng ghét sao cô ấy lại bày ra bộ mặt này chứ..." Hàn Thiên Dạ vừa nghĩ vừa cắt chặt răng, không ngừng nuốt nước bọt.

-"Tại sao anh lại đối với tôi như vậy...?"

Ánh mắt lờ đờ đáng thương pha lẫn chút tủi thân, giọng nói nữ tính ái muội cùng quần áo xộc xệch, đang lả lướt dưới giường nhẹ nhàng thốt lên.

Giọng nói trầm khàn phát ra ngay bên tay cô thủ thỉ.

-"Em muốn biết sao? Cũng được thôi...Tôi sẽ cho em biết.

Nếu không phải người yêu cũ em tìm tới cửa sao tôi có thể điên tới mức này. Tôi sẽ không nhường em cho bất cứ ai.

Em là của tôi, chỉ được thuộc về tôi Noãn Noãn à!"
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện