Thánh Gióng ngày nhỏ là một cậu bé ham chơi. Trong nhà chỉ còn mỗi mẹ. Không phải đi học chữ như những đứa trẻ cùng tuổi khác. Thánh Gióng ngày nào cũng cưỡi trâu cưỡi bò đi chơi đánh trận giả với mấy thằng con trai trong xóm. Ngẫu nhiên được vài đám con gái ngưỡng mộ. Đại loại là khi ngồi từ trên cao chỉ huy đánh trận thì trông khá oai phong. Thánh Gióng cũng lấy vậy làm kiêu ngạo.
Tích Thủy lại khác. Trong nhà có cha lẫn mẹ, họ đều làm ngư dân. Gia cảnh Tích Thủy khá giả, không phải làm việc nặng quá nhiều nhưng không hề tự cho mình là giàu có. Ngoài phụ cha mẹ ra thì Tích Thủy còn trồng rau, trồng khoai, đến mùa thì mang ra ngoài chợ bán. Đôi lần lơ đãng cũng thấy có vài tên con trai chơi đùa, trong đó có cả Thánh Gióng.
Tích Thủy không giống những đứa con gái khác, tính tình có hơi chua ngoa, khó tính nên không được mấy đứa con gái thích cho lắm. Tuy cùng với Thánh Gióng là hàng xóm nhưng cả năm chỉ gặp nhau được mấy lần. Cho nên khiếu thẩm mỹ lẫn suy nghĩ của Tích Thủy cũng không giống ai. Trong khi con gái ai cũng thích con trai trắng trẻo đẹp đẽ thì Tích Thủy lại thích Thánh Gióng chân lấm tay bùn hơn.
Không biết từ lúc nào, Tích Thủy mỗi lần ra chợ bán rau đều vô tình liếc thấy Thánh Gióng. Một đám con trai đang chơi đùa, chỉ nhìn thấy mỗi hắn. Tích Thủy chống cằm, che giấu nụ cười nơi đáy mắt. Tâm tư của một đứa con gái mười một tuổi chẳng ai hiểu nổi. Thánh Gióng lại thua cô vài tuổi. Rõ ràng chẳng ai chấp nổi phần tình cảm này.
Có một năm, giặc ngoại xâm tràn vào lãnh thổ. Dân làng xô đẩy nhau bỏ chạy, cha mẹ Tích Thủy cũng ôm đồm đủ thứ, một tay xách nải, một tay kéo con gái, mẹ Tích Thủy như cái ghìm sắt kéo cô đi. Tích Thủy vùng dậy, chạy sang nhà bên cạnh. Đã tan tác không còn thấy ai. Đìu hiu không một bóng người.
Tích Thủy hoảng hốt chạy náo khắp nhà. Tiếng vó ngựa hí dài, tiếng đao kiếm chém nhau, tiếng cha mẹ đằng xa thúc giục, Tích Thủy không biết mình ngu ngốc bỏ mặc tất cả để tìm kiếm cái gì. Cuối cùng lại tìm thấy mẹ Thánh Gióng núp trong cái lu nước. Cô không chần chừ dìu bà chạy trốn cùng với gia đình mình.
- Tích Thủy!
Tích Thủy nhìn về phía cha mẹ kinh hô, rồi như có phản xạ, cô ngồi xụp xuống sau gánh hàng rong. Một mùi tên đâm vào một xác chết sau lưng, Tích Thủy che miệng nôn ọe thành đống. Mẹ Thánh Gióng đã an toàn cùng cha mẹ cô một chỗ, Tích Thủy cố gắng cúi thấp đầu để lính giặc không thấy mình.
Đúng lúc này, một tiếng hí dài lọt vào tai. Tích Thủy quay đầu, mẹ Thánh Gióng hô lên một tiếng mừng rỡ. Người tráng sĩ mang áo giáp sắt, cưỡi ngựa dũng mãnh xông tới, như vũ bão càn quét. Bọn giặc sợ hãi, dồn tất cả lực tấn công vào hắn. Tích Thủy tròn mắt, cậu bé nhỏ tuổi hơn cô từ lúc nào đã cao lớn ngồi trên lưng ngựa, chân chính đánh lại giặc xâm lược.
Không ngẩn ngơ được lâu, Tích Thủy vội bỏ chạy về phía cha mẹ. Trước khi đi còn không quên ngoái đầu nhìn hắn một lần nữa. Chậm rãi khắc sâu hình ảnh đó trong đầu.
- Bẩm Thiên Vương, bên ngoài là một vị thần tiên người trần mới lên.
- Người phàm? - Thánh Gióng đang bận xem báo cáo, nghe vậy thì hai mày từ từ giãn ra - Trần Thạch sắp có đồng hương rồi. Đi! Xem xem tên đó là người thế nào.
Thánh Gióng ăn mặc đơn giản, áo phông quần dài, nhìn không giống một Phù Đổng Thiên Vương chút nào, đi sau là một thị vệ khác. Hắn thong dong bước đến cổng Thiên Đình. Bên ngoài hai, ba thị vệ đang chặn lại một người. Người kia lại không phải là một người đàn ông mà là một cô gái, còn là một cô gái trẻ. Thánh Gióng chớp mắt, nghĩ có phải Thiên Đình ghi sai tên người rồi không.
- Cô là ai? Vị thần tiên mới lên luôn dùng thái độ lạnh nhạt không muốn tiếp xúc đối với đám thị vệ, nhưng vừa nhìn thấy Thánh Gióng đã buông hai tay. Đôi mắt mở to, vẻ mềm mại khác hẳn lúc nãy. Thánh Gióng kỳ quặc, khoanh tay quan sát người kia từ trên xuống. Ngoài có một chút xinh đẹp ra thì chẳng còn gì. Xinh đẹp thì xinh đẹp, với thái độ đó thì cô ta có đợi cả đời được người ta công nhận.
- Tôi là thần cây cỏ, theo thông báo của Thiên Đình đến đây... nhậm chức.
- Đi theo tôi.
Không còn ai ngăn cản nữa, cô hẳn phải hiên ngang bước vào, ngược lại có vẻ chần chừ. Suốt đoạn đường từ ngoài cổng vào trong Thiên cung, hai người vẫn bảo trì một khoảng cách nhất định. Thánh Gióng đối với người ngoài rất ít nói, người đằng sau lại càng ít nói hơn. Hắn nghĩ, ngay cả Trần Thạch như tượng đá ngay buổi đầu còn phải hỏi đông hỏi tây, là con gái mà khống chế được cái miệng của mình thì hẳn là một người thận trọng vô cùng.
- Sóc...
Đến gần Thiên cung rồi, Thánh Gióng sửng sốt một hồi. Tựa như nghe thấy một âm thanh khác lạ trong cuộc sống hàng triệu năm này của hắn. Thánh Gióng dừng bước chân.
Đã lâu lắm rồi không ai có thể gọi hắn bằng cái tên này, trừ mẹ ra. Thánh Gióng bất giác nhớ về quãng thời gian trước kia. Sóc Thiên Vương, mọi người cũng thường gọi hắn là vậy, nhưng chưa có ai gọi hắn thân mật như thế đâu.
- Cô là ai?
- Anh đã làm trên này bao lâu rồi? - Tích Thủy rất hài lòng với biểu hiện của hắn, chắp hai tay sau lưng bước đi. Tựa như người dẫn đường không phải là Thánh Gióng, mà là cô.
- Không còn nhớ được nữa.
- Đã lâu vậy à? - Tích Thủy thoáng chốc buồn bã - Tôi đã mất quá nhiều thời gian rồi.
- Thời gian làm gì? Cô còn chưa nói cô là ai? Sao lại biết tên tôi? - Thánh Gióng lục lại ký ức ngày nhỏ, không hề nhớ ra mình có quen biết ai trạc tuổi cô cả.
- Thời gian để tôi có cơ hội từ một người trần mắt thịt leo lên đến vị trí ngày hôm nay. - Tích Thủy vốn tính chỉ khoảng vài chục năm là cùng, không ngờ đã lãng phí quá nhiều. Cô nhanh chóng nuốt nước mắt, cười nói - Anh biết một cô bé tên là Tích Thủy chứ?
- Tích Thủy? - Thánh Gióng quả thật không nhớ nổi người này. Nhưng sợ đáp vội quá làm người trước mặt thất vọng. Đôi mắt cô hình như ẩn chứa rất nhiều chờ mong. Thánh Gióng bỗng sợ hãi, hắn cũng có một quá khứ đã quên mất ư? - Xin lỗi, tôi không nhớ...
- Không sao. - Tích Thủy vui vẻ nhoẻn miệng cười, nhưng thật ra nước mắt đã lăn dài trên má - Anh chỉ cần biết Tích Thủy là cô bé người trần đã dành cả tuổi đời của mình để đến gặp anh, bởi vì trong ký ức năm mười một tuổi không thể không có anh.
Tích Thủy nói rồi trực tiếp xoay người đi, không do dự tiến thẳng vào Thiên cung, đâu có giống người chưa từng lên Thiên Đình bao giờ. Thánh Gióng đứng sững giữa sân một lúc lâu. Hoang mang nghĩ lại lời Tích Thủy vừa nói. Như vậy người kia tên là Tích Thủy, còn là... hình như quen biết hắn từ lúc rất nhỏ, vậy thì là người trong cùng làng với hắn. Nhưng Thánh Gióng lúc đó có chơi với bé gái nào đâu.
Nghĩ xong, khi Tích Thủy trở ra ngoài vẫn còn thấy Thánh Gióng đứng đó. Cô ngạc nhiên, vuốt vuốt tóc đi lại:
- Anh vẫn chưa đi à?
- Cô làm nhanh thế?
- Không phải. Là anh đã đứng đây cả tiếng đồng hồ rồi. - Tích Thủy nín cười nói.
- Lâu thế rồi à? - Thánh Gióng lần đầu lộ vẻ xấu hổ, gãi gãi đầu - Mà, cô có thể nói rõ hơn chuyện chúng ta được không?
Chuyện chúng ta? Tích Thủy thích thú ngẫm nghĩ. Thật ra "chúng ta" chẳng có gì để nói, nhưng từ "chuyện chúng ta" nghe rất êm tai. Tích Thủy sải bước chân, nói vọng ra đằng sau:
- Nếu anh có thể nhớ ra tôi, tôi sẽ kể.
- Không công bằng, không nhớ được chuyện gì sao tôi có thể nhớ ra cô được? Này đợi một chút.
Thánh Gióng ngao ngán đuổi theo Tích Thủy, tựa như đang đuổi theo hạnh phúc mong manh của đời mình.
Tích Thủy lại khác. Trong nhà có cha lẫn mẹ, họ đều làm ngư dân. Gia cảnh Tích Thủy khá giả, không phải làm việc nặng quá nhiều nhưng không hề tự cho mình là giàu có. Ngoài phụ cha mẹ ra thì Tích Thủy còn trồng rau, trồng khoai, đến mùa thì mang ra ngoài chợ bán. Đôi lần lơ đãng cũng thấy có vài tên con trai chơi đùa, trong đó có cả Thánh Gióng.
Tích Thủy không giống những đứa con gái khác, tính tình có hơi chua ngoa, khó tính nên không được mấy đứa con gái thích cho lắm. Tuy cùng với Thánh Gióng là hàng xóm nhưng cả năm chỉ gặp nhau được mấy lần. Cho nên khiếu thẩm mỹ lẫn suy nghĩ của Tích Thủy cũng không giống ai. Trong khi con gái ai cũng thích con trai trắng trẻo đẹp đẽ thì Tích Thủy lại thích Thánh Gióng chân lấm tay bùn hơn.
Không biết từ lúc nào, Tích Thủy mỗi lần ra chợ bán rau đều vô tình liếc thấy Thánh Gióng. Một đám con trai đang chơi đùa, chỉ nhìn thấy mỗi hắn. Tích Thủy chống cằm, che giấu nụ cười nơi đáy mắt. Tâm tư của một đứa con gái mười một tuổi chẳng ai hiểu nổi. Thánh Gióng lại thua cô vài tuổi. Rõ ràng chẳng ai chấp nổi phần tình cảm này.
Có một năm, giặc ngoại xâm tràn vào lãnh thổ. Dân làng xô đẩy nhau bỏ chạy, cha mẹ Tích Thủy cũng ôm đồm đủ thứ, một tay xách nải, một tay kéo con gái, mẹ Tích Thủy như cái ghìm sắt kéo cô đi. Tích Thủy vùng dậy, chạy sang nhà bên cạnh. Đã tan tác không còn thấy ai. Đìu hiu không một bóng người.
Tích Thủy hoảng hốt chạy náo khắp nhà. Tiếng vó ngựa hí dài, tiếng đao kiếm chém nhau, tiếng cha mẹ đằng xa thúc giục, Tích Thủy không biết mình ngu ngốc bỏ mặc tất cả để tìm kiếm cái gì. Cuối cùng lại tìm thấy mẹ Thánh Gióng núp trong cái lu nước. Cô không chần chừ dìu bà chạy trốn cùng với gia đình mình.
- Tích Thủy!
Tích Thủy nhìn về phía cha mẹ kinh hô, rồi như có phản xạ, cô ngồi xụp xuống sau gánh hàng rong. Một mùi tên đâm vào một xác chết sau lưng, Tích Thủy che miệng nôn ọe thành đống. Mẹ Thánh Gióng đã an toàn cùng cha mẹ cô một chỗ, Tích Thủy cố gắng cúi thấp đầu để lính giặc không thấy mình.
Đúng lúc này, một tiếng hí dài lọt vào tai. Tích Thủy quay đầu, mẹ Thánh Gióng hô lên một tiếng mừng rỡ. Người tráng sĩ mang áo giáp sắt, cưỡi ngựa dũng mãnh xông tới, như vũ bão càn quét. Bọn giặc sợ hãi, dồn tất cả lực tấn công vào hắn. Tích Thủy tròn mắt, cậu bé nhỏ tuổi hơn cô từ lúc nào đã cao lớn ngồi trên lưng ngựa, chân chính đánh lại giặc xâm lược.
Không ngẩn ngơ được lâu, Tích Thủy vội bỏ chạy về phía cha mẹ. Trước khi đi còn không quên ngoái đầu nhìn hắn một lần nữa. Chậm rãi khắc sâu hình ảnh đó trong đầu.
- Bẩm Thiên Vương, bên ngoài là một vị thần tiên người trần mới lên.
- Người phàm? - Thánh Gióng đang bận xem báo cáo, nghe vậy thì hai mày từ từ giãn ra - Trần Thạch sắp có đồng hương rồi. Đi! Xem xem tên đó là người thế nào.
Thánh Gióng ăn mặc đơn giản, áo phông quần dài, nhìn không giống một Phù Đổng Thiên Vương chút nào, đi sau là một thị vệ khác. Hắn thong dong bước đến cổng Thiên Đình. Bên ngoài hai, ba thị vệ đang chặn lại một người. Người kia lại không phải là một người đàn ông mà là một cô gái, còn là một cô gái trẻ. Thánh Gióng chớp mắt, nghĩ có phải Thiên Đình ghi sai tên người rồi không.
- Cô là ai? Vị thần tiên mới lên luôn dùng thái độ lạnh nhạt không muốn tiếp xúc đối với đám thị vệ, nhưng vừa nhìn thấy Thánh Gióng đã buông hai tay. Đôi mắt mở to, vẻ mềm mại khác hẳn lúc nãy. Thánh Gióng kỳ quặc, khoanh tay quan sát người kia từ trên xuống. Ngoài có một chút xinh đẹp ra thì chẳng còn gì. Xinh đẹp thì xinh đẹp, với thái độ đó thì cô ta có đợi cả đời được người ta công nhận.
- Tôi là thần cây cỏ, theo thông báo của Thiên Đình đến đây... nhậm chức.
- Đi theo tôi.
Không còn ai ngăn cản nữa, cô hẳn phải hiên ngang bước vào, ngược lại có vẻ chần chừ. Suốt đoạn đường từ ngoài cổng vào trong Thiên cung, hai người vẫn bảo trì một khoảng cách nhất định. Thánh Gióng đối với người ngoài rất ít nói, người đằng sau lại càng ít nói hơn. Hắn nghĩ, ngay cả Trần Thạch như tượng đá ngay buổi đầu còn phải hỏi đông hỏi tây, là con gái mà khống chế được cái miệng của mình thì hẳn là một người thận trọng vô cùng.
- Sóc...
Đến gần Thiên cung rồi, Thánh Gióng sửng sốt một hồi. Tựa như nghe thấy một âm thanh khác lạ trong cuộc sống hàng triệu năm này của hắn. Thánh Gióng dừng bước chân.
Đã lâu lắm rồi không ai có thể gọi hắn bằng cái tên này, trừ mẹ ra. Thánh Gióng bất giác nhớ về quãng thời gian trước kia. Sóc Thiên Vương, mọi người cũng thường gọi hắn là vậy, nhưng chưa có ai gọi hắn thân mật như thế đâu.
- Cô là ai?
- Anh đã làm trên này bao lâu rồi? - Tích Thủy rất hài lòng với biểu hiện của hắn, chắp hai tay sau lưng bước đi. Tựa như người dẫn đường không phải là Thánh Gióng, mà là cô.
- Không còn nhớ được nữa.
- Đã lâu vậy à? - Tích Thủy thoáng chốc buồn bã - Tôi đã mất quá nhiều thời gian rồi.
- Thời gian làm gì? Cô còn chưa nói cô là ai? Sao lại biết tên tôi? - Thánh Gióng lục lại ký ức ngày nhỏ, không hề nhớ ra mình có quen biết ai trạc tuổi cô cả.
- Thời gian để tôi có cơ hội từ một người trần mắt thịt leo lên đến vị trí ngày hôm nay. - Tích Thủy vốn tính chỉ khoảng vài chục năm là cùng, không ngờ đã lãng phí quá nhiều. Cô nhanh chóng nuốt nước mắt, cười nói - Anh biết một cô bé tên là Tích Thủy chứ?
- Tích Thủy? - Thánh Gióng quả thật không nhớ nổi người này. Nhưng sợ đáp vội quá làm người trước mặt thất vọng. Đôi mắt cô hình như ẩn chứa rất nhiều chờ mong. Thánh Gióng bỗng sợ hãi, hắn cũng có một quá khứ đã quên mất ư? - Xin lỗi, tôi không nhớ...
- Không sao. - Tích Thủy vui vẻ nhoẻn miệng cười, nhưng thật ra nước mắt đã lăn dài trên má - Anh chỉ cần biết Tích Thủy là cô bé người trần đã dành cả tuổi đời của mình để đến gặp anh, bởi vì trong ký ức năm mười một tuổi không thể không có anh.
Tích Thủy nói rồi trực tiếp xoay người đi, không do dự tiến thẳng vào Thiên cung, đâu có giống người chưa từng lên Thiên Đình bao giờ. Thánh Gióng đứng sững giữa sân một lúc lâu. Hoang mang nghĩ lại lời Tích Thủy vừa nói. Như vậy người kia tên là Tích Thủy, còn là... hình như quen biết hắn từ lúc rất nhỏ, vậy thì là người trong cùng làng với hắn. Nhưng Thánh Gióng lúc đó có chơi với bé gái nào đâu.
Nghĩ xong, khi Tích Thủy trở ra ngoài vẫn còn thấy Thánh Gióng đứng đó. Cô ngạc nhiên, vuốt vuốt tóc đi lại:
- Anh vẫn chưa đi à?
- Cô làm nhanh thế?
- Không phải. Là anh đã đứng đây cả tiếng đồng hồ rồi. - Tích Thủy nín cười nói.
- Lâu thế rồi à? - Thánh Gióng lần đầu lộ vẻ xấu hổ, gãi gãi đầu - Mà, cô có thể nói rõ hơn chuyện chúng ta được không?
Chuyện chúng ta? Tích Thủy thích thú ngẫm nghĩ. Thật ra "chúng ta" chẳng có gì để nói, nhưng từ "chuyện chúng ta" nghe rất êm tai. Tích Thủy sải bước chân, nói vọng ra đằng sau:
- Nếu anh có thể nhớ ra tôi, tôi sẽ kể.
- Không công bằng, không nhớ được chuyện gì sao tôi có thể nhớ ra cô được? Này đợi một chút.
Thánh Gióng ngao ngán đuổi theo Tích Thủy, tựa như đang đuổi theo hạnh phúc mong manh của đời mình.
Danh sách chương