Khả Nhiên như con thú hoang, phóng đi trong rừng, thân hình áp sát lưng ngựa triệt để, không thể hoàn toàn nhìn thấy vẻ mặt của nàng lúc này. Không thể cảm nhận được một chút tiên khí nào, Khả Nhiên bực bội vung tay, khu rừng truyền đến một trận gió lốc, lập tức rẽ ngựa sang bên trái.
Ngựa dường như đánh hơi được mùi máu, chạy càng ngày càng hăng. Khi gần đến nơi, tim đập nhanh đến nỗi không kịp thở, không để cho ngựa dừng lại đàng hoàng, Khả Nhiên đạp lưng ngựa bay lên, dùng một chưởng đánh bay nhát kiếm đang vươn ra của La Bình công chúa. La Bình bị tấn công bất ngờ, lùi ra sau một bước, được Khả Minh đón lấy, hắn trừng mắt nhìn nàng.
Khả Nhiên từ từ đáp xuống. Trần Thạch không có vũ khí, lại không triệu hồi được đao sắt, hai tay chỉ biết cầm hai cái mũi tên chống đỡ. Có điều địch đã có chuẩn bị trước, làm hắn bị thương không ít, nói trắng ra là máu me đầy người. Nháy mắt, Khả Nhiên tối sầm lại. Hai cái người độc ác dã man kia, sao có thể nhân lúc người ta yếu thế mà ra tay? - Hay cho đôi trai gái các người, săn thú chán rồi chuyển qua săn người sao? - Dưới bàn tay mơ hồ có ngọn lửa nóng bừng lên. Khả Nhiên khẳng định, chỉ cần bọn họ nói sai một câu, cái gương mặt ngạo mạn của La Bình kia sẽ bị thiêu cháy.
- Công chúa, người không đăng ký tham gia tại sao lại vào đây? Nếu như là vì Trần Thạch thì chắc là Trần Thạch bị hủy tư cách thi rồi. - La Bình thông minh sẽ không đối đầu với nàng. Xem như cô ta thức thời, lông mày Khả Nhiên cũng giãn ra.
- À, vậy thì nói, hai người hợp nhau giết thí sinh khác thì không vi phạm luật chơi sao? Hủy tư cách thi là chuyện nhỏ, giết hại quan phẩm Thiên Đình mới là tội lớn. - Khả Nhiên liếc mắt Khải Minh - Khải Minh, cháu ở dưới Thủy cung không chăm sóc bố mẹ, ham vui lên đây, muốn tranh xem ai chết nhanh hơn với La Bình công chúa sao? Vua Thủy Tề mà biết chắc sốc lắm, còn có Liễu Thủy công chúa, cũng tính là chị của ta, anh cũng coi như cháu họ.
- Dì Khả Nhiên, cháu không phải làm một cách vô lý. Cháu yêu La Bình, La Bình lại là em họ của Lưu Bằng. Vì cái gì mà Trần Thạch chỉ chịu oan có ba tháng, anh ta lại chịu phạt tới tận hai năm trời? La Bình không cam lòng nên muốn trả thù, là người yêu cô ấy, cháu cũng muốn giúp đỡ.
Khả Minh đầu óc đơn giản còn giải thích cặn kẽ với người dì là Khả Nhiên, trái lại La Bình không vui. Cô chỉ lợi dụng Khả Minh, ai ngờ hắn đi nói huỵch toẹt ra như vậy, thật là ngu ngốc. Nhưng không sao, đã làm đến nước này thì không thể rút lui được nữa. Trần Thạch môi trắng bệch kéo áo Khả Nhiên:
- Bỏ đi, chúng ta trở về trước.
- Bỏ đi là thế nào? - Khả Nhiên vẫn không muốn nhìn thấy Trần Thạch yếu ớt thế này - Anh không nhìn thấy sao? Trong mắt La Bình công chúa kia ý muốn nhất định phải giết anh, còn ta? Một là chết, hai là ngậm miệng cho đến chết. Uổng công Tản Viên Sơn Thánh nuôi dạy, luôn tự hào con gái dũng mãnh như núi của mình. Đáng tiếc ghê.
- Dù nói thế nào cũng được, công chúa không cần phải bảo vệ cho một người trần, để tôi giết anh ta trước rồi nhận tội với người sau vậy.
Mí mắt Khả Nhiên giật giật. La Bình công chúa này bị ngu sao? Nàng mất công cưỡi ngựa đến đây còn đứng nhìn để cô ta giết Trần Thạch. Còn đứa cháu ruột của nàng sao cũng ngu ngốc yêu một đứa ngu thế này? Mắt thấy La Bình và Khải Minh đã cầm đao cầm kiếm chém tới, Trần Thạch gấp đến điên kéo Khả Nhiên lại. Nàng tuy giỏi tiên pháp nhưng trong rừng này không thể dùng được thì phải làm sao?
- Khả Nhiên, đi đi.
Lúc này, đột nhiên Khả Nhiên lại thấy Trần Thạch nói một cách lo lắng, cảm giác như không phải nói với Khả Nhiên công chúa ngày thường, mà đang nói với Hoài Ly. Hoài Ly cũng là nàng, có thể là một con người khác của nàng. Nhất thời, Khả Nhiên cũng không biết đáp lại thế nào, trong lòng ngổn ngang. Sự dịu dàng hiếm hoi này, là dành cho nàng, hay là dành cho Hoài Ly?
Khả Nhiên nhàm chán vẫy vẫy tay như đuổi muỗi, đã tướt đi vũ khí trên tay bọn họ, ghì chặt hai người xuống đất, trói chặt tay chân, vùng vẫy bao nhiêu cũng không thoát ra được. La Bình trợn mắt, trong này chẳng phải không dùng được tiên pháp à? Vậy cái Khả Nhiên dùng là cái gì?
Khả Nhiên điềm tĩnh, đi lại nhặt thanh kiếm ban nãy La Bình cầm, đưa sát da mặt cô ta. La Bình run rẩy, mặt kiếm sáng loáng lạnh ngắt kề cận da thịt nóng bỏng của cô. Khả Nhiên quả thật muốn giết hai người cho hả giận. Đôi mắt nàng trống rỗng không chút ấm áp, thật sự sẽ ra tay, sẽ không vì nể tình bố cô ta là Tản Viên Sơn Thánh hoặc là cháu nàng Khải Minh. Bọn họ dù chưa tiếp xúc với Khả Nhiên nhiều nhưng nghe nói nàng ra tay cũng không nhân từ là mấy. Nước mắt La Bình rơi lã chã:
- Công chúa, tại sao pháp lực của người...
- Hừ, đừng ví pháp lực của ta với bọn người yếu ớt như các người, ta thừa sức phá vỡ cái phong ấn trong khu rừng này. Thanh kiếm này, La Bình, ban nãy cô dùng nó để chĩa vào Trần Thạch, bây giờ ta chĩa nó vào cô. - Nói rồi, Khả Nhiên lại nhích kiếm thêm một chút nữa, La Bình đã thấy máu tươi dần chảy ra.
- Cô muốn giết thì giết đi.
- Sai rồi, ta làm đến mức này là không muốn giết cô. Ta muốn hủy hoại cô.
La Bình hai mắt trắng dã, Khải Minh cũng không nhịn được run rẩy nuốt nước miếng. Sau La Bình, tiếp theo chính là hắn. Ngay cả Trần Thạch suy yếu đằng sau cũng cảm nhận được lửa giận của nàng. Vậy mà không hề sợ, còn cười tự hào, như em gái mỗi lần bị bắt nạt đều có anh trai đứng ra che chở.
- Cô nói đi, nếu bây giờ ta rạch mặt cô. Rồi làm hai người có thai mà không chịu nhận, Thiên Đình này còn ai dám chứa chấp hai người? Ngay cả Tản Viên Sơn Thánh cũng xấu hổ gần chết không muốn thừa nhận con gái của mình. - Khả Nhiên bỗng trợn mắt quát lớn, hung dữ chưa từng thấy. Nàng bừng bừng giơ kiếm lên, La Bình khóc càng thê thảm, nhắm chặt mắt lại. Chỉ nghe thấy tiếng kiếm rơi rồi thì Khả Nhiên đứng từ trên cao nhìn xuống.
- Anh họ của cô bị oan? Chẳng lẽ theo ý cô nói, ta rạch một nhát nhỏ trên mặt cô, thì ta chỉ bị rạch một nhát nhỏ trên mặt lại mới gọi là phạt sao? Khẳng định với tâm địa độc ác của mình, cô sẽ tìm mọi cách hủy cả gương mặt để không ai nhìn ra ta nữa, có phải không? Lưu Bằng có em họ, chẳng lẽ Trần Thạch không có ai bên cạnh sao? Sao cô không nghĩ tới khi Trần Thạch bị giam giữ dưới đất không ai tình nguyện kêu cứu vì hắn thì có thể có một người nào đó âm thầm đêm khuya đến phòng ngủ của Lưu Bằng giết chết hắn và Ngọc Tiên giả kia? Từ nhỏ cô được nuôi nấng trong Tản Viên phủ, chiều chuộng đến kiêu căng ngạo mạn, không biết trái phải, lại ở đây già mồm nói muốn báo thù. Báo cái đầu cô, hôm nay nếu Khả Nhiên ta không phải là công chúa, ta đã hạ thủ đoạn trên người cô rồi. Cô cũng đừng hòng ở đây nghe nói được nửa câu, xuống Địa Phủ tìm Thập Điện Diêm Vương mà nghe sỉ nhục đi.
Đúng là tức chết mà, nói xong cũng không hả giận được bao nhiêu. Đã không thể đánh lại bọn họ thì phải mắng cho sướng miệng. Khả Nhiên mắng xong, bọn họ còn đang ngốc sì, La Bình trái lại ngậm ngùi, giống như giác ngộ được điều gì, thẩn thờ ngồi đó. Khả Nhiên nhẩm tính thời gian, dùng phép cầm máu cho Trần Thạch rồi quăng hắn lên ngựa như quăng một cái bao tải, bản thân ngồi đằng trước.
Dựa vào năng lực siêu cường của La Bình công chúa, chắc cũng không thể dùng thời gian này để về trước thời gian quy định được. Nhục nhã một lần bọn họ là được rồi. Khả Nhiên thúc ngựa rời đi, càng chạy càng nhanh, thậm chí là như xé gió. Nếu không phải biết tính Khả Nhiên, hắn còn nghĩ là nàng đang dùng tiên pháp.
Mùi hương hoa thoang thoảng vào cánh mũi, Trần Thạch dịu dàng mỉm cười, tựa đầu lên vai nàng. Mặc cho đường ngựa xốc nảy, vết thương lại bắt đầu chảy máu. Khả Nhiên định bảo hắn ngồi đàng hoàng lại thì nghe lời thủ thỉ phía sau lưng.
- Có khi nào ta bắt đầu ỷ lại vào em rồi không? Khả Nhiên, em thích ta sao?
Trần Thạch dường như là mê man mà nói, Khả Nhiên cũng mặc kệ, nhưng không thể không thừa nhận, chút lời đó đã khắc sâu vào đầu nàng, muốn xóa thế nào cũng không xóa được. Về đến nơi, thời gian suýt soát mà hết. Thấy cả người Trần Thạch đầy máu, Thánh Gióng vội vã bỏ cả công việc, gọi bác sĩ tới khám. Lần này Ngọc Hoàng thật sự cho rằng Khả Nhiên lại dùng nửa tu vi chữa trị cho hắn, kết quả Khả Nhiên sau khi giao lại ngựa thì nói:
- Chuyện nhỏ, cho anh ta uống một viên của Thái Thượng Lão Quân là khỏe lại ngay.
Ngựa dường như đánh hơi được mùi máu, chạy càng ngày càng hăng. Khi gần đến nơi, tim đập nhanh đến nỗi không kịp thở, không để cho ngựa dừng lại đàng hoàng, Khả Nhiên đạp lưng ngựa bay lên, dùng một chưởng đánh bay nhát kiếm đang vươn ra của La Bình công chúa. La Bình bị tấn công bất ngờ, lùi ra sau một bước, được Khả Minh đón lấy, hắn trừng mắt nhìn nàng.
Khả Nhiên từ từ đáp xuống. Trần Thạch không có vũ khí, lại không triệu hồi được đao sắt, hai tay chỉ biết cầm hai cái mũi tên chống đỡ. Có điều địch đã có chuẩn bị trước, làm hắn bị thương không ít, nói trắng ra là máu me đầy người. Nháy mắt, Khả Nhiên tối sầm lại. Hai cái người độc ác dã man kia, sao có thể nhân lúc người ta yếu thế mà ra tay? - Hay cho đôi trai gái các người, săn thú chán rồi chuyển qua săn người sao? - Dưới bàn tay mơ hồ có ngọn lửa nóng bừng lên. Khả Nhiên khẳng định, chỉ cần bọn họ nói sai một câu, cái gương mặt ngạo mạn của La Bình kia sẽ bị thiêu cháy.
- Công chúa, người không đăng ký tham gia tại sao lại vào đây? Nếu như là vì Trần Thạch thì chắc là Trần Thạch bị hủy tư cách thi rồi. - La Bình thông minh sẽ không đối đầu với nàng. Xem như cô ta thức thời, lông mày Khả Nhiên cũng giãn ra.
- À, vậy thì nói, hai người hợp nhau giết thí sinh khác thì không vi phạm luật chơi sao? Hủy tư cách thi là chuyện nhỏ, giết hại quan phẩm Thiên Đình mới là tội lớn. - Khả Nhiên liếc mắt Khải Minh - Khải Minh, cháu ở dưới Thủy cung không chăm sóc bố mẹ, ham vui lên đây, muốn tranh xem ai chết nhanh hơn với La Bình công chúa sao? Vua Thủy Tề mà biết chắc sốc lắm, còn có Liễu Thủy công chúa, cũng tính là chị của ta, anh cũng coi như cháu họ.
- Dì Khả Nhiên, cháu không phải làm một cách vô lý. Cháu yêu La Bình, La Bình lại là em họ của Lưu Bằng. Vì cái gì mà Trần Thạch chỉ chịu oan có ba tháng, anh ta lại chịu phạt tới tận hai năm trời? La Bình không cam lòng nên muốn trả thù, là người yêu cô ấy, cháu cũng muốn giúp đỡ.
Khả Minh đầu óc đơn giản còn giải thích cặn kẽ với người dì là Khả Nhiên, trái lại La Bình không vui. Cô chỉ lợi dụng Khả Minh, ai ngờ hắn đi nói huỵch toẹt ra như vậy, thật là ngu ngốc. Nhưng không sao, đã làm đến nước này thì không thể rút lui được nữa. Trần Thạch môi trắng bệch kéo áo Khả Nhiên:
- Bỏ đi, chúng ta trở về trước.
- Bỏ đi là thế nào? - Khả Nhiên vẫn không muốn nhìn thấy Trần Thạch yếu ớt thế này - Anh không nhìn thấy sao? Trong mắt La Bình công chúa kia ý muốn nhất định phải giết anh, còn ta? Một là chết, hai là ngậm miệng cho đến chết. Uổng công Tản Viên Sơn Thánh nuôi dạy, luôn tự hào con gái dũng mãnh như núi của mình. Đáng tiếc ghê.
- Dù nói thế nào cũng được, công chúa không cần phải bảo vệ cho một người trần, để tôi giết anh ta trước rồi nhận tội với người sau vậy.
Mí mắt Khả Nhiên giật giật. La Bình công chúa này bị ngu sao? Nàng mất công cưỡi ngựa đến đây còn đứng nhìn để cô ta giết Trần Thạch. Còn đứa cháu ruột của nàng sao cũng ngu ngốc yêu một đứa ngu thế này? Mắt thấy La Bình và Khải Minh đã cầm đao cầm kiếm chém tới, Trần Thạch gấp đến điên kéo Khả Nhiên lại. Nàng tuy giỏi tiên pháp nhưng trong rừng này không thể dùng được thì phải làm sao?
- Khả Nhiên, đi đi.
Lúc này, đột nhiên Khả Nhiên lại thấy Trần Thạch nói một cách lo lắng, cảm giác như không phải nói với Khả Nhiên công chúa ngày thường, mà đang nói với Hoài Ly. Hoài Ly cũng là nàng, có thể là một con người khác của nàng. Nhất thời, Khả Nhiên cũng không biết đáp lại thế nào, trong lòng ngổn ngang. Sự dịu dàng hiếm hoi này, là dành cho nàng, hay là dành cho Hoài Ly?
Khả Nhiên nhàm chán vẫy vẫy tay như đuổi muỗi, đã tướt đi vũ khí trên tay bọn họ, ghì chặt hai người xuống đất, trói chặt tay chân, vùng vẫy bao nhiêu cũng không thoát ra được. La Bình trợn mắt, trong này chẳng phải không dùng được tiên pháp à? Vậy cái Khả Nhiên dùng là cái gì?
Khả Nhiên điềm tĩnh, đi lại nhặt thanh kiếm ban nãy La Bình cầm, đưa sát da mặt cô ta. La Bình run rẩy, mặt kiếm sáng loáng lạnh ngắt kề cận da thịt nóng bỏng của cô. Khả Nhiên quả thật muốn giết hai người cho hả giận. Đôi mắt nàng trống rỗng không chút ấm áp, thật sự sẽ ra tay, sẽ không vì nể tình bố cô ta là Tản Viên Sơn Thánh hoặc là cháu nàng Khải Minh. Bọn họ dù chưa tiếp xúc với Khả Nhiên nhiều nhưng nghe nói nàng ra tay cũng không nhân từ là mấy. Nước mắt La Bình rơi lã chã:
- Công chúa, tại sao pháp lực của người...
- Hừ, đừng ví pháp lực của ta với bọn người yếu ớt như các người, ta thừa sức phá vỡ cái phong ấn trong khu rừng này. Thanh kiếm này, La Bình, ban nãy cô dùng nó để chĩa vào Trần Thạch, bây giờ ta chĩa nó vào cô. - Nói rồi, Khả Nhiên lại nhích kiếm thêm một chút nữa, La Bình đã thấy máu tươi dần chảy ra.
- Cô muốn giết thì giết đi.
- Sai rồi, ta làm đến mức này là không muốn giết cô. Ta muốn hủy hoại cô.
La Bình hai mắt trắng dã, Khải Minh cũng không nhịn được run rẩy nuốt nước miếng. Sau La Bình, tiếp theo chính là hắn. Ngay cả Trần Thạch suy yếu đằng sau cũng cảm nhận được lửa giận của nàng. Vậy mà không hề sợ, còn cười tự hào, như em gái mỗi lần bị bắt nạt đều có anh trai đứng ra che chở.
- Cô nói đi, nếu bây giờ ta rạch mặt cô. Rồi làm hai người có thai mà không chịu nhận, Thiên Đình này còn ai dám chứa chấp hai người? Ngay cả Tản Viên Sơn Thánh cũng xấu hổ gần chết không muốn thừa nhận con gái của mình. - Khả Nhiên bỗng trợn mắt quát lớn, hung dữ chưa từng thấy. Nàng bừng bừng giơ kiếm lên, La Bình khóc càng thê thảm, nhắm chặt mắt lại. Chỉ nghe thấy tiếng kiếm rơi rồi thì Khả Nhiên đứng từ trên cao nhìn xuống.
- Anh họ của cô bị oan? Chẳng lẽ theo ý cô nói, ta rạch một nhát nhỏ trên mặt cô, thì ta chỉ bị rạch một nhát nhỏ trên mặt lại mới gọi là phạt sao? Khẳng định với tâm địa độc ác của mình, cô sẽ tìm mọi cách hủy cả gương mặt để không ai nhìn ra ta nữa, có phải không? Lưu Bằng có em họ, chẳng lẽ Trần Thạch không có ai bên cạnh sao? Sao cô không nghĩ tới khi Trần Thạch bị giam giữ dưới đất không ai tình nguyện kêu cứu vì hắn thì có thể có một người nào đó âm thầm đêm khuya đến phòng ngủ của Lưu Bằng giết chết hắn và Ngọc Tiên giả kia? Từ nhỏ cô được nuôi nấng trong Tản Viên phủ, chiều chuộng đến kiêu căng ngạo mạn, không biết trái phải, lại ở đây già mồm nói muốn báo thù. Báo cái đầu cô, hôm nay nếu Khả Nhiên ta không phải là công chúa, ta đã hạ thủ đoạn trên người cô rồi. Cô cũng đừng hòng ở đây nghe nói được nửa câu, xuống Địa Phủ tìm Thập Điện Diêm Vương mà nghe sỉ nhục đi.
Đúng là tức chết mà, nói xong cũng không hả giận được bao nhiêu. Đã không thể đánh lại bọn họ thì phải mắng cho sướng miệng. Khả Nhiên mắng xong, bọn họ còn đang ngốc sì, La Bình trái lại ngậm ngùi, giống như giác ngộ được điều gì, thẩn thờ ngồi đó. Khả Nhiên nhẩm tính thời gian, dùng phép cầm máu cho Trần Thạch rồi quăng hắn lên ngựa như quăng một cái bao tải, bản thân ngồi đằng trước.
Dựa vào năng lực siêu cường của La Bình công chúa, chắc cũng không thể dùng thời gian này để về trước thời gian quy định được. Nhục nhã một lần bọn họ là được rồi. Khả Nhiên thúc ngựa rời đi, càng chạy càng nhanh, thậm chí là như xé gió. Nếu không phải biết tính Khả Nhiên, hắn còn nghĩ là nàng đang dùng tiên pháp.
Mùi hương hoa thoang thoảng vào cánh mũi, Trần Thạch dịu dàng mỉm cười, tựa đầu lên vai nàng. Mặc cho đường ngựa xốc nảy, vết thương lại bắt đầu chảy máu. Khả Nhiên định bảo hắn ngồi đàng hoàng lại thì nghe lời thủ thỉ phía sau lưng.
- Có khi nào ta bắt đầu ỷ lại vào em rồi không? Khả Nhiên, em thích ta sao?
Trần Thạch dường như là mê man mà nói, Khả Nhiên cũng mặc kệ, nhưng không thể không thừa nhận, chút lời đó đã khắc sâu vào đầu nàng, muốn xóa thế nào cũng không xóa được. Về đến nơi, thời gian suýt soát mà hết. Thấy cả người Trần Thạch đầy máu, Thánh Gióng vội vã bỏ cả công việc, gọi bác sĩ tới khám. Lần này Ngọc Hoàng thật sự cho rằng Khả Nhiên lại dùng nửa tu vi chữa trị cho hắn, kết quả Khả Nhiên sau khi giao lại ngựa thì nói:
- Chuyện nhỏ, cho anh ta uống một viên của Thái Thượng Lão Quân là khỏe lại ngay.
Danh sách chương