Nếu kẻ địch lợi hụng mọi lỗ hổng để chui vào, thì anh sẽ khiến kẻ địch không có lỗ để mà chui.
***
(*) chi cu là bính âm của 吃醋 (Chīcù): Ăn giấm aka ghen tuông
Nói đến chủ đề liên quan đến yêu xa, Cố Nghi Lạc ngẩng đầu ưỡn ngực, cho rằng mình có đầy đủ quyền lên tiếng.
Đầu tiên là cậu và Lương Đống khác quốc gia, sau đó là khác thành phố, trong thời gian quen biết có quá nửa là trạng thái không được gặp nhau, gọi thoại và gọi video còn dài gấp đôi thời gian gặp mặt, cái này không phải yêu đương, mà là nuôi một bạn trai AI trong điện thoại mới đúng.
Nhưng khi Cố Nghi Lạc kể cho Lương Đống cái ví von mà cậu tự nhận là rất khéo này, câu trả lời nhận được lại là lặng im rất lâu.
Cố Nghi Lạc đã quen với tác phong “Trừ khi cực kỳ cần thiết còn không tuyệt đối không mở miệng” của Liang.lão cán bộ.Dong, mãi cho đến hôm nay, khi sắp sửa kết thúc video, Cố Nghi Lạc nằm trên giường đang muốn bình yên chìm vào giấc ngủ, bỗng nghe thấy giọng nói rất trầm khàn của Lương Đống, nói rằng “Anh cảm thấy anh không giống AI”, cậu mới phát hiện mình đã làm tổn thương trái tim nhạy cảm của đứa trẻ to xác này rồi.
Đáng tiếc kỹ năng an ủi người khác của Cố Nghi Lạc cũng thô ráp y chang thần kinh cậu, cậu nóng ruột muốn trấn an Lương Đống, bèn nhanh trí nói: “Hầy em mới nói đùa đấy, AI nào đẹp trai bằng anh.”
Lương Đống: “…”
Cũng không vui lại được.
Có điều hai người đều rất nỗ lực để duy trì tình cảm, Lương Đống rảnh rỗi là bay đến thành phố S, Cố Nghi Lạc cũng cố gắng vượt qua nỗi sợ độ cao, lựa chọn ngồi tàu cao tốc tới thủ đô để gặp bạn trai.
Nhưng vì tương phùng ngắn ngủi, càng phải trân trọng thời gian bên nhau, nên Cố Nghi Lạc đành nén hứng thú với việc ấy ấy, nhịn đau rút ngắn thời gian ấy ấy lại, dùng ngày giờ tiết kiệm được vào những việc có ý nghĩa giữa các cặp đôi với Lương Đống.
Ví dụ như cùng nhau đi nghe hòa nhạc chả hạn.
Dưới sự hun đúc không ngừng của Cố Nghi Lạc, Lương Đống thành công thay đổi từ một sleep boy cứ nghe nhạc là ngủ thành một cool boy sẽ cẩn thận chuẩn bị trước khi đi để khỏi ngủ gật.
Cool đến độ khi nghe nhạc mặt vẫn lạnh tanh, mắt cũng không nháy, có lần khiến Cố Nghi Lạc nghi ngờ anh luyện thần công ngủ mở mắt của Trương Phi.
Đương nhiên, Cố Nghi Lạc cũng có qua có lại, hiểu rõ sở thích của Lương Đống, thỉnh thoảng sẽ đi triển lãm hàng không vũ trụ với anh, hoặc tới phòng tập leo núi.
Cái trước thì rất thú vị, vì dù gì đi vài đường quyền cũng giảm béo được, cái sau thì suýt khiến Cố Nghi Lạc không thường vận động mất nửa cái mạng, leo chưa được một nửa chặng dễ nhất đã sức cùng lực kiệt, túm chặt dây thừng kêu cha gọi mẹ đòi xuống.
Vừa hay được xem một video người nước ngoài leo núi bằng tay không, Cố Nghi Lạc cảm thấy loại hình thể thao này không khác gì tìm đường chết, lòng vẫn còn sợ hãi: “Này nào phải giảm stress, mà là chán sống muốn bỏ thế giới xinh đẹp này mới đúng.”
Lương Đống từ chối cho ý kiến, chỉ ngồi xuống sửa sang lại bao bảo vệ đầu gối cho Cố Nghi Lạc, nói: “Lần sau thử một chặng khác xem sao.”
Tóm lại hai người có tính cách và sở thích khác biệt như ngày với đêm đến với nhau, phải nỗ lực hơn những cặp đôi bình thường nhiều lắm.
Huống chi hai người còn ở hai nơi khác nhau, so với việc nhìn không thấy sờ không được, thì cảm giác bất định khi người yêu không ở bên càng khiến người ta không yên lòng hơn.
Hôm nay, đàn chị Lư Tiêu Địch nhiều lần chia sẻ vào nhóm một đoạn video ngắn rất hot trên mạng, có tiêu đề là “Sách giáo khoa về soái ca đương đại”.
Trong nhóm trừ cô ra toàn là đực rựa, mới đầu tất cả mọi người đều cảm thấy hơi bị xúc phạm.
Chồng của Tưởng thủ tịch: Đàn chị, chị gửi cái này…
Tưởng Du: là có ý nói…
Anh rể: bọn anh đều không đẹp trai? Bảo bối nhỏ của Lương Đống: [tức giận nha.gif]
Lư Tiêu Địch: Không phải, mọi người ấn xem đi.
Bảo bảo hiếu kì Cố Nghi Lạc bèn ấn mở.
Loại video này phần lớn là tự lăng xê, tình cờ gặp được soái ca chân chính ở ven đường hiếm lắm.
Cố Nghi Lạc vừa xem vừa chế giễu, anh này trang điểm quá đậm xài filter quá lố, cậu kia khá hơn chút nhưng nhìn là biết cố ý để được chụp.
Đang xỉa xói hăng say, đột nhiên trên màn hình xuất hiện một chàng trai cao gầy mặc áo khoác xám, bên trong mặc sơ mi trắng, sườn mặt lọt vào ống kính hơi cúi, như đang loay hoay gì đó.
Ngay sau đó hình ảnh được phóng to, Cố Nghi Lạc cũng không tự chủ được xích lại gần màn hình.
Không nhìn thì không biết, vừa nhìn cái là giật mình, chàng trai vừa quay đầu lại ngơ ngác đối mặt với camera này, không phải Lương Đống thì còn ai vào đây?
Dù Lương Đống lên tiếng giải thích rằng anh bị quay chụp mà không hề hay biết, Cố Nghi Lạc vẫn tức giận đấm ngực giậm chân.
“Quay sắc nét như thế, phải là máy ảnh chuyên nghiệp có lens bội số lớn, đối mặt với một thứ đen ngòm như vậy, mà anh không có chút cảm giác nào à?”
Lương Đống nhớ lại: “Lúc ấy anh đang nhìn mô hình trong tay, không để ý.”
Cố Nghi Lạc càng tức: “Mô hình đẹp hơn hay em đẹp hơn?”
Mặc dù không rõ vì sao cậu lại muốn so sánh chính mình với mô hình, nhưng Lương Đống vẫn nhanh trí trả lời: “Em đẹp hơn.”
Đạt được câu trả lời hài lòng nhưng Cố Nghi Lạc vẫn không vui.
Lượt xem của video này lên tới 3 triệu, hơn một trăm nghìn lượt bình luận, trong đó phần lớn là tập trung vào 10 giây khi Lương Đống xuất hiện, toàn màn hình là A A A A A, nhiều nhất là bình luận hổ báo cáo chồn kiểu “Chàng đẹp trai đừng chơi mô hình nữa mau chơi em” vân vân mây mây.
Đối mặt với hiện trường bị cắm sừng quy mô lớn, Cố Nghi Lạc cáu không chịu được, liên tục gửi N cái bình luận “Đây là bạn trai tui mấy người đừng có mơ”, nhưng như mưa rơi vào biển, nhanh chóng chìm nghỉm trong đám bình luận sói hú chạy ào ào qua màn hình. Dưới cơn nóng giận suýt thì cậu đã report cái video này.
Cơ mà không phát rồ đến mức ấy, sau khi cân nhắc kỹ lưỡng, Cố Nghi Lạc nhắn tin cho tác giả video, lễ phép hỏi thăm có thể xóa đoạn về Lương Đống đi không.
Tác giả đặt câu hỏi: Vì sao
Cố Nghi Lạc: Vì anh ấy là bạn trai tui
Tác giả: Há há há há há
Cố Nghi Lạc:?
Tác giả: Rõ ràng ảnh là bạn trai tôi nhá [doge]
Cố Nghi Lạc phun ba lít máu.
Bởi vậy dạo gần đây Cố Nghi Lạc mới có suy nghĩ đồ ngon phải giấu đi một mình thưởng thức. Thua keo này ta bày keo khác, cậu thô bạo mua kính râm và mũ cho Lương Đống, lệnh cho anh phải võ trang đầy đủ ở nơi công cộng.
Lương Đống chú trọng cách ăn mặc tối giản nên lên tiếng ngăn cơn sóng dữ: “Anh là bạn trai của một mình em.”
Cố Nghi Lạc nghe xong rất hưởng thụ, nhưng cũng kiên quyết không hé răng, bắt anh dù thế nào cũng không được để lộ dung mạo tuyệt đẹp của mình.
Lý do rất chính đáng: “Tuy em biết anh sẽ không, nhưng em không chịu được người khác tơ tưởng anh, người ta nhìn thêm một chút em cũng thấy mình thua thiệt.”
Lương Đống: …
Cố Nghi Lạc vô tội chớp mắt: “Có phải em quá keo kiệt không?”
Lương Đống trịnh trọng lắc đầu: “Không phải.”
Lời này không phải đang an ủi Cố Nghi Lạc, càng không phải đối phó qua loa, mà bản thân Lương Đống cũng nghĩ như vậy, dù anh chưa từng nói ra.
Điều anh lo lắng nhất khi hai người xa cách hai nơi chính là Cố Nghi Lạc quá hấp dẫn, có vết xe đổ là Đàm Thiên, Lương Đống mới là người thần hồn nát thần tính, chỉ sợ bên cạnh Cố Nghi Lạc có người xấu.
Cũng may tuy xa nhau, nhưng bạn bè sẵn lòng giúp đỡ cũng nhiều. Một ngày mùa đông nào đó sắp tới lễ Giáng Sinh, bạn cùng nhóm nhiệt tình Lư Tiêu Địch nhắn tin riêng cho Lương Đống, đưa tin từ tiền tuyến: 【Có một nam sinh khoa dương cầm đang theo đuổi Lạc Lạc, Lão Lương anh đề phòng một chút!】
Hóa ra lúc trước Cố Nghi Lạc tham gia một tiết mục độc tấu, giáo viên tìm một bạn đệm đàn cho cậu trong trường.
Hai người xấp xỉ tuổi tác, cùng học âm nhạc, chủ đề chung mở miệng ra là có. Để cảm ơn đối phương đã hỗ trợ, Cố Nghi Lạc còn mời đi ăn một bữa, một tới hai đi hai người quen thân hơn, gần đây nam sinh đó thường xuyên chạy tới phòng tập tứ tấu của Lạc Tiêu Châu Du, lúc cùng tập luyện lúc mời uống trà sữa, cực kỳ ân cần.
Không ai rõ ràng Cố Nghi Lạc tốt đẹp đến mức nào bằng Lương Đống, trong một đám đông, cậu vĩnh viễn là sự tồn tại hấp dẫn ánh mắt người khác nhất.
Nhưng bản thân Cố Nghi Lạc thì gần như không phát hiện ra, theo miêu tả của Lư Tiêu Địch, nam sinh chơi đàn piano kia thiếu điều viết mấy chữ “Tớ đang theo đuổi cậu” lên mặt, mà Cố Nghi Lạc vẫn cười toe toét xưng huynh gọi đệ với người ta, đần độn hết chỗ nói.
Nhưng phương pháp tác chiến khiến đối phương dần dần buông lỏng cảnh giác này, thông minh hơn hẳn cách đi thẳng vào vấn đề hô hào đánh nhanh thắng nhanh mà Lương Đống sử dụng năm đó, nên mới khiến Lương Đống cảnh giác cao độ.
Đến tối gọi video, Lương Đống hỏi: “Gần đây có phát sinh chuyện gì khác thường không?”
“Khác thường?” Cố Nghi Lạc nghĩ không ra, “Ngày nào cũng ăn cơm đi ngủ đi học, có gì khác thường đâu?”
Lương Đống cho thêm một gợi ý: “Ví dụ như quen biết người khác.”
Cố Nghi Lạc vỗ đùi cái đét: “Suýt nữa quên nói với anh, em có bạn mới, khoa dương cầm.”
“Cậu ta là dạng người gì?”
“Ừm để coi… Dáng dấp khá đẹp trai, vóc dáng cũng cao ráo, rất hài hước vui tính.”
Ngoài mặt Lương Đống: “Ồ.”
Trong lòng Lương Đống: Không ổn, cái mình có cậu ta cũng có, cái cậu ta biết mình lại không biết.
Cố Nghi Lạc đung đưa hai chân, lại nghĩ ra một ưu điểm khác: “Cậu ấy cũng chơi piano rất giỏi!”
Nghĩ đến việc mình phải uống cà phê để tỉnh táo đi nghe hòa nhạc, tim Lương Đống chìm xuống ầm ầm.
Cố Nghi Lạc hoàn toàn không nhận ra, nói tiếp: “Người ưu tú như vậy mà lại không có người yêu, anh nói coi có kỳ quái không?”
Đúng là rất kỳ, Lương Đống nghĩ.
Có điều chỉ cần nghĩ đến chuyện tên này đang cưa Cố Nghi Lạc, thì tất cả đều dễ giải thích.
Một cuộc chiến âm thầm lặng lẽ bắt đầu.
Ngày thường Lương Đống vân đạm phong khinh, vũ trụ nhỏ chôn sâu trong cơ thể không bạo phát thì thôi, nổ một cái là tạc bay người ta, trở tay không kịp.
Chế độ phòng ngự của anh cao hơn hình thức thuần vật lý của Cố Nghi Lạc một bậc, mũ kính gì đó không thèm dùng, mà phương pháp anh áp dụng là —— Tăng cường số lượng tin nhắn và cuộc gọi video.
Nếu kẻ địch lợi hụng mọi lỗ hổng để chui vào, thì anh sẽ khiến kẻ địch không có lỗ để mà chui.
Mới đầu hiệu quả của chiêu này khá tốt, Cố Nghi Lạc rất hưởng thụ bạn trai bám người, kiêu ngạo đến độ hận không thể lên diễn đàn đăng cái topic “Bạn trai yêu tui quá phải làm sao đây”.
Nhưng duy trì trong thời gian dài, thì hơi không chịu nổi.
“Gần đây anh rảnh ạ?” Cố Nghi Lạc đặt câu hỏi, “Trong kỳ thực tập hẳn là phải có rất nhiều chuyện phải làm, gọi điện liên tục cho em sẽ không ảnh hưởng đến công việc của anh chứ?”
Lương Đống đeo tai nghe rành mạch phân minh, vừa gõ bàn phím viết báo cáo vừa nói: “Không bận, có em bên cạnh thì hiệu suất làm việc của anh sẽ cao hơn nhiều.”
Bùm —— Trái tim nhỏ bé của Cố Nghi Lạc vì lời nói bình thường này mà hứng phải bạo kích, giá như lúc này vẫn chưa biết Dong trên diễn đàn chính là Lương Đống, thì chắc chắn cậu phải hớn hở chạy đi show ân ái rồi.
Muốn hỏi bây giờ còn chịu nổi không? Cố Nghi Lạc gật đầu như giã tỏi, thậm chí có thể đại chiến cùng Lương Đống… Ấy không, gọi điện thoại ba ngày ba đêm với Lương Đống.
Tất nhiên, liên tùng tục 24 giờ một ngày là chuyện phi thực tế.
Giáng Sinh năm nay rơi vào ngày đi làm, Lương Đống không xin nghỉ được, Cố Nghi Lạc cũng có buổi biễu diễn, đôi tình nhân mỗi người một nơi dinh dính nấu cháo điện thoại đến trưa, đến chiều thì việc ai nấy bận.
Đến khi buổi biểu diễn âm nhạc đêm Giáng Sinh ở trường kết thúc, đã là hơn 10 giờ đêm.
Đây là mùa đông cuối cùng Cố Nghi Lạc – đã đăng ký học nghiên cứu sinh ở học viện âm nhạc thủ đô – còn ở học viện âm nhạc thành phố S, cậu đẩy cửa hội trường ra, khi gió lạnh đập vào mặt, bỗng dưng một chút phiền muộn và không nỡ nảy sinh.
Thế là Cố – trai nhà lành – Nghi Lạc kiềm chế đã lâu hiếm khi nhận lời mời, gửi cho người nhà tin nhắn báo cáo, rồi cùng bạn bè bá vai bá cổ đi hát karaoke.
Hát một phát là không dứt nổi, đều là sinh viên âm nhạc, ai mà chả có một hai bài hát sở trường, cậu một bài tớ một bài bất tri bất giác hát đến nửa đêm.
Bạn mới khoa dương cầm cũng ở đây, chọn mấy bài hát tiếng Anh, trong đó có một bài song ca, toàn hiện trường chỉ có Cố Nghi Lạc biết hát, cậu không đùn đẩy việc cho ai nhận lấy micro đảm nhiệm việc hát chung.
Được một nửa thì điện thoại trong túi rung lên, Cố Nghi Lạc nhìn cũng không thèm nhìn ném cho Lư Tiêu Địch để cô nghe máy hộ, sau khi buông micro quay lại ghế dài, mới biết là Lương Đống gọi tới.
“Mau gọi lại đi!” Lư Tiêu Địch gào vào tai cậu, “Lão Lương sắp gấp chết rồi!”
Cố Nghi Lạc xem thường, chỉ đáp lại một tin nhắn ngắn nói là đang chơi với bạn bè ở bên ngoài, rồi lại tiếp tục ca hát.
Giáng Sinh cuối cùng ở trường cũ, Cố Nghi Lạc buông thả bản thân, thành công dùng hai chai bia tự chuốc bản thân đến mức say khướt không hay biết gì.
Về đến nhà ngã đầu vào gối là ngủ, hôm sau lúc bị ánh mặt trời chói mắt rọi tỉnh còn hơi lơ ngơ.
Chịu đựng cơn đau đầu đẩy cửa phòng ra, Quản Mộng Thanh vừa mua bữa sáng về bắt đầu bài ca cằn nhằn: “Lớn bằng từng này rồi mà vẫn chưa biết tự lượng sức, biết rõ mình không uống được mà còn cố đòi uống, nếu mẹ mà là Tiểu Lương thì cũng ghét mày.”
Nhắc đến Lương Đống, Cố Nghi Lạc vỗ ót một cái, nhớ ra hôm qua mải chơi, về đến nhà cũng quên không báo cho anh biết.
Cầm điện thoại lên xem, khá lắm, một chuỗi cuộc gọi nhỡ dài dằng dặc.
Tin nhắn thì chỉ có hai cái, một cái “Về nhà chưa”, một cái “Ngủ ngon”, bình bình thường thường lãnh lãnh đạm đạm, nhưng vừa thấy là Cố Nghi Lạc kinh hồn bạt vía, tự dưng cảm giác xấu hổ vì ăn chơi đàn đúm bên ngoài mặc kệ bà xã trông nhà chồi ra.
Cậu gửi tin nhắn cho Lương Đống ngay lập tức: 【 Chào buổi sáng [/hôn hôn] 】
Đánh răng xong, bên kia chưa trả lời.
Ăn sáng xong, bên kia vẫn chưa có động tĩnh gì.
Mãi đến lúc tới trường, điện thoại cũng không vang lên mảy may.
Cố Nghi Lạc luống ca luống cuống, lại gửi mấy tin nhắn cho Lương Đống.
【 Dậy chưa anh? Nhớ phải ăn sáng cẩn thận nhé [/tim] 】
【 Hôm nay là lễ Giáng Sinh, ở thủ đô có tuyết rơi không ạ 】
【 Công ty của bọn anh có cho tan làm sớm không, người ta muốn gọi video cho anh lắm rồi [thẹn thùng xấu hổ.gif]】
【 [muốn hôn hôn.gif] 】
Cái sau hèn mọn hơn cái trước, Cố Nghi Lạc thiếu điều quỳ xuống hô em sai rồi em không ra ngoài lêu lổng nữa, nhưng tin nhắn gửi đi như đá ném vào biển rộng, đến trưa cũng không được đáp lại.
Giữa trưa ra quán cạnh trường ăn cơm, Cố Nghi Lạc hỏi Lư Tiêu Địch tối hôm qua Lương Đống nói gì trong điện thoại, Lư Tiêu Địch đáp: “Cũng không nói gì, chỉ hỏi em ở đâu, đang làm gì… Có điều trùng hợp đúng lúc em đang song ca tình củm baby à ơi với hoàng tử dương cầm, chắc ổng nghe thấy hết.”
“Lời bài hát đó… Anh ấy không nói gì khác à?”
“Khồng, nhưng mà nghe giọng ổng,” Lư Tiêu Địch xoa xoa cánh tay, hít khí lạnh, “Một ngọn lửa phẫn nộ ẩn chứa trong băng tuyết, như thể một giây sau sẽ xách đao chạy đến ý.”
Cố Nghi Lạc cũng hít một hơi, vươn tay sờ lên cổ mình.
“Thôi toi đời rồi, baby của em tức giận rồi.”
Buổi chiều không có lớp, Cố Nghi Lạc tùy tiện tìm một phòng đàn, làm ổ bên trong cắt ghép video.
Nghĩ lại lần trước ghép video cũng là vì dỗ cho Lương Đống vui vẻ, Cố Nghi Lạc lắc đầu thở dài, vừa mắng mình nhát chết không tiền đồ, vừa thêm một con gà chíp vàng làm điệu làm bộ vào.
Video chất lượng cao phải đi kèm trích dẫn cao cấp thì mới xứng đôi, Cố Nghi Lạc suy nghĩ nghiêm túc, đầu tiên gõ “Ước gì chung một tấm lòng, miễn khi luống tuổi không tròng mà chui (1)”, nhẩm lại thấy quê quê, bèn đổi thành “Anh có thể dạy em nấu chè trôi nước không? (2)”, cũng không được, chiều dài phụ đề bị hạn chế không nhét vừa.
(1) Câu này tui chế thêm ra cho vần điệu chứ câu gốc của tác giả là “愿得一人心, 免得老相亲” dịch đại ý ra thì là “Nguyện có tâm một người, để miễn khi già rồi không phải đi xem mắt” =)))))))))))))
(2) Bên Trung có trend gửi tin nhắn thả thính “Có thể dạy em nấu chè trôi nước không? Em làm gì cũng dễ bị vỡ lở, kể cả thích anh cũng thế”. Bị vỡ lở ở đây cũng có nghĩa là bị vỡ bánh lòi nhân ra ý =))))))) Có mấy ông trực nam chỉ chăm chăm vào vế đầu, không ai để ý câu cuối quan trọng cả =))))))))
Người hành tinh hấp tấp Cố Nghi Lạc dần dần mất kiên nhẫn, cuối cùng vò đã mẻ không sợ nứt, chèn câu “Đàn ông, đừng để tim của bạn cứng hơn xx của bạn”, phối hợp với gà chíp vàng xoay mông liếc mắt đưa tình, độ xứng đôi đạt 99.99%.
Tưởng Du luyện đàn một hồi rồi lại gần xem thử, chậc chậc cảm thán: “Hèn mọn quá thể.”
Bành Châu xen vào: “Còn có thể hèn mọn hơn đấy, nếu chiêu này không có tác dụng, thì Lạc ca tìm tớ để được hỗ trợ nhé.”
Xui xẻo chỉ có đến trễ chứ đừng hòng vắng mặt, Cố Nghi Lạc mang tâm tình thấp thỏm gửi video đi, khổ sở đợi nửa tiếng đồng hồ không được hồi âm, mặt xám như tro tàn, nếu không phải do đàn chị can ngăn, khéo cậu đã nhảy từ tầng hai xuống rồi.
Sau đó càng bất chấp tất cả, Cố Nghi Lạc cắn răng nghiến lợi ôm điện thoại gửi tin nhắn cho Lương Đống.
【 Chỉ là hát với người khác một bài thôi mà, có làm gì khác đâu 】
【 Em cũng hát cho anh nghe nha, Baby’ cause I miss I miss you so~】
【 Cái gì nhỉ, Cố Tử có nói, tranh giành tình nhân không phải đàn ông chân chính】
【 Anh ghen thật đấy hả… Hơi hơi hưng phấn là sao ta 】
【 Cố Tử còn có câu, uống mấy ngụm giấm nhỏ là tình thú, nhưng uống nhiều là tổn thương tình cảm 】
【 Đừng bơ em mà [/đáng thương] 】
【 Anh mà bơ em nữa, là bây giờ em đi tìm cậu kia hát suốt đêm đấy nhá 】
Gửi đến đây, điện thoại im lìm đã lâu bỗng rung lên, đầu dây bên kia gửi tới một chuỗi dấu ba chấm.
Today Nghi Giáng Sinh Vui Vẻ: 【!!! 】
Liang: 【... 】
Liang: 【 Xuống tầng. 】
Đến khi nhận thức được ý nghĩa của hai chữ “xuống tầng”, Cố Nghi Lạc đứng phắt dậy, phóng như gió ra cầu thang.
Chạy ra hành lang, từ xa xa, trông thấy Lương Đống đeo kính râm đội mũ cậu mua cho anh, đang sải bước về phía này với tốc độ không chậm hơn cậu là bao.
Gió lạnh đìu hiu của mùa đông lùa vào vạt áo khoác phẳng phiu, cực kỳ có phong vị của Hứa Văn Cường trong Bến Thượng Hải, nhịp tim của Cố Nghi Lạc tăng mạnh, đầu óc choáng váng nghĩ, một chàng trai đẹp trai nhường ấy tới đây vì ông, đời này đáng giá rồi!
Đôi tình nhân đã lâu không gặp, chuyện đầu tiên ngoài ôm nhau ra, thì là vỗ vỗ lưng đối phương, khẳng định tự đáy lòng: “Bọn họ thật có mắt nhìn.”
Lương Đống không hiểu: “Bọn nào?”
Cố Nghi Lạc trả lời: “Những người bình luận trong video.”
“…” Không nói gì một lát, Lương Đống mới nói tiếp, “Cậu ta cũng rất có mắt nhìn.”
Cố Nghi Lạc nghiêng đầu: “Ai?”
“Hoàng tử dương cầm.”
“Á à, hóa ra anh tới đây bắt gian.” Cố Nghi Lạc bừng tỉnh, “Bảo sao lén tới, không báo cho em một tiếng.”
“Không.” Lương Đống lại lắc đầu, “Anh tới để gặp em.”
Đêm cuối của lễ Giáng Sinh lại không về nhà, Lương Đống và Cố Nghi Lạc – đã trở thành hội viên VIP của khách sạn nào đó ở thành phố S – mở bồn tắm trong phòng lên, nghiệm chứng tại chỗ việc trái tim của đàn ông đích thực không thể nào cứng hơn xx được.
Sau đó hai người vùi trên giường nói chuyện phiếm, Cố Nghi Lạc trực tiếp hát vang bài Baby, cũng nịnh nọt thổ lộ những lời tâm tình quê mùa mà hồi chiều tìm được cho Lương Đống nghe.
Lương Đống không có máu buồn, bị cù lét mãi mới cười khô khan vài tiếng. Cố Nghi Lạc cảm thấy nhàm chán, bèn nắm lấy tay anh nghịch, đột nhiên nghĩ đến nguyên nhân khiến Lương Đống đảo lộn kế hoạch để chạy đến đây, lầu bầu: “Kỳ ghê, sao em cứ va phải người chơi dương cầm thế nhỉ?”
Lương Đống đáp: “Còn va vào người lắp mô hình nữa.”
Cố Nghi Lạc bị sự chững chạc đàng hoàng của anh chọc cười, truy vấn: “Vậy xin hỏi bậc thầy lắp mô hình, anh thích em vì điều gì?”
Lương Đống cẩn thận suy nghĩ: “Lạc quan, đáng yêu.”
Cố Nghi Lạc nghe mà bất mãn hết sức, chỉ vào gương mặt mình: “Chẳng lẽ nhan sắc ưu việt của em không đáng nhắc đến à?”
Lương Đống bèn bổ sung: “Đẹp trai ngời ngời.”
Cố Nghi Lạc vui vẻ, gối đầu lên cơ bụng của Lương Đống cảm thán: “Nếu Giáng Sinh năm ngoái được ở bên anh thì tốt quá.”
Hơi do dự một lát, nhưng Lương Đống vẫn không kể chuyện Giáng Sinh năm ngoái anh về nước ra.
Những gì Cố Nghi Lạc xứng đáng đâu chỉ như vậy, anh thích lặng lẽ ở một góc nhìn ngắm cậu theo đuổi ước mơ, nhìn ngắm cậu tỏa sáng.
“Ừ.” Lương Đống chỉ gật gật đầu, hứa hẹn: “Sau này sẽ luôn bên nhau.”
Đây là lễ Giáng Sinh đơn giản nhất từ khi Cố Nghi Lạc có ký ức đến nay.
Sau khi yêu đương cậu mới biết, không cần chuẩn bị gì nhiều, hai người lẳng lặng bên nhau cũng rất tuyệt vời.
Cậu lấy “Sách giáo khoa về soái ca đương đại” ra ôn lại, bày ra phong thái khoan dung tuyệt không u mê: “Bọn họ quá nông cạn, chỉ chú ý vẻ ngoài của anh, nhưng em, thì chú ý đến cả bên trong… và vẻ ngoài của anh nữa.”
Anh lấy video Cố Nghi Lạc tỉ mỉ làm ra, cẩn thận thưởng thức vài lần, Lương Đống cũng phải thừa nhận mình lo lắng quá đáng: “Anh không hiểu gì về âm nhạc, không có chủ đề chung với em, mà cậu ta…”
“Cậu ta không biết leo núi.” Cố Nghi Lạc nói, “Anh không biết lúc anh leo núi đẹp trai cỡ nào đâu, hai bắp tay rắn chắc đó, hormone nam tính đập vào mặt đó, em nhìn có tẹo mà run chân, bảo sao không leo lên được.”
Lương Đống được khen vành tai lại đỏ lên.
Sau đó, trong lúc yên tâm rảnh rang vì người yêu đang ở bên cạnh, hai người lại nói đôi lời tâm tình quê mùa.
“Anh có thể dạy em nấu chè trôi nước không?”
“Được.”
“Em ngốc lắm, nấu thế nào để không bị vỡ?”
“Bọc lớp vỏ dày một chút thì không vỡ.”
“Trả lời sai rồi, câu tiếp theo phải là ‘thích em cũng thế’.”
“…”
“Hoa hướng dương trải qua ban đêm không có mặt trời như thế nào?”
“Nhớ em.”
“Ừm… Tuy không phải đáp án tiêu chuẩn, nhưng em thích.”
Một lát nữa, Cố Nghi Lạc đã run rẩy đến độ không khép chân lại được nhưng vẫn hăng hái đòi hỏi cho thỏa, giày vò đến tận nửa đêm cạn sạch sức lực, mới mềm nhũn úp sấp trên người Lương Đống: “Hết năm nay em sẽ tới thủ đô, không có cơ hội ăn Tết với bạn bè nữa rồi.”
“Sau này anh sẽ về với em.” Lương Đống đáp.
“Anh nói rồi đấy nhé,” Cố Nghi Lạc ngáp một cái, lẩm bẩm, “Em không muốn một mình nữa đâu.”
Trong đêm khuya, Cố Nghi Lạc mơ thấy mình đi tới ngôi nhà mới, bên trong có bồn tắm lớn, có giường lớn, trên giá sách có bày từng hàng mô hình máy bay, còn có một hộp nhạc được làm thủ công.
Quay đầu lại nhìn, người đã đáp ứng sẽ luôn ở bên cậu đang đứng ở chỗ có thể chạm tay vào cách đó không xa, giang hai tay về phía cậu, chờ cậu vững vàng đáp xuống.
Hết chương 45 (Phiên ngoại 01).
Tác giả có lời muốn nói:
Có lẽ vẫn còn cuộc sống hàng ngày ở chung.
***
(*) chi cu là bính âm của 吃醋 (Chīcù): Ăn giấm aka ghen tuông
Nói đến chủ đề liên quan đến yêu xa, Cố Nghi Lạc ngẩng đầu ưỡn ngực, cho rằng mình có đầy đủ quyền lên tiếng.
Đầu tiên là cậu và Lương Đống khác quốc gia, sau đó là khác thành phố, trong thời gian quen biết có quá nửa là trạng thái không được gặp nhau, gọi thoại và gọi video còn dài gấp đôi thời gian gặp mặt, cái này không phải yêu đương, mà là nuôi một bạn trai AI trong điện thoại mới đúng.
Nhưng khi Cố Nghi Lạc kể cho Lương Đống cái ví von mà cậu tự nhận là rất khéo này, câu trả lời nhận được lại là lặng im rất lâu.
Cố Nghi Lạc đã quen với tác phong “Trừ khi cực kỳ cần thiết còn không tuyệt đối không mở miệng” của Liang.lão cán bộ.Dong, mãi cho đến hôm nay, khi sắp sửa kết thúc video, Cố Nghi Lạc nằm trên giường đang muốn bình yên chìm vào giấc ngủ, bỗng nghe thấy giọng nói rất trầm khàn của Lương Đống, nói rằng “Anh cảm thấy anh không giống AI”, cậu mới phát hiện mình đã làm tổn thương trái tim nhạy cảm của đứa trẻ to xác này rồi.
Đáng tiếc kỹ năng an ủi người khác của Cố Nghi Lạc cũng thô ráp y chang thần kinh cậu, cậu nóng ruột muốn trấn an Lương Đống, bèn nhanh trí nói: “Hầy em mới nói đùa đấy, AI nào đẹp trai bằng anh.”
Lương Đống: “…”
Cũng không vui lại được.
Có điều hai người đều rất nỗ lực để duy trì tình cảm, Lương Đống rảnh rỗi là bay đến thành phố S, Cố Nghi Lạc cũng cố gắng vượt qua nỗi sợ độ cao, lựa chọn ngồi tàu cao tốc tới thủ đô để gặp bạn trai.
Nhưng vì tương phùng ngắn ngủi, càng phải trân trọng thời gian bên nhau, nên Cố Nghi Lạc đành nén hứng thú với việc ấy ấy, nhịn đau rút ngắn thời gian ấy ấy lại, dùng ngày giờ tiết kiệm được vào những việc có ý nghĩa giữa các cặp đôi với Lương Đống.
Ví dụ như cùng nhau đi nghe hòa nhạc chả hạn.
Dưới sự hun đúc không ngừng của Cố Nghi Lạc, Lương Đống thành công thay đổi từ một sleep boy cứ nghe nhạc là ngủ thành một cool boy sẽ cẩn thận chuẩn bị trước khi đi để khỏi ngủ gật.
Cool đến độ khi nghe nhạc mặt vẫn lạnh tanh, mắt cũng không nháy, có lần khiến Cố Nghi Lạc nghi ngờ anh luyện thần công ngủ mở mắt của Trương Phi.
Đương nhiên, Cố Nghi Lạc cũng có qua có lại, hiểu rõ sở thích của Lương Đống, thỉnh thoảng sẽ đi triển lãm hàng không vũ trụ với anh, hoặc tới phòng tập leo núi.
Cái trước thì rất thú vị, vì dù gì đi vài đường quyền cũng giảm béo được, cái sau thì suýt khiến Cố Nghi Lạc không thường vận động mất nửa cái mạng, leo chưa được một nửa chặng dễ nhất đã sức cùng lực kiệt, túm chặt dây thừng kêu cha gọi mẹ đòi xuống.
Vừa hay được xem một video người nước ngoài leo núi bằng tay không, Cố Nghi Lạc cảm thấy loại hình thể thao này không khác gì tìm đường chết, lòng vẫn còn sợ hãi: “Này nào phải giảm stress, mà là chán sống muốn bỏ thế giới xinh đẹp này mới đúng.”
Lương Đống từ chối cho ý kiến, chỉ ngồi xuống sửa sang lại bao bảo vệ đầu gối cho Cố Nghi Lạc, nói: “Lần sau thử một chặng khác xem sao.”
Tóm lại hai người có tính cách và sở thích khác biệt như ngày với đêm đến với nhau, phải nỗ lực hơn những cặp đôi bình thường nhiều lắm.
Huống chi hai người còn ở hai nơi khác nhau, so với việc nhìn không thấy sờ không được, thì cảm giác bất định khi người yêu không ở bên càng khiến người ta không yên lòng hơn.
Hôm nay, đàn chị Lư Tiêu Địch nhiều lần chia sẻ vào nhóm một đoạn video ngắn rất hot trên mạng, có tiêu đề là “Sách giáo khoa về soái ca đương đại”.
Trong nhóm trừ cô ra toàn là đực rựa, mới đầu tất cả mọi người đều cảm thấy hơi bị xúc phạm.
Chồng của Tưởng thủ tịch: Đàn chị, chị gửi cái này…
Tưởng Du: là có ý nói…
Anh rể: bọn anh đều không đẹp trai? Bảo bối nhỏ của Lương Đống: [tức giận nha.gif]
Lư Tiêu Địch: Không phải, mọi người ấn xem đi.
Bảo bảo hiếu kì Cố Nghi Lạc bèn ấn mở.
Loại video này phần lớn là tự lăng xê, tình cờ gặp được soái ca chân chính ở ven đường hiếm lắm.
Cố Nghi Lạc vừa xem vừa chế giễu, anh này trang điểm quá đậm xài filter quá lố, cậu kia khá hơn chút nhưng nhìn là biết cố ý để được chụp.
Đang xỉa xói hăng say, đột nhiên trên màn hình xuất hiện một chàng trai cao gầy mặc áo khoác xám, bên trong mặc sơ mi trắng, sườn mặt lọt vào ống kính hơi cúi, như đang loay hoay gì đó.
Ngay sau đó hình ảnh được phóng to, Cố Nghi Lạc cũng không tự chủ được xích lại gần màn hình.
Không nhìn thì không biết, vừa nhìn cái là giật mình, chàng trai vừa quay đầu lại ngơ ngác đối mặt với camera này, không phải Lương Đống thì còn ai vào đây?
Dù Lương Đống lên tiếng giải thích rằng anh bị quay chụp mà không hề hay biết, Cố Nghi Lạc vẫn tức giận đấm ngực giậm chân.
“Quay sắc nét như thế, phải là máy ảnh chuyên nghiệp có lens bội số lớn, đối mặt với một thứ đen ngòm như vậy, mà anh không có chút cảm giác nào à?”
Lương Đống nhớ lại: “Lúc ấy anh đang nhìn mô hình trong tay, không để ý.”
Cố Nghi Lạc càng tức: “Mô hình đẹp hơn hay em đẹp hơn?”
Mặc dù không rõ vì sao cậu lại muốn so sánh chính mình với mô hình, nhưng Lương Đống vẫn nhanh trí trả lời: “Em đẹp hơn.”
Đạt được câu trả lời hài lòng nhưng Cố Nghi Lạc vẫn không vui.
Lượt xem của video này lên tới 3 triệu, hơn một trăm nghìn lượt bình luận, trong đó phần lớn là tập trung vào 10 giây khi Lương Đống xuất hiện, toàn màn hình là A A A A A, nhiều nhất là bình luận hổ báo cáo chồn kiểu “Chàng đẹp trai đừng chơi mô hình nữa mau chơi em” vân vân mây mây.
Đối mặt với hiện trường bị cắm sừng quy mô lớn, Cố Nghi Lạc cáu không chịu được, liên tục gửi N cái bình luận “Đây là bạn trai tui mấy người đừng có mơ”, nhưng như mưa rơi vào biển, nhanh chóng chìm nghỉm trong đám bình luận sói hú chạy ào ào qua màn hình. Dưới cơn nóng giận suýt thì cậu đã report cái video này.
Cơ mà không phát rồ đến mức ấy, sau khi cân nhắc kỹ lưỡng, Cố Nghi Lạc nhắn tin cho tác giả video, lễ phép hỏi thăm có thể xóa đoạn về Lương Đống đi không.
Tác giả đặt câu hỏi: Vì sao
Cố Nghi Lạc: Vì anh ấy là bạn trai tui
Tác giả: Há há há há há
Cố Nghi Lạc:?
Tác giả: Rõ ràng ảnh là bạn trai tôi nhá [doge]
Cố Nghi Lạc phun ba lít máu.
Bởi vậy dạo gần đây Cố Nghi Lạc mới có suy nghĩ đồ ngon phải giấu đi một mình thưởng thức. Thua keo này ta bày keo khác, cậu thô bạo mua kính râm và mũ cho Lương Đống, lệnh cho anh phải võ trang đầy đủ ở nơi công cộng.
Lương Đống chú trọng cách ăn mặc tối giản nên lên tiếng ngăn cơn sóng dữ: “Anh là bạn trai của một mình em.”
Cố Nghi Lạc nghe xong rất hưởng thụ, nhưng cũng kiên quyết không hé răng, bắt anh dù thế nào cũng không được để lộ dung mạo tuyệt đẹp của mình.
Lý do rất chính đáng: “Tuy em biết anh sẽ không, nhưng em không chịu được người khác tơ tưởng anh, người ta nhìn thêm một chút em cũng thấy mình thua thiệt.”
Lương Đống: …
Cố Nghi Lạc vô tội chớp mắt: “Có phải em quá keo kiệt không?”
Lương Đống trịnh trọng lắc đầu: “Không phải.”
Lời này không phải đang an ủi Cố Nghi Lạc, càng không phải đối phó qua loa, mà bản thân Lương Đống cũng nghĩ như vậy, dù anh chưa từng nói ra.
Điều anh lo lắng nhất khi hai người xa cách hai nơi chính là Cố Nghi Lạc quá hấp dẫn, có vết xe đổ là Đàm Thiên, Lương Đống mới là người thần hồn nát thần tính, chỉ sợ bên cạnh Cố Nghi Lạc có người xấu.
Cũng may tuy xa nhau, nhưng bạn bè sẵn lòng giúp đỡ cũng nhiều. Một ngày mùa đông nào đó sắp tới lễ Giáng Sinh, bạn cùng nhóm nhiệt tình Lư Tiêu Địch nhắn tin riêng cho Lương Đống, đưa tin từ tiền tuyến: 【Có một nam sinh khoa dương cầm đang theo đuổi Lạc Lạc, Lão Lương anh đề phòng một chút!】
Hóa ra lúc trước Cố Nghi Lạc tham gia một tiết mục độc tấu, giáo viên tìm một bạn đệm đàn cho cậu trong trường.
Hai người xấp xỉ tuổi tác, cùng học âm nhạc, chủ đề chung mở miệng ra là có. Để cảm ơn đối phương đã hỗ trợ, Cố Nghi Lạc còn mời đi ăn một bữa, một tới hai đi hai người quen thân hơn, gần đây nam sinh đó thường xuyên chạy tới phòng tập tứ tấu của Lạc Tiêu Châu Du, lúc cùng tập luyện lúc mời uống trà sữa, cực kỳ ân cần.
Không ai rõ ràng Cố Nghi Lạc tốt đẹp đến mức nào bằng Lương Đống, trong một đám đông, cậu vĩnh viễn là sự tồn tại hấp dẫn ánh mắt người khác nhất.
Nhưng bản thân Cố Nghi Lạc thì gần như không phát hiện ra, theo miêu tả của Lư Tiêu Địch, nam sinh chơi đàn piano kia thiếu điều viết mấy chữ “Tớ đang theo đuổi cậu” lên mặt, mà Cố Nghi Lạc vẫn cười toe toét xưng huynh gọi đệ với người ta, đần độn hết chỗ nói.
Nhưng phương pháp tác chiến khiến đối phương dần dần buông lỏng cảnh giác này, thông minh hơn hẳn cách đi thẳng vào vấn đề hô hào đánh nhanh thắng nhanh mà Lương Đống sử dụng năm đó, nên mới khiến Lương Đống cảnh giác cao độ.
Đến tối gọi video, Lương Đống hỏi: “Gần đây có phát sinh chuyện gì khác thường không?”
“Khác thường?” Cố Nghi Lạc nghĩ không ra, “Ngày nào cũng ăn cơm đi ngủ đi học, có gì khác thường đâu?”
Lương Đống cho thêm một gợi ý: “Ví dụ như quen biết người khác.”
Cố Nghi Lạc vỗ đùi cái đét: “Suýt nữa quên nói với anh, em có bạn mới, khoa dương cầm.”
“Cậu ta là dạng người gì?”
“Ừm để coi… Dáng dấp khá đẹp trai, vóc dáng cũng cao ráo, rất hài hước vui tính.”
Ngoài mặt Lương Đống: “Ồ.”
Trong lòng Lương Đống: Không ổn, cái mình có cậu ta cũng có, cái cậu ta biết mình lại không biết.
Cố Nghi Lạc đung đưa hai chân, lại nghĩ ra một ưu điểm khác: “Cậu ấy cũng chơi piano rất giỏi!”
Nghĩ đến việc mình phải uống cà phê để tỉnh táo đi nghe hòa nhạc, tim Lương Đống chìm xuống ầm ầm.
Cố Nghi Lạc hoàn toàn không nhận ra, nói tiếp: “Người ưu tú như vậy mà lại không có người yêu, anh nói coi có kỳ quái không?”
Đúng là rất kỳ, Lương Đống nghĩ.
Có điều chỉ cần nghĩ đến chuyện tên này đang cưa Cố Nghi Lạc, thì tất cả đều dễ giải thích.
Một cuộc chiến âm thầm lặng lẽ bắt đầu.
Ngày thường Lương Đống vân đạm phong khinh, vũ trụ nhỏ chôn sâu trong cơ thể không bạo phát thì thôi, nổ một cái là tạc bay người ta, trở tay không kịp.
Chế độ phòng ngự của anh cao hơn hình thức thuần vật lý của Cố Nghi Lạc một bậc, mũ kính gì đó không thèm dùng, mà phương pháp anh áp dụng là —— Tăng cường số lượng tin nhắn và cuộc gọi video.
Nếu kẻ địch lợi hụng mọi lỗ hổng để chui vào, thì anh sẽ khiến kẻ địch không có lỗ để mà chui.
Mới đầu hiệu quả của chiêu này khá tốt, Cố Nghi Lạc rất hưởng thụ bạn trai bám người, kiêu ngạo đến độ hận không thể lên diễn đàn đăng cái topic “Bạn trai yêu tui quá phải làm sao đây”.
Nhưng duy trì trong thời gian dài, thì hơi không chịu nổi.
“Gần đây anh rảnh ạ?” Cố Nghi Lạc đặt câu hỏi, “Trong kỳ thực tập hẳn là phải có rất nhiều chuyện phải làm, gọi điện liên tục cho em sẽ không ảnh hưởng đến công việc của anh chứ?”
Lương Đống đeo tai nghe rành mạch phân minh, vừa gõ bàn phím viết báo cáo vừa nói: “Không bận, có em bên cạnh thì hiệu suất làm việc của anh sẽ cao hơn nhiều.”
Bùm —— Trái tim nhỏ bé của Cố Nghi Lạc vì lời nói bình thường này mà hứng phải bạo kích, giá như lúc này vẫn chưa biết Dong trên diễn đàn chính là Lương Đống, thì chắc chắn cậu phải hớn hở chạy đi show ân ái rồi.
Muốn hỏi bây giờ còn chịu nổi không? Cố Nghi Lạc gật đầu như giã tỏi, thậm chí có thể đại chiến cùng Lương Đống… Ấy không, gọi điện thoại ba ngày ba đêm với Lương Đống.
Tất nhiên, liên tùng tục 24 giờ một ngày là chuyện phi thực tế.
Giáng Sinh năm nay rơi vào ngày đi làm, Lương Đống không xin nghỉ được, Cố Nghi Lạc cũng có buổi biễu diễn, đôi tình nhân mỗi người một nơi dinh dính nấu cháo điện thoại đến trưa, đến chiều thì việc ai nấy bận.
Đến khi buổi biểu diễn âm nhạc đêm Giáng Sinh ở trường kết thúc, đã là hơn 10 giờ đêm.
Đây là mùa đông cuối cùng Cố Nghi Lạc – đã đăng ký học nghiên cứu sinh ở học viện âm nhạc thủ đô – còn ở học viện âm nhạc thành phố S, cậu đẩy cửa hội trường ra, khi gió lạnh đập vào mặt, bỗng dưng một chút phiền muộn và không nỡ nảy sinh.
Thế là Cố – trai nhà lành – Nghi Lạc kiềm chế đã lâu hiếm khi nhận lời mời, gửi cho người nhà tin nhắn báo cáo, rồi cùng bạn bè bá vai bá cổ đi hát karaoke.
Hát một phát là không dứt nổi, đều là sinh viên âm nhạc, ai mà chả có một hai bài hát sở trường, cậu một bài tớ một bài bất tri bất giác hát đến nửa đêm.
Bạn mới khoa dương cầm cũng ở đây, chọn mấy bài hát tiếng Anh, trong đó có một bài song ca, toàn hiện trường chỉ có Cố Nghi Lạc biết hát, cậu không đùn đẩy việc cho ai nhận lấy micro đảm nhiệm việc hát chung.
Được một nửa thì điện thoại trong túi rung lên, Cố Nghi Lạc nhìn cũng không thèm nhìn ném cho Lư Tiêu Địch để cô nghe máy hộ, sau khi buông micro quay lại ghế dài, mới biết là Lương Đống gọi tới.
“Mau gọi lại đi!” Lư Tiêu Địch gào vào tai cậu, “Lão Lương sắp gấp chết rồi!”
Cố Nghi Lạc xem thường, chỉ đáp lại một tin nhắn ngắn nói là đang chơi với bạn bè ở bên ngoài, rồi lại tiếp tục ca hát.
Giáng Sinh cuối cùng ở trường cũ, Cố Nghi Lạc buông thả bản thân, thành công dùng hai chai bia tự chuốc bản thân đến mức say khướt không hay biết gì.
Về đến nhà ngã đầu vào gối là ngủ, hôm sau lúc bị ánh mặt trời chói mắt rọi tỉnh còn hơi lơ ngơ.
Chịu đựng cơn đau đầu đẩy cửa phòng ra, Quản Mộng Thanh vừa mua bữa sáng về bắt đầu bài ca cằn nhằn: “Lớn bằng từng này rồi mà vẫn chưa biết tự lượng sức, biết rõ mình không uống được mà còn cố đòi uống, nếu mẹ mà là Tiểu Lương thì cũng ghét mày.”
Nhắc đến Lương Đống, Cố Nghi Lạc vỗ ót một cái, nhớ ra hôm qua mải chơi, về đến nhà cũng quên không báo cho anh biết.
Cầm điện thoại lên xem, khá lắm, một chuỗi cuộc gọi nhỡ dài dằng dặc.
Tin nhắn thì chỉ có hai cái, một cái “Về nhà chưa”, một cái “Ngủ ngon”, bình bình thường thường lãnh lãnh đạm đạm, nhưng vừa thấy là Cố Nghi Lạc kinh hồn bạt vía, tự dưng cảm giác xấu hổ vì ăn chơi đàn đúm bên ngoài mặc kệ bà xã trông nhà chồi ra.
Cậu gửi tin nhắn cho Lương Đống ngay lập tức: 【 Chào buổi sáng [/hôn hôn] 】
Đánh răng xong, bên kia chưa trả lời.
Ăn sáng xong, bên kia vẫn chưa có động tĩnh gì.
Mãi đến lúc tới trường, điện thoại cũng không vang lên mảy may.
Cố Nghi Lạc luống ca luống cuống, lại gửi mấy tin nhắn cho Lương Đống.
【 Dậy chưa anh? Nhớ phải ăn sáng cẩn thận nhé [/tim] 】
【 Hôm nay là lễ Giáng Sinh, ở thủ đô có tuyết rơi không ạ 】
【 Công ty của bọn anh có cho tan làm sớm không, người ta muốn gọi video cho anh lắm rồi [thẹn thùng xấu hổ.gif]】
【 [muốn hôn hôn.gif] 】
Cái sau hèn mọn hơn cái trước, Cố Nghi Lạc thiếu điều quỳ xuống hô em sai rồi em không ra ngoài lêu lổng nữa, nhưng tin nhắn gửi đi như đá ném vào biển rộng, đến trưa cũng không được đáp lại.
Giữa trưa ra quán cạnh trường ăn cơm, Cố Nghi Lạc hỏi Lư Tiêu Địch tối hôm qua Lương Đống nói gì trong điện thoại, Lư Tiêu Địch đáp: “Cũng không nói gì, chỉ hỏi em ở đâu, đang làm gì… Có điều trùng hợp đúng lúc em đang song ca tình củm baby à ơi với hoàng tử dương cầm, chắc ổng nghe thấy hết.”
“Lời bài hát đó… Anh ấy không nói gì khác à?”
“Khồng, nhưng mà nghe giọng ổng,” Lư Tiêu Địch xoa xoa cánh tay, hít khí lạnh, “Một ngọn lửa phẫn nộ ẩn chứa trong băng tuyết, như thể một giây sau sẽ xách đao chạy đến ý.”
Cố Nghi Lạc cũng hít một hơi, vươn tay sờ lên cổ mình.
“Thôi toi đời rồi, baby của em tức giận rồi.”
Buổi chiều không có lớp, Cố Nghi Lạc tùy tiện tìm một phòng đàn, làm ổ bên trong cắt ghép video.
Nghĩ lại lần trước ghép video cũng là vì dỗ cho Lương Đống vui vẻ, Cố Nghi Lạc lắc đầu thở dài, vừa mắng mình nhát chết không tiền đồ, vừa thêm một con gà chíp vàng làm điệu làm bộ vào.
Video chất lượng cao phải đi kèm trích dẫn cao cấp thì mới xứng đôi, Cố Nghi Lạc suy nghĩ nghiêm túc, đầu tiên gõ “Ước gì chung một tấm lòng, miễn khi luống tuổi không tròng mà chui (1)”, nhẩm lại thấy quê quê, bèn đổi thành “Anh có thể dạy em nấu chè trôi nước không? (2)”, cũng không được, chiều dài phụ đề bị hạn chế không nhét vừa.
(1) Câu này tui chế thêm ra cho vần điệu chứ câu gốc của tác giả là “愿得一人心, 免得老相亲” dịch đại ý ra thì là “Nguyện có tâm một người, để miễn khi già rồi không phải đi xem mắt” =)))))))))))))
(2) Bên Trung có trend gửi tin nhắn thả thính “Có thể dạy em nấu chè trôi nước không? Em làm gì cũng dễ bị vỡ lở, kể cả thích anh cũng thế”. Bị vỡ lở ở đây cũng có nghĩa là bị vỡ bánh lòi nhân ra ý =))))))) Có mấy ông trực nam chỉ chăm chăm vào vế đầu, không ai để ý câu cuối quan trọng cả =))))))))
Người hành tinh hấp tấp Cố Nghi Lạc dần dần mất kiên nhẫn, cuối cùng vò đã mẻ không sợ nứt, chèn câu “Đàn ông, đừng để tim của bạn cứng hơn xx của bạn”, phối hợp với gà chíp vàng xoay mông liếc mắt đưa tình, độ xứng đôi đạt 99.99%.
Tưởng Du luyện đàn một hồi rồi lại gần xem thử, chậc chậc cảm thán: “Hèn mọn quá thể.”
Bành Châu xen vào: “Còn có thể hèn mọn hơn đấy, nếu chiêu này không có tác dụng, thì Lạc ca tìm tớ để được hỗ trợ nhé.”
Xui xẻo chỉ có đến trễ chứ đừng hòng vắng mặt, Cố Nghi Lạc mang tâm tình thấp thỏm gửi video đi, khổ sở đợi nửa tiếng đồng hồ không được hồi âm, mặt xám như tro tàn, nếu không phải do đàn chị can ngăn, khéo cậu đã nhảy từ tầng hai xuống rồi.
Sau đó càng bất chấp tất cả, Cố Nghi Lạc cắn răng nghiến lợi ôm điện thoại gửi tin nhắn cho Lương Đống.
【 Chỉ là hát với người khác một bài thôi mà, có làm gì khác đâu 】
【 Em cũng hát cho anh nghe nha, Baby’ cause I miss I miss you so~】
【 Cái gì nhỉ, Cố Tử có nói, tranh giành tình nhân không phải đàn ông chân chính】
【 Anh ghen thật đấy hả… Hơi hơi hưng phấn là sao ta 】
【 Cố Tử còn có câu, uống mấy ngụm giấm nhỏ là tình thú, nhưng uống nhiều là tổn thương tình cảm 】
【 Đừng bơ em mà [/đáng thương] 】
【 Anh mà bơ em nữa, là bây giờ em đi tìm cậu kia hát suốt đêm đấy nhá 】
Gửi đến đây, điện thoại im lìm đã lâu bỗng rung lên, đầu dây bên kia gửi tới một chuỗi dấu ba chấm.
Today Nghi Giáng Sinh Vui Vẻ: 【!!! 】
Liang: 【... 】
Liang: 【 Xuống tầng. 】
Đến khi nhận thức được ý nghĩa của hai chữ “xuống tầng”, Cố Nghi Lạc đứng phắt dậy, phóng như gió ra cầu thang.
Chạy ra hành lang, từ xa xa, trông thấy Lương Đống đeo kính râm đội mũ cậu mua cho anh, đang sải bước về phía này với tốc độ không chậm hơn cậu là bao.
Gió lạnh đìu hiu của mùa đông lùa vào vạt áo khoác phẳng phiu, cực kỳ có phong vị của Hứa Văn Cường trong Bến Thượng Hải, nhịp tim của Cố Nghi Lạc tăng mạnh, đầu óc choáng váng nghĩ, một chàng trai đẹp trai nhường ấy tới đây vì ông, đời này đáng giá rồi!
Đôi tình nhân đã lâu không gặp, chuyện đầu tiên ngoài ôm nhau ra, thì là vỗ vỗ lưng đối phương, khẳng định tự đáy lòng: “Bọn họ thật có mắt nhìn.”
Lương Đống không hiểu: “Bọn nào?”
Cố Nghi Lạc trả lời: “Những người bình luận trong video.”
“…” Không nói gì một lát, Lương Đống mới nói tiếp, “Cậu ta cũng rất có mắt nhìn.”
Cố Nghi Lạc nghiêng đầu: “Ai?”
“Hoàng tử dương cầm.”
“Á à, hóa ra anh tới đây bắt gian.” Cố Nghi Lạc bừng tỉnh, “Bảo sao lén tới, không báo cho em một tiếng.”
“Không.” Lương Đống lại lắc đầu, “Anh tới để gặp em.”
Đêm cuối của lễ Giáng Sinh lại không về nhà, Lương Đống và Cố Nghi Lạc – đã trở thành hội viên VIP của khách sạn nào đó ở thành phố S – mở bồn tắm trong phòng lên, nghiệm chứng tại chỗ việc trái tim của đàn ông đích thực không thể nào cứng hơn xx được.
Sau đó hai người vùi trên giường nói chuyện phiếm, Cố Nghi Lạc trực tiếp hát vang bài Baby, cũng nịnh nọt thổ lộ những lời tâm tình quê mùa mà hồi chiều tìm được cho Lương Đống nghe.
Lương Đống không có máu buồn, bị cù lét mãi mới cười khô khan vài tiếng. Cố Nghi Lạc cảm thấy nhàm chán, bèn nắm lấy tay anh nghịch, đột nhiên nghĩ đến nguyên nhân khiến Lương Đống đảo lộn kế hoạch để chạy đến đây, lầu bầu: “Kỳ ghê, sao em cứ va phải người chơi dương cầm thế nhỉ?”
Lương Đống đáp: “Còn va vào người lắp mô hình nữa.”
Cố Nghi Lạc bị sự chững chạc đàng hoàng của anh chọc cười, truy vấn: “Vậy xin hỏi bậc thầy lắp mô hình, anh thích em vì điều gì?”
Lương Đống cẩn thận suy nghĩ: “Lạc quan, đáng yêu.”
Cố Nghi Lạc nghe mà bất mãn hết sức, chỉ vào gương mặt mình: “Chẳng lẽ nhan sắc ưu việt của em không đáng nhắc đến à?”
Lương Đống bèn bổ sung: “Đẹp trai ngời ngời.”
Cố Nghi Lạc vui vẻ, gối đầu lên cơ bụng của Lương Đống cảm thán: “Nếu Giáng Sinh năm ngoái được ở bên anh thì tốt quá.”
Hơi do dự một lát, nhưng Lương Đống vẫn không kể chuyện Giáng Sinh năm ngoái anh về nước ra.
Những gì Cố Nghi Lạc xứng đáng đâu chỉ như vậy, anh thích lặng lẽ ở một góc nhìn ngắm cậu theo đuổi ước mơ, nhìn ngắm cậu tỏa sáng.
“Ừ.” Lương Đống chỉ gật gật đầu, hứa hẹn: “Sau này sẽ luôn bên nhau.”
Đây là lễ Giáng Sinh đơn giản nhất từ khi Cố Nghi Lạc có ký ức đến nay.
Sau khi yêu đương cậu mới biết, không cần chuẩn bị gì nhiều, hai người lẳng lặng bên nhau cũng rất tuyệt vời.
Cậu lấy “Sách giáo khoa về soái ca đương đại” ra ôn lại, bày ra phong thái khoan dung tuyệt không u mê: “Bọn họ quá nông cạn, chỉ chú ý vẻ ngoài của anh, nhưng em, thì chú ý đến cả bên trong… và vẻ ngoài của anh nữa.”
Anh lấy video Cố Nghi Lạc tỉ mỉ làm ra, cẩn thận thưởng thức vài lần, Lương Đống cũng phải thừa nhận mình lo lắng quá đáng: “Anh không hiểu gì về âm nhạc, không có chủ đề chung với em, mà cậu ta…”
“Cậu ta không biết leo núi.” Cố Nghi Lạc nói, “Anh không biết lúc anh leo núi đẹp trai cỡ nào đâu, hai bắp tay rắn chắc đó, hormone nam tính đập vào mặt đó, em nhìn có tẹo mà run chân, bảo sao không leo lên được.”
Lương Đống được khen vành tai lại đỏ lên.
Sau đó, trong lúc yên tâm rảnh rang vì người yêu đang ở bên cạnh, hai người lại nói đôi lời tâm tình quê mùa.
“Anh có thể dạy em nấu chè trôi nước không?”
“Được.”
“Em ngốc lắm, nấu thế nào để không bị vỡ?”
“Bọc lớp vỏ dày một chút thì không vỡ.”
“Trả lời sai rồi, câu tiếp theo phải là ‘thích em cũng thế’.”
“…”
“Hoa hướng dương trải qua ban đêm không có mặt trời như thế nào?”
“Nhớ em.”
“Ừm… Tuy không phải đáp án tiêu chuẩn, nhưng em thích.”
Một lát nữa, Cố Nghi Lạc đã run rẩy đến độ không khép chân lại được nhưng vẫn hăng hái đòi hỏi cho thỏa, giày vò đến tận nửa đêm cạn sạch sức lực, mới mềm nhũn úp sấp trên người Lương Đống: “Hết năm nay em sẽ tới thủ đô, không có cơ hội ăn Tết với bạn bè nữa rồi.”
“Sau này anh sẽ về với em.” Lương Đống đáp.
“Anh nói rồi đấy nhé,” Cố Nghi Lạc ngáp một cái, lẩm bẩm, “Em không muốn một mình nữa đâu.”
Trong đêm khuya, Cố Nghi Lạc mơ thấy mình đi tới ngôi nhà mới, bên trong có bồn tắm lớn, có giường lớn, trên giá sách có bày từng hàng mô hình máy bay, còn có một hộp nhạc được làm thủ công.
Quay đầu lại nhìn, người đã đáp ứng sẽ luôn ở bên cậu đang đứng ở chỗ có thể chạm tay vào cách đó không xa, giang hai tay về phía cậu, chờ cậu vững vàng đáp xuống.
Hết chương 45 (Phiên ngoại 01).
Tác giả có lời muốn nói:
Có lẽ vẫn còn cuộc sống hàng ngày ở chung.
Danh sách chương