Con người luôn chỉ nhìn thấy thứ mình muốn nhìn, và tin tưởng thứ mà mình muốn tin…

***

Lương Đống vẫn còn say, ngây ra hồi lâu, mới đáp: “Em nói cho anh biết.”

Cố Nghi Lạc mang theo một bụng đầy nghi vấn, cẩn thận nhớ lại, thậm chí còn lấy điện thoại ra tìm kiếm từ khóa trong lịch sử cuộc trò chuyện, thế nhưng không có.

“Em nói với anh lúc nào?” Cậu hỏi, “Sao em không nhớ nhỉ?”

Khóe môi Lương Đống mím lại, lộ ra vẻ mặt không vui, như đang trách móc ngay cả cái này mà cậu cũng quên.

Anh lấy điện thoại, nhấn nhấn mấy lần rồi chìa ra trước mặt Cố Nghi Lạc, Lương Đống có chút bất mãn, nói: “Là em nói cho anh biết.”

Lại gần nhìn kỹ hơn, Cố Nghi Lạc như bị búa bổ đầu chim sẻ hóa đá tại chỗ.

Giao diện màu cầu vồng, không phải diễn đàn giao lưu đồng tính cậu hay lên thì còn gì nữa? Lương Đống say rượu đã cho Cố Nghi Lạc quá nhiều mừng rỡ bất ngờ, nhiều đến nỗi cậu cảm thấy niềm vui cả đời này đã bị tiêu hao hết.

Đi tới phòng bếp, thấy Quản Mộng Thanh đang nấu canh giải rượu, Cố Nghi Lạc xiêu vẹo dựa vào cửa, thều thào nói: “Cho con một bát.”

Quản Mộng Thanh khuấy nguyên liệu trong nồi: “Con có uống rượu đâu?”

Cố Nghi Lạc đỡ trán: “Nhưng con váng đầu.”

Quản Mộng Thanh nghe vậy vội bỏ muôi xuống, lại gần nhìn thì đúng là sắc mặt Cố Nghi Lạc không tốt lắm, lo lắng nói: “Choáng váng lắm à con? Bảo con ở viện thêm hai ngày mà con không nghe!”

Lắc lắc đầu, Cố Nghi Lạc càng choáng váng: “Có lẽ là di chứng chấn động não, cho con ngụm canh là được.”

“Lẽ nào trưa nay ăn một bữa bổ dưỡng quá, nên thân thể không thích ứng?” Quản Mộng Thanh nói rồi cởi tạp dề ra, “Ôi không được, mẹ phải chạy ra chợ mua cái đầu cá trắm cỏ, hầm chút canh dân dã trung hòa bớt.”

Cố Nghi Lạc kéo Quản Mộng Thanh lại: “Mẹ đừng đi.”

“Hử? Sao thế?”

“Con sợ trong nhà không có ai, con sẽ…” Cố Nghi Lạc nghiến răng nghiến lợi, sôi gan sôi tiết, “Con sẽ không nhịn nổi, ra tay bạo hành con ma men đang ở trong phòng con đấy.”

Quản Mộng Thanh không rõ chuyện gì:?

Trong nhà có sẵn nguyên liệu nấu canh giải rượu, táo gai và vỏ quýt được đun lên, tỏa mùi hương chua ngọt khắp phòng, lúc cho anh uống, mắt Cố Nghi Lạc lom lom nhìn Lương Đống, ngồi đợi anh tỉnh rượu.

Thanh niên có tỷ lệ trao đổi chất cao, tỉnh rượu cũng mau. Một bát canh vào bụng, mắt Lương Đống dần có tiêu cự, đi đứng vững vàng, vừa nãy là em bé ở nhà trẻ, giờ thì như học sinh trung học trầm mặc.

Khóa cửa phòng lại, Cố Nghi Lạc hóa thân thành chủ nhiệm lớp nghiêm khắc, khoanh hai tay trước ngực nhìn học sinh đang ngồi ngay ngắn kia: “Nói chút coi, chuyện gì đã xảy ra?”

Lương Đống không phải là người uống rượu quên chuyện, cũng không biết nói dối ngay mặt, gần như anh không hề đấu tranh tư tưởng mà thẳng thắn ngay lập tức: “Dong, người hay tâm sự với em trên diễn đàn, là anh.”

Mặc dù đã đoán rõ mười mươi, nhưng nghe chính miệng anh thừa nhận, mắt Cố Nghi Lạc vẫn tối sầm lại.

“Ngay từ khi bắt đầu đã là anh?”

“Ừ.”

“Anh luôn biết người trên diễn đàn là em?”

“Ừ.”

“Bảo sao đoán chuẩn thế!”

“…”

Nhớ lại những lời dâm đãng đã nói với A Đông, còn chia sẻ mấy tư liệu học tập (cuối cùng đều được áp dụng lên người mình), hai mắt Cố Nghi Lạc đen sì, suýt không thở nổi tự làm mình nghẹn chết.

“Vì sao lại lừa dối em?” Cố Nghi Lạc vỗ ngực thùm thụp thuận khí, “Nhìn em chẳng hay biết gì rất vui đúng không?”

Lời này hơi nặng nề, nhưng cậu muốn biết, nên nhất định phải hỏi.

Lương Đống không có biểu cảm gì, nhìn thì bình tĩnh, nhưng bàn tay siết thành nắm đấm cùng giọng nói khô khốc đã tiết lộ tâm tình anh không được bình tĩnh như vẻ bề ngoài.

“Anh muốn hiểu hơn về em.” Anh nói, “Rất nhiều thứ em không nói với anh, nhưng lại nói với Dong.”

Nhất thời Cố Nghi Lạc không phản bác được.

Còn không phải à, trước mặt Lương Đống thì ít nhiều cậu sẽ chú ý hình tượng một chút, tục xưng là rụt rè, nhưng trước mặt A Đông “chưa từng gặp mặt” thì hoàn toàn buông thả bản thân, cái gì cũng dám nói.

Nghĩ mình từng khen ngợi bạn trai hàng khủng giỏi chuyện ấy, mắt Cố Nghi Lạc lại mờ đi.

Cái này đâu chỉ là thiết lập tính cách sụp đổ, mà quả thực là hủy diệt nhân sinh.

Trong lòng Cố Nghi Lạc lặng lẽ dựng lên một tấm bia mộ hưởng dương 21 tuổi cho chính mình, trên ghi “Chết Vì Lộ Clone”.

Sau đó cậu quơ lấy một bản nhạc phổ trên bàn, quay đầu chạy ra ngoài.

“Đi đâu vậy?” Lương Đống hỏi.

“Đi vẽ lâu đài Disney.”

“…”

Lương Đống đứng dậy chặn đường cậu, để tay lên tay nắm cửa: “Nếu em tạm thời không muốn nhìn anh, thì anh về trước.”

Có tiếng cửa nhà được đóng lại, Cố Nghi Lạc nhảy lên giường, dúi đầu vào trong gối, mãi đến khi sắp không thở nỗi nữa mới chui ra.

Cậu cầm điện thoại lên, muốn tìm người tâm sự trong nhóm, nghĩ Lương Đống cũng trong đó, đồng thời có lẽ Lư Tiêu Địch với Bành Châu vẫn say rượu, thế là ấn vào avatar thành viên trong nhóm, mở khung chat riêng với Tưởng Du.

Today Nghi Tự Sát:【 Tớ buồn quá 】

Tưởng Du:【 Nhớ tìm chỗ không người mà tự sát 】

Today Nghi Tự Sát:【 TAT lòng dạ thật độc ác 】

Tưởng Du:【 Làm sao, người đàn ông của cậu chưa tỉnh rượu? 】

Today Nghi Tự Sát:【 Có người tỉnh rồi, còn chẳng bằng chưa tỉnh 】

Tưởng Du:【 Văn với chả vẻ (*) 】

(*) Vốn Tưởng Du nói là 当代文豪(Hán Việt: đương đại văn hào, dịch ra là nhà văn đương đại), tui nghĩ ý Du Du muốn nói Lạc Lạc văn vẻ =)))))))

Vừa bị tử hình công khai nên Cố Nghi Lạc trét một lớp nhựa cây niêm phong miệng mình lại, không dám hó hé gì, chỉ hỏi cái nhìn của Tưởng Du đối với việc người yêu tiếp cận mình bằng thân phận khác.

Tưởng Du:【 Chỉ cần đối phương không phải biến thái, thì cũng tạm chấp nhận 】

Tưởng Du:【 Biến thái ở đây là chỉ loại như Đàm Thiên 】

Nhìn thấy tên Đàm Thiên, Cố Nghi Lạc giật cả mình.

Today Nghi Tự Sát:【 Hẳn là anh ấy muốn hiểu hơn về người yêu, nên mới… 】

Tưởng Du:【 Vậy thì càng không thành vấn đề, bất cứ chuyện gì cũng phải nhìn vào vạch xuất phát, trên thế giới này không phải ai cũng là người xấu 】

Today Nghi Tự Sát:【 Nhưng cảm giác này ý, giống hồi bé bị ba mẹ đọc lén nhật ký, cậu hiểu không? Bí mật bị lộ sạch, khác gì cởi truồng chạy ngoài đường 】

Tưởng Du:【 Cậu đã nói thế, thì quả thật hơi đáng ngại 】

Today Nghi Tự Sát:【 Đúng chứ gì đúng chứ gì 】

Tưởng Du:【 Nhưng bị đọc lén nhật ký, không phải nên tự trách bản thân không giấu kỹ nhật ký à? 】

Today Nghi Tự Sát:【?? Cái này khác gì luận tội người bị hại xinh đẹp nên mới bị nhắm tới? 】

Tưởng Du:【 Khác nhau rất nhiều, cậu nghe tớ nói 】

Tưởng Du:【 Cậu nghĩ đi, người ta có thể chuẩn xác tìm ra cậu, cho thấy rõ ràng là cậu thiếu ý thức tự bảo vệ cơ bản, ít nhất là không thường xuyên thay đổi tên tài khoản trên diễn đàn xã giao 】

Cố Nghi Lạc lười đổi tên trúng đạn.

Tưởng Du:【 Với lại, người ta dùng clone tiếp cận cậu, mà cái gì cậu cũng dám kể ra? Không tiết lộ bí mật cho người xa lạ là thường thức cơ bản, trẻ con mẫu giáo cũng biết không được nói chuyện với người lạ 】

Cố Nghi Lạc không giữ mồm giữ miệng lại trúng đạn.

Tưởng Du:【 May đấy là lão Lương, nếu tớ mà tìm được tài khoản của Bành Châu, chắc chắn sẽ đào xới lật ngược cậu ấy lên, in lịch sử đen của cậu ấy thành tờ rơi phân phát khắp nơi 】

Today Nghi Tự Sát:【 Không phải tớ, là một người bạn của tớ 】

Tưởng Du: 【 Là ai tự hiểu 】

Phát súng thứ ba, đoàng ——

Tưởng Du: 【 Thôi Bành Châu tỉnh rồi, cậu quỳ cho tốt 】

Today Nghi Tự Sát: 【 … 】

Cố Nghi Lạc cảm thấy không cần tự sát, cậu đang kéo dài hơn tàn, sắp bỏ mình đến nơi.

Cùng lúc đó, Lương Đống đứng bên ngoài cũng lâm vào vòng xoáy suy tư.

Lần đầu tiên anh thấy hơi hối hận vì đã tìm tài khoản mạng xã hội của Cố Nghi Lạc qua số điện thoại của cậu, và vì ham vọng cá nhân muốn kết bạn với cậu qua diễn đàn. Vừa rồi anh đứng ở góc độ của Cố Nghi Lạc để nhìn nhận lại một chút, cư dân mạng trước giờ luôn được tín nhiệm lại chính là bạn trai mình, người bình thường ai cũng khó chấp nhận được biến cố này.

Cho nên anh cam tâm tình nguyện chờ trong hành lang, đợi Cố Nghi Lạc nguôi giận.

Lương Đống đã quen tự xử lý chuyện của mình, nên khi nhận được tin nhắn Bành Châu gửi tới, anh thấy hơi không quen khi người khác bày mưu tính kế cho mình.

Bành Châu:【 Lão Lương anh thật trâu bò, trong đời thực là ông xã thân yêu của cậu ấy, trên mạng lại là chị em thân yêu của cậu ấy [tuyệt vời. gif] 】

Lương Đống nghĩ nghĩ, hồi âm:【 Tôi không ngờ mọi chuyện sẽ thành ra như vậy 】

Bành Châu:【 Không sao, chỉ là Lạc ca không thích ứng ngay được, cậu ấy mềm lòng lắm, em gợi ý đôi lời, chưa đến hai tiếng nữa, cậu ấy lại dính vào anh thôi [bạch tuộc.gif] 】

Bây giờ là 5 rưỡi chiều, thêm hai tiếng nữa trời đã tối.

Đối mặt với chuyện có liên quan đến Cố Nghi Lạc, sự kiên nhẫn của Lương Đống luôn không đủ dùng, anh nghĩ một lát, gõ chữ:【 Có lẽ tôi nên đi xin lỗi em ấy? 】

Bành Châu:【 Xin lỗi là chuyện đương nhiên, cứ nhận hết lỗi lầm đi có gì nói sau 】

Nhớ hướng dẫn yêu đương tìm được trên mạng cũng nói vậy, độ tin cậy của Bành Châu tăng cao hơn hẳn.

Huống chi cậu chàng còn là bạn thân của Cố Nghi Lạc, chắc chắn rất hiểu Cố Nghi Lạc.

Lương Đống gật đầu:【 Được. 】

Bành Châu:【 Nhưng bây giờ chưa phải lúc xin lỗi, chắc chắn sẽ đổ thêm dầu vào lửa… Mà khoan, dựa theo tính tình của Lạc ca, bây giờ tứ chi anh vẫn lành lặn chứ? 】

Lương Đống trả lời:【 Tôi đang ở ngoài cửa nhà. 】

Bành Châu:【 Quả nhiên 】

Bành Châu:【 Nghe em, đi thuê phòng bên ngoài, sau đó gõ cửa nói “Không quấy rầy nữa, anh đi trước” 】

Lương Đống chậm rãi gõ ra một dấu chấm hỏi.

Bành Châu:【 Cái này gọi là khổ nhục kế, em đã thử nhiều lần lắm rồi, trăm phát trăm trúng 】

Lương Đống vẫn không hiểu cho lắm.

Bành Châu:【 Tốt nhất là ho khan thêm vài tiếng, giả bộ yếu ớt thật lực vào, anh yếu ớt là cậu ấy yếu theo, sau đó dù anh không yếu thật thì vẫn có thể lợi dụng để vào nhà [đứng dậy vỗ tay.gif] 】

Lương Đống: …

Lương Đống thành thật đã quen nên không bày trò dối trá được như vậy, nhưng anh vẫn dùng điện thoại đặt một phòng khách sạn, vì dù sao theo tình huống hiện tại, e là đêm nay Cố Nghi Lạc sẽ không cho anh ngủ lại đây.

Chiều muộn Cố Đông tỉnh giấc, người vẫn chưa hết mùi rượu, mở cửa ra ngoài hít thở, thấy Lương Đống đang đứng ngoài cửa ra vào, kinh ngạc nói: “Tiểu Lương à sao con lại ở đây? Mau vào nhà mau vào nhà.”

Nằm xem TV trong phòng cả buổi nên Quản Mộng Thanh không nghe thấy tiếng Lương Đống đi ra ngoài, bấy giờ ra xem thử, là biết hai đứa nhỏ giận nhau.

Bà đập mạnh cửa phòng Cố Nghi Lạc: “Mày bắt Tiểu Lương ngồi xổm ngoài nhà đúng không? Nếu ngồi xổm đến nỗi nguy hiểm tính mạng, thì mẹ đánh chết mày!”

Lương Đống đang định nói là mình muốn ra ngoài, với lại anh đứng chứ không phải ngồi xổm, chợt nghe “rầm” một tiếng, cửa nhà bật mở, Cố Nghi Lạc khiêng một cái ghế ra ngoài, đặt xuống: “Vậy thì ngồi đi.”

Nói xong cũng quay đầu đi vào nhà.

Lương Đống tranh thủ thời gian eo hẹp quan sát sắc mặt Cố Nghi Lạc, không giống đang giận, mà xem ra vẫn đang xấu hổ.

Điều này khiến anh không khỏi thở phào, sau đó kéo ghế qua, yên tâm ngồi ngoài cửa.

Đúng là Cố Nghi Lạc không giận, mà cậu chỉ muốn đổi một khuôn mặt khác, lại lần nữa làm người.

Cậu lấy chăn che kín đầu, ngại nóng, bèn cắt một cái trùm đầu bằng hộp các-tông đã bỏ rồi đội lên, lại ngại bí, cuối cùng lục tung khắp nơi tìm thấy cái mặt nạ đầu lâu từng đeo hồi Halloween năm ngoái, đeo lên mặt mới thấy thoải mái hơn.

Có một số việc không thể nghĩ lại, càng nghĩ càng thấy mình có vấn đề.

Lương Đống = Dong, từ lâu việc này đã để lại dấu vết. Cậu chưa từng khoe mô hình trong vòng bạn bè nhưng Lương Đống lại biết, thời gian làm việc và nghỉ ngơi tương tự nhau, sinh hoạt theo quy luật, cả chuyện liên quan đến Đàm Thiên nữa… Thậm chí thói quen đặt tên cho đàn cũng được tiết lộ qua thân phận của A Đông, cậu thần kinh thô đến độ hoàn toàn không nghi ngờ gì.

Không, cũng không phải chưa từng hoài nghi.

Con người luôn chỉ nhìn thấy thứ mình muốn nhìn, và tin tưởng thứ mà mình muốn tin. Vì cậu luôn khao khát có một người bạn để thoải mái mở lòng tâm sự, nên dù có phát hiện điểm đáng ngờ, cậu cũng sẽ tìm cớ cho người đó ngay lập tức.

Rõ rành rành Lương Đống đã gợi ý rất nhiều lần, đồng thời cũng không hề che giấu clone, ít nhất từ góc độ giọng điệu mà nói, thì rõ ràng đó là cùng một người.

Ngay cả ID cũng rõ rành rành như thế, một cái Liang một cái Dong, thiếu điều viết in hoa mấy chữ “TÔI LÀ LƯƠNG ĐỐNG” lên chỗ giới thiệu vắn tắt.

Cậu vươn tay vỗ vỗ đỉnh đầu lâu, Cố Nghi Lạc cảm thấy trí thông minh của mình thật đáng lo, về cơ bản là có thể vĩnh biệt thế giới internet rồi.

Sẩm tối, trong hành lang, Lương Đống đang ôm chén rượu nếp mà Quản Mộng Thanh đưa cho, tính toán xem nồng độ cồn của nó có đủ để khiến mình uống say mê sảng không, thình lình diễn đàn đang được treo ở chế độ nền bật lên một lời nhắc tin nhắn mới.

Today Nghi Happy: Rốt cuộc bạn là ai?

Lương Đống trả lời: Anh là Lương Đống, cũng là Dong.

Today Nghi Happy: Vậy Liang thì sao

Dong: Cũng là anh.

Today Nghi Happy: Chơi nhập vai vui không?

Dong: Những gì anh cho em thấy luôn là con người thật của anh.

Today Nghi Happy: Ý của anh là em rất đần độn, đến vậy mà còn không phát hiện ra??

Dong: Không, ý anh là, thật may vì người giao lưu với em là anh chứ không phải ai khác.

Today Nghi Happy: Vậy mới đầu anh tiếp cận em thông qua thân phận A Đông, là cố ý ư?

Dong: Đúng vậy, anh biết ID này là em, nên mới để lại bình luận cho em.

Today Nghi Happy: Nhưng là em inbox riêng với anh trước

Dong: Ừ, và anh cũng mong duy trì hình thức liên lạc này với em.

Today Nghi Happy: Vì sao?

Dong: Ngoài việc muốn hiểu thêm về em như đã nói, thì anh muốn được gần em hơn.

Today Nghi Happy: Chúng ta đã gần lắm rồi nha

Dong: Không, không đủ. Mỗi ngày, em sẽ gặp rất nhiều người, kết bạn với rất nhiều người, mà anh thì muốn trở thành người quan trọng nhất trong đó.

Dong: Muốn trong mắt em chỉ có anh.

Thời gian quay ngược lại nửa năm trước, chương trình học sắp kết thúc, xác nhận đã hoàn thành các phương diện khác, đến lúc có thể yêu cầu thực hiện cam kết, Lương Đống bèn gọi điện thoại cho mẹ, xin mẹ ra mặt làm mối cho anh.

Lúc đó mẹ Lương nói: “Từ nhỏ đến lớn, đây là lần đầu tiên con nói với mẹ con muốn gì đó, yên tâm đi, nhất định mẹ sẽ giúp con.”

Nước Y đầu đông, gió đêm đã có xu thế lạnh thấu xương, nhưng Lương Đống đứng trên ban công thì hoàn toàn không thấy lạnh. Trái tim anh nhảy lên vừa nhanh vừa mạnh, chỗ trống rỗng lâu năm nơi lồng ngực được một thứ có tên gọi là mong đợi lấp đầy.

Anh nói cảm ơn, nghe thấy mẹ thở dài qua điện thoại, sau đó bà xốc lại tinh thần nói: “Đã yêu thích đến vậy, sao không nói cho mẹ sớm? Đừng nói là xem mắt, kể cả là thông gia từ nhỏ, thì mẹ cũng có bản lĩnh định ra giúp con.”

Lương Đống không trả lời vấn đề này, nhưng trong lòng anh rất rõ ràng, là con sợ dọa đến em ấy.

Tựa như để dành tiền đã lâu, sắp sửa được ôm mô hình ao ước về nhà, dù háo hức đến mấy, thì vẫn phải nghĩ xem nên đối xử với em ấy như thế nào, nên lấp đầy những khoảng thời gian đã lỡ như thế nào, và làm thế nào để bày tỏ niềm yêu mến với em ấy.

Huống hồ Cố Nghi Lạc là người, không phải mô hình, cậu có quyền từ chối và quyền lựa chọn. Nếu cậu không ưng, thì cậu có thể dựng bình phong lên bất cứ lúc nào, và chặn mọi tin tức.

Đợi khoảng 10 phút, đầu bên kia mãi không trả lời, Lương Đống đứng lên, đặt cái ly vào chính giữa ghế, sau đó bước xuống từng bậc cầu thang, đến khách sạn đã đặt.

Anh thấy hơi mệt, còn chưa kịp liên hệ loại mệt mỏi này với tâm tình mất mát, chợt nghe thấy tiếng xoay khóa cửa. Anh đứng trên bậc thang ngoảnh đầu lại nhìn, cửa mở ra, một cái đầu lâu 3D quái dị ló khỏi khung cửa, hỏi: “Anh đi đâu vậy?”

Là tiếng Cố Nghi Lạc.

Lương Đống nghĩ nghĩ, đáp: “Đi ngủ.”

“Ngủ ở đâu?”

“Khách sạn.”

Đầu lâu sững sờ: “Ai bắt anh đi?” Cậu hùng hổ ra lệnh, “Chờ em một lát, 5 phút.”

Cái đầu vừa rụt về chưa đến 2 giây, lại thò ra: “Không, 3 phút.”

Trên thực tế, chưa đến 2 phút rưỡi đã đi ra, đeo cái ba lô không biết đựng những thứ gì, còn mang cả mặt nạ đầu lâu.

Hoàng hôn nhạt nhòa, sau khi xuống lầu, Cố Nghi Lạc hóa trang quái dị bị hàng xóm láng giềng vây quanh dò xét, cậu không những không thèm để ý, mà còn hi hi ha ha nhắc nhở các bác các bá nhớ phải nhìn đường đừng mải nhìn cậu.

Đi tới vỉa hè bên ngoài khu nhà, Lương Đống mới nói: “Anh biết đường, em không cần đưa anh đi.”

Đầu lâu quay phắt lại, dùng hõm mắt to như chuông đồng nhìn anh trừng trừng.

Đôi mắt chân thật ẩn hiện trong bóng tối, Lương Đống không hiểu được hàm ý trong đôi mắt ấy, chỉ thấy Cố Nghi Lạc chạy nhanh về phía trước khoảng năm sáu mét, sau đó rút điện thoại ra, nhấc mặt nạ lên để mở khóa bằng nhận diện khuôn mặt, lại đậy lại, hai tay múa nhanh trên bàn phím ảo.

Lương Đống phúc chí tâm linh (*) lấy điện thoại ra lên diễn đàn, quả nhiên có tin nhắn mới.

(*) Phúc chí tâm linh (福至心灵): Phúc đến thì lòng cũng sáng ra (khi vận may đến, thì người ta linh hoạt khôn ngoan hơn)

Today Nghi Happy: Chúc mừng anh, tri triển pháp thuật thành công!

Lời này rất quen thuộc, hôm nay lúc xuất viện, đó là câu trả lời của “Ngôi sao may mắn” A Đông sau khi Cố Nghi Lạc cầu nguyện.

Mà câu trả lời của Cố Nghi Lạc lại là…

Chuyện có liên quan đến Cố Nghi Lạc, Lương Đống luôn cực kỳ cẩn trọng, anh đọc đi đọc lại hai lần vẫn chưa thấy đủ, đang định đọc lại nội dung trò chuyện từ trên xuống dưới một lần để xác nhận, thì Cố Nghi Lạc ở phía trước đã không chờ nổi, giậm chân thúc giục: “Sao còn đứng ngốc ra đó?”

Ánh mắt rời khỏi màn hình, Lương Đống thấy rốt cuộc Cố Nghi Lạc cũng chịu bỏ mặt nạ xuống, có lẽ vì đeo lâu, dây chun kẹt vào tóc, hất lên một túm lông ngốc trên đỉnh đầu cậu.

Cậu hấp tấp chạy tới, nhảy phắt lên, hai tay quấn chặt cổ Lương Đống.

Lương Đống cũng lanh tay lẹ mắt ôm lấy cậu.

“Cũng tốt, như này cũng tốt.” Vùi trong cổ Lương Đống, Cố Nghi Lạc an ủi bản thân, “Sau này không cần chạy ra chạy vào wechat với diễn đàn nữa.”

“Ừ.” Lương Đống hơi khom lưng, dán vào tai cậu, hỏi, “Còn gì nữa không?”

“Còn gì nữa? À, anh nói tri triển pháp thuật thành công á?” Cố Nghi Lạc cố làm ra vẻ bí ẩn, thừa nước đục thả câu, “Anh đoán đi, chẳng phải anh đoán giỏi lắm à?”

Dù có đoán được, nhưng Lương Đống sẽ không nói. Anh hi vọng chính miệng Cố Nghi Lạc nói cho anh nghe.

Vấn đề là tuy Cố Nghi Lạc không sợ trời không sợ đất, nhưng lại sợ phải nói lời tâm tình trực tiếp.

Thế là ngày đầu tiên thống nhất thiết lập tính cách, trên đầu đường thành phố S sắp vào đêm, Cố Nghi Lạc cắn một cái lên cổ Lương Đống, lưu lại một dấu vết mới mẻ.

“Em chỉ làm chuyện này với anh, chỉ đi thuê phòng với anh.” Tiếng Cố Nghi Lạc như tiếng muỗi, gương mặt không còn gì che chắn, ửng hồng, “Như vậy, anh đã rõ chưa?”

Bởi vì trong mắt em chỉ có anh, nên anh là ai cũng không quan trọng.

Hết chương 41.

Tác giả có lời muốn nói:

Tiểu Lương: May mà đặt phòng có giường lớn.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện