Editor: Tiểu Hy.

Beta: Seen Me.

Bạch Nhứ sở dĩ biết được Tô Nhiên là bởi vì cô thay thế Lâm Vi Nhiễm đi dự một tiết học.

Ngày đó bạn trai Lâm Vi Nhiễm tới thăm nàng, nàng muốn ra nhà ga đón hắn, nhưng trùng hợp buổi chiều có tiết học, cho nên kêu cô thay nàng đi học, để ngừa giáo sư bỗng nhiên điểm danh. Làm bạn tốt, cô không có lý do gì để cự tuyệt, đành phải mặt dày đi.

Không biết ngày đó có phải hay không nhân phẩm của cô quá kém, đến nửa tiết học, giáo sư bỗng đặt ra một câu hỏi. Sau đó còn quyết định điểm danh trả lời. Cô không khỏi khẩn trương, trong lòng mặc niệm ngàn vạn lần đừng kêu đến Lâm Vi Nhiễm, bằng không liền thảm, cô đối với tiết học này chính là dốt đặc cán mai a.

Đôi khi càng lo lắng sự tình càng sẽ phát sinh, chỉ thấy giáo sư cúi đầu nhìn sổ điểm danh, sau đó gọi đúng cái tên Bạch Nhứ không muốn nghe nhất — Lâm Vi Nhiễm.

Bạch Nhứ không có chuyên môn học này, căn bản là không có khả năng trả lời câu hỏi giáo sư đặt ra, cho nên dưới tình thế cấp bách, cô cũng không rảnh lo nhiều như vậy, nhẹ nhàng duỗi tay kéo nam sinh bên cạnh, hy vọng anh có thể nói cho cô đáp án.

Nam sinh ngẩng đầu, thấy Bạch Nhứ dùng ánh mắt chờ mong nhìn mình, hiểu rõ ý của cô. Anh suy nghĩ một chút, đem quyển notebook đẩy đến trước mặt cô.

Bạch Nhứ cầm lấy notebook của anh, thấy trên đó viết một đoạn văn dài, nét chữ cứng cáp hữu lực, nước chảy mây trôi.

“Bạn học Lâm Vi Nhiễm có tới không?” Giáo sư lại kêu lần nữa.

Bạch Nhứ đứng lên, đọc đoạn văn trên notebook. Nó đề cập đến rất nhiều danh từ riêng, lúc cô đọc lên vẫn là không quá trôi chảy.

Nhưng giáo sư đối với câu trả lời của cô tựa như rất vừa lòng, vừa nghe vừa gật đầu, cuối cùng cô cũng được ngồi xuống.

Sau khi ngồi xuống, cô thở phào nhẹ nhõm một hơi, đem notebook trả lại cho anh. Vốn dĩ định nói với anh một tiếng cảm ơn, nhưng là suy xét đang trong tiết học, liền nghĩ sau khi tan học lại nói.

Nam sinh nhận lại notebook, tiếp tục nghiêm túc nghe giảng bài.

Một tiết học này, Bạch Nhứ cảm thấy đặc biệt dài. Giáo sư ở trên giảng bài sinh động như thật, mà nam sinh bên cạnh cô nghe giảng cũng thực nghiêm túc, cúi đầu ghi ghi chép chép lại trên sách.

Thật vất vả mới chờ tới lúc tan học, Bạch Nhứ rốt cuộc cũng có cơ hội nói cảm ơn với anh, lại thấy anh đã dọn xong đồ đạc chuẩn bị đi, cô quýnh lên, duỗi tay kéo áo anh lại, “Bạn học, từ từ.”

Nam sinh quay đầu lại, cúi đầu nhìn bàn tay kéo áo anh, lại ngẩng đầu nhìn cô một cái, hỏi: “Có việc gì sao?”

Vừa thấy anh nhìn như vậy, Bạch Nhứ thức thời mà buông lỏng bàn tay đang kéo áo anh, “Cái kia, vừa rồi cảm ơn cậu.”

“Tôi vừa vặn biết đáp án mà thôi, nhưng mà tôi khuyên cậu lần sau đừng tùy tiện giả làm Lâm Vi Nhiễm. Lâm Vi Nhiễm rất dễ khiến cho người ta lưu lại ấn tượng. Không quá vài lần, giáo sư sẽ nhận ra.” Nói xong, anh liền cầm lấy sách vở rồi đi.

Bạch Nhứ trong lòng một trận mất mát, nhưng cô không thể không thừa nhận lời anh nói đều là sự thật. Cô cùng Lâm Vi Nhiễm xác thật là hai loại người hoàn toàn bất đồng.

Lâm Vi Nhiễm là nữ thần, có thể làm người khác lưu lại ấn tượng sâu sắc, mà cô chỉ là một người qua đường, đi ở trong một đám người tuyệt đối không nhận ra. Nếu nói Lâm Vi Nhiễm là đóa hồng xinh đẹp, thì cô chính là bông cúc lớn lên nơi núi rừng, khiêm tốn, không ai chú tâm.

Lúc này, một nam sinh từ bên cạnh cô đi qua, lúc đi ngang người cô, ngừng lại một chút, liếc mắt nhìn kỹ cô một cái, hỏi: “Mỹ nữ, vừa rồi đáp án là Tô Nhiên nói cho cậu đúng không?”

Bạch Nhứ cũng không phải lần đầu tiên nghe cái tên Tô Nhiên này. Mỗi trường học đều có mấy nam thần như vậy, mà Tô Nhiên chính là một trong số đó, cho nên cô nghe qua tên của anh cũng thực bình thường. Chỉ là trước nay chưa từng cùng anh có tiếp xúc, vừa rồi cũng là dưới tình thế cấp bách bất đắc dĩ xin anh giúp đỡ.

Cô sửng sốt một chút, sau đó phản ứng lại, gật đầu, “Ân.”

“Quả nhiên là như thế.” Nam sinh bày ra một bộ dạng hiểu rõ.

Bạch Nhứ mờ mịt nhìn thoáng qua hắn, “Làm sao vậy?”

“Không có gì.” Nam sinh lắc lắc đầu, rồi đi.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện