Một câu “Làm phiền Tống công tử” vừa thoát khỏi miệng Thiên Xu, bản tiên quân liền thấy trong lòng có đôi chút bùi ngùi, định về phòng gọi Hoành Văn. Nhưng còn chưa xoay người lại, đã thấy tiếng Hoành Văn vang lên phía sau lưng: “Là Mộ công tử đấy ư, ban nãy tại hạ còn chưa tỉnh dậy, không thể ra nghênh đón kịp thời, mong công tử đừng trách”.

Cửa “kẽo kẹt” kêu một tiếng, Hoành Văn đã đứng ngay bên cạnh ta, vẫn như thường lệ biến ra một bộ trường sam màu xanh nhạt, khoác trên người cực kỳ ngay ngắn chỉn chu, hoàn toàn không giống một người mới bò dậy từ đống chăn mền.

Mộ Nhược Ngôn đương nhiên phải khách sáo mấy câu, rằng mới sáng sớm đã tới quấy rầy giấc ngủ của ta và Hoành Văn, là do y quá đường đột, rồi lại cùng Hoành Văn nói qua nói lại dăm ba câu khách sáo nữa. Hoành Văn để y vào phòng, mấy gã thị vệ đứng canh trước cửa.

Sau khi vào phòng rồi thì lại được một phen nhún nhường dông dài nữa, Mộ Nhược Ngôn mới ngồi xuống trước bàn, nói: “Quảng Vân đạo trưởng vẫn còn đang ngủ trong phòng sao?”.

Hoành Văn lại mò cây quạt rách của hắn ra phe phẩy, nói: “Đúng, đạo trưởng cũng có tuổi rồi, ngày hôm qua ngồi thuyền, chỉ sợ ông ấy có phần kiệt sức, đã về phòng từ sớm, cũng không biết là để tĩnh tu hay để ngủ. Tại hạ cũng không tiện làm phiền. Nếu Mộ công tử có chuyện tìm Quảng Vân đạo trưởng, thì có thể sang phòng bên cạnh gõ cửa thử xem”.

Ta lượn lờ cạnh bàn được vài vòng, cũng kéo thêm cái ghế rồi ngồi xuống.

Rõ ràng là chuyện của bản tiên quân, mà lại không chen vào được, cảm xúc trong lòng ta lúc này thật khó tả.

Thiên Xu nói: “Thôi cũng không làm phiền đến đạo trưởng, nói với Triệu công tử cũng chẳng có gì khác. Mấy ngày gần đây Nam Quận sắp có chiến sự, mọi quản chế trong thành đều đã sửa đổi, lấy quân vụ làm đầu, dùng quân đội để quản dân chúng. Hôm qua quân đội mới ban hành lệnh mới: Rà soát nhân khẩu trong thành”. Đầu mày Mộ Nhược Ngôn khẽ nhíu lại, dường như đang đắn đo từng câu từng chữ nói ra, “Các quán trọ trong thành Lô Dương chỉ sợ sẽ phải tạm thời đóng cửa”.

Hoành Văn nói: “Hôm qua lúc nghỉ chân ở quán trà, tại hạ có nghe nói hai cánh quân lớn của triều đình và Đông Quận đang áp sát Lô Dương, Đan tướng quân chắc hẳn muốn đánh bằng đường thủy, đề phòng mật thám, mới định quét sạch những kẻ không liên quan ra khỏi thành”.

Ta không nhịn được mà chen miệng: “Chẳng lẽ không định để người ta ở Lô Dương nữa hay sao”.

Thiên Xu thong thả nói: “Mấy ngày trước, Quảng Vân đạo trưởng đã cứu mạng của ta trong quán trọ ở Đông Quận, đại ân trước mặt, vẫn chưa có cơ hội đáp đền. Tại hạ có một chỗ sơ sài trong thành, nếu Triệu công tử và đạo trưởng không chê, vậy xin mời đến tệ phủ ở tạm mấy ngày”.

Hoành Văn gấp quạt lại, cười nói: “Rõ ràng Mộ công tử biết tại hạ rất có khả năng vẫn còn là mạc trọng của Đông Quận Vương Phủ, Quảng Vân đạo trưởng lại quái dị bí hiểm, nhiều điểm khả nghi, vậy mà vẫn bằng lòng để chúng ta ở trong phủ sao. Công tử không sợ ta và hắn…”.Hoành Văn cầm quạt giấy chỉ thẳng về phía ta, “Còn cả Quảng Vân đạo nhân, trong ngoài phối hợp với đại quân của Đông Quận, gây bất lợi cho Đan tướng quân sao?”.

Mộ Nhược Ngôn nói: “Cứ cho là Triệu công tử có làm thế thật, thì lúc này cũng đã nói với ta rồi, còn gì phải băn khoăn lo lắng nữa”.

Hoành Văn đưa mắt nhìn Thiên Xu, nói: “Tại hạ bội phục, bội phục”.

Ta cũng gần như thốt ra câu y hệt Hoành Văn. Đan Thành Lăng lần này đề ra chiến dịch dọn dẹp thành Lô Dương, ắt hẳn là muốn thẳng tay đá bản tiên quân và Hoành Văn ra khỏi thành luôn cho đỡ vướng mắt hắn. Lúc này Mộ Nhược Ngôn lại tới đây mời chúng ta vào trong phủ ở, có thể đoán rằng y phẩm cách thanh cao, tín nhiệm ta và Hoành Văn; cũng có thể ngờ rằng y thuận nước đẩy thuyền, giúp chúng ta một bận, trên thực tế là mời người vào trong phủ cho tiện kiểm soát, trông chừng.

Hoành Văn nhất thời tràn trề hào hứng, ta đứng ngay bên cạnh, nuốt nước bọt cái ực, gần như trông thấy cái ngọn lửa “thích góp vui” trên người hắn đang bắt đầu cháy bừng bừng. Quả nhiên, Triệu công tử bật cười đầy sảng khoái, đáp ngay rằng: “Nếu công tử đã có lời mời, vậy tại hạ cũng đành mặt dày không khách khí. Nhưng lúc này Quảng Vân đạo trưởng vẫn còn chưa dậy…”.

Mộ Nhược Ngôn nói: “Quá trưa quân lính mới bắt đầu rà soát, giờ Tỵ ba khắc tại hạ sẽ lại đến quán trọ đón các vị, Triệu công tử xem có được không?”.

Hoành Văn lập tức chắp tay đáp: “Đã làm phiền công tử rồi, Triệu Hoành xin đa tạ”.

Mộ Nhược Ngôn khẽ mỉm cười: “Không cần khách khí”. Ánh mắt trong veo kia lại hướng về phía bản tiên quân, dừng lại trong giây lát. Trong khoảnh khắc, bản tiên quân đã tìm ra một kẽ hở chết người, Quảng Vân Tử là bản tiên quân, bản tiên quân chính là Quảng Vân Tử. Giờ Mộ Nhược Ngôn đã trông thấy Tống Dao, vậy phải làm thế nào? Còn chưa đợi ta hoàn hồn lại, Hoành Văn đã đột nhiên nghiêm mặt quay sang ta, nói: “Đúng rồi, nếu quân lính định tiến hành rà soát vào giờ Ngọ, vậy thì huynh cũng nhanh nhanh thu xếp, rời thành trước buổi trưa đi”.

Ánh mắt Mộ Nhược Ngôn nhất thời mang vài phần nghi hoặc. Ta lại chẳng thể bịa ngay ra được cái lý do nào giải thích cho việc bản thân nhất định phải ra khỏi thành trước giờ Ngọ, chỉ đành lơ mơ bưng bít: “Không vội không vội, chuyện kia tuy rằng khẩn cấp, nhưng cũng chẳng gấp gì một hai khắc, đợi đến giữa trưa ra khỏi thành cũng chưa muộn”.

Hoành Văn mỉm cười, nhưng lại ép giọng nói xuống, trầm hẳn so với thường ngày: “Cũng đúng, tối ngày hôm qua mải làm việc khác, vẫn chưa đàm đạo tử tế được với biểu huynh, vậy đợi tới giữa trưa hãy lên đường”.

Mộ Nhược Ngôn đứng dậy, nói: “Tại hạ còn có chút chuyện phải làm, không quấy rầy hai vị nữa, giờ Tỵ ba khắc chúng ta gặp lại”.

Bản tiên quân và Hoành Văn cũng đứng dậy, tiễn y ra ngoài cửa, đám thị vệ đang đứng bên ngoài lập tức vây lấy Mộ Nhược Ngôn, đúng vào lúc này, lại có tiếng người vang lên bên cạnh: “Cảm phiền, cảm phiền… Cảm phiền cho tiểu nhân đi nhờ một chút…”.

Một gã tiểu nhị đang bưng một chậu nước nóng, định nghiêng người lách qua chỗ này, Hoành Văn và ta lùi lại đằng sau mấy bước, Thiên Xu nhích sang bên cạnh nhường đường. Tiểu nhị khom lưng bưng nước nóng trên tay, vừa bước vừa run lẩy bẩy, cũng có thể là vì mấy thứ vũ khí trong tay mấy anh chàng thị vệ sáng quá, vừa lúc tiểu nhị sắp bước tới cạnh Thiên Xu thì tay lại run một cái, gót chân chạm đất không vững. Mắt thấy chậu nước nóng kia sắp hất thẳng lên người Thiên Xu, một gã thị vệ lập tức bay tới, tung một cú đá xiên trời giáng, thân người tên tiểu nhị cùng chậu nước liền văng thẳng ra, nước bắn tung tóe trên sàn, chậu nện loảng xoảng xuống đất, còn tên tiểu nhị thì lao vút theo hướng chéo…

Cuối cùng tông thẳng vào cánh cửa căn phòng bên cạnh.

Nguồn ebooks: https://www.luv-ebook.com

“Rầm” một tiếng, cửa phòng bị xô mở, tiểu nhị kêu lên thảm thiết, lăn vào trong phòng.

Trái tim của bản tiên quân rớt cái bộp, không ổn!!! Hoành Văn đứng kề bên cười khan một tiếng.

Chỉ thấy vài tên thị vệ đồng loạt xông lên, mũi kiếm mũi đao sắc lạnh đương nhắm thẳng vào tiểu nhị, lại đột nhiên khựng cả lại.

Trong căn phòng ấy có hồ ly, có mèo rừng, không thiếu vật hiếm lạ. Nhưng…

“Đội trưởng, trong phòng có một lão đạo sĩ nằm trên đất.”

Quảng Vân Tử ơi là Quảng Vân Tử, là ta có lỗi với ông, ta ngàn lần không nên, vạn lần không nên làm vậy, đã mượn cơ thể ông dùng tạm thì chớ, lại còn ném ông xuống đất, nằm thẳng đơ như thế…

Mặt Mộ Nhược Ngôn thoáng biến sắc, ánh mắt quét qua gương mặt của ta và Hoành Văn một lượt, sau đó rảo bước về phía cửa căn phòng cách vách kia.

Buổi tối ngày hôm qua bản tiên quân đã để Quảng Vân Tử nằm lại một nơi có phong thủy vô cùng tuyệt diệu, chỉ cần có người liếc mắt vào trong phòng một cái thôi nhất định sẽ trông thấy lão đạo sĩ đang nằm thẳng cẳng trên mặt đất.

Một gã thị vệ nói: “Mộ công tử, đội trưởng, hai người xem, tướng nằm của đạo sĩ này kỳ quái quá”.

Cả Mộ Nhược Ngôn và gã đàn ông cao lớn có vẻ là thủ lĩnh của đám thị vệ kia đều rất có hứng thú với Quảng Vân Tử, định chuẩn bị bước tới gần xem xét coi sao.

Ta liền vội vàng sải bước, lao tới bên cửa cười xòa mà nói: “Vị Quảng Vân đạo nhân này đạo hạnh rất thâm sâu, là một vị cao nhân, mà đã là cao nhân thì những chuyện họ làm đâu phải thứ người trần mắt thịt chúng ta có thể hiểu được, có thể ông ấy đang tu luyện một môn pháp thuật bí ẩn cao thâm nào đó, khi ngủ cần phải nằm ở dưới sàn, hấp thu tinh khí của mặt đất”.

Thủ lĩnh thị vệ gãi gãi cằm, như thể ngộ ra chân lý, Mộ Nhược Ngôn thì lại hơi nhíu mày, “Chỗ này là lầu hai, Quảng Vân đạo nhân lấy cách gì để hấp thu tinh khí của mặt đất?”.

Hoành Văn dùng khóe mắt liếc ta một cái, như ngầm bảo hết cách rồi, ta đành nắm tay lại đưa lên miệng, ho khan một tiếng: “Tại hạ cũng chỉ nói vậy, xem như phỏng đoán cá nhân thôi. Quảng Vân đạo nhân… ông ấy là một cao nhân đúng không nào, mà những chuyện cao nhân làm, có chuyện nào giống với suy nghĩ của người thường đâu, ha ha…”.

Đầu mày của Mộ Nhược Ngôn lại càng nhíu chặt hơn, ta nói: “Đạo trưởng đang tu luyện, chắc hẳn không muốn bị người khác quấy rầy, Mộ công tử mới nãy đã nói bản thân còn chuyện gấp cần làm, vậy thì đừng để lỡ thời gian vì những chuyện cỏn con này, cứ xin công tử đi ngay cho kịp”.

Thủ lĩnh thị vệ lại gần Mộ Nhược Ngôn, thấp giọng nói: “Mộ công tử, tiểu nhân thấy kẻ này nói năng úp mở, dường như đang che dấu điều gì, có chút khả nghi”.

Khả nghi là khả nghi thế nào? Chẳng lẽ phong thái ung dung được đúc ra từ ngàn năm tu luyện của bản tiên quân không đủ để đám người trần mắt thịt các ngươi cảm thấy kính nể đáng tin sao?

Thủ lĩnh thị vệ thấy bản tiên quân lạnh lùng nhìn hắn, thanh âm lại càng ép thấp hơn, “Hơn nữa kẻ này lai lịch bất minh, điệu bộ thì chải chuốt, áo quần thì xộc xệch, miệng lưỡi lươn lẹo, theo tiểu nhân thấy thì, rất có vấn đề!!!”.

Hoành Văn lại bất đắc dĩ mà đưa mắt nhìn ta lần nữa, trong lòng bản tiên quân bắt đầu nổi giận, nhớ năm xưa khi ta còn chưa lên thiên đình, ở kinh thành cũng được xem là một công tử quyền quý phong lưu. Tỉ mỉ đếm hết các công tử, cậu ấm, thiếu gia, sau đó ngẫu nhiên sắp hàng cao thấp, ta đây bất tài cũng từng leo lên đầu bảng. Cái gương mặt già nua này của bản tiên quân tuy rằng đã trải qua vô số cuộc bể dâu, mấy nghìn phen sương gió dập vùi, chỉ sợ đã xuống sắc chút đỉnh so với năm xưa, nhưng còn chưa đến nỗi ấy!!!

Bản tiên quân làm mặt lạnh, ưỡn thẳng lưng, chỉnh trang lại vạt áo, buông tay mà đứng.

Hồ ly với mèo rừng đều đang nằm trên giường, hẳn là khi trời hửng sáng, sau khi bản tiên quân vá Bích Hoa Linh quân rời đi là chúng đã tự giác bò lên rồi. Mèo rừng co rúm người sau cái gối ở góc giường, mở to đôi mắt tròn xoe xanh biếc ra nhìn, hồ ly thì cứ thản nhiên ườn người nằm đấy, ra vẻ chuyện chẳng liên quan gì đến mình.

Thủ lĩnh thị vệ đưa mắt ra hiệu cho kẻ đang đứng cúi đầu xem xét cạnh xác Quảng Vân Tử một cái, thị vệ kia tức khắc hiểu ý, lập tức ngồi thụp xuống, hồ ly nằm trên giường nhấc mí mắt lên chút đỉnh.

Mộ Nhược Ngôn bước vào trong phòng, gã thị vệ kia vươn một ngón tay ra, đặt trước mũi Quảng Vân Tử một chốc, lại ấn ngực mấy cái, lại sờ mạch đập, lại đè tay nơi cần cổ, lại vạch mí mắt ra. Sau đó tên này quay đầu đứng dậy, nói:

“Đội trưởng, vị đạo nhân này chết rồi”.

Hoành Văn thốt lên, kinh ngạc mà đau xót: “A, chẳng lẽ Quảng Vân đạo trưởng đã tới cõi tiên rồi ư?”

Ta co giật cơ mặt: “Chẳng lẽ đạo trưởng đang học theo Lý Thiết Quải năm xưa, xuất hồn đi ngao du tiên cảnh rồi?”.

Mộ Nhược Ngôn đứng cạnh xá Quảng Vân Tử, rũ mắt nhìn, gương mặt không để lộ cảm xúc gì, chỉ cất lời như thở dài: “Xem ra đành mời hai vị tơi nha môn một chuyến rồi”.

Nửa tiếng đồng hồ sau, ta và Hoành Văn đã đứng trên công đường của nha môn thành Lô Dương. Quảng Vân Tử được đặt trên một cái cáng, vài gã thị vệ đã khiêng lão đến nha môn làm vật chứng, đặt ngang công đường, ngay bên cạnh ta và Hoành Văn.

Bản tiên quân và Hoành Văn hoàn toàn có thể cưỡi gió mà đi ngay khi còn ở quán trọ, nhưng việc lần này là Ngọc Đế giao cho, chưa làm xong sao dám tùy tiện để lộ chân thân được, hơn nữa, đương lúc ban ngày ban mặt lại trổ phép thần thông ra, dọa cho đám ngu dân phát hoảng cũng không phải chuyện hay ho. Thôi thì cứ theo tới nha môn một chuyến, xem bọn họ có thể làm được gì.

Lúc ở quán trọ, hồ ly thừa dịp lộn xộn đã chuồn mất, mèo rừng đạo hạnh không cao, chạy không kịp, Mộ Nhược Ngôn trông thấy nó, liền vuốt ve một chút, sau đó bế nó lên. Mèo rừng từ lúc trên thuyền dường như đã có thiện cảm với Mộ Nhược Ngôn, cọ tới cọ lui, meo meo không ngừng, mặc cho Mộ Nhược Ngôn bế nó bước lên xe ngựa.

Hoành Văn rất có hứng thú với nha môn dưới trần gian, đảo mắt quan sát một vòng, từ trên xuống dưới lại từ trái sang phải, bản tiên quân chỉ sợ hắn nhất thời nổi hứng, lát nữa lúc thẩm vấn liền nhận tội luôn, để có cớ vào đại lao thăm thú một chuyến chơi.

Nhân lúc đám nha dịch còn đang ngáp ngắn ngáp dài, tri phủ còn chưa thấy lên công đường, ta liền thấp giọng nói: “Ban nãy ngươi đúng là chẳng có lòng gì cả, để mặc cho ta giải thích lung tung, một tiếng cũng không nói đỡ”.

Hoành Văn nói: “Ngươi ấy à, đứng trước mặt Mộ Nhược Ngôn thì lưỡi không xương trăm đường lắt léo, ta làm sao dám đi tranh đất diễn với ngươi”. Sau đó lắc đầu, ra vẻ tiếc nuối ghê gớm lắm.

Bản tiên quân còn đang định mở miệng nói tiếp, đã thấy tiếng động rầm rĩ vang lên, sắp sửa thăng đường. Từ phía sau bình phong, một kẻ khoác trên người bộ quan phục màu xanh lam của quan văn bước ra, hắn chính là tri phủ. Tri phủ bước ra khỏi bình phong, lại cúi đầu, đứng đó đầy cung kính, chờ một người khác sải bước tiến ra. Thật không ngờ lại là người quen cũ…

Nam Minh Đế quân Đan Thành Lăng.

Đan tướng quân oai phong hùng dũng ngồi xuống chiếc ghế thái sư đặt ở vị trí đầu tiên bên phải, mãi lúc ấy tri phủ mới dám vào chỗ, thăng đường. Kinh đường mộc nện “rầm” một tiếng: “Kẻ ác to gan lớn mật dưới kia, các ngươi trông thấy bản quan, sao còn không quỳ xuống?”.

Bản tiên quân cùng Hoành Văn thong dong đứng đó, đây là lần đầu Đan Thành Lăng trông thấy chân thân của bản tiên quân, nhưng vẫn cứ ra vẻ lơ đãng, âm thầm quan sát. Tri phủ lại nện kinh đường mộc thêm phát nữa: “To gan!!! Bản phủ hỏi mà các ngươi lại dám không để vào tai!!! Bản phủ lại hỏi các ngươi, các ngươi đã dùng thủ đoạn gì để mưu hại vị đạo nhân này, mau mau khai thật đi!”.

Bản tiên quân quả thực không đứng yên được nữa rồi, nói: “Đan tướng quân, nha môn Nam Quận của các ngài không khám nghiệm tử thi trước khi thẩm vấn sao?”.

Ánh mắt của Đan Thành Lăng đột nhiên lóe lên, sắc lẻm như dao, “Ngươi biết bản tướng ư?”

Ta chắp tay, ra vẻ cao thâm cười một tiếng.

Đan Thành Lăng khoát tay ra lệnh: “Truyền ngỗ tác[1], khám nghiệm tử thi”.

[1] Ngỗ tác: Tương đương với “Pháp y” ngày nay, dùng để chỉ những người chuyên làm công việc khám nghiệm tử thi trong phủ quan thời xưa.

Đôi mắt của hắn liền buông tha bản tiên quân, quay sang nhìn Hoành Văn chằm chằm không dứt, nhìn đến độ bản tiên quân thấy cực kì khó chịu, chẳng lẽ Nam Minh cả ngày dính lấy Thiên Xu mà còn nhìn chưa đủ hay sao?

Ngỗ tác lên công đường, bắt đầu khám nghiệm thi thể của Quảng Vân Tử, nghiệm trái nghiệm phải, nghiệm tới nghiệm lui. Hoành Văn dùng phép truyền âm nói với ta: “Quan viên ở dưới trần gian hồ đồ mê muội thế này, chẳng trách bách tính dưới nhân gian lại thắp hương cúng bái thiên đình nhiều đến vậy, cuộc sống thường ngày của bọn họ quả không dễ dàng gì”.

Ta cũng dùng phép truyền âm trả lời: “Đâu phải không có quan tốt, nhưng lúc nào quan tham cũng nhiều hơn, cuộc sống của lão bách tính đúng là rất cơ cực. Thế nên thiên đình mới dùng ‘đày xuống trần gian’ để làm hình phạt và kiếp nạn cho các thần tiên chứ”.

Hoành Văn nói: “Sao trên đời lại sinh ra lắm tham quan như thế”.

Ta lẳng lặng đáp rằng: “Chuyện này thì Thanh quân ngươi cũng có một phần đấy, ví như vị tri phủ đang ngồi trên công đường kia, phải trải qua khoa cử, phải đỗ tiến sĩ mới làm nổi chức quan tứ phẩm này. Mà thịnh suy của văn chương, mệnh vận trong khoa cử, cả hai thứ ấy đều phải đi qua chiếc bàn trong phủ văn ti của ngươi”.

Hoành Văn lặng thinh không nói tiếng nào, chốc lát sau mới cất lời: “Đợi ta trở lại thiên đình, nhất định sẽ đích thân chỉnh lý lại sổ sách văn mệnh, phải xóa sổ mấy thứ bát nháo hoang đường này đi mới được”.

Ta nói: “Ban nãy chọc ngươi chút thôi, đừng xem là thật, thực ra trần gian có một câu tục ngữ rất hay, ấy là ‘Ba phần trời định, bảy phần do người’. Ví thử mà xem, trên bàn của ngươi, trên bàn của lão già Mệnh Cách có thể để được bao nhiêu quyển sổ, chốn nhân gian thời gian thấm thoắt, sinh tử luân hồi, trong nháy mắt đã có sa số kẻ sinh ra cùng vô vàn người chết đi, làm sao quản hết được đây. Dù cho ngươi có ghi chép tỉ mỉ rõ ràng trên sổ sách, rằng ai là bậc hiền giả nắm trong tay vận mệnh, người đó đỗ được khoa cử, nhưng lại chẳng được lòng của bậc quân vương cũng như đám quan to lạm quyền. Vậy thì cũng chẳng giữ nổi chức quan, phát huy tài năng đâu. Cho nên các triều đại, các đời vua, mới có thịnh có suy, sinh ra rồi tàn lụi, thay đổi luân phiên”.

Hoành Văn nói: “Không ngờ đạo lý chốn nhân gian lại bao la như thế, mấy câu nói này của ngươi thật sự rất có phong thái thần tiên. Quả là hiếm thấy, hiếm thấy”.

Ta nói: “Ta ở trên thiên đình mấy ngàn năm nay, chẳng lẽ từng thốt ra câu nào không thấm nhuần cốt cách thần tiên sao?”.

Hoành Văn nghe vậy chỉ chậc lưỡi một tiếng.

Ngỗ tác kia rốt cuộc cũng khám xong thi thể Quảng Vân Tử, run giọng bẩm với quan trên: “Bẩm tướng quân, bẩm đại nhân, không thấy thi thể của vị đạo nhân này có gì bất thường cả… Hoàn toàn không tìm ra dấu vết chứng minh người này bị giết hại”.

Tri phủ nói: “Nhất định ông ta đã bị hai tên tội đồ hung ác này hãm hại bằng thủ đoạn gì đó bất thường. Người đâu, mau khiêng hình cụ lên đây!!!”.

Ta dùng phép truyền âm nói với Hoành Văn: “Xem ra chúng ta buộc phải cưỡi gió mà đi rồi”. Hoành Văn nói: “Thôi, cứ đợi bọn họ khiêng hình cụ lên, ta trông một cái rồi đi cũng không muộn”.

Đám nha dịch khiêng ra một bộ kẹp[2] , lại vác thêm một chậu than lửa có cắm một miếng sắt nung trong đó. Hoành Văn trông mà lắc đầu.

[2] Nguyên văn là “Giáp côn”, được chế ra từ gỗ dương, gồm hai thanh gỗ, khi hành hình thì dùng để kẹp chặt bắp đùi của phạm nhân.

Tri phủ lại nện kinh đường mộc xuống bàn: “Dùng hình!”. Nha dịch liền nâng bộ kẹp lên, tiến về phía trước, ta cùng Hoành Văn đang định lướt gió mà đi, đột nhiên nghe thấy một tiếng lạnh lùng truyền vào từ ngoài công đường: “Khoan đã”.

Chỉ thấy một người bước qua ngưỡng cửa, tay áo vung lên ngăn đám nha dịch lại, thong thả tiến vào, đứng chắn trước mặt Hoành Văn, lạnh lùng nói: “Ai dám động vào công tử nhà ta”.

Cái cục lông này, nó lại chọn đúng thời cơ để khoe mẽ trước mặt Hoành Văn rồi.

Hồ ly tự cho mình là kẻ phong lưu, khoác lên mình trường bào màu trắng, giấu vành tai hồ ly đi, biến tóc trắng thành tóc đen, nhẹ nhàng đứng chắn trước mặt Hoành Văn.

Chẳng phải bản tiên quân khắt khe gì với nó, có điều chưa cần nói tới Hoành Văn, chỉ cần bản tiên quân đây búng nhẹ một ngón tay thôi cũng đủ để mở đạo hạnh cỏn con của nó tan thành tro bụi. Lần này Tuyên Ly đến đây, quả thực không để làm gì.

Tri phủ nổi cơn thịnh nộ, công đường nhốn nháo, Đan Thành Lăng lại nheo mắt nhìn hồ ly: “Ta trông các hạ dường như là người quen cũ”.

Hồ ly lạnh lùng đứng đó, chốc lát sau mới đáp: “Đan tướng quân ngồi ở chỗ này nghiêm hình bức cung, vu cho công tử nhà ta tội giết người, quả thực rất nực cười, không biết có bao nhiêu mạng đã chết dưới tay Đan tướng quân rồi, mà sao không thấy ai tới bắt hắn”.

Ánh mắt lạnh buốt của hồ ly quét xung quanh một lượt, từ đám nha dịch cho tới tri phủ, tiếp tục cất giọng lãnh đạm: “Cái khác ta không nói, gần đây Đan tướng quân với vị Mộ công tử đó đã lại hại thêm một mạng người trên đất Đông Quận rồi đấy thôi. Các ngươi có biết hay không, cớ làm sao hiện tại thành Lô Dương của các người lại rơi vào cảnh địch vây bốn phía, hai cánh quân lớn đang áp sát từng ngày?”.

Tuyên Ly lại nhìn đám nha dịch cùng tri phủ, khóe mắt thoáng liếc về phía Đan Thành Lăng. “Vị Đan tướng quân đang đứng trên công đường đây, vì cứu vị Mộ công tử bị triều đình truy nã đã lẻn vào trong Đông Quận Vương phủ, giết chết con trai của Đông Quận Vương – tam công tử Lý Tư Minh, nên Đông Quận mới liên hợp với triều đình, tập trung quân đội, thẳng hướng Lô Dương. Chỉ thương cho đám dân thường ngu xuẩn các người, lại phải vì món nợ máu ân oán cá nhân của Đan Thành Lăng mà trả giá hàng trăm hàng nghìn tính mạng.”

Trên mặt đám nha dịch lộ vẻ kinh hoàng, tri phủ run rẩy cầm kinh đường mộc nện xuống bàn: “To… to gan!!! Lại… lại dám vu… vu tội cho đại tướng quân”.

Hồ ly nói bằng giọng đầy khinh miệt: “Vu tội? Các người cứ thử hỏi Đan Thành Lăng xem, hoặc đợi đến khi đại quân của Đông Quận tới ngoài thành Lô Dương rồi hỏi cũng chưa muộn”.

Không ngờ hồ ly lại nhanh trí, biết đường đi phanh phui bí mật của Đan Thành Lăng, khiến lòng dân hoảng hốt.

Đan Thành Lăng mặt vẫn không đổi sắc, nheo đôi mắt lại nói: “Ngày đó các hạ trở về, già trẻ lớn bé trong động, có còn lại tí xương vụn thịt thừa nào không?”.

Đôi mắt hồ ly tức thì đỏ vằn tơ máu.

Lửa hận cháy bừng bừng.

Gió lạnh thổi tới, mây đen nổi dậy. Từng sợi tóc đen của hồ ly bay lên, lộ ra màu trắng bạc vốn có, đôi tai hồ ly dựng đứng trên đầu.

Đám nha dịch cùng tri phủ kêu rên thảm thiết, co cụm thành một khối. Hồ ly lạnh lùng nói: “Gã phàm phu kia, ngươi cướp tính mệnh của già trẻ lớn bé trong động ta, ngày hôm nay ta nhất định phải đòi lại món nợ máu này!”.

Đan Thành Lăng hiên ngang đứng dậy cười sang sảng, tuốt thanh đao sáng lóa khỏi vỏ: “Con yêu nghiệt cuối cùng cũng chịu hiện nguyên hình, hôm đó nhất thời sơ ý để ngươi chiếm thế thượng phong, hôm nay xem ta thu phục con nghiệt súc nhà ngươi thế nào!”.

Ta kéo Hoành Văn lùi lại phía sau mấy bước, đứng ngoài phạm vi ảnh hưởng của cơn gió, Đan Thành Lăng là kẻ người trần mắt thịt, đánh với hồ ly chắc chắn không có kết cục gì tốt đẹp. Bản tiên quân đứng đó xem đánh nhau, giá như Đan Thành Lăng có bị hồ ly xé xác tại trận, đi đời nhà ma, thì chắc Ngọc Đế cũng không trách được gì ta. Nhưng hồ ly giết Đan Thành Lăng rồi, có khi nào lại bị tròng lên đầu tội danh giết thần tiên hay không? Mà dù cho không phải sát hại thần tiên, thì chỉ cần làm tổn thương đến tính mạng của người phàm, sau này nó muốn thành tiên cũng là chuyện khó càng thêm khó. Bản tiên quân liệu có nên ra tay ngăn cản trận chiến này?

Chẳng ngờ Hoành Văn đã sớm lo lắng thay cho hồ ly, trầm giọng nói: “Chi bằng chúng ta cứ ra tay ngăn trận chiến này lại trước, nếu như vô ý làm liên lụy tới người vô tội cũng không hay. Hơn nữa nếu Tuyên Ly đánh Đan Thành Lăng bị thương, chỉ sợ sẽ bị giáng cho tội danh nào đó”.

Ta nói: “Vậy thì để ta ra cản lại, ngươi cứ đứng đây, đừng động thủ đấy”.

Hoành Văn khẽ mỉm cười, bản tiên quân buông cánh tay hắn ra, đang định thi triển phép thuật, đã nghe thấy có thứ thanh âm nào đó xa xôi vọng xuống từ phía bên trên: “Tống Dao Nguyên quân, Tống Dao Nguyên quân, Hoành Văn Thanh quân…”.

Cái giọng này không phải là Mệch Cách đó sao?!

Bản tiên quân như kẻ đã ở lâu trong nắng hạn bỗng chốc gặp mưa rào, vui sướng ngẩng đầu lên, Mệnh Cách Tinh quân ẩn mình giữa vô số tia sáng vàng rực rỡ, vội vã nói rằng: “Tống Dao Nguyên quân, mau mau tách Đan Thành Lăng và hồ ly ra!!! Trận này không đánh được đâu! Thiên mệnh tự có an bài hết cả rồi!”.

Khốn kiếp, giờ này lại dám lôi thiên mệnh ra mà nói, mấy hôm trước lúc bản tiên quân ngày nhớ đêm mong, thì cái thiên mệnh ấy đang ở xó nào?!

Nhưng trên trời dưới đất, ý chỉ của Ngọc Đế là to nhất.

Ta cưỡi luồng sáng bay lên, đứng giữa không trung phất ống tay áo, gió tiên nổi lên, thổi bay đám yêu vân của hồ ly, lại đánh xuống một đạo sét tiên tách hai kẻ kia ra, ép hồ ly phải hiện nguyên hình, sau đó giơ tay túm lấy đám lông sau gáy của nó, ẩn hình mà đi.

Trên ngọn núi lớn tọa lạc tại một nơi rất xa phía ngoài thành Lô Dương, Hoành Văn đã sớm đứng đợi bên sườn núi. Ta thả hồ ly xuống, nó không cam lòng biến thành hình người, vẻ mặt đau thương phẫn nộ, cúi đầu không nói lời nào.

Hoành Văn cất giọng hiền hòa: “Ta biết Đan Thành Lăng đã sát hại toàn bộ già trẻ lớn bé trong động của ngươi, ngươi rất muốn giết hắn báo thù. Nhưng nếu ngươi muốn tu tiên thì không thể làm tổn thương đến tính mạng người khác. Kết cục của Đan Thành Lăng đã sớm có thiên mệnh an bài, lúc này ngươi không làm gì được hắn đâu, bởi vậy Tống Dao Nguyên quân mới xuống đó ngăn ngươi lại. Hy vọng ngươi có thể hiểu chuyện này, chớ trách chúng ta”.

Hồ ly vẫn tiếp tục cúi đầu, hai cái tai căm phẫn mà rũ cả xuống.

Hoành Văn lại nói: “Hôm nay ta còn phải cảm ơn chuyện trên công đường, thật ra ta và Tống Dao Nguyên quân đủ sức ứng phó chuyện này, vốn dĩ ngươi không cần phải mạo hiểm như thế”.

Hồ ly ngẩng đầu, nhìn hai mắt của Hoành Văn, thấp giọng nói: “Ta biết Thanh quân tiên thuật cao thâm, vốn không cần ta giúp đỡ. Nhưng cũng xin Thanh quân hãy nhớ một điều, cứ cho là chút đạo hạnh cỏn con của Tuyên Ly này không làm nên trò trống gì, nhưng bất cứ khi nào Thanh quân gặp chuyện gì phiền toái, ta nhất định sẽ đứng ra can thiệp. Đây là tấm chân tình mà ta dành cho Thanh quân”.

Tình ý trong lời nói nồng nàn chua xót tới mức răng của bản tiên quân muốn rớt khỏi hàm.

Hồ ly tiếp tục nói, vừa thâm tình vừa xúc động: “Có thể trong mắt các bậc tiên quân, yêu tinh chẳng là gì cả, ngay cả con người khi giết yêu tinh cũng được coi như làm được một chuyện có đức, có công; yêu tinh làm tổn thương người phàm thì lại là tội lỗi không thể tha thứ. Nhưng cứ cho là Tuyên Ly chỉ có một tính mạng rẻ rúng không đáng nhắc tới cùng yêu pháp nông cạn, thì vẫn có một người mà ta muốn bảo vệ suốt cả cuộc đời, dù cho thân xác cùng linh hồn có tan thành tro bụi cũng không muốn ngươi bị tổn thương”.

Bản tiên quân hít một hơi lạnh toát, chặn đứng câu chuyện của Tuyên Ly: “Tâm ý của ngươi, Thanh quân chắc chắn hiểu rõ. Nhưng ngươi cũng nên biết một điều, cách nơi này hai trượng theo phương thẳng đứng, có một người đang dựng lỗ tai lên nghe chúng ta nói chuyện, ấy chính là Mệnh Cách Tinh quân trên trời. Nếu thiên đình biết chuyện ngươi có tình ý đoạn tụ với Hoành Văn Thanh quân, thì không phải cứ đánh cho ngươi tan thành tro bụi là xong chuyện đâu, nếu không muốn làm liên lụy tới Thanh quân thì tìm lúc khác rồi nói tiếp”.

Đôi tai hồ ly khẽ run lên, nó ngẩng đầu, rồi lại cúi gằm mặt xuống: “Vậy Tuyên Ly xin đi trước, không làm lỡ việc của các tiên quân”. Sau đó lại đưa ánh mắt da diết nhìn Hoành Văn, bản tiên quân thấy mà lông tơ dựng đứng, sau mới hóa thành cơn gió mà đi mất.

Mệnh Cách Tinh quân ôm theo sổ thiên mệnh bước ra từ phía sườn núi bên kia, dõi ánh mắt theo hướng hồ ly vừa hóa gió mà đi: “Con tuyết hồ đó cũng thật có căn cơ, nói không chừng qua năm trăm nữa là có thể gặp nó ở thiên đình”.

Ta nói: “Tinh quân à, chuyện này mà sổ thiên mệnh của ngài cũng quản hay sao?”.

Mệnh Cách Tinh quân vuốt râu cười: “Những người tu đạo tu tiên đã sớm thoát khỏi vòng luân hồi, theo lý mà nói thì không chịu sự quản thúc của thiên đình. Có điều…”. Tay lão miết lên trên lớp bìa của sổ thiên mệnh, “Cũng có thể trên sổ thiên mệnh đã sớm có vài điều về nó, việc này là thiên cơ, không thể tiết lộ được”.

Ta nói: “Dạo gần đây không thấy lão xuống đây, chẳng lẽ cũng học theo Bích Hoa Linh quân, quẹo đường rẽ qua Tây thiên uống trà sao. Giọng điệu y hệt hắn”.

Mệnh Cách cười khan một tiếng: “Lão có lỗi có lỗi, thật có lỗi với Tống Dao Nguyên quân quá, trên thiên đình vừa khéo có vài chuyện vướng tay vướng chân cần bản quân đích thân xử lý, chậm trễ mấy ngày nay. Ngọc Đế trông mong lần hạ phàm này của Nguyên quân lắm, còn dùng tấm Kính Quan Trần của lão để coi một chút, ngài rất hài lòng với những việc Nguyên quân làm mấy ngày này…”.

Ta nghe vậy mà tim giật thót, cười rằng: “Đâu có đâu có, phần lớn đều nhờ sự giúp đỡ của Tinh quân”.

Mệnh Cách lại quay sang nói với Hoành Văn: “Gần đây Thanh quân có khỏe không? Ngọc Đế có lời nhờ ta truyền hộ, Luận Pháp Hội sắp gần kề, chẳng hay bao giờ Thanh quân sẽ trở lại thiên đình”.

Hoành Văn nói: “Được Ngọc Đế hỏi thăm, lại phiền Tinh quân truyền thánh ý, quả thực khiến ta sợ hãi vô cùng. Chuyện dưới này nếu có thể kết thúc sớm thì đợi việc xong ta sẽ về thiên đình phục lệnh. Còn ví như chuyện không xong ngay được, vậy thì đợi khi kì hạn sắp đến, ta sẽ trở về, xin Ngọc Đế phái một người khác xuống trợ giúp Tống Dao Nguyên quân vậy. Làm phiền Tinh quân trình những lời này của ta lên Ngọc Đế”.

Mệnh Cách chắp tay nói: “Nhất định bản quân sẽ trình bày những lời này lên Ngọc Đế, Thanh quân cứ yên tâm”.

Sau khi màn chào hỏi dông dài kết thúc, Mệnh Cách Tinh quân liền cầm sổ thiên mệnh lên, bắt đầu lật giở, bản tiên quân trông quyển sổ này mà thấp thỏm không thôi, “Tinh quân, mấy chữ viết trên quyển sổ này có thể để bản tiên quân nhìn một chút không, nói dù sao cũng không rõ bằng viết được, đợi bản tiên quân nghiên cứu kỹ lưỡng, hành động mấy ngày sau mới có thể khiến Ngọc Đế và ngài yên tâm”. Xác Quảng Vân Tử còn đang đặt ở nha môn, bản tiên quân lại lộ vết tiên ngay trong phủ huyện, chẳng biết lần này lại định cho ta biến thành thứ gì để tiếp cận Thiên Xu đây.

Mệnh Cách Tinh quân biết bản tiên quân vẫn còn nhớ chuyện mấy lần trước, ôm lấy quyển sổ thiên mệnh, không muốn đưa nhưng lại khó chối từ, dùng dằng một lúc mới vuốt râu mà nói: “Thật ra lần hạ giới này của tiên quân cũng sắp kết thúc rồi”.

Sắp kết thúc??? Mấy cái trò cầm gậy đánh uyên ương ấy ta còn chưa làm được bao nhiêu, thế mà đã sắp kết thúc rồi ư?

Mệnh Cách nói: “Nguyên quân có thể giấu tung tích để ẩn náu trong thành, chỉ cần đợi vài ngày nữa, chuyện này ắt sẽ có kết quả”. Sau đó lão chỉ cho ta xem vài dòng chữ trên trang sách.

Đan Thành Lăng, Mộ Nhược Ngôn kiếp này xong, Thiên Xu Tinh và Nam Minh Tiên lại bước vào luân hồi.

Ta trông mà quả tim bé nhỏ trong lồng ngực khẽ run lên, sống một kiếp người, tức là có sinh mệnh, thế mà Ngọc Đế bảo cho hai người họ chết là chết được ngay, cũng không biết muốn Đan Thành Lăng và Mộ Nhược Ngôn chết kiểu nào.

Lão già Mệnh Cách lại chẳng chịu hé răng, chỉ thở dài nói: “Không phải bản tiên quân qua loa tắc trách, dù sao mọi người làm tiên hữu với nhau đã mấy nghìn năm, ai biết được kết cục này cũng không dễ chịu. Nếu không phải là người viết sổ thiên mệnh thì chuyện này lão cũng không muốn biết. Chỉ sợ sau khi biết rồi muốn hai vị nhắm mắt làm ngơ cũng khó. Thôi thì chờ qua mấy ngày này, đợi khi thời điểm đến, mọi chuyện ắt rõ ràng”. Mệnh Cách dõi mắt về phía xa xăm, nơi mây cao sương mông, thần sắc sao mà cảm khái.

Hoành Văn nhẹ giọng nói: “Ban nãy ta trông thấy ba chữ ‘Thiên Xu Tinh’, trong sổ thiên mệnh dường như bị bao quanh bởi một vòng tròn màu sáng vàng, chuyện ấy là thế nào?”.

Nghe hắn nói mà ta ngẩn cả người, vòng tròn màu vàng sáng? Sao bản tiên quân không thấy?

Mệnh Cách Tinh quân gấp sổ thiên mệnh lại, trưng ra khuôn mặt đầy những nếp nhăn, cười giả lả: “Có thể là bản tiên quân nhất thời sợ viết sai, mới đánh dấu lại thôi”.

Hoành Văn nói: “Khi ngồi cùng thuyền với Thiên Xu, ta nhìn thấy ngón út tay trái của hắn dường như cũng có một vòng tròn rất mạnh màu vàng sáng, tựa như bị một sợi tơ vàng quấn quanh vậy. Chuyện Thiên Xu với Nam Minh kiếp này bị Nguyệt Lão thắt tơ hồng ta có biết, nhưng từ lúc nào lại có thêm một sợi tơ vàng thế?”.

Mệnh Cách Tinh quân vén tay áo lên lau trán: “Thanh quân, ngài nhất định đã hiểu được chuyện này, sao còn cố ép lão làm gì, có một số chuyện là tuần hoàn nhân quả, cứ dây dưa không ngớt, quả thực rất khó thu xếp”.

Hoành Văn nói: “Tinh quân yên tâm, Ngọc Đế đang tạm thời giữ kín chuyện này, ta sẽ không nhiều lời, nhưng…”. Ánh mắt của Hoành Văn bay về phía bản tiên quân, khóe miệng nhoẻn cười, “Đầu kia của sợi tơ vàng đang thắt trên tay Thiên Xu, chẳng lẽ lại đúng như lời đồn mà trên thiên đình ai ai cũng biết đó sao?”.

Bản tiên quân chẳng thức thời gì chen vào một câu: “Lời đồn gì cơ?”.

Mệnh Cách nín thinh không nói, Hoành Văn cất lời: “Sợi tơ tiên khế. Chẳng lẽ ngươi chưa nghe bao giờ sao?”.

Quả thực ta chưa nghe bao giờ, vẻ thở than phủ đầy mặt Mệnh Cách: “… Thật ra, thôi thì cũng coi như là nghiệt duyên giữa Thiên Xu Tinh quân và Nam Minh Đế quân vậy…”.

Ta nói: “Có thể nói rõ hơn một chút không?”. Vừa thốt ra khỏi miệng đã trông thấy vẻ mặt thâm sâu khó đoán của Mệnh Cách và Hoành Văn, bản tiên quân liền rất thức thời nói luôn, “Nếu đã là thiên cơ, vậy thì coi như ta chưa hỏi gì đi”.

Mệnh Cách lại thở dài. Hoành Văn nói:

“Ngọn nguồn này cũng chẳng có gì bí mật. Nghe nói Thiên Xu Tinh quân và Nam Đế Minh quân kể từ lúc ra đời đã chiếu rọi cho nhau, liên hệ cực kỳ mật thiết. Thiên Xu Tinh quân vốn là Đế Tinh, che chở cho hoàng khí chốn nhân gian, Nam Minh Đế quân lại cai quản vận mệnh quốc gia nơi trần thế. Hai tiên hỗ trợ lẫn nhau, khăng khít như một. Vậy nên mới có lời đồn rằng về sau giữa Thiên Xu Tinh quân và Nam Minh Đế quân đã dần sinh ra sợi tơ tiên khế, sợi tơ này kỳ thực cũng có vài phần tương tự với tơ hồng mà Nguyệt Lão giăng, thắt chặt lẫn nhau, kéo ra vô vàn tình ý”.

Không ngờ giữa Thiên Xu và Nam Minh lại còn có chuyện như thế nữa, ta nói: “Chẳng lẽ lần này Ngọc Đế đày Thiên Xu và Nam Minh xuống trần gian, mục đích thật sự là muốn chặt đứt sợi tơ tình này?”. Bày ra tình kiếp, tơ hồng Nguyệt Lão se, rồi còn cả bản tiên quân nữa, đều là vì muốn lấy tình để cắt đứt tình?

Mệnh Cách Tinh quân giương mắt nhìn ta, vẫn lẳng lặng không nói câu nào. Hoành Văn lắc đầu, thấp giọng nói: “Muộn rồi, sợi tơ tiên khế có hai loại nút, nút sống và nút chết, nút sống thì cởi được, nhưng trên tay Thiên Xu bây giờ lại là nút chết, nghe nói trừ khi người có nút thắt tan thành tro bụi, nếu không thì cởi thế nào cũng không được”.

Ta nghe mà thảng thốt. Mệnh Cách nói: “… Thật ra Ngọc Đế an bài như vậy… cũng là vì muốn tìm xem có cách nào có thể cởi nút được không… Dù sao… Ôi!!!…”. Lão lại sụt sùi lắc đầu chán nản, tiện tay vỗ vai bản tiên quân, sau đó quay sang Hoành Văn, chắp tay nói: “Trên thiên đình còn có chút việc vặt cần giải quyết, ta xin cáo từ trước”.

Sau đó liền đạp gió cưỡi mây, trở lại thiên đình.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện