"Dung Lịch, chàng có muốn ta không?"

Dung Lịch ngây ngẩn cả người.

Nàng bước về phía trước, vòng tay đặt trên eo hắn, ánh mắt tối xuống: "Chàng muốn ta có thể cho chàng, nhưng chàng không thể thân cận với bất kỳ người con gái nào khác.

Nói nàng cố tình gây sự cũng được, tóm lại là nàng không thể chia sẻ hắn với người khác được.

Khuôn mặt tuấn tú của hắn như bị phủ một lớp phấn hồng, nàng nhìn thấy mà ngứa ngáy trong lòng: "Nào có nữ tử khác, chỉ đối với nàng ta mới có, có..."

Hắn khó mà mở miệng được.

Nàng cười hỏi: "Có cái gì?"

Biết rõ lại còn cố hỏi!

Dung Lịch cúi đầu, cắn lên môi nàng một cái như để trừng phạt.

"Dung Lịch" nàng xích lại gần, thân thể dán lên người hắn, "Có muốn thử một chút không?"

Nàng là con gái nhà tướng, không thích uốn uốn éo éo, đã hứa hẹn muốn gả cho hắn thì nàng đã là người của hắn rồi. Trái tim là của hắn, thân thể cũng thế.

Chỉ cần Dung Lịch muốn, nàng sẽ cho.

Ánh mắt Dung Lịch sáng rực, nhìn cô: "Thử cái gì?"

Nàng không nói gì mà chỉ cúi đầu cởi thắt lưng của hắn, bàn tay đặt bên hông hắn khẽ luồn vào trong vạt áo.

Cơ thể của hắn cứng đờ: "A Hoà..."

"Ừm."

Nàng lơ đãng đáp lời, động tác trên tay càng ngày càng quá mức...

Hắn bị nàng làm cho quần áo không chỉnh tề, tiếng thở dốc càng ngày càng nặng. Hắn nhíu mày, giống như rất vui sướng, lại như rất khổ sở: "Ai, ai dạy nàng?"

Giọng hắn khàn đặc, nhuốm màu tình dục.

Nàng ngẩng đầu, mỉm cười: "Tị Hoa Xuân cung đồ"

Hắn đỏ mặt buồn bực: "Sao nàng lại có thể xem mấy thứ như vậy được!" Sao nàng dám nhìn thân thể của gã đàn ông khác chứ, nàng còn chưa nhìn của hắn cơ mà!

"Ta có thể xem." Nàng nói rất ngang ngược, vô lý, "Nhưng chàng thì không thể"

Phủ Định Tây tướng quân chỉ có một mình nàng là con gái, nhưng nàng có đến 7 người anh họ, Tị Hoả đồ này chính là mấy ông anh họ kia cho nàng xem.

Dung Lịch cắn răng, trán toát mồ hôi, thân thể hắn như nhũn ra. Hắn dựa vào người nàng, mặc cho nàng muốn làm gì mình thì làm, thở hổn hển nói: "Nàng không được xem nữa."

Hắn như chấp nhận số phận vậy, miệng tràn ra mấy tiếng rên rỉ đầy xấu hổ, "Muốn nhìn thì hãy nhìn của ta này"

Nàng không nói được hay không được, mà chỉ hỏi: "Chàng muốn nữa không?"

Đôi mắt hắn đỏ ngầu, tất cả lạnh lùng đều bị bàn tay nhỏ bé của nàng đập tan, đường nét trên khuôn mặt căng chặt lên. Hắn cố gắng nhịn, nhưng không được: "... Muốn."

Hắn bắt lấy tay của nàng, "Dùng sức mạnh hơn một chút đi"

Nàng cười như một con hồ ly giảo hoạt.

"Được."

Nói rồi, nàng lột vạt áo bên ngoài của hắn ra.

Hắn vẫn còn lý trí nên không đụng đến quần áo của nàng. Từ đầu tới cuối quần áo của nàng vẫn chỉnh tề, mà hắn lại te tua xộc xệch, thậm chí còn phóng túng quấn lấy nàng.

Xưa nay hắn vẫn luôn biết tự kiềm chế và biết giữ lễ nghĩa. Lần đó là nàng dẫn dắt hắn, dụ dỗ hắn vụng trộm nếm trái cấm.

"Tổng Giám đốc Dung"

"Tổng Giám đốc Dung"

Thư ký Lý Trật Thịnh gọi hai lần, Dung Lịch mới hoàn hồn lại mà ừ một tiếng. Anh liếm môi, đứng dậy đi rót một cốc nước lạnh.

Lý Trật Thịnh nhìn sắc mặt của ông chủ, hỏi: "Anh không thoải mái ạ?" Mặt đỏ như vậy, có phải là sốt rồi không? Dung Lịch khẽ hắng giọng một tiếng: "Có chuyện gì vậy?"

Đúng rồi, phải nói chuyện chính: "Tổng giám đốc Dung, đây là dữ liệu đánh giá của công ty tài chính"

LH là công ty đầu tư mạo hiểm lớn nhất ở Trung Quốc. Có rất nhiều công ty muốn được nó tài trợ, sau khi xem xét, Dung Lịch rút từ trong đó ra một bảng đánh giá: "Không cần cân nhắc công ty này"

Lý Trật Thịnh nhìn một chút, công ty bị đá ra là một công ty về bán dẫn: "Thông tin Tiêu Thị là một công ty con của bất động sản nhà họ Tiêu, bên phòng thị trường đã điều tra nghiên cứu qua rồi ạ, công nghệ bán dẫn của bọn họ thực sự rất có ưu thế"

Lý Trật Thịnh thận trọng dò hỏi, "Là số liệu đánh giá có vấn đề sao ạ?"

Nếu nhìn vào số liệu thì đúng là Thông tin Tiêu Thị rất có tiềm năng phát triển.

Dung Lịch vò tờ giấy kia thành một cục rồi ném vào thùng rác: "Số liệu không có vấn đề."

Vậy tại sao không đầu tư?

Anh đưa ra một lý do ngắn gọn và chính xác: "Thấy ngứa mắt"

Lý Trật Thịnh cạn lời, không thể phản bác được.

Bất động sản nhà họ Tiêu.

Tầng 8 của cao ốc là văn phòng Chủ tịch, Giám đốc Bàng, người phụ trách khai thác sản phẩm mới lo lắng gõ cửa đi vào: "Chủ tịch, kế hoạch xin đầu tư của chúng ta bị LH trả về"

Tiêu Trường Sơn hoàn toàn không dự liệu được kết quả này: "Họ có nói là có vấn đề gì không?"

Giám đốc Bàng lắc đầu.

Theo lý mà nói thì không thể thế này được, công nghệ bán dẫn của Thông tin Tiêu Thị có tiếng trong giới, toàn bộ đội ngũ chính đều được mời về từ nước ngoài. Nếu không phải giai đoạn trước đầu tư quá lớn, thì giờ họ cũng không cần đến đầu tư tài chính từ bên ngoài.

Chuyện LH từ chối đúng là nằm ngoài dự liệu.

Tiểu Trường Sơn đành phải tự mình liên hệ, người nghe máy chính là thư ký của Dung Lich.

"Chủ tịch Tiêu"

Tiêu Trường Sơn nóng vội, hỏi thẳng vào vấn đề: "Phương án của Tiêu Thị chúng tôi..."

Lý Trật Thịnh ngắt lời: "Chúng tôi trả lời đã rất rõ ràng rồi mà"

Rõ ràng chỗ nào! Ông ta nghĩ đến nát óc cũng không nghĩ ra được lý do LH chê tiền: "Nếu như bên các anh không hài lòng về việc chia cổ phần, thì Tiêu Thị chúng tôi có thể điều chỉnh lại"

Giọng điệu của Lý Trật Thịnh giống như đang thảo luận việc mua rau xanh củ cải: "Không cần, LH chúng tôi không thiếu chút cổ phần đó."

Tiêu Trường Sơn á khẩu.

Làm thế nào cũng đều không đồng ý, Tiêu Trường Sơn nôn nóng: "Buổi chiều Tổng giám đốc Dung có thời gian không? Tôi muốn hẹn gặp ngài ấy nói chuyện."

"Thật xin lỗi, ngài ấy không có thời gian."

Sau đó Lý Trật Thịnh cúp máy luôn.

Tiêu Trường Sơn tức điên người.

Ở LH, đến một thư ký cũng phách lối như vậy à?!

Trong lúc Tiêu Trường Sơn đang không biết làm thế nào thì trợ lý mách cho ông ta một đường, bảo ông ta thể hiện thành ý với bên đó.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện