"Năm đó ở Đinh Nam xảy ra sáu vụ phóng hoả, đều có cùng một đặc điểm là giày cao gót màu đỏ, sơn móng tay, và cả ly rượu đỏ nữa."

Tất cả đều là đột nhập vào nhà phóng hỏa. Lúc ấy cổ mới 13 tuổi, bảo mẫu và dì của cô đều gặp nạn, cô là người duy nhất sống sót.

"Wrapped in a blanket of hope... Asleep in a bed of dreams..."*

(*) Được bọc trong một tấm chăn hy vọng, được ngủ trên chiếc giường của những giấc mo...

Lời bài hát tiếng Anh đột nhiên quanh quẩn trong hành lang nhà trọ, Tiêu Kinh Hòa giật mình quay đầu lại.

Là Giang Bùi, hàng xóm sát vách nhà cô.

Tiếng chuông vang lên rất thong thả, giai điệu hơi quen thuộc. Anh ta nhìn lướt qua màn hình thông báo, không lập tức kết nối mà hạ thấp giọng hỏi cô: "Mới tan tầm à?"

"Vâng"

Anh ta gật đầu, chào hỏi cô xong mới nhận điện thoại: "Alo"

Trong một tầng chỉ có ba hộ, có một hộ vẫn chưa ai vào ở, bây giờ lại là ban đêm nên trong hành lang vô cùng yên tĩnh. Chùm chìa khoá trong tay Tiêu Kinh Hòa va chạm với nhau phát ra tiếng leng keng rất nhỏ, còn lại chỉ có mỗi giọng nói của Giang Bùi: "Bản thảo đầu tiên đã chuẩn bị hòm hòm rồi"

"Còn bảy ngày nữa, có thể giao bản thảo đúng hạn thôi"

Tiêu Kinh Hòa mở cửa, tiến vào trong nhà.

Người đàn ông trong hành lang quay đầu nhìn cánh cửa phía đối diện. Anh ta nở nụ cười, nói: "Cuốn sách tiếp theo à? Viết về chủ đề giết người hàng loạt được không?"

Trở về nhà trọ, rửa mặt xong đã gần 11 giờ, Hà Lương Thanh múc cho cô bát chè trôi nước làm bữa ăn khuya.

"A Hòa này," Hà Lương Thanh đặt laptop lên bàn ăn, "Bản đầy đủ video cậu đánh người bị tuồn ra ngoài rồi."

Cô đặt thìa xuống, "Đưa tớ xem nào"

Video rất dài, tận 13 phút, ngoài đoạn cô đánh người kia, còn quay được cả quá trình Tiểu Tùng đến cứu viện. Nhìn trong video thì thấy cả mặt của cô lẫn Tiêu Nhược đều bị quay được, mỗi tội khoảng cách xa nên trông cũng không rõ ràng lắm.

Hà Lương Thanh kéo giao diện xuống dưới, "Bản video bị Tiêu Nhược cắt gọt chỉnh sửa cũng bị phát lên"

Bản video được biên tập lại của cô ta có dấu vết cố ý cắt ghép, bây giờ bản đầy đủ được tung ra, chỉ cần so sánh trước sau, ai đúng ai sai liếc qua thấy ngay. Tiêu Nhược đúng là tự nhấc hòn đá lên đập vào chân mình.

Các bình luận ở phía dưới cũng nghiêng hết về một bên.

"Người đang làm thì có trời đang nhìn, vênh váo thì phải bị đạp thôi."

"Cái đứa diễn trò này là ai vậy, cầu thông tin"

"Tiêu Nhược, con gái thứ của Chủ tịch địa ốc Tiêu Thị, đang ở cửa hàng sơn móng tay số 38 đường Đồng Hoa, không cần cảm ơn!"

"Chị gái lính cứu hoả đá một cước này nhìn ngầu hết nấc! Hả hê thật luôn!"

"Chị gái thật xinh đẹp, có thể vào giới showbiz được đấy.

"Một em gái chính nghĩa như thế này mà đi làm lính cứu hoả, xem ra tôi phải làm một mồi lửa để bình tĩnh lại mới được.

"Ba tôi đã được chính nữ lính cứu hoả này cứu từ trong đám cháy ra. Cô ấy hoàn toàn xứng đáng làm anh hùng của Đội phòng cháy chữa cháy, tất cả những người trước đó từng mắng cô ấy hãy xin lỗi đi."

"Thật sự xin lỗi"

"Thật sự xin lỗi

Vân vân và mây mây...

Cái thói đời của mạng internet bây giờ giỏi nhất là thay đổi dư luận. Mỗi người gõ một cái bàn phím, gió thổi sang hướng nào là ngón tay trên bàn phím đi theo hướng đó ngay.

Bây giờ coi như Tiêu Nhược tự ăn quả ác thôi.

"Tài khoản Weibo giúp cậu phát video làm sáng tỏ là blogger nổi tiếng trên Weibo đấy" Hà Lương Thanh hỏi Tiêu Kinh Hòa, "Cậu dùng tiền mời à?"

Cô lắc đầu, tâm trạng khá tốt nên chén sạch cả bát chè trôi nước, "Người mà tôi mời không có bản video đầy đủ, đây không phải do tôi làm

"Thế là ai?"

Tiêu Kinh Hòa khẽ mỉm cười

Hà Lương Thanh ngẫm nghĩ: "Dung Lịch à?" Niềm vui trong đôi mắt cô tăng lên nhiều

hon: "Ù."

Hà Lương Thanh càng ngày càng thấy Dung Lịch này không tệ, cô cảm thấy nếu anh ấy có thể kết đôi với A Hoà được thì cũng tốt. Điện thoại di động trên bàn đổ chuông, Tiêu Kinh Hòa cầm lên nhìn lướt qua màn hình.

Hà Lương Thanh cũng liếc vào màn hình, chỉ có một dãy số, không có tên người gọi, "Bên nhà họ Tiêu à?"

"Ừ, là Triệu Nguyệt Oánh" Tiêu Kinh Hòa bấm nghe máy, cô đi thẳng vào vấn đề luôn, "Có chuyện gì?"

Giọng của Triệu Nguyệt Oánh rất thấp, "Kinh Hoà à, em gái con biết sai rồi, con có thể bảo người ta xoá bài trên Weibo đi không?"

Quả nhiên là gọi điện đến để giải quyết hậu quả cho Tiêu Nhược.

Giọng của Tiêu Kinh Hòa rất bằng phẳng: "Chuyện này không liên quan gì đến tôi" Đây là lời nói thật, cô còn chưa ra tay đâu.

Tất nhiên Triệu Nguyệt Oánh không tin: "Nhược Nhược bị người ta tra ra thông tin rồi. Những tin tức mặt trái này sẽ gây ảnh hưởng rất không tốt đến công ty, ba con cũng rất tức giận" Bà ta vừa đấm vừa xoa, sau khi nhắc tới Tiêu Trường Sơn xong, giọng điệu lại mềm xuống, "Kinh Hoà, dì thay mặt Nhược Nhược xin lỗi con, con tha thứ cho em con lần này đi."

Giọng của cô vẫn không nóng không lạnh, "Tôi nói chưa đủ rõ ràng à? Không phải tôi làm, bà có tìm tôi cũng vô dụng"

Thấy cô vẫn không chịu lay chuyển, Triệu Nguyệt Oánh cuống lên: "Không phải cô thì là ai?" Bà ta cũng không cố làm ra vẻ nữa, giọng lạnh xuống, "Cô muốn như thế nào mới bằng lòng dừng tay?"

Không giả vờ điềm đạm dịu dàng nữa à? Hà Lương Thanh hỏi cô có muốn ăn thêm chè nữa không, Tiêu Kinh Hòa lắc đầu.

Không nghe được câu trả lời, lòng Triệu Nguyệt Oánh hơi rối loạn. Bà ta đi ra chỗ khác để tránh Tiêu Trường Sơn, rồi hạ thấp giọng xuống, hỏi: "Mày muốn bao nhiêu tiền?"

Tiêu Kinh Hòa chỉ cảm thấy buồn cười: "Bà cảm thấy tôi thiếu tiền à?" Những bức hoạ mà ông ngoại cô để lại, có bán đại đi một bức cũng đủ cho cô ăn cả đời rồi.

Triệu Nguyệt Oánh hết cách nên hận đến nghiến răng: "Vậy mày muốn như thế nào?"

Giọng của cô rất lạnh nhạt: "Chẳng sao cả, là nó thích tự ngược thì cố mà chịu đựng" Con người cô ấy à, bình thường không thích gây phiền phức cho người khác, nhưng nếu phiền phức tự tìm tới cửa thì cô sẽ đáp trả lại.

Triệu Nguyệt Oánh tức giận cất cao giọng: "Mày..."

Tiêu Kinh Hòa từ tốn ngắt lời bà ta, "Có thời gian rỗi để tìm tôi như vậy thì chẳng bằng tìm cho nó một luật sư tốt đi, tráp của toà cũng sắp đến rồi đấy"

Triệu Nguyệt Oánh kích động, giọng điệu hung hăng lên: "Mày thật sự muốn khởi tố em gái mày?"

"Bà cho rằng tôi nói đùa à?" Tiêu Kinh Hòa ung dung, "Bà Triệu này, trước kia tôi đã từng nói với bà rồi cơ mà, đã gả vào nhà họ Tiêu thì an phận đi, đừng có mà chọc đến tôi"

Nói xong cô cúp điện thoại luôn.

Sau đó Triệu Nguyệt Oánh gọi tới rất nhiều lần nhưng cô đều chẳng buồn tiếp.

Nửa đêm, bên ngoài cửa sổ đổ xuống một trận mưa phùn, gió thổi qua trông giống một màn sương mù trắng xoá, che phủ bầu trời, che phủ ánh trăng, che phủ cả bồn cây trầu bà ở ngoài bệ cửa sổ.

Tiêu Kinh Hòa bị mắc kẹt trong giấc mơ, giãy giụa không thoát ra được.

"My step into eternity, is not what it might have been..."

(*) Bước vào cõi vĩnh hằng, không phải là những gì nó có thể...

Giọng nữ êm ái, hát chậm rãi, có tiếng huýt sáo nhẹ nhàng hoà cùng tiếng nhạc, người thiếu nữ nằm trên mặt đất, mí mắt nặng trịch, nháy nháy mi mắt, hốt hoảng, trong tầm mắt mơ hồ có bóng người đang lay động, cao cao gầy gầy, người kia đứng phía ngược sáng, trong tay cầm ly rượu đỏ, chất lỏng trong ly lắc lư qua lại.

"Can you feel me? As I breathe life into you..."

(*) Em có cảm thấy tôi không? Khi tôi phả hơi thở cuộc sống vào em...

Giai điệu đứt quãng, bóng người cao gầy kia xoay người lại, cô thiếu nữ cố mở mi mắt nhưng không nhìn thấy được khuôn mặt dưới ánh đèn. Chiếc mũ trùm đầu màu đen che khuất khuôn mặt, hắn lấy từ trong balo ra một đôi giày cao gót màu đỏ.

"In a while my flower, somewhere in a desert haze..."

(*) Trong một thoáng bông hoa của tôi, đang ở một nơi nào đó trong sa mạc mù sương...

Tiếng huýt sáo cùng giai điệu của bài hát tiếng Anh du dương vang lên trong màn đêm.

Hắn cầm đôi giày cao gót đi về phía cô gái, ngồi xuống, rồi tháo đôi giày màu trắng trên chân cô ra, đổi thành đôi giày cao gót màu đỏ kia. Cô gái há miệng nói không ra lời, cứ mê mê man man. Trong không khí có mùi sơn móng tay rẻ tiền, rất gây mũi, lọ sơn móng tay bị ném xuống đất, phát ra tiếng lộc cộc.

Hắn nắm lấy tay của cô gái, bôi sơn móng tay đỏ chót lên từng ngón của cô, tiếng huýt sáo lúc cao lúc thấp.

Xoẹt...

Là tiếng quẹt diêm, một đốm lửa rơi xuống mặt đất. Phừng phừng, lửa bốc lên ngùn ngụt, trong những âm thanh đó, bài hát tiếng Anh kia vẫn không ngừng lặp đi lặp lại.

"Want you to understand, It's you and I together..."

(*) Muốn em hiểu được, là tôi và em đang ở bên nhau...

Tiêu Kinh Hòa bỗng mở mắt ra, cảnh trong mơ lập tức dừng lại.

Cô ngồi ở trên giường, há hốc miệng thở hồng hộc, trên trán đổ đầy mồ hôi. Ngồi một lúc lâu, cô mới xuống giường đi rót một cốc nước lạnh, uống xong toàn thân cô rét run, không cảm thấy buồn ngủ nữa.

Đèn ngủ được bật sáng, cô ngồi im lặng một lúc lâu mới cầm điện thoại di động lên, lật qua lật lại phần danh bạ, ngẩn người một lúc, ma xui quỷ khiến thế nào lại bấm gọi đi.

Chuông vừa reo đúng một tiếng, cô dập máy luôn. Tiêu Kinh Hòa liếm môi, cảm thấy khát vô cùng, vừa muốn đứng dậy đi lấy thêm nước thì điện thoại trong tay lại reo lên.

Cô nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại, trái tim đập bình bịch như nổi trống.

Vừa kết nối, giọng nói của Dung Lịch vang lên bến tại cô: "A Hoà."

Chắc là anh vừa tỉnh ngủ nên giọng hơi khàn khàn.

Tiêu Kinh Hòa lại ngồi xuống, bàn tay vô thức níu lấy cái gối đầu: "Xin lỗi vì đã đánh thức anh"

Dung Lịch không hề tức giận: "Không sao" Trong đêm, giọng nói của anh nghe rất nhẹ, vì vừa tỉnh ngủ nên âm sắc hơi mềm mại, "Em sao thế?"

Cô cũng không biết làm sao, chỉ là vừa rồi đột nhiên rất muốn nghe thấy giọng nói của anh, không biết nên giải thích thế nào, cô bèn nói linh tinh: "Em không cẩn thận lỡ ấn vào"

"Em không ngủ được à?"

"Không ạ." Cô nhìn thoáng qua đồng hồ, sắp 2 giờ sáng, cô không muốn làm phiền đến giấc ngủ của anh nên nói: "Em đi ngủ đây."

"Ừ.""

Cô cúp điện thoại, ngồi thất thần nhìn chằm chằm vào điện thoại một lúc, sau đó trằn trọc không ngủ được, đầu óc tỉnh như sáo. Trong đầu cô tất cả đều là giọng nói của Dung Lịch, quẩn quanh quấn lấy cô, quấn đến mức làm tâm thần cô không thể tập trung được. Không biết qua bao lâu, điện thoại lại đổ chuông.

Chuông mới reo một tiếng là cô đã tiếp rồi.

"Dung Lịch."

Cô biết là anh mà.

Trong điện thoại có tiếng gió, tiếng nói của anh bị thổi tan đi, rất nhẹ nhàng: "Em vẫn chưa ngủ à?"

"Vâng"

"Vậy em xuống nhà đi."Dung Lịch nói, "Anh đang ở dưới lầu nhà em.

Cô ngơ ngác một chút rồi đứng dậy xuống giường, vội vội vàng vàng va luôn cả chân vào tủ đầu giường.

Đã hơn 2 giờ sáng, trong khu chung cư yên ắng không có một tiếng động nào. Trời vừa mới mưa nên trong không khí đầy hơi nước, mây tản ra, để lộ ánh trăng mơ hồ.

Từ xa cô đã trông thấy Dung Lịch đang chờ ở dưới đèn đường bên ngoài toà nhà. Bóng anh nghiêng dài trên đất, anh vẫn mặc bộ quần áo ở nhà, khoác áo khoác màu đen, mái tóc cắt ngang trán che khuất vầng trán. Anh lặng lẽ đứng trong màn đêm giống như một bức tranh màu sắc đơn điệu, mà gương mặt của anh là một nét vẽ tinh xảo trong bức tranh.

Cô chạy tới.

Dung Lịch ngước mắt, đi về phía trước: "Em không lạnh à?"

Anh sờ mặt cô, thấy hơi lạnh, bèn cởi áo khoác ra rồi khoác lên người cô, động tác rất tự nhiên, "Đêm lạnh đấy, em phải mặc nhiều vào một chút"

Ở bên trong anh mặc một bộ đồ ở nhà màu xám, chất liệu rất mềm mại, không giống với dáng vẻ lạnh lùng thường ngày, hình ảnh của anh phản chiếu trong đôi mắt cô thật ấm áp và dịu dàng.

"Sao anh lại tới đây?" Lúc này, cô cảm thấy nơi đáy lòng mình có cái móng vuốt đang cào nhẹ, vừa ngứa vừa tê dại.

"Anh không yên lòng vì em" Ánh đèn đường rơi vào trong mắt anh còn sáng trong hơn cả ánh trăng, "Xảy ra chuyện gì sao?"

Tiêu Kinh Hòa lắc đầu, gọi tên anh: "Dung Lich."

"Ừ."

"Chuyện em đánh người kia là anh giúp em giải quyết à?" Không chỉ giải quyết những lời bịa đặt trên mạng, mà còn cả ở trong đồn nữa, từ sau sự kiện đó, có vẻ như đồn phó cũng khách sáo hơn nhiều với cô.

Dung Lịch gật đầu. Anh cao hơn cô rất nhiều, ánh mắt hơi nheo lại: "Em có để ý không? Vì anh đã tự tiện quyết định."

Làm sao cô lại để ý được.

Từ sau khi ông ngoại qua đời, không còn ai che chở cho cô như thế này nữa, cũng không còn người nào bênh vực cho cô mà không cần hỏi nguyên do như thế này.

Cô đi lên phía trước, ôm lấy Dung Lịch: "Cảm giác có chỗ dựa thích thật đấy."

Cơ thể Dung Lịch hơi cứng lại. Anh cúi đầu xuống đặt cằm ở trên vai cô: "Vậy em có thích anh nhiều hơn một chút không?"

Trong giọng nói của anh tràn ngập sự vui vẻ.

Tiêu Kinh Hòa gật đầu: "Có"

Không phải chỉ là một chút đâu.

Dưới ánh đèn đường hai bóng người ôm ấp chồng gộp lại, cái bóng được mặt trăng miêu tả ra hình dáng đầy lưu luyến, mãi một lúc lâu sau cũng không tách ra, đêm nay chẳng còn lạnh nữa.

Hôm sau, bầu trời u ám như muốn đổ mưa.

3 giờ chiều, Dung Lịch vẫn còn ở công ty,

Dung Đường, chị cả của anh gọi điện thoại

tới dặn dò. "Đừng quên để dành thời gian buổi tối nay đấy nhé"

Tối nay là tiệc mừng thọ của ông cụ nhà họ Lâm, mọi người trong khu nhà đều sẽ tới uống một chén rượu mừng. Từ xưa đến nay nhà họ Lâm vẫn luôn có mối quan hệ tốt với nhà họ Dung, Dung Lịch là cháu trai duy nhất nên tất nhiên phải có mặt.

Hắn trả lời: "Vâng"

Dung Đường không ngắt điện thoại ngay mà nói một câu đầy ẩn ý: "Có thể mang bạn gái đến nữa." Cô ấy muốn biết em trai mình và cái cô nàng lính cứu hoả kia tiến triển thế nào rồi.

Dung Lịch chỉ nói: "A Hoà bận lắm. Chắc cổ ấy sẽ không thích những trường hợp như thế.

Nhìn cái thằng vợ hát chồng khen hay đi này!

Dung Đường cảm thấy rất hứng thú đối với tình cảm của em trai, cô ấy không nhịn được mà tò mò hỏi: "Thế cưa được chưa?"

Dung Lịch im lặng giây lát: "Vẫn chưa"

Không thể nào.

Không phải Dung Đường cô khoe khoang đâu, nhưng gương mặt này của em trai nhà cô tuyệt đối là đòn sát thủ. Chưa nói đến gì khác, chỉ riêng mỹ nam kế thôi cũng đã đủ chết rồi, cô lại hỏi: "Thế hôn chưa?"

Giọng điệu của anh có hơi mất tự nhiên: "... Vẫn chưa" Dung Lịch im lặng một lát lại bổ sung thêm, "Ôm rồi"

Bây giờ là cái năm nào rồi mà nói chuyện yêu đương còn hàm súc như thế hả, Dung Đường cũng phải sốt ruột thay cho anh: "Động tác của em quá chậm."

Dung Lịch chưa từng yêu đương bao giờ, cô đành phải chỉ điểm thêm cho anh, "Tư tưởng của em đừng cổ hủ quá, phải chủ động lên. Đừng có như một lão già cổ đại cứ luẩn quẩn cái gì mà nam nữ thụ thụ bất thân như thế. Đối với người mà mình thích thì không cần quan tâm gì hết, ôm một cái, hôn hay sờ gì gì đó đều rất bình thường, còn có thể xúc tiến tình cảm nữa chứ"

Từ lúc 7 tuổi Dung Lịch đã không ngồi cùng bàn với phái nữ nữa rồi. Anh vốn giữ mình cực kỳ trong sạch, trên phương diện quan hệ nam nữ thực sự quá bảo thủ, đến cả ông cụ trong nhà cô cũng không cổ hủ như anh.

"Em biết rồi"

"Không phải là cậu không có kinh nghiệm sao, chị..."

Dung Lịch cúp điện thoại luôn. Anh không muốn nghe mấy lời khai sáng của chị anh. Huống chi, ai nói là anh không có kinh nghiệm chứ, anh có kinh nghiệm hẳn hoi nhé.

Khi đó, vừa qua tết Trung Thu, A Hoà hứa hẹn sẽ gả cho hắn.

Có lần, anh chọc giận làm nàng không vui.

"A Hoà"

"A Hoà."

Nàng đi ở phía trước, không thèm để ý tới hán.

Hắn không quan tâm đến quy củ trong cung nữa mà chạy đuổi theo phía sau: "Nàng đừng tức giận, ta thật sự không xem quyển Tị Hoả đồ kia mà" Đều do lão Lục gây họa cả, đang tham gia tiệc ngắm hoa rất bình thường, hắn ta lại kéo mấy huynh đệ bọn họ đến Thiên điện xem Tị Hoả đồ, ai ngờ đúng lúc A Hoà tới tìm hắn nên bị bắt quả tang.

Nàng dừng chân lại.

Hắn đuổi hết cung nhân trong ngự hoa viên đi, rồi giải thích với nàng: "Thật đấy, ta không nhìn một tí nào cả"

Oanh Trầm vẫn còn nhíu mày, tựa hồ không biết nói thế nào, qua một lúc lâu sau mới lên tiếng, bởi vì phải tiến cung dự yến tiệc nên nàng có trang điểm, hai má ửng hồng: "Hôm trước mẫu thân của Tần Tam cho nạp hắn hai thị thiếp, sau lễ nhược quán, Lục vương gia được bệ hạ chỉ hôn cho hai vị Trắc phi cùng sáu vị mỹ nhân. Dung Lịch, còn chàng thì sao?"

Hắn là nhi tử mà Sùng Tông vừa ý nhất, sao có thiếu phụ nữ được, thậm chí, béo gầy cao thấp còn đủ hết ấy chứ.

Dung Lịch lắp bắp, chột dạ nói: "Mười, mười hai người"

Hàng lông mày trên gương mặt nàng càng cau chặt hơn, vào thời điểm này, những bông hoa trong ngự hoa viên đang ganh đua sắc đẹp, vừa đúng lúc nở rộ, nhưng nàng lại chẳng còn chút tâm trạng nào để ngắm cảnh nữa, trên khuôn mặt đều chất chứa vẻ u sầu.

Hắn lập tức nói: "Nhưng ta chưa từng chạm vào một người nào cả."

Nàng không phải là nữ tử bình thường bên trong khuê phòng. Xưa nay, đàn ông của phủ Định Tây tướng quân không bao giờ nạp thiếp, cho dù tang vợ cũng tuyệt đối không tái giá. Cha nàng, các chú các bác nhà nàng đều như thế cả, từ nhỏ nàng đã được dạy dỗ mưa dầm thấm đất nên luôn quan niệm phải một vợ một chồng. Trong mắt nàng không cho phép dù chỉ là một hạt cát nhỏ, nên nàng rất để ý chuyện hắn sẽ có người khác.

Nghe đồn đàn ông của phủ Định Tây tướng quân đều được vợ quản rất nghiêm, mà đúng là như thế thật. Nàng nghĩ, nếu như nàng thành thân thì nhất định cũng sẽ ghen tuông.

"Đến ngay cả dáng dấp của các nàng ấy ra sao ta cũng không biết" Dung Lịch kéo tay áo của nàng, thì thầm nói bên tai, "A Hoà, hoàng huynh và hoàng đệ của ta đều đã có phụ nữ hết rồi, chỉ mình ta là không có, sau này ta chỉ là của một mình nàng thôi."

Lúc này nàng mới buông lỏng lông mày, lôi kéo Dung Lịch tiến vào một cung điện, rồi ra lệnh cho đám cung nhân trong đó: "Tất cả các ngươi lui ra ngoài"

"Vâng"

Đợi đến lúc chỉ còn lại hai người bọn họ, nàng mới nắm tay Dung Lịch tiến vào Thiên điện, đóng cửa lại, sau đó quay người hỏi hắn: "Dung Lịch, chàng có muốn ta không?"
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện