Translator: Nguyetmai
Lịch làm việc của Khương Cửu Sênh được sắp xếp rất dày đặc. Ngay hôm vừa tới Salton, cô đã phải gặp gỡ đạo diễn và diễn viên sẽ hợp tác quay quảng cáo. Đồng hồ sinh học còn chưa kịp điều chỉnh thì ngày hôm sau cô đã bắt đầu công việc luôn rồi.
Tính ra, Khương Cửu Sênh cũng khá may mắn. Ban đầu DINIR đã sớm quyết định chọn một nữ diễn viên vừa nhận được giải thưởng lớn Quốc tế để làm người đại diện thương hiệu rồi. Có điều, ông trời không chiều lòng người, trước khi đoạn phim quảng cáo chuẩn bị bấm máy quay không bao lâu, cô diễn viên kia bị thương ở tay trong lúc quay phim, thực sự không tiện xuất hiện trước ống kính, vì vậy họ mới phải đổi người. Công tác chuẩn bị cho quá trình quay chụp đều đã làm xong rồi, thời gian quá gấp gáp, ngay khi Khương Cửu Sênh đến Salton ngày thứ hai, họ đã lập tức bấm máy. Chẳng qua, dù sao cũng là ngày đầu tiên khởi động, nên họ cũng chỉ mới chụp vài tấm ảnh trang bìa thôi.
Thế nhưng, Khương Cửu Sênh vẫn bị NG liên tiếp.
Mạc Băng vội chạy tới xin đội ngũ quay phim cho nghỉ ngơi mười phút. Cô cầm chai nước đưa cho Khương Cửu Sênh: "Sao cô cứ mất hồn mất vía thế? Chưa nghỉ ngơi đủ à?"
Khương Cửu Sênh cầm điện thoại đang đặt trên bàn làm việc lên nhìn, lông mày nhíu chặt lại, nói: "Em không gọi được cho Thời Cẩn."
Mạc Băng cạn lời.
Chẳng trách tất cả các người đại diện đều không muốn nghệ sĩ mà mình đang quản lý dính vào chuyện yêu đương. Thực sự quá ảnh hưởng đến cảm xúc của nghệ sĩ!!! Cô cứ tưởng rằng tính cách của nghệ sĩ nhà cô vốn hững hờ, dửng dưng cơ, đáng tiếc là gặp phải Thời Cẩn. Người đàn ông đó như thể sinh ra là để khắc chế Khương Cửu Sênh vậy.
Mạc Băng an ủi cô: "Biết đâu anh ấy cũng đang trên máy bay thì sao?! Như kiểu muốn tạo bất ngờ cho cô gì đó chẳng hạn. Nếu không, thì có thể anh ấy vẫn còn đang ngủ. Giờ này ở trong nước là trời cũng vừa sáng thôi."
Khương Cửu Sênh ngơ ngẩn lắc đầu.
"Mâu thuẫn của hai người vẫn chưa giải quyết sao?" Mạc Băng rất dứt khoát, nói với vẻ thản nhiên không biến sắc, "Nói chung ấy mà, cứ lôi nhau lên giường chiến một trận đi, ai thua người đó phải nhận lỗi."
Khương Cửu Sênh bị cô ấy chọc cho bật cười: "Chị với anh Lâm An Chi cũng giải quyết vấn đề như thế à?"
Mạc Băng cứng họng.
Tài xế gạo cội Mạc đỏ bừng mặt, vội vàng quay lại chủ đề nghiêm túc, cô nói: "Lâm An Chi sẽ chơi trò chiến tranh lạnh."
Khương Cửu Sênh nhấp ngụm nước rồi hỏi: "Sau đó thì sao?"
"Chị cũng chiến tranh lạnh." Mạc Băng bật cười, trong mắt cũng tràn ngập nụ cười, "Có điều ấy à, không tới một ngày, anh ấy sẽ mở lời bắt chuyện với chị. Hơn nữa, lần nào anh ấy cũng hỏi chị cùng một câu hỏi giống nhau."
Khương Cửu Sênh hứng thú hỏi: "Câu hỏi gì ạ?"
Mạc Băng bắt chước giọng điệu nghiêm túc của Lâm An Chi: "Em có quần áo cần giặt không?"
Khương Cửu Sênh bật cười khanh khách.
Đúng lúc này, điện thoại trên mặt bàn đột ngột vang lên, Mạc Băng liếc nhìn một cái rồi trêu chọc: "Đấy, bác sĩ Thời nhà em gọi điện thoại kìa."
Khương Cửu Sênh vội nhấc máy lên: "Thời Cẩn."
"Sênh Sênh," Bên phía Thời Cẩn, gió rất to, thổi tản mát cả giọng nói của anh, khe khẽ dịu nhẹ lọt vào tai. Anh nói, "Em có thể đến đón anh không?"
Khương Cửu Sênh hơi sững sờ, rồi hỏi ngay: "Anh đang ở đâu?"
"Anh đang ở sân bay Salton, có chút chuyện ngoài ý muốn nên hiện giờ trên người anh không còn xu nào." Anh ngừng lại một chút rồi nhỏ giọng nói: "Vả lại, Salton lạnh quá."
Giọng điệu của anh, lại có chút vẻ gì đó rất đáng thương.
Khương Cửu Sênh không nói nhiều, chỉ đáp một câu "chờ em". Cô cũng không cúp máy mà quay đầu nói với người đại diện của mình: "Chị Mạc Băng, mượn giúp em một chiếc áo khoác nam sạch với."
"Cho ai cơ?"
Khương Cửu Sênh cuống quýt khoác áo lên, đáp: "Thời Cẩn đến rồi." Cô rút ví tiền và chìa khóa phòng khách sạn của mình từ trong túi Mạc Băng ra, "Chị xin phép đạo diễn cho em nghỉ giúp em với, giờ em phải đi đón anh ấy đã."
Mạc Băng phì cười: "Cô định cứ thế này mà đi á?"
"Đây là Salton, chắc sẽ không có ai nhận ra em đâu."
Mạc Băng đành phải đi cùng cô ấy. Dù sao thì theo tình hình này, chắc cũng chẳng giấu được mấy ngày.
Mùa đông ở Salton rất lạnh, tuyết rơi trắng xóa, cả thành phố đều được phủ kín một lớp áo màu bạc rất dày. Cả một bầu trời đầy hoa tuyết bay.
Thời Cẩn cứ lẳng lặng đứng chờ trong biển tuyết mênh mông.
Khương Cửu Sênh chạy tới nói: "Sao anh không ở bên trong chờ em."
Thời Cẩn nhấc tay lên, phủi bông tuyết vương trên tóc cô xuống: "Anh sợ em không tìm được anh." Thế nên anh mới đứng ở nơi dễ nhìn thấy nhất, nhìn chằm chằm về hướng mà cô sẽ tới, không dám đi xa một bước nào.
Anh mặc rất phong phanh, tuyết bám đầy trên áo khoác ngoài. Khương Cửu Sênh dùng găng tay phủi sạch tuyết trên người cho anh. Sờ tới đâu, tay cô lạnh buốt tới đó, cô bèn nhíu mày hỏi: "Áo anh ẩm hết rồi này, anh có lạnh không?"
Thời Cẩn gật đầu: "Lạnh."
Cô kiễng chân, khoác cho anh chiếc áo khoác mà cô mang tới.
Thời Cẩn ngoan ngoãn khom người để cô mặc vào giúp anh, ánh mắt mang theo vẻ thận trọng và thăm dò vẫn nhìn cô chằm chằm.
Khương Cửu Sênh cũng thấy buồn cười, bèn chủ động kéo tay bàn tay đông lạnh đến đỏ ửng của Thời Cẩn, ủ ấm cho anh rồi mới hỏi: "Hành lý với ví của anh đâu rồi?"
Thời Cẩn rũ mắt xuống nhìn sang chỗ khác, giọng nói rất trầm thấp: "Mất rồi."
Khương Cửu Sênh buồn cười hỏi tiếp: "Làm sao mà mất được?"
Anh đáp rất nhanh: "Bị giật ở ngoài sân bay ấy."
Cô phì cười, bóc mẽ anh: "Thời Cẩn, trật tự trị an ở Salton rất tốt." Thời Cẩn vốn là một người có tác phong cẩn thận, làm việc gì cũng kín kẽ, nhìn thế nào cũng không giống một người sẽ đánh mất hành lý và ví tiền của mình.
Anh ngẩng đầu chỉ vào thùng rác màu xanh lục ở cách đó năm mét, thẳng thắn thừa nhận: "Trong thùng rác kia kìa."
Khương Cửu Sênh thấy rất khó hiểu: "Sao anh lại cố tình vứt đi?"
Lúc này Thời Cẩn mới chịu nhìn thẳng cô, đôi mắt đen láy, sâu thăm thẳm như muốn hút người ta vào. Gió rất lớn, thổi bay cả tiếng nói vụn vỡ của anh. Thời Cẩn nói: "Anh không biết được là bây giờ em có còn giận anh không, anh không biết nên dỗ dành em như thế nào, anh cũng không bao biện cho mình được. Bởi vì, những gì em nhìn thấy là sự thật! Thế nên…" Anh hơi ngừng lại một chút, rồi thừa nhận, "Sênh Sênh, anh đang dùng khổ nhục kế đấy."
Có lẽ là vì trời quá lạnh, khiến mũi anh đỏ ửng cả lên, mắt như ngập nước, mù mịt, mơ hồ, nhìn thực sự rất thê thảm.
Khương Cửu Sênh dở khóc dở cười. Cô xoa hai bàn tay vào nhau rồi ấp lên khuôn mặt lạnh băng của Thời Cẩn, khóe môi không giấu được nụ cười: "Lần sau đừng dùng khổ nhục kế nữa, anh dùng mỹ nhân kế đi, được không?"
Thấy cô cười, Thời Cẩn mới dám bước tới, ôm lấy cô. Anh trầm giọng khẽ nói bên tai cô: "Chuyện em không thích, sau này anh sẽ không làm nữa. Em đừng giận anh nhé?"
Khương Cửu Sênh vòng tay ôm anh: "Thời Cẩn, em không giận." Cô ngẩng đầu nhìn Thời Cẩn, giải thích: "Em chỉ đang muốn suy nghĩ cho rõ ràng thôi mà."
Lông mày Thời Cẩn vẫn nhíu chặt: "Vậy em suy nghĩ rõ ràng được điều gì rồi?"
Khương Cửu Sênh cũng không giấu giếm. Cô nói hết cho anh nghe kết luận mà mình có được từ cả một đêm thức trắng kia: "Hình như mỗi lần anh ra tay, đều là vì em." Giọng điệu của cô vô cùng chân thành, "Thế nên, tối hôm đó em đã suy nghĩ cả đêm, liệu có phải chỉ cần em bình an vô sự, thì anh sẽ không bao giờ làm những chuyện nguy hiểm đó không?"
Không sai chút nào, mặc dù không đầu không đuôi, vô duyên vô cớ, nhưng cô vẫn nắm bắt được kết luận quan trọng nhất và cũng là chính xác nhất.
Thời Cẩn không phản bác gì, chỉ cười khen cô: "Sênh Sênh, em thông minh thật."
Cô vẫn cần anh.
Như vậy, là đủ rồi, những chuyện khác, anh chẳng có gì phải lo sợ hết.
Khương Cửu Sênh kiễng chân, kéo mũ áo khoác đội lên cho anh: "Về khách sạn trước đã, ở đây lạnh quá, anh bị cảm mất."
Anh chìa tay ra cầm tay cô, cùng rời khỏi sân bay.
Tuyết rơi rất dầy, vừa giẫm xuống đã hằn sâu vết chân. Thời Cẩn đi phía trước, dắt tay Khương Cửu Sênh. Hai hàng dấu chân trải dài sau lưng họ, hoa tuyết bay bay, từ từ che lấp dấu chân trên con đường dài đằng đẵng.
Khương Cửu Sênh đưa tay ra, đón lấy một bông hoa tuyết: "Thời Cẩn, em chưa bao giờ thấy tuyết rơi nhiều như thế này."
Giang Bắc nằm ở phía Nam, không hay có tuyết rơi, nên cũng chẳng bao giờ tuyết rơi nhiều như Salton thế này, cả một khoảng trời mênh mông màu tuyết trắng.
Thời Cẩn quay lại nhìn cô: "Em thích à?"
"Vâng." Cô ngẩng đầu lên nhìn Thời Cẩn, "Không biết vì sao, nhưng em cứ cảm thấy anh rất giống tuyết."
Lạnh như băng, mà quan trọng nhất là đẹp vô cùng.
Thấy Thời Cẩn dừng bước, Khương Cửu Sênh ngẩng lên hỏi: "Sao thế anh?"
Thời Cẩn cởi mũ áo khoác lông xuống. Trong bầu trời phủ đầy tuyết trắng, ánh mắt anh lại càng đen hơn, sáng hơn: "Anh muốn hôn em." Anh cười hỏi ý cô, "Sênh Sênh, em có muốn không?"
Khương Cửu Sênh cũng cười, vòng tay ôm eo Thời Cẩn.
Vì đã nhờ Mạc Băng xin nghỉ chiều nay, nên Khương Cửu Sênh đưa Thời Cẩn về thẳng khách sạn. May mà ở nơi đất khách quê người, nên cô cũng không cần trốn trốn tránh tránh nữa. Không biết Thời Cẩn đã đứng dầm tuyết chờ bao lâu rồi mà quần áo đều ẩm ướt cả. Khương Cửu Sênh nhờ nhân viên của công ty quảng cáo chuẩn bị giúp một bộ quần áo. Thời Cẩn tắm rửa thay đồ ở bên trong, còn cô thì ngồi chờ bên ngoài, bật lò sưởi lên mức to nhất.
Tiếng chuông điện thoại của Thời Cẩn vang lên. Khương Cửu Sênh liếc nhìn một cái, tuy không hiển thị tên người gọi nhưng cô lại nhận ra số điện thoại này. Là bác sĩ Từ Thanh Bách.
Khương Cửu Sênh sợ bệnh viện có việc gì gấp, bèn cầm lên nghe.
Vừa nhấc máy, Từ Thanh Bách đã nói: "Thời Cẩn, thuốc của cậu sắp hết rồi đấy, nhớ qua chỗ tôi lấy nhé."
Khương Cửu Sênh sửng sốt hỏi: "Thuốc gì cơ?"
Đầu dây bên kia cũng giật mình: "Khương Cửu Sênh đấy à?"
"Vâng, là tôi." Sắc mặt Khương Cửu Sênh dần trở nên căng thẳng, "Bác sĩ Từ, mong anh nói rõ cho tôi biết, Thời Cẩn đang phải uống thuốc gì?" Từ Thanh Bách là bác sĩ điều trị về thần kinh và tâm lý, khiến cô có dự cảm không lành.
Đầu dây bên kia im lặng một lúc lâu, Từ Thanh Bách đáp: "Cậu ấy bị bệnh rối loạn nhân cách hoang tưởng cũng khá lâu rồi."
Tim Khương Cửu Sênh như thắt lại, giọng nói hơi run rẩy: "Có nghiêm trọng không?"
"Về cơ bản thì cũng khống chế được rồi." Từ Thanh Bách thoáng trầm mặc, giọng nói hơi nặng nề, "Có điều, cô có sức ảnh hưởng rất lớn đến cậu ấy."
Cô nhíu chặt mày, mặt cau lại, giọng điệu vô cùng vội vàng và lo lắng: "Tôi có thể làm được gì không?"
Từ Thanh Bách như rất lưỡng lự, một lát sau mới đáp: "Cô cố gắng ở bên cậu ấy nhiều vào, cho cậu ấy đủ cảm giác an toàn."
Khương Cửu Sênh cảm thấy rất không yên tâm, vừa do dự vừa luống cuống: "Chỉ như vậy là được sao?"
"Cô đừng căng thẳng quá. Hiện giờ tình hình của Thời Cẩn cơ bản đã không khác gì người bình thường rồi. Có điều, những lúc không khống chế được cảm xúc thì cậu ấy sẽ khá cực đoan. Chỉ cần điều tiết tốt là sẽ không có vấn đề gì lớn."
Sao cô có thể không căng thẳng được chứ. Lòng bàn tay cô ướt đẫm mồ hôi: "Bác sĩ Từ, sau này chuyện bệnh tình của Thời Cẩn, anh có thể thông báo cho tôi được không?"
Từ Thanh Bách chần chừ một lúc rồi mới đáp: "Được."
"Cảm ơn anh."
Từ Thanh Bách lại nghiêm túc nói tiếp: "Nhưng mà, tôi cũng khuyên cô đừng nên để Thời Cẩn biết cô đã nghe cuộc điện thoại này."
Khương Cửu Sênh hiểu ý, vội nói cảm ơn rồi cúp máy. Cô không hiểu gì về tâm lý học, chỉ có thể cắm đầu đi tra soát tất cả các kiểu tài liệu. Tuy chúng rất dễ hiểu nhưng lại không tỉ mỉ tường tận, hoặc chỉ là một khái niệm mơ hồ, không có tính chính xác cao. Những thông tin mà cô thu được, quả thực là ít đến không thể ít hơn được nữa.
Chân mày Khương Cửu Sênh nhíu chặt lại. Cô ngồi đó rất lâu, sống lưng cứng đờ, ướt đẫm mồ hôi lạnh.
Lạch cạch.
Tiếng cửa phòng tắm mở, Thời Cẩn bước từ trong ra.
Khương Cửu Sênh ngẩng lên nhìn anh một cái rồi đi tới ôm lấy anh.
Thời Cẩn hơi khựng lại không động đậy: "Em sao thế?"
Áo choàng tắm trên người anh rất mềm mại, vừa tắm xong, cơ thể anh thoang thoảng mùi thơm của sữa tắm. Khương Cửu Sênh ôm lấy anh, ra sức mà ngửi, rồi rúc đầu vào ngực Thời Cẩn: "Không sao, em muốn ôm anh thôi."
Thì ra, không phải vô duyên vô cớ mà anh lại trở nên cực đoan như vậy.
Từ Thanh Bách nói cô rất có sức ảnh hưởng tới anh. Mà chưa biết chừng, nguyên nhân chính là vì cô, thậm chí, có thể cô mới là ngọn nguồn của mọi chuyện. Cô phải đối xử với anh tốt một chút, lại tốt hơn một chút nữa, để anh đỡ lo được lo mất, để anh đỡ phải sợ trước sợ sau.
Thời Cẩn ngẩn người đứng đó để mặc cô ôm mình. Tay anh vẫn còn đang cầm khăn lông, động tác lau tóc cũng ngừng lại, nước vương trên tóc nhỏ xuống tí tách. Anh cười hỏi: "Sênh Sênh, chờ anh lau tóc xong rồi ôm tiếp được không?" Anh đưa tay nhè nhẹ vuốt tóc cô, "Anh thì không ngại gì đâu, nhưng sẽ làm ướt quần áo em mất."
Khương Cửu Sênh ôm một lúc mới buông lỏng tay: "Để em lau cho anh đi."
Thời Cẩn đưa khăn lông cho cô, ngoan ngoãn khom người, cúi đầu xuống để cô lau dễ hơn.
Cô đón lấy chiếc khăn, hơi nhón chân lên lau tóc cho anh. Động tác của cô rất vụng về, cũng không kiểm soát được độ nặng nhẹ. Tóc Thời Cẩn vốn mềm mại là thế, mà bị cô làm cho rối tung như ổ gà.
"Thời Cẩn." Cô ngừng lại, đón lấy ánh mắt đang nhìn cô chằm chằm của Thời Cẩn.
Thời Cẩn sợ cô mệt, vội bế cô ngồi lên bàn: "Sao thế?"
Khương Cửu Sênh gọi tên anh nhưng lại không nói gì. Cô buông tay thả chiếc khăn lông rơi xuống đất, rồi vòng tay ôm lấy cổ anh, ghé sát lại gần hôn anh.
Thời Cẩn đỡ eo cô. Vòng eo nhỏ xíu đó khiến anh không dám dùng sức nhiều, hơi cúi xuống để cô hôn lên mặt mình. Giọng anh khàn khàn đầy dịu dàng: "Em sao thế, em yêu."
Cô vẫn không nói gì, chỉ lẳng lặng hôn khắp khuôn mặt anh.
Thời Cẩn cũng không hỏi, mỉm cười chiều theo ý cô.
Chờ cô hôn đủ rồi, Thời Cẩn mới bế Khương Cửu Sênh vào phòng tắm để cô tắm rửa. Hai người cùng dầm tuyết, anh rất lo cô bị cảm lạnh. Tiếng nước vừa vang lên, Từ Thanh Bách lại gọi điện tới.
Thời Cẩn thoáng liếc qua cửa phòng tắm, rồi bước ra cửa chính nghe điện thoại.
Ở đầu dây bên kia, Từ Thanh Bách đã buột miệng nói không kịp thở: "Cậu bắt tôi thông đồng với cậu để lừa Khương Cửu Sênh như thế, không thấy cắn rứt lương tâm sao?"
Thời Cẩn không ừ hử gì.
Từ Thanh Bách lại tiếp tục chỉ trích, điều khiến người ta khó chịu nhất là: "Cậu lại còn dám bắt tôi nói với Khương Cửu Sênh mấy câu thối tha rằng cố gắng ở bên cậu nhiều vào để cậu có đủ cảm giác an toàn nữa chứ!"
Cố tình dùng khổ nhục kế giả vờ đáng thương với Khương Cửu Sênh đã đành rồi, lại còn dám nhân cơ hội này để đòi được chiều chuộng nhiều hơn!!! Đúng là đồ nham hiểm!
Đúng là một con sói xám đội lốt cừu non!
Thời Cẩn không có gì để phản bác, chỉ thản nhiên nói một câu: "Tôi sẽ chuyển tiền cho cậu."
Thì ra tình cảm anh em thân thiết, chỉ có xây dựng lên bằng tiền thôi phỏng?!
Từ Thanh Bách giận quá hóa cười, vô cùng khí phách nói dỗi: "Tôi mà là loại lang băm sẵn sàng bán đứng cả đạo đức nghề nghiệp của mình vì chút tiền cỏn con đó sao?"
Thời Cẩn đáp không cần phải nghĩ: "Đúng thế."
Từ Thanh Bách cứng họng.
Giọng điệu của Thời Cẩn bình tĩnh đến lạ thường, thản nhiên như thể đang nói một chuyện gì đó không mấy quan trọng vậy: "Vả lại, cậu làm gì có giấy phép hành nghề bác sĩ tâm lý, không thể nói đến đạo đức nghề nghiệp ở đây được."
Từ Thanh Bách nghẹn lời.
Anh ta không còn biết phải đối đáp thế nào nữa. Cái tên Thời Cẩn này, giỏi nhất là đạp vào chỗ đau của người khác, không thể làm bạn nổi nữa!!!
Anh ta quay về chuyện nghiêm túc: "Cậu cũng đã nói với Khương Cửu Sênh là cậu đang uống thuốc rồi, chi bằng nhân dịp này cậu cũng đi điều trị tâm lý luôn đi?" Từ Thanh Bách rào trước đón sau, trong lòng thầm hy vọng có thể dựa thế của Khương Cửu Sênh để điều trị cho Thời Cẩn.
Thời Cẩn không tỏ thái độ gì: "Tôi sẽ giải quyết những chuyện còn lại."
Anh vẫn khăng khăng cố chấp với suy nghĩ của mình.
Từ Thanh Bách biết có nói thêm cũng chẳng có tác dụng gì, bèn đoán: "Chẳng lẽ cậu định dùng mấy viên vitamine gì đó để qua mặt cô ấy sao?" Không chờ được câu trả lời, anh ta bèn lôi Khương Cửu Sênh ra, "Ít ra cậu cũng phải nói cho tôi biết hình dạng và liều dùng của thuốc chứ, lỡ sau này Khương Cửu Sênh hỏi tôi, thì tôi cũng không bị lỡ mồm."
Sau một thoáng trầm mặc, Thời Cẩn mới nói ra một cái tên thuốc tiếng Anh.
Từ Thanh Bách biết, đó là dạng thực phẩm chức năng phức hợp mới được nghiên cứu ra của Yale. Biết ngay sẽ là thế mà!
Từ Thanh Bách không đùa nữa, nghiêm túc nói: "Thời Cẩn, nói thật, tôi đề nghị cậu tiếp nhận trị liệu."
Thời Cẩn thản nhiên đáp: "Tôi không cảm thấy hành vi của tôi có bất cứ vấn đề gì."
Từ Thanh Bách vẫn cố bảo vệ luận điểm của mình: "Hành vi quá khích, có khuynh hướng bạo lực." Thậm chí còn có khuynh hướng phạm pháp, giết người.
Thời Cẩn hỏi vặn lại: "Nguyên nhân là gì?"
"Là Khương Cửu Sênh." Ít ra hiện giờ chỉ có cô thôi.
"Như vậy có nghĩa là chẳng có vấn đề gì cả. Cô ấy là người tôi yêu. Tôi phát điên vì cô ấy cũng là chuyện đương nhiên mà."
Nói chuyện bệnh lý và nguyên nhân của căn bệnh với một bác sĩ, thì chắc chắn sẽ chẳng có kết quả gì cả. Thậm chí Từ Thanh Bách còn cảm thấy, chưa biết chừng chính bản thân Thời Cẩn cũng hiểu về tâm lý học, vì dù sao, y học cũng là lĩnh vực anh am hiểu nhất mà.
Từ Thanh Bách cảm thấy rất bất lực: "Cậu vẫn còn nói thế được à..."
Thời Cẩn ngắt lời anh ta: "Đâu cần phải điều trị gì chứ. Tôi thích cái kết quả được sinh ra từ nguyên nhân như vậy." Nói xong, anh lập tức cúp máy.
Từ Thanh Bách không còn biết phải nói gì nữa.
Bệnh tình đã ngấm vào tận xương tủy, hết thuốc chữa rồi.
Lúc Thời Cẩn quay về phòng, Khương Cửu Sênh đã bước từ phòng tắm ra rồi. Tóc cô ướt nhẹp, hỏi anh: "Anh đi đâu thế?"
"Anh đi nghe điện thoại." Thời Cẩn không giải thích gì nhiều.
Khương Cửu Sênh cũng không hỏi. Cô đưa khăn lông cho anh: "Thời Cẩn, vừa nãy em giúp anh lau tóc rồi, giờ anh giúp lại em đi chứ?"
Thời Cẩn gật đầu nhận lấy chiếc khăn, rồi bế luôn cô lên, đi sang ghế sofa.
Tóc Khương Cửu Sênh rất dài. Thời Cẩn cũng lau rất cẩn thận, chỉ sợ kéo tóc cô đau. Vì cô rất gầy, nên khi rúc vào trong lòng anh, người cô cuộn tròn lại nhỏ xíu, chiếc khăn lông cỡ đại kia có thể che kín toàn thân cô rồi.
"Sênh Sênh."
"Dạ?"
Thời Cẩn ngừng tay, hỏi: "Nếu anh nói dối em, em có tha thứ cho anh không?"
Khương Cửu Sênh không chút do dự: "Có."
Nghe vậy, ánh mắt anh như rực sáng.
Khương Cửu Sênh ngồi trên đùi anh, đôi mắt như nước hồ thu sáng lấp lánh. Cô nói: "Tuy em sẽ tức giận, nhưng đến cuối cùng, chắc chắn em sẽ tha thứ cho anh."
Thời Cẩn mỉm cười.
Thế nên, anh mới dám làm càn trắng trợn như thế.
Anh cố tìm một lý do đương nhiên để bao biện cho sự cố chấp điên cuồng của mình. Anh dùng loại khổ nhục kế vụng về như thế này, vì anh biết, Sênh Sênh của anh bao dung với anh đến nhường nào. Cho nên, anh dùng hết tâm tư của mình để cầu được lệnh đặc xá từ cô.
Anh nghiêng người về phía trước, đặt tay lên vai Khương Cửu Sênh, đè cô xuống ghế sofa rồi cúi đầu ngậm lấy môi cô.
Anh hôn rất mãnh liệt, áo choàng tắm của cô bị kéo rơi xuống vai, để lộ ra mấy vết hôn trên đó.
"Thời Cẩn." Cô mỉm cười nhìn anh, đôi mắt hoa đào bình thường vẫn lạnh lùng thản nhiên ấy, lúc này như ngân ngấn nước, vô cùng yêu kiều, quyến rũ.
Giọng Thời Cẩn khàn đặc, vành mắt hơi đỏ hồng lên: "Ơi?"
Đuôi mắt cô cong cong, vừa e lê, lại vừa to gan: "Anh muốn em giúp anh không?"
Thời Cẩn nằm trên người cô, thở hổn hển nói, "Bảo bối," Giọng nói của anh tràn ngập ham muốn được thỏa mãn, "Cho anh mượn tay nào."
Ngày hôm sau, tuyết vẫn rơi nặng hạt như hôm trước, mùa đông ở Salton lạnh đến cắt da cắt thịt.
Chín giờ sáng bắt đầu quay quảng cáo, địa điểm là trong rừng trúc tự nhiên của Salton. Chín giờ mười lăm Khương Cửu Sênh mới tới trường quay. Nhưng việc này cũng không có vấn đề gì, mà mấu chốt là...
Mạc Băng sa sầm mặt hỏi: "Cô có biết hôm nay có lịch quay không hả?"
Khương Cửu Sênh uể oải nheo mắt: "Em biết mà."
Có nghĩa là, biết nhưng cố tình phạm tội phải không?!
Mạc Băng dở khóc dở cười: "Vậy mà cô còn dám để tay bác sĩ Thời nhà em lưu lại nhiều dấu vết trên cổ như thế à?!"
Khương Cửu Sênh mỉm cười không phản bác.
Mạc Băng bó tay với cô, đành dùng tiếng Anh nói với thợ trang điểm bên cạnh: "Ngại quá, có thể che giúp cô ấy một chút không?"
Mặt người thợ trang điểm đầy vẻ thấu hiểu, phun thêm một lớp sương che khuyết điểm cho Khương Cửu Sênh.
Còn chưa trang điểm xong, chuông điện thoại của Khương Cửu Sênh đã vang lên. Cô xua tay ra hiệu với thợ trang điểm tạm dừng động tác lại, rồi quay người nhận điện thoại.
"Sênh Sênh, anh xin lỗi, anh dậy muộn quá."
Giọng Thời Cẩn vẫn hơi nhừa nhựa, hẳn là vừa ngủ dậy.
Nửa đêm hôm qua anh bị sốt nhẹ, Khương Cửu Sênh phải cho anh uống thuốc hạ sốt dự phòng. Sáng sớm lúc cô đi đến chỗ quay, Thời Cẩn vẫn chưa dậy, mà cô cũng không nỡ lòng đánh thức anh.
Khương Cửu Sênh vừa kiên nhẫn vừa dịu dàng dỗ dành anh: "Không sao đâu, anh ngủ thêm chút nữa đi. Em đang chụp ảnh, không ở bên anh được. Anh cứ ở khách sạn chờ em, hoặc ra ngoài đi dạo cho thoáng."
Thời Cẩn vội nói: "Anh tới tìm em."
"Anh cần em đón anh không?" Cô hỏi lại.
Thời Cẩn bật cười: "Sênh Sênh, anh có phải trẻ con đâu nào."
Nói thêm vài câu nữa, Khương Cửu Sênh mới giục anh đi ăn sáng rồi cúp điện thoại. Vừa ngẩng đầu, cô đã thấy Mạc Băng đang vòng hai tay trước ngực, nhìn cô bằng ánh mắt đầy ẩn ý.
"Hai cô cậu cầm nhầm kịch bản của nhau đấy à? Cô kiếm tiền nuôi gia đình, còn Thời Cẩn chịu trách nhiệm xinh đẹp như hoa đúng không?" Chậc chậc chậc, Khương Cửu Sênh của ngày xưa lạnh lùng phóng khoáng là thế, giờ bị hút mất hồn như biến thành người khác rồi kìa.
Khương Cửu Sênh giải thích đơn giản: "Thời Cẩn bị cảm lạnh, người không thoải mái mà."
Mạc Băng vuốt tóc, tay như hờ hững lướt qua cổ, mặt đầy vẻ nghiêm túc: "Đã không khỏe mà còn có thể hôn cổ của cô thành thế này cơ à?"
Dù tính cách của Khương Cửu Sênh có bình thản đến mấy thì giờ cũng đỏ mặt tía tai vì câu nói này của Mạc Băng.
Mạc Băng cứ nhìn cô chằm chằm: "Trông cô kìa," Cô ấy trêu chọc, "Chẳng lẽ hai người vẫn chưa gì gì đó kia sao?"
Trước giờ cứ động tới chuyện nam nữ là Khương Cửu Sênh lại đần cả người.
Cô nghe câu đùa của Mạc Băng bằng thái độ rất nghiêm túc, còn thật thà hỏi lại: "Có vấn đề gì sao?"
Trên phương diện tình cảm, có thể nói, Khương Cửu Sênh là một người không có chút tư chất nào, rất lù đù chậm hiểu. Hơn nữa, cô cũng không hề thản nhiên phóng khoáng như bình thường, mà nghiêm túc đến mức hồ đồ. Mạc Băng cảm thấy cô có trách nhiệm phải nhắc nhở nghệ sĩ nhà mình vài câu.
"Một người đàn ông có thể kiềm chế khi người đẹp ngồi trong lòng, thì chỉ có ba khả năng. Sinh lý của anh ta có vấn đề, anh ta không thích phụ nữ, và…" Mạc Băng để ý xung quanh một chút, rồi mới tổng kết, "Anh ta yêu cô gái đó sâu sắc."
Ừm, Khương Cửu Sênh có thể chắc chắn được chuyện này: "Thời Cẩn là loại thứ ba đấy." Tuy chưa đi đến bước cuối cùng, nhưng họ cũng làm những chuyện thân mật nhất rồi.
Mạc Băng làm như vừa ngộ ra đạo: "Ồ, thì ra cô đã tự xác định được sinh lý của bác sĩ Thời không có vấn đề gì rồi à?"
Lịch làm việc của Khương Cửu Sênh được sắp xếp rất dày đặc. Ngay hôm vừa tới Salton, cô đã phải gặp gỡ đạo diễn và diễn viên sẽ hợp tác quay quảng cáo. Đồng hồ sinh học còn chưa kịp điều chỉnh thì ngày hôm sau cô đã bắt đầu công việc luôn rồi.
Tính ra, Khương Cửu Sênh cũng khá may mắn. Ban đầu DINIR đã sớm quyết định chọn một nữ diễn viên vừa nhận được giải thưởng lớn Quốc tế để làm người đại diện thương hiệu rồi. Có điều, ông trời không chiều lòng người, trước khi đoạn phim quảng cáo chuẩn bị bấm máy quay không bao lâu, cô diễn viên kia bị thương ở tay trong lúc quay phim, thực sự không tiện xuất hiện trước ống kính, vì vậy họ mới phải đổi người. Công tác chuẩn bị cho quá trình quay chụp đều đã làm xong rồi, thời gian quá gấp gáp, ngay khi Khương Cửu Sênh đến Salton ngày thứ hai, họ đã lập tức bấm máy. Chẳng qua, dù sao cũng là ngày đầu tiên khởi động, nên họ cũng chỉ mới chụp vài tấm ảnh trang bìa thôi.
Thế nhưng, Khương Cửu Sênh vẫn bị NG liên tiếp.
Mạc Băng vội chạy tới xin đội ngũ quay phim cho nghỉ ngơi mười phút. Cô cầm chai nước đưa cho Khương Cửu Sênh: "Sao cô cứ mất hồn mất vía thế? Chưa nghỉ ngơi đủ à?"
Khương Cửu Sênh cầm điện thoại đang đặt trên bàn làm việc lên nhìn, lông mày nhíu chặt lại, nói: "Em không gọi được cho Thời Cẩn."
Mạc Băng cạn lời.
Chẳng trách tất cả các người đại diện đều không muốn nghệ sĩ mà mình đang quản lý dính vào chuyện yêu đương. Thực sự quá ảnh hưởng đến cảm xúc của nghệ sĩ!!! Cô cứ tưởng rằng tính cách của nghệ sĩ nhà cô vốn hững hờ, dửng dưng cơ, đáng tiếc là gặp phải Thời Cẩn. Người đàn ông đó như thể sinh ra là để khắc chế Khương Cửu Sênh vậy.
Mạc Băng an ủi cô: "Biết đâu anh ấy cũng đang trên máy bay thì sao?! Như kiểu muốn tạo bất ngờ cho cô gì đó chẳng hạn. Nếu không, thì có thể anh ấy vẫn còn đang ngủ. Giờ này ở trong nước là trời cũng vừa sáng thôi."
Khương Cửu Sênh ngơ ngẩn lắc đầu.
"Mâu thuẫn của hai người vẫn chưa giải quyết sao?" Mạc Băng rất dứt khoát, nói với vẻ thản nhiên không biến sắc, "Nói chung ấy mà, cứ lôi nhau lên giường chiến một trận đi, ai thua người đó phải nhận lỗi."
Khương Cửu Sênh bị cô ấy chọc cho bật cười: "Chị với anh Lâm An Chi cũng giải quyết vấn đề như thế à?"
Mạc Băng cứng họng.
Tài xế gạo cội Mạc đỏ bừng mặt, vội vàng quay lại chủ đề nghiêm túc, cô nói: "Lâm An Chi sẽ chơi trò chiến tranh lạnh."
Khương Cửu Sênh nhấp ngụm nước rồi hỏi: "Sau đó thì sao?"
"Chị cũng chiến tranh lạnh." Mạc Băng bật cười, trong mắt cũng tràn ngập nụ cười, "Có điều ấy à, không tới một ngày, anh ấy sẽ mở lời bắt chuyện với chị. Hơn nữa, lần nào anh ấy cũng hỏi chị cùng một câu hỏi giống nhau."
Khương Cửu Sênh hứng thú hỏi: "Câu hỏi gì ạ?"
Mạc Băng bắt chước giọng điệu nghiêm túc của Lâm An Chi: "Em có quần áo cần giặt không?"
Khương Cửu Sênh bật cười khanh khách.
Đúng lúc này, điện thoại trên mặt bàn đột ngột vang lên, Mạc Băng liếc nhìn một cái rồi trêu chọc: "Đấy, bác sĩ Thời nhà em gọi điện thoại kìa."
Khương Cửu Sênh vội nhấc máy lên: "Thời Cẩn."
"Sênh Sênh," Bên phía Thời Cẩn, gió rất to, thổi tản mát cả giọng nói của anh, khe khẽ dịu nhẹ lọt vào tai. Anh nói, "Em có thể đến đón anh không?"
Khương Cửu Sênh hơi sững sờ, rồi hỏi ngay: "Anh đang ở đâu?"
"Anh đang ở sân bay Salton, có chút chuyện ngoài ý muốn nên hiện giờ trên người anh không còn xu nào." Anh ngừng lại một chút rồi nhỏ giọng nói: "Vả lại, Salton lạnh quá."
Giọng điệu của anh, lại có chút vẻ gì đó rất đáng thương.
Khương Cửu Sênh không nói nhiều, chỉ đáp một câu "chờ em". Cô cũng không cúp máy mà quay đầu nói với người đại diện của mình: "Chị Mạc Băng, mượn giúp em một chiếc áo khoác nam sạch với."
"Cho ai cơ?"
Khương Cửu Sênh cuống quýt khoác áo lên, đáp: "Thời Cẩn đến rồi." Cô rút ví tiền và chìa khóa phòng khách sạn của mình từ trong túi Mạc Băng ra, "Chị xin phép đạo diễn cho em nghỉ giúp em với, giờ em phải đi đón anh ấy đã."
Mạc Băng phì cười: "Cô định cứ thế này mà đi á?"
"Đây là Salton, chắc sẽ không có ai nhận ra em đâu."
Mạc Băng đành phải đi cùng cô ấy. Dù sao thì theo tình hình này, chắc cũng chẳng giấu được mấy ngày.
Mùa đông ở Salton rất lạnh, tuyết rơi trắng xóa, cả thành phố đều được phủ kín một lớp áo màu bạc rất dày. Cả một bầu trời đầy hoa tuyết bay.
Thời Cẩn cứ lẳng lặng đứng chờ trong biển tuyết mênh mông.
Khương Cửu Sênh chạy tới nói: "Sao anh không ở bên trong chờ em."
Thời Cẩn nhấc tay lên, phủi bông tuyết vương trên tóc cô xuống: "Anh sợ em không tìm được anh." Thế nên anh mới đứng ở nơi dễ nhìn thấy nhất, nhìn chằm chằm về hướng mà cô sẽ tới, không dám đi xa một bước nào.
Anh mặc rất phong phanh, tuyết bám đầy trên áo khoác ngoài. Khương Cửu Sênh dùng găng tay phủi sạch tuyết trên người cho anh. Sờ tới đâu, tay cô lạnh buốt tới đó, cô bèn nhíu mày hỏi: "Áo anh ẩm hết rồi này, anh có lạnh không?"
Thời Cẩn gật đầu: "Lạnh."
Cô kiễng chân, khoác cho anh chiếc áo khoác mà cô mang tới.
Thời Cẩn ngoan ngoãn khom người để cô mặc vào giúp anh, ánh mắt mang theo vẻ thận trọng và thăm dò vẫn nhìn cô chằm chằm.
Khương Cửu Sênh cũng thấy buồn cười, bèn chủ động kéo tay bàn tay đông lạnh đến đỏ ửng của Thời Cẩn, ủ ấm cho anh rồi mới hỏi: "Hành lý với ví của anh đâu rồi?"
Thời Cẩn rũ mắt xuống nhìn sang chỗ khác, giọng nói rất trầm thấp: "Mất rồi."
Khương Cửu Sênh buồn cười hỏi tiếp: "Làm sao mà mất được?"
Anh đáp rất nhanh: "Bị giật ở ngoài sân bay ấy."
Cô phì cười, bóc mẽ anh: "Thời Cẩn, trật tự trị an ở Salton rất tốt." Thời Cẩn vốn là một người có tác phong cẩn thận, làm việc gì cũng kín kẽ, nhìn thế nào cũng không giống một người sẽ đánh mất hành lý và ví tiền của mình.
Anh ngẩng đầu chỉ vào thùng rác màu xanh lục ở cách đó năm mét, thẳng thắn thừa nhận: "Trong thùng rác kia kìa."
Khương Cửu Sênh thấy rất khó hiểu: "Sao anh lại cố tình vứt đi?"
Lúc này Thời Cẩn mới chịu nhìn thẳng cô, đôi mắt đen láy, sâu thăm thẳm như muốn hút người ta vào. Gió rất lớn, thổi bay cả tiếng nói vụn vỡ của anh. Thời Cẩn nói: "Anh không biết được là bây giờ em có còn giận anh không, anh không biết nên dỗ dành em như thế nào, anh cũng không bao biện cho mình được. Bởi vì, những gì em nhìn thấy là sự thật! Thế nên…" Anh hơi ngừng lại một chút, rồi thừa nhận, "Sênh Sênh, anh đang dùng khổ nhục kế đấy."
Có lẽ là vì trời quá lạnh, khiến mũi anh đỏ ửng cả lên, mắt như ngập nước, mù mịt, mơ hồ, nhìn thực sự rất thê thảm.
Khương Cửu Sênh dở khóc dở cười. Cô xoa hai bàn tay vào nhau rồi ấp lên khuôn mặt lạnh băng của Thời Cẩn, khóe môi không giấu được nụ cười: "Lần sau đừng dùng khổ nhục kế nữa, anh dùng mỹ nhân kế đi, được không?"
Thấy cô cười, Thời Cẩn mới dám bước tới, ôm lấy cô. Anh trầm giọng khẽ nói bên tai cô: "Chuyện em không thích, sau này anh sẽ không làm nữa. Em đừng giận anh nhé?"
Khương Cửu Sênh vòng tay ôm anh: "Thời Cẩn, em không giận." Cô ngẩng đầu nhìn Thời Cẩn, giải thích: "Em chỉ đang muốn suy nghĩ cho rõ ràng thôi mà."
Lông mày Thời Cẩn vẫn nhíu chặt: "Vậy em suy nghĩ rõ ràng được điều gì rồi?"
Khương Cửu Sênh cũng không giấu giếm. Cô nói hết cho anh nghe kết luận mà mình có được từ cả một đêm thức trắng kia: "Hình như mỗi lần anh ra tay, đều là vì em." Giọng điệu của cô vô cùng chân thành, "Thế nên, tối hôm đó em đã suy nghĩ cả đêm, liệu có phải chỉ cần em bình an vô sự, thì anh sẽ không bao giờ làm những chuyện nguy hiểm đó không?"
Không sai chút nào, mặc dù không đầu không đuôi, vô duyên vô cớ, nhưng cô vẫn nắm bắt được kết luận quan trọng nhất và cũng là chính xác nhất.
Thời Cẩn không phản bác gì, chỉ cười khen cô: "Sênh Sênh, em thông minh thật."
Cô vẫn cần anh.
Như vậy, là đủ rồi, những chuyện khác, anh chẳng có gì phải lo sợ hết.
Khương Cửu Sênh kiễng chân, kéo mũ áo khoác đội lên cho anh: "Về khách sạn trước đã, ở đây lạnh quá, anh bị cảm mất."
Anh chìa tay ra cầm tay cô, cùng rời khỏi sân bay.
Tuyết rơi rất dầy, vừa giẫm xuống đã hằn sâu vết chân. Thời Cẩn đi phía trước, dắt tay Khương Cửu Sênh. Hai hàng dấu chân trải dài sau lưng họ, hoa tuyết bay bay, từ từ che lấp dấu chân trên con đường dài đằng đẵng.
Khương Cửu Sênh đưa tay ra, đón lấy một bông hoa tuyết: "Thời Cẩn, em chưa bao giờ thấy tuyết rơi nhiều như thế này."
Giang Bắc nằm ở phía Nam, không hay có tuyết rơi, nên cũng chẳng bao giờ tuyết rơi nhiều như Salton thế này, cả một khoảng trời mênh mông màu tuyết trắng.
Thời Cẩn quay lại nhìn cô: "Em thích à?"
"Vâng." Cô ngẩng đầu lên nhìn Thời Cẩn, "Không biết vì sao, nhưng em cứ cảm thấy anh rất giống tuyết."
Lạnh như băng, mà quan trọng nhất là đẹp vô cùng.
Thấy Thời Cẩn dừng bước, Khương Cửu Sênh ngẩng lên hỏi: "Sao thế anh?"
Thời Cẩn cởi mũ áo khoác lông xuống. Trong bầu trời phủ đầy tuyết trắng, ánh mắt anh lại càng đen hơn, sáng hơn: "Anh muốn hôn em." Anh cười hỏi ý cô, "Sênh Sênh, em có muốn không?"
Khương Cửu Sênh cũng cười, vòng tay ôm eo Thời Cẩn.
Vì đã nhờ Mạc Băng xin nghỉ chiều nay, nên Khương Cửu Sênh đưa Thời Cẩn về thẳng khách sạn. May mà ở nơi đất khách quê người, nên cô cũng không cần trốn trốn tránh tránh nữa. Không biết Thời Cẩn đã đứng dầm tuyết chờ bao lâu rồi mà quần áo đều ẩm ướt cả. Khương Cửu Sênh nhờ nhân viên của công ty quảng cáo chuẩn bị giúp một bộ quần áo. Thời Cẩn tắm rửa thay đồ ở bên trong, còn cô thì ngồi chờ bên ngoài, bật lò sưởi lên mức to nhất.
Tiếng chuông điện thoại của Thời Cẩn vang lên. Khương Cửu Sênh liếc nhìn một cái, tuy không hiển thị tên người gọi nhưng cô lại nhận ra số điện thoại này. Là bác sĩ Từ Thanh Bách.
Khương Cửu Sênh sợ bệnh viện có việc gì gấp, bèn cầm lên nghe.
Vừa nhấc máy, Từ Thanh Bách đã nói: "Thời Cẩn, thuốc của cậu sắp hết rồi đấy, nhớ qua chỗ tôi lấy nhé."
Khương Cửu Sênh sửng sốt hỏi: "Thuốc gì cơ?"
Đầu dây bên kia cũng giật mình: "Khương Cửu Sênh đấy à?"
"Vâng, là tôi." Sắc mặt Khương Cửu Sênh dần trở nên căng thẳng, "Bác sĩ Từ, mong anh nói rõ cho tôi biết, Thời Cẩn đang phải uống thuốc gì?" Từ Thanh Bách là bác sĩ điều trị về thần kinh và tâm lý, khiến cô có dự cảm không lành.
Đầu dây bên kia im lặng một lúc lâu, Từ Thanh Bách đáp: "Cậu ấy bị bệnh rối loạn nhân cách hoang tưởng cũng khá lâu rồi."
Tim Khương Cửu Sênh như thắt lại, giọng nói hơi run rẩy: "Có nghiêm trọng không?"
"Về cơ bản thì cũng khống chế được rồi." Từ Thanh Bách thoáng trầm mặc, giọng nói hơi nặng nề, "Có điều, cô có sức ảnh hưởng rất lớn đến cậu ấy."
Cô nhíu chặt mày, mặt cau lại, giọng điệu vô cùng vội vàng và lo lắng: "Tôi có thể làm được gì không?"
Từ Thanh Bách như rất lưỡng lự, một lát sau mới đáp: "Cô cố gắng ở bên cậu ấy nhiều vào, cho cậu ấy đủ cảm giác an toàn."
Khương Cửu Sênh cảm thấy rất không yên tâm, vừa do dự vừa luống cuống: "Chỉ như vậy là được sao?"
"Cô đừng căng thẳng quá. Hiện giờ tình hình của Thời Cẩn cơ bản đã không khác gì người bình thường rồi. Có điều, những lúc không khống chế được cảm xúc thì cậu ấy sẽ khá cực đoan. Chỉ cần điều tiết tốt là sẽ không có vấn đề gì lớn."
Sao cô có thể không căng thẳng được chứ. Lòng bàn tay cô ướt đẫm mồ hôi: "Bác sĩ Từ, sau này chuyện bệnh tình của Thời Cẩn, anh có thể thông báo cho tôi được không?"
Từ Thanh Bách chần chừ một lúc rồi mới đáp: "Được."
"Cảm ơn anh."
Từ Thanh Bách lại nghiêm túc nói tiếp: "Nhưng mà, tôi cũng khuyên cô đừng nên để Thời Cẩn biết cô đã nghe cuộc điện thoại này."
Khương Cửu Sênh hiểu ý, vội nói cảm ơn rồi cúp máy. Cô không hiểu gì về tâm lý học, chỉ có thể cắm đầu đi tra soát tất cả các kiểu tài liệu. Tuy chúng rất dễ hiểu nhưng lại không tỉ mỉ tường tận, hoặc chỉ là một khái niệm mơ hồ, không có tính chính xác cao. Những thông tin mà cô thu được, quả thực là ít đến không thể ít hơn được nữa.
Chân mày Khương Cửu Sênh nhíu chặt lại. Cô ngồi đó rất lâu, sống lưng cứng đờ, ướt đẫm mồ hôi lạnh.
Lạch cạch.
Tiếng cửa phòng tắm mở, Thời Cẩn bước từ trong ra.
Khương Cửu Sênh ngẩng lên nhìn anh một cái rồi đi tới ôm lấy anh.
Thời Cẩn hơi khựng lại không động đậy: "Em sao thế?"
Áo choàng tắm trên người anh rất mềm mại, vừa tắm xong, cơ thể anh thoang thoảng mùi thơm của sữa tắm. Khương Cửu Sênh ôm lấy anh, ra sức mà ngửi, rồi rúc đầu vào ngực Thời Cẩn: "Không sao, em muốn ôm anh thôi."
Thì ra, không phải vô duyên vô cớ mà anh lại trở nên cực đoan như vậy.
Từ Thanh Bách nói cô rất có sức ảnh hưởng tới anh. Mà chưa biết chừng, nguyên nhân chính là vì cô, thậm chí, có thể cô mới là ngọn nguồn của mọi chuyện. Cô phải đối xử với anh tốt một chút, lại tốt hơn một chút nữa, để anh đỡ lo được lo mất, để anh đỡ phải sợ trước sợ sau.
Thời Cẩn ngẩn người đứng đó để mặc cô ôm mình. Tay anh vẫn còn đang cầm khăn lông, động tác lau tóc cũng ngừng lại, nước vương trên tóc nhỏ xuống tí tách. Anh cười hỏi: "Sênh Sênh, chờ anh lau tóc xong rồi ôm tiếp được không?" Anh đưa tay nhè nhẹ vuốt tóc cô, "Anh thì không ngại gì đâu, nhưng sẽ làm ướt quần áo em mất."
Khương Cửu Sênh ôm một lúc mới buông lỏng tay: "Để em lau cho anh đi."
Thời Cẩn đưa khăn lông cho cô, ngoan ngoãn khom người, cúi đầu xuống để cô lau dễ hơn.
Cô đón lấy chiếc khăn, hơi nhón chân lên lau tóc cho anh. Động tác của cô rất vụng về, cũng không kiểm soát được độ nặng nhẹ. Tóc Thời Cẩn vốn mềm mại là thế, mà bị cô làm cho rối tung như ổ gà.
"Thời Cẩn." Cô ngừng lại, đón lấy ánh mắt đang nhìn cô chằm chằm của Thời Cẩn.
Thời Cẩn sợ cô mệt, vội bế cô ngồi lên bàn: "Sao thế?"
Khương Cửu Sênh gọi tên anh nhưng lại không nói gì. Cô buông tay thả chiếc khăn lông rơi xuống đất, rồi vòng tay ôm lấy cổ anh, ghé sát lại gần hôn anh.
Thời Cẩn đỡ eo cô. Vòng eo nhỏ xíu đó khiến anh không dám dùng sức nhiều, hơi cúi xuống để cô hôn lên mặt mình. Giọng anh khàn khàn đầy dịu dàng: "Em sao thế, em yêu."
Cô vẫn không nói gì, chỉ lẳng lặng hôn khắp khuôn mặt anh.
Thời Cẩn cũng không hỏi, mỉm cười chiều theo ý cô.
Chờ cô hôn đủ rồi, Thời Cẩn mới bế Khương Cửu Sênh vào phòng tắm để cô tắm rửa. Hai người cùng dầm tuyết, anh rất lo cô bị cảm lạnh. Tiếng nước vừa vang lên, Từ Thanh Bách lại gọi điện tới.
Thời Cẩn thoáng liếc qua cửa phòng tắm, rồi bước ra cửa chính nghe điện thoại.
Ở đầu dây bên kia, Từ Thanh Bách đã buột miệng nói không kịp thở: "Cậu bắt tôi thông đồng với cậu để lừa Khương Cửu Sênh như thế, không thấy cắn rứt lương tâm sao?"
Thời Cẩn không ừ hử gì.
Từ Thanh Bách lại tiếp tục chỉ trích, điều khiến người ta khó chịu nhất là: "Cậu lại còn dám bắt tôi nói với Khương Cửu Sênh mấy câu thối tha rằng cố gắng ở bên cậu nhiều vào để cậu có đủ cảm giác an toàn nữa chứ!"
Cố tình dùng khổ nhục kế giả vờ đáng thương với Khương Cửu Sênh đã đành rồi, lại còn dám nhân cơ hội này để đòi được chiều chuộng nhiều hơn!!! Đúng là đồ nham hiểm!
Đúng là một con sói xám đội lốt cừu non!
Thời Cẩn không có gì để phản bác, chỉ thản nhiên nói một câu: "Tôi sẽ chuyển tiền cho cậu."
Thì ra tình cảm anh em thân thiết, chỉ có xây dựng lên bằng tiền thôi phỏng?!
Từ Thanh Bách giận quá hóa cười, vô cùng khí phách nói dỗi: "Tôi mà là loại lang băm sẵn sàng bán đứng cả đạo đức nghề nghiệp của mình vì chút tiền cỏn con đó sao?"
Thời Cẩn đáp không cần phải nghĩ: "Đúng thế."
Từ Thanh Bách cứng họng.
Giọng điệu của Thời Cẩn bình tĩnh đến lạ thường, thản nhiên như thể đang nói một chuyện gì đó không mấy quan trọng vậy: "Vả lại, cậu làm gì có giấy phép hành nghề bác sĩ tâm lý, không thể nói đến đạo đức nghề nghiệp ở đây được."
Từ Thanh Bách nghẹn lời.
Anh ta không còn biết phải đối đáp thế nào nữa. Cái tên Thời Cẩn này, giỏi nhất là đạp vào chỗ đau của người khác, không thể làm bạn nổi nữa!!!
Anh ta quay về chuyện nghiêm túc: "Cậu cũng đã nói với Khương Cửu Sênh là cậu đang uống thuốc rồi, chi bằng nhân dịp này cậu cũng đi điều trị tâm lý luôn đi?" Từ Thanh Bách rào trước đón sau, trong lòng thầm hy vọng có thể dựa thế của Khương Cửu Sênh để điều trị cho Thời Cẩn.
Thời Cẩn không tỏ thái độ gì: "Tôi sẽ giải quyết những chuyện còn lại."
Anh vẫn khăng khăng cố chấp với suy nghĩ của mình.
Từ Thanh Bách biết có nói thêm cũng chẳng có tác dụng gì, bèn đoán: "Chẳng lẽ cậu định dùng mấy viên vitamine gì đó để qua mặt cô ấy sao?" Không chờ được câu trả lời, anh ta bèn lôi Khương Cửu Sênh ra, "Ít ra cậu cũng phải nói cho tôi biết hình dạng và liều dùng của thuốc chứ, lỡ sau này Khương Cửu Sênh hỏi tôi, thì tôi cũng không bị lỡ mồm."
Sau một thoáng trầm mặc, Thời Cẩn mới nói ra một cái tên thuốc tiếng Anh.
Từ Thanh Bách biết, đó là dạng thực phẩm chức năng phức hợp mới được nghiên cứu ra của Yale. Biết ngay sẽ là thế mà!
Từ Thanh Bách không đùa nữa, nghiêm túc nói: "Thời Cẩn, nói thật, tôi đề nghị cậu tiếp nhận trị liệu."
Thời Cẩn thản nhiên đáp: "Tôi không cảm thấy hành vi của tôi có bất cứ vấn đề gì."
Từ Thanh Bách vẫn cố bảo vệ luận điểm của mình: "Hành vi quá khích, có khuynh hướng bạo lực." Thậm chí còn có khuynh hướng phạm pháp, giết người.
Thời Cẩn hỏi vặn lại: "Nguyên nhân là gì?"
"Là Khương Cửu Sênh." Ít ra hiện giờ chỉ có cô thôi.
"Như vậy có nghĩa là chẳng có vấn đề gì cả. Cô ấy là người tôi yêu. Tôi phát điên vì cô ấy cũng là chuyện đương nhiên mà."
Nói chuyện bệnh lý và nguyên nhân của căn bệnh với một bác sĩ, thì chắc chắn sẽ chẳng có kết quả gì cả. Thậm chí Từ Thanh Bách còn cảm thấy, chưa biết chừng chính bản thân Thời Cẩn cũng hiểu về tâm lý học, vì dù sao, y học cũng là lĩnh vực anh am hiểu nhất mà.
Từ Thanh Bách cảm thấy rất bất lực: "Cậu vẫn còn nói thế được à..."
Thời Cẩn ngắt lời anh ta: "Đâu cần phải điều trị gì chứ. Tôi thích cái kết quả được sinh ra từ nguyên nhân như vậy." Nói xong, anh lập tức cúp máy.
Từ Thanh Bách không còn biết phải nói gì nữa.
Bệnh tình đã ngấm vào tận xương tủy, hết thuốc chữa rồi.
Lúc Thời Cẩn quay về phòng, Khương Cửu Sênh đã bước từ phòng tắm ra rồi. Tóc cô ướt nhẹp, hỏi anh: "Anh đi đâu thế?"
"Anh đi nghe điện thoại." Thời Cẩn không giải thích gì nhiều.
Khương Cửu Sênh cũng không hỏi. Cô đưa khăn lông cho anh: "Thời Cẩn, vừa nãy em giúp anh lau tóc rồi, giờ anh giúp lại em đi chứ?"
Thời Cẩn gật đầu nhận lấy chiếc khăn, rồi bế luôn cô lên, đi sang ghế sofa.
Tóc Khương Cửu Sênh rất dài. Thời Cẩn cũng lau rất cẩn thận, chỉ sợ kéo tóc cô đau. Vì cô rất gầy, nên khi rúc vào trong lòng anh, người cô cuộn tròn lại nhỏ xíu, chiếc khăn lông cỡ đại kia có thể che kín toàn thân cô rồi.
"Sênh Sênh."
"Dạ?"
Thời Cẩn ngừng tay, hỏi: "Nếu anh nói dối em, em có tha thứ cho anh không?"
Khương Cửu Sênh không chút do dự: "Có."
Nghe vậy, ánh mắt anh như rực sáng.
Khương Cửu Sênh ngồi trên đùi anh, đôi mắt như nước hồ thu sáng lấp lánh. Cô nói: "Tuy em sẽ tức giận, nhưng đến cuối cùng, chắc chắn em sẽ tha thứ cho anh."
Thời Cẩn mỉm cười.
Thế nên, anh mới dám làm càn trắng trợn như thế.
Anh cố tìm một lý do đương nhiên để bao biện cho sự cố chấp điên cuồng của mình. Anh dùng loại khổ nhục kế vụng về như thế này, vì anh biết, Sênh Sênh của anh bao dung với anh đến nhường nào. Cho nên, anh dùng hết tâm tư của mình để cầu được lệnh đặc xá từ cô.
Anh nghiêng người về phía trước, đặt tay lên vai Khương Cửu Sênh, đè cô xuống ghế sofa rồi cúi đầu ngậm lấy môi cô.
Anh hôn rất mãnh liệt, áo choàng tắm của cô bị kéo rơi xuống vai, để lộ ra mấy vết hôn trên đó.
"Thời Cẩn." Cô mỉm cười nhìn anh, đôi mắt hoa đào bình thường vẫn lạnh lùng thản nhiên ấy, lúc này như ngân ngấn nước, vô cùng yêu kiều, quyến rũ.
Giọng Thời Cẩn khàn đặc, vành mắt hơi đỏ hồng lên: "Ơi?"
Đuôi mắt cô cong cong, vừa e lê, lại vừa to gan: "Anh muốn em giúp anh không?"
Thời Cẩn nằm trên người cô, thở hổn hển nói, "Bảo bối," Giọng nói của anh tràn ngập ham muốn được thỏa mãn, "Cho anh mượn tay nào."
Ngày hôm sau, tuyết vẫn rơi nặng hạt như hôm trước, mùa đông ở Salton lạnh đến cắt da cắt thịt.
Chín giờ sáng bắt đầu quay quảng cáo, địa điểm là trong rừng trúc tự nhiên của Salton. Chín giờ mười lăm Khương Cửu Sênh mới tới trường quay. Nhưng việc này cũng không có vấn đề gì, mà mấu chốt là...
Mạc Băng sa sầm mặt hỏi: "Cô có biết hôm nay có lịch quay không hả?"
Khương Cửu Sênh uể oải nheo mắt: "Em biết mà."
Có nghĩa là, biết nhưng cố tình phạm tội phải không?!
Mạc Băng dở khóc dở cười: "Vậy mà cô còn dám để tay bác sĩ Thời nhà em lưu lại nhiều dấu vết trên cổ như thế à?!"
Khương Cửu Sênh mỉm cười không phản bác.
Mạc Băng bó tay với cô, đành dùng tiếng Anh nói với thợ trang điểm bên cạnh: "Ngại quá, có thể che giúp cô ấy một chút không?"
Mặt người thợ trang điểm đầy vẻ thấu hiểu, phun thêm một lớp sương che khuyết điểm cho Khương Cửu Sênh.
Còn chưa trang điểm xong, chuông điện thoại của Khương Cửu Sênh đã vang lên. Cô xua tay ra hiệu với thợ trang điểm tạm dừng động tác lại, rồi quay người nhận điện thoại.
"Sênh Sênh, anh xin lỗi, anh dậy muộn quá."
Giọng Thời Cẩn vẫn hơi nhừa nhựa, hẳn là vừa ngủ dậy.
Nửa đêm hôm qua anh bị sốt nhẹ, Khương Cửu Sênh phải cho anh uống thuốc hạ sốt dự phòng. Sáng sớm lúc cô đi đến chỗ quay, Thời Cẩn vẫn chưa dậy, mà cô cũng không nỡ lòng đánh thức anh.
Khương Cửu Sênh vừa kiên nhẫn vừa dịu dàng dỗ dành anh: "Không sao đâu, anh ngủ thêm chút nữa đi. Em đang chụp ảnh, không ở bên anh được. Anh cứ ở khách sạn chờ em, hoặc ra ngoài đi dạo cho thoáng."
Thời Cẩn vội nói: "Anh tới tìm em."
"Anh cần em đón anh không?" Cô hỏi lại.
Thời Cẩn bật cười: "Sênh Sênh, anh có phải trẻ con đâu nào."
Nói thêm vài câu nữa, Khương Cửu Sênh mới giục anh đi ăn sáng rồi cúp điện thoại. Vừa ngẩng đầu, cô đã thấy Mạc Băng đang vòng hai tay trước ngực, nhìn cô bằng ánh mắt đầy ẩn ý.
"Hai cô cậu cầm nhầm kịch bản của nhau đấy à? Cô kiếm tiền nuôi gia đình, còn Thời Cẩn chịu trách nhiệm xinh đẹp như hoa đúng không?" Chậc chậc chậc, Khương Cửu Sênh của ngày xưa lạnh lùng phóng khoáng là thế, giờ bị hút mất hồn như biến thành người khác rồi kìa.
Khương Cửu Sênh giải thích đơn giản: "Thời Cẩn bị cảm lạnh, người không thoải mái mà."
Mạc Băng vuốt tóc, tay như hờ hững lướt qua cổ, mặt đầy vẻ nghiêm túc: "Đã không khỏe mà còn có thể hôn cổ của cô thành thế này cơ à?"
Dù tính cách của Khương Cửu Sênh có bình thản đến mấy thì giờ cũng đỏ mặt tía tai vì câu nói này của Mạc Băng.
Mạc Băng cứ nhìn cô chằm chằm: "Trông cô kìa," Cô ấy trêu chọc, "Chẳng lẽ hai người vẫn chưa gì gì đó kia sao?"
Trước giờ cứ động tới chuyện nam nữ là Khương Cửu Sênh lại đần cả người.
Cô nghe câu đùa của Mạc Băng bằng thái độ rất nghiêm túc, còn thật thà hỏi lại: "Có vấn đề gì sao?"
Trên phương diện tình cảm, có thể nói, Khương Cửu Sênh là một người không có chút tư chất nào, rất lù đù chậm hiểu. Hơn nữa, cô cũng không hề thản nhiên phóng khoáng như bình thường, mà nghiêm túc đến mức hồ đồ. Mạc Băng cảm thấy cô có trách nhiệm phải nhắc nhở nghệ sĩ nhà mình vài câu.
"Một người đàn ông có thể kiềm chế khi người đẹp ngồi trong lòng, thì chỉ có ba khả năng. Sinh lý của anh ta có vấn đề, anh ta không thích phụ nữ, và…" Mạc Băng để ý xung quanh một chút, rồi mới tổng kết, "Anh ta yêu cô gái đó sâu sắc."
Ừm, Khương Cửu Sênh có thể chắc chắn được chuyện này: "Thời Cẩn là loại thứ ba đấy." Tuy chưa đi đến bước cuối cùng, nhưng họ cũng làm những chuyện thân mật nhất rồi.
Mạc Băng làm như vừa ngộ ra đạo: "Ồ, thì ra cô đã tự xác định được sinh lý của bác sĩ Thời không có vấn đề gì rồi à?"
Danh sách chương