Translator: Nguyetmai
Đến ngày hôm nay, thì cô không nhìn thấu được nữa.
Thời Cẩn đã từng hỏi cô, có phải là bất luận anh biến thành người như thế nào, cô cũng đều có thể chấp nhận được không? Về chuyện này, thì trước giờ cô chưa từng phải băn khoăn một lần. Thế nhưng, cô không thể nào không sợ hãi những điều không xác định mà cô không biết, thậm chí, còn có rất nhiều biến số mà cô hoàn toàn chưa hề hay biết nữa.
Đến bây giờ, cô không còn dám sơ suất, chỉ sợ đi một bước nhầm một bước… Lúc đó, thì không chỉ cô, mà cả Thời Cẩn cũng sẽ không có kết quả gì tốt lành. Cô cần phải biết được giới hạn của Thời Cẩn là ở đâu, và điều cô cần biết hơn đó là, cô phải làm thế nào để cố sống cố chết giữ lấy nó.
Vì đó là Thời Cẩn, nên mỗi một bước của cô, đều không thể bước nhầm.
"Sênh Sênh..."
Khương Cửu Sênh ngắt lời anh, cố gắng ép mình phải bình tĩnh, lý trí: "Anh cho em chút thời gian, để em bình tĩnh lại một chút được không?"
Thời Cẩn im lặng đứng trước mặt cô, không dám tiến thêm một bước nào, đến hít thở cũng vô cùng thận trọng.
Cô trầm ngâm rất lâu sau mới hỏi: "Thời Cẩn, những chuyện 'thần bí' kia, là do anh làm phải không?"
Thời Cẩn đáp không chút do dự: "Đúng thế."
Quả nhiên, ẩn dưới vẻ hào hoa lịch lãm, là một Thời Cẩn rất khác, một nhân cách mà cô chưa hề biết.
"Đầu em đang rối loạn quá, em cần bình tĩnh một chút." Khương Cửu Sênh hỏi, "Anh cho em một bao thuốc được không?" Thuốc của cô đều ở chỗ Thời Cẩn hết, đã rất lâu rồi cô không bị phiền não, hoảng loạn như thế này.
Thời Cẩn chỉ thoáng do dự một chút rồi lập tức đi lấy bao thuốc và bật lửa, đưa cho cô.
Khương Cửu Sênh đón lấy: "Anh ngủ sớm đi."
Cô vẫn kiễng chân hôn lên má anh một cái, muốn thử an ủi anh.
Thời Cẩn cứng người không cựa quậy: "Sênh Sênh," Anh nhìn cô bằng ánh mắt quyến luyến, si mê, có chút nghi hoặc và bất an lo lắng. Giọng nói của anh rất trầm thấp, vừa yếu ớt vừa mệt mỏi, khe khẽ nói: "Đừng bỏ rơi anh."
Cô không nói gì, lẳng lặng kéo tay Thời Cẩn, rồi hôn anh.
Anh chỉ ngoan ngoãn hé miệng để cô hôn, không dám làm gì khác.
Khương Cửu Sênh cầm bao thuốc quay về phòng.
Đèn phòng khách đã tắt, Thời Cẩn vẫn đứng mãi ở cửa cho đến tận lúc trời sáng.
Ngày hôm sau, gió nhè nhẹ thổi, mây lững lờ trôi, ngoài cửa sổ, bầu trời trong veo, xanh thăm thẳm. Chưa đến tám giờ, trợ lý bác sĩ Tiêu Dật đã gọi điện thoại tới.
"Bác sĩ Thời."
Thời Cẩn lạnh nhạt đáp: "Ừm."
Giọng nói khàn đặc nghe rất mệt mỏi, giống như không được nghỉ ngơi đủ vậy. Tiêu Dật cũng không suy nghĩ nhiều được như vậy, vội vàng nói: "Có ca bệnh khẩn cấp." Cậu hít sâu một hơi, rồi lại cuống quýt nói tiếp, "Tình hình rất nguy cấp, có lẽ cần phải phẫu thuật ngay, tình huống cụ thể tôi đã gửi qua email cho anh rồi."
Thời Cẩn không nói nhiều, lập tức cúp máy. Sau khi đọc kĩ tình hình ca bệnh, anh mới gọi lại: "Nửa tiếng nữa tôi sẽ tới nơi, chuẩn bị phòng mổ."
Tiêu Dật hiểu ý ngay.
Sau khi cúp điện thoại, Thời Cẩn bước tới cửa phòng Khương Cửu Sênh, đưa tay lên định gõ cửa, nhưng chần chừ một lúc lâu, anh lại hạ tay xuống.
Tám rưỡi, điện thoại di động đặt trên mặt tủ đầu giường của Khương Cửu Sênh vang lên.
Cô khẽ day thái dương hơi đau buốt, cầm điện thoại lên nhìn xem ai gọi.
Là Mạc Băng! Cô ấn nhận cuộc gọi, bật loa ngoài rồi đặt lên gối, tiếp tục vùi mình trong chăn.
"Sênh Sênh."
Khương Cửu Sênh lầm bầm đáp lại: "Vâng?"
Giọng nói nghe vừa nhừa nhựa vừa mệt mỏi. Mạc Băng lại hỏi: "Cô vẫn chưa dậy à?"
Khương Cửu Sênh vâng một tiếng nữa, hắng giọng vài tiếng nhưng vẫn hơi khàn như cũ: "Đêm qua em mất ngủ, vừa mới ngủ thôi."
"Chẳng phải vị bác sĩ Thời nhà cô đã chữa khỏi bệnh mất ngủ cho cô rồi sao?" Cô nhớ là nghệ sĩ nhà cô đã từng nói, Thời Cẩn còn có tác dụng hơn cả thuốc an thần mà.
Khương Cửu Sênh chỉ nói: "Có một số chuyện cần phải suy nghĩ cho rõ ràng thôi."
Mạc Băng không hỏi thêm nữa, nói lái sang chuyện chính: "Cô đừng ngủ nữa, dậy ngay đi." Cô ấy giải thích đơn giản, "Một tiếng nữa máy bay tư nhân của Burnell sẽ bay đến Salton, chúng ta cũng đi cùng. Giờ chị đang trên đường đến Ngự Cảnh Ngân Loan đón cô, cho cô nửa tiếng để sửa soạn."
Không sớm không muộn, lại đúng vào lúc này.
Khương Cửu Sênh cố thử thương lượng: "Nhất định phải đi ngay bây giờ sao? Có thể thay đổi kỳ khác không?"
"Sênh Sênh," Mạc Băng thấy rất buồn cười, "Cô có biết có bao nhiêu người xếp hàng chờ DINIR thay người đại diện thương hiệu không?"
DINIR là thương hiệu chuyên sản xuất đồ xa xỉ phẩm, có địa vị rất quan trọng trong giới thời trang Quốc tế. Từ xưa đến nay, người đại diện thương hiệu của họ, làm gì có ai không phải là người nổi tiếng khắp thế giới. Một miếng thịt thơm ngon như thế này, nếu như chưa đến lúc nuốt gọn được nó vào bụng, thì Mạc Băng sẽ không để mặc cho Khương Cửu Sênh mặc sức làm bừa.
Cúp điện thoại xong, đầu Khương Cửu Sênh vẫn rất váng vất.
Cô ngồi dậy, đi sang gõ cửa phòng Thời Cẩn trước, nhưng không có ai trả lời. Lúc này cô mới phát hiện anh thì không ở nhà, nhưng lại có để phần đồ ăn sáng cho cô trên bàn. Có một mảnh giấy để lại trên bàn ăn, là nét chữ của Thời Cẩn.
"Bệnh viện có ca mổ khẩn cấp, sau khi kết thúc anh sẽ quay về."
Ở một dòng khác, anh lại viết một câu.
"Sênh Sênh, em nhất định phải ăn bữa sáng nhé."
Tờ giấy A4 trắng phau, hàng chữ ngay ngắn chỉnh tề. Khương Cửu Sênh đọc đi đọc lại hai lần rồi mới đi rửa mặt thay quần áo.
Mạc Băng cho cô nửa tiếng, cô dùng mười lăm phút để ăn bữa sáng. Cũng may mà không có gì cần phải đặc biệt thu xếp, nên cô chỉ cầm vài bộ quần áo rồi kéo vali đi ra ngoài.
Cô viết thêm một dòng chữ trên tờ giấy mà Thời Cẩn ghi lại lời nhắn đó: "Em đi Salton chụp ảnh, chờ em về nhé."
Lạch cạch.
Cửa phòng đóng lại, không đến mười lăm phút, ánh mặt trời chiếu thẳng vào ổ chó trên ban công, Khương Bác Mỹ bò ra ngoài, người duỗi dài ra, lắc mông rũ lông, mũi khẽ khụt khịt. Nó ngửi thấy có mùi gì đó, là mùi cháo thịt nạc!
Nó nhảy vọt lên trên bàn, vì không để ý nên đầu va vào cái cốc, cốc đổ ra, sữa bò đựng trong cốc đổ ra khắp nơi.
Khương Bác Mỹ không còn gì để nói.
Nhớ lại con dao mổ của ba, nó đành ngoan ngoãn đi vào phòng bếp tha một chiếc khăn lông về, lau bàn sạch sẽ, nhân tiện ném luôn cả tờ giấy ướt đẫm sữa bò kia vào thùng rác.
Chín rưỡi, Khương Cửu Sênh đã ngồi trên máy bay. Từ sau khi đặt hành lý xuống, cô cứ cúi đầu bấm số suốt.
Mạc Băng quay lại nhìn cô hỏi: "Không gọi được à?"
Khương Cửu Sênh nhíu mày đáp: "Vâng."
"Chắc là vẫn đang mổ, không cầm được điện thoại theo. Lát nữa cô gọi sau đi."
Khương Cửu Sênh ừ một tiếng nhưng lại không để vào đầu, vẫn bấm gọi tiếp.
Mạc Băng cạn lời.
Dáng vẻ như vậy thực sự không có chút quyết đoán nào của một ca sĩ nhạc rock, cứ như thể bị hút mất hồn vậy. Quả là sắc đẹp làm mờ mắt người ta mà!
"Hai người cãi nhau à?" Mạc Băng nghĩ chắc hẳn không có khả năng này đâu nhỉ. Một cô cuồng chiều chồng, thêm một anh cuồng chiều vợ, làm sao mà cãi cọ cho được.
Khương Cửu Sênh cúi đầu, vừa tiếp tục ấn gọi, vừa trả lời với vẻ hoang mang, không chắc chắn: "Không cãi nhau, nhưng lúc em đi chưa kịp nói với anh ấy. Em lo anh ấy tìm em."
Mạc Băng lại một lần nữa không biết phải đáp lời như thế nào.
Đúng lúc này, tiếp viên hàng không trên máy bay bước tới, nhắc mọi người sắp đến giờ cất cảnh, phải tắt các thiết bị thu phát sóng đi.
Khương Cửu Sênh đành phải tắt máy, lông mày vẫn nhíu chặt, trong lòng cảm thấy không yên chút nào.
Bệnh viện Thiên Bắc.
Ca mổ của khoa Ngoại Tim mạch kết thúc lúc mười giờ, giờ đã là mười hai giờ trưa, đến giờ ăn cơm rồi, y tá Hứa và y tá Liễu ở phòng y tá cùng rủ nhau đi ăn cơm.
Y tá Liễu thuận miệng nhắc đến một chuyện: "Có phải nhà bác sĩ Thời có chuyện gì không?"
Y tá Hứa hỏi: "Chuyện gì cơ?"
"Tôi thấy sau khi ra khỏi phòng mổ, bác sĩ Thời cứ gọi điện thoại suốt, nhưng hình như không gọi được. Anh ấy lo lắng đến mức mắt đỏ cả lên, đập ầm ầm trong phòng làm việc, làm tôi sợ đến mức không dám bước chân vào nữa."
Y tá Hứa cười trêu ghẹo: "Chẳng lẽ cãi nhau với bạn gái à?"
"Chắc không phải đâu, Khương Cửu Sênh vừa nhìn đã thấy tốt tính rồi, làm gì đến mức khiến cho bác sĩ Thời lo tới phát điên như vậy được."
"Cũng không hẳn đâu. Bác sĩ Thời hơi căng thẳng thái quá về bạn gái, anh ấy có chút gì đó…" y tá Hứa nghĩ một chút, rồi kết luận, "Có chút thần hồn nát thần tính ấy."
"Thật không thể nhìn ra được, người như bác sĩ Thời mà đến lúc yêu đương lại như thể dốc cả tính mạng ra vậy." Y tá Liễu lại nói, "Cô chưa nhìn thấy dáng vẻ của bác sĩ Thời lúc đó thôi. Nói thật, ánh mắt của anh ấy đáng sợ lắm."
Giống như là… giống như là muốn giết người vậy.
Hiện giờ y tá Liễu chỉ nghĩ đến ánh mắt kia thôi mà nỗi khiếp sợ vẫn còn dâng trào trong lòng rồi. Nếu không phải chính mắt cô nhìn thấy, thì cô cũng không hề nghĩ được rằng một người nhã nhặn dịu dàng như bác sĩ Thời lại có lúc để cho cảm xúc mất kiểm soát như vậy.
Vừa ngồi xuống, Tiêu Dật của khoa Ngoại Tim mạch liền bê khay thức ăn đi tới.
"Phiền các cô giúp tôi sắp xếp để buổi chiều nay bác sĩ Thôi đến khám bệnh nhé."
Y tá Liễu hỏi: "Sao thế?" Hôm nay chẳng phải là lịch của bác sĩ Thời khám bệnh sao?
Tiêu Dật nói: "Bác sĩ Thời xin nghỉ."
Bác sĩ Thời mà xin nghỉ, thì cả cái khoa Ngoại Tim mạch không khác gì mất đi cột chống trời. Y tá Liễu vội hỏi: "Anh ấy xin nghỉ mấy ngày?"
"Anh ấy không nói."
"Vậy những ca mổ tiếp theo phải sắp xếp thế nào bây giờ?"
Tiêu Dật nhún vai, ra vẻ cậu ấy cũng chẳng biết gì hơn cả. Vừa rồi khi bác sĩ Thời cởi áo blouse rồi rời khỏi phòng làm việc, thân là trợ lý bác sĩ, cũng có hỏi vấn đề này rồi.
Lúc ấy, Thời Cẩn thậm chí còn không thèm ngước lên, đôi mắt âm u xám xịt. Anh nói: "Người khác sống hay chết thì có can hệ gì tới tôi đâu."
Vừa nghe câu đó, Tiêu Dật còn tưởng mình bị ảo giác nên nghe nhầm cơ. Cộng tác với Thời Cẩn hai năm nay, đây là lần đầu tiên phát hiện ra rằng, bản thân mình hoàn toàn không hề hiểu người đàn ông được mệnh danh là thần Phật của giới y học này một chút nào.
Bảy giờ tối, mặt trăng vừa ló dạng, cong cong treo trên bầu giời giống như nửa chiếc quạt xếp.
Tiếng chuông điện thoại vang lên, Tô Khuynh nhìn xuống màn hình hiển thị, tâm hồn như muốn vỡ nát… Cô ấn nhận cuộc gọi.
Thời Cẩn nói: "Cô Tô."
Có thể đừng ngang nhiên như vậy được không? Anh không thể giả vờ giả vịt gọi một câu "Anh Tô" sao?!
Tô Khuynh hít sâu một hơi: "Bác sĩ Thời, anh vừa mới điện thoại cho tôi mười phút trước xong." Mười phút gọi một cuộc, đây đã là cuộc gọi thứ bảy rồi.
Giọng điệu của Thời Cẩn có vẻ lo lắng rõ rệt, nhưng lại vẫn không hề mất đi phép lịch sự: "Xin lỗi, làm phiền cô quá." Anh hỏi, "Sênh Sênh đã liên lạc với cô chưa?"
Cuộc điện thoại trước, anh cũng đã hỏi câu hỏi này rồi, chắc hẳn là đang thực sự rất lo lắng.
Anh bác sĩ Thời bình thường nhìn có vẻ thâm sâu khó dò, lại không gì không thể không gì không biết này, mà cũng có lúc rối loạn không có phương pháp hay chừng mực như thế này à? Hiện giờ anh giống như một con ruồi mất đầu, chạy khắp nơi để hỏi thăm tin tức của Khương Cửu Sênh vậy.
Mà trên thực tế, họ cũng mới chỉ mất liên lạc có vài tiếng đồng hồ thôi…
Tô Khuynh nói: "Không, cô ấy mà liên lạc với tôi, thì tôi sẽ lập tức gọi điện thoại cho anh ngay."
"Cảm ơn cô."
Thời Cẩn nói cảm ơn xong liền cúp điện thoại.
Tô Khuynh nhún vai: "Thời Cẩn điên mất rồi."
Tô Khuynh vừa dứt lời, điện thoại của Vũ Văn Xung Phong đặt trên bàn vang lên. Anh ta liếc nhìn số điện thoại trên màn hình, nói: "Ừm, đúng là điên rồi."
Tô Khuynh lắc ly rượu vang của mình, chống cằm suy nghĩ: "Rốt cuộc Khương Cửu Sênh đi đâu nhỉ? Nếu cô ấy còn không ho he tiếng nào, thì anh chàng nhà cô ấy sẽ điên mất."
Vũ Văn Xung Phong vừa nhận cuộc gọi đã nói phủ đầu trước: "Tôi không biết đâu."
Mà biết thì thế nào?!
Để Thời Cẩn lo lắng một chút cũng tốt. Anh lo lắng rồi, phát điên rồi, thì cũng sẽ biết có những thứ không dễ gì mà có được.
Tô Khuynh nhìn ông chủ nhà mình với ánh mắt sâu xa. Cuộc điện thoại này chắc chắn là do Thời Cẩn gọi đến, thế nhưng mà… có vấn đề! Khương Cửu Sênh không phải dạng người sẽ tùy tiện chơi trò mất tích như thế, hẳn là có liên quan đến công việc, nhưng tên Vũ Văn kia là ông chủ thì không thể có chuyện không biết.
Tiệc rượu vẫn tiếp tục.
Đây là tiệc cưới lần hai của một nghệ sĩ có tên tuổi ở Thiên Vũ, mấy bàn xung quanh đều là nghệ sĩ của Công ty Truyền thông Thiên Vũ, cách đó một bàn là bàn của thực tập sinh. Đúng là nghé con không sợ cọp, tiệc cưới còn chưa được quá nửa, họ đã cầm ly rượu chạy sang mời rồi.
"Chào đàn anh Tô."
Đó là Minh Dao, nghệ sĩ do Mạc Băng dìu dắt. Tố chất của cô ta khá tốt, là đại diện cho đám người mới mà Thiên Vũ sẽ chú trọng bồi dưỡng. Mạc Băng giành được cho cô ta một chương trình truyền hình thực tế về hẹn hò yêu đương, mà người hợp tác với cô ta chính là Tô Khuynh.
Đây là sự sắp xếp của nội bộ, công ty muốn để "người cũ có kinh nghiệm" như Tô Khuynh dìu dắt người mới.
Tô Khuynh mỉm cười rất thoải mái phong lưu: "Nào nào nào, đàn em ngồi đây đi."
Minh Dao ngoan ngoãn ngồi xuống nói: "Đàn anh này," Cô ta rót một ly rượu, "Em mời anh một ly nhé. Trong buổi quay ngày mai, mong đàn anh giúp đỡ em nhiều hơn ạ."
Tô Khuynh khẽ lắc ly rượu trong tay, giọng nói uể oải, đáp: "Uống giao bôi nhé?" Đuôi mắt cô khẽ nhếch lên, vô cùng yêu nghiệt.
Minh Dao mỉm cười uống giao bôi với Tô Khuynh.
Trên bàn tiệc đối diện, cách một tấm thảm đỏ, Từ Thanh Cửu tức tối lườm một cái, làu bàu chửi: "Đồ lưu manh!"
Người đại diện Chu Lương ngồi bên cạnh không hiểu chuyện gì, bèn hỏi: "Cậu nói ai cơ?"
Từ Thanh Cửu nhìn chằm chằm sang bên bàn Tô Khuynh, trong mắt như hừng hực lửa cháy ngút trời.
Chu Lương cũng nhìn sang, rất bình thản nói: "Có gì lạ đâu nhỉ, Tô Khuynh phát triển theo hình tượng badboy mà." Kể cũng lạ thật, ấy thế mà các fan nữ cứ cuồng cả lên, trai càng hư thì lại càng thích.
Từ Thanh Cửu cầm dĩa xiên mạnh vào một miếng gà hấp Quảng Đông, tiếp tục làu bàu: "Lưu manh!"
Chu Lương không hiểu nổi: "Cậu kích động cái quái gì thế?" Anh ta hơi ngẫm nghĩ, thoáng nhìn sang phía đối diện, rồi chợt há hốc mồm ngạc nhiên: "Người mà cậu thích hẳn không phải là… hẳn không phải là Minh Dao đâu nhỉ?"
Từ Thanh Cửu làm như không nghe thấy, đột ngột đứng phắt dậy, sau đó đi sang bên phía đối diện thảm đỏ. Cậu ta tiếp tục đi thẳng theo hướng đó, rồi dừng lại, tức giận đùng đùng, nạt: "Tô Khuynh, cậu ra đây với tôi một chút."
Tô Khuynh đang mải cao hứng trêu ghẹo cô đàn em của mình, vẻ mặt như không muốn để ý đến cậu ta. Cô hỏi: "Có việc gì?"
Từ Thanh Cửu khẽ gắt gỏng: "Cậu ra đây một chút!"
Tô Khuynh lườm cậu ta một cái đầy bất nhã, sau đó đứng dậy rời khỏi bàn tiệc.
Chu Lương ở bàn đối diện nhìn mà cạn lời. Anh ta cũng không bình tĩnh nổi, vỗ đùi cái đét, trong lòng cũng cuống cả lên, "Mẹ kiếp, sao chơi lớn vậy!"
Anh ta cũng đứng bật dậy vội vàng đuổi theo.
Ở bên kia, Từ Thanh Cửu kéo Tô Khuynh ra sau vườn, xung quanh không một bóng người, càng đi càng vắng vẻ.
Tô Khuynh không chịu đi nữa, khó chịu hỏi: "Gọi tôi ra đây làm cái gì?"
Từ Thanh Cửu quay đầu nhìn cô, không nói gì, chỉ lẳng lặng nhìn cô chằm chằm.
Ánh mắt đó vô cùng kỳ quái, nó khiến cho Tô Khuynh cảm thấy toàn thân đều khó chịu bứt rứt. Cô lại thúc giục: "Nói đi chứ."
Từ Thanh Cửu tức điên người, mắng: "Cậu là cái đồ củ cải lăng nhăng!"
What?!
Tô Khuynh choáng váng không kịp hiểu chuyện gì xảy ra.
Câu nói này khiến cô có cảm giác như thể mình là một tay bạc bẽo phụ tình vậy. Cô bật cười, vòng hai tay trước ngực, hỏi vặn lại: "Tại sao tôi lại là củ cải lăng nhăng hả?"
Từ Thanh Cửu còn không biết lửa giận của mình từ đâu mà có, nghiến răng nghiến lợi chỉ trích: "Đã ăn trong bát còn nhìn trong mâm. Cậu quá là không biết xấu hổ!!!"
Lửa giận của cậu ta ta bốc lên cao ba trượng, giống như một chú chó săn xù lông lên vậy.
Tô Khuynh càng khó hiểu hơn, trong bát là ai?! Mà trong mâm là ai nữa?! Cô còn chưa kịp nghiền ngẫm rõ ràng logic của vấn đề này, thì Từ Thanh Cửu đã túm ngay lấy tay cô.
Cậu ta tức đến tái mặt, chất vấn: "Vòng tay mà tôi tặng cậu đâu? Sao cậu không đeo?"
Hỏi xong, vành tai cậu đỏ ửng lên, mắt đảo khắp nơi, mặt đầy vẻ gượng gạo xấu hổ.
Vừa rồi cậu ta còn hùng hổ như thể túm được ông chồng ngoại tình, chỉ muốn giết chết người ta cho xong, thế mà giờ lại xấu hổ ngượng ngùng như nàng dâu nhỏ vậy. Phong cách thay đổi nhanh như thế này, thật đúng là...
Tô Khuynh vẫn không thể hiểu được chuyện gì đang xảy ra: "Vì sao tôi phải đeo cái vòng ngớ ngẩn đó chứ?"
Từ Thanh Cửu nói như lẽ đương nhiên: "Vì cậu là con heo, trên chiếc vòng đó cũng có một con heo mà."
Tô Khuynh không còn biết phải nói gì.
Tay này bị mất cân bằng nội tiết hả?!
"Còn nữa, cậu tránh xa mấy cái cô nữ nghệ sĩ kia ra chút đi." Mặt Từ Thanh Cửu đầy vẻ chán ghét, trừng mắt nhìn Tô Khuynh bằng ánh mắt rất nóng bỏng, nói với vẻ rất hùng hồn, nghiễm nhiên: "Bớt gây họa cho người khác."
Tôi gây họa cho phạm vi tám trăm mét xung quanh cả họ nhà cậu đấy!!!
Tính tình nóng nảy của Tô Khuynh chợt tuôn trào, hất tay cậu ta ra, nói: "Ông muốn đánh chết cậu!!!"
Từ Thanh Cửu khẽ nhếch môi: "Đồ ngốc."
Tô Khuynh cứng họng vì tức.
Làm sao bây giờ, sắp không khống chế nổi sức mạnh hồng hoang trong cơ thể rồi.
Thấy Tô Khuynh sắp đến bên bờ bùng phát, Từ Thanh Cửu liền quay đầu bỏ đi. Vừa xoay người, khóe môi cậu không khỏi cong lên, thế nhưng ngẩng đầu lại nhìn thấy ngay người đại diện của mình đang đứng nhìn mình bằng ánh mắt đầy ẩn ý ở cách đó không xa.
"Làm sao?"
"Thanh Cửu, cậu thật thà khai báo ngay cho ông," Chu Lương nhìn chằm chằm vào mặt Từ Thanh Cửu, ánh mắt rất sắc bén, "Người mà cậu thích có phải Tô Khuynh không?!"
Nghe thấy anh ta hỏi vậy, Từ Thanh Cửu như có tật giật mình, vội quay đầu lại. Nhìn thấy Tô Khuynh đã tức tối bỏ đi, cậu ta mới thở phào một hơi, khẽ gắt lên: "Không phải!"
Đã nghiện còn ngại, giấu đầu lòi đuôi!
Sắc mặt Chu Lương như sụp đổ: "Thôi toi rồi!" Nghệ sĩ nhà mình lại bị tên yêu nghiệt Tô Khuynh kia bẻ cong mới chết chứ!
Từ Thanh Cửu sờ chiếc vòng trên cổ tay mình, trầm ngâm suy tư.
Chu Lương khuyên hết nước hết cái, nghiêm túc phản đối thẳng thừng: "Tôi nói cho cậu biết, cậu nghĩ cũng đừng có nghĩ đến chuyện đó!"
Đối phương lại như không hề nghe thấy vậy.
Chu Lương không bình tĩnh nổi nữa, vừa khuyên nhủ vừa răn đe, đanh mặt cảnh cáo: "Nếu cậu mà không bỏ ngay cái suy nghĩ điên rồ đó đi, thì không chờ ba cậu đánh gãy chân cậu đâu, tôi sẽ đập gãy chân cậu trước đấy."
Đang yên đang lành làm một thanh niên tài năng sáng sủa như thế, chơi gì không chơi, lại muốn đi chơi gay là sao?!
Từ Thanh Cửu nãy giờ không ho he tiếng nào lại chợt phản ứng rất mạnh: "Đã là thời đại nào rồi, sao tư tưởng của anh vẫn còn cổ hủ lạc hậu thế hả?!" Cậu ta nói xong lại khó chịu bồi thêm một câu, "Có nước còn cho phép kết hôn đồng tính rồi ấy chứ."
Ôi đ*ch mợ! Chu Lương há hốc mồm, không thể tin nổi: "Cậu còn tra cả đến chuyện kết hôn đồng tính rồi á?!" Thằng bé này toi hẳn rồi! Anh ta phải lý trí, phải thật lý trí! Không thể mất toi cả cuộc đời của một thanh niên năm tốt như thế được! Anh ta hít sâu một hơi, cố gắng bình tĩnh nói, "Tô Khuynh thì sao, cậu ta nghĩ thế nào?"
Nghe câu hỏi này, vẻ mặt Từ Thanh Cửu như tan vỡ.
Hóa ra là tình đơn phương à!
Chu Lương rất muốn ngẩng đầu cười ha hả một tràng, dây thần kinh đang căng như dây đàn cũng thả lỏng hơn: "Tôi đã bảo mà, cái tên badboy lăng nhăng Tô Khuynh đó, chắc chắn là trai thẳng một trăm phần trăm!"
Từ Thanh Cửu lạnh lùng nhìn Chu Lương.
Anh ta đắc ý nhưng vẫn không mất vẻ nghiêm nghị: "Cậu bỏ ngay cái suy nghĩ đó đi cho tôi nhờ!"
Từ Thanh Cửu không phục, hừ một tiếng rồi quay về bàn tiệc. Cậu uống hết một chai rượu vang, tự chuốc say chính mình.
Chu Lương không còn gì để nói.
Sau này, anh ta không chỉ phải đề phòng nghệ sĩ nhà anh ta qua lại với nữ nghệ sĩ khác, mà còn phải đề phòng cả chuyện nam nghệ sĩ khác cưa cẩm nghệ sĩ nhà anh ta à?! Làm người đại diện thật mệt quá đi mất, anh ta cảm thấy không thể yêu nghề nổi nữa.
Từ Giang Bắc bay tới Salton phải mất mười một tiếng đồng hồ. Lúc Khương Cửu Sênh xuống máy bay, ở Salton đang là ba giờ chiều, chênh lệch năm tiếng với Giang Bắc.
Mạc Băng đã đặt sẵn phòng khách sạn cho cô. Khương Cửu Sênh chỉ vừa đặt đồ xuống, Mạc Băng đã đi tới rồi.
"Cô chưa bật điện thoại à?"
Tay Khương Cửu Sênh đang cầm điện thoại di động của mình, cô ấn nút khởi động nhưng cũng không có phản ứng gì: "Hết pin mất rồi, em vừa cắm sạc."
Quả nhiên là vậy mà.
Mười một tiếng trên máy bay, bác sĩ Thời không liên lạc được với cô ấy, chắc sắp phát điên rồi.
Mạc Băng đưa điện thoại của mình cho Khương Cửu Sênh: "Tô Khuynh vừa tìm chị, gọi điện thoại sang máy chị này, cậu ấy nói là cô mau gọi điện thoại về cho bác sĩ Thời nhà cô đi."
Khương Cửu Sênh vội đón lấy, ấn một dãy số, bên kia nhanh chóng bắt máy.
"Cô Mạc, Sênh Sênh đâu..."
Vừa nghe thấy tiếng Thời Cẩn, Khương Cửu Sênh vội vàng nói: "Thời Cẩn, em đây!"
Đầu dây bên kia im lặng rất lâu, rất lâu.
Một lúc sau Thời Cẩn mới hỏi: "Sênh Sênh, em đi đâu rồi?"
Giọng nói của anh rất khàn, giống như dây cung đang căng chặt chợt buông lỏng ra, vừa mệt mỏi vừa uể oải. Thậm chí, cô còn có thể nghe ra được cảm xúc sợ hãi như tưởng mất đi mà có lại được của anh.
Khương Cửu Sênh xót xa nói: "Em đang ở Salton, em có việc đột xuất, bay mất mười một tiếng. Em vừa đến khách sạn xong." Sợ anh nghĩ lung tung, cô lại vội giải thích: "Em không có ý định giấu anh đâu. Em có để lại giấy cho anh mà, đặt trên bàn ăn ấy. Anh không nhìn thấy à?"
Thời Cẩn buồn bã nói: "Anh không…"
Khương Cửu Sênh nhận ra vẻ u sầu và bất lực trong giọng nói của anh: "Anh sao thế?"
Thời Cẩn thoáng im lặng một chút, rồi anh nói bằng giọng rất trầm: "Anh cứ nghĩ em sẽ không quay về nữa."
Giọng điệu của anh mang theo vẻ không chắc chắn, nơm nớp lo sợ.
Chắc hẳn là do mâu thuẫn tối hôm qua khiến anh lo lắng không yên như vậy. Khương Cửu Sênh dở khóc dở cười: "Sao anh lại ngốc thế cơ chứ."
Cô chỉ cần thời gian bình tâm lại chút thôi mà.
Khương Cửu Sênh đang nghĩ xem nên giải thích thế nào, thì Mạc Băng mở cửa cầm theo hộp cơm đi vào phòng. Cô ấy đặt nó xuống, ra hiệu cho Khương Cửu Sênh ăn cơm rồi đi ra ngoài.
Vì hai bên chênh lệch năm tiếng, nên hiện giờ chắc ở Giang Bắc đã gần tám giờ tối rồi.
Khương Cửu Sênh hỏi Thời Cẩn: "Anh vẫn chưa ăn cơm phải không?"
"Ừ."
Cô đoán có khi cả ngày hôm nay Thời Cẩn đều chưa ăn gì, bèn giục anh: "Anh đi ăn cơm trước đi, sau mười hai giờ em lại gọi lại cho anh."
Thời Cẩn không đồng ý, hơi bướng bỉnh nói: "Đừng cúp điện thoại, anh muốn nghe tiếng của em."
Khương Cửu Sênh kiên nhẫn tỉ tê: "Đây là điện thoại của chị Mạc Băng mà." Sợ Thời Cẩn nghĩ lung tung, cô lại nói thêm: "Anh chờ em một chút, em bật máy tính lên nhé."
Thời Cẩn đồng ý rồi cúp máy. Lông mày của anh nhíu chặt lại, đứng yên đó một lúc rồi mới bấm máy gọi đến một dãy số: "Đặt giúp tôi một vé máy bay đến Salton, sớm nhất có thể."
Đầu dây bên kia vừa nhận được lệnh, liền vội vàng đi lo liệu ngay.
Thời Cẩn ngồi xuống bật máy tính, chờ Khương Cửu Sênh gọi tới. Trong lúc vô tình cúi đầu, anh lại nhìn thấy một mảnh giấy có chữ viết ở trong thùng rác. Anh nhặt nó lên, đọc xong nội dung trên giấy, Thời Cẩn đứng dậy, bước ra ngoài ban công: "Ra đây!"
Gần như ngay lập tức, Khương Bác Mỹ run lập cập bò từ trong ổ chó của mình ra, rũ lông kêu: "Oẳng..."
Thời Cẩn lạnh lùng nói: "Tự đi ra cửa ngồi, đừng để tao nhìn thấy mày nữa."
Nó vội co giò chạy biến đi. Nó cũng chẳng hề muốn nhìn thấy ba Thời đâu, quá đáng sợ!!!
Đến ngày hôm nay, thì cô không nhìn thấu được nữa.
Thời Cẩn đã từng hỏi cô, có phải là bất luận anh biến thành người như thế nào, cô cũng đều có thể chấp nhận được không? Về chuyện này, thì trước giờ cô chưa từng phải băn khoăn một lần. Thế nhưng, cô không thể nào không sợ hãi những điều không xác định mà cô không biết, thậm chí, còn có rất nhiều biến số mà cô hoàn toàn chưa hề hay biết nữa.
Đến bây giờ, cô không còn dám sơ suất, chỉ sợ đi một bước nhầm một bước… Lúc đó, thì không chỉ cô, mà cả Thời Cẩn cũng sẽ không có kết quả gì tốt lành. Cô cần phải biết được giới hạn của Thời Cẩn là ở đâu, và điều cô cần biết hơn đó là, cô phải làm thế nào để cố sống cố chết giữ lấy nó.
Vì đó là Thời Cẩn, nên mỗi một bước của cô, đều không thể bước nhầm.
"Sênh Sênh..."
Khương Cửu Sênh ngắt lời anh, cố gắng ép mình phải bình tĩnh, lý trí: "Anh cho em chút thời gian, để em bình tĩnh lại một chút được không?"
Thời Cẩn im lặng đứng trước mặt cô, không dám tiến thêm một bước nào, đến hít thở cũng vô cùng thận trọng.
Cô trầm ngâm rất lâu sau mới hỏi: "Thời Cẩn, những chuyện 'thần bí' kia, là do anh làm phải không?"
Thời Cẩn đáp không chút do dự: "Đúng thế."
Quả nhiên, ẩn dưới vẻ hào hoa lịch lãm, là một Thời Cẩn rất khác, một nhân cách mà cô chưa hề biết.
"Đầu em đang rối loạn quá, em cần bình tĩnh một chút." Khương Cửu Sênh hỏi, "Anh cho em một bao thuốc được không?" Thuốc của cô đều ở chỗ Thời Cẩn hết, đã rất lâu rồi cô không bị phiền não, hoảng loạn như thế này.
Thời Cẩn chỉ thoáng do dự một chút rồi lập tức đi lấy bao thuốc và bật lửa, đưa cho cô.
Khương Cửu Sênh đón lấy: "Anh ngủ sớm đi."
Cô vẫn kiễng chân hôn lên má anh một cái, muốn thử an ủi anh.
Thời Cẩn cứng người không cựa quậy: "Sênh Sênh," Anh nhìn cô bằng ánh mắt quyến luyến, si mê, có chút nghi hoặc và bất an lo lắng. Giọng nói của anh rất trầm thấp, vừa yếu ớt vừa mệt mỏi, khe khẽ nói: "Đừng bỏ rơi anh."
Cô không nói gì, lẳng lặng kéo tay Thời Cẩn, rồi hôn anh.
Anh chỉ ngoan ngoãn hé miệng để cô hôn, không dám làm gì khác.
Khương Cửu Sênh cầm bao thuốc quay về phòng.
Đèn phòng khách đã tắt, Thời Cẩn vẫn đứng mãi ở cửa cho đến tận lúc trời sáng.
Ngày hôm sau, gió nhè nhẹ thổi, mây lững lờ trôi, ngoài cửa sổ, bầu trời trong veo, xanh thăm thẳm. Chưa đến tám giờ, trợ lý bác sĩ Tiêu Dật đã gọi điện thoại tới.
"Bác sĩ Thời."
Thời Cẩn lạnh nhạt đáp: "Ừm."
Giọng nói khàn đặc nghe rất mệt mỏi, giống như không được nghỉ ngơi đủ vậy. Tiêu Dật cũng không suy nghĩ nhiều được như vậy, vội vàng nói: "Có ca bệnh khẩn cấp." Cậu hít sâu một hơi, rồi lại cuống quýt nói tiếp, "Tình hình rất nguy cấp, có lẽ cần phải phẫu thuật ngay, tình huống cụ thể tôi đã gửi qua email cho anh rồi."
Thời Cẩn không nói nhiều, lập tức cúp máy. Sau khi đọc kĩ tình hình ca bệnh, anh mới gọi lại: "Nửa tiếng nữa tôi sẽ tới nơi, chuẩn bị phòng mổ."
Tiêu Dật hiểu ý ngay.
Sau khi cúp điện thoại, Thời Cẩn bước tới cửa phòng Khương Cửu Sênh, đưa tay lên định gõ cửa, nhưng chần chừ một lúc lâu, anh lại hạ tay xuống.
Tám rưỡi, điện thoại di động đặt trên mặt tủ đầu giường của Khương Cửu Sênh vang lên.
Cô khẽ day thái dương hơi đau buốt, cầm điện thoại lên nhìn xem ai gọi.
Là Mạc Băng! Cô ấn nhận cuộc gọi, bật loa ngoài rồi đặt lên gối, tiếp tục vùi mình trong chăn.
"Sênh Sênh."
Khương Cửu Sênh lầm bầm đáp lại: "Vâng?"
Giọng nói nghe vừa nhừa nhựa vừa mệt mỏi. Mạc Băng lại hỏi: "Cô vẫn chưa dậy à?"
Khương Cửu Sênh vâng một tiếng nữa, hắng giọng vài tiếng nhưng vẫn hơi khàn như cũ: "Đêm qua em mất ngủ, vừa mới ngủ thôi."
"Chẳng phải vị bác sĩ Thời nhà cô đã chữa khỏi bệnh mất ngủ cho cô rồi sao?" Cô nhớ là nghệ sĩ nhà cô đã từng nói, Thời Cẩn còn có tác dụng hơn cả thuốc an thần mà.
Khương Cửu Sênh chỉ nói: "Có một số chuyện cần phải suy nghĩ cho rõ ràng thôi."
Mạc Băng không hỏi thêm nữa, nói lái sang chuyện chính: "Cô đừng ngủ nữa, dậy ngay đi." Cô ấy giải thích đơn giản, "Một tiếng nữa máy bay tư nhân của Burnell sẽ bay đến Salton, chúng ta cũng đi cùng. Giờ chị đang trên đường đến Ngự Cảnh Ngân Loan đón cô, cho cô nửa tiếng để sửa soạn."
Không sớm không muộn, lại đúng vào lúc này.
Khương Cửu Sênh cố thử thương lượng: "Nhất định phải đi ngay bây giờ sao? Có thể thay đổi kỳ khác không?"
"Sênh Sênh," Mạc Băng thấy rất buồn cười, "Cô có biết có bao nhiêu người xếp hàng chờ DINIR thay người đại diện thương hiệu không?"
DINIR là thương hiệu chuyên sản xuất đồ xa xỉ phẩm, có địa vị rất quan trọng trong giới thời trang Quốc tế. Từ xưa đến nay, người đại diện thương hiệu của họ, làm gì có ai không phải là người nổi tiếng khắp thế giới. Một miếng thịt thơm ngon như thế này, nếu như chưa đến lúc nuốt gọn được nó vào bụng, thì Mạc Băng sẽ không để mặc cho Khương Cửu Sênh mặc sức làm bừa.
Cúp điện thoại xong, đầu Khương Cửu Sênh vẫn rất váng vất.
Cô ngồi dậy, đi sang gõ cửa phòng Thời Cẩn trước, nhưng không có ai trả lời. Lúc này cô mới phát hiện anh thì không ở nhà, nhưng lại có để phần đồ ăn sáng cho cô trên bàn. Có một mảnh giấy để lại trên bàn ăn, là nét chữ của Thời Cẩn.
"Bệnh viện có ca mổ khẩn cấp, sau khi kết thúc anh sẽ quay về."
Ở một dòng khác, anh lại viết một câu.
"Sênh Sênh, em nhất định phải ăn bữa sáng nhé."
Tờ giấy A4 trắng phau, hàng chữ ngay ngắn chỉnh tề. Khương Cửu Sênh đọc đi đọc lại hai lần rồi mới đi rửa mặt thay quần áo.
Mạc Băng cho cô nửa tiếng, cô dùng mười lăm phút để ăn bữa sáng. Cũng may mà không có gì cần phải đặc biệt thu xếp, nên cô chỉ cầm vài bộ quần áo rồi kéo vali đi ra ngoài.
Cô viết thêm một dòng chữ trên tờ giấy mà Thời Cẩn ghi lại lời nhắn đó: "Em đi Salton chụp ảnh, chờ em về nhé."
Lạch cạch.
Cửa phòng đóng lại, không đến mười lăm phút, ánh mặt trời chiếu thẳng vào ổ chó trên ban công, Khương Bác Mỹ bò ra ngoài, người duỗi dài ra, lắc mông rũ lông, mũi khẽ khụt khịt. Nó ngửi thấy có mùi gì đó, là mùi cháo thịt nạc!
Nó nhảy vọt lên trên bàn, vì không để ý nên đầu va vào cái cốc, cốc đổ ra, sữa bò đựng trong cốc đổ ra khắp nơi.
Khương Bác Mỹ không còn gì để nói.
Nhớ lại con dao mổ của ba, nó đành ngoan ngoãn đi vào phòng bếp tha một chiếc khăn lông về, lau bàn sạch sẽ, nhân tiện ném luôn cả tờ giấy ướt đẫm sữa bò kia vào thùng rác.
Chín rưỡi, Khương Cửu Sênh đã ngồi trên máy bay. Từ sau khi đặt hành lý xuống, cô cứ cúi đầu bấm số suốt.
Mạc Băng quay lại nhìn cô hỏi: "Không gọi được à?"
Khương Cửu Sênh nhíu mày đáp: "Vâng."
"Chắc là vẫn đang mổ, không cầm được điện thoại theo. Lát nữa cô gọi sau đi."
Khương Cửu Sênh ừ một tiếng nhưng lại không để vào đầu, vẫn bấm gọi tiếp.
Mạc Băng cạn lời.
Dáng vẻ như vậy thực sự không có chút quyết đoán nào của một ca sĩ nhạc rock, cứ như thể bị hút mất hồn vậy. Quả là sắc đẹp làm mờ mắt người ta mà!
"Hai người cãi nhau à?" Mạc Băng nghĩ chắc hẳn không có khả năng này đâu nhỉ. Một cô cuồng chiều chồng, thêm một anh cuồng chiều vợ, làm sao mà cãi cọ cho được.
Khương Cửu Sênh cúi đầu, vừa tiếp tục ấn gọi, vừa trả lời với vẻ hoang mang, không chắc chắn: "Không cãi nhau, nhưng lúc em đi chưa kịp nói với anh ấy. Em lo anh ấy tìm em."
Mạc Băng lại một lần nữa không biết phải đáp lời như thế nào.
Đúng lúc này, tiếp viên hàng không trên máy bay bước tới, nhắc mọi người sắp đến giờ cất cảnh, phải tắt các thiết bị thu phát sóng đi.
Khương Cửu Sênh đành phải tắt máy, lông mày vẫn nhíu chặt, trong lòng cảm thấy không yên chút nào.
Bệnh viện Thiên Bắc.
Ca mổ của khoa Ngoại Tim mạch kết thúc lúc mười giờ, giờ đã là mười hai giờ trưa, đến giờ ăn cơm rồi, y tá Hứa và y tá Liễu ở phòng y tá cùng rủ nhau đi ăn cơm.
Y tá Liễu thuận miệng nhắc đến một chuyện: "Có phải nhà bác sĩ Thời có chuyện gì không?"
Y tá Hứa hỏi: "Chuyện gì cơ?"
"Tôi thấy sau khi ra khỏi phòng mổ, bác sĩ Thời cứ gọi điện thoại suốt, nhưng hình như không gọi được. Anh ấy lo lắng đến mức mắt đỏ cả lên, đập ầm ầm trong phòng làm việc, làm tôi sợ đến mức không dám bước chân vào nữa."
Y tá Hứa cười trêu ghẹo: "Chẳng lẽ cãi nhau với bạn gái à?"
"Chắc không phải đâu, Khương Cửu Sênh vừa nhìn đã thấy tốt tính rồi, làm gì đến mức khiến cho bác sĩ Thời lo tới phát điên như vậy được."
"Cũng không hẳn đâu. Bác sĩ Thời hơi căng thẳng thái quá về bạn gái, anh ấy có chút gì đó…" y tá Hứa nghĩ một chút, rồi kết luận, "Có chút thần hồn nát thần tính ấy."
"Thật không thể nhìn ra được, người như bác sĩ Thời mà đến lúc yêu đương lại như thể dốc cả tính mạng ra vậy." Y tá Liễu lại nói, "Cô chưa nhìn thấy dáng vẻ của bác sĩ Thời lúc đó thôi. Nói thật, ánh mắt của anh ấy đáng sợ lắm."
Giống như là… giống như là muốn giết người vậy.
Hiện giờ y tá Liễu chỉ nghĩ đến ánh mắt kia thôi mà nỗi khiếp sợ vẫn còn dâng trào trong lòng rồi. Nếu không phải chính mắt cô nhìn thấy, thì cô cũng không hề nghĩ được rằng một người nhã nhặn dịu dàng như bác sĩ Thời lại có lúc để cho cảm xúc mất kiểm soát như vậy.
Vừa ngồi xuống, Tiêu Dật của khoa Ngoại Tim mạch liền bê khay thức ăn đi tới.
"Phiền các cô giúp tôi sắp xếp để buổi chiều nay bác sĩ Thôi đến khám bệnh nhé."
Y tá Liễu hỏi: "Sao thế?" Hôm nay chẳng phải là lịch của bác sĩ Thời khám bệnh sao?
Tiêu Dật nói: "Bác sĩ Thời xin nghỉ."
Bác sĩ Thời mà xin nghỉ, thì cả cái khoa Ngoại Tim mạch không khác gì mất đi cột chống trời. Y tá Liễu vội hỏi: "Anh ấy xin nghỉ mấy ngày?"
"Anh ấy không nói."
"Vậy những ca mổ tiếp theo phải sắp xếp thế nào bây giờ?"
Tiêu Dật nhún vai, ra vẻ cậu ấy cũng chẳng biết gì hơn cả. Vừa rồi khi bác sĩ Thời cởi áo blouse rồi rời khỏi phòng làm việc, thân là trợ lý bác sĩ, cũng có hỏi vấn đề này rồi.
Lúc ấy, Thời Cẩn thậm chí còn không thèm ngước lên, đôi mắt âm u xám xịt. Anh nói: "Người khác sống hay chết thì có can hệ gì tới tôi đâu."
Vừa nghe câu đó, Tiêu Dật còn tưởng mình bị ảo giác nên nghe nhầm cơ. Cộng tác với Thời Cẩn hai năm nay, đây là lần đầu tiên phát hiện ra rằng, bản thân mình hoàn toàn không hề hiểu người đàn ông được mệnh danh là thần Phật của giới y học này một chút nào.
Bảy giờ tối, mặt trăng vừa ló dạng, cong cong treo trên bầu giời giống như nửa chiếc quạt xếp.
Tiếng chuông điện thoại vang lên, Tô Khuynh nhìn xuống màn hình hiển thị, tâm hồn như muốn vỡ nát… Cô ấn nhận cuộc gọi.
Thời Cẩn nói: "Cô Tô."
Có thể đừng ngang nhiên như vậy được không? Anh không thể giả vờ giả vịt gọi một câu "Anh Tô" sao?!
Tô Khuynh hít sâu một hơi: "Bác sĩ Thời, anh vừa mới điện thoại cho tôi mười phút trước xong." Mười phút gọi một cuộc, đây đã là cuộc gọi thứ bảy rồi.
Giọng điệu của Thời Cẩn có vẻ lo lắng rõ rệt, nhưng lại vẫn không hề mất đi phép lịch sự: "Xin lỗi, làm phiền cô quá." Anh hỏi, "Sênh Sênh đã liên lạc với cô chưa?"
Cuộc điện thoại trước, anh cũng đã hỏi câu hỏi này rồi, chắc hẳn là đang thực sự rất lo lắng.
Anh bác sĩ Thời bình thường nhìn có vẻ thâm sâu khó dò, lại không gì không thể không gì không biết này, mà cũng có lúc rối loạn không có phương pháp hay chừng mực như thế này à? Hiện giờ anh giống như một con ruồi mất đầu, chạy khắp nơi để hỏi thăm tin tức của Khương Cửu Sênh vậy.
Mà trên thực tế, họ cũng mới chỉ mất liên lạc có vài tiếng đồng hồ thôi…
Tô Khuynh nói: "Không, cô ấy mà liên lạc với tôi, thì tôi sẽ lập tức gọi điện thoại cho anh ngay."
"Cảm ơn cô."
Thời Cẩn nói cảm ơn xong liền cúp điện thoại.
Tô Khuynh nhún vai: "Thời Cẩn điên mất rồi."
Tô Khuynh vừa dứt lời, điện thoại của Vũ Văn Xung Phong đặt trên bàn vang lên. Anh ta liếc nhìn số điện thoại trên màn hình, nói: "Ừm, đúng là điên rồi."
Tô Khuynh lắc ly rượu vang của mình, chống cằm suy nghĩ: "Rốt cuộc Khương Cửu Sênh đi đâu nhỉ? Nếu cô ấy còn không ho he tiếng nào, thì anh chàng nhà cô ấy sẽ điên mất."
Vũ Văn Xung Phong vừa nhận cuộc gọi đã nói phủ đầu trước: "Tôi không biết đâu."
Mà biết thì thế nào?!
Để Thời Cẩn lo lắng một chút cũng tốt. Anh lo lắng rồi, phát điên rồi, thì cũng sẽ biết có những thứ không dễ gì mà có được.
Tô Khuynh nhìn ông chủ nhà mình với ánh mắt sâu xa. Cuộc điện thoại này chắc chắn là do Thời Cẩn gọi đến, thế nhưng mà… có vấn đề! Khương Cửu Sênh không phải dạng người sẽ tùy tiện chơi trò mất tích như thế, hẳn là có liên quan đến công việc, nhưng tên Vũ Văn kia là ông chủ thì không thể có chuyện không biết.
Tiệc rượu vẫn tiếp tục.
Đây là tiệc cưới lần hai của một nghệ sĩ có tên tuổi ở Thiên Vũ, mấy bàn xung quanh đều là nghệ sĩ của Công ty Truyền thông Thiên Vũ, cách đó một bàn là bàn của thực tập sinh. Đúng là nghé con không sợ cọp, tiệc cưới còn chưa được quá nửa, họ đã cầm ly rượu chạy sang mời rồi.
"Chào đàn anh Tô."
Đó là Minh Dao, nghệ sĩ do Mạc Băng dìu dắt. Tố chất của cô ta khá tốt, là đại diện cho đám người mới mà Thiên Vũ sẽ chú trọng bồi dưỡng. Mạc Băng giành được cho cô ta một chương trình truyền hình thực tế về hẹn hò yêu đương, mà người hợp tác với cô ta chính là Tô Khuynh.
Đây là sự sắp xếp của nội bộ, công ty muốn để "người cũ có kinh nghiệm" như Tô Khuynh dìu dắt người mới.
Tô Khuynh mỉm cười rất thoải mái phong lưu: "Nào nào nào, đàn em ngồi đây đi."
Minh Dao ngoan ngoãn ngồi xuống nói: "Đàn anh này," Cô ta rót một ly rượu, "Em mời anh một ly nhé. Trong buổi quay ngày mai, mong đàn anh giúp đỡ em nhiều hơn ạ."
Tô Khuynh khẽ lắc ly rượu trong tay, giọng nói uể oải, đáp: "Uống giao bôi nhé?" Đuôi mắt cô khẽ nhếch lên, vô cùng yêu nghiệt.
Minh Dao mỉm cười uống giao bôi với Tô Khuynh.
Trên bàn tiệc đối diện, cách một tấm thảm đỏ, Từ Thanh Cửu tức tối lườm một cái, làu bàu chửi: "Đồ lưu manh!"
Người đại diện Chu Lương ngồi bên cạnh không hiểu chuyện gì, bèn hỏi: "Cậu nói ai cơ?"
Từ Thanh Cửu nhìn chằm chằm sang bên bàn Tô Khuynh, trong mắt như hừng hực lửa cháy ngút trời.
Chu Lương cũng nhìn sang, rất bình thản nói: "Có gì lạ đâu nhỉ, Tô Khuynh phát triển theo hình tượng badboy mà." Kể cũng lạ thật, ấy thế mà các fan nữ cứ cuồng cả lên, trai càng hư thì lại càng thích.
Từ Thanh Cửu cầm dĩa xiên mạnh vào một miếng gà hấp Quảng Đông, tiếp tục làu bàu: "Lưu manh!"
Chu Lương không hiểu nổi: "Cậu kích động cái quái gì thế?" Anh ta hơi ngẫm nghĩ, thoáng nhìn sang phía đối diện, rồi chợt há hốc mồm ngạc nhiên: "Người mà cậu thích hẳn không phải là… hẳn không phải là Minh Dao đâu nhỉ?"
Từ Thanh Cửu làm như không nghe thấy, đột ngột đứng phắt dậy, sau đó đi sang bên phía đối diện thảm đỏ. Cậu ta tiếp tục đi thẳng theo hướng đó, rồi dừng lại, tức giận đùng đùng, nạt: "Tô Khuynh, cậu ra đây với tôi một chút."
Tô Khuynh đang mải cao hứng trêu ghẹo cô đàn em của mình, vẻ mặt như không muốn để ý đến cậu ta. Cô hỏi: "Có việc gì?"
Từ Thanh Cửu khẽ gắt gỏng: "Cậu ra đây một chút!"
Tô Khuynh lườm cậu ta một cái đầy bất nhã, sau đó đứng dậy rời khỏi bàn tiệc.
Chu Lương ở bàn đối diện nhìn mà cạn lời. Anh ta cũng không bình tĩnh nổi, vỗ đùi cái đét, trong lòng cũng cuống cả lên, "Mẹ kiếp, sao chơi lớn vậy!"
Anh ta cũng đứng bật dậy vội vàng đuổi theo.
Ở bên kia, Từ Thanh Cửu kéo Tô Khuynh ra sau vườn, xung quanh không một bóng người, càng đi càng vắng vẻ.
Tô Khuynh không chịu đi nữa, khó chịu hỏi: "Gọi tôi ra đây làm cái gì?"
Từ Thanh Cửu quay đầu nhìn cô, không nói gì, chỉ lẳng lặng nhìn cô chằm chằm.
Ánh mắt đó vô cùng kỳ quái, nó khiến cho Tô Khuynh cảm thấy toàn thân đều khó chịu bứt rứt. Cô lại thúc giục: "Nói đi chứ."
Từ Thanh Cửu tức điên người, mắng: "Cậu là cái đồ củ cải lăng nhăng!"
What?!
Tô Khuynh choáng váng không kịp hiểu chuyện gì xảy ra.
Câu nói này khiến cô có cảm giác như thể mình là một tay bạc bẽo phụ tình vậy. Cô bật cười, vòng hai tay trước ngực, hỏi vặn lại: "Tại sao tôi lại là củ cải lăng nhăng hả?"
Từ Thanh Cửu còn không biết lửa giận của mình từ đâu mà có, nghiến răng nghiến lợi chỉ trích: "Đã ăn trong bát còn nhìn trong mâm. Cậu quá là không biết xấu hổ!!!"
Lửa giận của cậu ta ta bốc lên cao ba trượng, giống như một chú chó săn xù lông lên vậy.
Tô Khuynh càng khó hiểu hơn, trong bát là ai?! Mà trong mâm là ai nữa?! Cô còn chưa kịp nghiền ngẫm rõ ràng logic của vấn đề này, thì Từ Thanh Cửu đã túm ngay lấy tay cô.
Cậu ta tức đến tái mặt, chất vấn: "Vòng tay mà tôi tặng cậu đâu? Sao cậu không đeo?"
Hỏi xong, vành tai cậu đỏ ửng lên, mắt đảo khắp nơi, mặt đầy vẻ gượng gạo xấu hổ.
Vừa rồi cậu ta còn hùng hổ như thể túm được ông chồng ngoại tình, chỉ muốn giết chết người ta cho xong, thế mà giờ lại xấu hổ ngượng ngùng như nàng dâu nhỏ vậy. Phong cách thay đổi nhanh như thế này, thật đúng là...
Tô Khuynh vẫn không thể hiểu được chuyện gì đang xảy ra: "Vì sao tôi phải đeo cái vòng ngớ ngẩn đó chứ?"
Từ Thanh Cửu nói như lẽ đương nhiên: "Vì cậu là con heo, trên chiếc vòng đó cũng có một con heo mà."
Tô Khuynh không còn biết phải nói gì.
Tay này bị mất cân bằng nội tiết hả?!
"Còn nữa, cậu tránh xa mấy cái cô nữ nghệ sĩ kia ra chút đi." Mặt Từ Thanh Cửu đầy vẻ chán ghét, trừng mắt nhìn Tô Khuynh bằng ánh mắt rất nóng bỏng, nói với vẻ rất hùng hồn, nghiễm nhiên: "Bớt gây họa cho người khác."
Tôi gây họa cho phạm vi tám trăm mét xung quanh cả họ nhà cậu đấy!!!
Tính tình nóng nảy của Tô Khuynh chợt tuôn trào, hất tay cậu ta ra, nói: "Ông muốn đánh chết cậu!!!"
Từ Thanh Cửu khẽ nhếch môi: "Đồ ngốc."
Tô Khuynh cứng họng vì tức.
Làm sao bây giờ, sắp không khống chế nổi sức mạnh hồng hoang trong cơ thể rồi.
Thấy Tô Khuynh sắp đến bên bờ bùng phát, Từ Thanh Cửu liền quay đầu bỏ đi. Vừa xoay người, khóe môi cậu không khỏi cong lên, thế nhưng ngẩng đầu lại nhìn thấy ngay người đại diện của mình đang đứng nhìn mình bằng ánh mắt đầy ẩn ý ở cách đó không xa.
"Làm sao?"
"Thanh Cửu, cậu thật thà khai báo ngay cho ông," Chu Lương nhìn chằm chằm vào mặt Từ Thanh Cửu, ánh mắt rất sắc bén, "Người mà cậu thích có phải Tô Khuynh không?!"
Nghe thấy anh ta hỏi vậy, Từ Thanh Cửu như có tật giật mình, vội quay đầu lại. Nhìn thấy Tô Khuynh đã tức tối bỏ đi, cậu ta mới thở phào một hơi, khẽ gắt lên: "Không phải!"
Đã nghiện còn ngại, giấu đầu lòi đuôi!
Sắc mặt Chu Lương như sụp đổ: "Thôi toi rồi!" Nghệ sĩ nhà mình lại bị tên yêu nghiệt Tô Khuynh kia bẻ cong mới chết chứ!
Từ Thanh Cửu sờ chiếc vòng trên cổ tay mình, trầm ngâm suy tư.
Chu Lương khuyên hết nước hết cái, nghiêm túc phản đối thẳng thừng: "Tôi nói cho cậu biết, cậu nghĩ cũng đừng có nghĩ đến chuyện đó!"
Đối phương lại như không hề nghe thấy vậy.
Chu Lương không bình tĩnh nổi nữa, vừa khuyên nhủ vừa răn đe, đanh mặt cảnh cáo: "Nếu cậu mà không bỏ ngay cái suy nghĩ điên rồ đó đi, thì không chờ ba cậu đánh gãy chân cậu đâu, tôi sẽ đập gãy chân cậu trước đấy."
Đang yên đang lành làm một thanh niên tài năng sáng sủa như thế, chơi gì không chơi, lại muốn đi chơi gay là sao?!
Từ Thanh Cửu nãy giờ không ho he tiếng nào lại chợt phản ứng rất mạnh: "Đã là thời đại nào rồi, sao tư tưởng của anh vẫn còn cổ hủ lạc hậu thế hả?!" Cậu ta nói xong lại khó chịu bồi thêm một câu, "Có nước còn cho phép kết hôn đồng tính rồi ấy chứ."
Ôi đ*ch mợ! Chu Lương há hốc mồm, không thể tin nổi: "Cậu còn tra cả đến chuyện kết hôn đồng tính rồi á?!" Thằng bé này toi hẳn rồi! Anh ta phải lý trí, phải thật lý trí! Không thể mất toi cả cuộc đời của một thanh niên năm tốt như thế được! Anh ta hít sâu một hơi, cố gắng bình tĩnh nói, "Tô Khuynh thì sao, cậu ta nghĩ thế nào?"
Nghe câu hỏi này, vẻ mặt Từ Thanh Cửu như tan vỡ.
Hóa ra là tình đơn phương à!
Chu Lương rất muốn ngẩng đầu cười ha hả một tràng, dây thần kinh đang căng như dây đàn cũng thả lỏng hơn: "Tôi đã bảo mà, cái tên badboy lăng nhăng Tô Khuynh đó, chắc chắn là trai thẳng một trăm phần trăm!"
Từ Thanh Cửu lạnh lùng nhìn Chu Lương.
Anh ta đắc ý nhưng vẫn không mất vẻ nghiêm nghị: "Cậu bỏ ngay cái suy nghĩ đó đi cho tôi nhờ!"
Từ Thanh Cửu không phục, hừ một tiếng rồi quay về bàn tiệc. Cậu uống hết một chai rượu vang, tự chuốc say chính mình.
Chu Lương không còn gì để nói.
Sau này, anh ta không chỉ phải đề phòng nghệ sĩ nhà anh ta qua lại với nữ nghệ sĩ khác, mà còn phải đề phòng cả chuyện nam nghệ sĩ khác cưa cẩm nghệ sĩ nhà anh ta à?! Làm người đại diện thật mệt quá đi mất, anh ta cảm thấy không thể yêu nghề nổi nữa.
Từ Giang Bắc bay tới Salton phải mất mười một tiếng đồng hồ. Lúc Khương Cửu Sênh xuống máy bay, ở Salton đang là ba giờ chiều, chênh lệch năm tiếng với Giang Bắc.
Mạc Băng đã đặt sẵn phòng khách sạn cho cô. Khương Cửu Sênh chỉ vừa đặt đồ xuống, Mạc Băng đã đi tới rồi.
"Cô chưa bật điện thoại à?"
Tay Khương Cửu Sênh đang cầm điện thoại di động của mình, cô ấn nút khởi động nhưng cũng không có phản ứng gì: "Hết pin mất rồi, em vừa cắm sạc."
Quả nhiên là vậy mà.
Mười một tiếng trên máy bay, bác sĩ Thời không liên lạc được với cô ấy, chắc sắp phát điên rồi.
Mạc Băng đưa điện thoại của mình cho Khương Cửu Sênh: "Tô Khuynh vừa tìm chị, gọi điện thoại sang máy chị này, cậu ấy nói là cô mau gọi điện thoại về cho bác sĩ Thời nhà cô đi."
Khương Cửu Sênh vội đón lấy, ấn một dãy số, bên kia nhanh chóng bắt máy.
"Cô Mạc, Sênh Sênh đâu..."
Vừa nghe thấy tiếng Thời Cẩn, Khương Cửu Sênh vội vàng nói: "Thời Cẩn, em đây!"
Đầu dây bên kia im lặng rất lâu, rất lâu.
Một lúc sau Thời Cẩn mới hỏi: "Sênh Sênh, em đi đâu rồi?"
Giọng nói của anh rất khàn, giống như dây cung đang căng chặt chợt buông lỏng ra, vừa mệt mỏi vừa uể oải. Thậm chí, cô còn có thể nghe ra được cảm xúc sợ hãi như tưởng mất đi mà có lại được của anh.
Khương Cửu Sênh xót xa nói: "Em đang ở Salton, em có việc đột xuất, bay mất mười một tiếng. Em vừa đến khách sạn xong." Sợ anh nghĩ lung tung, cô lại vội giải thích: "Em không có ý định giấu anh đâu. Em có để lại giấy cho anh mà, đặt trên bàn ăn ấy. Anh không nhìn thấy à?"
Thời Cẩn buồn bã nói: "Anh không…"
Khương Cửu Sênh nhận ra vẻ u sầu và bất lực trong giọng nói của anh: "Anh sao thế?"
Thời Cẩn thoáng im lặng một chút, rồi anh nói bằng giọng rất trầm: "Anh cứ nghĩ em sẽ không quay về nữa."
Giọng điệu của anh mang theo vẻ không chắc chắn, nơm nớp lo sợ.
Chắc hẳn là do mâu thuẫn tối hôm qua khiến anh lo lắng không yên như vậy. Khương Cửu Sênh dở khóc dở cười: "Sao anh lại ngốc thế cơ chứ."
Cô chỉ cần thời gian bình tâm lại chút thôi mà.
Khương Cửu Sênh đang nghĩ xem nên giải thích thế nào, thì Mạc Băng mở cửa cầm theo hộp cơm đi vào phòng. Cô ấy đặt nó xuống, ra hiệu cho Khương Cửu Sênh ăn cơm rồi đi ra ngoài.
Vì hai bên chênh lệch năm tiếng, nên hiện giờ chắc ở Giang Bắc đã gần tám giờ tối rồi.
Khương Cửu Sênh hỏi Thời Cẩn: "Anh vẫn chưa ăn cơm phải không?"
"Ừ."
Cô đoán có khi cả ngày hôm nay Thời Cẩn đều chưa ăn gì, bèn giục anh: "Anh đi ăn cơm trước đi, sau mười hai giờ em lại gọi lại cho anh."
Thời Cẩn không đồng ý, hơi bướng bỉnh nói: "Đừng cúp điện thoại, anh muốn nghe tiếng của em."
Khương Cửu Sênh kiên nhẫn tỉ tê: "Đây là điện thoại của chị Mạc Băng mà." Sợ Thời Cẩn nghĩ lung tung, cô lại nói thêm: "Anh chờ em một chút, em bật máy tính lên nhé."
Thời Cẩn đồng ý rồi cúp máy. Lông mày của anh nhíu chặt lại, đứng yên đó một lúc rồi mới bấm máy gọi đến một dãy số: "Đặt giúp tôi một vé máy bay đến Salton, sớm nhất có thể."
Đầu dây bên kia vừa nhận được lệnh, liền vội vàng đi lo liệu ngay.
Thời Cẩn ngồi xuống bật máy tính, chờ Khương Cửu Sênh gọi tới. Trong lúc vô tình cúi đầu, anh lại nhìn thấy một mảnh giấy có chữ viết ở trong thùng rác. Anh nhặt nó lên, đọc xong nội dung trên giấy, Thời Cẩn đứng dậy, bước ra ngoài ban công: "Ra đây!"
Gần như ngay lập tức, Khương Bác Mỹ run lập cập bò từ trong ổ chó của mình ra, rũ lông kêu: "Oẳng..."
Thời Cẩn lạnh lùng nói: "Tự đi ra cửa ngồi, đừng để tao nhìn thấy mày nữa."
Nó vội co giò chạy biến đi. Nó cũng chẳng hề muốn nhìn thấy ba Thời đâu, quá đáng sợ!!!
Danh sách chương