Người ta thường nói, món đồ mình luôn muốn đến khi có được, lại phát hiện thì ra khao khát của ta với nó bất quá chỉ có thế, đồ vật là vậy, con người, cũng chẳng khác là bao. Nhưng Diệp Thu lại cảm thấy, cô thuộc vùng ngoại lệ, Lâm Thu Diệp càng gần cô, khát vọng nơi cô sao lại càng mãnh liệt?

Lâm Thu Diệp không phải người dông dài, nếu đã đáp ứng yêu cầu quen Diệp Thu, chỗ ở tự nhiên cũng sẽ dời từ quán rượu sang nhà Diệp Thu. Diệp Thu hớn hở vui mừng giúp đỡ chuyển nhà, đến chiều, tài sản chẳng nhiều của Lâm Thu Diệp cũng được chuyển xong, Lâm Thu Diệp chính thức vào ở nhà Diệp Thu.

Nhà Diệp Thu phải nói là lớn một cách khoa trương, ai lần đầu đến chơi phỏng chừng lạc đường luôn cũng không biết chừng, theo cách nói của Lâm Thu Diệp.

"Nhà em để chơi năm mười thích hợp đấy."

Nhớ tới Thu Đồng còn bé rất thích chơi năm mười với cô, nhưng Thu Đồng lại không giống những đứa trẻ còn lại, người ta đều nấp ở nơi bí ẩn khó tìm nhất, Lâm Thu Đồng cho tới nay vẫn luôn trốn ở nơi dễ dàng tìm được, người ta thì muốn nấp thật kỹ, Lâm Thu Đồng thì luôn cố gắng để lại dấu vết, cứ như sợ sẽ không tìm được cô bé.

"Đồng Đồng, con nấp như thế, mẹ chẳng mấy chốc tìm ra con rồi, con chơi năm mười với các bạn luôn chơi như thế sao?"

Lâm Thu Diệp liên tục nhiều lần liền phát hiện ra vấn đề, cứ nghĩ trí thông minh của con có vấn đề.

Lâm Thu Đồng cúi đầu, đá mũi chân xuống đất, không nói tiếng nào. Lâm Thu Diệp nửa ngồi xuống, sờ gương mặt nhỏ nhắn của Lâm Thu Đồng, cười hỏi.

"Đồng Đồng nói mẹ nghe, tại sao chơi năm mười, lại để bị tóm dễ dàng như vậy?"

Chơi như vậy còn gì là thú vị.

"Mẹ, ẵm con."

Cuối cùng Lâm Thu Đồng cũng không nói lý do, mỗi lần đụng phải câu hỏi không muốn trả lời, bé con đều dùng chiêu này, làm nũng đòi mẹ ẵm. Lâm Thu Đồng từ nhỏ đã bắt đầu triển lộ sắc đẹp, từ khi bắt đầu nhập học bé con luôn phát hiện người khác hay nhìn chằm chằm mình, ban đầu còn nghĩ mình đã làm gì sai, nhưng sau đó có người bạn nhỏ đặc biệt thích sờ bé con, còn nói.

"Cậu xinh đẹp thật ấy, cậu muốn qua chơi nhà tớ không?"

Lâm Thu Đồng ghét nhất loại cảm giác đó, bị người ta nhìn chằm chằm rồi sờ mó lung tung, cho nên, bé con luôn thích nấp.

Lâm Thu Đồng làm nũng cực kỳ dễ thương, hiếm khi Lâm Thu Diệp chống đỡ được, cho nên mỗi lần Lâm Thu Đồng dùng chiêu này, Lâm Thu Diệp đều trúng chiêu. Lâm Thu Diệp nghĩ tới đây, trong lòng đột nhiên rất nhớ con gái, nhưng nhớ cũng chỉ là nhớ, cũng không thể làm được gì.

Lâm Thu Diệp là người nghiêm túc, đặc biệt những lúc làm việc, thường xuyên không nghe thấy tất cả mọi thứ xung quanh, Diệp Thu chẳng mấy chốc bị đày vào lãnh cung. Diệp Thu phát hiện Lâm Thu Diệp rất thực tế, hơn nữa còn nói được làm được, cô ấy nói không thích mình, thì đối đãi mình quả thật cực kỳ lãnh cảm, ngoại trừ những lúc cầu cạnh, còn lại đều không chủ động tìm mình. Rõ ràng ở chung một nhà, các cô lại có khi cả ngày cũng không thấy mặt mũi nhau, lần đầu tiên Diệp Thu ghét việc có căn nhà lớn như thế.

Mới đầu Diệp Thu còn hào hứng luôn tìm tới phòng ngủ Lâm Thu Diệp, nhưng cô ấy luôn bận công chuyện dáng vẻ một bộ đừng có quấy rầy. Đối với người thường xuyên bận bịu cả đêm như thế, Diệp Thu cũng đành xin lỗi đã quấy rầy người ta, luôn cảm thấy Lâm Thu Diệp bận chuyện chính sự, còn mình mỗi lần tìm người ta, đều chỉ muốn ôm ôm, hôn hôn, cũng không phải chuyện chính. Cho nên, Diệp Thu bắt đầu khắc chế, nhưng thật sự không nhịn được vẫn tới muốn ôm hôn.

Còn một nguyên nhân khác khiến Diệp Thu cũng không thể trách cứ Lâm Thu Diệp: Mỗi lần cô vào phòng tìm người, Lâm Thu Diệp đều không lộ rõ cự tuyệt với cô, luôn nói.

"Nếu em muốn ôm cứ việc ôm, muốn hôn cứ việc hôn, đều được không sao."

Lúc này Diệp Thu sẽ ôm lấy Lâm Thu Diệp, môi cũng tìm lấy môi Lâm Thu Diệp. Không thể không nói, hôn môi Lâm Thu Diệp là một loại cảm giác cực kỳ hưởng thụ, cô ấy có thể ôn nhu, cũng có thể rất mãnh liệt, nhưng dù là gì cũng đều mang lại cho cô cảm giác rất thoải mái, Diệp Thu liền càng lúc càng thích gần gũi Lâm Thu Diệp, nhưng hôn rồi cũng tới lúc hết.

"Hôn lâu rồi, em không biết mệt sao?"

Mỗi lần đều là Lâm Thu Diệp chủ động tách ra, đối với việc thích hôn của Diệp Thu cô rất không hiểu, mỗi lần đều hôn tới mức tê lưỡi.

Diệp Thu nhìn người trước mặt thật sâu, rõ ràng người đang ở ngay trước mắt, nhưng linh hồn lại như ở chỗ nao xa xăm, lần nào hôn Diệp Thu cũng như sóng biển dâng trào, mà Lâm Thu Diệp lại bình thản như nước. Đây mới là điểm khiến Diệp Thu cảm thấy bị đánh bại, thì ra Lâm Thu Diệp thật sự không thích cô dù chỉ một chút.

Hôm nay, Diệp Thu từ quán rượu về không lập tức tới gõ cửa phòng Lâm Thu Diệp, không cần đoán cũng biết cô ấy lại bận bịu, Diệp Thu vào bếp nấu chút đồ ăn bưng vào. Lâm Thu Diệp bận rộn rất tập trung, ngay cả Diệp Thu bước vào cũng không biết.

Lòng thù hận của Lâm Thu Diệp rất sâu, phỏng chừng ngày nào cũng chỉ nghĩ đến thù hận, Diệp Thu nghĩ vậy, đặt thức ăn lên bàn.

"Ăn chút gì đi, hận thù cũng không phải chuyện ngày một ngày hai."

Lúc này Lâm Thu Diệp mới ngẩng đầu, mới chú ý thấy người trước mắt, rất không vui, hình như từ khi về ở chung với nhau, đứa nhỏ này rất ít cười.

"Cảm ơn em."

Diệp Thu bất lực cong nhẹ khóe môi, không nói gì thêm, Lâm Thu Diệp cũng không ăn, lại hỏi.

"Có phải hối hận vì đã quen tôi không?"

Diệp Thu cúi đầu lắc lắc, có gì mà hối hận, trên cơ bản các cô đâu có gọi là quen, cô chẳng qua chỉ là công cụ báo thù của Lâm Thu Diệp, đáng buồn thay, dù cô đã rõ chân tướng mồn một, nhưng vẫn không nỡ rời đi.

Thật ra, chỉ cần lúc Lâm Thu Diệp nói cần tiền cô không cho, hoặc nói cần mạng lưới giao thiệp cô liền không liên hệ, thì vở kịch buồn cười này sẽ tùy thời kết thúc. Nhưng Diệp Thu vẫn không thể nói thành lời, dù biết Lâm Thu Diệp không yêu cô, nhưng vẫn nuôi hy vọng Lâm Thu Diệp ở lại bên cạnh mình. Bởi vì mỗi lần cô về nhà muộn, ngửa đầu sẽ liền thấy ánh đèn sáng, minh chứng cho việc luôn có người đợi cô về... Mà có lẽ, cũng chẳng phải đợi cô, Diệp Thu chua xót nghĩ. Thật ra, vẫn chỉ mình cô là nghĩ vậy, tự lừa mình dối người nữa làm chi, Diệp Thu cười khổ.

Gương mặt bi ai của Diệp Thu được Lâm Thu Diệp bưng lên, bờ môi liền bao trùm lấy, giống như mọi lần, mỗi khi cô làm giúp Lâm Thu Diệp việc gì, cô ấy đều dùng cách này để cảm ơn, ngay cả nụ hôn cũng biến thành phương thức để giao dịch. Diệp Thu gần như chìm đắm trong ôn nhu của Lâm Thu Diệp, nhưng, bộ óc bỗng dưng thoáng qua suy nghĩ: Lâm Thu Diệp chẳng qua chỉ đang thực hiện giao dịch với mình, đợi chị ấy báo thù xong, sẽ hoàn toàn rời đi, còn bây giờ chẳng qua hôn chỉ để cảm ơn, không có lấy một tia tình cảm. Nghĩ tới đây, Diệp Thu bỗng đẩy Lâm Thu Diệp ra, gào thét.

"Lâm Thu Diệp! Chị biết xấu hổ không vậy?"

Tại sao? Tại sao có thể làm thế với một người mà mình không hề yêu? Rõ ràng đây là chuyện giữa hai người yêu nhau nên làm cơ mà!

Lâm Thu Diệp nhìn thẳng vào gương mặt tức giận của Diệp Thu, và đôi mắt ngùn ngụt lửa giận của cô ấy, trấn định nói.

"Em chính là hối hận?"

Sắc mặt Diệp Thu càng trở nên khó xem, mà nét lạnh lùng trên gương mặt Lâm Thu Diệp vẫn không hề thay đổi, cảm thấy mình thật sự như một đứa hề.

Diệp Thu không có bất kỳ câu trả lời nào, có lẽ đây chính là lời ngầm đồng ý, Lâm Thu Diệp nhấp mím môi, giữa hai mi mắt hiện lên một tia phiền não, đôi mi thanh tú hơi nhíu lại, khóe môi tựa như đang muốn nói gì đó. Diệp Thu hy vọng Lâm Thu Diệp có thể mở miệng nói chuyện dù là gì cũng được, để lòng cô không còn thấy đau như vậy, cuối cùng Lâm Thu Diệp thở dài, im lặng tắt laptop, bắt đầu thu dọn đồ đạc.

Diệp Thu cuống cuồng, sắc mặt bộc phát khó coi, cả giận nói.

"Lâm Thu Diệp, chị đang làm gì vậy?"

Cô đã làm sai điều gì? Cô có nói gì đâu, đây cũng xem như là làm sai sao? Lâm Thu Diệp cũng không trả lời, chỉ thu dọn quần áo xếp ngay ngắn chồng lên nhau. Diệp Thu tiến lên níu cô lại không cho cô tiếp tục thu xếp quần áo, đây tựa hồ là điềm báo Lâm Thu Diệp sắp rời đi, cô ấy đều thích xếp đồ gọn gàng ngay ngắn trước khi rời đi.

"Lâm Thu Diệp! Chị thật sự đang quen với em sao? Tại sao nói một câu thôi cũng khó khăn vậy?"

"Tôi làm gì em không thấy sao?"

Lâm Thu Diệp cũng không hất cánh tay ra, nhìn Diệp Thu đang nổi trận lôi đình, đạm giọng giải thích.

"Em cho tôi tiền, sẽ có ngày tôi trả lại hết, lời này tôi vốn không muốn nói, bởi vì tôi thích làm trước nói sau. Tôi luôn nghĩ chúng ta cứ thế ở bên nhau, ít nhất trước khi tôi thành công, chúng ta cũng sẽ không tách ra."

Lâm Thu Diệp nói tới đây, trên mặt mang nụ cười bất đắc dĩ.

"Chỉ là, bây giờ nhìn lại, là tôi đã nghĩ quá nhiều."

Diệp Thu giận đến câm nín, cô chính là như thế, giận quá sẽ không thể nói thành lời, cô chỉ muốn đập phá tất cả mọi thứ trước mặt, nhưng cô đang nhẫn nại, bởi vì phòng này là phòng ngủ của Lâm Thu Diệp, tất cả mọi thứ trong này đều dán nhãn Lâm Thu Diệp, cô không đành lòng.

"Nếu em hối hận, tôi sẽ không quấn lấy em nữa, những gì tôi nợ em, sau này tôi sẽ trả lại hết."

Lâm Thu Diệp mặt không đổi sắc nói xong những lời này, huơ huơ cổ tay bị nắm.

"Thả ra."

"Chị!"

Diệp Thu chỉ nói được tiếng này, cô hối hận, hối hận không phải đã dành tất cả mọi thứ cho Lâm Thu Diệp, mà là cách bắt đầu giữa hai cô quá qua loa hời hợt. Có thể nói, Diệp Thu hy vọng chuyện giúp đỡ là giúp đỡ, chuyện tình cảm là tình cảm, cô rất tách biệt giữa hai chuyện, còn Lâm Thu Diệp cảm động hồi báo, lại không phải vì yêu, đây mới là chuyện đả thương người nhất.

"Chị có biết! Tất cả những gì chị đang có, em có thể phá hủy chúng ngay bây giờ không?"

Diệp Thu ngăn chặn lửa giận sắp sửa phun trào, lời giận dỗi vừa ra khỏi miệng, sắc mặt Lâm Thu Diệp liền hoàn toàn lạnh thấu, hơi ngước đầu lên, cười lạnh, áp sát tới gần Diệp Thu, gằn từng chữ.

"Diệp Thu, tôi nhìn lầm em rồi."

Lâm Thu Diệp nắm lấy laptop một bên, ném xuống đất, phát ra tiếng vang rất lớn, dọa cho Diệp Thu giật mình, không thể tin nổi nhìn Lâm Thu Diệp phát điên.

Khi giận dữ Lâm Thu Diệp ngược lại chỉ cười, ngoẹo đầu nói.

"Tất cả những gì tôi có đang nằm trong chiếc laptop này, bây giờ tôi giúp em phá hủy nó."

Lâm Thu Diệp cúi người nhặt máy tính lên ném vào bức tường, tiếng vỡ kêu canh cách, pin văng ra, mấy bộ phận không biết là gì cũng văng tứ tung theo. Diệp Thu cả kinh rợn hết tóc gáy, người phụ nữ này điên rồi!

Lâm Thu Diệp phập phồng ngực kịch liệt, cắn môi, thở hổn hển nói.

"Diệp Thu, tiền, tôi sẽ trả lại em, ngoài ra, chúng ta sòng phẳng."

Nói xong, Lâm Thu Diệp túm lấy áo khoác dài, những thứ còn lại không cầm theo, liền trực tiếp ra ngoài.


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện