Một trăm ngàn, cũng không phải số tiền ban đầu Lâm Thu Diệp nghĩ, cô cũng không phải người duy nhất ngồi từ sáng đến tối ở quán rượu, nhưng, có thể lấy được một trăm ngàn nhân dân tệ, thì cô là người đầu tiên.
Lâm Thu Diệp cảm thấy thật buồn cười, một người cô chẳng hề có lấy chút ấn tượng, đột nhiên nói thích cô, hơn nữa, giới tính còn là nữ. Tình yêu với Lâm Thu Diệp đã từng là điều thiêng liêng, nhưng bây giờ, chính cô cũng cảm thấy hai chữ ấy quá đỗi buồn cười, bởi vì bọn họ kết hôn là vì tình yêu, vậy tại sao, lại ly dị?
Dù tính cách Lâm Thu Diệp bá đạo, nhưng trên phương diện tình cảm lại rất chung thủy, năm đó trước khi khẳng định quan hệ với Quan Tư Thành, người theo đuổi cô có thể nói nối đuôi nhau xếp thành một dàng dài, điều thần kỳ là mỗi người quan hệ với cô ai đều tuyệt không gì sánh bằng, nhưng sau khi khẳng định quan hệ, Lâm Thu Diệp đều dứt khoát cắt đứt tất cả các mối quan hệ mập mờ. Bởi vì, cô cảm thấy nếu đã chọn ở bên cạnh ai, vậy thì, trái tim cũng cũng phải ở bên người đó, cô đã làm thế, nhưng Quan Tư Thành lại đi ngược lại, từ khi xác lập quan hệ, Quan Tư Thành thông qua Lâm Thu Diệp mở rộng các mối quan hệ, hơn nữa, mạng lưới đó còn được duy trì dựa trên dây dưa mập mờ. Thế nên, chuyện ly dị chẳng qua đến sớm hơn dự liệu mà thôi, chỉ là, Lâm Thu Diệp muôn phần không ngờ, kết cục của cô lại bị thảm như vậy, bị người thân thiết gần gũi nhất đâm cho một dao, bây giờ, nghe thấy chữ yêu này, cô chỉ có cảm giác chán ghét.
Diệp Thu từ phòng tắm bước ra, người trong phòng ngủ đã không thấy đâu, cô cũng không thấy kỳ quặc, nếu người vẫn còn đó mới là lạ. Chăn mền đã được xếp lại gọn gàng ngăn nắp, ngay cả áo quần bị cô ném bừa bãi trên thảm theo thói quen cũng được xếp gọn gàng nơi đầu giường, Diệp Thu đột nhiên có chút tiếc nuối, cô cảm thấy bản thân quá ngốc, người mà cô từng ngắm nhìn vô số lần trên truyền thanh thật vất vả mới đến nhà cô, cô sao có thể dễ dàng để người ta đi như thế. Nếu, nếu được một lần gặp lại, Diệp Thu dù phải dùng phương cách trói buộc, cũng phải trói bằng được Lâm Thu Diệp ở nhà.
Buổi tối, Diệp Thu tới quán rượu, theo thói quen đội mũ uốn éo nhún nhảy trong bao phòng, thật ra cũng không phải cô muốn khiêu vũ, chỉ là hy vọng lúc Lâm Thu Diệp tới, cô có thể nhìn thấy cô ấy ngay. Nhún nhảy hết một đêm, cái eo nhức mỏi như bị đòi lấy vô số lần, Lâm Thu Diệp cũng không xuất hiện. Diệp Thu đỡ hông tự mắng chửi, thật ra cô sớm nên nghĩ, mình đã bị người ta xem thường rồi, trong lòng người ta nhất định đã khinh bỉ mình không biết bao lần, sao có thể lại tới?
Liên tiếp mấy ngày, Diệp Thu luôn nói với bản thân đừng ôm hy vọng, nhưng mặt khác, eo còn chưa khỏi đã lại lục đục đi nhảy nhót, hy vọng đối phương sẽ xuất hiện. Nửa tháng trôi qua, mà Lâm Thu Diệp vẫn không xuất hiện, Diệp Thu khổ sở vô hình, cảm giác chưa kịp lấy được đã vội mất đi khiến người ta khó thể kềm chế, coi như Lâm Thu Diệp không thích cô, ít nhất cũng phải xuất hiện một lần để từ chối cô chứ! Cô hèn mọn đến thế ư? Ngay cả tư cách để bị từ chối cũng không có!
Diệp Thu rất nóng nảy, rất muốn hoàn toàn từ bỏ việc tìm người, nhưng dù khối óc hay lý trí đã bảo thôi, mà cô chính là vẫn không tự chủ tiếp tục tìm kiếm. Có lẽ mua say là một phương pháp tốt, vùi trong ghế lô ôm lấy một đám cô gái xinh đẹp hét lớn uống, tửu lượng Diệp Thu đích thực ngàn ly không say, từng có vô số người tới khiêu chiến, cuối cùng đều bại trận, còn Diệp Thu sau khi đã uống vô số rượu nhưng đầu lưỡi vẫn có thể linh hoạt đọc khẩu lệnh, bốn là bốn, mười là mười cái loại không tiện kể ở đây. Vậy nên, ngay cả mua say Diệp Thu cũng không thể làm được, trong lúc tinh thần cô chán chường đến cực điểm, giám đốc liền tới nói vào tai cô một câu, khiến tinh thần Diệp Thu lập tức phấn chấn. Diệp Thu theo hướng chỉ ngón tay của giám đốc, nhìn thấy người cô tìm kiếm đã lâu vẫn không thể tìm được, giờ phút này trên tay cô ấy đang cầm ly rượu cao cổ, màu rượu đậm như màu máu tươi.
Lâm Thu Diệp uống ly rượu do Diệp Thu pha xong, đầu óc liền giống như bị đánh thuốc mê, nháy mắt hôn mê bất tỉnh, trước lúc ngã xuống, cô vẫn kịp nhận biết bản thân đang rơi vào vòng ngực ấm áp thoang thoảng đầy hương thơm của rượu. Giám đốc sợ Diệp Thu không giải quyết được, muốn tới giúp đỡ, liền bị Diệp Thu trừng mắt.
"Dám chạm vào cô ấy, tôi chặt tay ông!"
Giám đốc sợ hãi rụt tay về, ngượng ngùng cười nói.
"Thì ra lão bản quen biết cô ấy, nhìn dáng vẻ gọi tên của cổ, tôi còn tưởng lão bản sẽ tới đánh cổ cơ."
Giám đốc bày tỏ, hắn làm ở đây đã lâu, lần đầu gặp phải khách ngang ngược như vậy, vừa tới đã vỗ bàn cái đùng, còn hét lớn: Kêu lão bản mấy người cút ra đây!
Lão bản, đùng là đã cút tới, còn tiện thể mang luôn khách cút lên trên giường, lúc này Diệp Thu không muốn giả ngu giả ngốc giả thuần khiết nữa.
Lúc Lâm Thu Diệp tỉnh lại, vẫn là trong một hoàn cảnh xa lạ, bởi vì Diệp Thu đã đổi phòng ngủ khác, người có tiền thì tự do phóng khoáng vậy đấy, từ thứ hai đến chủ nhật mỗi thứ ngủ một phòng. Chỉ là, mùi hương và con người cũng không còn xa lạ, ánh mắt vẫn giống trước, Lâm Thu Diệp bỗng thấy mình yếu thế hẳn.
"Cô tên gì?"
"Diệp Thu."
... Cái tên không phải đặt dựa theo tên của cô sao? Lâm Thu Diệp nhẩm tên Diệp Thu có cảm giác như người nọ rất gần gũi với mình vậy.
"Cô có làm gì tôi không?"
Lâm Thu Diệp uống rượu xong vừa tỉnh dậy trong thời gian ngắn chưa thể động đậy, cho nên, dù lòng có muốn ngồi dậy, cũng phải đợi thêm một lúc.
"Có."
Diệp Thu lại đỉnh đạc ưỡn ngực, Lâm Thu Diệp liếc qua đôi gò bồng đào đầy đặn cao ngất, không khỏi không thừa nhận, đứa nhỏ này trổ mã tốt thật, ngực cũng không nhỏ, cho nên, quả thật không thể không khoe khoang, lãnh đạm nói.
"Cô rất thích động tác ưỡn ngực?"
Biết Lâm Thu Diệp đang quan sát ngực mình, Diệp Thu vẫn lén lút đỏ mặt, chỉ là cô sẽ không kinh sợ như lần trước, cố ý đỉnh đạc thêm vài cái, hừ nói.
"Làm sao, tôi thích ưỡn ngực thì sao."
"Phần thưởng của cô bao gồm cả khinh bạc khách hàng như vậy?"
Lâm Thu Diệp ý vị sâu xa nhìn Diệp Thu, giọng hết sức chế giễu. Diệp Thu bị kích thích mà ức chế, rõ ràng cô đang ở trên giường nhà cô, tại sao cô vẫn yếu thế chứ? Diệp Thu đột nhiên ghé người tới, sáp mặt lại rất gần, mập mờ nói.
"Đúng vậy, quán của tôi, nhà của tôi, tôi muốn thế nào thì là thế ấy."
"Haha, xem ra, quả đúng đã khinh bạc không ít người."
Lâm Thu Diệp mặt không đỏ, thở không loạn, hai con ngươi trong như nước nói lên hứng thú không rõ, nhưng trong mắt Diệp Thu lại kà thất vọng và cô đơn. Diệp Thu lại bị hiểu lầm, cô chỉ khinh bạc một người, đó chính là Lâm Thu Diệp, cô không cho đó là khinh bạc, cô chỉ thích Lâm Thu Diệp mà thôi. Diệp Thu cắn môi, hơi tức giận nhìn Lâm Thu Diệp dưới thân, cuối cùng vẫn giải thích.
"Tôi chỉ khinh bạc một người là chị."
"Cô cũng thừa nhận là cô khinh bạc?"
"Tôi..."
Diệp Thu lại phát hiện mình yếu thế, cô không nói lại Lâm Thu Diệp, chuyện này khiến cô rất buồn, rất hối hận tối qua chỉ ôm ôm hôn hôn thuần khiết như vậy. Lần này Diệp Thu hôn tới, cũng rất đột ngột, nhưng Lâm Thu Diệp cũng không đánh trả, chỉ là không hồi đáp lại, Lâm Thu Diệp có thể cảm giác được đôi môi bị đứa nhỏ này cắn đau, hình như cô bé rất căm tức nên mới dùng phương cách như vậy để phát tiết.
Hoặc Lâm Thu Diệp đáp lại hoặc từ chối, Diệp Thu đều có cách kết thúc, nhưng, người ta bây giờ lại không thèm nhúc nhích, có mình cô là bộc phát vậy phải kết thúc kiểu gì đây?
---
Chầu quơi, bà Diệp bã mùi cường thế đầy mình, chưa biết về sau sao chứ, thấy tội trước cho bé Thu rồi đó.