Cuối cùng cả hai đã về chung một nhà, Lâm Thu Đồng nhìn quanh căn phòng khách rộng rãi sáng sủa lần nữa, không khác mấy với khi còn bé cô hằng mơ ước có được một căn nhà lớn như vậy, Thẩm Cảnh Nhiên như thể là người biến giấc mơ thành sự thật cho cô vậy.
"Cảm ơn chị."
Lâm Thu Đồng nói, Thẩm Cảnh Nhiên chẳng qua chỉ ngẩng đầu mỉm cười nhìn cô một cái, nụ cười đã nói rõ tất cả.
Thật ra đôi bên đều có rất nhiều lời muốn nói với nhau, nhất là Lâm Thu Đồng, tắm xong sợ bản thân ngủ quên mất nên ngồi đợi Thẩm Cảnh Nhiên tắm ra, phải biết, đây là buổi chiều đầu tiên ở nhà mới của cả hai, buổi chiều đầu tiên sau khi sống chung với nhau, cũng xem như mọi cái đều là lần đầu tiên, có ý nghĩa rất đặc biệt. Thế nhưng, trình độ mệt mỏi của thân thể Lâm Thu Đồng đã vượt xa năng lực tự kềm chế của bản thân, đợi Thẩm Cảnh Nhiên tắm xong, Lâm Thu Đồng đã ngồi ngủ mất tiêu.
Đương nhiên Thẩm Cảnh Nhiên biết tổng tiểu tâm tư của Lâm Thu Đồng, có chút buồn cười, năng lực thích ứng của tên này ngược lại rất mạnh, ở nhà mới ngồi cũng ngủ được; mặt khác, Thẩm Cảnh Nhiên thấy đau lòng, biết Lâm Thu Đồng là do quá mệt mỏi, em ấy sao có thể không mệt? Trước khi gặp lại Lâm Thu Đồng, cô luôn thầm tính trong lòng, tính tới tính lui, tính đi tính lại, chính là muốn cho kế hoạch chu đáo, Lâm Thu Diệp mới có thể trúng chiêu. Thẩm Cảnh Nhiên đặt Lâm Thu Đồng nằm xuống giường, bản thân cũng nằm theo, tính ra cô cũng nên lựa một ngày cảm ơn Tô Tú với Tịch, nếu không có cả hai hợp sức, Diệp Thu đã không dễ dàng giải quyết như vậy, giải quyết được Diệp Thu, chính là nắm được xương sườn mềm của Lâm Thu Diệp, ai kêu hai người họ để ý nhau.
Hôm sau, Thẩm Cảnh Nhiên tỉnh lại, Lâm Thu Đồng vẫn đang say giấc, cho thấy cô bé thật sự rất mệt mỏi. Thẩm Cảnh Nhiên yên lặng ngồi dậy, nấu bữa sáng xong cũng không gọi Lâm Thu Đồng dậy, định để cô bé tự nhiên thức dậy. Vừa nghĩ thế xong, Thẩm Cảnh Nhiên liền thoáng nghe thấy tiếng kêu hoảng loạng của Lâm Thu Đồng, đang liên tục gọi tên cô. Lúc Thẩm Cảnh Nhiên đẩy cửa tiến vào, một cái bóng đen liền nhào tới, đẩy cô lùi mấy bước mới có thể đứng vững, bên tai là tiếng thở dốc của Lâm Thu Đồng, cứ như một người nín thở rất lâu mới có được cơ hội để thở. Thẩm Cảnh Nhiên đoán được, hơn phân nửa là gặp ác mộng, vuốt ve tấm lưng cho Lâm Thu Đồng, nhẹ giọng nói.
"Được rồi được rồi, đã không sao."
"Thẩm Cảnh Nhiên, đừng vứt bỏ em, em không thể sống mà không có chị."
Lâm Thu Đồng vẫn chưa hết sợ hãi, nói lời vô cùng hèn mọn. Dường như là hậu di chứng bị mẹ bỏ rơi để lại, cho nên, luôn cảm thấy mọi chuyện đã ngay trước mắt không phải là sự thật, sẽ có một ngày họ sẽ bỏ cô mà đi, cho dù là van xin cô cũng phải giữ họ lại.
"Đừng nói lời này."
Thẩm Cảnh Nhiên đẩy thân thể người nọ ra.
"Lâm Thu Đồng, nhìn chị này."
Rèm cửa chắn mất ánh sáng làm cho căn phòng mờ tối, Thẩm Cảnh Nhiên mở đèn lên.
"Thu Đồng, nhìn chị."
Lúc Thẩm Cảnh Nhiên vuốt ve gò má Lâm Thu Đồng nhận ra ướt át, mới bưng cả hai má cô lên, Thẩm Cảnh Nhiên rất nghiêm túc nói.
"Thu Đồng, em và chị đều bình đẳng như nhau, sau này đừng dùng mấy lời hèn mọn như vậy nói chuyện với chị nữa biết không."
Thấy trên gương mặt Lâm Thu Đồng vẫn chưa hết đau thương, đoán cô bé vẫn chưa thoát khỏi cơn ác mộng, Thẩm Cảnh Nhiên mới hoãn giọng, nhu hòa nói.
"Thu Đồng, chị yêu em, nhưng không thích nói ra, thích dùng hành động để chứng minh tâm ý chị dành cho em hơn."
Thẩm Cảnh Nhiên hơi ngừng lại.
"Nhưng mà, nếu em thích nghe, sau này chị sẽ cố gắng nói nhiều một chút."
"Em thích, em thích lắm."
Lúc này Lâm Thu Đồng ngược lại lại có phản ứng nhạy bén, chọc cho Thẩm Cảnh nhiên buồn cười, tên này vừa rồi còn thất thần mặt đầy bi thương không phải giả vờ đấy chứ?
Thẩm Cảnh Nhiên để Lâm Thu Đồng uống nước trước bôi trơn dạ dày trước khi ăn, cho nên Lâm Thu Đồng thì uống nước, cô thì ăn cơm. Thẩm Cảnh Nhiên gần như ăn cơm trong sự nhìn chằm chằm không chớp mắt của Lâm Thu Đồng, cô biết có ngăn cũng vô ích, dứt khoát tùy ý cô bé nhìn. Đợi Thẩm Cảnh Nhiên ăn sáng xong, Lâm Thu Đồng cũng vừa vặn uống hết nước, sợ Thẩm Cảnh Nhiên ăn xong sẽ đứng dậy, Lâm Thu Đồng liền tới ngồi bên cạnh, dứt khoát nắm lấy vạt áo cô mới bắt đầu ăn.
Tối qua Thẩm Cảnh Nhiên bận rộn chăm sóc cơ bản không quan sát nhiều, giờ phút này liếc nhìn mới thấy tay cầm đũa của Lâm Thu Đồng, phát hiện trên mu bàn tay, ngón tay đều có những vết thương nhỏ, cô không khỏi cau mày hỏi.
"Tay em sao mà bị thương vậy?"
Lâm Thu Đồng run tay, cúi đầu không dám nhìn Thẩm Cảnh Nhiên.
"Bị mảnh vỡ thủy tinh cắt trúng."
Thẩm Cảnh Nhiên không đành lòng la mắng, tính tình Lâm Thu Đồng quá cương liệt, chỉ sợ đã dùng những phương pháp kịch kiệt để biểu đạt, lần này bị nhốt lâu vậy, khẳng định đã làm không ít chuyện ngu xuẩn. Lâm Thu Đồng không thấy Thẩm Cảnh Nhiên nói tiếp, cho rằng cô ấy nổi giận, vội vàng giải thích.
"Bây giờ em không sao rồi, chỉ hơi đau thôi..."
Cơ bản không phải chỉ hơi, ngay cả đũa cũng không thể cầm được, chẳng trách tối qua Lâm Thu Đồng hoàn toàn dùng muỗng để giải quyết bữa tối.
"Chị đút cho ăn."
Thẩm Cảnh Nhiên không hỏi chi tiết vì sao bị thương, cũng không nói một lời trách cứ nào, bưng chén lên phục vụ Lâm Thu Đồng ăn cơm, hai tay rãnh rỗi của Lâm Thu Đồng đều nắm lấy vạt áo Thẩm Cảnh Nhiên, vô cùng con nít. Đáy mắt cô cười chúm chím, không chút nào che giấu tâm tình, Thẩm Cảnh Nhiên bị lây tâm trạng cô, cũng mỉm cười, gương mặt nở một nụ cười thản nhiên.
"Cho nên, bây giờ tâm tình phức tạp của em với mẹ đã hết rồi?"
Sau khi ăn xong, lúc Lâm Thu Đồng rửa chén đã kể hết một lần những chuyện xảy ra vừa qua, Thẩm Cảnh Nhiên nghe xong tất cả tình tiết, vẫn không thể đồng tình với cách làm năm đó của Lâm Thu Diệp. Năm đó truyền thông Thu Diệp bị Quan Tư Thành vu khống hãm hại, Lâm Thu Diệp từng nghĩ tới giết chết Quan Tư Thành, nhưng cô biết mình không thể làm vậy, cũng biết con gái theo cô sẽ chịu khổ thế nào, cho nên, mới không thể không giao con gái cho Quan Tư Thành. Điều Lâm Thu Diệp không ngờ tới, Lâm Thu Đồng dù còn nhỏ tuổi nhưng đã để ý, không chỉ đổi họ còn trực tiếp ra nước ngoài, đã khiến Lâm Thu Diệp thấy được hy vọng. Cho nên, sau đó cô quen biết Diệp Thu liền đông sơn tái khởi, cô liền định kỳ gởi tiền cho em trai, nhìn bên ngoài Lâm Thu Đồng là do nhà cậu nuôi lớn, nhưng thực chất là do Lâm Thu Diệp nuôi dưỡng. Bất luận về kinh tế, hay ăn ở, đều một tay Lâm Thu Diệp chăm lo, ban đầu Lâm Thu Đồng cũng có buồn bực, đặt câu hỏi tại sao cậu vừa vặn có thể làm được mọi chuyện như vậy.
"Phải nói tất cả đều là sự thật."
Lâm Thu Đồng thẳng thắng thừa nhận.
"Nhưng mà, ít nhất cũng phải nói đầu đuôi mọi chuyện với em, bỏ qua nhiều năm như vậy, em đã cảm thấy rất oan uổng và ức chế, rõ ràng em không làm gì sai lại bỏ rơi em, lúc đó mẹ cũng vì bị Quan Tư Thành ép đến tuyệt lộ."
Thẩm Cảnh Nhiên tỏ ra không phán xét đối với chuyện này, cô dùng góc độ của một người bàng quang mới là ổn. Thẩm Cảnh Nhiên từng cá nhân xác nhân vài chuyện với Lâm Thu Diệp, đó chính là những bức hình ở quán bar đồng tính Quan Tư Thành nhận được, cùng với hình hắn ngoại tình cô nhận được, tất cả đều là kế hoạch do Lâm Thu Diệp sắp xếp. Lâm Thu Diệp cũng thẳng thắng thừa nhận, cô liền không muốn cho Quan Tư Thành thoải mái, vì hắn, cô cũng ghét lây Thẩm Cảnh nhiên.
Có lẽ nhờ phúc Lâm Thu Đồng, Lâm Thu Diệp đã không hạ tử đao với Thẩm Cảnh Nhiên, ban đầu khích tướng Thẩm Cảnh Nhiên cũng vì muốn xác nhận cô có bao nhiêu phần tâm ý với con gái mình, nếu Thẩm Cảnh Nhiên coi nhẹ con gái cô, Lâm Thu Diệp sẽ dứt khoát chia rẽ cả hai. Cho nên, đối với quỷ kế đùa giỡn cô của Thẩm Cảnh Nhiên, Lâm Thu Diệp tâm tình càng phức tạp, nhưng tóm lại đều vui mừng, vì Thẩm Cảnh Nhiên rất để ý Lâm Thu Đồng, cô có thể cảm nhận được, thông qua chuyện Thẩm Cảnh Nhiên cô liền cảm thấy, cái tên Diệp Thu ong bướm kia cũng được vậy thì tốt biết bao.
"Chỉ là, phu nhân, em thật sự rất bội phục chị, hắc."
Lâm Thu Đồng kể xong liền nhớ lại một màn phu nhân nói chuyện điện thoại với mẹ, Thẩm Cảnh Nhiên nhướng mi, tỏ vẻ không có ý kiến. Lâm Thu Đồng không cam tâm, một lòng truy hỏi rốt cuộc Thẩm Cảnh Nhiên đã dùng cách gì để giải quyết mẫu hậu đại nhân, Thẩm Cảnh Nhiên cười vô hại, nói.
"Nếu em hứng thú, có thể đi hỏi mẹ em."
Thẩm Cảnh Nhiên không tin, Lâm Thu Diệp sẽ có gan nói ra chuyện này.
Di động Lâm Thu Đồng mở lên liền kêu không ngừng, Thẩm Cảnh nhiên gọi vài cuộc, với vài cái tin nhắn, rất hiển nhiên, còn có người khác cũng nóng lòng không kém, chà chà. Thẩm Cảnh Nhiên cười nhạt cũng không nói gì, Lâm Thu Đồng nhìn mà sợ hãi, thành thật khai báo.
"Chủ yếu là của CC."
Thẩm Cảnh nhiên là người sáng suốt, nói.
"Chị cho em thời gian xử lý chuyện này."
Nói xong cũng đứng dậy trở về phòng. Thẩm Cảnh nhiên cho rằng sẽ mất một khoảng thời gian, dù sao cũng là tình xưa của Lâm Thu Đồng, một đoạn tình sử, nghe nói cũng khá lâu, Thẩm Cảnh Nhiên mới không thừa nhận cô rất ăn giấm, người phụ nữ có ngoại hình cực kỳ giống cô từng có mối quan hệ với Lâm Thu Đồng, dù nghĩ kiểu nào trong lòng vẫn không thể thoải mái. Thế nhưng chỉ mười lăm phút sau Lâm Thu Đồng đã lon ton tiến vào báo cáo tình hình, bày tỏ đã thành công giải quyết CC.
"Nhanh như vậy?"
"Tất nhiên, sức chiến đấu của em rất mạnh nha."
Thẩm Cảnh Nhiên tuyệt nhiên không hứng thú Lâm Thu Đồng đã khuyên can thế nào, chỉ là, trong lòng vẫn còn một vướng mắc nho nhỏ, do dự có nên hỏi không. Thẩm Cảnh Nhiên ngưng thần công phu, Lâm Thu Đồng đã từ sau ôm chầm lấy, lời nói ra khỏi miệng vừa vặn giải tỏa nghi ngờ trong lòng cho cô.
"Phu nhân, chuyện khí chất CC có phần giống chị, em không phủ nhận, nhưng em muốn làm rõ chuyện này với chị."
Lâm Thu Đồng cố ý hạ thấp giọng, tiến tới bên tai Thẩm Cảnh Nhiên, thầm thì.
"Em nhận thức chị trước cả chị ấy."
Cho nên, không tồn tại cái gọi là tình xưa, dù có tồn tại thật, CC cũng chỉ là bản sao của Thẩm Cảnh Nhiên, Lâm Thu Đồng muốn nói với Thẩm Cảnh Nhiên, người đầu tiên cô gặp là Thẩm Cảnh Nhiên, cô không hề có cái gọi tim đập loạn nhịp với người khác, bằng không về sau đã không chia tay CC. Lâm Thu Đồng cho rằng người tương tự thì có thể thay thế, nhưng từ khi CC xuất hiện và khoảng thời gian cả hai cùng trải qua, dường như chỉ càng nghiệm chứng hơn tâm ý cô dành cho Thẩm Cảnh Nhiên.
Phương thức cự tuyệt người khác của Lâm Thu Đồng luôn trực tiếp, đối với CC, cũng là vậy, dù chỉ là một câu mập mờ khiếp đối phương có hy vọng, Lâm Thu Đồng lĩnh ngộ loại chuyện này một cách sâu sắc, cho nên, khi cô nói ra những lời tuyệt tình, CC đầu dây bên kia đã bật khóc, Lâm Thu Đồng đợi nửa buổi cũng không có lời đáp lại liền nói không còn gì thì cúp máy. CC biết, thật ra giữa các cô đã hết hy vọng, nếu đối phương còn thích cô, đã không mặc kệ không quan tâm tâm trạng cô, đã từng, cô ấy từ một cái ánh nhìn chập chờn mà nhận ra tâm trạng thay đổi của cô, vậy mà hôm nay, cô đã khóc, nhưng Lâm Thu Đồng vẫn không nghe thấu.