Thẩm Cảnh Nhiên ngẩng đầu, hơi không biết làm sao, tựa như mỉm cười, nói.
"Được rồi, đừng quậy nữa, đi mau."
Giọng ôn tồn, Lâm Thu Đồng mới hài lòng ra cửa, Thẩm Cảnh Nhiên nhìn theo tấm lưng cô có chút thất thần. Lúc này Lâm Thu Đồng đột nhiên quay đầu, rạo rực nói.
"Thẩm Cảnh Nhiên, lát nữa em có ngạc nhiên mừng rỡ cho chị nha."
Ngạc nhiên mừng rỡ đương nhiên là những chuyện từ cuộc trò chuyện với Diệp Tu, Lâm Thu Đồng tắm xong vừa lau tóc, vừa nói chuyện phiếm với Thẩm Cảnh Nhiên, kể toàn bộ sự thật cô hỏi được từ chiều. Từ đầu đến cuối Thẩm Cảnh Nhiên vẫn luôn an tĩnh, Lâm Thu Đồng kể xong, mới phát hiện Thẩm Cảnh Nhiên không có chút gì gọi là vui mừng, cô nghi ngờ hỏi.
"Không phải chị muốn biết chuyện này sao? Tại sao em nói ra chị không có xíu phản ứng nào vậy."
Lâm Thu Đồng hơi buồn bực, thất bại nói.
"Thế mà em còn tưởng chị vui vẻ."
"Qua đây, chị lau tóc cho."
Thẩm Cảnh Nhiên ngoắc ngoắc tay, Lâm Thu Đồng cầu còn không được, ngoan ngoãn tiến qua ngồi xuống, Thẩm Cảnh Nhiên bên cạnh giúp cô lau tóc, vừa nói.
"Chị cảm ơn em đã giúp đỡ chuyện này, nhưng mà, sau này chuyện của chị cứ để chị lo. Em giúp đỡ về mặt tinh thần được rồi, đừng ủy khuất bản thân vì chị."
"Em không ủy khuất mình."
Lâm Thu Đồng buồn bực trả lời.
"Chỉ cần chị được vui, chuyện gì em cũng làm."
Động tác lau tóc của Thẩm Cảnh nhiên làm vài lọn tóc dính lên mặt Lâm Thu Đồng, lành lạnh, còn hơi ngưa ngứa. Đột nhiên Thẩm Cảnh Nhiên gia tăng lực độ lau tóc, thân thể Lâm Thu Đồng cũng vì thế lắc lư theo, nữ nhân này sức lực cũng không nhỏ, cơ mà lau tóc thôi cần gì dùng lực nhiều vậy nhỉ... Lâm Thu Đồng thầm nghĩ, nhưng cũng không nỡ né tránh. Thẩm Cảnh Nhiên dành ra cái tay, nắm lấy lỗ tai Lâm Thu Đồng nhẹ nhàng kéo kéo, êm giọng hỏi.
"Hôm nay vui vẻ không?"
"Rất vui ạ."
Lâm Thu Đồng rụt cổ vui vẻ trả lời, có thể hỏi được nhiều chuyện như vậy, giúp đỡ một phần cho Thẩm Cảnh Nhiên không vui sao được?
"Ui da!!!"
Lỗ tai Lâm Thu Đồng bị dùng sức lôi kéo, không có lấy dấu hiệu báo trước nào, Lâm Thu Đồng đau quá trực tiếp kêu lên, cố ý bất mãn nói.
"Tự nhiên ngược đãi lỗ tai em vậy?"
"Chị thích." (haha, chị ghen =))))))
Thanh âm lạnh nhạt của Thẩm Cảnh Nhiên thổi từ sau Lâm Thu Đồng tới. Có chỗ nào không đúng thì phải, Thẩm Cảnh Nhiên rốt cuộc làm sao vậy? Lâm Thu Đồng định xoay người lại, Thẩm Cảnh Nhiên nghiêm túc nói.
"Không được nhúc nhích."
Lâm Thu Đồng hết cách đành phải ngoan ngoãn ngồi yên, không hiểu nói.
"Chị sao vậy? Có phải không vui? Em làm những chuyện này thực sự không có gì cả, có thể chia sẽ gánh nặng với chị em rất vui."
Giọng càng về sau càng thấp.
"Nếu chị cảm thấy em đã lo chuyện bao đồng, vậy em..."
Liền mặc kệ, lời này Lâm Thu Đồng không nói ra được, chuyện của Thẩm Cảnh Nhiên, cô còn dụng tâm đi làm hơn cả của chính mình.
Lời nói này, đổi lấy động tác xoa tai của Thẩm Cảnh Nhiên, rất êm ái, xoa đến cả người Lâm Thu Đồng mềm nhũn theo, thân thể dựa vào người Thẩm Cảnh Nhiên, đầu hơi ngửa lên, Thẩm Cảnh Nhiên đang hướng mắt nhìn xuống cô.
Ánh đèn trên đỉnh đầu làm chói mắt, Lâm Thu Đồng híp mắt lại, ánh sáng viền quanh đường nét khiến Thẩm Cảnh Nhiên hơi không chân thật, Lâm Thu Đồng phảng phất cảm thấy như người này không hề tồn tại, giơ tay vuốt ve gò má Thẩm Cảnh Nhiên. Thẩm Cảnh Nhiên cũng không tránh, nhưng cũng không có động tác khác, Lâm Thu Đồng cảm thấy đã được chị ấy ngầm cho phép, tay liền mò tới câu lấy cổ Thẩm Cảnh Nhiên hơi dùng sức kéo về hướng mình. Nếu Thẩm Cảnh Nhiên cự tuyệt cô sẽ lập tức buông tay, nếu nương theo... sự thật Thẩm Cảnh Nhiên thuận theo ý cô, đặt lên trán Lâm Thu Đồng nụ hôn êm ái. Từ vô cực cho đến gần gũi, Lâm Thu Đồng bất giác nhắm mắt lại, cảm nhận cảm xúc ấm áp mà mềm mại, như có một nhánh lông vũ vừa chạm đáy lòng cô vậy. Được một người đối đãi ôn nhu trân trọng, là niềm hạnh phúc không gì diễn tả được, người đó lại còn là người mình yêu, vậy nếu thật sự phải chết cũng không còn gì hối tiếc.
Buổi tối, Lâm Thu Đồng nghĩ Quan Tư Thành đang đi công tác, trực tiếp qua ăn dằm nằm dề phòng Thẩm Cảnh Nhiên, hình như chị ấy cũng không phản đối, chỉ nói, lần sau không có ngoại lệ, Lâm Thu Đồng định leo lên giường Thẩm Cảnh Nhiên sớm, chị ấy tắm sau cô, cũng định sấy tóc giúp nhưng bị không cho (T.T). Lâm Thu Đồng rãnh rỗi đứng cạnh giường một lúc, dường như đang trầm tư gì đó, sau đó làm hành động rất ngây thơ bò lên giường, lăn qua lộn lại mấy chục vòng. Đợi Thẩm Cảnh Nhiên sấy tóc xong lên giường, Lâm Thu Đồng mới cười hì hì nói.
"Em ủ ấm giường chị xong rồi, chị muốn nằm ở đâu cũng được."
Thẩm Cảnh Nhiên mới hiểu tại sao đứa nhỏ này lăn qua lăn lại, cố ý vén chăn lên nói.
"Bị em nằm nóng rồi, mở chăn cho tản bớt."
Lâm Thu Đồng bị sang chấn tâm lý, ỷ lại cọ cọ lên người Thẩm Cảnh Nhiên.
"Mặc kệ mặc kệ, giường chị phải có mùi hương của em."
Dứt lời, còn bọc chăn lộn thêm vài vòng, lèm bèm.
"Chăn cũng phải có."
Thẩm Cảnh Nhiên không khỏi bật cười, chỉ là tắt đèn, Lâm Thu Đồng cũng không tiếp tục được bao lâu.
Vì cô ôm Thẩm Cảnh Nhiên chìm vào giấc ngủ rất nhanh, còn Thẩm Cảnh Nhiên lại hơi mất ngủ, thật ra, những chuyện Lâm Thu Đồng hỏi được, cô đã biết. Thẩm Cảnh Nhiên kính nhờ Liễu Tịch giúp đỡ, Liễu Tịch rất nhanh có câu trả lời. Nhắc tới cũng trùng hợp, Liễu Tịch làm bất động sản từng tiếp xúc tổng thanh tra công ty A, công ty cô ấy phân cấp bậc khách hàng trong nội bộ, từ thượng trung hạ tới khách VIP, Liễu Tịch phụ trách khách VIP. Diệp tổng công ty A hồi trước từng có liên lạc gián tiếp với Liễu Tịch, để lại ấn tượng rất sâu, chỉ là không ngờ Diệp tổng đó với Diệp tổng công ty A là một, Liễu Tịch sờ cằm, cảm khái nói.
"Thế giới này nhỏ bé thật."
"Nhưng mà, chuyện đã qua lâu, mà cậu vẫn nhớ."
Thẩm Cảnh Nhiên khen ngợi.
"Trí nhớ cậu tốt thật nhỉ."
Liễu Tịch không được tự nhiên cười cười, hỏi.
"Vậy tiếp theo cậu định làm thế nào?"
Vị Diệp tổng này, tên họ Diệp Thu, hồi trước rất nổi tiếng trong giới thương nghiệp, về sau bỗng im hơi lặng tiếng, lùi về sau cánh gà không còn ra mặt. Nếu có thể hẹn gặp mặt cô ấy, có lẽ vấn đề gì cũng sẽ thương lượng được, nhưng người đã lùi về sau không dễ gì có thể hẹn gặp, ý Thẩm Cảnh Nhiên là liệu thông qua Liễu Tịch có thể gặp mặt một chút không. Liễu Tịch lập tức lắc đầu.
"Tớ đã lâu không còn liên lạc, lúc đó thông qua trung quan mới quen biết, người ta tai to mặt lớn như vậy, phỏng chừng đã quên tớ rồi."
"Đã quên cũng không sao, khẳng định sẽ không quên mất người trung gian."
Thẩm Cảnh Nhiên cười nói.
"Cô ấy có thể tin tưởng người trung gian tìm cậu để mua nhà, nói rõ quan hệ giữa họ cũng không cạn, cậu giới thiệu người trung gian cho tớ đi."
Mặt Liễu Tịch nhất thời suy sụp, ấp úng hết nửa buổi, nói nhỏ rí.
"Tớ, tớ cũng không biết có liên lạc được không..."
"Ừm?"
Thẩm Cảnh Nhiên quan sát người trước mặt, thấy không được tự nhiên, với có chút... xấu hổ? Lẽ nào bên trong còn câu chuyện khác? Thẩm Cảnh Nhiên mím môi, thấp giọng.
"Giữa các cậu lẽ nào..."
"Nè! Cậu đừng suy đoán lung tung!"
Liễu Tịch luống cuống tay chân tính che miệng Thẩm Cảnh Nhiên lại, Thẩm Cảnh Nhiên bật cười.
"Cậu a, lạy ông tôi ở bụi này, cậu với tớ thân mật như vậy, cuống thế làm gì?"
Vừa nói xong, sắc mặt Liễu Tịch càng đỏ thẫm, hơi tức giận nói.
"Thẩm Cảnh Nhiên, tớ không phải người tùy tiện đâu, thật đấy! Ai thời trẻ cũng từng có lúc lông bông, đời người cũng có lúc không ngờ cơ mà! Bản chất tớ vốn chung thủy thanh khiết nha, bây giờ tớ chỉ thích mình cậu..."
"Dừng."
Thẩm Cảnh Nhiên đột nhiên ngắt lời Liễu Tịch, cười nói.
"Tớ đã nói rất nhiều, cậu tớ chỉ có thể là bạn, chẳng phải cậu cũng nói sẽ buông tay tớ à? Tại sạo còn nhắc lại chuyện thích tớ. Quá khứ của cậu, dù có thế nào, tớ cũng tiếp nhận, dùng thân phận bạn tốt."
Thẩm Cảnh Nhiên nhìn như thân thiết giải thích, thật ra đang cho Liễu Tịch một nhát chém tuyệt tình, Liễu Tịch lập tức ỉu xìu.
"Cậu không cần luôn nhắc lại, tớ biết bây giờ cậu vẫn chưa thích tớ, vậy cũng chưa hẳn..."
"Liễu Tịch, không có khả năng chưa hẳn gì ở đây cả."
Thẩm Cảnh Nhiên phát hiện, Liễu Tịch đối với cô, hình như còn ôm hy vọng.
"Con người tớ rất tuyệt tình, ban đầu quen biết cậu, tớ đã xác định là bạn, thì sau này mãi mãi là bạn. Nếu..."
Thẩm Cảnh Nhiên lúc trước sẽ nói rất trực tiếp không khoan nhượng, cô không thích người cùng giới, nhưng sự xuất hiện ngoại lệ của Lâm Thu Đồng, khiến lời giải thích của cô thay đổi.
"Nếu tớ có ngây thơ thích người cùng giới, người đó cũng không phải cậu, yêu đương với cậu, cho tớ cảm giác như đang làm chuyện cấm kỵ vậy, tớ không kham được đâu."
Liễu Tịch nghe Thẩm Cảnh Nhiên nghiêm túc giải thích như vậy, cảm thấy nỗi hưng phấn vô hình, hơn nữa, cô cũng tỉ mỉ phát hiện, lời nói Thẩm Cảnh Nhiên không còn giống trước đây, có phải chứng minh Thẩm Cảnh Nhiên đã bị cô làm cho dao động, chỉ là chưa thể chấp nhận ngay lúc này thôi? Thẩm Cảnh Nhiên không hề ý thức được, cô với Lâm Thu Đồng mới thật sự là tình yêu cấm kỵ, cũng không thể trách cô, cô luôn không thể chấp nhận việc Lâm Thu Đồng là con gái mình sâu tận trong lòng. (trên danh nghĩa thôi)
Liễu Tịch cảm thấy tiền đồ của mình bỗng sáng lạn, cố ý thân thiết nói.
"Tớ hiểu, tớ hiểu mà, tớ không ép cậu nữa, mọi chuyện cứ để từ từ ha."
Liễu Tịch khẳng định không biết, cô cơ bản đã hiểu lầm Thẩm Cảnh Nhiên, thay đổi của Thẩm Cảnh Nhiên hoàn toàn đến từ Lâm Thu Đồng. Dù có động tâm với Lâm Thu Đồng, nhưng Thẩm Cảnh Nhiên hiện tại vẫn giới hạn tiếp xúc thân thể thân mật, đừng nói đến thâm nhập sâu hơn...Thẩm Cảnh Nhiên vẫn chưa thể tiếp nhận được, cho nên những hành vi càn rỡ lúc trước của Lâm Thu Đồng trong lòng cô khi đó khá bài xích, luôn cảm thấy cô chưa chuẩn bị sẵn sàng cho chuyện đó.
"Được rồi được rồi, đổi đề tài."
Thẩm Cảnh Nhiên thực sự không muốn tiếp tục đề tài này.
"Cậu xem, cậu hẹn cho tớ gặp mặt người trung gian, hay là cậu trực tiếp liên lạc với người đó?"
Liễu Tịch bĩu môi.
"Thôi được, để tớ hẹn trực tiếp đi, có kết quả sẽ nói cho cậu."
Liễu Tịch không muốn cái cô đó gặp Thẩm Cảnh Nhiên chút nào!
Sau khi Thẩm Cảnh Nhiên rời đi, Liễu Tịch về đến nhà, nhịn rất lâu mới gọi cuộc gọi.
"A lô, chào cậu."
Đã lâu không gặp, hay nên là đã lâu không liên lạc, Liễu Tịch không biết nên nói giọng điệu nào mới tốt.
"A lô cái rắm!"
Người trong điện thoại không chút khách khí.
"Làm sao, cậu sắp kết hôn, nên mới gọi cho tôi đấy hả?"
"Kết hôn cái con khỉ, cậu nói chuyện dễ nghe chút đi! Tiểu tử thối!"
Liễu Tịch tính tình có tốt mà gặp người này, cũng mất sạch, đối phương không khách khí cười khanh khách, Liễu Tịch nổi giận.
"Tô Hà! Cậu còn cười, tôi rút gân cậu bây giờ!"