"Em muốn về nhà em, hay là về cùng chị?"



Thẩm Cảnh Nhiên vừa lái xe vừa hỏi.



"Về cùng chị luôn."



Lâm Thu Đồng nhắm mắt, cô nghĩ muốn ngốc với Thẩm Cảnh Nhiên thêm một lúc, chỉ cần nhắm mắt lại, trong hơi thở sẽ liền tràn đầy mùi hương của Thẩm Cảnh Nhiên, thật sự không nơi nào mà không có sự hiện diện của chị ấy, trong lòng cô đã bị Thẩm Cảnh Nhiên lấp đầy.



"Thu Đồng."



"A? Dạ!"



Lâm Thu Đồng vội ngồi dậy, vừa mới tiến vào thế giới mộng tưởng không lâu.



"Vâng ạ?"



"À, không cần khẩn trương, chị chỉ định hỏi, nếu có một ngày, ừm... nếu có một ngày, ba em hỏi em, chị dạy dỗ em ổn không, em đã học được hết tất cả chưa, em sẽ trả lời thế nào?"



Thẩm Cảnh Nhiên cười hỏi.



"Chị dạy rất tốt ạ, em cũng đã học được hết mọi thứ."



Thẩm Cản Nhiên nhìn gương mặt tươi cười kia, khóe miệng bất giác cong lên. Câu trả lời này quá tốt, không cần phí hoài tâm tư cũng có thể nghe được câu trả lời thật lòng, nụ cười Thẩm Cảnh Nhiên càng sâu sắc, hai má lúm đồng tiền nhàn nhạt hiển lộ, cười nói.



"Ngoan như vậy."



"Phải rồi, cô giáo Thẩm ơi, em ngoan như vậy, chị có thưởng em gì không?"



Tinh thần Lâm Thu Đồng sáng láng, uốn éo hào hứng hỏi. Thẩm Cảnh Nhiên cũng phối hợp theo.



"Học trò ngoan, thì cô giáo nên thưởng, nhưng mà nên thưởng cái gì bây giờ nhỉ? Học trò này hình như không thiếu thốn thứ gì cả."



Sao chị biết em không thiếu gì cả? Chỉ thiếu một người bạn gái đây này Thẩm Cảnh Nhiên. Lời này đương nhiên chỉ có thể nói trong lòng, Lâm Thu Đồng làm bộ suy tư.



"Đúng rồi, bây giờ em chưa nghĩ ra, có thể ghi sổ không? Cô giáo Thẩm."



"Được chứ."



Thẩm Cảnh Nhiên dừng xe, nói.



"Đến rồi."



Haiz... đến nhà nhanh vậy, Lâm Thu Đồng hơi thất vọng, lại phải gặp mặt Quan Tư Thành, có lẽ cô nên dò trước ý Quan Tư Thành, nói chuyện với Thẩm Cảnh Nhiên ở đây không tiện, lỡ bị chị ấy biết được sự thật, nhất định sẽ đau lòng.



Biết hôm nay Thẩm Cảnh Nhiên với Lâm Thu Đồng trở về, Quan Tư Thành nói sẽ về sớm để Triệu tỷ nấu một bàn tiệc phong phú, Thẩm Cảnh Nhiên không mấy hứng thú, vừa vào nhà liền về phòng trước, phòng khách liền chỉ còn lại Quan Tư Thành và Lâm Thu Đồng. Quan Tư Thành hỏi vài câu liên quan chuyến du lịch, Lâm Thu Đồng thuận miệng trả lời, càng nhìn Quan Tư Thành càng thấy thương Thẩm Cảnh Nhiên, có được người phụ nữ tốt như vậy, tại sao vẫn làm chuyện có lỗi với cô ấy? Có lẽ năm đó mẹ đã phải chịu rất nhiều ủy khuất nên mới bỏ đi... Mẹ, bây giờ mẹ sống tốt không? Lâm Thu Đồng cảm thấy cô thật bạc tình, nhưng hình như tình cảm của mẹ dành cho cô càng ít hơn, dù sao cô đối Quan Tư Thành từ lâu cũng không còn hoàn toàn không thèm để ý, cô suy nghĩ dù sao hắn cũng là cha, cô cũng sẽ mềm lòng.



"Đồng Đồng?"



Quan Tư Thành gọi lớn.



"Chuyện gì mà suy nghĩ tới mức thẫn thờ vậy?"



Lâm Thu Đồng thu hồi tầm mắt, lắc đầu.



"Không có gì."



Nhân lúc Thẩm Cảnh Nhiên không có ở đây trò chuyện một lúc cũng tốt. Cơm tối, người một nhà ngồi quây quần bên nhau, Quan Tư Thành có chút cảm khái nói.



"Hình như đã lâu lắm chúng ta không cùng ăn bữa cơm gia đình thế này."



Thấy Lâm Thu Đồng không có ý định nói chuyện, Thẩm Cảnh Nhiên chậm rãi nói.



"Ừm, cũng đã lâu."



Bầu khí lại lạnh băng, Thẩm Cảnh Nhiên ăn được vài miếng, bụng hết đói, lại thấy hơi mệt.



"Hai cha con từ từ ăn, tôi thấy hơi mệt, muốn vào nghỉ ngơi."



Lâm Thu Đồng ngước mắt lên, chỉ thấy bóng lưng Thẩm Cảnh Nhiên.



"Đồng Đồng, ở tập đoàn Cảnh Trí thấy thế nào? Cảnh Nhiên có dạy dỗ con tốt không?"



Quan Tư Thành cũng quay đầu không tiếp tục để ý cánh cửa kia, xác nhận đã đóng kín mới mở miệng.



"Tốt vô cùng, Thẩm Cảnh Nhiên đối xử tôi rất tốt."



Lâm Thu Đồng ăn nốt miếng cơm cuối cùng trong chén.



"Quan Tư Thành, ba yêu Thẩm Cảnh Nhiên à?"



Lâm Thu Đồng đã quen với lối nói chuyện như vậy, dù đối phương là cha, cô vẫn không thể hoàn toàn tiếp nhận và trở nên thân mật trước thân phận làm con này. Quan Tư Thành hơi sững sốt, buồn bực nói.



"Sao đột nhiên con lại hỏi vậy?"



"Đột nhiên ư? Chẳng qua tôi thấy nhớ mẹ của mình."



Lâm Thu Đồng lấp liếm cho qua chuyện, đột nhiên cũng thấy hơi nóng ruột.



"Cảm thấy hai người không quá ân ái với nhau."



"Chà, ân ái hay không không phải dăm ba câu là có thể nói hết được, chuyện tình cảm không phải chỉ một chữ yêu là có thể khái quát hết. Đời người, ngoài chuyện yêu đương, vẫn còn rất nhiều chuyện khác, không thể trộn lẫn chúng vào nhau, cũng không thể chỉ nghiêng hẳn về một phía."



Quan Tư Thành ý vị sâu xa giải thích càng khiến Lâm Thu Đồng cảm thấy, sự kết hợp giữa Quan Tư Thành và Thẩm Cảnh Nhiên phải chăng có nguyên nhân bất đắc dĩ nào đó?



"Vậy, cho nên?"



"Không có cho nên, mẹ con, ba đã từng rất yêu cô ấy, là suy nghĩ tồn tại muôn thuở, Cảnh Nhiên, ba cũng hy vọng có thể thương yêu cả đời, nhưng mà, thế sự khó lường, cũng không ai có thể biết trước, một khắc tiếp theo sẽ phát sinh chuyện gì..."



Quan Tư Thành do dự một lúc, lại nói.



"Đồng Đồng, cho nên con không nên hoàn toàn dồn quá nhiều tình cảm vào một người, sau này khi con gặp được người con trai mà con yêu thương và muốn giữ lại, đến thời điểm bị tổn thương, con cũng sẽ bị tổn thương toàn bộ."



Lời này, nhất định là có ý tốt, Lâm Thu Đồng cũng hiểu, nhưng mà, Lâm Thu Đồng cũng không đồng tình.



"Cho nên, chuyện hôn nhân trong mắt hai người, cũng là một loại giao dịch."



"Giao dịch à?"



"Đúng thế, lý tưởng trong hôn nhân của hai người cũng chính là đạt được mức bình đẳng trong làm ăn, đối phương bỏ ra một phần, ta bỏ ra một phần, nếu trả nhỉnh hơn số đó ta sẽ bị thiệt."



"..."



Quan Tư Thành có chút bất ngờ trước câu trả lời của Lâm Thu Đồng, phủ nhận.



"Ba không phải ý đó, trong chuyện tình cảm có thể giao phó, nhưng tuyệt đối không phải sẽ như ban đầu. Làm ăn có cơ hội của làm ăn, còn trong tình cảm phải chú trọng thời cơ."



Nói chuyện tình yêu với người làm ăn, quả thật làm vấy bẩn phần thuần khiết của tình yêu.



"Được rồi, ba có đạo lý của ba, tôi có nguyên tắc của tôi, tôi là muốn nói, nếu đã không có tình yêu, vậy hãy nên tách ra, bằng không chỉ tổ lãng phí cuộc đời của nhau không hơn không kém."



Lời này của Lâm Thu Đồng quá rõ ràng, Quan Tư Thành tinh ranh như vậy, tự nhiên nghe hiểu hàm ý ẩn dưới, cũng thử thăm dò trả lời một câu.



"Thẩm Cảnh Nhiên đã kể hết với con?"



"Tôi không hề kể gì cả."



Thẩm Cảnh Nhiên chẳng biết đã bước ra khỏi phòng tắm tự lúc nào, đột nhiên xen vào trả lời. Cả hai đều giật nảy mình, sắc mặt Thẩm Cảnh Nhiên có chút ửng đỏ, chắc là do vừa tắm xong, cuộc đối thoại vừa rồi rốt cuộc cô ấy đã nghe được bao nhiêu?



"Hai cha con nói chuyện tôi không muốn can dự, nhưng xin đừng lấy tôi ra làm đề tài, nói sau lưng người khác cũng không phải hành vi quang minh gì cho cam."



Sắc mặt Thẩm Cảnh Nhiên dù lộ ra ửng đỏ, nhưng lời nói lại rất vô tình. Quan Tư Thành âm thầm thở dài, cũng may Thẩm Cảnh Nhiên kịp thời ngăn cả, bằng không, không biết đề tài sẽ còn nói tới đâu, Quan Tư Thành không mong Lâm Thu Đồng biết hôn nhân của hắn và Thẩm Cảnh Nhiên chỉ là một loại hình thức hợp đồng, hắn luôn cảm thấy chuyện này có vẻ sẽ ảnh hưởng đến tương lai sau này của Lâm Thu Đồng.



Giai đoạn thực tập ở bộ phận tiêu thụ trôi qua rất nhanh, còn Lâm Thu Đồng cuối cùng cũng đã thăng tiến đến vị trí thư ký thân mật, vừa nghĩ tới ngày nào cũng sẽ được sớm tối có nhau, Lâm Thu Đồng thật sự muốn mài dao xoàn xoạt để làm thịt heo dê! Chuyện tốt đẹp như vậy phải ăn mừng thật lớn, cô gọi điện bày tỏ muốn rủ Tô Tú ra nhậu, gọi một cuộc, Lâm Thu Đồng mới cảm thấy hình như đã lâu lắm các cô không liên lạc nhau.



"Cậu còn có lương tâm, còn nhớ có người bạn này."



Tô Tú đặt túi xách xuống rất hào khí ngồi xuống.



"Có chuyện gì vui à?"



Khục! Khụ khụ! Lâm Thu Đồng phun hết nước ra ngoài, cô nương này là con giun trong bụng cô sao? Lâm Thu Đồng cũng không giấu giếm làm gì, gật đầu đáp.



"Gần đây tâm trạng tốt, nên muốn uống, dù sao say khướt trước mặt cậu, cũng không sợ mất mặt."



"Òh, cậu ngược lại không sợ mất mặt, nhưng tớ sợ không khiêng nổi cậu a."



Tô Tú ngoài miệng nói vậy, nhưng cũng không rót ít rượu đi. Ban nãy cũng đã uống một ít, Lâm Thu Đồng liền có chút không gánh nổi.



"Ê, ê này, cậu, cậu là đang, rót cho tớ đấy à?"



"Đâu có!"



Tô Tú cười đến thiên chân vô tà.



"Tớ chỉ muốn cậu vui thôi mà, nào, uống thêm một ly, có chuyện vui tự động chúc mừng."



Tính cách Lâm Thu Đồng hào sảng, Tô Tú rót ly nào cô đều uống cạn ly đó, toàn bộ quá trình, Tô Tú chỉ uống mấy ly, Lâm Thu Đồng thì hoàn toàn "ra bã", say lắc lư.



"Tiểu Đồng Đồng à, lẽ nào cậu đã có người mình thích?"



"Hí hí."



Lâm Thu Đồng uống say liền cười ngây ngô, trong đầu đều đầy ắp hình ảnh Thẩm Cảnh Nhiên, tựa như con nít vậy, nói.



"Chuýnh xác!"



"Không phải cậu thích Thẩm Cảnh Nhiên, đang theo đuổi chị ấy à?"



Tô Tú cũng nói toạc móng lợn, dứt khoát hỏi trực tiếp.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện