Editor: Từ chương này trở đi mình sửa cách xưng hô của Liễu Tịch với Cảnh Nhiên tỷ thành bạn bè nha. Mình có cảm giác Liễu Tịch cùng tuổi với Thẩm Cảnh Nhiên, trước thì mình xác định dùng chị em vì cách gọi Thẩm tỷ tỷ của Liễu Tịch, nhưng thực ra cách gọi như vậy bạn thân cũng hay dùng để gọi đùa bạn mình. Bẵng đi ít lâu không edit, hôm nay edit lại mình mới nhận ra cảm giác này. Còn về các chương trước, khi nào mình rà lại gặp ở đâu thì sẽ sửa lại ở đó. Giờ chỉ cố gắng lết được tới cái máy tính thì sẽ edit tiếp =)))))
***
Thẩm Cảnh Nhiên từng hỏi tại sao Lâm Thu Đồng không mua xe, Lâm Thu Đồng trả lời: Tính tôi nóng nảy bộp chộp, không lái xe được, ngồi ké được rồi.
Từ trong phòng thoáng nghe thấy tiếng "dạ không" truyền tới, Thẩm Cảnh Nhiên trực tiếp rời phòng, một đường yên tĩnh rời nhà, luôn cảm thấy ghế bên thiếu vắng lạ lùng, thật ra, bình thường ghế bên hình như vốn cũng rất yên tĩnh mà nhỉ.
Lâm Thu Đồng ngồi nhà quấn quýt xém chút nổi điên, mặc bộ đồ chưa được bao lâu lại cởi ra thay bộ khác, mái đầu thắt bím chằng chịt cũng gỡ nốt. Giằng co hồi lâu, Lâm Thu Đồng mới bi thảm phát hiện, cô lại không hề biết Thẩm Cảnh Nhiên thích lối ăn mặc thế nào. Nghĩ tới nghĩ lui, Lâm Thu Đồng liền điện thoại Tô Tú.
"Tú nhi, cậu cảm thấy hình thượng nữ cường nhân sẽ thích lối ăn mặc thế nào?"
"Dạng nữ cường nhân gì mới được?"
Tô Tú hỏi lại.
"Nữ cường nhân cũng chia làm nhiều dạng chứ? Nhưng cậu muốn hỏi ai?"
"Không phải hỏi ai, chỉ hỏi vậy thôi."
"Có hình mẫu thì mới tương đối học theo được chứ."
Tô Tú giống như đang tự lầm bầm lầu bầu.
"Tỷ như nữ thần tớ đi, chị ấy cũng là một dạng nữ cường nhân, lối ăn mặc chị ấy thích nhất định là tinh tế và hào phóng, không cần quá chi tiết, cũng không nên quá hoa lệ là được."
"Đơn giản vậy thôi?"
Lâm Thu Đồng có chút không tin, tủ quần áo Thẩm Cảnh Nhiên bự cực kỳ nha, tủ giày cũng vậy, rõ ràng rất chú trọng cách ăn mặc, Tô Tú không ngừng bận rộn nói.
"Chính xác, nữ thần tớ siêu cấp ôn nhu, chị ấy rất nghiêm khắc và kỷ luật, nhưng lại đối nhân khoan dung rộng rãi, đối phương ăn mặc sao cũng được chỉ cần đừng quá thất lễ."
Tô Tú nói vậy, Lâm Thu Đồng cũng cảm thấy quả đúng vậy thật, Thẩm Cảnh Nhiên đối xử cô, phần lớn thời gian đều y theo... Lâm Thu Đồng dứt khoát không quấn quýt nữa, từ bỏ luôn phong cách nổi loạn trước giờ của mình, lựa chọn lối ăn mặc giản dị, dù sao chỗ triễn lãm cũng là một nơi cao nhã thoát tục. Ăn mặc thì tùy thích, nhưng kiểu tóc phải thế nào, Lâm Thu Đồng cố tình nghỉ làm buổi chiều để đi làm tóc, Tô Tú bận bịu như thế xin nghỉ với cậu ấy có hơi áy náy, nào ngờ Tô Tú lại tương đối rộng rãi nói.
"Cậu đi đi, mình tớ được rồi." (bã tìm ra từ cái hôm nhậu xỉn rồi sáng sớm mấy người tỉnh tỉnh mớ mớ đòi Thẩm Cảnh Nhiên hôn đó, hãy biết ơn bạn tốt tạo điều kiện đuy =)))))))
Lâm Thu Đồng cảm động không xong, trong lòng suy nghĩ nhất định sau khi kết thúc buổi triển lãm phải chạy về giúp đỡ.
Ngày này Thẩm Cảnh Nhiên cố ý không nghỉ trưa, đem dự án trù bị của Kiến Nghiệp trong thời gian ít ỏi chuẩn bị cho xong hết, không ngờ buổi chiều lại bận rộn không thể tưởng tượng được, chỉ hận không có nghìn tay như Phật Bà Quan Âm. Thẩm Cảnh Nhiên xử lý được một nửa công chuyện, Liễu Tịch đột nhiên tới thăm báo tin vui, mang chìa khóa nhà mới tới cửa tặng. Thẩm Cảnh Nhiên đương nhiên vui vẻ a, cô rốt cuộc cũng có nhà của mình, nếu không phải tối nay có hẹn, cô nhất định sẽ thật vui chúc mừng cùng Liễu Tịch. Nói đến có hẹn, Thẩm Cảnh Nhiên nhìn qua thời gian, đã ba giờ, lại nhìn lượng công việc còn đang lỡ dỡ của mình, Thẩm Cảnh Nhiên buồn bã.
"Mỹ nhân, cậu sao vậy?"
Liễu Tịch không nhìn được Thẩm Cảnh Nhiên buồn rầu, Thẩm Cảnh Nhiên xoa huyệt thái dương có chút đau nhức nói.
"Hôm nay tớ đồng ý đi xem triển lãm tranh với Thu Đồng, bây giờ xem ra không đi được rồi."
Liễu Tịch cau mày, hồi lâu mới nói.
"Cậu nói Thu Đồng là đứa con gái của Quan Tư Thành đó hả?"
Thẩm Cảnh Nhiên gật đầu, sắc mặt Liễu Tịch hơi trầm liền sáng lên, thân thiết nói.
"Mỹ nhân, tớ cũng thích triển lãm tranh nè, hay là cậu tặng tớ tấm vé này xem như cảm ơn đi, gặp Thu Đồng tớ sẽ giải thích cho nó."
Thẩm Cảnh Nhiên suy nghĩ, cách này cũng không phải không thể, có điều, cô mới không biết Liễu Tịch lại có nhã hứng với triễn lãm tranh, cô nương này không phải luôn phô trương cuộc sống vô chủ đích của mình sao?
"Tớ sẽ gọi điện cho Lâm Thu Đồng nói trước một tiếng, cậu gặp nó giải thích giúp tớ lần nữa nhé."
Thẩm Cảnh Nhiên có chút áy náy, dù ban đầu cô cũng chưa từng chắc như đinh đóng cột là sẽ đi được, nhưng cũng không thể thất hứa, cộng với tấm vé được người khác cho, Thẩm Cảnh Nhiên ăn đủ áy náy, vừa nói sẽ điện cho Lâm Thu Đồng, Liễu Tịch liền đè tay cô lại.
"Ây dà! Mỹ nhân! Cậu không tin tớ à! Tớ sẽ giải thích, xem như nó vì thế mà không vui tớ cũng dỗ được, cậu cũng không xem xem tớ làm nghề gì? Hạng người gì mà tớ chưa từng tiếp xúc!"
Liễu Tịch giúp đỡ hết mức như vậy, Thẩm Cảnh Nhiên cũng không tiện nói tiếp, sau khi cảm ơn Liễu Tịch liền rời đi. Thẩm Cảnh Nhiên nhìn chằm chằm xuất thần dãy số Lâm Thu Đồng trên di động, lúc này thư ký Khang Mạc tiến vào, lên lịch làm việc ngày mai cho Thẩm Cảnh Nhiên. Hoàn thành xong với Khang Mạc, đã là một tiếng sau, Thẩm Cảnh Nhiên nghĩ thế nào cũng thấy nên nói một tiếng với Lâm Thu Đồng, vì vậy đã gửi tin nhắn: Thu Đồng, hôm nay tôi bận quá không thể xem triển lãm cùng em, xin lỗi nhé. Tấm vé tôi đã nhường lại cho một người bạn, chính là Nhím xù lông mà em từng nhắc, cô ấy cũng thích xem triển lãm, tấm vé để không cũng lãng phí, buổi tối em đi xem vui vẻ nhé.
Thẩm Cảnh Nhiên không nhận được trả lời, làm xong việc cũng đã khuya, người làm cuối cùng trước khi rời công ty đã cố ý pha một ly cà phê cho Thẩm Cảnh Nhiên. Thẩm Cảnh Nhiên giương mắt hơi liếc nhìn ly cà phê, là cô bé vừa vào bộ phận thiết kế, cô dặn dò vài câu thì đuổi cô ấy về. Thẩm Cảnh Nhiên đứng dậy hoạt động gân cốt, di động tối nay yên tĩnh lạ thường, bình thường Lâm Thu Đồng đều sẽ gửi vài tin nhắn, có lẽ hôm nay xem buổi triển lãm ngược lại quá hăng say, nhưng bây giờ cũng đã 11 giờ hơn, buổi triển lãm nên kết thúc rồi mới phải? Thẩm Cảnh Nhiên thu dọn đồ đạc tan sở, đứng trong thang máy vẫn đang suy nghĩ, Liễu Tịch này làm việc không đáng tin cậy chút nào, cũng không biết gọi điện cho cô hay tình hình.
Cả người Thẩm Cảnh Nhiên mệt mỏi lái xe về nhà, ngoài ý muốn phát hiện, Lâm Thu Đồng vẫn chưa về. Có chỗ nào giống bình thường không, Thẩm Cảnh Nhiên liền bấm dãy số Lâm Thu Đồng, tắt máy, lần này cô càng cảm thấy không ổn, Thẩm Cảnh Nhiên lại gọi qua cho Liễu Tịch, máy thông, Thẩm Cảnh Nhiên thở phào nhẹ nhõm, nhưng thủy chung vẫn không có ai bắt máy, Thẩm Cảnh Nhiên lại càng sốt ruột. Sao thế này, cả hai đi xem triển lãm bị người ngoài hành tinh bắt cóc rồi à? Thẩm Cảnh Nhiên muôn vàn lần không muốn lết ra cửa, nhưng vẫn lái xe chạy thẳng tới chỗ triển lãm, phát hiện cửa đóng chặt im lìm, bên trong còn mơ hồ truyền ra tiếng nhạc, tình huống gì đây? Thẩm Cảnh Nhiên tới trước cửa, có người giữ cửa ngăn cô lại, nói.
"Thật ngại thưa cô, đã quá giờ, không được phép vào đâu ạ."
Người giữ cửa cũng nhìn ra là Thẩm Cảnh Nhiên từng thấy trên tivi, giọng tương đối lễ độ.
"Tôi muốn hỏi thăm, ở đây không phải tổ chức triển lãm tranh sao?"
Thẩm Cảnh Nhiên đang buồn bực, buổi triển lãm tranh sao đột nhiên lại biến thành buổi party nhạc xập xình thế này. Người giữ cửa xấu hổ cười một tiếng.
"Thưa đúng là vậy, có điều buổi triển lãm chẳng qua chỉ tổ chức tới mười giờ rưỡi, từ mười giờ rưỡi tới mười hai giờ khuya là thời gian dạ tiệc."
Thẩm Cảnh Nhiên cũng không nghe từ miệng Lâm Thu Đồng nói có dạ tiệc, thấy biểu tình Thẩm Cảnh Nhiên nghiêm túc, tiểu tử lòng tốt nhắc nhở.
"Dạ tiệc này vốn bảo mật, xem như là món quà bất ngờ của tiểu thư Triệu Nhã Chi, bằng không vé đã không đắt tiền như vậy."
Thẩm Cảnh Nhiên vừa nghe, thôi vậy, cô vẫn là nên về nhà, phỏng chừng Liễu Tịch với Lâm Thu Đồng đang tham gia buổi tiệc cũng nên, một người thì điện thoại hết pin, một người thì quá ham chơi không nghe máy.
Thẩm Cảnh Nhiên trực tiếp về nhà, trên đường nhắn tin cho Liễu Tịch, nếu về nhà rồi thì nhắn cho cô báo bình an. Thẩm Cảnh Nhiên tắm xong cũng đã nửa đêm, theo lý một ngày làm việc quá bận rộn nên thấy mệt mới đúng, nhưng cô lại rất có tinh thần, Thẩm Cảnh Nhiên thay đồ ngủ xong cầm theo di động vào phòng sách. Sách chưa lật được vài trang, di động Liễu Tịch rốt cuộc cũng tới.
"Mỹ nhân, xin lỗi a."
"Không có gì, cả hai chơi vui vẻ chứ?"
Thẩm Cảnh Nhiên an tâm hơn rất nhiều, trêu chọc nói.
"Cậu đây được đà là tới bến, ai gọi cũng không nghe."
"Ầy, hihi, mỹ nhân, cậu đợi tớ không ngủ được luôn sao?"
Liễu Tịch làm bộ cười đùa hí hửng.
"Òa òa, người ta cảm động rớt nước mắt luôn, moa moa."
"..."
Thẩm Cảnh Nhiên cảm thấy cô nương này chính xác đã uống rượu, rượu vào là liền nói năng ngọt xớt, cũng may cô đã quen.
"Đừng lộn xộn, Lâm Thu Đồng đâu? Sao tớ không gọi cho nó được, có phải lại không vui không?"
Thẩm Cảnh Nhiên có thể mơ hồ đoán ra, đứa nhỏ dễ nổi nóng này nhất định là không vui.
"Mỹ nhân, tớ mệt lắm, ngày mai nói chuyện tiếp được không?"
Liễu Tịch vừa nói liền truyền tới tiếng ngái ngáp, Thẩm Cảnh Nhiên hết cách đành dặn dò vài câu liền cúp máy, xem ra cả hai còn chưa xảy ra chuyện không vui, may quá! Thẩm Cảnh Nhiên đọc sách đến gần sáng mới đi ngủ, buổi sáng lại bị di động Lâm Thu Đồng đánh thức, có chút không nhịn được.
"A lô!"
"Thẩm Cảnh Nhiên."
Thanh âm khàn khàn của Lâm Thu Đồng truyền tới, Thẩm Cảnh Nhiên nhíu mày, nhìn đồng hồ cạnh giường, mới sáu giờ sáng, đứa nhỏ này cơ bản không ngủ, hay là thức dậy quá sớm, nhưng thanh âm này cũng không đúng lắm.
"Em bị cảm?"
"Không bị."
Lâm Thu Đồng chậm rãi trả lời xong, lại chậm rãi nói.
"Chắc do nóng trong người."
Thẩm Cảnh Nhiên nhắm mắt cười khẽ.
"Là tối qua chơi quá nên nóng trong người?"
Lâm Thu Đồng a một tiếng, rõ ràng khiến người khác nghi ngờ, sau đó lại ừ, nói.
"Thẩm Cảnh Nhiên, chị chưa dậy nữa hả?"
"Ừ, mới sáu giờ sáng, tôi cũng mới đi ngủ."
Thẩm Cảnh Nhiên ngược lại không phải oán trách, nhưng vẫn muốn nói ra, Lâm Thu Đồng ừ một tiếng, bộ dạng rất không được hào hứng. Thẩm Cảnh Nhiên nghĩ đến tối qua, nói.
"Thu Đồng, hôm qua đã thất hứa với em, em giận tôi không?"
"Chúng ta đừng nhắc lại chuyện này."
Lâm Thu Đồng rất không tình nguyện nói, xem đi, thừa biết đứa nhỏ này sẽ so đo. Thẩm Cảnh Nhiên nằm trong chăn ấm, nói chuyện sau khi vừa thức dậy, giọng phá lệ ôn nhu.
"Đừng tức giận, tôi xem rồi, tháng sau có một buổi triển lãm khác, còn được thăm quan hiện trường làm việc của Lâm Thanh Hà mà em thích, đến lúc đó tôi sẽ đưa vé cho em."
"Hả? Có thật không?"
Thanh âm Lâm Thu Đồng rõ ràng tung tăng nhảy nhót, Thẩm Cảnh Nhiên cong môi, cười nói.
"Thật."
"Vậy chị sẽ đi với tôi không?"
Lâm Thu Đồng tràn đầy mong đợi, Thẩm Cảnh Nhiên không dám tùy tiện đồng ý, có điều đã lỡ hẹn một lần, nếu đồng ý xong lại lỡ hẹn tiếp cũng không tốt.
"Muốn tôi đi cùng đến vậy?"
Thẩm Cảnh Nhiên đột nhiên hỏi, Lâm Thu Đồng nửa buổi cũng không có động tĩnh.
"Tôi đã xem, hôm đó là cuối tuần, chắc không bận việc, chúng ta cùng đi vậy."
Thẩm Cảnh Nhiên suy nghĩ, nếu thật sự có công chuyện cũng sẽ đẩy đi, nhớ lại lúc còn nhỏ cô đều hy vọng sẽ được đi công viên cùng mẹ, nhưng chưa từng được lần nào, bây giờ nhớ lại đều chỉ có tiếc nuối, dù cô là mẹ kế, nhưng cũng nên làm tròn trách nhiệm của một người mẹ kế, có điều sao vẫn cứ cảm thấy là lạ. Thanh âm vui vẻ của Lâm Thu Đồng lập tức truyền tới.
"Dạ được, vậy chúng ta cứ vậy nhé, chị không thể lại lỡ hẹn, bằng không tôi sẽ ghét chị đấy."
Thẩm Cảnh Nhiên ngủ tiếp nhưng không thành, nằm một hồi, cô đứng dậy uống nước, nhìn ánh nắng bên ngoài cửa sổ đã chiếm đầy phòng khách, Thẩm Cảnh Nhiên bỗng có hứng thú, muốn ra ngoài chạy bộ. Sớm từ trước, Thẩm Cảnh Nhiên đã thích vận động, cho nên nhìn cô gầy gò, nhưng thực ra lại rất có sức nha. Ngược lại từ khi sống chung với Quan Tư Thành cộng thêm công việc bừa bộn, thời gian rèn luyện của Thẩm Cảnh Nhiên cũng thưa dần. Suy nghĩ sau này có được cuộc sống một mình, là điều Thẩm Cảnh Nhiên muôn vàn mơ ước, hôm nay có hẹn ăn cơm với Liễu Tịch để cảm ơn, thuận tiện xem thử nhà mới.
Đáng tiếc, Thẩm Cảnh Nhiên không hẹn được Liễu Tịch, trong điện thoại Liễu Tịch ấp úng hết nửa buổi, ý chính là hôm nay không được, ngày mai cũng không được... Thẩm Cảnh Nhiên hẹn chưa bao giờ bị từ chối, nhất là đối tượng lại là Liễu Tịch. Tỉ mỉ suy nghĩ, Thẩm Cảnh Nhiên cúp máy liền gọi cho Lâm Thu Đồng, nói thuận đường ghé qua làm điểm tâm để đền bù lỡ hẹn, quả nhiên, Lâm Thu Đồng cũng từ chối. Thẩm Cảnh Nhiên trực tiếp lái xe tới nhà Lâm Thu Đồng, mua nguyên liệu nấu ăn xong gõ cửa, Lâm Thu Đồng nhìn qua mắt mèo.
Thẩm Cảnh Nhiên! Không phải nói khỏi sao! Tại sao còn tới!
Lâm Thu Đồng đi qua đi lại mấy vòng trong phòng, cuối cùng vẫn lựa chọn mở cửa, không thể chối bỏ, cô rất muốn gặp Thẩm Cảnh Nhiên, hôm qua mong đợi cả ngày lại không được như nguyện, loại mất mát thất vọng đó không thể dùng ngôn từ nào để hình dung, nói chi tới giờ phút này, Thẩm Cảnh Nhiên lại còn tự dâng tới cửa.