*giựt tít tập 2* =v=~
---
"Buổi sáng tôi mắc bận họp, xin lỗi nhé."
Thẩm Cảnh Nhiên vừa nói vừa chuẩn bị ăn cơm trong phòng tiếp khách.
"À, thế à?"
Thanh âm Lâm Thu Đồng uể oải.
"Ừ, cô đã ăn rồi hả?"
Thẩm Cảnh Nhiên vừa nói vừa mở hộp cơm, mở ra từng bước từng bước.
"Vẫn chưa."
Thanh âm Lâm Thu Đồng nghe vào như có chút ủy khuất, còn mang theo chút rầu rĩ. Tay mở nắp hộp cơm của Thẩm Cảnh Nhiên hơi ngừng lại, có một nửa đùa giỡn nói.
"Sẽ không phải vì đợi tôi đấy chứ."
"Chính vì đợi cô đấy."
Lâm Thu Đồng hơi giận dỗi nói.
"Tại cô trả lời lâu quá."
"Cô còn dưới lầu không?"
Thẩm Cảnh Nhiên nhìn hộp cơm hộp cũng không có khẩu vị nhiều lắm, thậm chí có chút muốn ói, thật ra cô không muốn ăn cơm hộp, hơn nữa món ngon bên trong do để lâu cũng đã mất ngon đi rồi, cô cũng có tài nấu nướng nên không chịu được cảm giác ăn món ăn như vậy, cô vẫn thích ở trong quán, gọi món ra ăn liền hơn.
"Cô muốn xuống đây không?"
Lâm Thu Đồng hỏi, lúc này, Thẩm Cảnh Nhiên đã đi ra ngoài, đến cửa thì vỗ bả vai Khang Mạc, chỉ về hướng phòng tiếp khách, Khang Mạc hiểu ý gật đầu.
"Ừ, tôi sẽ xuống."
Thẩm Cảnh Nhiên đi thang máy, rời khỏi là đến cửa, nhìn xuyên qua bên đường chính là quán cà phê rồi. Thẩm Cảnh Nhiên tiến vào, nhân viên lập tức tiến tới.
"Tổng giám đốc."
Quán nước này thật ra do Thẩm Cảnh Nhiên mở, nhưng ít ai biết được, danh nghĩa chủ quán cũng là bạn Thẩm Cảnh Nhiên.
"Cô không có trong quán hả?"
Thẩm Cảnh Nhiên đảo mắt một vòng, đã qua giờ cơm, khách khứa không nhiều lắm.
"Đúng thế, tôi về rồi."
Lâm Thu Đồng đột nhiên cười haha, Thẩm Cảnh Nhiên hết cách, đứa trẻ Lâm Thu Đồng này tức giận muốn trã đũa cô đây mà.
"Được rồi, không còn chuyện gì thì tôi cúp máy."
Vừa nói, Thẩm Cảnh Nhiên vừa liền cúp máy.
Cũng tới đây rồi, Thẩm Cảnh Nhiên quyết định ăn cơm một mình xong trở về, phục vụ liền vội tới phục vụ cô, Thẩm Cảnh Nhiên thoáng nhìn bên ngoài đều là bàn tốp ba tốp năm.
"Bao sương còn trống không?"
"Dạ có ạ, thưa tổng giám đốc."
Phục vụ dẫn Thẩm Cảnh Nhiên vào bao sương, một người, một phòng, cũng không tồi lắm. Thẩm Cảnh Nhiên yên ổn ngồi xuống, chuẩn bị ăn cơm, thì điện thoại lại vang lên, là giọng nói nhỏ xíu xiu của Lâm Thu Đồng.
"Thẩm Cảnh Nhiên, chị lại gạt tôi."
Thẩm Cảnh Nhiên thấy mình vô tội biết chừng nào, cô có gạt Lâm Thu Đồng bao giờ đâu.
Hết nửa buổi Lâm Thu Đồng cũng không thấy người trong điện thoại nói chuyện, đang không hiểu, thì nghe thấy có người gọi cô.
"Thu Đồng, tôi ở bên này."
Thanh âm hơi cất lên, giai điệu vẫn ôn nhu như cũ, Thẩm Cảnh Nhiên không ngờ Lâm Thu Đồng lại tới. Lâm Thu Đồng nhìn sang, thấy Thẩm Cảnh Nhiên đang cười nhạt nhìn cô, như có một sức hút vô hình, Lâm Thu Đồng bất giác muốn lại gần.
Thẩm Cảnh Nhiên đưa thực đơn cho Lâm Thu Đồng, Lâm Thu Đồng nói.
"Thế thì tôi ăn chung với chị vậy."
Thẩm Cảnh Nhiên gật đầu, cười nói cũng được. Giữa bầu không khí yên tĩnh, Lâm Thu Đồng vài lần định nói chuyện, chỉ thấy Thẩm Cảnh Nhiên cũng không có ý cất lời, ánh mắt cô gần như chỉ đặt trên người Thẩm Cảnh Nhiên, Lâm Thu Đồng cũng im lặng theo. Quả thật, buổi trưa Lâm Thu Đồng định mượn danh nghĩa ăn cơm để xem thử Thẩm Cảnh Nhiên sao rồi, bây giờ xem ra, không việc gì cả rồi, mình lo lắng cũng bằng thừa, nghĩ tới đây, trái tim Lâm Thu Đồng toan nhức nhối hơi chua xót, cô đang bị sao vậy? Làm sao liền không nhịn được quan tâm Thẩm Cảnh Nhiên như vậy, nhất là lúc thấy quan hệ vợ chồng của Quan Tư Thành với Thẩm Cảnh Nhiên cũng không như cô nghĩ, trong lòng liền vui vẻ không diễn tả được, nhưng càng nhiều hơn chính là cơn phiền muộn. Mặc kệ nói thế nào, dựa trên thân phận, Thẩm Cảnh Nhiên là mẹ kế của cô, các cô chệnh lệch cái gọi là thân phận với nhau? Lâm Thu Đồng vừa nghĩ tới bối phận, Thẩm Cảnh Nhiên lại còn là vợ Quan Tư Thành, trong lòng cô liền đau nhức không chịu được... mình mới không phải đã thích Thẩm Cảnh Nhiên, lúc Lâm Thu Đồng chối bỏ, cũng đồng thời phải giật mình.
"Tại sao em lại cố ý chạy tới đây vậy?"
Dùng cơm xong Thẩm Cảnh Nhiên mới lên tiếng, trong đầu Lâm Thu Đồng như có tiếng chuông reo lên, cô phục hồi tinh thần tùy ý nói.
"Buổi trưa tính tìm chỗ ăn trưa, không hiểu sao lại tới đây, nhớ lần trước chị có mời tôi uống nước ở đây, sáng nay còn cố tình đưa tôi đi làm, cho nên muốn cảm ơn chị ấy mà."
Thẩm Cảnh Nhiên hé môi mỉm cười, con ngươi nhàn nhạt nhìn Lâm Thu Đồng, sửa lưng hỏi.
"Tôi không nói buổi trưa, tôi nói vừa rồi cơ, chắc em phải về công ty rồi mới đúng?"
Mặt Lâm Thu Đồng liền nóng lên, cúi đầu để che giấu mình đang đỏ mặt xấu hổ, trong nhân sinh quan của mình Lâm Thu Đồng không hề là người dễ dàng mắc cỡ, lúc này đây lại có chút quẫn bách. Có điều, Thẩm Cảnh Nhiên cũng chẳng phải cố ý xuống lầu để tìm cô à? Lâm Thu Đồng lúc này lại ngẩng đầu, ung dung nói.
"Chị cũng cố ý xuống đây tìm tôi đấy thôi, tôi chưa ăn cơm, tới đây cũng chẳng phải là chuyện quá mức bình thường à?"
"Công ty em gần đây lắm hả?"
Thẩm Cảnh Nhiên cũng không tiếp tục truy vấn, Lâm Thu Đồng hút một ngụm nước trái cây.
"Vâng, không xa đây lắm."
"Em hiện đang làm công việc gì vậy?"
Thẩm Cảnh Nhiên tùy ý hỏi.
"Làm nhiếp ảnh trong một phòng chụp ảnh."
Lâm Thu Đồng thành thật trả lời, rỏ ra rất ngoan ngoãn. Thẩm Cảnh Nhiên nhướng mi, trầm ngâm một lúc.
"Thợ chụp ảnh à?"
"Bộ không được sao?"
Lâm Thu Đồng có cảm giác mình đang bị nghi ngờ về năng lực, sắc mặt lạnh đi, giọng cũng có chút không thân thiện. gương mặt điềm tĩnh của Thẩm Cảnh Nhiên hiện lên tiếu ý.
"Em hiểu lầm tôi rồi, tôi là đang suy nghĩ một chuyện, không biết liệu phòng chụp ảnh của em sẽ thấy hứng thú không."
"Chuyện gì?"
Giọng Lâm Thu Đồng dịu đi không ít, Thẩm Cảnh Nhiên tự đánh giá, có vẻ đang suy nghĩ nên nói ra hay không, Lâm Thu Đồng tính tình nóng nảy, thấy Thẩm Cảnh Nhiên tỏ ra quấn quýt, có chút trầm trầm nói.
"Nếu đã khó mở miệng, vậy thì khỏi nói."
"Haha."
Thẩm Cảnh Nhiên khẽ cười, con người luôn là vậy nhỉ, luôn có thói quen nghĩ xấu về người khác, có lẽ trong mắt Lâm Thu Đồng cô luôn là người không chịu được, bằng không cũng sẽ không đến mức ghét mình như vậy, ngay cả khi vừa thành thật như thế cũng có thể quay sang oán hận.
Thái độ Thẩm Cảnh Nhiên khiến Lâm Thu Đồng rất bất mãn, vô cùng tức giận nói.
"Chị cười cái gì?"
Thẩm Cảnh Nhiên luôn có thể khiến cô dễ dàng tức giận.
"Không sao, nói với em cũng không sao, có hứng thú muốn thử thách chính mình, tập đoàn Cảnh Trí gần đây cần chiêu mộ hợp tác với một phòng chụp ảnh."
Thẩm Cảnh Nhiên nói xong, giương mắt nhìn Lâm Thu Đồng, liền tiếp tục nói.
"Có điều lỡ mà thành, giữa chúng ta sẽ càng có nhiều tiếp xúc, chắc em sẽ ghét thế lắm."
Thẩm Cảnh Nhiên nói rất nhẹ, cũng rất không có việc gì.
Trong lòng Lâm Thu Đồng trầm xuống, hồi lâu mới ngẩng lên, chắc như bắp nói.
"Quan hệ giữa chị với Quan Tư Thành không giống quan hệ giữa vợ chồng chút nào."
"Mặc kệ có nói ra sao, trên danh nghĩa, tôi vẫn là mẹ kế của em."
Thẩm Cảnh Nhiên nghiêng đầu nhắc nhở, tiếp tục nói.
"Cho nên, em ghét tôi cũng là chuyện bình thường, có điều tôi cảm thấy không cần thiết buông tha cơ hội lần này."
Ở trong nước tập đoàn Cảnh Trí tuyệt đối có danh tiếng, trừ phi công ty Lâm Thu Đồng làm có tiếng tăm lớn như của cô, bằng không, đây tuyệt đối là một cơ hội tốt.
"Ai bảo tôi định bỏ qua, vừa vặn ngược lại, trở về tôi sẽ nói sếp tham gia tranh tài, đến lúc đó mời tổng giám đốc Thẩm đừng nương tay, hãy nghiêm khắc đối với tôi."
Lâm Thu Đồng hiếm thấy nở nụ cười.
"Còn việc tôi ghét ai, là chuyện của tôi, không cần chị lúc nào cũng nhắc nhở giùm tôi chuyện đấy."
Lâm Thu Đồng ngày càng thể hiện rõ ý định của mình, cái gọi là chán ghét Thẩm Cảnh Nhiên của cô chẳng qua chỉ vì cô ấy đứng cạnh Quan Tư Thành, trở thành cái gọi là bà Quan mà thôi, nhưng từ sau khi trở về nước tiếp xúc tới nay, Lâm Thu Đồng ngoài ý muốn phát hiện, cuộc hôn nhân này rất kỳ quái.
Mấy ngày liên tiếp sau đó, Lâm Thu Đồng tìm cớ khắp nơi để về nhà ở, Quan Tư Thành vui vẻ không thôi, Thẩm Cảnh Nhiên tuy không ý kiến gì, nhưng luôn cảm thấy Lâm Thu Đồng ở nhà là có mục đích khác. Lâm Thu Đồng hỏi Thẩm Cảnh Nhiên trang web hoạt động của công ty.
"Chúng tôi sẽ tham gia."
Trong giờ làm việc, Thẩm Cảnh Nhiên nhận được điện thoại Lâm Thu Đồng.
"Ừ, chúc các em thành công."
Lâm Thu Đồng chủ động, khiến Thẩm Cảnh Nhiên có chút hoảng hốt, là mình đã nghĩ nhiều à? Thẩm Cảnh Nhiên tự nói với bản thân.