Động tác Thẩm Cảnh Nhiên hơi dừng lại, nhìn về ánh mắt đang dõi theo của Lâm Thu Đồng, Thẩm Cảnh Nhiên rũ tròng mắt, ung dung nói.
"Nếu tôi nói tôi ích kỷ, không yêu thương một ai cả, cô có tin không?"
"Tôi tin."
Lâm Thu Đồng trả lời rất nhanh, Thẩm Cảnh Nhiên không thích Quan Tư Thành, trong lòng cô đột nhiên vui vẻ, cho nên môi cô cũng nhếch lên theo, nhưng bị đau khiến cô lập tức nhíu mắt lại, Thẩm Cảnh Nhiên còn chưa kịp thấy nụ cười kia.
Sáng hôm sau, Quan Tư Thành vội công tác trở về, nổi trận lôi đình với Lâm Thu Đồng vừa ngủ dậy, cũng chỉ vì quá đau lòng.
"Con xem lại mình đi, một đứa con gái, tùy tiện động thủ như vậy, lỡ bị thua thiệt phải làm sao?"
Thẩm Cảnh Nhiên im lặng không lên tiếng, Lâm Thu Đồng ngồi cạnh bàn mặt không cảm xúc, Quan Tư Thành thấy Lâm Thu Đồng không có chút nào định nhận lỗi, càng nổi trận xung thiên hơn.
"Lớn đầu rồi, không biết để người khác bớt phải lo lắng cho con ư?"
Lâm Thu Đồng siết chặt nắm đấm, không nhịn được mấy lời dạy dỗ này của Quan Tư Thành, nhưng cô vẫn là chịu đựng. Quan Tư Thành một đường về nhà, trong lòng chất chứa không ít lửa giận, hơn nữa người hắn duy trì quan hệ mập mờ bỗng dưng lại quấy nháo, hy vọng hắn có thể sớm ly hôn, chuyện này khiến Quan Tư Thành có chút nhức đầu.
"Có công việc làm không chịu ngoan ngoãn làm, nửa đêm nửa hôm chạy ra ngoài uống rượu rồi đánh lộn với lưu manh..."
Lâm Thu Đồng bỗng đứng dậy, ánh mắt lạnh lùng, nhìn Quan Tư Thành một trận lãnh ý, Thẩm Cảnh Nhiên lúc này mới đứng dậy, nói.
"Được rồi, anh quan tâm Lâm Thu Đồng thì nói đến đó được rồi, Thu Đồng, ba cô tối qua rất lo lắng cho cô, ông ấy chỉ vì nóng ruột quá thôi."
Lâm Thu Đồng hừ một tiếng trở về phòng, nếu không phải Thẩm Cảnh Nhiên mở lời, phỏng chừng Lâm Thu Đồng đã cãi nhau nảy lửa với Quan Tư Thành. Quan Tư Thành lắc đầu liên tục, nói lớn đầu rồi mà không khiến hắn bớt lo. Thẩm Cảnh Nhiên cũng không nói gì, từ khi phát hiện Quan Tư Thành bao nuôi vợ bé, Thẩm Cảnh Nhiên trên cơ bản không nhúng tay vào chuyện giữa hai cha con họ nữa. Thẩm Cảnh Nhiên đang chờ đợi cơ hội thích hợp, muốn nói kết thúc hiệp ước này, sau đó ly hôn, nhà ai nấy yên. Lâm Thu Đồng ngay cả bữa sáng cũng chưa ăn liền rời đi, Quan Tư Thành nhíu mày, Thẩm Cảnh Nhiên ăn được một ít rồi đi làm, Quan Tư Thành đề nghị đưa cô đi, Thẩm Cảnh Nhiên cũng không kiên trì từ chối, lên xe, Quan Tư Thành lái xe, đột nhiên xúc động như có điều nói.
"Gần đây chúng ta liên lạc ít đi hẳn nhỉ."
"Có hả?"
Thẩm Cảnh Nhiên an tĩnh chú ý ngoài cửa, đạm giọng nói. Quan Tư Thành ừ một tiếng, nhớ ra liền nói.
"Trước kia anh bận rộn, em sẽ đều luôn gọi điện hỏi thăm tình hình anh."
Nói bóng gió, lần này Thẩm Cảnh Nhiên xem như không nghe hắn hỏi gì cả, Thẩm Cảnh Nhiên không lạnh không nóng trả lời.
"Có một số việc sớm muộn cũng phải quen, chúng ta có lẽ cũng sớm nên bắt đầu cuộc sống đơn thân, sớm thích ứng với nó."
"Em có ý gì?"
Quan Tư Thành cảm thấy Thẩm Cảnh Nhiên khác lạ, suy nghĩ gần đây cô ngày càng lãnh đạm, có chút đau lòng, Quan Tư Thành trước sau ưu việt như một không được tự nhiên nói.
"Em hình như đã quên thì phải, hiệp ước giữa chúng ta, còn tới hai năm, hai năm này, em vẫn nên làm tròn nghĩa vụ trong hợp đồng của mình thì hơn."
Nghe thấy lời này Thẩm Cảnh Nhiên không được thoải mái, có điều trên mặt vẫn không có gì thay đổi, nói.
"Điều nên làm em đều sẽ làm, những gì nợ anh, em sẽ trả đủ, anh yên tâm."
Thẩm Cảnh Nhiên hiểu lầm hắn, Quan Tư Thành gấp gáp giải thích.
"Cảnh Nhiên, em biết rõ anh không có ý đó, ban đầu anh cũng đã nói, em có thể không cần phải kết hôn với anh..."
"Tư Thành, chuyện đã qua không cần thiết nhắc lại, bất luận sư trưởng dạy dỗ, hay phần hôn nhân này, anh đều đã giúp em được lợi rất nhiều, cho nên, em cũng nguyện ý dùng năm năm thanh xuân để trả lại anh."
Lúc nói những lời này, Thẩm Cảnh Nhiên đau lòng, nhưng nếu được lựa chọn, ai sẽ nguyện ý như thế chứ? Chỉ là lúc đó, cô ngoại trừ thanh xuân ra không còn gì khác để trả. Quan Tư Thành từng là người thầy cô kính yêu, thế nhưng, Thẩm Cảnh Nhiên chưa từng có cái gọi là động tâm. Nếu không phải nhờ hắn, sợ rằng cái cô mất không chỉ có cha mẹ nuôi, mà còn cả gia đình đều phải đi tù, Thẩm Cảnh Nhiên dùng năm năm thanh xuân của mình, đổi lấy tự do cho bọn họ, đương nhiên còn cả sự nghiệp hiện tại của cô.
"Thật ra, Cảnh Nhiên, anh càng hy vọng chúng ta có thể hơn cả chỉ là hiệp ước hôn nhân."
Quan Tư Thành có chút đau lòng, hắn thật sự bị lay động bởi Thẩm Cảnh Nhiên, lần đầu tiên nhìn thấy cô, lúc đó cô đang tham dự phần so tài hùng biện, lời lẽ sắc bén, khí thế hùng hồn, khiến đối phương phải ngã mũ chào thua, lúc đó, Quan Tư Thành đã thấy được tinh thần phấn chấn trên người Thẩm Cảnh Nhiên, thanh xuân, vầng thái dương, còn cả một thời như khi hắn còn trẻ.
Thẩm Cảnh Nhiên chẳng qua chỉ cười, nói.
"Cảm ơn đã thương yêu, nhưng em không hề có xảm xúc với hôn nhân, cho nên, anh cũng đừng nên lãng phí thời gian trên người em. Nếu anh đã có người mình thích, em nguyện ý kết thúc hôn nhân này sớm để tác thành cho bọn anh."
Lời Thẩm Cảnh Nhiên không phải một lời dò xét, ai mà ngờ, Quan Tư Thành liền lập tức nói.
"Không thể được!"
Thẩm Cảnh Nhiên nở nụ cười rất bất lực, xem ra, Quan Tư Thành muốn giấu diếm đây, đáng tiếc mèo đã lộ cái đuôi rồi.
Buổi tối, Quan Tư Thành vừa tắm rửa xong, nói.
"Cảnh Nhiên, thứ sáu có một buổi dạ tiệc dành cho vợ chồng."
"Vâng, em sẽ tham gia."
Thẩm Cảnh Nhiên sảng khoái đáp ứng, giống như để hoàn thành nhiệm vụ vậy, Quan Tư Thành mặc áo choàng tắm xong tiến ra, tặng lễ vật mua trong lúc công tác về cho Thẩm Cảnh Nhiên.
"Cái này tặng em."
Lễ vật là bản số lượng giới hạn trên toàn thế giới, Thẩm Cảnh Nhiên không ưa những món châu báu xa hoa thế này, cô cũng từng nói với Quan Tư Thành là không thích nhận quà, Quan Tư Thành quả thật cũng ít mua.
"Sao tự dưng lại tặng món quà quý giá thế này?"
Thẩm Cảnh Nhiên chẳng qua mở hộp chỉ liếc nhìn sơ sài.
"Có lúc anh suy nghĩ, cảm thấy em đã vì anh quá nhiều, mà anh chẳng cho em được bao nhiêu."
Quan Tư Thành lừa tình trả lời, nếu là trước kia, Thẩm Cảnh Nhiên sẽ vì những lời lừa tình này mà thấy cảm động, nhưng kể từ khi biết Quan Tư Thành có tuesday xong, thì mấy loại thâm tình kiểu này của Quan Tư Thành chỉ càng khiến cô chán ghét thêm.
"Haha, chúng ta là có qua có lại thôi mà, em có làm gì thêm à?"
Thẩm Cảnh Nhiên có phần châm chọc. Quan Tư Thành gật đầu nói.
"Có chứ, không nói đâu xa, liền thấy em đối xử quá tốt với Đồng Đồng, nhiêu đó đủ đáng giá để anh cảm ơn em rồi."
Thẩm Cảnh Nhiên nghe thấy nhướng mi, đạm giọng nói.
"Nếu bởi vì chuyện này, em nghĩ mình càng không thể nhận món quà."
Thẩm Cảnh Nhiên đặt món quà lên bàn, hời hợt nói.
"Quan hệ giữa em với con gái anh cũng không tốt như anh nghĩ đâu."
"Cảnh Nhiên, ý em là sao?"
Quan Tư Thành không hiểu, dù hắn không thường liên lạc với con gái, nhưng không có nghĩa chuyện gì hắn cũng không biết. Quan Tư Thành biết trong lòng con gái hắn không hề ghét bỏ Thẩm Cảnh Nhiên, chẳng qua nó còn nhỏ tuổi không hiểu chuyện, mới làm chuyện con nít đối nghịch Thẩm Cảnh Nhiên thôi, nhưng, cuộc sống chung đụng của cả hai thì lại không đến nỗi nào, Thẩm Cảnh Nhiên đã chủ động phí tâm làm gì, dù con gái hắn không nói ra, nhưng trong lòng lại tiếp nhận, hắn đều nhìn ra được.
"Em chỉ lấy lòng con gái anh mà thôi, tất cả chỉ vì một lời hứa, chuyện nào em đã đồng ý, em nhất định sẽ làm được, miễn hiệp ước còn thời hạn, thì em sẽ tận lực đối xử tử tế với Lâm Thu Đồng."
Thẩm Cảnh Nhiên ung dung trả lời, biểu tình trên nét mặt rất xa lạ, lần đầu tiên Quan Tư Thành có cảm giác xa lạ đến thế, Thẩm Cảnh Nhiên mà hắn quen biết đây ư?