Lâm Thu Đồng ngồi uống tại quầy pha chế, Tô Tú ngồi bên cạnh ngó nghía xung quanh, lần đầu tiên tới đây, khó tránh khỏi tò mò, cô sáp lại bên tai Lâm Thu Đồng hỏi.



"Người ở đây, thật sự chỉ thích nữ giới hả?"



Tô Tú vẫn cảm thấy quần thể này rất bí ẩn, cũng là số ít, thế mà người trong bar này, đông đảo không nói, hơn nữa còn như đang rất khoe khoang, sợ người khác không biết các cô thích người cùng giới vậy.



"Ra ngoài chơi thôi mà, đừng xem là thật."



Lâm Thu Đồng đánh giá, ở đây cũng có rất nhiều người chỉ muốn thử nghiệm hoặc chỉ vì tò mò, chơi đã rồi lại trở về với thế giới bình thường của họ mà thôi. Tô Tú như có điều suy nghĩ gật đầu, cũng không chạy loạn khắp nơi, ngồi cạnh Lâm Thu Đồng uống ly rượu nhỏ của mình, Đại Binh với Trà Xanh ngược lại rất buông thả, nhảy tưng bừng với mấy gái ở đây, chớp mắt, chỉ còn lại Lâm Thu Đồng và Tô Tú, vì vậy, liền có vô số ánh nhìn hướng về phía các cô.



Tô Tú không ngốc, cô có thể nhìn ra, mấy người đó, chỉ thèm thuồng sắc đẹp của Lâm Thu Đồng, thế nhưng, sự tồn tại của cô, khiến mấy cổ sầu não, bọn họ đều cho rằng cô với Lâm Thu Đồng là một đôi.



"Cậu muốn ra đó nhảy không?"



Tô Tú ghé lại bên tai Lâm Thu Đồng, Lâm Thu Đồng cũng chồm người tới lắng nghe, động tác này khiến người đứng ngoài xem, quả thật thấy quá thân mật.



"Cậu muốn nhảy?"



Lâm Thu Đồng từng học khiêu vũ, có điều bây giờ cô rất ít nhảy, Tô Tú nhìn những ánh mắt theo dõi kia, trong lòng thấy buồn cười.



"Đi nào."



Tô Tú luôn nội liễm thế mà giờ lại chủ động mời nhảy, khiến Lâm Thu Đồng kinh ngạc, tuy không thể hiện ngoài mặt, chỉ giữ ở trong lòng, nhưng cô biết cô nương này đang có tâm sự.



Tô Tú kéo Lâm Thu Đồng đi, Lâm Thu Đồng thì sợ người khác đụng phải cô, nên vừa đi vừa choàng tay qua eo cô, ánh mắt của những cô gái khác đều nhìn chằm chằm về Lâm Thu Đồng, mà cái gọi là thu hút T chính là đôi mắt dịu dàng ôn nhu của Tô Tú. Tô Tú không thể nói là đẹp đến quốc sắc thiên hương, nhưng khí chất của một tiểu thư đài cát là có, lúc bé Lâm Thu Đồng còn ngây ngô nghĩ rằng, mình sẽ kết hôn với một người vợ vừa ôn nhu lại vừa xinh đẹp, như Tô Tú cũng không tồi, nhưng nếu cưới Tô Tú vậy cô sẽ mất đi người bạn mất, cho nên, vẫn giữ Tô Tú lại làm bạn vậy, không cần làm vợ, mãi về sau... Lâm Thu Đồng mới biết, à, thì ra cô chỉ có thể gả đi, chứ không có cửa để cưới. (thê nô hé :)))~)



Tô Tú cũng từng học khiêu vũ, tuy đã lâu không nhảy, nhưng cơ bản thì vẫn nhớ. Cả hai cảm nhận theo tiết tấu của nhạc, để thân thể mình tận tình đung đưa, để âm nhạc bao trọn lấy thân thể, phối hợp luật động cùng nhau. Người xung quanh đều không tự chủ bị hấp dẫn bắt đầu vây xem, ngay cả ánh đèn cũng bắt đầu tập trung về phía cả hai, dưới ánh đèn mê hoặc, càng tô thêm đôi mi thanh tú cùng đôi mắt nhu hòa, như chứa đựng ẩn tình nhìn chăm chăm Lâm Thu Đồng vậy. Lâm Thu Đồng nhếch môi, nhàn nhạt câu ra nụ cười, khiến mấy gái bu xem không nhịn được run rẩy, người xem bọn họ ngày càng tăng thêm, trong lòng Tiểu Q cảm thấy, hai cô ấy quả thật xứng đôi... đang nhảy, bỗng xuất hiện một người vọt tới nắm lấy cổ tay Tô Tú kéo cô ra ngoài.



"Theo chị ra ngoài!"



Lần đầu tiên Tô Hà mất đi lý trí như thế, không quan tâm người ta nhìn các cô thế nào, như thể phát điên lên vậy, lôi kéo thân thể gầy yếu của Tô Tú rời đi.



Lâm Thu Đồng theo bản năng định ngăn cản, nhưng Tô Tú bỗng quay đầu nhìn cô, đôi mắt mơ hồ như ngấn lệ, cũng viết rõ đừng can dự... Lâm Thu Đồng đứng ngây tại chỗ, nhìn Tô Tú bị Tô Hà kéo đi, mấy đồng nghiệp khác không rõ tình huống gì, muốn tiến lại hỏi thăm, Lâm Thu Đồng chỉ lạnh lẽo sâu kín nói.



"Mấy cậu cứ chơi tiếp, tôi về trước."



Bọn họ trố mắt nhìn nhau, hứng thú để quẩy cũng mất, Lâm Thu Đồng đuổi theo, nhưng sớm đã không thấy bóng dáng Tô Tú đâu. Lâm Thu Đồng rãi bước chậm trên con đường, dưới ánh đèn nê ông, trong trẻo mà lạnh lùng, khiến đáy lòng Lâm Thu Đồng rét lạnh.



Giữa ngã tư, đèn chuyển sang đỏ, Lâm Thu Đồng đứng giữa giao lộ, cõi lòng chưa từng có cảm giác mê mang như bây giờ, cô giống như đang đứng tại ngã rẽ vậy, cô từ đâu mà tới, và nên đi về đâu? Người bên cạnh ngày càng rời xa cô hơn, nhưng tư cách để cô giữ người lại cũng không có, bởi vì giữa các cô, từ đầu tới cuối, chưa từng có cái gọi là "chỉ thuộc về nhau".



Đèn đỏ chuyển xanh, nhưng Lâm Thu Đồng vẫn đứng đấy, nếu có ai đó đến nói với cô, cô nên đi về đâu, hoặc dứt khoát cứ lôi kéo cô theo, thì cô đi đến đâu cũng được... chỉ cần đừng để cô một mình nơi đây.



"Thu Đồng."



Phảng phất như có tâm linh tương thông vậy, trong lúc đáy lòng Lâm Thu Đồng khát vọng có ai đó nhất, thì đối diện đường Thẩm Cảnh Nhiên đang cầm túi xách màu xanh lam bước về hướng cô, trên gương mặt đẹp quá mức quy định kia tỏa ra nụ cười ấm áp.



"Trùng hợp quá vậy."



Thẩm Cảnh Nhiên là tới đây lấy xe, vốn định rẽ trái ở ngã tư, lại ngoài ý muốn nhìn thấy Lâm Thu Đồng dưới ánh đèn nê ông, phảng phất như một đứa trẻ bị lạc đường, khóe miệng còn ủy khuất vểnh lên, giống như bị người ta bỏ lại vậy. Thẩm Cảnh Nhiên hơi do dự một lúc, hôm nay cũng xảy ra vài chuyện khiến tâm trạng cô hơi khó chịu, tự nhiên cô lại có tâm trạng đi ứng phó trêu chọc của Lâm Thu Đồng thì phải làm sao? Lâm Thu Đồng có lòng dạ gì với cô, Thẩm Cảnh Nhiên đương nhiên đoán được, là lòng dạ xấu xa của tiểu hài tử. Trong lúc Lâm Thu Đồng đưa tay dụi mắt, Thẩm Cảnh Nhiên chủ động tiến tới, nếu đã không có tâm trạng tốt, vậy sợ gì tâm trạng lại xấu thêm? Nếu như, nếu để một mình cô nhận lấy tất cả tâm trạng không vui, thêm được một người vui vẻ, vậy cũng đâu phải chuyện không tốt gì.



Trong chớp mắt Thẩm Cảnh Nhiên xuất hiện, đáy lòng Lâm Thu Đồng không ức chế được tràn ra một dòng nước ấm, cô thu hồi tâm trạng ưu sầu nói.



"Trùng với chả hợp cái gì."



Hình như cô cũng không phải không muốn nhìn thấy Thẩm Cảnh Nhiên.



"Tôi dự định lấy xe, thuận đường đưa cô về nhà luôn ha."



Thẩm Cảnh Nhiên cười nhạt nói, nghe thấy chữ "nhà" khiến Lâm Thu Đồng nhíu mày, cô là người không có nhà, cô độc một mình, tự do tự tại, nhưng lại cô đơn.



"Tôi còn chưa muốn về, cô về một mình đi."



Lâm Thu Đồng đi hướng ngược lại, vô tình bắt gặp Thẩm Cảnh Nhiên, Lâm Thu Đồng phát hiện cũng lâu rồi không gặp Thẩm Cảnh Nhiên, hình như cổ gầy đi.



"Cô muốn đi đâu? Tôi đưa cô đi."



Thẩm Cảnh Nhiên hướng Lâm Thu Đồng thân cao lớn nhưng lại gầy gò nói, Lâm Thu Đồng vốn định quay lưng đi, nhưng lòng dạ xấu xa lại đột nhiên trỗi dậy, quay đầu nghiêm túc nói.



"Tâm trạng tôi không được tốt, muốn uống với tôi vài ly không?"



Đối mặt trước chủ động của Lâm Thu Đồng, Thẩm Cảnh Nhiên mơ hồ cảm thấy, không chỉ đơn thuần muốn vài ly thôi đâu, nếu đi theo thật, Thẩm Cảnh Nhiên suy nghĩ, có lẽ cô không nên đi theo. Ở một nơi đầy chướng khí thế này, để cho bờ mi của Thẩm Cảnh Nhiên phải cong lên, lúc ngẩng đầu lần nữa, Thẩm Cảnh Nhiên đã thu hồi tâm trạng xấu của mình.



Thẩm Cảnh Nhiên ra đường, không thể nghi ngờ luôn là một tổ hợp vừa dịu dàng vừa xinh đẹp, lối ăn mặc dịu dàng khéo léo động lòng người, khí chất thì cao nhã đoan trang, mỗi một cái giơ tay nhấc chân đều tản mát hương vị thành thục, mãi mãi mang lại hương vị của ngự tỷ, hơn nữa Lâm Thu Đồng thì đẹp trai, nên trong quán liền nhấc lên làn sóng nhỏ. Mấy vị khách ban nãy chưa được nhìn thấy Lâm Thu Đồng, lúc này chỉ biết xúc động, bộ dạng đẹp trai tự do phóng khoáng như thế, một ngự tỷ tươi mát ấm áp, đúng là cực phẩm trong cực phẩm.



Nếu đã đến đây rồi vậy thì hãy đến cho thật thoải mái. Thẩm Cảnh Nhiên dửng dưng ngồi xuống, nhận lấy muôn vàn ánh mắt rửa tội xung quanh, Lâm Thu Đồng định tìm kiếm một chút quẫn bách trên gương mặt đó, nhưng từ đầu đến cuối Thẩm Cảnh Nhiên vẫn một nét dịu dàng như ngọc, bên trên là nụ cười thản nhiên, tỏ ra hết sức trân quý.



Rất nhanh, liền có người tới bắt chuyện.



"Người đẹp, có thể mời em một ly không?"



Người tới đưa rượu cho Thẩm Cảnh Nhiên.



"Luôn cứ thấy đã từng gặp em ở đâu rồi."



Lâm Thu Đồng khịt mũi xem thường, phương thức tiếp cận quá mức giả trân, Thẩm Cảnh Nhiên nhận lấy nhàn nhạt cảm ơn, đối phương một hơi cạn sạch, Thẩm Cảnh Nhiên bưng ly nước vốn định chỉ nhấp môi... cuối cùng, thấy đối phương uống cạn, Thẩm Cảnh Nhiên đành quay người đi, hơi ngửa đầu, cũng uống cạn ly. Có chút cay xè, khiến cho mớ dây thần kinh của cô cũng đi theo nóng lên, bỗng có hình ảnh lóe qua, cảm giác khó chịu ban ngày Thẩm Cảnh Nhiên cố gắng đè nén lại tới.



Quả thật có người dù trong lúc nào cũng có thể giữ phép tắc lễ nghi sao?



Lâm Thu Đồng đối với việc Thẩm Cảnh Nhiên bị chuốc rượu không hề thấy đồng cảm, ngược lại càng hy vọng có thêm nhiều người tới mời rượu mới đúng.



---- ---- ----



Nè nè nè, ác ôn vừa thôi, kẻo sau này hối hận ha thím ha, hừ hừ!



P/S: Ngày off của mình, hôm nay mình sẽ cố gắng bung lụa ak ~"~, lát sẽ có chương nữa nha.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện