"....."
Lâm Thu Đồng không lên tiếng, lấy một miếng rau sống, nhét vào họng Tô Tú.
"Bớt nói lại, cậu chả biết chuyện này ngay từ đầu rồi, bớt đem nó ra trêu ngươi tớ!"
Cho tới nay Lâm Thu Đồng chưa từng thừa nhận Thẩm Cảnh Nhiên là mẹ ghẻ mình! Cô mâu thuẫn với chuyện đó, nên bình thường Tô Tú cũng không dám nhắc tới Thẩm Cảnh Nhiên. Lâm Thu Đồng hung hăng đâm đâm con hàu, đâm nát bét, Tô Tú bận rộn cản cô lại.
"Ê, cậu cái đồ phá của này!"
Lâm Thu Đồng đâm đến vui vẻ, bên cạnh đột nhiên có người đi qua, đụng phải cùi chỏ cô, Lâm Thu Đồng ngẩng đầu nhìn, người đụng phải cô là một người đàn ông, cũng quay đầu nhìn lại, mắng nhiếc.
"Chết tiệt! Bị mù à!"
"Mày thử nhắc lại xem?"
Trong lòng Lâm Thu Đồng đang khó chịu sẵn, ném đôi đũa trong tay, bỗng đứng dậy, Tô Tú đi qua kéo cô lại ấn cô ngồi xuống, Lâm Thu Đồng vẫn đứng sừng sững bất động. Tên đàn ông rõ ràng cũng đang say khướt, Tô Tú thì không muốn gây chuyện liền tới cạnh Lâm Thu Đồng thấp giọng nói.
"Được rồi, đừng so đo, chỉ là một gã say khướt thôi mà."
"Tao nói! Con mẹ nó mày bị mù à? Tao thấy mày không những bị mù, mà tai cũng điếc luôn, hả!"
Tên đàn ông uống rượu, rất phách lối, muốn ra vẻ tiến lên đẩy đẩy Lâm Thu Đồng, quay lại thấy Tô Tú dáng người nhỏ nhắn, cười hề hề nói.
"Bé cưng, anh mời em một ly nhé, ngay đằng trước kia thôi."
Vừa nói, vừa đưa tay tới, Lâm Thu Đồng đẩy Tô Tú ra sau, một mình lui về sau vài bước, giơ chân lên thật cao tung cước, ngay chính giữa ngực tên đàn ông, hắn trực tiếp bị đá ngã ra đất.
Tên đàn ông say rượu lập tức bối rối, ngã xuống đất đầu lắc qua lại, dường như không hiểu vì sao chỉ trong chớp mắt lại nằm ra đất mất. Lâm Thu Đồng cúi đầu liếc nhìn gã say rượu, ánh mắt chứa toàn sự khinh bỉ, bị một con nhóc đánh ngã ngay trước mặt bao nhiêu người, mặt mũi mất hết, gã liền lồm ngồm bò dậy, nhặt chai rượu bàn bên cạnh liền xông tới, trong miệng còn mắng Tam tự kinh. Tô Tú bất lực liếc mắt một cái, cô rất muốn tội nghiệp giùm cho hắn, Lâm Thu Đồng lần nữa dùng tốc độ nhanh như chớp không kịp bịt tai tung cước khiến hắn lại ngã lăn quay, lúc này hắn hoàn toàn bối rối, nửa buổi cũng chưa hết mơ hồ. Chủ quán lúc này cũng ra khuyên can, thấy có người ngã ra đất, bận rộn kéo Lâm Thu Đồng qua một bên nói.
"Cháu gái, cháu trả tiền rồi đi nhanh đi, hắn là đám côn đồ đó, lỡ đâu một lát hắn gọi người tới, các cháu nhất định bị thua thiệt, đi mau đi!"
Lâm Thu Đồng không sợ, nhưng Tô Tú sợ, vội vàng trả tiền, kéo Lâm Thu Đồng rời đi. Một đường trở về, Lâm Thu Đồng đè nén vẫn không nói tiếng nào, Tô Tú kéo cánh tay cô nũng nịu làm bầu không khí sống động hơn.
"Ai da! Thiếu hiệp, chàng anh minh thần võ như vậy, hãy cưới thiếp đi mà!"
"Xì!"
Lâm Thu Đồng cuối cùng cũng nặn ra nụ cười, Tô Tú nắm chặt cánh tay cô, ngước đầu chớp mắt lia lịa.
"Đúng là, mới vừa rồi trông cậu rất soái nha."
Về đến nhà, Lâm Thu Đồng nằm trong bồn tắm lớn, nhớ lại chuyện không vui lúc tối, buồn bực bản thân tại sao không nhịn được, cô luôn đâu thèm để ý loại người cặn bã, nhưng mà, lúc Tô Tú nhắc tới Thẩm Cảnh Nhiên là mẹ ghẻ, thì tâm trạng cô liền không đúng lắm, cho nên, mới mượn cớ để trút giận? Lâm Thu Đồng cố ý khiến nước chảy mạnh, để bên tai cô đều chỉ là tiếng nước chảy, lấp đầy bầu không khí vắng lặng này.
Trong công việc, Lâm Thu Đồng nhanh chóng bắt tay vào làm, với cô mà nói phải có được thành quả, Tô Tú hài lòng lắm luôn, khen ngợi không ngớt. Lâm Thu Đồng nhìn những bức hình kia, luôn cảm thấy chưa được hài lòng, không thể nói là có chỗ nào không đúng, mà là mất đi thứ gì đó, nhưng cô lại không thể phát hiện được, hài! Lâm Thu Đồng gãi đầu, bất mãn trước trạng thái này của mình, nhưng không ngờ Tô Tú lại nhìn ra, có lúc Tô Tú sẽ đột nhiên gọi Lâm Thu Đồng đang ngẩn người.
"Đồng Đồng, cậu suy nghĩ chuyện gì vậy?"
"Không có a."
Lâm Thu Đồng theo bản năng chối bỏ, suy nghĩ gì chứ? Hình như đâu có suy nghĩ chuyện gì. Khách hàng vừa đi, Tô Tú liền duỗi người, véo véo gương mặt Lâm Thu Đồng.
"Tớ cứ luôn thấy cậu đang buồn bực chuyện gì đó."
"Có không?"
Lâm Thu Đồng nhếch môi, muốn tặng Tô Tú nụ cười tươi. Tô Tú ngồi trước cái bàn tròn, một tay chống cằm, tay còn lại tác quái trên gương mặt Lâm Thu Đồng.
"Có chứ, từ sau khi đi làm, cậu rất ít cười, hơn nữa nếu có cười đều là cười gượng, có chuyện gì không vui sao?"
Lâm Thu Đồng nghiêm nghị lại, nghiêm túc hỏi.
"Có chuyện gì đáng giá khiến tớ không vui đây?"
Lâm Thu Đồng quả thật cũng không thể nói là vui vẻ, nhưng cũng chưa đến mức cố gượng, cũng không có chuyện gì vui, cô sao tự dưng cười được. Tô Tú lại lơ đễnh, sẵng giọng.
"Cậu đang có mọi thứ, đều đáng giá để cậu vui! Cậu có thân thể khỏe mạnh, có dáng người hoàn mỹ, có thu nhập không thấp, hơn nữa công việc cậu làm còn là điều mà cậu hứng thú..."
Tô Tú thao thao bất tuyệt, nếu cần phải nêu ví dụ, cô có thể nêu hàng giờ đồng hồ.
"Cũng đúng mà ha, haha."
Lâm Thu Đồng miễn cưỡng cười một tiếng, cô có được nhiều như vậy, sao sẽ không vui được chứ? Lòng người quả thật khó thỏa mãn, nhưng mà... cũng có lúc, cô chỉ muốn một người thuộc về mình, chỉ thương mình... từ nhỏ, cô luôn cho rằng mẹ sẽ luôn bên cô, nhưng lúc cô được 6 tuổi mẹ lại bỏ đi; cô từng cho rằng ba sẽ là chỗ dựa cho cô, nhưng tất cả mọi người đều nói vì ba mà mẹ bỏ cô, nhưng vì sao lỗi lầm người khác lại trút xuống đầu cô vậy? Lâm Thu Đồng cảm thấy mình vô tội; về sau, cô ra nước ngoài, sống ở nhà họ hàng, họ đều đối đãi cô như người trong nhà, nhưng trong lòng cô từ đầu đến cuối đều khiếm khuyết một lỗ hổng, ai cũng không thể lấp vào; sau đó, cô gặp được CC, cô gái khó hiểu đó khiến cô thấy động lòng, cô cho rằng CC sẽ là quy tụ của cô, rốt cuộc cô cũng có thể hoàn chỉnh, nhưng, vào một ngày, cô lại đột nhiên biết được một chuyện, CC lấy chồng đã được nhiều năm, hình như cũng đang định có em bé, cho nên, Lâm Thu Đồng không nói gì thêm; cho tới nay, cô trở về nước một mình, cách xa họ hàng, rõ ràng đã rời nhà, mà đáy lòng lại vẫn hoang sơ cằn cỗi, vắng vẻ, không thể vui vẻ được...
Là cô đã quá tham lam, hy vọng quá xa vời sao? Rằng hai bên sẽ đối xử tốt với nhau, hai bên sẽ nguyện ý yêu thương đối phương từ tận đáy lòng, nhưng không hề tồn tại một người như vậy? Ngay cả bạn thân cô, Tô Tú, cũng không phải chỉ một mình... Tô Hà, cô đang suy nghĩ, thì cửa phòng làm việc mở ra, người xông vào, chính là Tô Hà ăn mặc diêm dúa.
Tô Hà mỗi lần ra sân đều vĩnh viễn như vậy, lối ăn bận khoa trương, tư thái bước đi cũng thế, cường độ đung đưa của cái eo cũng phải rõ rệt, phỏng chừng sắp bị gãy đi. Lâm Thu Đồng không thích Tô Hà, thấy cô tới liền xoay người lên lầu, xem thử tiến độ công việc tới đâu, bên tai nghe thấy giọng lạnh lùng của Tô Tú.
"Chẳng phải nói không cần tới à?"
"Sao có thể không tới đây, Tú Tú thân ái của chị kia mà."
Ngay cả nói chuyện, Tô Hà cũng toát lên yêu khí, ít nhất khiến Lâm Thu Đồng cảm thấy như vậy, chữ nào chữ nấy đều chứa đầy mật, ngán chết người.
"Nè, chị đừng có táy máy tay chân!"
Thanh âm Tô Tú hốt hoảng, bước chân Lâm Thu Đồng hơi ngừng, rốt cuộc lòng hiếu kỳ chiến thắng, quay đầu liếc nhìn, hai tay Tô Hà đang ôm lấy Tô Tú thấp hơn cô ta một xíu, ngọt muốn ngán kêu lên.
"Ngoan nè, đừng động đậy, để chị ôm một xíu coi."
Vừa nói, ánh mắt Tô Hà cũng nhẹ hướng lên lầu, bắt gặp ánh mắt đang rình coi của Lâm Thu Đồng, Lâm Thu Đồng mới để ý thấy lớp trang điểm kia, hốc mắt có chút sưng đỏ. Tô Hà cao ngạo hất cằm thị uy với Lâm Thu Đồng, còn gương mặt thì cọ cọ lên vành tai Tô Tú.
"Chị nhớ em lắm."