"Chà! Thơm lắm à nhen."
Trước mặt Tô Tú, là tô mì có nước lèo màu trà, bên trên còn được tô điểm thêm sắc xanh, bốc khói nghi ngút càng kích thích cái bụng đói của Tô Tú. Cô ăn mì, Lâm Thu Đồng thì cầm điện thoại kiểm tra tin nhắn.
<Sổ đen: Đỡ hơn chút nào chưa?>
<Sổ đen: Ngủ sớm một chút nhé.>
Lâm Thu Đồng cũng không trả lời, đối với việc Thẩm Cảnh Nhiên chủ động, Lâm Thu Đồng cũng không thấy có ý gì tốt, bởi vì cô là người có tính mục đích rất cao, Thẩm Cảnh Nhiên chính là đang muốn có quan hệ tốt với cô, mà như vậy, phần tốt này tự nhiên cũng phải có cái giá của nó.
Lâm Thu Đồng ngồi đó ngưng thần, Tô Tú ăn no đủ hài lòng, liền chọt chọt bụng Lâm Thu Đồng, trêu chọc hỏi.
"Nhớ tiểu tình nhân à?"
Lâm Thu Đồng rất được hoan nghênh, thuộc dạng con gái có ngoại hình khá bảnh bao, đôi hàng mi không phải cong như lá liễu, ngược lại hơi rậm, và thẳng, sống mũi cao khiến cả khuôn mặt như một bức tượng điêu khắc vậy, môi không quá dày cũng không quá mỏng, đường nét khá khác biệt, thời điểm không cười thì lạnh lùng soái khí, lúc cười lại nhu hòa, tăng thêm một phần nhu mỹ, cho nên, trên Weibo, người ái mộ Lâm Thu Đồng phần lớn đều là nữ, phần nam sót lại thì than thở rằng: Đẹp hết luôn phần thiên hạ, mấy tên con trai chúng tôi sao mà sống được đây! Cô được tỏ tình trên Weibo, không thể nói ít được, có thể tự tin bảo rằng nhiều đếm không xuể, nhưng cho tới nay Lâm Thu Đồng chân chính chỉ động lòng với một người, người mà cô chú ý, nghe nói là một người đàn bà đã kết hôn, chuyện này, Tô Tú cũng không hỏi nhiều, Lâm Thu Đồng cũng chưa từng kể chi tiết.
"Muốn ăn đập hả."
Lâm Thu Đồng ngắt lời Tô Tú, Tô Tú há miệng, hung hăng đớp ngón tay cô một phát, Lâm Thu Đồng đau quá nhíu mày.
"Cậu là chó à."
Ngón tay bị cắn hằn ra dấu nhỏ, còn dính nước miếng.
"Tớ thấy trên Weibo cậu chỉ theo dõi một người."
Hồi lâu Tô Tú lại nói.
"Vẫn chưa buông xuống được?"
Lâm Thu Đồng còn không thèm theo dõi của Tô Tú, Tô Tú còn mắng cô quá ham gái, nhưng cô cũng có lén theo dõi người phụ nữ đó, người đó hầu như rất ít hoạt động, về sau cô cũng không theo dõi nữa, chuyên tâm cho cái phòng kinh doanh của mình.
"Cái gì mà buông với chả không buông."
Lâm Thu Đồng lơ đễnh, ngón tay vô tình phủ lên màn hình di động, từ sau lần ly biệt đó, cũng đã ba năm, cô chẳng qua chỉ yên lặng theo dõi, không có bất kỳ liên lạc nào, ngay cả việc cô về nước người kia cũng không biết. Đoạn thời gian này bận rộn ngập đầu, Lâm Thu Đồng cũng không lên Weibo nữa, vừa nhắc, cũng đã lâu cô không cập nhật tin tức cô ấy.
Tô Tú ăn no rồi, đứng dậy hoạt động, Lâm Thu Đồng mở Weibo, lượt theo dõi tăng lên không ít, cô tùy ý lướt qua, lại phát hiện một thông báo khá bắt mắt, đôi cánh hình trái tim được vẽ bằng tay, nhìn kỹ dòng tên, đúng là cô ấy, CC. Đôi cánh hình trái tim này, là một trái một phải, bên trái là cô, CC là bên phải, lúc đó vẽ xong định làm avatar tình nhân, nhưng CC không chịu dùng, Lâm Thu Đồng chẳng qua chỉ lặng lẽ đổi cái của mình, cô cũng không yêu cầu CC làm chuyện gì cả. Hôm nay, CC lại đột nhiên theo dõi cô, còn đổi avatar thành cánh chim, Lâm Thu Đồng cũng không thấy chút vui vẻ nào.
"Tú Tú, ngày mai, tớ sẽ đi làm."
Lâm Thu Đồng tắt Weibo, cuối cùng cũng không xem nữa, Tô Tú đang đứng bên cửa sổ liền hoa tay múa chân.
"Bảo bối, cậu rốt cuộc cũng nghỉ xong rồi hả!"
Lần đầu tiên Lâm Thu Đồng tới phòng làm việc của Tô Tú, kích thước lớn hơn so với tưởng tượng của cô, trên dưới cả thảy hai lầu, đều được sửa sang bài trí tỉ mỉ.
"Cậu thiết kế?"
Lâm Thu Đồng vừa thăm quan, vừa hỏi Tô Tú, luôn cảm thấy cách sửa sang này quá mức diễm lệ trang trọng, màu sắc được dùng cũng rất bạo dạn, phong cách này không hợp với tính tình nội tâm của Tô Tú. Quả nhiên, nửa buổi Tô Tú mới nói.
"Là Tô Hà thiết kế."
Thấy Lâm Thu Đồng cũng không có phản ứng gì đặc biệt, mới nói tiếp.
"Phòng làm việc của tớ, bả cũng đầu tư rất nhiều."
"Ờ, vậy làm việc tốt ha."
Lâm Thu Đồng cũng không xét nét quá nhiều, ngược lại Tô Tú thở phào nhẹ nhõm, quay lại giới thiệu công việc.
"Công việc hiện tại là chụp ảnh cá nhân, cũng nhận chụp theo yêu cầu, nhưng tiếng tăm của tớ thì chưa có nhiều."
Phòng làm việc của Tô Tú là phòng tư nhân, hiện tại chưa được quan tâm đến, nên danh tiếng chưa có, công ty lớn sao sẽ tìm cô để chụp.
"Nhỏ quá đừng nhận, nếu đã muốn làm lớn, vậy liền phải có phong thái làm việc chuyện nghiệp của làm lớn, xác định thị phần rõ ràng ngay từ đầu."
Lâm Thu Đồng đề nghị, có điều nói luôn dễ hơn làm, đối thủ cạnh tranh hơn mười triệu dân đấy.
Ngày đầu đi làm, Lâm Thu Đồng làm quen với hoàn cảnh, cũng chưa bắt tay vào việc, ngoại trừ cô, còn có thêm bốn nhiếp ảnh gia, cấp bậc thấp hơn cô, lúc chụp, Lâm Thu Đồng đứng bên cạnh quan sát, Tô Tú hỏi ý kiến, Lâm Thu Đồng chỉ nói cũng được, nhưng đáy lòng lại không hài lòng, có rất nhiều chi tiết chưa được xử lý. Có điều, một miếng thì không thể no, Lâm Thu Đồng cũng để từng bước từng bước vậy, cô sẽ không quá hà khắc với ai, ngoại trừ đối với bản thân.
Đến giờ cơm trưa, có một đôi tình nhân đến, muốn hỏi thăm chụp ảnh cưới, Tô Tú bận rộn tiếp khách, Lâm Thu Đồng đi dạo nơi làm đủ rồi liền ra ngoài loanh quanh một vòng. Đi một mạch, bất tri bất giác đã tới khu thương mại sầm uất của trung tâm thành phố, một bên đường là cao ốc màu vàng, một bên là màu bạc, dù lần đầu tiên Lâm Thu Đồng nhìn thấy, nhưng cũng không lấy gì làm lạ. Màu vàng chính là xí nghiệp Kiến Nghiệp, còn màu bạc chính là tập đoàn Cảnh Trí, cũng chính là công ty của Quan Tư Thành, còn bên kia là chỗ làm việc của Thẩm Cảnh Nhiên.
Lâm Thu Đồng nhìn hai dãy cao ốc tương đối lớn, cảm thấy một chút châm biếm, sợ người ta còn không biết là một đôi à? Lâm Thu Đồng dạo mệt đứng nghỉ, thuận tiện ghé vào một tiệm cà phê, nơi này cũng không có nhiều người vào uống, cho nên, Lâm Thu Đồng liếc mắt liền thấy Thẩm Cảnh Nhiên, lớp trang điểm nhè nhẹ, cách phối đồ không thể nói là trang trọng, nhưng cũng không qua loa, giờ phút này đang ngưng thần lắng nghe gì đó, lúc thì gật đầu tán thưởng, lúc thì lộ ra nụ cười thản nhiên. Lâm Thu Đồng đút hai tay vào túi quần, đứng cách đó không xa quan sát Thẩm Cảnh Nhiên, cho đến khi phục vụ tiến tới mời cô vào quán, Lâm Thu Đồng mới tùy tiện tìm một vị trí, gọi một ly cà phê rồi ngồi ngẩn người bên cửa sổ; vừa ngẩng đầu, cũng vừa vặn rơi vào tầm mắt Thẩm Cảnh Nhiên, liền chính là Lâm Thu Đồng thỉnh thoảng ngắm nhìn người qua đường bên ngoài một lúc, thỉnh thoảng sẽ đưa mắt về phía Thẩm Cảnh Nhiên. (rồi, nhìn nhau, nhìn nhau chưa, úm ba la xẹt ra lửa tình đi, tui mắc mệt vì chờ đợi rồi á =)))))~)
Cùng là nữ giới, nhưng không thể nghi ngờ Thẩm Cảnh Nhiên chính là cực phẩm trong cực phẩm, dáng ngoài tự nhiên không cần phải bàn, có thể nói là tu luyện nhiều năm, khí chất cao nhã đoan trang thanh tú, tuyệt đối là "hàng cực hot", Quan Tư Thành cưới được Thẩm Cảnh Nhiên, có thể nói là đóa hoa cắm bãi gì đó, nhưng Thẩm Cảnh Nhiên phải đáng giá được hơn thế. Thẩm Cảnh Nhiên chính là một phụ nữ như vậy, vì cái gọi là tiền đồ sự nghiệp, mà lấy Quan Tư Thành, trong đầu Lâm Thu Đồng xem thường, một người ngay cả sức nặng bản thân cũng không thể tự nhận biết, sao sẽ khiến người khác xem trọng? Lâm Thu Đồng không khỏi cau mày, quả thật càng nghĩ càng khiến người ta thấy ghét, không tiến sâu quan hệ mới là tốt. (tui có thể tự huyễn hoặc bản thân, tự ảo tưởng sức mạnh là nó đang ghen trá hình không vại)
Lâm Thu Đồng cố tình không để mắt mình bắt phải hình ảnh Thẩm Cảnh Nhiên, nhưng Thẩm Cảnh Nhiên chỉ ngồi cách đó không xa, mọi cử động lại quá bắt mắt, mà quán cà phê thì lại ít người, cho nên, Thẩm Cảnh Nhiên trở thành tiêu điểm dễ dàng. Lâm Thu Đồng chú ý thấy, ngay cả phục vụ cũng thỉnh thoảng quan sát Thẩm Cảnh Nhiên, cô biết được, là do phục vụ cũng có quan sát cô, ánh mắt cứ ùn ùn kéo tới, làm Lâm Thu Đồng bị nhìn mà thấy phiền, cô tận lực cúi đầu không lại tiếp tục nhìn.
Lần nữa ngẩng đầu, Lâm Thu Đồng phát hiện phục vụ đang giơ di động hướng về phía cô, tầm mắt dư quang, liếc thấy Thẩm Cảnh Nhiên đang bưng cốc cà phê lên. Lâm Thu Đồng thấy phiền, dứt khoát đổi vị trí, đưa lưng về phía Thẩm Cảnh Nhiên, lúc này, tầm mắt thay đổi.
Yên tĩnh chưa được bao lâu, thì có tiếng bước chân, Lâm Thu Đồng đoán là Thẩm Cảnh Nhiên, hẳn là tới chào tạm biệt cô, nếu muốn có quan hệ tốt thì hẳn sẽ không thể bỏ qua cơ hội này, haha, Lâm Thu Đồng trưng ra nụ cười, kèm theo một tia giễu cợt.
"Chào bạn..."
Âm thanh êm ái vang lên bên tai, còn kèm theo một chút rụt rè. Không phải Thẩm Cảnh Nhiên, Lâm Thu Đồng nhớ giọng Thẩm Cảnh Nhiên, không có nhu mì con gái như thế, giọng Thẩm Cảnh Nhiên ôn nhu, không quá phập phồng, truyền ra rất ổn định, ít nhất cho tới nay, Lâm Thu Đồng chưa từng thấy trong giọng Thẩm Cảnh Nhiên có một chút chập chờn nào, kết quả đều là phí công.
"Có chuyện gì?"
Lâm Thu Đồng xoay người lại, nhìn người bước tới chính là phục vụ vừa rồi cầm di động. Trang điểm thanh đạm, xem ra tuổi cũng không quá lớn, cười hỏi.
"Có thể cùng chụp với bạn một tấm hình không? Bạn rất là đẹp luôn, cách ăn mặc cũng rất soái khí nữa."
Hôm nay, Lâm Thu Đồng chỉ mặc đơn giản một chiếc áo sơ mi phối hợp quần kaki ống cao, đi đôi xăng đan, có điều vẫn không che giấu được soái khí, nguyên một đầu thắt bím nhưng vẫn gọn gàng đẹp trai. Con nít bây giờ đều thích kiểu hơi bụi một tí, Lâm Thu Đồng 22 tuổi chính là như vậy, thích tự tuyên dương bản thân, cá tính khoe khoang, cô thích gì liền làm cái đó, chưa bao giờ để ý ai sẽ nói gì.
"....."
Lâm Thu Đồng làm mặt lạnh, càng tăng thêm một bậc hương vị lãnh khốc, phục vụ liền hơi nũng nịu cầu khẩn.
"Chỉ một tấm thôi, một tấm cũng được rồi."
"....."
Lâm Thu Đồng vẫn không thích, cô không thích trở thành người dưới ống kính, nhưng cô gái kia hút hút cái mũi, rất tan nát cõi lòng nói.
"Nếu đã làm khó bạn như vậy.... vậy.... vậy...."
Hết nửa buổi, cũng chưa nói hết câu, khiến Lâm Thu Đồng phiền muốn chết, chỉ muốn cách xa người này càng xa càng tốt, liền nói.
"Được."
Phục vụ hớn hở vui mừng, cầm di động táy máy nửa buổi lấy tư thế với góc độ, xem bộ dạng là thật sự rất thích Lâm Thu Đồng, làm sao để chụp đẹp nhất bây giờ, thật khó lựa chọn. Nếu đã đáp ứng đối phương, đương nhiên phải làm thật tốt, Lâm Thu Đồng phối hợp với cô bé, cuối cùng cũng cho ra được một tấm.
Đợi phục vụ rốt cuộc cũng đi, Lâm Thu Đồng mới thở phào nhẹ nhõm, loại chuyện này không phải chỉ phát sinh một lần, lần nào cũng không thể tránh khỏi, hiểu chuyện thì biết cô thấy phiền thật sự, còn không thì cho rằng cô giả vờ.
Tâm tư lắng xuống, suy nghĩ Lâm Thu Đồng lại không tự chủ chạy tới trên người Thẩm Cảnh Nhiên, không biết cô ta nói chuyện xong chưa, nếu cô ta một lát tới chào hỏi, nên làm nhục cổ như nào đây nhỉ? Lâm Thu Đồng tò mò, người luôn một mực tao nhã lịch sự mà nổi giận, sẽ trở thành cảnh tượng thế nào?
Sau lưng lại truyền tới tiếng bước chân, không chỉ một, còn kèm theo tiếng đàn ông... lần này nhất định là Thẩm Cảnh Nhiên, trong quán không có khách. Lâm Thu Đồng có thể chắc chắn, chỉnh chỉnh lại quần áo, khóe miệng làm cái điệu cười như có như không, có chút nghiền ngẫm, cũng có chút nghịch ngợm.
Chẳng qua, một giây tiếp theo, Lâm Thu Đồng nghe thấy tiếng mở cửa, sao rồi? Thẩm Cảnh Nhiên cơ bản không nhìn thấy cô hay sao? Cô cảm thấy sự tồn tại của mình không thể nào thấp thế được! Lâm Thu Đồng có chút ảo não xoay người, tìm kiếm bóng lưng nọ, mới phát hiện, người vừa rời đi cơ bản không phải Thẩm Cảnh Nhiên, còn Thẩm Cảnh Nhiên ngồi ở bàn kia chẳng biết đã biến mất tự lúc nào, ánh mắt xuyên thấu qua cửa kiếng vô thức tìm kiếm mục tiêu, kết quả không có, phần cảm giác mất mát dần dâng cao hơn.