Vừa đến nơi, Thẩm Cảnh Nhiên liền từ biệt cha con họ trở về công ty, cô còn phải mở cuộc họp, không còn thời gian để phụng bồi bọn họ tán gẫu, Quan Tư Thành ngược lại gác tất cả mọi việc qua một bên, ở nhà tán gẫu với con gái. Nhưng mà, Lâm Thu Đồng cũng không thèm nói chuyện với hắn.



"Tôi mệt rồi, muốn nghỉ ngơi, ba có việc cứ đi lo, tôi với Ninh tự lo cho mình được."



Lâm Thu Đồng đóng cửa chặn Quan Tư Thành bên ngoài, Quan Tư Thành đi loanh quanh trong phòng khách hết nửa ngày, rốt cuộc cảm thấy nhàm chán, nói với Lâm Thu Đồng tối sẽ trở lại đón cả hai đi ăn cơm, giờ hắn sẽ tới công ty làm việc.



"Rốt cuộc cũng đi hết."



Trong đầu Lâm Thu Đồng kêu ong ong, nằm một đống trên giường không nhúc nhích, Lâm Lãng Ninh cũng muốn nằm xuống, Lâm Thu Đồng lập tức đạp cô xuống giường.



"Qua phòng khác ngủ!"



"Mắc cái giống ôn gì dậy!"



"Ai biết cậu sẽ đột nhiên vô lễ với tớ hay không!"



"Tớ phi! Loạn luân đó nha, tớ mới không làm."



Lâm Lãng Ninh giận đùng đùng kêu gào xong, quay sang cười nhạo Lâm Thu Đồng.



"Khẩu vị cậu cũng nặng chứ ha."



"Aaaaa, người hứng lên hôn trộm tớ là cậu, còn bị tớ tóm được nha!"



Lâm Thu Đồng phun tào, Lâm Lãng Ninh cười haha không tiếp tục tranh cãi. Lâm Thu Đồng không thích đi máy bay, cho nên từ nhỏ đến lớn, cô chỉ ngồi đúng hai lần, một lần là xuất ngoại, lần còn lại là về nước, phản ứng say máy bay của cô không giống người ta, người ta đều thấy khó chịu, nghiêm trọng hơn thì ói mửa. Còn Lâm Thu Đồng lúc ngồi trên máy bay thì tim bắt đầu đập thình thịch, kéo dài liên tục đến khi xuống máy bay, hoàn toàn không nhìn ra được triệu chứng nhưng nó vẫn sẽ kéo dài đến tận mấy ngày sau, bây giờ cả người cô đều giống như vẫn đang phiêu diêu ngoài vũ trụ, dù là đắp kín chăn, hay nằm tư thế sấp chùm đầu thì vẫn không khá lên được.



"Có điều, như tớ đã nói, mẹ kế cậu quả nhiên xinh đẹp, còn đẹp hơn cả trên tạp chí."



Lâm Lãng Ninh nằm trên thảm, trong đầu đều là gương mặt của mỹ nhân Thẩm Cảnh Nhiên, nhìn như có lễ nhưng lại tồn tại cảm giác hời hợt vô hình.



"Khí chất cũng không tồi, cậu cảm thấy sao?"



Lâm Lãng Ninh đích thực là thích nữ giới, có điều cô chưa từng nghĩ tới việc muốn nhúng chàm em họ mình, cô đối với Lâm Thu Đồng phần nhiều che chở bảo bọc hơn là yêu thích. Từ lúc còn bé Lâm Thu Đồng đã đến sống nhà cô, Lâm Lãng Ninh giống như thiên sứ hộ mệnh vậy bảo vệ cho Lâm Thu Đồng, chỉ điểm này, Lâm Thu Đồng vẫn luôn hiểu, chỉ là Lâm Lãng Ninh có lúc sẽ động một tí hôn lên gương mặt cô, chuyện này khiến Lâm Thu Đồng rất phiền não.



"Ê nè, em họ, ngủ rồi hả?"



Lâm Lãng Ninh YY Thẩm Cảnh Nhiên các loại, có chút chưa thỏa mãn, rốt cuộc người thành thục mới càng thú vị. Lâm Thu Đồng trở mình, chân dài buông thỏng xuống, đạp lên cái bụng nhỏ của Lâm Lãng Ninh, buồn bực nói.



"Tiện Ninh, cậu còn tiếp tục ồn ào, tớ liền đạp cậu lòi ruột!"



Không nhắc Thẩm Cảnh Nhiên thì thôi, nhắc tới Thẩm Cảnh Nhiên, Lâm Thu Đồng khinh bỉ, người còn trẻ dung mạo lại xinh đẹp, làm gì không làm, nhất định phải lấy người giàu, vã lại đọc nội dung viết trên tạp chí, Thẩm Cảnh Nhiên cũng đâu thiếu tiền, cho nên cô ta là thật lòng yêu Quan Tư Thành? Haha, thật lòng hai chữ này khiến Lâm Thu Đồng muốn cười haha, năm đó cũng vì vợ bé nên mẹ mới bỏ đi, bây giờ Quan Tư Thành đã già vẫn tiếp tục hái cỏ non, quả là... cả hai đều không biết xấu hổ như nhau! Nhớ lại nét ôn hòa vui vẻ trên gương mặt Thẩm Cảnh Nhiên, là lục phủ ngũ tạng Lâm Thu Đồng lại sôi lên.



"Thu Đồng, tớ đói bụng quá."



Lâm Lãng Ninh sớm đã rất đói bụng, bữa ăn thiếu dinh dưỡng trên máy bay cô cơ bản không thích ăn, chỉ còn trông vào mùi vị của đồ ăn tổ quốc, nhưng Lâm đại tiểu thư lại trực tiếp cự tuyệt. Cả người Lâm Thu Đồng đều thấy khó chịu, đưa tay vuốt mặt một cái, uể oải nói.



"Cậu cho tớ ngủ một lúc, lát nữa tớ sẽ dẫn cậu ra ngoài ăn."



Lâm Thu Đồng say máy bay, việc này không một ai biết, Lâm Lãng Ninh tính tình cẩu thả cũng không phát hiện ra, chỉ đành nằm trên thảm tiếp tục tưởng tượng Thẩm Cảnh Nhiên đen tối các loại.



Thật ra, theo dự định của Lâm Thu Đồng, cô trở về nước cũng không tính nói Quan Tư Thành biết, từ thời khắc rời đi, cô liền không còn xem ông là ba mình, bởi vì, hắn đã khiến cả tuổi thơ của cô đều là ám ảnh, Lâm Thu Đồng từng rất hận Quan Tư Thành. Hiện tại, cô đã trưởng thành, nỗi hận đó dường như cũng theo năm tháng phai nhạt dần, có lẽ cô đối với tình thân đã thành lãnh đạm, đối với ơn huệ cũng không còn để ý, cho nên hận hay yêu với cô không còn quan trọng. Nếu không phải cậu út lại nói cô nên đi thăm ba mình, cũng để Lâm Lãng Ninh cùng về nước qua lại với thân thích, thì Lâm Thu Đồng thật sự định sẽ cả đời cũng không muốn gặp lại Quan Tư Thành.



Hôm nay vừa gặp lại, còn được gặp mặt cận cảnh mẹ kế trong truyền thuyết, Lâm Thu Đồng đối với Quan Tư Thành chỉ càng thêm chán ghét, kể cả Thẩm Cảnh Nhiên cô cũng ghét lây, cho nên cô cơ bản không muốn nhìn thấy Thẩm Cảnh Nhiên, chỉ là đáy lòng không chán ghét không được, vừa chán ghét cũng đồng thời thấy phiền muộn. Lâm Thu Đồng tính toán xong, ở nhà thêm vài ngày xem như hoàn thành nhiệm vụ giao phó, sau đó cô sẽ đi tìm người mà cô muốn tìm, cũng là người duy nhất cô còn giữ liên lạc khi ở bên Mỹ, có thể xem là khuê mật của cô, Tô Tú.



Tô Tú là bạn thời thơ ấu của Lâm Thu Đồng, Lâm Thu Đồng lên bảy thì ra nước ngoài sống, cả hai cắt đứt liên lạc từ đó. Hai đứa trẻ thơ vẫn luôn nhớ về nhau, trước khi Lâm Thu Đồng rời đi Tô Tú đã đưa số điện thoại mẹ mình cho Lâm Thu Đồng, về sau mới có cơ hội duy trì liên lạc, cho nên Tô Tú cũng xem như người mà Lâm Thu Đồng dụng tâm đối xử không ít. Theo Lâm Thu Đồng thì không động lòng sẽ không tổn thương, cho nên cô luôn tùy duyên, để thuận theo tự nhiên.



"Tú Tú, tớ về nước rồi."



Một giờ sau, Lâm Thu Đồng không còn khó chịu, ngồi dậy gọi điện cho Tô Tú.



"Cùng ra ngoài ăn cơm đi."



"Ra ngoài gì mà ra ngoài, tới nhà tớ, tớ nấu cho ăn." Tô Tú cáu lên.



"Cậu trở về phụ giúp tớ, tốt quá rồi, tớ yêu cậu nhất a, Đồng Đồng!"



Tô Tú vừa gầy dựng sự nghiệp, đang rất cần người, mà Lâm Thu Đồng là lựa chọn tốt nhất, cả hai đã bàn tính từ trước rất lâu.



"Tiểu dạng, sợ làm cậu mệt thôi, tớ dẫn bà chị họ theo, cậu không ngại chứ?"



Lâm Thu Đồng nhìn Lâm Lãng Ninh đói sắp thành bộ xương, Lâm Lãng Ninh cũng đang làm bộ dạng tội nghiệp nhìn cô, hận không thể nuốt luôn cái điện thoại, đói quá rồi.



"Cứ tới hết đây, tối nay trực tiếp ngủ lại nhà tớ, ngoan, tới mau nha!"



Tô Tú mừng rỡ còn không xong.



"Cần tớ đi đón cậu không?"



"Không cần."



Lâm Thu Đồng cúp máy, đá Lâm Lãng Ninh một cái.



"Đi, mua quần áo trước, sau đó dẫn cậu đi ăn bữa tiệc lớn!"



Bàn về tuổi tác, Lâm Thu Đồng nhỏ hơn Lâm Lãng Ninh ba tuổi, nhưng bàn về trí óc, thì Lâm Lãng Ninh không bằng, ngoại trừ những lúc mê gái còn tương đối, chứ những chuyện còn lại đều suy nghĩ rất đơn giản, còn Lâm Thu Đồng tâm tư luôn kín đáo, không tùy tiện thể hiện ra ngoài, cho nên, Lâm Thu Đồng thường hay giỡn. "Giữa chúng ta, tớ càng giống chị họ cậu hơn."



Buổi tối Quan Tư Thành đón Thẩm Cảnh Nhiên về nhà ăn cơm, mới phát hiện căn nhà trống trơn, bà vú Triệu dè dặt trả lời.



"Đại tiểu thư buổi chiều liền ra ngoài."



Quan Tư Thành chán nản, Thẩm Cảnh Nhiên đã dự liệu từ trước, có điều vẫn tốt bụng an ủi.



"Đứa nhỏ vừa về nước sẽ muốn đi gặp bạn bè, cũng là chuyện bình thường."



"Nhưng mà anh muốn cùng ăn cơm với nó, người một nhà vẫn còn chưa đoàn tụ được bao lâu."



Quan Tư Thành có chút ủy khuất, hắn chờ đợi bữa cơm này đã chờ đợi suốt bao năm, gọi điện cho Lâm Thu Đồng, Lâm Thu Đồng rất lạnh lùng nói.



"Hôm nay tôi không về, Ninh Ninh cũng vậy."



"Vậy buổi tối con nghỉ ngơi ở đâu? Dì Thẩm cố ý về sớm, muốn ăn cơm cùng với con đó."



Quan Tư Thành sợ nói ra bản thân muốn cùng cô ăn cơm, sẽ khiến Lâm Thu Đồng không muốn, Lâm Thu Đồng cười lạnh vài tiếng, nghe ra Quan Tư Thành rất không được tự nhiên, Lâm Thu Đồng dửng dưng nói.



"Sao sẽ không biết xấu hổ quấy rầy đến thế giới của hai người thế được."



Quan Tư Thành càng không được tự nhiên, xa cách 15 năm, hắn đã không còn biết phải sống chung với đứa con gái của mình như thế nào, ngay cả nói chuyện cũng không biết nên dùng giọng điệu ra sao, như thế nào cho đúng mực... Thẩm Cảnh Nhiên đứng nghe rõ hết tất cả, im lặng xoay người vào bếp.



"Triệu tỷ, chuẩn bị cơm tối đi."



Triệu tỷ vội vàng bắt đầu thu dọn, chỉ trong chốc lát, thức ăn đã được mang lên đầy đủ.



"Tư Thành, ăn cơm đi, Thu Đồng cũng không còn nhỏ, bất quá cứ để nó nghỉ ngơi chơi thêm vài ngày cũng tốt."



Thẩm Cảnh Nhiên kêu Quan Tư Thành ăn cơm, nhớ lại hồi chiều Lâm Thu Đồng cũng không được thoải mái trong người, con nít đều luôn vui chơi không để ý sức khỏe. Quan Tư Thành than thở, ngồi xuống, lắc đầu nói.



"Hồi còn nhỏ nó rất nghe lời, gặp lại lần này anh cảm thấy với nó rất xa lạ."



"Cũng không biết nghẫm lại cha con hai người đã xa cách nhau bao lâu, con nít là đã khác qua từng ngày rồi."



Thẩm Cảnh Nhiên trấn an Quan Tư Thành, lời này đã chọc hắn cười được.



"Em cứ một câu đứa nhỏ hai câu đức nhỏ, nó bất quá chỉ nhỏ hơn em tám tuổi thôi."



Sau khi cười xong, tâm tình Quan Tư Thành có chút cô đơn, Thẩm Cảnh Nhiên liếc mắt liền nhìn thấu suy nghĩ Quan Tư Thành.



"Tuổi tác chẳng qua chỉ là một loại phương thức để tính thời gian, là để chúng ta không sống cuộc đời mình quá hồ đồ, anh cần gì phải để ý quá nhiều đến nó."



"Ừm, Cảnh Nhiên nói đúng, đều nói đàn ông bốn mươi là hoa, bây giờ vẫn là thời kỳ nở rộ của anh mà."



Quan Tư Thành cười haha trêu chọc cô, Thẩm Cảnh Nhiên khẽ cong môi, đạm cười nói.



"Sao anh không nêu tên loài xương rồng?"



"Hả? Loài đó vừa khó nhìn lại vừa đâm người, không tốt."



Quan Tư Thành không rõ, lắc đầu, hắn không thích cây xương rồng.



"Xương rồng 60 năm mới nở hoa một lần, anh vẫn chỉ đang là nụ hoa thôi."



Thẩm Cảnh Nhiên gương mặt đứng đắn nói những lời này khiến Quan Tư Thành cười to không ngớt, quả nhiên vẫn luôn là Thẩm Cảnh Nhiên, một câu nói của cô luôn có thể khiến hắn vui vẻ rất lâu, mặc dù mối quan hệ hôn nhân giữa hắn với Thẩm Cảnh Nhiên cơ bản không giống như trong mắt ngoại nhân luôn nhìn thấy, nhưng Quan Tư Thành vẫn rất thỏa mãn. Chuyện này bất luận dựa trên sự nghiệp, hay trên phương diện cuộc sống, Thẩm Cảnh Nhiên cũng hoàn toàn là người phụ nữ xứng đôi với hắn, càng khiến Quan Tư Thành thích hơn chính là cách xử sự làm người của Thẩm Cảnh Nhiên, ôn nhu chu đáo, nghiêm cẩn nhưng không hề mất đi vẻ thú vị, độc lập nhưng luôn biết cách săn sóc cảm nhận của đối phương... muốn Quan Tư Thành kể ra ưu điểm Thẩm Cảnh Nhiên, hắn có thể kể hoài không hết. Nếu bọn họ có thể thân mật hơn chút, Quan Tư Thành sẽ càng vui vẻ biết bao, nhưng Thẩm Cảnh Nhiên luôn là người giữ gìn quy tắc.



"Cảnh Nhiên."



Quan Tư Thành nghĩ đến dáng vẻ xa lạ của con gái, trong lòng vẫn thấy lo lắng.



"Tính khí Đồng Đồng có thể không được tốt lắm..."



Quan Tư Thành có làm sao cũng được, nhưng con gái hắn hắn yêu thương vô điều kiện tự đáy lòng, cũng tin tưởng Thẩm Cảnh Nhiên sẽ thật tốt yêu thương con gái hắn, nhưng lại sợ sẽ ủy khuất Thẩm Cảnh Nhiên...



"Anh yên tâm, em biết làm tốt chuyện nên làm."



Thẩm Cảnh Nhiên hiểu lo lắng của Quan Tư Thành, cũng là đang lo lắng cho chính cô, có điều, Thẩm Cảnh Nhiên đã chuẩn bị kỹ càng, cô sẽ đối xử Lâm Thu Đồng vô hạn bao dung, cố gắng làm đến mức lấy ơn báo oán. Xưa nay mẹ kế luôn là khó làm, cô không muốn trở thành người mẹ kế độc ác, cô sẽ tận lực có mối quan hệ tốt đẹp với Lâm Thu Đồng... nếu không được, chí ít cũng sẽ không trở thành đối nghịch.



---- ---- ----



Happy new year~

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện