Thời tiết vô cùng nóng bức, động đậy một tý cũng trở thành một việc tốn thế lực, mà dắt chó đi dạo chính là một trong những loại tốn thể lực nhất.
Một fan chân chính sẽ không để idol phải đổ mồ hôi, tiểu thịt tươi cũng sẽ không để ảnh đế phải mệt mỏi.
Ảnh đế tốt với hắn như vậy, Hành Nhất Duệ cũng muốn giúp đỡ hắn một chút việc nhà, vì vậy, nhân danh lòng biết ơn, tiểu thịt tươi liền xung phong phụ trách công việc dắt chó đi dạo mỗi ngày.
Thực ra tiểu thịt tươi bị loạn thị nhẹ, tuy bình thường không ảnh hưởng đến sinh hoạt nhưng đôi khi cũng bị lóa mắt. Lúc hắn dắt Momo đi dạo trong tiểu khu trời cũng đã tối, nhìn không rõ mặt đất nữa.
Hắn nhìn không rõ, đương nhiên không biết Momo nó có đang nghịch cớt hay không.
Chớ lúc hắn vui vui vẻ vẻ dắt Momo về nhà tìm chủ nhân, bi kịch đã xảy ra.
Ảnh đế thấy mặt sàn gạch in từng vết từng vết chân chó liền thấy nghi nghi, sau khi ngồi xổm xuống quan sát tỉ mỉ, xác định đó chính là cớt, nhất thời tức ngực, khó thở, xanh cả mặt.
"Momo, mày lại dám nghịch cớt!!!" Ảnh đế tức giận rống to, giọng điệu vô cùng nghiêm khắc.
Mà chính vì một tiếng rống này của hắn đã khiến Momo hoảng sợ, biết được mình đã sai nó vội chạy trốn bán sống bán chết, vết chân chó dính cớt in khắp phòng ảnh đế không sót chỗ nào.
Dấu chân nhỏ như những đóa hoa mai màu nâu đậm, từng đóa từng đóa, nở trên mặt sàn trắng như tuyết. Thoáng trông cũng có một loại tư vị riêng.
Ảnh đế gào một tiếng vang tận mây xanh. Đúng lúc này, Momo dường như cảm thấy chưa đủ, sau một hồi cố gắng, nó nhảy chồm hỗm lên bộ ghế sô pha màu be bóng mượt, thành công làm cho ảnh đế hóa đá ngay tại chỗ.
Tiểu thịt tươi lần đầu tiên gặp phải tình cảnh này, có chút không biết phải làm sao.
"Làm sao bây giờ đây anh..."
Ảnh đế một mặt không thể yêu nổi: "Chó này tôi không muốn!"
Tiểu thịt tươi cả kinh: "Xin anh đừng!"
Ảnh đế quay người muốn đi: "Nhà này tôi cũng không cần!"
Tiểu thịt tươi vội ôm chặt hắn: "Bình tĩnh đã anh, phòng ở vẫn có thể cữu vãn được! Ngày mai em sẽ gọi nhân viên vệ sinh quét dọn sạch sẽ cho anh có được không! Đêm nay anh ở tạm nhà em đã!"
Ảnh đế đột nhiên xuôi xuống: "Ở tạm nhà cậu?"
Tiểu thịt tươi gật đầu.
Ảnh đế trầm mặc giây lát, sắc mặt bỗng trở nên dịu dàng: "Cũng phải nha, tôi có thể ở tạm nhà cậu." Hắn vỗ vai tiểu thịt tươi, "Hôm nay vất vả cho cậu rồi."
Tiểu thịt tươi bị hắn vỗ một cái lảo đảo: "Dạ?"
Vì vậy đêm đó, ảnh đế đến ở nhà tiểu thịt tươi, ngủ trong phòng của tiểu thịt tươi. Tuy rằng trên tường dán đầy áp phích quảng cáo mà gối ôm cũng là mặt hắn có chút không được tự nhiên, nhưng hắn đeo bịt mắt vào vẫn ngủ ngon lành.
Mà đổi lại, tiểu thịt tươi thẳng tiến đến phòng ngủ của ảnh đế.
"..."
Tiểu thịt tươi đắp chăn, mắt nhìn thẳng trần nhà.
Nếu không có cả phòng toàn cớt và Momo cào cửa thì xem như hoàn hảo.
Hắn trở mình, kéo chăn qua đầu, lăn qua lộn lại.
Một fan chân chính sẽ không để idol phải đổ mồ hôi, tiểu thịt tươi cũng sẽ không để ảnh đế phải mệt mỏi.
Ảnh đế tốt với hắn như vậy, Hành Nhất Duệ cũng muốn giúp đỡ hắn một chút việc nhà, vì vậy, nhân danh lòng biết ơn, tiểu thịt tươi liền xung phong phụ trách công việc dắt chó đi dạo mỗi ngày.
Thực ra tiểu thịt tươi bị loạn thị nhẹ, tuy bình thường không ảnh hưởng đến sinh hoạt nhưng đôi khi cũng bị lóa mắt. Lúc hắn dắt Momo đi dạo trong tiểu khu trời cũng đã tối, nhìn không rõ mặt đất nữa.
Hắn nhìn không rõ, đương nhiên không biết Momo nó có đang nghịch cớt hay không.
Chớ lúc hắn vui vui vẻ vẻ dắt Momo về nhà tìm chủ nhân, bi kịch đã xảy ra.
Ảnh đế thấy mặt sàn gạch in từng vết từng vết chân chó liền thấy nghi nghi, sau khi ngồi xổm xuống quan sát tỉ mỉ, xác định đó chính là cớt, nhất thời tức ngực, khó thở, xanh cả mặt.
"Momo, mày lại dám nghịch cớt!!!" Ảnh đế tức giận rống to, giọng điệu vô cùng nghiêm khắc.
Mà chính vì một tiếng rống này của hắn đã khiến Momo hoảng sợ, biết được mình đã sai nó vội chạy trốn bán sống bán chết, vết chân chó dính cớt in khắp phòng ảnh đế không sót chỗ nào.
Dấu chân nhỏ như những đóa hoa mai màu nâu đậm, từng đóa từng đóa, nở trên mặt sàn trắng như tuyết. Thoáng trông cũng có một loại tư vị riêng.
Ảnh đế gào một tiếng vang tận mây xanh. Đúng lúc này, Momo dường như cảm thấy chưa đủ, sau một hồi cố gắng, nó nhảy chồm hỗm lên bộ ghế sô pha màu be bóng mượt, thành công làm cho ảnh đế hóa đá ngay tại chỗ.
Tiểu thịt tươi lần đầu tiên gặp phải tình cảnh này, có chút không biết phải làm sao.
"Làm sao bây giờ đây anh..."
Ảnh đế một mặt không thể yêu nổi: "Chó này tôi không muốn!"
Tiểu thịt tươi cả kinh: "Xin anh đừng!"
Ảnh đế quay người muốn đi: "Nhà này tôi cũng không cần!"
Tiểu thịt tươi vội ôm chặt hắn: "Bình tĩnh đã anh, phòng ở vẫn có thể cữu vãn được! Ngày mai em sẽ gọi nhân viên vệ sinh quét dọn sạch sẽ cho anh có được không! Đêm nay anh ở tạm nhà em đã!"
Ảnh đế đột nhiên xuôi xuống: "Ở tạm nhà cậu?"
Tiểu thịt tươi gật đầu.
Ảnh đế trầm mặc giây lát, sắc mặt bỗng trở nên dịu dàng: "Cũng phải nha, tôi có thể ở tạm nhà cậu." Hắn vỗ vai tiểu thịt tươi, "Hôm nay vất vả cho cậu rồi."
Tiểu thịt tươi bị hắn vỗ một cái lảo đảo: "Dạ?"
Vì vậy đêm đó, ảnh đế đến ở nhà tiểu thịt tươi, ngủ trong phòng của tiểu thịt tươi. Tuy rằng trên tường dán đầy áp phích quảng cáo mà gối ôm cũng là mặt hắn có chút không được tự nhiên, nhưng hắn đeo bịt mắt vào vẫn ngủ ngon lành.
Mà đổi lại, tiểu thịt tươi thẳng tiến đến phòng ngủ của ảnh đế.
"..."
Tiểu thịt tươi đắp chăn, mắt nhìn thẳng trần nhà.
Nếu không có cả phòng toàn cớt và Momo cào cửa thì xem như hoàn hảo.
Hắn trở mình, kéo chăn qua đầu, lăn qua lộn lại.
Danh sách chương