Họp xong đã gần 6h, ảnh đế chào hỏi mọi người rồi một mình đi tới nơi tiểu thịt tươi đang đợi.
Hắn lái xe tròn một tiếng đồng hồ mới đến được gần quán ăn, tìm mãi không thấy đường vào đành gọi điện cho Hành Nhất Duệ. Nhưng Hành Nhất Duệ cũng không chỉ nổi, đành nhờ một người không biết có phải nhân viên phục vụ hay không chỉ đường đường.
Cái tiệm ăn này quá heo hút, bên trong một căn nhà cũ, ngõ lại hẹp, không thể đi xe vào, đành phải đậu xe bên ngoài.
Dừng xe xong, ảnh đế đeo khẩu trang đi vào trong ngõ.
Dù có số nhà, nhưng trời tối mù mù, hơn nữa khu nhà này đã cũ, số má loạn xạ, ảnh đế vừa đi vừa tìm như mò kim đáy bể.
Đúng lúc hắn lại định gọi cho Hành Nhất Duệ, bỗng nhiên cánh cửa phía trước mở ra, một cô gái đi ra, nhìn thấy hắn mắt sáng lên, vẫy vẫy tay.
"Tiên sinh, có phải anh mới vừa cùng tôi nói chuyện điện thoại không?"
Ảnh đế sững sờ: "À, đúng là tôi."
Cô gái nhiệt tình chào hắn: "Tôi cứ sợ anh không tìm được đường, nào nào, mau vào đi."
Ảnh đế theo cô gái vào trong cánh cửa nhỏ.
"Đây là dép lê, tiên sinh anh đổi giày đi ạ."
Ảnh đế cảm thấy quái quái, sao chỉ ăn 1 bữa cơm lại còn muốn đổi giày, hắn cho tới giờ chưa từng gặp quán nào như thế này.
Nhưng mà Hành Nhất Duệ lại bảo chỗ này rất ngon, mà chỗ ngon thể nào cũng có cái đặc biệt, vì vậy ngoan ngoãn đổi dép lê.
Ảnh đế: "Còn những người khác thì sao?"
Hắn đánh giá bốn phía, chỗ này thật sự quá yên tĩnh, chả giống quán ăn tẹo nào.
Cô gái cười nói: "Đang ở phòng xông hơi ạ, anh có muốn đi xông hơi trước không?"
Ảnh đế: "... Phòng xông hơi?"
Cô gái tiếp tục nói: "Giải tỏa căng thẳng mệt mỏi, thải độc dưỡng nhan."
Ảnh đế: "..."
Ảnh đế: "Cho hỏi, chỗ này có phải quán cơm không?"
Cô gái kinh ngạc: "Quán cơm? Anh có muốn ăn cháo đậu xanh không ạ?"
Đến lúc này, ảnh đế mới ý thức được đã đi lộn ổ.
"Thật xin lỗi, người cô đang đợi chắc không phải là tôi, chỗ tôi đang tìm cũng không phải quán cô." Nói xong hắn quay ngược lại, tính mang giày rời đi.
Cô gái cũng choáng váng: "Không phải anh ư?"
Ảnh đế nhanh chóng đi ra cửa: "Không phải không phải, hiểu lầm rồi."
Hắn ra khỏi cửa tiếp tục đi về phía trước, chừng 2 phút sau, thấy Hành Nhất Duệ đeo khẩu trang đang đứng chờ dưới một cái đèn lồng đỏ mờ nhạt.
Đối phương thấy hắn vội tiến lên đón: "Sao giờ anh mới tới? Không phải đã đỗ xe lâu rồi sao?"
Ảnh đế lúng túng: "Vừa mới làm một chuyện ngớ ngẩn."
Hắn vừa đi vừa kể chuyện vừa rồi, làm tiểu thịt tươi suýt nữa cười ra nước mắt.
Chờ hai người ngồi vào bàn, đồ ăn cũng đã lên đủ.
Minh Tinh đang bê bát nhỏ ăn canh, thấy ảnh đế đến, đẩy một bàn đồ ăn đến trước mặt hắn: "Trước ăn món này đi anh. Tiểu Duệ nói hai ngày nay chấn thương ở eo anh lại tái phát, cần phải bồi bổ, đây là cậu ấy đặc biệt gọi cho anh đó, vô cùng thích hợp với anh bây giờ, anh không được phụ lòng tốt của cậu ấy nha."
Ảnh đế nhìn chằm chằm bát đồ ăn trước mặt, nguyên liệu chính là củ từ, còn một thứ khác nhìn không ra, hắn cầm đũa gắp lên một miếng tròn tròn không rõ là thứ gì hỏi tiểu thịt tươi: "Đây là cái gì?" Trông giống như là nội tạng.
Tiểu thịt tươi: "Anh cứ ăn thử xem."
Ảnh đế: "Cậu ăn trước đi."
Hắn sợ bị bị lừa.
Tiểu thịt tươi nghe vậy cứng đờ, mặt mũi thoáng co quắp, nhưng vẫn gắp lên một miếng bỏ vào miệng.
Ảnh đế thấy hắn ăn rồi mới yên tâm ăn một miếng.
Minh Tinh hỏi: "Ăn ngon không?"
Ảnh đế cảm thấy giọng điệu hắn quái quái, trông không khác gì một tên trộm, suy nghĩ một chút vẫn nói: "Cũng tạm, đây rốt cục là thứ gì?"
Đường Hâm Thành không dám nhìn thẳng hắn: "Dái, dái dê."
Ảnh đế: "..."
Hắn lập tức quay đầu lườm Hành Nhất Duệ tóe lửa.
"Cậu giải thích cho tôi xem, cái gì gọi là cảm thấy thứ này vô cùng thích hợp với tôi bây giờ chứ?"
Tiểu thịt tươi co lại thành một cục: "Thì... Bổ thận, tráng dương, tăng cường gân cốt, ngừa đau lưng, rất thích hợp đó!"
Minh Tinh hùa theo: "Rất là thích hợp đó!"
Ảnh đế: "..."
Ảnh đế tức muốn chết: "Chủ quán, cho gọi món!"
Nhân viên phục vụ tiến đến hỏi hắn cần thêm gì, ảnh đế chỉ vào tiểu thịt tươi và Minh Tinh bảo: "Cho hai đứa nó hai bát não dê." Hắn trừng hai người cười lạnh: "Anh cảm thấy món này đặc biệt phù hợp với hai đứa lúc này luôn".
Tiểu thịt tươi & Minh Tinh: "..."
Đường Hâm Thành coi như không liên quan đến mình, yên lặng ăn cơm
Hắn lái xe tròn một tiếng đồng hồ mới đến được gần quán ăn, tìm mãi không thấy đường vào đành gọi điện cho Hành Nhất Duệ. Nhưng Hành Nhất Duệ cũng không chỉ nổi, đành nhờ một người không biết có phải nhân viên phục vụ hay không chỉ đường đường.
Cái tiệm ăn này quá heo hút, bên trong một căn nhà cũ, ngõ lại hẹp, không thể đi xe vào, đành phải đậu xe bên ngoài.
Dừng xe xong, ảnh đế đeo khẩu trang đi vào trong ngõ.
Dù có số nhà, nhưng trời tối mù mù, hơn nữa khu nhà này đã cũ, số má loạn xạ, ảnh đế vừa đi vừa tìm như mò kim đáy bể.
Đúng lúc hắn lại định gọi cho Hành Nhất Duệ, bỗng nhiên cánh cửa phía trước mở ra, một cô gái đi ra, nhìn thấy hắn mắt sáng lên, vẫy vẫy tay.
"Tiên sinh, có phải anh mới vừa cùng tôi nói chuyện điện thoại không?"
Ảnh đế sững sờ: "À, đúng là tôi."
Cô gái nhiệt tình chào hắn: "Tôi cứ sợ anh không tìm được đường, nào nào, mau vào đi."
Ảnh đế theo cô gái vào trong cánh cửa nhỏ.
"Đây là dép lê, tiên sinh anh đổi giày đi ạ."
Ảnh đế cảm thấy quái quái, sao chỉ ăn 1 bữa cơm lại còn muốn đổi giày, hắn cho tới giờ chưa từng gặp quán nào như thế này.
Nhưng mà Hành Nhất Duệ lại bảo chỗ này rất ngon, mà chỗ ngon thể nào cũng có cái đặc biệt, vì vậy ngoan ngoãn đổi dép lê.
Ảnh đế: "Còn những người khác thì sao?"
Hắn đánh giá bốn phía, chỗ này thật sự quá yên tĩnh, chả giống quán ăn tẹo nào.
Cô gái cười nói: "Đang ở phòng xông hơi ạ, anh có muốn đi xông hơi trước không?"
Ảnh đế: "... Phòng xông hơi?"
Cô gái tiếp tục nói: "Giải tỏa căng thẳng mệt mỏi, thải độc dưỡng nhan."
Ảnh đế: "..."
Ảnh đế: "Cho hỏi, chỗ này có phải quán cơm không?"
Cô gái kinh ngạc: "Quán cơm? Anh có muốn ăn cháo đậu xanh không ạ?"
Đến lúc này, ảnh đế mới ý thức được đã đi lộn ổ.
"Thật xin lỗi, người cô đang đợi chắc không phải là tôi, chỗ tôi đang tìm cũng không phải quán cô." Nói xong hắn quay ngược lại, tính mang giày rời đi.
Cô gái cũng choáng váng: "Không phải anh ư?"
Ảnh đế nhanh chóng đi ra cửa: "Không phải không phải, hiểu lầm rồi."
Hắn ra khỏi cửa tiếp tục đi về phía trước, chừng 2 phút sau, thấy Hành Nhất Duệ đeo khẩu trang đang đứng chờ dưới một cái đèn lồng đỏ mờ nhạt.
Đối phương thấy hắn vội tiến lên đón: "Sao giờ anh mới tới? Không phải đã đỗ xe lâu rồi sao?"
Ảnh đế lúng túng: "Vừa mới làm một chuyện ngớ ngẩn."
Hắn vừa đi vừa kể chuyện vừa rồi, làm tiểu thịt tươi suýt nữa cười ra nước mắt.
Chờ hai người ngồi vào bàn, đồ ăn cũng đã lên đủ.
Minh Tinh đang bê bát nhỏ ăn canh, thấy ảnh đế đến, đẩy một bàn đồ ăn đến trước mặt hắn: "Trước ăn món này đi anh. Tiểu Duệ nói hai ngày nay chấn thương ở eo anh lại tái phát, cần phải bồi bổ, đây là cậu ấy đặc biệt gọi cho anh đó, vô cùng thích hợp với anh bây giờ, anh không được phụ lòng tốt của cậu ấy nha."
Ảnh đế nhìn chằm chằm bát đồ ăn trước mặt, nguyên liệu chính là củ từ, còn một thứ khác nhìn không ra, hắn cầm đũa gắp lên một miếng tròn tròn không rõ là thứ gì hỏi tiểu thịt tươi: "Đây là cái gì?" Trông giống như là nội tạng.
Tiểu thịt tươi: "Anh cứ ăn thử xem."
Ảnh đế: "Cậu ăn trước đi."
Hắn sợ bị bị lừa.
Tiểu thịt tươi nghe vậy cứng đờ, mặt mũi thoáng co quắp, nhưng vẫn gắp lên một miếng bỏ vào miệng.
Ảnh đế thấy hắn ăn rồi mới yên tâm ăn một miếng.
Minh Tinh hỏi: "Ăn ngon không?"
Ảnh đế cảm thấy giọng điệu hắn quái quái, trông không khác gì một tên trộm, suy nghĩ một chút vẫn nói: "Cũng tạm, đây rốt cục là thứ gì?"
Đường Hâm Thành không dám nhìn thẳng hắn: "Dái, dái dê."
Ảnh đế: "..."
Hắn lập tức quay đầu lườm Hành Nhất Duệ tóe lửa.
"Cậu giải thích cho tôi xem, cái gì gọi là cảm thấy thứ này vô cùng thích hợp với tôi bây giờ chứ?"
Tiểu thịt tươi co lại thành một cục: "Thì... Bổ thận, tráng dương, tăng cường gân cốt, ngừa đau lưng, rất thích hợp đó!"
Minh Tinh hùa theo: "Rất là thích hợp đó!"
Ảnh đế: "..."
Ảnh đế tức muốn chết: "Chủ quán, cho gọi món!"
Nhân viên phục vụ tiến đến hỏi hắn cần thêm gì, ảnh đế chỉ vào tiểu thịt tươi và Minh Tinh bảo: "Cho hai đứa nó hai bát não dê." Hắn trừng hai người cười lạnh: "Anh cảm thấy món này đặc biệt phù hợp với hai đứa lúc này luôn".
Tiểu thịt tươi & Minh Tinh: "..."
Đường Hâm Thành coi như không liên quan đến mình, yên lặng ăn cơm
Danh sách chương