Đó kỳ thực là một cái cửa nhỏ bên hành lang, phía sau cửa có một lối hẹp, kẹp kín giữa vách tường, vị trí bất tiện, thực sự có chút chật chội, không để ý sẽ không thấy được.
Huyền Mẫn vừa dứt lời, phía sau cửa nhỏ liền vang lên tiếng “Rầm rầm”, giống như tiếng nền đá bị người ta dẫm đến mức lay động.
Sắc mặt Lưu sư gia khẽ biến, cười gượng mở miệng nói: “Chỗ đó là một gian phòng phụ thôi, cũng thuộc phủ trạch nhà ta, không có gì, không có gì đâu. Đại sư không ngại thì —— Ớ, ngài ra đó làm gì thế?”
Lão định dời tầm mắt Huyền Mẫn về phủ trạch lần nữa, ai ngờ mới nói được một nửa, phía sau cánh cửa kia liền lộ ra một bóng người.
Đó là một nam tử trẻ tuổi mặc áo rộng màu xanh xám, nhìn vẻ ngoài thì chắc tầm khoảng hai mấy tuổi, cũng cỡ tuổi Huyền Mẫn. Nhưng thần tình của hắn lại cực kỳ cổ quái, hai tay vịn vào thành tường, sắc mặt vừa sợ hãi lại vừa tò mò, giống như một đứa nhỏ để tóc trái đào trốn ở sau cửa nhìn khách đến nhà.
Hắn bị Lưu sư gia quát một tiếng, nhất thời hơi luống cuống tay chân, theo bản năng rụt lui về sau cửa, nhưng trốn không hết, vẫn lộ ra nửa cái mặt như cũ.
Chỗ đó không có đèn lồng chiếu sáng, cho nên ngũ quan của nam tử kia có vẻ rất mơ hồ.
Tiết Nhàn không thấy rõ bộ dáng của hắn, nhưng trực giác cho rằng quan hệ giữa nam tử này và Lưu sư gia không phải bình thường. Y lặng lẽ thì thào với Giang Thế Ninh: “Người kia là ai? Ngươi có biết không?”
Giang Thế Ninh ỉu xìu, nhìn cũng chẳng buồn nhìn: “Ta chưa đến phủ sư gia bao giờ, biết thế nào được.”
Huyền Mẫn nhíu mày nhìn Lưu sư gia rõ ràng đang gượng gạo, nhấc chân đi về hướng cánh cửa kia.
“Ấy ấy đại sư —— ” Lưu sư gia có vẻ chưa từng gặp một hòa thượng không xem mình là người ngoài như vậy bao giờ (ý bảo ảnh tự nhiên như ở nhà), lão luôn mồm gọi theo: “Nó không biết gì đâu, thật đó. Nó là Lưu Xung, đứa con trai trưởng không biết cố gắng của ta. Người trong nhà thôi, không có gì khả nghi cả.”
Lão có vẻ sợ đứa con cả trông hơi có vấn đề kia sẽ làm lão mất mặt trước người khác, thấy không ngăn được Huyền Mẫn, lão bèn xua tay với Lưu Xung đang đứng sau cửa, như dỗ dành lại cũng giống như đang xua đuổi: “Xung Nhi nghe lời, về phòng của con đi. Cha đang bàn chính sự với đại sư.”
Lão vừa dứt lời, lại nhận được một ánh nhìn đánh giá không mặn không nhạt của Huyền Mẫn.
Giọng điệu Huyền Mẫn lạnh nhạt: “Sảnh trước nhà ngươi bài trí theo “Khúc thủy nhập minh đường”, bố cục này chú trọng giữ gió, tụ khí Bắc Nam, cân bằng âm dương. Mà phía Tây nhà ngươi lại là miệng hở gió.”
Chẳng những thế, góc Tây Nam còn chật chội đen tối, âm khí đè nặng, hiển nhiên không phải cục diện cân bằng.
Theo lời hắn nói, Tiết Nhàn nhìn về cửa sau âm u chật hẹp kia, nhủ thầm: Hoặc là người lúc trước Lưu sư gia mời đến sắp xếp bố cục là kẻ nửa vời hời hợt, hoặc là…… cánh cửa này là do chính Lưu sư gia sau này sai người mở thêm.
Quả nhiên, Lưu sư gia vừa nghe Huyền Mẫn nói thế, nhất thời thần sắc hơi mất tự nhiên, lão xấu hổ mở miệng, nói: “Thực không dám giấu diếm, cánh cửa đó là sau này sửa thêm.”
Khi lão đang nói, Huyền Mẫn đã vượt qua ngưỡng cửa, đứng ở sau cửa hông.
Đứa con cả Lưu Xung của Lưu Hủ thấy người khách đi tới trước mặt, đầu tiên là sờ tường lùi về sau mấy bước, lại khẽ cười ngại ngùng với Huyền Mẫn.
Tiết Nhàn chú ý thấy hắn lùi bước chẳng hề linh hoạt, không phải là do có tật, chỉ là thoạt nhìn vô cùng ngốc. Bộ dáng hắn không xấu, vừa nhìn là biết giống mẹ không giống cha, da trắng mắt to, vốn nên là tướng thông minh, khi cười rộ lên đáng lẽ trông rất dễ nhìn. Nhưng vì ánh mắt quá mức thô vụng, nên khi cười hắn liền lộ ra ba phần ngu si.
Rõ ràng, Lưu Xung là một tên ngốc.
Lúc trước bất luận Lưu sư gia tiếp đón ra sao, dù cứng rắn hay mềm dẻo, Huyền Mẫn luôn giữ vẻ lạnh lùng. Bấy giờ khi nhìn về đứa trẻ ngây ngô đang cười ngốc, Huyền Mẫn lại như thể đột nhiên hiểu được “Lễ nghĩa” —— hắn gật đầu với Lưu Xung. Mặc dù vẫn vô cảm như trước, nhưng cũng coi như đáp lại.
Sắc mặt Lưu sư gia nhất thời hơi tái xanh. Hiển nhiên rồi, trong mắt Huyền Mẫn, một sư gia của huyện nha như lão, còn không bằng một thằng ngốc.
Phía sau cửa không chỉ có một lối hẹp.
Tiết Nhàn ghé vào miệng túi nhìn quanh một chút, cuối lối đi cũng không phải ngõ cụt, mà là một căn phòng không thu hút lắm. Căn phòng vô cùng nghèo nàn, vừa nhìn còn tưởng là kho chứa đồ linh tinh. Nhưng Tiết Nhàn lại thấy, tên ngốc Lưu Xung kia đang sợ hãi lủi vào trong căn phòng nọ.
Một người nửa tỉnh nửa mê, khi gặp người xa lạ thì chỉ biết chạy đến nơi khiến hắn thấy an tâm nhất. Hoặc là bên người cha mẹ, hoặc là phòng ở của mình. Đây là điều Tiết Nhàn để ý được trong hơn nửa năm trà trộn ở phố phường nhân gian.
Lưu Xung không thể nghi ngờ là thuộc loại sau.
Tiết Nhàn nhất thời cảm thấy Lưu sư gia rất kỳ lạ —— Sao cha ruột lại để con mình ở cái nơi quỷ quái không có ánh sáng này? Định nuôi con mình thành chuột đấy à? Huống hồ không biết vì sao, căn phòng này âm khí áp đỉnh, nếu không tận mắt thấy đây là phòng cho người sống ở, Tiết Nhàn quả thực sẽ hoài nghi nơi này là nghĩa địa.
Ban nãy Lưu sư gia cứ che che giấu giấu, chắc là sợ Huyền Mẫn nhìn thấy căn phòng này, nhưng Huyền Mẫn vẫn thấy được. Lão chỉ có thể trưng ra cái mặt già nua, giấu đầu lòi đuôi giải thích: “Thằng con này của ta tính tình hơi cổ quái, không thích ồn ào, luôn nói thích sống ở nơi yên tĩnh.”
Tiết Nhàn: “………” Xem ngươi đánh rắm kìa! Sao ngươi không mang nó ra chỗ đống mộ hoang ngoài thành mà ở, chỗ đó là yên tĩnh nhất, âm khí cũng không nặng bằng nơi này đâu.
Nói ra lời giả dối, chính Lưu sư gia cũng nhịn không được, ho khan một tiếng, nhủ thầm rồi mở lời: “Đại sư nói miệng hở gió là lối hẹp này ư?”
Huyền Mẫn nói: “Còn cả căn phòng này nữa.”
“Nếu ta sai người chặn cửa sổ phía Nam lại, thì phía Tây sẽ không hở gió nữa đúng không?” Lưu sư gia hỏi.
“Chặn lại?” Huyền Mẫn lạnh giọng lặp lại một lần, sau đó nhíu mày chỉ vào Lưu Xung: “Hắn không cần thở à?”
Lưu sư gia: “Cái này……… Suy xét không chu toàn, suy xét không chu toàn rồi.”
Chỉ sau hai câu nói, ấn tượng của Tiết Nhàn với Lưu sư gia đã cực kém. Đứa con cả chẳng qua chỉ hơi ngốc thôi mà, làm cha mà lại không quan tâm đến chuyện sống chết của nó như vậy.
Càng đáng cười hơn là, Lưu sư gia bị Huyền Mẫn nói như vậy mà lại tỏ vẻ không thể làm gì hơn, thoạt nhìn, lão thậm chí cũng chưa từng nghĩ tới chuyện có thể chuyển Lưu Xung ra khỏi phòng, sau đó chặn miệng gió kia lại.
Sắc trời lại sáng thêm, những nơi khác của trạch viện như được rửa qua một lớp nước, dần dần hiện rõ. Chỉ có mỗi căn phòng này là vẫn âm u, mịt mờ như trước.
Huyền Mẫn có vẻ cũng nghĩ giống Tiết Nhàn, cảm thấy âm khí ở chỗ này không tầm thường.
Một gian trạch viện tốt như vậy, dù góc Tây Nam dễ tích âm khí nhưng cũng không thể nặng đến độ này, thực sự rất cổ quái.
Huyền Mẫn không thèm nhìn Lưu sư gia, nhấc chân bước vào căn phòng nhỏ.
Lưu Xung ngờ nghệch gãi đầu, có vẻ đang cẩn thận suy nghĩ xem vì sao vị khách này đang yên đang lành lại vào phòng mình. Hắn ngơ ngác đứng trong chốc lát, rồi lại hưng phấn như thể có bạn đến chơi, vịn tường chạy vài bước, đuổi theo Huyền Mẫn.
Một nam tử hơn hai mươi tuổi đầu, lại chẳng có chút suy nghĩ ổn trọng nào, lúc đi đường cũng bước loạn, dù muốn đi sóng vai cùng Huyền Mẫn nhưng cũng không an phận nổi, lúc thì đi lên trước dẫn đầu vài bước, lúc lại tụt về phía sau mấy thước. Ánh mắt thì lại vô cùng chăm chú, từ đầu đến cuối đều nhìn chằm chằm vào bên hông Huyền Mẫn, như thể nhìn thấy trò vui gì ngạc nhiên lắm, tròng mắt chẳng hề dịch chuyển.
Chỗ tên ngốc này nhìn không phải đâu khác mà chính là miệng túi.
Tiết Nhàn nằm sấp trong đó bị hắn nhìn đến dựng thẳng hết lông tơ, cả người đều không được tự nhiên. Giờ y có trốn cũng không kịp nữa, lúc này muốn lủi vào cũng không được. Đâu thể đứng lên ngay lúc tên ngốc này đang nhìn chòng chọc chứ? Dọa hắn khóc thì chỉ là chuyện nhỏ, nếu hắn nhất thời kích động khiến y khó dễ, làm ra chuyện gì cản trở y, thế thì không hay chút nào.
Phòng ở không xa, Huyền Mẫn thân cao chân dài, chỉ tầm nửa khắc đã đi tới trước phòng.
Từ góc độ của Tiết Nhàn, vừa vặn có thể dòm ngó được ba phần cảnh tượng từ cánh cửa khép nửa, nhất thời kinh ngạc đến suýt nhảy dựng. Bên cạnh cửa là thứ gì đó màu vàng chất đống thành núi, vừa nhìn còn tưởng là vàng thỏi, khi nhìn kĩ hơn mới phát hiện đó căn bản không phải vàng thỏi hàng thật giá thật, mà là gấp bằng giấy.
Chính là loại giấy được nhuộm vàng, gấp lại thành hình thỏi vàng rồi đốt cho người chết!
Tiết Nhàn đang kinh ngạc thì Lưu Xung vẫn theo sau Huyền Mẫn đột nhiên mở miệng: “Ừm……. Cái này có thể cho ta chơi được không?”
Hắn nói xong, còn chỉ chỉ vào hông Huyền Mẫn.
Huyền Mẫn rũ mắt nhìn bên hông mình, nhất thời không hiểu Lưu Xung đang chỉ vật gì.
“Giấy vàng.” Lưu Xung lại chỉ lần nữa.
Lúc này Huyền Mẫn đã thấy rõ, thứ hắn chỉ chính là người giấy đang nằm sấp trong miệng túi mình.
Tiết Nhàn: “………” Chơi cái gì hả?! Có phải thằng ngốc này ăn gan hùm mật báo rồi không? Rồng chính hiệu đầu sừng mình vảy mà cũng dám chơi à! Còn muốn sống không đấy?
Tên ngốc này thì biết cái gì, đưa giấy da cho hắn có khi hắn thẳng tay xé toạc ngay, không cẩn thận có thể còn bị xé thành hoa tám cánh ấy chứ!
Tiết Nhàn tưởng tượng một chút, tức thì cảm giác được một nỗi đau không nói thành lời, lập tức không dây dưa nữa, rụt một tay về túi, cách một lớp vải bố nhéo mạnh lừa trọc một cái, thầm nghĩ: Ngươi mà dám đưa ta cho hắn thì có lên trời xuống đất ta cũng không bỏ qua cho ngươi!
Huyền Mẫn: “……….” Nghiệp chướng này còn dám làm càn như thế sao?
Danh sách chương