Miệt mài thâu hoan kết cục là, lúc trước thích thú, giờ đây bi thúc. Hàn Duyệt nằm trên giường, cầm chén thuốc Bình Nhất Chỉ đặc biệt sắc, tội nghiệp nhìn Đông Phương.
Hàn Duyệt thân thể vốn yếu, chỉ làm một lần, kỳ thật không sao, nhưng Hàn Duyệt lần đầu nếm thử vị ***, lại là tuổi tham hoan, không tránh khỏi quấn quit lấy Đông Phương làm thêm vài lần.
Bởi vậy, Hàn Duyệt sau khi phát tiết xong lần thứ ba, thấy trước mắt trắng xoa, trực tiếp hôn mê, ngã lên người Đông Phương.
Lúc ấy đầu óc Đông Phương trống rỗng, lập tức ba chữ nhanh như gió xuất hiện trong đầu Đông Phương.
Đông Phương dù sao cũng là người từng trải, hoảng hốt một lúc, y cảm nhận Hàn Duyệt đang nằm trên người mình, hơi thở phất lên ngực y.
Vội đẩy Hàn Duyệt ra, để phân thân hắn trượt khỏi thân thể mình, không màng tẩy rửa, qua loa mặc y phục vào, phái người đi gọi Bình Nhất Chỉ đang rất thức thời ở trù phòng sắc thuốc.
Sau đó dùng chăn quấn Hàn Duyệt lại, còn mình thì chỉnh trang y phục. Bình Nhất Chỉ đi vào phòng, Đông Phương không đợi ông hành lễ, đã bảo ông lại xem bệnh cho Hàn Duyệt.
Bình Nhất Chỉ cứ thấy hình như trên người giáo chủ có thêm gì đó, lại không biết là gì, nhìn Hàn Duyệt sắc mặt tái nhợt nằm hôn mê, ông không hỏi nhiều mà trực tiếp bắt mạch.
Đông Phương kỳ thật rất lo lắng, y sợ Hàn Duyệt cứ hôn mê như vậy, rồi trở về, vạn nhất không trở lại đây được nữa thì phải làm sao, nhưng y cũng có loại cảm giác gượng gạo hài tử này thật không làm người ta hết lo.
Kỳ thật Đông Phương không phải người hiện đại, nếu là người hiện đại, thì y sẽ biết có bốn chữ để
hình dung thân thể Hàn Duyệt, vừa 囧 vừa lôi.(= đứng hình cộng đạp mìn)
Bình Nhất Chỉ bắt mạch cho Hàn Duyệt, khóe miệng run rẩy, trộm liếc nhìn giáo chủ, lại nhìn nhìn Hàn Duyệt, Hàn Duyệt tuy bị quấn chăn, nhưng mà thân thể vốn không mặc gì cả, nhìn thoáng có thể thấy được vết hôn trên cổ hắn.
Nhất thời một ý niệm xuất hiện trong đầu Bình Nhất Chỉ, giáo chủ không hổ là giáo chủ, mọi mặt đều mạnh đến thế, trực tiếp làm đến người ta ngất xỉu.
Đó có là sự thật, thì Bình Nhất Chỉ cũng không dám nói, suy tư một chút rồi nói, “Công tử không có gì cả, chỉ nhất thời bị kích động hơn nữa thân thể suy yếu, nên mới ngất xỉu.”
“Có thể bị giống như lúc trước không.” Đông Phương lo lắng chính là điều này.
“Không có, giáo chủ công việc muốn công tử tỉnh lại ngay bây giờ?” Bình Nhất Chỉ nhìn Đông Phương, hỏi.
Đông Phương không trả lời, chỉ gật đầu. Bình Nhất Chỉ hiểu ý, từ trong bọc nhỏ tùy thân rút ra một cây ngân châm, đâm vào huyệt nhân trung của Hàn Duyệt.
Hàn Duyệt sợ đau nhất, đâm một châm như vậy, lập tức tỉnh lại còn biết hô đau.
Đông Phương nhìn thấy vậy, trong lòng vui vẻ, nhưng chỉ ngồi trên ghế không động đậy, dù võ công y cao cường, nhưng dù sao cũng là người, nơi đó bị sử dụng quá độ vẫn phải thấy đau, huống chi còn chưa tẩy rửa, thứ bên trong lại không ngừng chảy ra ngoài.
Mà mọi chuyện đều là do tên ngốc Hàn Duyệt gây ra, hắn lại trực tiếp té xỉu, muốn giận lại muốn cười, trừng mắt nhìn Hàn Duyệt.
Không biết cái trừng này của y, bị Hàn Duyệt vừa tỉnh lại nhìn chung quanh tìm y nhìn thấy, nhất thời đỏ mặt. Trên người Đông Phương có vẻ lười nhác, còn mang theo dư vị sau khi hoan ái, thêm chút quyến rủ, mắt ẩn tình, cái trừng này thật như hờn dỗi.
“Đi sắc chút thuốc bổ dưỡng thân thể.” Đông Phương nhìn Hàn Duyệt đỏ mặt, tức giận trong lòng cũng tiêu hơn nữa, phân phó Bình Nhất Chỉ.
“Tuân lệnh” Bình Nhất Chỉ ước gì chạy khỏi đây, ông là đại phu, còn là danh y, mũi tự nhiên linh mẫn, cả phòng đều có mùi, ông lại chẳng phải người chưa biết gì, tự nhiêu biết mùi này có nghĩa gì, chỉ là không biết nên theo ai, nên mới muốn nhanh rời khỏi chỗ này, nghe giáo chủ nói vậy, tất nhiên cao hứng.
“Bảo người mang hai thùng nước tắm vào.” Đông Phương nhìn Hàn Duyệt, mở miệng nói.
“Vâng” Bình Nhất Chỉ nghe giáo chủ dặn xong, lập tức hành lễ rời khỏi.
Chờ cửa đóng lại, Đông Phương mới đứng dậy, đi đến bên giường, gõ đầu Hàn Duyệt, “Đồ ngốc, thật không khiến người ta bớt lo.”
Hàn Duyệt kỳ thật còn có chút choáng váng, bắt lấy tay Đông Phương, muốn đứng dậy, lại bị Đông Phương cản, “Thân thể hư nhược, nằm đi.”
Hàn Duyệt ngơ ngác gật đầu, đang định nói gì đó, lại bổng nhớ tới tình huống lúc trước, nhất thời ngũ lôi oanh đỉnh, hắn nhớ tới chuyện mình té xỉu trên người Đông Phương, lại nghĩ ra vì sao Bình Nhất Chỉ lại xuất hiện trong phòng, buông tay Đông Phương ra, kéo chăn che mặt, gào khóc, “Ta không muốn sống nữa............”
Nhìn Hàn Duyệt như vậy, Đông Phương tâm tình càng thêm sảng khoái, ngồi lên giường, “Dù sao ngươi gây họa không ít, thêm chuyện này cũng chẳng có gì, hơn nữa............” Nghĩ đến đây, Đông Phương cong môi, thanh âm nhỏ lại thêm vài phần gợi tình, “Người ta chỉ dám nghĩ, ngươi bị mệt xỉu.”
Hàn Duyệt nghe xong, trực tiếp xốc chăn lên, đôi mắt hắc nhuận nhìn chằm chằm Đông Phương, ai oán nói, “Rõ ràng là...........”
“Là cái gì?” Đông Phương cười vô cùng ôn nhu, đuôi mắt hướng lên trên mang chút kiêu ngạo, “Đồ ngốc, là cái gì chứ?”
Hàn Duyệt vặn vẹo thân thể trong chăn, càng thêm ủy khuất, “Là ngươi làm ta mệt xỉu.”
Đông Phương vuốt đầu Hàn Duyệt, “Ngoan.”
Tiếng đập cửa vang lên, Đông Phương đắp lại chăn cho Hàn Duyệt, mới mở miệng nói, “Vào đi.”
Vài người hầu bưng hai thùng nước vào phòng đặt xuống, mấy người hầu đứng sau bước vào đổ nước ấm vào thùng, mãi đến khi thùng đầy bảy phần nước, mới rời đi.
Cả quá trình không ai mở miệng, cũng không ai dám nhìn loạn, có thể thấy đây không phải hạ nhân bình thường, hẳn là giáo chúng của Nhật Nguyệt Thần giáo.
Người hầu ra ngoài hết, Hàn Duyệt mới bước khỏi ổ chăn, chờ Hàn Duyệt dùng tốc độ rùa bò tới thùng nước, Đông Phương sớm ngâm mình bên trong, cẩn thận tẩy trừ.
“Đông Phương............ Thật sự không cần ta giúp?” Hàn Duyệt rất muốn vào thùng nước của Đông Phương, nhưng Đông Phương nhìn thoáng qua một cái, Hàn Duyệt không dám động đậy, rồi lại không chịu từ bỏ hỏi, “Thứ bên trọng phải tẩy sạch đó.”
Đông Phương tất nhiên biết một ít, sợ còn biết nhiều hơn Hàn Duyệt, y tẩy trừ sạch sẽ xong, không thèm nhìn Hàn Duyệt còn chưa hết hy vọng, bước khỏi thùng nước, lau khô người, mặc y phục vào, lại lấy một bộ đưa cho Hàn Duyệt.
Đông Phương mặc một bộ y phục màu nghệ, làm từ xấp lụa Hàn Duyệt đã tặng, nó càng thêm tôn lên làn da trắng noãn như ngọc và dáng vẻ cao gầy anh khí của Đông Phương.
Hàn Duyệt mặc y phục Đông Phương tự tay làm cho hắn, trường bào màu xanh, bên trên thêu trúc màu xanh biếc, trúc sống động như thật.
Đông Phương gọi người thu dọn phòng, chuẩn bị chút thức ăn cùng điểm tâm, Hàn Duyệt đã lâu không nhìn thấy nhiều thịt như vậy, trong lòng sung sướng vô cùng, tuy vì thân thể có vấn đề, hắn không thể ăn nhiều lắm, nhưng dù ăn một chút, Hàn Duyệt cũng đã rất vui. Ăn uống xong, Bình Nhất Chỉ cầm một bát thuốc lớn vào, nhất thời tâm tình vui vẻ lúc mới ăn xong đã không còn, hắn cầm bát, vẻ mặt chán ghét, tội nghiệp nhìn Đông Phương, chờ y dỗ mình.
Đông Phương sao lại không biết Hàn Duyệt đang nghĩ gì, không để ý Bình Nhất Chỉ đứng cạnh, vươn tay vuốt đầu Hàn Duyệt, nói, “Điểm tâm rất ngọt.”
Hàn Duyệt thỏa mãn, một hơi uống hết thuốn, mới vừa buông chén, Đông Phương đã đút điểm tâm vào miệng Hàn Duyệt, Hàn Duyệt cười tủm tỉm ăn.
Đông Phương uống một ngụm trà, cho Bình Nhất Chỉ ngồi xuống, mở miệng hỏi, “Chỗ ngươi có thuốc giả chết không.”
Bình Nhất Chỉ suy tư, hồi đáp, “Có phương thuốc.”
“Trong vòng 3 ngày, làm thành thuốc, cần dược liệu gì thì nói.” ngón tay Đông Phương vuốt thành chén, “Nhưng, nếu để người thứ tư biết.”
Đông Phương không nói xong, Bình Nhất Chỉ đã xuất ra một thân mồ hôi lạnh, đứng dậy hành lễ nói, “Vâng, thuộc hạ tuân mệnh.”
“Làm nhiều một chút, cả giải dược nữa.” Đông Phương không dám lấy Hàn Duyệt ra mạo hiểm, tuy biết thuốc giả chết trân quý, nhưng so với thực lực của Nhật Nguyệt Thần giáo, làm nhiều chút vẫn không thành vấn đề, đến lúc đó, dùng những người này làm thí nghiệm, chờ không còn vấn đề gì, mới cho Hàn Duyệt dùng.
“Vâng, thuộc hạ đã biết.” Bình Nhất Chỉ tất nhiên hiểu được ý Đông Phương, hồi đáp.
“Việc này nếu thành, xem như Đông Phương Bất Bại thiếu ngươi một lần.” Đông Phương biết muốn một người bán mạng cho mình, phải biết vận dụng cả ân lẫn uy.
“Thuộc hạ tuân mệnh.” Bình Nhất Chỉ nghe giáo chủ nói, trong lòng vui vẻ, ông biết tính tình của giáo chủ, không dễ dàng đồng ý, nếu đã đồng ý nhất định sẽ hoàn thành, Bình Nhất Chỉ quyết định đêm nay về, bắt đầu nghiên cứu phương thuốc, nhất định phải làm ra thứ tốt nhất.
“Đi xuống đi.” Đông Phương thấy đã đạt được mục đích, mở miệng nói.
“Tuân lệnh”Trong đầu Bình Nhất Chỉ bây giờ chỉ có phương thuốc, nghe giáo chủ nói vậy, lập tức nhanh chóng rời khỏi, vào phòng mình bắt đầu viết dược liệu.
“Đông Phương, ta còn cần ở Hoa Sơn bao lâu.” Hàn Duyệt ăn một khối điểm tâm, hỏi.
“Chờ ngươi lên làm minh chủ, còn lại ta sẽ an bài, đừng lo lắng.” Đông Phương không muốn Hàn Duyệt ở Hoa Sơn, dù sao nơi đó có thê tử của hắn.
“Được rồi, phải nhanh lên đó.” Hàn Duyệt ăn khối điểm tâm cuối cùng, cười vui vẻ nói.
Đông Phương đang định nói chuyện, chợt nghe bên ngoài có tiếng bước chân, mắt tối lại, y từng hạ lệnh, trừ phi y triệu kiến, nếu không ai cũng không được vào đây, chẳng lẽ trong giáo xảy ra chuyện lớn gì.
Tiếng đập cửa vang lên, Đông Phương trầm giọng nói, “Vào đi.”
“Vâng” chưởng quầy cung kính bước vào, quỳ xuống trước mặt Đông Phương, “Thuộc hạ có chuyện quan trọng cần báo.”
“Nói.” Ngón tay Đông Phương gõ nhịp trên mặt bàn.
“Hữu sứ Khúc Dương của giáo ta cùng Hành Sơn Lưu Chính Phong giao hảo, Lưu Chính Phong muốn chậu vàng rửa tay trước khi Ngũ nhạc đại hội diễn ra, dấn thân vào quan lộ, không hỏi đến thế sự giang hồ, hữu sứ Khúc Dương đã chạy tới Hành Sơn.” Chưởng quầy là tâm phúc của Đông Phương, biết một ít dự tính của y, sợ Khúc Dương cùng Lưu Chính Phong quấy rầy kế hoạch, cố ý đến báo.
Đông Phương còn đang suy tư, Hàn Duyệt đã sửng sốt, hắn biết chuyện xảy ra sau đó, Lưu Chính Phong muốn chậu vàng rửa tay, nhưng bịTả Lãnh Thiền cực lực phản đối, cuối cùng bị Đinh Miễn, Lục Bách đánh bị thương, cùng Khúc Dương tự tuyệt kinh mạch mà chết.
Lúc trước hắn không biết Khúc Dương, còn vì tình nghị giữa họ mà cảm động, vì bọn họ đáng tiếc, huống chi bây giờ Khúc Dương là đại ca hắn, Lưu Chính Phong giao hảo với Khúc Dương, Hàn Duyệt sao có thể nhìn ông ta bị người khác khi dễ.
Hắn nhớ, Lưu Chính Phong vì rời khỏi võ lâm, chậu vàng rửa tay, Tung Sơn đệ tử đột nhiên hiện thân, cầm minh chủ lệnh kỳ của Ngũ nhạc liên minh, cản ông ta rửa tay, bóc trần ý đồ thật sự của ông, còn bảo ông giết Khúc Dương tỏ rõ lòng mình.
Bọn họ sớm đã có dự mưu, âm thầm vây quanh Lưu phủ, bắt cả nhà già trẻ của Lưu Chính Phong, gồm tất cả thân truyền đệ tử, dùng tánh mạng họ uy hiếp Lưu Chính Phong, vốn là một tiệc vui, trong nháy mắt lại thành một vụ diệt môn thảm khốc.
Lưu Chính Phong không chịu khuất phục, nhìn hài tử, nữ nhi, phu nhân bị kẻ khác giết hại, nữ nhi Lưu Thanh lớn tiếng mắng ông, lại bị kiếm chém một đường từ vai tới tận thắt lưng, chết thê thảm.
Cuối cùng thậm chí ngay cả Lưu Chính Phong cũng chết, trước khi chết ông cùng Khúc Dương cầm tiêu hợp tấu “Tiếu ngạo giang hồ khúc” lần cuối cùng, cầm tiêu hợp minh, người đánh đàn kẻ thổi tiêu nhìn nhau cười. Một tiếng tranh vang lên, cầm tiêu ngừng lại, không chút dây dưa, vốn là một khúc thủ tình thủ nghĩa, lại thành một khúc thất truyền cuối cùng giữa họ.
“Trên đời đã từng có khúc phổ này, cùng từng có người diễn tấu nó, nhân sinh hậu thế, có còn gì đáng tiếc?” Là câu cuối cùng họ nói, nhưng trong đó lại chứa bao nhiêu bất đắc dĩ cùng bi thương.
Nếu có thể còn sống mà tương tri, họ sao dễ dàng chịu chết, lần thứ hai Hàn Duyệt kiên trì một chuyện gì như vậy, “Lập tức đi Hành Sơn, ta muốn tham gia chậu vàng rửa tay của Lưu Chính Phong.”
Hàn Duyệt thân thể vốn yếu, chỉ làm một lần, kỳ thật không sao, nhưng Hàn Duyệt lần đầu nếm thử vị ***, lại là tuổi tham hoan, không tránh khỏi quấn quit lấy Đông Phương làm thêm vài lần.
Bởi vậy, Hàn Duyệt sau khi phát tiết xong lần thứ ba, thấy trước mắt trắng xoa, trực tiếp hôn mê, ngã lên người Đông Phương.
Lúc ấy đầu óc Đông Phương trống rỗng, lập tức ba chữ nhanh như gió xuất hiện trong đầu Đông Phương.
Đông Phương dù sao cũng là người từng trải, hoảng hốt một lúc, y cảm nhận Hàn Duyệt đang nằm trên người mình, hơi thở phất lên ngực y.
Vội đẩy Hàn Duyệt ra, để phân thân hắn trượt khỏi thân thể mình, không màng tẩy rửa, qua loa mặc y phục vào, phái người đi gọi Bình Nhất Chỉ đang rất thức thời ở trù phòng sắc thuốc.
Sau đó dùng chăn quấn Hàn Duyệt lại, còn mình thì chỉnh trang y phục. Bình Nhất Chỉ đi vào phòng, Đông Phương không đợi ông hành lễ, đã bảo ông lại xem bệnh cho Hàn Duyệt.
Bình Nhất Chỉ cứ thấy hình như trên người giáo chủ có thêm gì đó, lại không biết là gì, nhìn Hàn Duyệt sắc mặt tái nhợt nằm hôn mê, ông không hỏi nhiều mà trực tiếp bắt mạch.
Đông Phương kỳ thật rất lo lắng, y sợ Hàn Duyệt cứ hôn mê như vậy, rồi trở về, vạn nhất không trở lại đây được nữa thì phải làm sao, nhưng y cũng có loại cảm giác gượng gạo hài tử này thật không làm người ta hết lo.
Kỳ thật Đông Phương không phải người hiện đại, nếu là người hiện đại, thì y sẽ biết có bốn chữ để
hình dung thân thể Hàn Duyệt, vừa 囧 vừa lôi.(= đứng hình cộng đạp mìn)
Bình Nhất Chỉ bắt mạch cho Hàn Duyệt, khóe miệng run rẩy, trộm liếc nhìn giáo chủ, lại nhìn nhìn Hàn Duyệt, Hàn Duyệt tuy bị quấn chăn, nhưng mà thân thể vốn không mặc gì cả, nhìn thoáng có thể thấy được vết hôn trên cổ hắn.
Nhất thời một ý niệm xuất hiện trong đầu Bình Nhất Chỉ, giáo chủ không hổ là giáo chủ, mọi mặt đều mạnh đến thế, trực tiếp làm đến người ta ngất xỉu.
Đó có là sự thật, thì Bình Nhất Chỉ cũng không dám nói, suy tư một chút rồi nói, “Công tử không có gì cả, chỉ nhất thời bị kích động hơn nữa thân thể suy yếu, nên mới ngất xỉu.”
“Có thể bị giống như lúc trước không.” Đông Phương lo lắng chính là điều này.
“Không có, giáo chủ công việc muốn công tử tỉnh lại ngay bây giờ?” Bình Nhất Chỉ nhìn Đông Phương, hỏi.
Đông Phương không trả lời, chỉ gật đầu. Bình Nhất Chỉ hiểu ý, từ trong bọc nhỏ tùy thân rút ra một cây ngân châm, đâm vào huyệt nhân trung của Hàn Duyệt.
Hàn Duyệt sợ đau nhất, đâm một châm như vậy, lập tức tỉnh lại còn biết hô đau.
Đông Phương nhìn thấy vậy, trong lòng vui vẻ, nhưng chỉ ngồi trên ghế không động đậy, dù võ công y cao cường, nhưng dù sao cũng là người, nơi đó bị sử dụng quá độ vẫn phải thấy đau, huống chi còn chưa tẩy rửa, thứ bên trong lại không ngừng chảy ra ngoài.
Mà mọi chuyện đều là do tên ngốc Hàn Duyệt gây ra, hắn lại trực tiếp té xỉu, muốn giận lại muốn cười, trừng mắt nhìn Hàn Duyệt.
Không biết cái trừng này của y, bị Hàn Duyệt vừa tỉnh lại nhìn chung quanh tìm y nhìn thấy, nhất thời đỏ mặt. Trên người Đông Phương có vẻ lười nhác, còn mang theo dư vị sau khi hoan ái, thêm chút quyến rủ, mắt ẩn tình, cái trừng này thật như hờn dỗi.
“Đi sắc chút thuốc bổ dưỡng thân thể.” Đông Phương nhìn Hàn Duyệt đỏ mặt, tức giận trong lòng cũng tiêu hơn nữa, phân phó Bình Nhất Chỉ.
“Tuân lệnh” Bình Nhất Chỉ ước gì chạy khỏi đây, ông là đại phu, còn là danh y, mũi tự nhiên linh mẫn, cả phòng đều có mùi, ông lại chẳng phải người chưa biết gì, tự nhiêu biết mùi này có nghĩa gì, chỉ là không biết nên theo ai, nên mới muốn nhanh rời khỏi chỗ này, nghe giáo chủ nói vậy, tất nhiên cao hứng.
“Bảo người mang hai thùng nước tắm vào.” Đông Phương nhìn Hàn Duyệt, mở miệng nói.
“Vâng” Bình Nhất Chỉ nghe giáo chủ dặn xong, lập tức hành lễ rời khỏi.
Chờ cửa đóng lại, Đông Phương mới đứng dậy, đi đến bên giường, gõ đầu Hàn Duyệt, “Đồ ngốc, thật không khiến người ta bớt lo.”
Hàn Duyệt kỳ thật còn có chút choáng váng, bắt lấy tay Đông Phương, muốn đứng dậy, lại bị Đông Phương cản, “Thân thể hư nhược, nằm đi.”
Hàn Duyệt ngơ ngác gật đầu, đang định nói gì đó, lại bổng nhớ tới tình huống lúc trước, nhất thời ngũ lôi oanh đỉnh, hắn nhớ tới chuyện mình té xỉu trên người Đông Phương, lại nghĩ ra vì sao Bình Nhất Chỉ lại xuất hiện trong phòng, buông tay Đông Phương ra, kéo chăn che mặt, gào khóc, “Ta không muốn sống nữa............”
Nhìn Hàn Duyệt như vậy, Đông Phương tâm tình càng thêm sảng khoái, ngồi lên giường, “Dù sao ngươi gây họa không ít, thêm chuyện này cũng chẳng có gì, hơn nữa............” Nghĩ đến đây, Đông Phương cong môi, thanh âm nhỏ lại thêm vài phần gợi tình, “Người ta chỉ dám nghĩ, ngươi bị mệt xỉu.”
Hàn Duyệt nghe xong, trực tiếp xốc chăn lên, đôi mắt hắc nhuận nhìn chằm chằm Đông Phương, ai oán nói, “Rõ ràng là...........”
“Là cái gì?” Đông Phương cười vô cùng ôn nhu, đuôi mắt hướng lên trên mang chút kiêu ngạo, “Đồ ngốc, là cái gì chứ?”
Hàn Duyệt vặn vẹo thân thể trong chăn, càng thêm ủy khuất, “Là ngươi làm ta mệt xỉu.”
Đông Phương vuốt đầu Hàn Duyệt, “Ngoan.”
Tiếng đập cửa vang lên, Đông Phương đắp lại chăn cho Hàn Duyệt, mới mở miệng nói, “Vào đi.”
Vài người hầu bưng hai thùng nước vào phòng đặt xuống, mấy người hầu đứng sau bước vào đổ nước ấm vào thùng, mãi đến khi thùng đầy bảy phần nước, mới rời đi.
Cả quá trình không ai mở miệng, cũng không ai dám nhìn loạn, có thể thấy đây không phải hạ nhân bình thường, hẳn là giáo chúng của Nhật Nguyệt Thần giáo.
Người hầu ra ngoài hết, Hàn Duyệt mới bước khỏi ổ chăn, chờ Hàn Duyệt dùng tốc độ rùa bò tới thùng nước, Đông Phương sớm ngâm mình bên trong, cẩn thận tẩy trừ.
“Đông Phương............ Thật sự không cần ta giúp?” Hàn Duyệt rất muốn vào thùng nước của Đông Phương, nhưng Đông Phương nhìn thoáng qua một cái, Hàn Duyệt không dám động đậy, rồi lại không chịu từ bỏ hỏi, “Thứ bên trọng phải tẩy sạch đó.”
Đông Phương tất nhiên biết một ít, sợ còn biết nhiều hơn Hàn Duyệt, y tẩy trừ sạch sẽ xong, không thèm nhìn Hàn Duyệt còn chưa hết hy vọng, bước khỏi thùng nước, lau khô người, mặc y phục vào, lại lấy một bộ đưa cho Hàn Duyệt.
Đông Phương mặc một bộ y phục màu nghệ, làm từ xấp lụa Hàn Duyệt đã tặng, nó càng thêm tôn lên làn da trắng noãn như ngọc và dáng vẻ cao gầy anh khí của Đông Phương.
Hàn Duyệt mặc y phục Đông Phương tự tay làm cho hắn, trường bào màu xanh, bên trên thêu trúc màu xanh biếc, trúc sống động như thật.
Đông Phương gọi người thu dọn phòng, chuẩn bị chút thức ăn cùng điểm tâm, Hàn Duyệt đã lâu không nhìn thấy nhiều thịt như vậy, trong lòng sung sướng vô cùng, tuy vì thân thể có vấn đề, hắn không thể ăn nhiều lắm, nhưng dù ăn một chút, Hàn Duyệt cũng đã rất vui. Ăn uống xong, Bình Nhất Chỉ cầm một bát thuốc lớn vào, nhất thời tâm tình vui vẻ lúc mới ăn xong đã không còn, hắn cầm bát, vẻ mặt chán ghét, tội nghiệp nhìn Đông Phương, chờ y dỗ mình.
Đông Phương sao lại không biết Hàn Duyệt đang nghĩ gì, không để ý Bình Nhất Chỉ đứng cạnh, vươn tay vuốt đầu Hàn Duyệt, nói, “Điểm tâm rất ngọt.”
Hàn Duyệt thỏa mãn, một hơi uống hết thuốn, mới vừa buông chén, Đông Phương đã đút điểm tâm vào miệng Hàn Duyệt, Hàn Duyệt cười tủm tỉm ăn.
Đông Phương uống một ngụm trà, cho Bình Nhất Chỉ ngồi xuống, mở miệng hỏi, “Chỗ ngươi có thuốc giả chết không.”
Bình Nhất Chỉ suy tư, hồi đáp, “Có phương thuốc.”
“Trong vòng 3 ngày, làm thành thuốc, cần dược liệu gì thì nói.” ngón tay Đông Phương vuốt thành chén, “Nhưng, nếu để người thứ tư biết.”
Đông Phương không nói xong, Bình Nhất Chỉ đã xuất ra một thân mồ hôi lạnh, đứng dậy hành lễ nói, “Vâng, thuộc hạ tuân mệnh.”
“Làm nhiều một chút, cả giải dược nữa.” Đông Phương không dám lấy Hàn Duyệt ra mạo hiểm, tuy biết thuốc giả chết trân quý, nhưng so với thực lực của Nhật Nguyệt Thần giáo, làm nhiều chút vẫn không thành vấn đề, đến lúc đó, dùng những người này làm thí nghiệm, chờ không còn vấn đề gì, mới cho Hàn Duyệt dùng.
“Vâng, thuộc hạ đã biết.” Bình Nhất Chỉ tất nhiên hiểu được ý Đông Phương, hồi đáp.
“Việc này nếu thành, xem như Đông Phương Bất Bại thiếu ngươi một lần.” Đông Phương biết muốn một người bán mạng cho mình, phải biết vận dụng cả ân lẫn uy.
“Thuộc hạ tuân mệnh.” Bình Nhất Chỉ nghe giáo chủ nói, trong lòng vui vẻ, ông biết tính tình của giáo chủ, không dễ dàng đồng ý, nếu đã đồng ý nhất định sẽ hoàn thành, Bình Nhất Chỉ quyết định đêm nay về, bắt đầu nghiên cứu phương thuốc, nhất định phải làm ra thứ tốt nhất.
“Đi xuống đi.” Đông Phương thấy đã đạt được mục đích, mở miệng nói.
“Tuân lệnh”Trong đầu Bình Nhất Chỉ bây giờ chỉ có phương thuốc, nghe giáo chủ nói vậy, lập tức nhanh chóng rời khỏi, vào phòng mình bắt đầu viết dược liệu.
“Đông Phương, ta còn cần ở Hoa Sơn bao lâu.” Hàn Duyệt ăn một khối điểm tâm, hỏi.
“Chờ ngươi lên làm minh chủ, còn lại ta sẽ an bài, đừng lo lắng.” Đông Phương không muốn Hàn Duyệt ở Hoa Sơn, dù sao nơi đó có thê tử của hắn.
“Được rồi, phải nhanh lên đó.” Hàn Duyệt ăn khối điểm tâm cuối cùng, cười vui vẻ nói.
Đông Phương đang định nói chuyện, chợt nghe bên ngoài có tiếng bước chân, mắt tối lại, y từng hạ lệnh, trừ phi y triệu kiến, nếu không ai cũng không được vào đây, chẳng lẽ trong giáo xảy ra chuyện lớn gì.
Tiếng đập cửa vang lên, Đông Phương trầm giọng nói, “Vào đi.”
“Vâng” chưởng quầy cung kính bước vào, quỳ xuống trước mặt Đông Phương, “Thuộc hạ có chuyện quan trọng cần báo.”
“Nói.” Ngón tay Đông Phương gõ nhịp trên mặt bàn.
“Hữu sứ Khúc Dương của giáo ta cùng Hành Sơn Lưu Chính Phong giao hảo, Lưu Chính Phong muốn chậu vàng rửa tay trước khi Ngũ nhạc đại hội diễn ra, dấn thân vào quan lộ, không hỏi đến thế sự giang hồ, hữu sứ Khúc Dương đã chạy tới Hành Sơn.” Chưởng quầy là tâm phúc của Đông Phương, biết một ít dự tính của y, sợ Khúc Dương cùng Lưu Chính Phong quấy rầy kế hoạch, cố ý đến báo.
Đông Phương còn đang suy tư, Hàn Duyệt đã sửng sốt, hắn biết chuyện xảy ra sau đó, Lưu Chính Phong muốn chậu vàng rửa tay, nhưng bịTả Lãnh Thiền cực lực phản đối, cuối cùng bị Đinh Miễn, Lục Bách đánh bị thương, cùng Khúc Dương tự tuyệt kinh mạch mà chết.
Lúc trước hắn không biết Khúc Dương, còn vì tình nghị giữa họ mà cảm động, vì bọn họ đáng tiếc, huống chi bây giờ Khúc Dương là đại ca hắn, Lưu Chính Phong giao hảo với Khúc Dương, Hàn Duyệt sao có thể nhìn ông ta bị người khác khi dễ.
Hắn nhớ, Lưu Chính Phong vì rời khỏi võ lâm, chậu vàng rửa tay, Tung Sơn đệ tử đột nhiên hiện thân, cầm minh chủ lệnh kỳ của Ngũ nhạc liên minh, cản ông ta rửa tay, bóc trần ý đồ thật sự của ông, còn bảo ông giết Khúc Dương tỏ rõ lòng mình.
Bọn họ sớm đã có dự mưu, âm thầm vây quanh Lưu phủ, bắt cả nhà già trẻ của Lưu Chính Phong, gồm tất cả thân truyền đệ tử, dùng tánh mạng họ uy hiếp Lưu Chính Phong, vốn là một tiệc vui, trong nháy mắt lại thành một vụ diệt môn thảm khốc.
Lưu Chính Phong không chịu khuất phục, nhìn hài tử, nữ nhi, phu nhân bị kẻ khác giết hại, nữ nhi Lưu Thanh lớn tiếng mắng ông, lại bị kiếm chém một đường từ vai tới tận thắt lưng, chết thê thảm.
Cuối cùng thậm chí ngay cả Lưu Chính Phong cũng chết, trước khi chết ông cùng Khúc Dương cầm tiêu hợp tấu “Tiếu ngạo giang hồ khúc” lần cuối cùng, cầm tiêu hợp minh, người đánh đàn kẻ thổi tiêu nhìn nhau cười. Một tiếng tranh vang lên, cầm tiêu ngừng lại, không chút dây dưa, vốn là một khúc thủ tình thủ nghĩa, lại thành một khúc thất truyền cuối cùng giữa họ.
“Trên đời đã từng có khúc phổ này, cùng từng có người diễn tấu nó, nhân sinh hậu thế, có còn gì đáng tiếc?” Là câu cuối cùng họ nói, nhưng trong đó lại chứa bao nhiêu bất đắc dĩ cùng bi thương.
Nếu có thể còn sống mà tương tri, họ sao dễ dàng chịu chết, lần thứ hai Hàn Duyệt kiên trì một chuyện gì như vậy, “Lập tức đi Hành Sơn, ta muốn tham gia chậu vàng rửa tay của Lưu Chính Phong.”
Danh sách chương