Đến khi hai người bọn họ rẽ ngang rẽ dọc âm thầm chuồn về khách điếm Cảnh Phong thì mặt trời đã lên cao.
Vũ lão bản còn đang tươi cười hớn hở, vừa nhìn thấy Liễu Vô Thường và Phong Thập Nhị tiến vào đại môn liền nghiêng đầu phân phó Cảnh Hướng đi bưng trà.
Liễu Vô Thường và Phong Thập Nhị vừa đặt chân vào khách điếm đã đánh hơi được một bầu không khí kỳ dị.
Ngày thường, khách điếm Cảnh Phong này kỳ thực chính là một điếm hoang, vắng vẻ đến nỗi có thể giăng bẫy bắt chim ở trước cửa được, khách khứa qua lại vốn dĩ không được là bao. Thế nhưng thời điểm hai người bọn họ vừa mới bước vào lại cảm thấy một khí vị thanh lãnh còn mạnh mẽ hơn cả lúc thường.
Chẳng trách hôm nay Vũ lão bản lại có tâm tình tốt như thế, còn bảo Cảnh Hướng đi bưng trà rót nước mang lên.
Liễu Vô Thường đỡ Phong Thập Nhị ngồi xuống bên cạnh chiếc bàn nhỏ, thấp giọng nói, “Sao vậy? Hôm nay mặt trời mọc về phía Tây hay sao, Cảnh Hướng mà lại vui vẻ bưng trà cho tại hạ?”
Vũ lão bản híp mắt cười, uống vào một hớp rượu, nói, “Đúng vậy.” Dứt lời, hắn lại liếc mắt nhìn về phía Phong Thập Nhị, “Vô Thường huynh đệ, ngươi lại chọc giận mỹ nhân nhà ngươi sao?”
Liễu Vô Thường bĩu môi, dường như bất đắc dĩ mà thở dài, nói, “Mỹ nhân nhà ta chính là yêu càng nhiều trách càng nhiều, loại gian thương vô tâm vô phế như ngươi đây chắc chắn không thể hiểu được đâu.”
Vũ lão bản khẽ cười thành tiếng, thì thầm một câu, “Yêu càng nhiều trách càng nhiều nha…” Đúng lúc đó, Cảnh Hướng bưng trà đi tới, Vũ Lão bản vươn tay đón lấy, thay hắn rót hai chén mời hai người bên kia.
Liễu Vô Thường rất tự nhiên tiếp nhận chén trà mà Vũ lão bản rót cho mình, cũng thuận tiện cầm luôn chén của Phong Thập Nhị, đặt ở trước mặt, lại hỏi, “Người đâu?”
Câu này chính là hỏi Vũ lão bản về tung tích của Đoàn Hồng sau khi được cướp về khách điếm.
Vũ lão bản liếc nhìn Cảnh Hướng đang đứng bên cạnh mình, nói, “Trong phòng ta.”
“Phụt!”
Liễu Vô Thường vừa mới uống vào một ngụm trà nghe được lời này thì lập tức phun ra. May mà Vũ lão bản ngồi đối diện hắn thân thủ phi phàm, nhanh chóng lắc mình né tránh để bọt nước không bị bắn lên người.
Phong Thập Nhị an nhàn đặt chén trà trên tay xuống, xoay người bước lên lầu. Liễu Vô Thường thấy thế cũng vội vàng lau miệng, thoáng nhìn về phía Vũ lão bản và vẻ mặt âm trầm của Cảnh Hướng, hắc hắc cười vài tiếng rồi vội vã đuổi theo Phong Thập Nhị.
“Mỹ nhân, đợi Vô Thường một chút!”
Phong Thập Nhị mở cửa vào phòng, với tay cài chốt rồi đi đến bên giường nhẹ nhàng năm xuống.
Hắn hiện tại rất cần yên tĩnh. Chuyện của Đoàn Hồng trước mắt đã dàn xếp yên ổn rồi, hắn không cần phải lao tâm khổ tứ nữa, chỉ cần suy nghĩ xem bước tiếp theo nên làm thế nào cho tốt là được rồi.
Nếu như bọn họ đã quyết định cùng xuôi Nam, vậy thì mục đích của chuyến đi này chắc chắn là Hồng ngọc thiền, như thế, việc phải đối mặt với Đoàn gia một lần nữa cũng chỉ là chuyện sớm hay muộn mà thôi.
Phong Thập Nhị hắn không sợ trời không sợ đất, đương nhiên càng không sợ một cái Đoàn gia cỏn con kia, thế nhưng, hắn lại kiêng nể Đoàn Phong.
Sự tình một năm về trước cứ thế không ngừng hiện lên trong đầu của hắn. Kỳ thực… cho dù là hiện tại, trong ấn tượng của Phong Thập Nhị vẫn còn lưu lại vẹn nguyên những hành động điên cuồng của Đoàn Phong lúc ấy.
Nếu như hắn chưa từng gặp gỡ những người này, nếu như khi đó Đoàn Phong thực sự mất mạng… Có lẽ tất cả những chuyện đang diễn ra trong hiện tại đều sẽ khác rồi.
Một ngàn một vạn cái ‘nếu như’ thoáng hiện lên trong đầu của hắn. Đáng tiếc, cuộc đời không có chỗ cho hai chữ này, hiện tại Phong Thập Nhị phải đối mặt chính là tình cảnh quẫn bách của một năm về trước.
“Cốc cốc!”
Có người gõ cửa. Phong Thập Nhị lập tức hồi thần, chuẩn bị tư tưởng sẵn sàng nghênh chiến, hỏi, “Ai?”
“Mỹ nhân, là ta. Vô Thường.”
Đối với chuyện Liễu Vô Thường hiếm thấy mà gõ cửa như vậy, Phong Thập Nhị lại có chút không quen, sửng sốt mất một hồi lâu. Có lẽ đối phương có lời muốn nói.
“Vào đi.”
Lời vừa dứt, cánh cửa đã ‘kẽo kẹt’ một tiếng, biểu tình Liễu Vô Thường không hề có lấy một tia đứng đắn nghiêm chỉnh nào, chậm chạp xuất hiện trước mặt Phong Thập Nhị.
Hắn vô thức nhíu mày, vươn tay chỉ vào cái ghế ở phía đối diện, nói, “Ngồi ở chỗ kia.”
Cho tới bây giờ, trước mặt Phong Thập Nhị, Liễu Vô Thường chưa từng biết cái gì gọi là ‘đúng mực’, nếu để hắn tiến lại gần hơn nữa, đảm bảo hắn sẽ lập tức tranh thủ thời cơ để bám lên người đối phương.
Nói thật thì Phong Thập Nhị cũng không chán ghét nếu Liễu Vô Thường đứng xa hắn ra một chút. Tuy rằng người nọ rất không đứng đắn, cả ngày luôn miệng gọi hắn mỹ nhân này mỹ nhân nọ, thế nhưng hắn biết nam nhân kia không có ác ý đối với mình.
Không có ác ý, cũng không điên khùng như Đoàn Phong, vì thế hắn có thể yên tâm một chút.
“Nói đi.”
Liễu Vô Thường sờ mũi, nhìn khuôn mặt không chút biểu tình chẳng biết đang suy nghĩ gì của Phong Thập Nhị, do dự nói, “Đoàn Phong…”
Hai chữ ‘Đoàn Phong’ này vừa mới bật ra khỏi miệng Liễu Vô Thương, Phong Thập Nhị liền kinh ngạc ngẩng đầu, “Đoàn Phong làm sao?”
Liễu Vô Thường khẽ mím môi, thu lại ý cười, trầm tư nhìn Phong Thập Nhị một hồi lâu, sau cùng mới nói, “Không sao cả, chỉ là có chút lưu tâm đến hắn mà thôi.”
Phong Thập Nhị cúi đầu định thần, bỗng nhiên nhẹ nhàng cười nói, “Có cái gì tốt đâu, chẳng qua là một thư sinh yếu đuối không biết võ công.”
Đoàn Phong không có võ, hắn không cởi mở hướng ngoại hơi một chút là động tay động chân giống như muội muội Đoàn Hồng. Hắn chính là người kế thừa phong thái nho gia của nhiều thế hệ Đoàn gia.
Thế nhưng Phong Thập Nhị sợ nhất lại là những người như vậy, yếu nhược, thế nhưng lại chấp nhất đến lạ kỳ. Hắn vẫn không cách nào lý giải được, vì sao Đoàn Phong lại ôm ấp cái loại chấp niệm đáng sợ này với hắn.
Liễu Vô Thường giống như vô tình mà vươn tay tự rót cho mình một chén trà, tiếp lời, “Có thể khiến cho mỹ nhân lưu tâm như thế, chẳng thà tại hạ làm một văn nhược như sinh.”
Phong Thập Nhị ngẩng đầu nhìn Liễu Vô Thường lúc này đang cầm chén trà lên che miệng uống một hơi, bật cười, nói, “Đừng. Ta lại rất sợ loại người này. Nếu ngươi là một thư sinh yếu ớt, chắc chắn ta sẽ tránh xa ngươi ngoài trăm dặm.”
“Vì sao?” Liễu Vô Thường khó hiểu. Từ trong giọng điệu của Phong Thập Nhị có thể nhận ra, người tên Đoàn Phong này dù là vô ý cũng có thể khiến cho Phong Thập Nhị phải nhìn bằng con mắt khác. Chỉ riêng điểm này đã khiến cho hắn vô cùng đố kị rồi.
Phong Thập Nhị nhìn đối phương một cái, ngả người nằm xuống, âm thầm hít sâu một hơi, nói, “Ngươi có biết một năm trước vì sao ta lại đánh gãy chân của Đoàn Phong không?”
Liễu Vô Thường khựng lại một chút, đáp, “Ta biết, nhưng cũng không biết.”
Hắn không muôn giấu Phong Thập Nhị cái gì, cũng không cần phải giấu. Thế nhưng những cái hắn biết chỉ là sự tình lộ ra bên ngoài mà người đời ai ai cũng biết mà thôi. Đối với tính cách của Phong Thập Nhị, Liễu Vô Thường tự tin rằng bản thân có thể hiểu được đến tám – chín phần.
Phong Thập Nhị nghe câu trả lời vô cùng khôn khéo của Liễu Vô Thường lại có chút không thích ứng. Tuy rằng hắn vẫn biết ở kinh thành Liễu Vô Thường giao thiệp với đủ loại người, đương nhiên nói năng sẽ có vài phần bản lĩnh, bất quá…
Tình tình của Liễu Vô Thường tùy tiện và phóng túng, hoàn toàn trái ngược với Đoàn Phong, hoặc có thể nói, hai người bọn họ cách xa nhau cả ngàn vạn dặm.
“Đoàn gia và Phong gia qua lại đã nhiều đời, từ nhỏ ta đã quen biết với Đoàn Phong.”
Đoàn Phong cùng với hắn và Phong Thập Tam lớn lên bên nhau, ăn uống nói cười chơi đùa đều là cùng một chỗ. Phong Thập Nhị tin rằng, nếu hỏi trên đời này ai là người thân thuộc với hắn và Thập Tam nhất thì câu trả lời chính là Đoàn Phong.
Đoàn Phong không biết võ. Đoàn lão gia vốn là muốn để hắn dấn thân vào chốn quan trường, cho nên từ nhỏ đã đối đãi hoàn toàn khác biệt với sự dung túng dành cho Đoàn Hồng. Đối với nhi tử độc nhất của Đoàn gia này Đoàn lão gia đích thực coi trọng hơn tất thảy mọi thứ trên đời.
Phong Thập Nhị và Phong Thập Tam rất hay đánh nhau, cũng vì thế mà Đoàn Phong luôn luôn oán giận phụ thân không cho mình luyện võ. Ban đầu, Phong Thập Nhị còn tốt bụng an ủi, nói, “Nam nhân cả ngày đánh nhau không có tiền đồ, phải giống như ngươi đây mới là một nam nhân có hoài bão.” Nhưng người kia oán giận nhiều quá, hắn cũng không còn nhẫn nại mà suốt ngày dỗ dỗ dành dành nữa, cho nên đành bỏ mặc thôi.
Khi Phong Thập Nhị chín tuổi, hắn còn nhớ, năm ấy Liễu gia ở kinh thành đã đến Giang Nam. Cũng kể từ thời điểm đó, không biết đã xảy ra chuyện gì mà Đoàn gia cùng Phong gia không còn thân thiết, trái lại liên tục nảy sinh một vài mâu thuẫn. Vì thế, Đoàn Phong cũng không thường tới Phong gia chơi với hắn và Thập Tam nữa.
Ngày đó, suy nghĩ của hắn vẫn rất nông cạn, thêm nữa tuổi lại quá nhỏ, ban đầu còn cảm thấy có chút kỳ quái, về sau thời gian trôi qua, mọi chuyện cũng từ từ nhạt phai.
Mãi đến một năm về trước, Đoàn Phong thực sự đúng như lời Phong Thập Nhị nói, trở thành một đại quan có tiền đồ có triển vọng, làm rạng rỡ tổ tông, đứng đầu trong gia tộc.
Đúng vào lúc đó, Đoàn gia đại công tử sau nhiều năm không qua lại cùng với người nhà họ Phong kia lại bất ngờ gửi cho hắn một lá thư.
Nói đến đây, Phong Thập Nhị bỗng nhiên dừng lại một chút. Sự tình tiếp theo nói ra tựa hồ có chút khó khăn.
Liễu Vô Thường nhân lúc đối phương dừng lại thì lên tiếng, “Ta còn nhớ, khi ngươi chín tuổi, ta cũng vừa tròn mười tuổi, lúc ấy đã theo phụ thân đi tới Giang Nam một chuyến, nơi đầu tiên đặt chân tới chính là Phong gia.”
Cũng chính là lần đó, hắn gặp được Phong Thập Nhị. Liễu Vô Thường mười tuổi ngày ngày theo chân mẫu thân, càn quét đánh dấu lãnh thổ ở khắp mọi hang cùng ngõ hẻm ở chốn kinh thành, phàn là nam nhân nữ tử có chút tư sắc, hắn đều nhìn qua một lượt.
Người đẹp giống như hoa nở ngày xuân, dưới cánh hoa mỹ lệ muôn sắc muôn hương kia là những cái gai sắc nhọn, hay giọt độc kiến huyết phong hầu. Liễu phu nhân từ nhỏ đã dạy cho hắn làm sao phân biệt được những mỹ nhân tâm địa xấu xa, bà cũng nhắc nhở nhi tử của mình ‘sắc không mê người mà người tự mê sắc’, cho nên nhìn nhận con người là phải nhìn đến thấu triệt nhân tâm.
Liễu Vô Thường mười tuổi, vừa nhìn thấy Phong Thập Nhị liền nảy sinh hảo cảm, từ đó về sau, tất cả những chuyện lớn nhỏ liên quan đến Phong gia thập nhị lang hắn đều muốn biết tường tận. Trừ bỏ cái người tên gọi Đoàn Phong kia…
Nếu nói về ấn tượng của Đoàn Phong ở trong đầu hắn cũng chỉ có một câu ‘kỳ tài ngút trời, đáng tiếc chấp niệm quá sâu’ thốt ra từ miệng phụ thân, và một lần được nghe Vũ Thượng nhắc tới, “Đoàn gia ở Giang Nam không thể coi thường.”
Phong Thập Nhị cũng không nhớ rõ những chuyện đã xảy ra thật lâu trước đó. Bình thường, người thoáng gặp một vài lần hắn cũng không có ấn tượng bao nhiêu. Cho dù hoàn cảnh mà hắn gặp được Liễu Vô Thường ngày ấy có kinh thiên động địa hơn thế nữa thì cũng không tác dụng gì đối với cái tính hay quên của hắn.
Đối với nam nhân tên gọi Liễu Vô Thường chẳng biết ở chỗ nào mà nhảy ra này Phong Thập Nhị vẫn không biết phải làm sao. Nhiều lúc có thể thấy được người nọ rõ ràng khôn ngoan hơn hắn, cường hãn hơn hắn, thế nhưng lại cứ cố tình hớn ha hớn hở và nịnh nọt lấy lòng.
Thật sự là không thể nào chịu được, mà dứt bỏ cũng không xong. Hiện tại, sau khi đồng hành một đoạn thời gian, vậy mà hắn lại có chút quen thuộc với việc người này bám dính ở bên người mình. So với những kẻ khác, hắn thà rằng tin tưởng Liễu Vô Thường.
Tin tưởng… Đây là một từ có biết bao nhiêu kỳ diệu chứ…
“Trên lá thư ấy viết cái gì?”
Thanh âm của Liễu Vô Thường truyền tới, cắt ngang dòng suy nghĩ miên man của Phong Thập Nhị.
Hồi phục tinh thần, Phong Thập Nhị lặng lẽ nhìn trần nhà, đáp, “Không có gì, hắn nói ta đi tới Hồng lâu gặp hắn.”
Tiếp đó Phong Thập Nhị cũng thực sự đi. Khi ấy, hắn chỉ nghĩ đây là một lời mời thông thường của bằng hữu thâm giao, cũng không ngờ sau cùng lại phải nhìn thấy nụ cười thâm trầm sâu lắng cùng với vẻ mặt giả dối của Đoàn Phong.
Nhớ đến những hành vi điên cuồng của Đoàn Phong đêm đó, Phong Thập Nhị vẫn không khỏi nổi da gà. Rõ ràng là một nam nhân thư sinh yếu nhược, vậy mà khi giở thủ đoạn hiểm ác ngang tàng lại khiến cho người ta kinh hãi đến như vậy. Hắn… chẳng qua chỉ là cự tuyệt sự điên cuồng không thể khống chế của người nọ mà thôi.
“Hắn làm cái gì?” Lúc này, biểu tình của Liễu Vô Thường thoạt nhìn cực kì bình tĩnh, nhưng toàn thân đã sớm căng thẳng đến bất ngờ.
“Hắn nói, muốn ta trở thành người của hắn.” Khi nói đến câu này, Phong Thập Nhị lại không nhịn được rùng mình một cái, căn bản hắn không cách nào tưởng tượng được trong đầu Đoàn Phong lúc ấy đã nghĩ tới cái thứ loạn thất bát tao gì.
“Sau đó?”
Phong Thập Nhị lại có chút ngập ngừng không muốn nhớ lại chuyện xưa. Một khi trong đầu tại hiện lại cảnh tượng của ngày hôm ấy, hắn liền không kìm được mả nảy sinh cảm giác ghê tởm vô cùng. Hắn còn nhớ rõ ánh mắt đỏ rực cuồng dã của người nọ, khuôn mặt tươi cười đầy hung hiểm của đối phương, và cả từng tiếng bước chân chầm chậm tới gần.
“Ai~ Cũng lạ, ta sống trong độc dược nhiều năm như vậy, thế mà không hề phát giác nước trà có vấn đề.” Xuân dược cực mạnh, hắn khi đó chỉ mới nhấp môi đã lập tức trúng chiêu.
Liễu Vô Thường nheo mắt, nói, “Sao ngươi thoát được?”
Cười khẽ một tiếng, Phong Thập Nhị nói, “Từ nhỏ ta đã được mẫu thân luyện cho một thân không sợ độc cũng không sợ dược. Tuy là loại xuân dược kia không giống với thuốc độc, thế nhưng cầm cự lâu hơn người thường một chút thì vẫn có thể. Khi đó, ta thừa dịp Đoàn Phong không chú ý liền ra tay.”
Chẳng qua cũng chỉ phế bỏ đôi chân của người nọ thôi. Nếu đổi lại là người khác, chắc chắn đã sớm mất mạng rồi. Cũng may cho Đoàn Phong, hắn thực sự là một thư sinh yếu nhược.
“Tại sao không trực tiếp kết liễu hắn đi?”
Phong Thập Nhị hắn cũng rất muốn nha! Nói xong phần lớn sự tình, Phong Thập Nhị một lần nữa ngồi dậy, đáp, “Ta không giết người không có võ công, bất kể đối phương có xấu xa bao nhiêu đi chăng nữa. Huống hồ, Đoàn Phong…”
Hắn tùy tiện làm xằng làm bậy nhiều năm như vậy đã rước về cho Phong gia không ít phiền toái rồi, tuy nhiên đều không có ảnh hưởng gì đáng kể. Nhưng hắn cũng biết đối tượng nào Phong gia không thể khinh thường. Huống hồ, ấn tượng của Đoàn Phong ở trong lòng hắn vẫn luôn dừng lại ở thời điểm ấu thơ.
Liễu Vô Thường nghiêng đầu suy nghĩ, lại đảo mắt nhìn về phía người kia.
“Cũng đúng, vẫn là không nên đắc tội với người như vậy thì hơn.” Tuy nhiên, những kẻ đã đụng đến người của Liễu Vô Thường hắn chắc chắn sẽ chẳng có kết quả tốt đẹp gì đâu.
“Đối với người này ta thực sự là hận thấu xương, thế nhưng lại không thể xuống tay.” Hơn nữa, cũng không cách nào xuống tay được.
Liễu Vô Thường bỗng nhiên đứng dậy, hớn hở nói, “Nếu không chúng ta thừa cơ đêm tối trăng mờ, vác theo một cái bao lẻn vào Đoàn phủ, trùm kín Đoàn Phong lại rồi đánh cho hắn một trận, nếu chết thì xem như vận khí của hắn không tồi, nếu không chết chúng ta lại đánh thêm vài lần nữa.”
Phong Thập Nhị liếc mắt lườm đối phương một cái, “Nếu Đoàn Phong xảy ra chuyện gì, ai cũng sẽ đổ hết lên đầu ta thôi.”
“Không việc gì, chuyện nay cứ để Vô Thường gánh vác! Đảm bảo sẽ không một ai dám tính lên đầu mỹ nhân!”
Nhìn vẻ mặt không chút đứng đắn của Liễu Vô Thường, Phong Thập Nhị bỗng nhiên có loại cảm giác tìm lầm người nói chuyện. Vừa rồi đã kể lể một phen, nếu như đổi lại là nói với người khác, nói không chừng còn có thể chứng kiến bộ dạng phẫn nộ ngập tràn của đồi phương, đằng này, Liễu Vô Thường…
“Tùy ngươi.”
“Mỹ nhân, vì ngươi, Vô Thường lên núi đao xuống biển lửa cũng tuyệt không hề chớp mắt…”
Lại một loạt những lời vô nghĩa ào ạt chảy tràn như nước Trường Giang, Phong Thập Nhị khinh bỉ liếc mắt nhìn người kia một cái, hắn ta không còn cái gì mới mẻ hơn để nói hay sao? “Được rồi, ra ngoài chuẩn bị một chút đi, chúng ta bất cứ lúc nào cũng có thể lên đường xuôi Nam.”
Liễu Vô Thường rời đi không được bao lâu, cánh cửa lại ‘kẹt’ một tiếng, mở ra. Phong Thập Nhị cau mày nghiêng người nhìn qua, lần này, hắn thấy Vũ lão bản đang nhẹ nhàng khép cửa đi vào.
“Vũ lão bản tìm tại hạ có việc gì?” Phong Thập Nhị từ trên giường ngồi dậy, cũng không có ý định đứng lên châm nước rót trà cho đối phương.
“Không có việc gì… nhưng cũng là có chút chuyện, chẳng qua tìm ngươi nói mấy lời râu ria thôi, hẳn là ngươi cũng không ngại phiền đúng không?”
Phong Thập Nhị bĩu môi, Vũ lão bản không phải là Liễu Vô Thường. Đới với người kia hắn còn có thể không kiêng nể gì mà có sao nói vậy, nhưng với người trước mặt này nhất định là không thể quá tùy tiện được.
“Nói đi.” Phong Thập Nhị đứng lên, đi tới chiếc bàn, ngồi xuống phía đối diện Vũ lão bản, tự mình uống một ngụm trà.
Vũ lão bản cũng tự nhiên mà rót cho mình một chén, cười nói, “Ngươi có biết vì sao ta lại muốn Hồng ngọc thiền kia không?”
Phong Thập Nhị nhìn đối phương một cái, Hồng ngọc thiên là dược vật hiếm thấy trên khắp thế gian, nghe nói cho dù kịch độc mạnh đến thế nào cũng chỉ cần nuốt nó vào là vô sự.
Vũ lão bản này muốn một vật như thế, đương nhiên là phải có chỗ để dùng. Còn về phương diện dùng vào chỗ nào, có lẽ chỉ có những người cực kỳ thân cận với hắn mới biết được.
“Tại hạ không biết.”
Ngoài cửa lại truyền đến một hồi huyên náo, loáng thoáng có thể nghe được là thanh âm của Liễu Vô Thường. Người nọ đang mặt dày mà bám riết lấy Cảnh Hướng đòi hắn cùng xuôi Nam chuyến này.
Vũ lão bản đứng lên đi tới bên cửa sổ, vươn tay khép cửa lại. Đến khi quay đầu, trên mặt hắn đã không còn mang theo nụ cười ôn tồn nhã nhặn trước đây. Phong Thập Nhị nhìn vẻ mặt không chút biểu tình của người nọ, bỗng nhiên có cảm giác quen thuộc với khí tức trên thân thể đối phương, tựa hồ đã từng bắt gặp ở đâu…
“Ngươi đã gặp một người bất chấp thủ đoạn, sẵn sàng làm tất cả mọi việc chỉ để níu giữ một người chưa?” Vũ lão bản bỗng nhiên thay đổi đề tài câu chuyện. Mà cái đề tài này nhất thời khiến cho Phong Thập Nhị rời vào u mê. Hắn có chút khó hiểu, đối phương hỏi hắn như vậy là có dụng ý gì, thế nhưng trong bất tri bất giác hắn chợt nhớ tới Đoàn Phong.
“Không biết.” Trong mắt Phong Thập Nhị, người có thể khiến cho hắn bất chấp thủ đoạn chỉ có bản thân hắn mà thôi. Cho nên hắn không thể nào lý giải được sự điên cuồng của Đoàn Phong lúc ấy.
“Nếu có một ngày ngươi phát hiện có người vì ngươi mà làm ra những chuyện sai lầm, ngươi sẽ làm gì?”
“Nan nhân mỗi người đều có tư tưởng của riêng mình, ai làm thì người đó nhất định phải tự trả giá thôi.”
“Ha ha, vậy à. Nhưng tên đầu sỏ gây ra tội lỗi ấy lại không phải người khác, mà là chính ngươi nha…” Vũ lão bản ha ha cười hai tiếng, một lần nữa ngồi xuống trước mặt Phong Thập Nhị.
Câu nói sau cùng của đối phương bỗng nhiên khiến cho Phong Thập Nhị toàn thân run rẩy, Hắn nhớ rõ hình như mình chưa từng làm ra chuyện gì khiến cho Đoàn đại thiếu gia kia thần hồn điên đảo đi.
“Ngươi có tin Liễu Vô Thường sẽ vì ngươi mà giết chết Đoàn Phong hay không?”
Phong Thập Nhị lắc đầu. Hắn cảm thấy ở một khía cạnh nào đó Liễu Vô Thường nhẫn nại và biết suy nghĩ hơn hắn rất nhiều. Chính hắn còn có thể dừng tay trước khi Đoàn Phong tắt thở, vậy thì Liễu Vô Thường cớ gì lại không làm được? Đối với Liễu Vô Thường mà nói, giết chết Đoàn Phong không có bất cứ lợi ích gì. Năm đó, bản thân hắn cũng vì băn khoăn tới thế lực của Đoàn gia ở Giang Nam cho nên mới không động thủ giết người đấy thôi.
“Hắn có thể vì ngươi mà đắc tội với tên hoàng đế kia thì vì lẽ gì lại không dám giết chết một Đoàn Phong bé nhỏ?”
Phong Thập Nhị lập tức cứng đờ.
“Chuyện này…” Hắn thực sự không hề nghĩ tới điểm này. Trước kia, Phong Thập Nhị vẫn luôn cho rằng bản thân bị Liễu Vô Thường xem như kẻ ngốc và đùa giỡn cho nên đối với hắn không được hòa nhã cho lắm. Về sau Liễu Vô Thường vì hắn mà trúng độc, hắn mới nhận ra hình như bản thân mình có chút sai lầm. Hiện tại, Vũ lão bản lại thẳng thừng nói ra như thế, khiến cho hắn cảm thấy hình như bản thân thực sự quá đáng rồi.
“Ngươi tỉ mỉ ngẫm lại đi. Đúng rồi, cho tới lúc chúng ta xuôi Nam, các ngươi cũng đừng đi tới căn phòng kia.” Nói xong, Vũ lão bản đứng lên, cầm luôn chén trà đang uống dở đi ra ngoài.
Phong Thập Nhị im lặng một hồi lâu, cả quá trình diễn ra kể từ khi gặp gỡ Liễu Vô Thường dường như lần lượt tái hiện trong đầu của hắn. Khi Niên Đào tính kế bắt hắn, người nọ vẫn luôn bảo hộ hắn bình an. Khi Vũ Thượng xuất hiện tại Dương Châu, hắn đã mạo phạm vị hoàng đế kia không ít, cũng là Liễu Vô Thường trong đêm ôm hắn trốn đi. Cuối cùng, khi hắn kích động mà xông vào phủ Thừa tướng cướp người, vẫn là Liễu Vô Thường ra tay giúp đỡ.
Quả thực… đúng như lời Vũ lão bản đã nói. Nhìn bề ngoài, rất nhiều thời điểm Liễu Vô Thường bày ra bộ dạng sắc lang ham ăn đậu hũ, thế nhưng ở trong âm thầm, người nọ lại vì hắn mà dàn xếp biết bao nhiêu… Nhưng Phong Thập Nhị vẫn không tin Liễu Vô Thường lại là kẻ thiếu não mà đi giết Đoàn Phong như vậy…
Sáng sớm ba ngày sau, Phong Thập Nhị thu dọn một chút đồ đạc, chuẩn bị bất cứ lúc nào cũng có thể lên đường. Vừa mới gói gém xong xuôi, cửa phòng bất chợt mở ra, một con gió lốc nhanh chóng cuốn vào.
“Mỹ nhân, buổi chiều chúng ta sẽ khởi hành!”
Mắt thấy Liễu Vô Thường lại muốn bổ nhào tới ôm người, Phong Thập Nhị dùng sức ‘duỗi’ chân ra cản lại.
“Đừng tới đây, ta thu dọn xong rồi.”
Nhìn vào tư thế kiên quyết chặn đường của người nọ, Liễu Vô Thường chỉ đành hắc hắc cười vài tiếng rồi ngồi xuống. Trầm ngâm một lúc, hắn tựa hồ lơ đễnh nhìn về phía bộ trà cụ đã thiếu đi một chiếc chén ở trên mặt bàn.
“Vũ lão bản đã tới đây?”
Phong Thập Nhị nhìn theo ánh mắt của người kia, vừa vặn nhìn thấy bộ ấm chén tráng men xanh nọ, lập tức nhớ ra, hôm ấy, khi Vũ lão bản rời đi đã cố tình mang theo một chiếc chén. Vì thế hắn gật đầu.
Liễu Vô Thường nheo mắt nhìn về phía Phong Thập Nhị.
“Mỹ nhân, ngươi ngàn vạn lần đừng tin tên gian thương kia! Lời hắn nói, một chữ cũng không đáng tin!” Trong mắt của Liễu Vô Thường, Vũ lão bản là một tên gian thương ngang ngang ngược ngược. Chỉ cần là thứ hắn muốn, chắc chắn sẽ không tử thủ đoạn, bất chấp sống chết của người khác để lấy về.
Phong Thập Nhị lắc đầu, người kia chẳng qua là tới nhắc nhở hắn một vài chuyện mà thôi.
Quá trình xuôi nam đúng là thuận lợi đến không ngờ. Phong Thập Nhị thậm chí hoài nghi có phải Vũ lão bản đã giở trò gì trước đó hay không, cho nên cố ý xúi bẩy Liễu Vô Thường chạy tới hỏi thăm Cảnh Hướng vẫn luôn mặt cau mày có suốt dọc đường đi kia.
Liễu Vô Thường thông cảm mà vỗ vỗ vào vai Cảnh Hướng. Cũng không thể trách người này được, kể từ khi đánh cướp Đoàn Hồng về khách điếm đến nay đã được ba ngày, ba ngày đó vị Đoàn gia đại tiểu thư kia vẫn luôn ở trong phòng của Vũ lão bản. Mà Vũ lão bản ngoại trừ ban ngày ban mặt ra thì toàn bộ thời gian đều ngồi ở trong phòng, Cảnh Hướng có thể không đen mặt hay sao? Liễu Vô Thường lại nhìn vào vẻ mặt hoàn toàn chẳng hiểu gì của Phong Thập Nhị, cảm thấy âm thầm vui sướng trong lòng, một khi mỹ nhân nhà hắn đã muốn biết những chuyện như thế này, vậy thì hắn liền thần thần bí bí dẫn dắt đối phương một chút…
Thực ra Phong Thập Nhị vẫn luôn cảm thấy có chút khó hiểu, hắn thấy Liễu Vô Thường dùng ánh mắt cảm thông mà nhìn Cảnh Hướng vài lần, liền phỏng đoán người nọ nhất định nắm được ẩn tình gì đó bên trong. Nhưng hắn không phải loại người tò mò thích xen vào chuyện người khác, cho nên Liễu Vô Thường năm lần bảy lượt tính kế dụ dỗ vẫn là công toi.
Hành trình sóng yên biển lặng lần này khiến cho Phong Thập Nhị cảm thấy có chút bận lòng. Cảnh Hướng và Vũ lão bản là vì chuyện riêng cho nên mới đồng hành, căn bản cũng không liên quan đến hắn, thế nhưng sự êm đềm thoải mái diễn ra suốt dọc đường đi thì lại ảnh hưởng trực tiếp đến Phong Thập Nhị.
Nói cho đúng thì, nhắm mắt đưa chân bước theo con đường người khác đã vạch ra không phải là tác phong của hắn. Cảm giác cái gì cũng mờ mịt không nắm bắt được rõ ràng khiến cho hắn khó chịu vô cùng.
Vụ bắt người cướp tân nương lần này rốt cuộc đã biến thành bị người dắt mũi đưa đi, Phong Thập Nhị hoàn toàn không bộc lộ được chút bản lĩnh nào cả. Song, bỏ tiền để người khác thay mình hành sự cũng xem như tiết kiệm rất nhiều công sức, tại sao hắn lại không nguyện ý chứ?
Liễu Vô Thường vẫn dựa trên nguyên tắc ‘vì mỹ nhân lên núi đao xuống biển lửa cũng tuyệt không chớp mắt’ mà vui vẻ chạy theo bên cạnh Cảnh Hướng hỏi han.
Vì thế… Không bao lâu sau, một màn hí kịch lại bắt đầu diễn ra.
Liễu Vô Thường ôm lấy cánh tay Cảnh Hướng, lớn tiếng nói, “Tiểu Hướng, cứu một mạng người hơn xây bảy tầng tháp, ngươi cứ như thế mặc cho ta vì mỹ nhân buồn bực mà đau khổ đến chết hay sao?”
Cảnh Hướng đen mặt, “Ai quan tâm ngươi sống hay là chết, còn không tránh ra, cẩn thận ta đánh ngươi.”
Hai mắt Liễu Vô Thường lóe sáng, “Muốn ta buông tay? Được thôi, nói cho ta biết cái mà ta muốn biết.”
Sắc mặt Cảnh Hướng lại càng đen hơn, hắn vung nắm đấm về phía đối phương. Ngay tại thời khắc nắm tay của người kia còn chưa đánh tới, Liễu Vô Thường nhanh chóng tránh đi.
Nhìn vào vẻ mặt có phần nóng nảy của Cảnh Hướng, Liễu Vô Thường không nóng không lạnh nói, “Hắn là người như thế nào, ngươi không phải không biết.”
Cái này còn không phải tương đương với câu ‘tự tạo nghiệt thì không thể sống’ ở trong truyền thuyết đó sao? Yêu phải một người trong mắt chỉ có bản thân và mấy thứ bảo bối này nọ giống như Vũ lão bản kia quả thực chẳng khác nào phải chịu khổ hình. Thế mà nam nhân đã ăn không ít thiệt thòi cùng tức giận ở trước mặt này lại không hề biết khó mà lui.
Cảnh Hướng nghe thế, liền siết chặt nắm tay hung hăng đánh tới.
Căn cứ vào bộ dạng này, xem ra nhiệm vụ mà mỹ nhân giao phó quả thực là tám – chín phần không thể hoàn thành rồi. Liễu Vô Thường bĩu môi, quay đầu dự định chạy đi tìm Phong Thập Nhị chịu tôi, lại thấy Cảnh Hướng lên tiếng.
“Các ngươi chỉ cần theo ta xuôi Nam, còn lại… cái gì cũng không phải nghĩ.”
Liễu Vô Thường dừng bước, tuy rằng lời này của Cảnh Hướng tương đương với việc chẳng nói lời nào, thế nhưng… đối phương đã không muốn nói, hắn cũng không có biện pháp dí đao vào cổ ép người.
Nhìn về phía Phong Thập Nhị đang ở cách đó không xa chờ đáp án, Liễu Vô Thường chỉ đành bất đắc dĩ buông tay đầu hàng.
Hắn đi tới trước mặt người kia, nói, “Nhất định là lão hồ ly kia đã căn dặn Tiểu Hướng không được nói cái gì cả.”
“Xem là vậy đi.” Phong Thập Nhị nghiêng đầu nhìn về phía Cảnh Hướng rồi nói một câu như thế.
Một đường xuôi Nam của ba người bọn họ cũng xem như thuận buồn xuôi gió. Có điều vừa mới ra khỏi Dương Châu, bọn họ liền bắt gặp một nhân vật trọng yếu hàng đầu của chuyến đi đến Giang Nam này: Đoàn lão gia.
Phong Thập Nhị và Cảnh Hướng cũng không lấy làm vui vẻ gì về sự xuất hiện bất ngờ của vị Đoàn lão hồ ly này. Còn về phần rốt cuộc là ai đã tiết lộ hành tung của bọn họ thì chỉ cần nhìn vào thái độ nộ niềm nở ân cần của Đoàn lão gia khi vừa nhìn thấy Liễu Vô Thường là có thể đoán được hơn phân nửa rồi. Chuyến này bọn họ đi về phương Nam, ngoại trừ ba người đang đứng ở chỗ này ra thì chỉ có chủ nhân khách điếm Cảnh Phong và vị hoàng đế đang ngủ gật trên ngai vàng kia biết rõ.
Phong Thập Nhị đứng ở một bên lạnh mặt quan sát người mang vẻ mặt giả dối có phần hao hao giống với Đoàn Phong kia, xoa xoa nắm đấm trực tiếp bỏ qua giai đoạn ‘hàn huyên’ thông thường mà bỏ đi.
Cảnh Hướng cũng đảo mắt về phía Liễu Vô Thường, nhẹ giọng nói, “Chúng ta tới khách điếm Phúc Lai chờ ngươi.”
Liễu Vô Thường hì hì cười rồi gật đầu một cái, “Vậy mỹ nhân nhà ta liền làm phiền ngươi rồi.” Sau đó lại tiếp tục ‘hàn huyên’ cùng với Đoàn đại lão gia.
Phong Thập Nhị đi vào khách điếm Phúc Lai mà Vũ lão bản đã an bài cho bọn họ. Nơi này thoạt nhìn như một tòa nhà đã hoang phế nhiều năm, phòng ốc sập xệ vô cùng. Hắn lập tức dừng bước, quay đầu, vẻ mặt âm trầm nhìn Cảnh Hướng.
“Đây là chỗ cho người ở hay sao?” Vì sao nhìn thế nào cũng giống là nhà cho quỷ vậy?
Cảnh Hướng thoáng nhìn về phía mấy cái ‘đèn lồng đỏ’ lúc này đã vì phơi nắng mà bạc phếch đang lắc lư lay động trong gió kia, lặng lẽ đi vào bên trong.
“Lão bản đã an bài thì tuyệt đối không sai đâu.”
Phong Thập Nhị lườm đối phương một cái. Nam nhân này hẳn là đầu óc có vấn đề đi, nếu không thì sao lại răm rắp nghe theo lời tên gian thương kia như vậy.
Khi Liễu Vô Thường mang theo vẻ mặt mơ màng đi vào khách điếm Phúc lai, cũng chính là lúc bắt gặp biểu tình như sắp nổi bão của Phong Thập Nhị. Nhìn quanh khách điếm vắng lặng không một bóng người, Liễu Vô Thường lại phì ra một tiếng, gian thương kia đúng là keo kiệt đến cực điểm rồi.
“Mỹ nhân, nhẫn nại một đêm đi.”
Phong Thập Nhị ngẩng đầu nhìn thấy Liễu Vô Thường đã trở về thì hất hàm ra hiệu ý bảo hắn ngồi xuống ghế đối diện.
Người nọ vừa ngồi xuống, hắn lập tức mở lời, “Lão hồ ly kia tới một mình sao?”
Liễu Vô Thường lắc đầu. Đoàn gia bất kể là triều đình hay dân dã đều đã đắc tội không ít người, văn nhân yếu đuối như thế nào lại dám ban ngày ban mặt một mình xuất môn.
“Dẫn theo người.”
“Ai?” Phong Thập Nhị nhíu mày.
Sau khi hắn hỏi một tiếng ‘ai’ này, Liễu Vô Thường mới ý thức được mục đích của câu hỏi phía trước đó.
“Ngươi sợ Đoàn Phong như vậy?”
Liễu Vô Thường hoàn toàn không thể tưởng tượng rẳng, Đoàn lão gia vừa mới xuất hiện mà Phong Thập Nhị đã giật mình đến mức độ này. Ngày sau nếu thực sự phải đối mặt với Đoàn Phong, đến lúc đó, hắn nên làm gì mới đúng đây?
Phong Thập Nhị không được tự nhiên mà liếc mắt nhìn Liễu Vô Thường một cái. Người này chuyện gì cũng biết cả rồi, còn cần gì phải hỏi ra những lời thăm dò như vậy.
Trên thực tế… Điều khiến cho Liễu Vô Thường không cách nào lý giải chính là vì cái gì một người như Phong Thập Nhị lại sợ một tên thư sinh văn nhược đến mức chỉ cần nhìn thấy những người có chút liên quan đến đối phương liền nghi thần nghi quỷ. Đã thế, người này còn là Phong Thập Nhị không sợ trời không sợ đất ở trong truyền thuyết kia.
Ánh mắt dò xét của Liễu Vô Thường khiến cho Phong Thập Nhị có phần không thoải mái. Hắn cũng không muốn tiếp tục ngồi ở gian đại sảnh mục nát này, vì thế trực tiếp đứng dậy bước lên trên lầu.
Liễu Vô Thường thấy thế vội vàng đuổi theo, “Mỹ nhân, chờ ta một chút.”
“Đừng lại đây.” Phong Thập Nhị lạnh lùng nói, bước chân cũng không hề dừng lại.
Trong khách điếm này, ngoại trừ ba người bọn họ, hoàn toàn không có người thứ tư. Thế nhưng đến lúc nửa đêm, dưới cửa lại truyền tới một hồi xôn xao náo loạn. Phong Thập Nhị vốn dĩ chưa hề chợp mắt, nghe thấy động tĩnh liền lập tức đứng dậy xuống lầu, vừa vặn nhìn thấy Cảnh Hướng đang đứng ở ngoài cửa. Mà ngay trước mắt hắn lờ mờ xuất hiện mấy bóng đen.
Cảnh Hướng liếc mắt nhìn Phong Thập Nhị, nói, “Đám người này không rõ lai lịch, cẩn thận một chút. Liễu Vô Thường đâu?”
Phong Thập Nhị chằm chằm nhìn vào đám người trước mặt, thầm mắng một câu ‘đáng chết’. Căn cứ vào tình huống ngày thường thì lúc này tên kia hẳn là đang ngủ say như heo chết vậy.
“Ngươi ở đây chống đỡ, ta đi lên lầu xem sao.” Phong Thập Nhị lùi về phía sau một bước.
Tuy vậy nhưng đám người kia vừa mới thấy hắn thụt lùi, liền bất chợt phi thân lao tới, nhằm thẳng vào Phong Thập Nhị mà tấn công.
Nội tâm Phong Thập Nhị âm thầm rung lên một tiếng, hắn theo bản năng sờ lên mấy chỗ vẫn thường cất giấu độc dược trên người. Nhưng là sờ một thôi một hồi cũng không tìm được cái gì cả. Sao hắn lại quên mất sau lần bị Liễu Vô Thường hủy đi toàn bộ bảo bối ấy, trên người hắn vẫn luôn không mang theo bất cứ một loại dược gì?
Đáng chết! Phong Thập Nhị cắn chặt răng, hiện tại bản thân tay không tấc sắt, mà đối phương bên kia chính là bảo đao chói lòa nha!
Cảnh Hướng giao chiến với đám người vừa tới kia. Nhưng số lượng địch nhân quá nhiều, trong lúc nhất thời không thể áp chế hết được, chỉ có thể trừng mắt nhìn mấy người vượt qua.
“Mỹ nhân~! Nửa đêm nữa hôm ngươi tìm nhiều người lạ mặt tới như thế để chơi cái gì a?”
Thanh âm của Liễu Vô Thường từ trên lâu truyền tới. Phong Thập Nhị mơ hồ cảm thấy người nọ đang ở phía sau lưng mình, nhất thời yên tâm hơn không ít.
“Con mắt nào của ngươi thấy ta đang chơi đùa?”
Phong Thập Nhị rống về phía sau một câu như thế. Thời khắc phân tâm này vừa kịp để cho mấy hắc y nhân lao tới công kích thẳng vào bộ vị yếu hại của hắn.
Nguy rồi! Phong Thập Nhị thầm mắng một tiếng, đang lúc chưa biết phải ứng phó ra sao đã thấy một luồng khí lực truyền tới. Hắn vừa mới xoay người liền thấy khuôn mặt tươi cười của Liễu Vô Thường lọt thẳng vào tầm mắt.
“Muốn chơi đùa cũng không được phân tâm nha!”
Phong Thập Nhị còn chưa kịp định thần đã bị người đẩy về phía sau, lảo đảo một cái, suýt chút nữa ngã ngồi xuống mấy bậc thang.
“Mỹ nhân chỉ cần đứng một bên nhìn thôi, cứ để tại hạ thay người chơi đùa!”
Lần đầu tiên Phong Thập Nhị thấy Liễu Vô Thường thi triển công phu. Căn bản hắn không thể nào tưởng tượng nam nhân lúc thường một vẻ cà lơ phất phơ, suốt ngày chỉ biết ăn đậu hũ của người ta lại có một thân võ nghệ cao cường đến vậy.
Các chiêu thức của người này thoạt nhìn vô cùng tùy tiện, thế nhưng lại chuẩn xác và hợp lý vô cùng, mỗi một chiêu đều trực tiếp công kích vào tử huyệt của đối phương. Đến bây giờ Phong Thập Nhị mới hiểu được vì sao mình dụng độc nhiều năm như vậy, sau cùng vẫn bại dưới tay của Liễu Vô Thường. Chẳng những người kia không hề tổn thất, mà ngược lại chính mình còn tự trúng ám chiêu.
Người đời đều nói Liễu Vô Thường chẳng qua chỉ là một tên sắc lang ưa trêu hoa ghẹo nguyệt, lại không có mấy ai biết được bên dưới bộ mặt không đứng đắn kia là một thân công phu rất mực tài tình.
Trận này đều là do Cảnh Hướng và Liễu Vô Thường thay Phong Thập Nhị giải quyết. Đến khi cục diện gần như thu dọn xong xuôi rồi, Phong Thập Nhị mới nhớ ra, “Để lại một người để tra hỏi.”
Đáng tiếc, lời này hắn thốt ra quá muộn. Hắc y nhân cuối cùng vừa ngã xuống, Liễu Vô Thường liền ngẩng đầu lên.
“Những người này đều là tử sĩ, bắt sống cũng không tra hỏi được cái gì đâu.”
Cái gì gọi ‘tử sĩ’? Chính là những thích khách thất bại sẽ lập tức tự sát ngay.
Phong Thập Nhị đi tới bên cạnh mấy cỗ thi thể. Những người này mới vừa rồi còn hùng hổ bổ nhào về phía hắn, hiện tại đã hoàn toàn bất động rồi.
Ai…
“Ai đã hạ thủ?”
Cảnh Hướng ngồi bên cạnh bàn nói, “Hình như có liên quan đến Phong huynh đệ.”
Liễu Vô Thường tất nhiên hiểu rõ vì sao Cảnh Hướng lại nói như thế. Nếu hắn nhìn không lầm thì ngay từ đầu đám người kia đã nhắm vào Phong Thập Nhị, hơn nữa… thế công của bọn chúng, hình như chỉ là muốn bắt giữ Phong Thập Nhị mà thôi.
“Mỹ nhân, ngươi đã đắc tội với ai rồi?”
Phong Thập Nhị lắc đầu, người hắn đắc tội nhiều như cá diếc trên sông, mà cho dù không phải hắn trực tiếp đắc tội, chỉ tính mấy vị sư phụ người người kinh hãi kia của hắn thôi, e rằng cũng rước về cho hắn không ít cừu nhân rồi. Từ khắp chốn dân dã cho đến triều đình hình như người muốn bắt hắn không phải là ít, mà hiện tại trên người hắn lại không mang theo độc dược, đây chính là cơ hội ngàn năm có một.
“Xem ra, đoạn đường đi tới Hàng Châu trước mắt này chúng ta phải cẩn thận một chút.”
Hành tung hoàn toàn bại lộ, Phong Thập Nhị cho rằng thay vì đắn đo cân nhắc xem ai là kẻ đầu xỏ, chi bằng để dành tâm tư mà tính toán cách thức bảo trì bình an cho đến lúc tới được Hàng Châu. Nhưng Liễu Vô Thường thì lại không nghĩ như vậy, hắn rất để tâm, lúc nào cũng âm thầm suy nghĩ xem người đứng sau tất cả những việc này rốt cuộc là thần thánh phương nào.
Ba người ngồi bên cạnh bàn trầm mặc suy nghĩ một hồi lâu. Cảnh Hướng bỗng nhiên lên tiếng.
“Sau khi vị Đoàn lão gia kia xuất hiện thì liền xuất hiện mấy tử sĩ này, xem ra giữa bọn chúng có chút liên quan?”
Liễu Vô Thường gật đầu. Thật ra hắn cũng chú ý tới điểm này. Thế nhưng sự xuất hiện của Đoàn lão gia còn cho thấy hành tung của bọn họ đã bại lộ, một khi đã như vậy, thì cũng không chỉ có một mình Đoàn gia mà tất cả những người muốn nhắm vào bọn họ đều có thể là nghi can.
“May là Đoàn Hồng không cùng một lộ trình xuôi Nam với chúng ta.”
Phong Thập Nhị ngẩng đầu nhìn về phía Liễu Vô Thường vừa mới lên tiếng. Quả thực đúng là may mắn. Nếu như Đoàn Hồng kia có mặt ở đây, cho dù là đang hôn mê phỏng chừng cũng gây cho bọn họ không ít phiền toái.
Thời điểm đi tới Dương Châu, Liễu Vô Thường dường đã có tính toán từ trước mà giao Đoàn Hồng cho vị Liễu quản gia thoạt nhìn phi thường bất tài vô tướng kia. Việc này cũng xem như đã dàn xếp được một nửa sự tình, nửa còn lại… Phong Thập Nhị thật sự lo lắng, không biết vị quản gia ‘bao cỏ’ kia có thể yên ổn mà áp giải Đoàn Hồng tới được Hàng Châu cùng với bọn họ hội họp hay là không.
Đầu óc bất chợt lóe lên một ý niệm, Phong Thập Nhị chằm chằm nhìn vào Liễu Vô Thường đang ngồi cạnh bên.
Liễu Vô Thường bắt gặp ánh mắt kỳ lạ của người kia thì hớn ha hớn hở nói, “Mỹ nhân, ngươi nhìn chằm chằm Vô Thường như vậy làm gì? Có phải ngươi phát hiện đã yêu mến Vô Thường rồi, cho nên sau này nguyện ý theo Vô Thường làm chim liền cánh, làm cây liền cành, làm uyên ương liền một đôi hay không?”
Phong Thập Nhị lặng lẽ thu hồi tầm mắt. Hắn thừa nhận hắn không có biện pháp đối phó với bộ dáng hơn ở vui sướng ngập tràn của Liễu Vô Thường. Sau khi nói ra những lời đậm chất ảo tưởng như vậy, vì sao người nọ còn có thể mặt không đổi sắc ra vẻ thành thành thật thật mà chờ đợi đến khi hắn phải đáp lời mới thôi.
“Ngươi suy nghĩ nhiều rồi…”
Phong Thập Nhị quay đầu, vừa vặn bắt gặp ánh mắt Cảnh Hướng cũng đang thẳng tắp mà phóng về phía Liễu Vô Thường, theo bản năng lên tiếng hỏi, “Cảnh Hướng, làm sao vậy?”
Cảnh Hướng dường như bị giật mình mà lấy lại tinh thần, lắc đầu nói, “Không, không có gì.”
Không có gì mà còn giật mình đến vậy? Phong Thập Nhị hoài nghi nhìn Cảnh Hướng hồi lâu, bất chợt lại nghe tiếng gà gáy vang lên bên ngoài. Hắn đứng lên đi ra ngoài cửa. Mệt mỏi cả buổi rồi, hiện tại trời đã bắt đầu sáng lên, giằng co lâu như thế, ba người bọn họ vẫn là chưa có cái gì bỏ bụng đâu.
—
/Mi/ Vô Thường ca ca, người ta nhìn là vì huynh thâm tàng bất lộ, mưu tính sâu xa quá đó -_- thật biết giả ngu a~ *ném huy chương ảnh đế*
Vũ lão bản còn đang tươi cười hớn hở, vừa nhìn thấy Liễu Vô Thường và Phong Thập Nhị tiến vào đại môn liền nghiêng đầu phân phó Cảnh Hướng đi bưng trà.
Liễu Vô Thường và Phong Thập Nhị vừa đặt chân vào khách điếm đã đánh hơi được một bầu không khí kỳ dị.
Ngày thường, khách điếm Cảnh Phong này kỳ thực chính là một điếm hoang, vắng vẻ đến nỗi có thể giăng bẫy bắt chim ở trước cửa được, khách khứa qua lại vốn dĩ không được là bao. Thế nhưng thời điểm hai người bọn họ vừa mới bước vào lại cảm thấy một khí vị thanh lãnh còn mạnh mẽ hơn cả lúc thường.
Chẳng trách hôm nay Vũ lão bản lại có tâm tình tốt như thế, còn bảo Cảnh Hướng đi bưng trà rót nước mang lên.
Liễu Vô Thường đỡ Phong Thập Nhị ngồi xuống bên cạnh chiếc bàn nhỏ, thấp giọng nói, “Sao vậy? Hôm nay mặt trời mọc về phía Tây hay sao, Cảnh Hướng mà lại vui vẻ bưng trà cho tại hạ?”
Vũ lão bản híp mắt cười, uống vào một hớp rượu, nói, “Đúng vậy.” Dứt lời, hắn lại liếc mắt nhìn về phía Phong Thập Nhị, “Vô Thường huynh đệ, ngươi lại chọc giận mỹ nhân nhà ngươi sao?”
Liễu Vô Thường bĩu môi, dường như bất đắc dĩ mà thở dài, nói, “Mỹ nhân nhà ta chính là yêu càng nhiều trách càng nhiều, loại gian thương vô tâm vô phế như ngươi đây chắc chắn không thể hiểu được đâu.”
Vũ lão bản khẽ cười thành tiếng, thì thầm một câu, “Yêu càng nhiều trách càng nhiều nha…” Đúng lúc đó, Cảnh Hướng bưng trà đi tới, Vũ Lão bản vươn tay đón lấy, thay hắn rót hai chén mời hai người bên kia.
Liễu Vô Thường rất tự nhiên tiếp nhận chén trà mà Vũ lão bản rót cho mình, cũng thuận tiện cầm luôn chén của Phong Thập Nhị, đặt ở trước mặt, lại hỏi, “Người đâu?”
Câu này chính là hỏi Vũ lão bản về tung tích của Đoàn Hồng sau khi được cướp về khách điếm.
Vũ lão bản liếc nhìn Cảnh Hướng đang đứng bên cạnh mình, nói, “Trong phòng ta.”
“Phụt!”
Liễu Vô Thường vừa mới uống vào một ngụm trà nghe được lời này thì lập tức phun ra. May mà Vũ lão bản ngồi đối diện hắn thân thủ phi phàm, nhanh chóng lắc mình né tránh để bọt nước không bị bắn lên người.
Phong Thập Nhị an nhàn đặt chén trà trên tay xuống, xoay người bước lên lầu. Liễu Vô Thường thấy thế cũng vội vàng lau miệng, thoáng nhìn về phía Vũ lão bản và vẻ mặt âm trầm của Cảnh Hướng, hắc hắc cười vài tiếng rồi vội vã đuổi theo Phong Thập Nhị.
“Mỹ nhân, đợi Vô Thường một chút!”
Phong Thập Nhị mở cửa vào phòng, với tay cài chốt rồi đi đến bên giường nhẹ nhàng năm xuống.
Hắn hiện tại rất cần yên tĩnh. Chuyện của Đoàn Hồng trước mắt đã dàn xếp yên ổn rồi, hắn không cần phải lao tâm khổ tứ nữa, chỉ cần suy nghĩ xem bước tiếp theo nên làm thế nào cho tốt là được rồi.
Nếu như bọn họ đã quyết định cùng xuôi Nam, vậy thì mục đích của chuyến đi này chắc chắn là Hồng ngọc thiền, như thế, việc phải đối mặt với Đoàn gia một lần nữa cũng chỉ là chuyện sớm hay muộn mà thôi.
Phong Thập Nhị hắn không sợ trời không sợ đất, đương nhiên càng không sợ một cái Đoàn gia cỏn con kia, thế nhưng, hắn lại kiêng nể Đoàn Phong.
Sự tình một năm về trước cứ thế không ngừng hiện lên trong đầu của hắn. Kỳ thực… cho dù là hiện tại, trong ấn tượng của Phong Thập Nhị vẫn còn lưu lại vẹn nguyên những hành động điên cuồng của Đoàn Phong lúc ấy.
Nếu như hắn chưa từng gặp gỡ những người này, nếu như khi đó Đoàn Phong thực sự mất mạng… Có lẽ tất cả những chuyện đang diễn ra trong hiện tại đều sẽ khác rồi.
Một ngàn một vạn cái ‘nếu như’ thoáng hiện lên trong đầu của hắn. Đáng tiếc, cuộc đời không có chỗ cho hai chữ này, hiện tại Phong Thập Nhị phải đối mặt chính là tình cảnh quẫn bách của một năm về trước.
“Cốc cốc!”
Có người gõ cửa. Phong Thập Nhị lập tức hồi thần, chuẩn bị tư tưởng sẵn sàng nghênh chiến, hỏi, “Ai?”
“Mỹ nhân, là ta. Vô Thường.”
Đối với chuyện Liễu Vô Thường hiếm thấy mà gõ cửa như vậy, Phong Thập Nhị lại có chút không quen, sửng sốt mất một hồi lâu. Có lẽ đối phương có lời muốn nói.
“Vào đi.”
Lời vừa dứt, cánh cửa đã ‘kẽo kẹt’ một tiếng, biểu tình Liễu Vô Thường không hề có lấy một tia đứng đắn nghiêm chỉnh nào, chậm chạp xuất hiện trước mặt Phong Thập Nhị.
Hắn vô thức nhíu mày, vươn tay chỉ vào cái ghế ở phía đối diện, nói, “Ngồi ở chỗ kia.”
Cho tới bây giờ, trước mặt Phong Thập Nhị, Liễu Vô Thường chưa từng biết cái gì gọi là ‘đúng mực’, nếu để hắn tiến lại gần hơn nữa, đảm bảo hắn sẽ lập tức tranh thủ thời cơ để bám lên người đối phương.
Nói thật thì Phong Thập Nhị cũng không chán ghét nếu Liễu Vô Thường đứng xa hắn ra một chút. Tuy rằng người nọ rất không đứng đắn, cả ngày luôn miệng gọi hắn mỹ nhân này mỹ nhân nọ, thế nhưng hắn biết nam nhân kia không có ác ý đối với mình.
Không có ác ý, cũng không điên khùng như Đoàn Phong, vì thế hắn có thể yên tâm một chút.
“Nói đi.”
Liễu Vô Thường sờ mũi, nhìn khuôn mặt không chút biểu tình chẳng biết đang suy nghĩ gì của Phong Thập Nhị, do dự nói, “Đoàn Phong…”
Hai chữ ‘Đoàn Phong’ này vừa mới bật ra khỏi miệng Liễu Vô Thương, Phong Thập Nhị liền kinh ngạc ngẩng đầu, “Đoàn Phong làm sao?”
Liễu Vô Thường khẽ mím môi, thu lại ý cười, trầm tư nhìn Phong Thập Nhị một hồi lâu, sau cùng mới nói, “Không sao cả, chỉ là có chút lưu tâm đến hắn mà thôi.”
Phong Thập Nhị cúi đầu định thần, bỗng nhiên nhẹ nhàng cười nói, “Có cái gì tốt đâu, chẳng qua là một thư sinh yếu đuối không biết võ công.”
Đoàn Phong không có võ, hắn không cởi mở hướng ngoại hơi một chút là động tay động chân giống như muội muội Đoàn Hồng. Hắn chính là người kế thừa phong thái nho gia của nhiều thế hệ Đoàn gia.
Thế nhưng Phong Thập Nhị sợ nhất lại là những người như vậy, yếu nhược, thế nhưng lại chấp nhất đến lạ kỳ. Hắn vẫn không cách nào lý giải được, vì sao Đoàn Phong lại ôm ấp cái loại chấp niệm đáng sợ này với hắn.
Liễu Vô Thường giống như vô tình mà vươn tay tự rót cho mình một chén trà, tiếp lời, “Có thể khiến cho mỹ nhân lưu tâm như thế, chẳng thà tại hạ làm một văn nhược như sinh.”
Phong Thập Nhị ngẩng đầu nhìn Liễu Vô Thường lúc này đang cầm chén trà lên che miệng uống một hơi, bật cười, nói, “Đừng. Ta lại rất sợ loại người này. Nếu ngươi là một thư sinh yếu ớt, chắc chắn ta sẽ tránh xa ngươi ngoài trăm dặm.”
“Vì sao?” Liễu Vô Thường khó hiểu. Từ trong giọng điệu của Phong Thập Nhị có thể nhận ra, người tên Đoàn Phong này dù là vô ý cũng có thể khiến cho Phong Thập Nhị phải nhìn bằng con mắt khác. Chỉ riêng điểm này đã khiến cho hắn vô cùng đố kị rồi.
Phong Thập Nhị nhìn đối phương một cái, ngả người nằm xuống, âm thầm hít sâu một hơi, nói, “Ngươi có biết một năm trước vì sao ta lại đánh gãy chân của Đoàn Phong không?”
Liễu Vô Thường khựng lại một chút, đáp, “Ta biết, nhưng cũng không biết.”
Hắn không muôn giấu Phong Thập Nhị cái gì, cũng không cần phải giấu. Thế nhưng những cái hắn biết chỉ là sự tình lộ ra bên ngoài mà người đời ai ai cũng biết mà thôi. Đối với tính cách của Phong Thập Nhị, Liễu Vô Thường tự tin rằng bản thân có thể hiểu được đến tám – chín phần.
Phong Thập Nhị nghe câu trả lời vô cùng khôn khéo của Liễu Vô Thường lại có chút không thích ứng. Tuy rằng hắn vẫn biết ở kinh thành Liễu Vô Thường giao thiệp với đủ loại người, đương nhiên nói năng sẽ có vài phần bản lĩnh, bất quá…
Tình tình của Liễu Vô Thường tùy tiện và phóng túng, hoàn toàn trái ngược với Đoàn Phong, hoặc có thể nói, hai người bọn họ cách xa nhau cả ngàn vạn dặm.
“Đoàn gia và Phong gia qua lại đã nhiều đời, từ nhỏ ta đã quen biết với Đoàn Phong.”
Đoàn Phong cùng với hắn và Phong Thập Tam lớn lên bên nhau, ăn uống nói cười chơi đùa đều là cùng một chỗ. Phong Thập Nhị tin rằng, nếu hỏi trên đời này ai là người thân thuộc với hắn và Thập Tam nhất thì câu trả lời chính là Đoàn Phong.
Đoàn Phong không biết võ. Đoàn lão gia vốn là muốn để hắn dấn thân vào chốn quan trường, cho nên từ nhỏ đã đối đãi hoàn toàn khác biệt với sự dung túng dành cho Đoàn Hồng. Đối với nhi tử độc nhất của Đoàn gia này Đoàn lão gia đích thực coi trọng hơn tất thảy mọi thứ trên đời.
Phong Thập Nhị và Phong Thập Tam rất hay đánh nhau, cũng vì thế mà Đoàn Phong luôn luôn oán giận phụ thân không cho mình luyện võ. Ban đầu, Phong Thập Nhị còn tốt bụng an ủi, nói, “Nam nhân cả ngày đánh nhau không có tiền đồ, phải giống như ngươi đây mới là một nam nhân có hoài bão.” Nhưng người kia oán giận nhiều quá, hắn cũng không còn nhẫn nại mà suốt ngày dỗ dỗ dành dành nữa, cho nên đành bỏ mặc thôi.
Khi Phong Thập Nhị chín tuổi, hắn còn nhớ, năm ấy Liễu gia ở kinh thành đã đến Giang Nam. Cũng kể từ thời điểm đó, không biết đã xảy ra chuyện gì mà Đoàn gia cùng Phong gia không còn thân thiết, trái lại liên tục nảy sinh một vài mâu thuẫn. Vì thế, Đoàn Phong cũng không thường tới Phong gia chơi với hắn và Thập Tam nữa.
Ngày đó, suy nghĩ của hắn vẫn rất nông cạn, thêm nữa tuổi lại quá nhỏ, ban đầu còn cảm thấy có chút kỳ quái, về sau thời gian trôi qua, mọi chuyện cũng từ từ nhạt phai.
Mãi đến một năm về trước, Đoàn Phong thực sự đúng như lời Phong Thập Nhị nói, trở thành một đại quan có tiền đồ có triển vọng, làm rạng rỡ tổ tông, đứng đầu trong gia tộc.
Đúng vào lúc đó, Đoàn gia đại công tử sau nhiều năm không qua lại cùng với người nhà họ Phong kia lại bất ngờ gửi cho hắn một lá thư.
Nói đến đây, Phong Thập Nhị bỗng nhiên dừng lại một chút. Sự tình tiếp theo nói ra tựa hồ có chút khó khăn.
Liễu Vô Thường nhân lúc đối phương dừng lại thì lên tiếng, “Ta còn nhớ, khi ngươi chín tuổi, ta cũng vừa tròn mười tuổi, lúc ấy đã theo phụ thân đi tới Giang Nam một chuyến, nơi đầu tiên đặt chân tới chính là Phong gia.”
Cũng chính là lần đó, hắn gặp được Phong Thập Nhị. Liễu Vô Thường mười tuổi ngày ngày theo chân mẫu thân, càn quét đánh dấu lãnh thổ ở khắp mọi hang cùng ngõ hẻm ở chốn kinh thành, phàn là nam nhân nữ tử có chút tư sắc, hắn đều nhìn qua một lượt.
Người đẹp giống như hoa nở ngày xuân, dưới cánh hoa mỹ lệ muôn sắc muôn hương kia là những cái gai sắc nhọn, hay giọt độc kiến huyết phong hầu. Liễu phu nhân từ nhỏ đã dạy cho hắn làm sao phân biệt được những mỹ nhân tâm địa xấu xa, bà cũng nhắc nhở nhi tử của mình ‘sắc không mê người mà người tự mê sắc’, cho nên nhìn nhận con người là phải nhìn đến thấu triệt nhân tâm.
Liễu Vô Thường mười tuổi, vừa nhìn thấy Phong Thập Nhị liền nảy sinh hảo cảm, từ đó về sau, tất cả những chuyện lớn nhỏ liên quan đến Phong gia thập nhị lang hắn đều muốn biết tường tận. Trừ bỏ cái người tên gọi Đoàn Phong kia…
Nếu nói về ấn tượng của Đoàn Phong ở trong đầu hắn cũng chỉ có một câu ‘kỳ tài ngút trời, đáng tiếc chấp niệm quá sâu’ thốt ra từ miệng phụ thân, và một lần được nghe Vũ Thượng nhắc tới, “Đoàn gia ở Giang Nam không thể coi thường.”
Phong Thập Nhị cũng không nhớ rõ những chuyện đã xảy ra thật lâu trước đó. Bình thường, người thoáng gặp một vài lần hắn cũng không có ấn tượng bao nhiêu. Cho dù hoàn cảnh mà hắn gặp được Liễu Vô Thường ngày ấy có kinh thiên động địa hơn thế nữa thì cũng không tác dụng gì đối với cái tính hay quên của hắn.
Đối với nam nhân tên gọi Liễu Vô Thường chẳng biết ở chỗ nào mà nhảy ra này Phong Thập Nhị vẫn không biết phải làm sao. Nhiều lúc có thể thấy được người nọ rõ ràng khôn ngoan hơn hắn, cường hãn hơn hắn, thế nhưng lại cứ cố tình hớn ha hớn hở và nịnh nọt lấy lòng.
Thật sự là không thể nào chịu được, mà dứt bỏ cũng không xong. Hiện tại, sau khi đồng hành một đoạn thời gian, vậy mà hắn lại có chút quen thuộc với việc người này bám dính ở bên người mình. So với những kẻ khác, hắn thà rằng tin tưởng Liễu Vô Thường.
Tin tưởng… Đây là một từ có biết bao nhiêu kỳ diệu chứ…
“Trên lá thư ấy viết cái gì?”
Thanh âm của Liễu Vô Thường truyền tới, cắt ngang dòng suy nghĩ miên man của Phong Thập Nhị.
Hồi phục tinh thần, Phong Thập Nhị lặng lẽ nhìn trần nhà, đáp, “Không có gì, hắn nói ta đi tới Hồng lâu gặp hắn.”
Tiếp đó Phong Thập Nhị cũng thực sự đi. Khi ấy, hắn chỉ nghĩ đây là một lời mời thông thường của bằng hữu thâm giao, cũng không ngờ sau cùng lại phải nhìn thấy nụ cười thâm trầm sâu lắng cùng với vẻ mặt giả dối của Đoàn Phong.
Nhớ đến những hành vi điên cuồng của Đoàn Phong đêm đó, Phong Thập Nhị vẫn không khỏi nổi da gà. Rõ ràng là một nam nhân thư sinh yếu nhược, vậy mà khi giở thủ đoạn hiểm ác ngang tàng lại khiến cho người ta kinh hãi đến như vậy. Hắn… chẳng qua chỉ là cự tuyệt sự điên cuồng không thể khống chế của người nọ mà thôi.
“Hắn làm cái gì?” Lúc này, biểu tình của Liễu Vô Thường thoạt nhìn cực kì bình tĩnh, nhưng toàn thân đã sớm căng thẳng đến bất ngờ.
“Hắn nói, muốn ta trở thành người của hắn.” Khi nói đến câu này, Phong Thập Nhị lại không nhịn được rùng mình một cái, căn bản hắn không cách nào tưởng tượng được trong đầu Đoàn Phong lúc ấy đã nghĩ tới cái thứ loạn thất bát tao gì.
“Sau đó?”
Phong Thập Nhị lại có chút ngập ngừng không muốn nhớ lại chuyện xưa. Một khi trong đầu tại hiện lại cảnh tượng của ngày hôm ấy, hắn liền không kìm được mả nảy sinh cảm giác ghê tởm vô cùng. Hắn còn nhớ rõ ánh mắt đỏ rực cuồng dã của người nọ, khuôn mặt tươi cười đầy hung hiểm của đối phương, và cả từng tiếng bước chân chầm chậm tới gần.
“Ai~ Cũng lạ, ta sống trong độc dược nhiều năm như vậy, thế mà không hề phát giác nước trà có vấn đề.” Xuân dược cực mạnh, hắn khi đó chỉ mới nhấp môi đã lập tức trúng chiêu.
Liễu Vô Thường nheo mắt, nói, “Sao ngươi thoát được?”
Cười khẽ một tiếng, Phong Thập Nhị nói, “Từ nhỏ ta đã được mẫu thân luyện cho một thân không sợ độc cũng không sợ dược. Tuy là loại xuân dược kia không giống với thuốc độc, thế nhưng cầm cự lâu hơn người thường một chút thì vẫn có thể. Khi đó, ta thừa dịp Đoàn Phong không chú ý liền ra tay.”
Chẳng qua cũng chỉ phế bỏ đôi chân của người nọ thôi. Nếu đổi lại là người khác, chắc chắn đã sớm mất mạng rồi. Cũng may cho Đoàn Phong, hắn thực sự là một thư sinh yếu nhược.
“Tại sao không trực tiếp kết liễu hắn đi?”
Phong Thập Nhị hắn cũng rất muốn nha! Nói xong phần lớn sự tình, Phong Thập Nhị một lần nữa ngồi dậy, đáp, “Ta không giết người không có võ công, bất kể đối phương có xấu xa bao nhiêu đi chăng nữa. Huống hồ, Đoàn Phong…”
Hắn tùy tiện làm xằng làm bậy nhiều năm như vậy đã rước về cho Phong gia không ít phiền toái rồi, tuy nhiên đều không có ảnh hưởng gì đáng kể. Nhưng hắn cũng biết đối tượng nào Phong gia không thể khinh thường. Huống hồ, ấn tượng của Đoàn Phong ở trong lòng hắn vẫn luôn dừng lại ở thời điểm ấu thơ.
Liễu Vô Thường nghiêng đầu suy nghĩ, lại đảo mắt nhìn về phía người kia.
“Cũng đúng, vẫn là không nên đắc tội với người như vậy thì hơn.” Tuy nhiên, những kẻ đã đụng đến người của Liễu Vô Thường hắn chắc chắn sẽ chẳng có kết quả tốt đẹp gì đâu.
“Đối với người này ta thực sự là hận thấu xương, thế nhưng lại không thể xuống tay.” Hơn nữa, cũng không cách nào xuống tay được.
Liễu Vô Thường bỗng nhiên đứng dậy, hớn hở nói, “Nếu không chúng ta thừa cơ đêm tối trăng mờ, vác theo một cái bao lẻn vào Đoàn phủ, trùm kín Đoàn Phong lại rồi đánh cho hắn một trận, nếu chết thì xem như vận khí của hắn không tồi, nếu không chết chúng ta lại đánh thêm vài lần nữa.”
Phong Thập Nhị liếc mắt lườm đối phương một cái, “Nếu Đoàn Phong xảy ra chuyện gì, ai cũng sẽ đổ hết lên đầu ta thôi.”
“Không việc gì, chuyện nay cứ để Vô Thường gánh vác! Đảm bảo sẽ không một ai dám tính lên đầu mỹ nhân!”
Nhìn vẻ mặt không chút đứng đắn của Liễu Vô Thường, Phong Thập Nhị bỗng nhiên có loại cảm giác tìm lầm người nói chuyện. Vừa rồi đã kể lể một phen, nếu như đổi lại là nói với người khác, nói không chừng còn có thể chứng kiến bộ dạng phẫn nộ ngập tràn của đồi phương, đằng này, Liễu Vô Thường…
“Tùy ngươi.”
“Mỹ nhân, vì ngươi, Vô Thường lên núi đao xuống biển lửa cũng tuyệt không hề chớp mắt…”
Lại một loạt những lời vô nghĩa ào ạt chảy tràn như nước Trường Giang, Phong Thập Nhị khinh bỉ liếc mắt nhìn người kia một cái, hắn ta không còn cái gì mới mẻ hơn để nói hay sao? “Được rồi, ra ngoài chuẩn bị một chút đi, chúng ta bất cứ lúc nào cũng có thể lên đường xuôi Nam.”
Liễu Vô Thường rời đi không được bao lâu, cánh cửa lại ‘kẹt’ một tiếng, mở ra. Phong Thập Nhị cau mày nghiêng người nhìn qua, lần này, hắn thấy Vũ lão bản đang nhẹ nhàng khép cửa đi vào.
“Vũ lão bản tìm tại hạ có việc gì?” Phong Thập Nhị từ trên giường ngồi dậy, cũng không có ý định đứng lên châm nước rót trà cho đối phương.
“Không có việc gì… nhưng cũng là có chút chuyện, chẳng qua tìm ngươi nói mấy lời râu ria thôi, hẳn là ngươi cũng không ngại phiền đúng không?”
Phong Thập Nhị bĩu môi, Vũ lão bản không phải là Liễu Vô Thường. Đới với người kia hắn còn có thể không kiêng nể gì mà có sao nói vậy, nhưng với người trước mặt này nhất định là không thể quá tùy tiện được.
“Nói đi.” Phong Thập Nhị đứng lên, đi tới chiếc bàn, ngồi xuống phía đối diện Vũ lão bản, tự mình uống một ngụm trà.
Vũ lão bản cũng tự nhiên mà rót cho mình một chén, cười nói, “Ngươi có biết vì sao ta lại muốn Hồng ngọc thiền kia không?”
Phong Thập Nhị nhìn đối phương một cái, Hồng ngọc thiên là dược vật hiếm thấy trên khắp thế gian, nghe nói cho dù kịch độc mạnh đến thế nào cũng chỉ cần nuốt nó vào là vô sự.
Vũ lão bản này muốn một vật như thế, đương nhiên là phải có chỗ để dùng. Còn về phương diện dùng vào chỗ nào, có lẽ chỉ có những người cực kỳ thân cận với hắn mới biết được.
“Tại hạ không biết.”
Ngoài cửa lại truyền đến một hồi huyên náo, loáng thoáng có thể nghe được là thanh âm của Liễu Vô Thường. Người nọ đang mặt dày mà bám riết lấy Cảnh Hướng đòi hắn cùng xuôi Nam chuyến này.
Vũ lão bản đứng lên đi tới bên cửa sổ, vươn tay khép cửa lại. Đến khi quay đầu, trên mặt hắn đã không còn mang theo nụ cười ôn tồn nhã nhặn trước đây. Phong Thập Nhị nhìn vẻ mặt không chút biểu tình của người nọ, bỗng nhiên có cảm giác quen thuộc với khí tức trên thân thể đối phương, tựa hồ đã từng bắt gặp ở đâu…
“Ngươi đã gặp một người bất chấp thủ đoạn, sẵn sàng làm tất cả mọi việc chỉ để níu giữ một người chưa?” Vũ lão bản bỗng nhiên thay đổi đề tài câu chuyện. Mà cái đề tài này nhất thời khiến cho Phong Thập Nhị rời vào u mê. Hắn có chút khó hiểu, đối phương hỏi hắn như vậy là có dụng ý gì, thế nhưng trong bất tri bất giác hắn chợt nhớ tới Đoàn Phong.
“Không biết.” Trong mắt Phong Thập Nhị, người có thể khiến cho hắn bất chấp thủ đoạn chỉ có bản thân hắn mà thôi. Cho nên hắn không thể nào lý giải được sự điên cuồng của Đoàn Phong lúc ấy.
“Nếu có một ngày ngươi phát hiện có người vì ngươi mà làm ra những chuyện sai lầm, ngươi sẽ làm gì?”
“Nan nhân mỗi người đều có tư tưởng của riêng mình, ai làm thì người đó nhất định phải tự trả giá thôi.”
“Ha ha, vậy à. Nhưng tên đầu sỏ gây ra tội lỗi ấy lại không phải người khác, mà là chính ngươi nha…” Vũ lão bản ha ha cười hai tiếng, một lần nữa ngồi xuống trước mặt Phong Thập Nhị.
Câu nói sau cùng của đối phương bỗng nhiên khiến cho Phong Thập Nhị toàn thân run rẩy, Hắn nhớ rõ hình như mình chưa từng làm ra chuyện gì khiến cho Đoàn đại thiếu gia kia thần hồn điên đảo đi.
“Ngươi có tin Liễu Vô Thường sẽ vì ngươi mà giết chết Đoàn Phong hay không?”
Phong Thập Nhị lắc đầu. Hắn cảm thấy ở một khía cạnh nào đó Liễu Vô Thường nhẫn nại và biết suy nghĩ hơn hắn rất nhiều. Chính hắn còn có thể dừng tay trước khi Đoàn Phong tắt thở, vậy thì Liễu Vô Thường cớ gì lại không làm được? Đối với Liễu Vô Thường mà nói, giết chết Đoàn Phong không có bất cứ lợi ích gì. Năm đó, bản thân hắn cũng vì băn khoăn tới thế lực của Đoàn gia ở Giang Nam cho nên mới không động thủ giết người đấy thôi.
“Hắn có thể vì ngươi mà đắc tội với tên hoàng đế kia thì vì lẽ gì lại không dám giết chết một Đoàn Phong bé nhỏ?”
Phong Thập Nhị lập tức cứng đờ.
“Chuyện này…” Hắn thực sự không hề nghĩ tới điểm này. Trước kia, Phong Thập Nhị vẫn luôn cho rằng bản thân bị Liễu Vô Thường xem như kẻ ngốc và đùa giỡn cho nên đối với hắn không được hòa nhã cho lắm. Về sau Liễu Vô Thường vì hắn mà trúng độc, hắn mới nhận ra hình như bản thân mình có chút sai lầm. Hiện tại, Vũ lão bản lại thẳng thừng nói ra như thế, khiến cho hắn cảm thấy hình như bản thân thực sự quá đáng rồi.
“Ngươi tỉ mỉ ngẫm lại đi. Đúng rồi, cho tới lúc chúng ta xuôi Nam, các ngươi cũng đừng đi tới căn phòng kia.” Nói xong, Vũ lão bản đứng lên, cầm luôn chén trà đang uống dở đi ra ngoài.
Phong Thập Nhị im lặng một hồi lâu, cả quá trình diễn ra kể từ khi gặp gỡ Liễu Vô Thường dường như lần lượt tái hiện trong đầu của hắn. Khi Niên Đào tính kế bắt hắn, người nọ vẫn luôn bảo hộ hắn bình an. Khi Vũ Thượng xuất hiện tại Dương Châu, hắn đã mạo phạm vị hoàng đế kia không ít, cũng là Liễu Vô Thường trong đêm ôm hắn trốn đi. Cuối cùng, khi hắn kích động mà xông vào phủ Thừa tướng cướp người, vẫn là Liễu Vô Thường ra tay giúp đỡ.
Quả thực… đúng như lời Vũ lão bản đã nói. Nhìn bề ngoài, rất nhiều thời điểm Liễu Vô Thường bày ra bộ dạng sắc lang ham ăn đậu hũ, thế nhưng ở trong âm thầm, người nọ lại vì hắn mà dàn xếp biết bao nhiêu… Nhưng Phong Thập Nhị vẫn không tin Liễu Vô Thường lại là kẻ thiếu não mà đi giết Đoàn Phong như vậy…
Sáng sớm ba ngày sau, Phong Thập Nhị thu dọn một chút đồ đạc, chuẩn bị bất cứ lúc nào cũng có thể lên đường. Vừa mới gói gém xong xuôi, cửa phòng bất chợt mở ra, một con gió lốc nhanh chóng cuốn vào.
“Mỹ nhân, buổi chiều chúng ta sẽ khởi hành!”
Mắt thấy Liễu Vô Thường lại muốn bổ nhào tới ôm người, Phong Thập Nhị dùng sức ‘duỗi’ chân ra cản lại.
“Đừng tới đây, ta thu dọn xong rồi.”
Nhìn vào tư thế kiên quyết chặn đường của người nọ, Liễu Vô Thường chỉ đành hắc hắc cười vài tiếng rồi ngồi xuống. Trầm ngâm một lúc, hắn tựa hồ lơ đễnh nhìn về phía bộ trà cụ đã thiếu đi một chiếc chén ở trên mặt bàn.
“Vũ lão bản đã tới đây?”
Phong Thập Nhị nhìn theo ánh mắt của người kia, vừa vặn nhìn thấy bộ ấm chén tráng men xanh nọ, lập tức nhớ ra, hôm ấy, khi Vũ lão bản rời đi đã cố tình mang theo một chiếc chén. Vì thế hắn gật đầu.
Liễu Vô Thường nheo mắt nhìn về phía Phong Thập Nhị.
“Mỹ nhân, ngươi ngàn vạn lần đừng tin tên gian thương kia! Lời hắn nói, một chữ cũng không đáng tin!” Trong mắt của Liễu Vô Thường, Vũ lão bản là một tên gian thương ngang ngang ngược ngược. Chỉ cần là thứ hắn muốn, chắc chắn sẽ không tử thủ đoạn, bất chấp sống chết của người khác để lấy về.
Phong Thập Nhị lắc đầu, người kia chẳng qua là tới nhắc nhở hắn một vài chuyện mà thôi.
Quá trình xuôi nam đúng là thuận lợi đến không ngờ. Phong Thập Nhị thậm chí hoài nghi có phải Vũ lão bản đã giở trò gì trước đó hay không, cho nên cố ý xúi bẩy Liễu Vô Thường chạy tới hỏi thăm Cảnh Hướng vẫn luôn mặt cau mày có suốt dọc đường đi kia.
Liễu Vô Thường thông cảm mà vỗ vỗ vào vai Cảnh Hướng. Cũng không thể trách người này được, kể từ khi đánh cướp Đoàn Hồng về khách điếm đến nay đã được ba ngày, ba ngày đó vị Đoàn gia đại tiểu thư kia vẫn luôn ở trong phòng của Vũ lão bản. Mà Vũ lão bản ngoại trừ ban ngày ban mặt ra thì toàn bộ thời gian đều ngồi ở trong phòng, Cảnh Hướng có thể không đen mặt hay sao? Liễu Vô Thường lại nhìn vào vẻ mặt hoàn toàn chẳng hiểu gì của Phong Thập Nhị, cảm thấy âm thầm vui sướng trong lòng, một khi mỹ nhân nhà hắn đã muốn biết những chuyện như thế này, vậy thì hắn liền thần thần bí bí dẫn dắt đối phương một chút…
Thực ra Phong Thập Nhị vẫn luôn cảm thấy có chút khó hiểu, hắn thấy Liễu Vô Thường dùng ánh mắt cảm thông mà nhìn Cảnh Hướng vài lần, liền phỏng đoán người nọ nhất định nắm được ẩn tình gì đó bên trong. Nhưng hắn không phải loại người tò mò thích xen vào chuyện người khác, cho nên Liễu Vô Thường năm lần bảy lượt tính kế dụ dỗ vẫn là công toi.
Hành trình sóng yên biển lặng lần này khiến cho Phong Thập Nhị cảm thấy có chút bận lòng. Cảnh Hướng và Vũ lão bản là vì chuyện riêng cho nên mới đồng hành, căn bản cũng không liên quan đến hắn, thế nhưng sự êm đềm thoải mái diễn ra suốt dọc đường đi thì lại ảnh hưởng trực tiếp đến Phong Thập Nhị.
Nói cho đúng thì, nhắm mắt đưa chân bước theo con đường người khác đã vạch ra không phải là tác phong của hắn. Cảm giác cái gì cũng mờ mịt không nắm bắt được rõ ràng khiến cho hắn khó chịu vô cùng.
Vụ bắt người cướp tân nương lần này rốt cuộc đã biến thành bị người dắt mũi đưa đi, Phong Thập Nhị hoàn toàn không bộc lộ được chút bản lĩnh nào cả. Song, bỏ tiền để người khác thay mình hành sự cũng xem như tiết kiệm rất nhiều công sức, tại sao hắn lại không nguyện ý chứ?
Liễu Vô Thường vẫn dựa trên nguyên tắc ‘vì mỹ nhân lên núi đao xuống biển lửa cũng tuyệt không chớp mắt’ mà vui vẻ chạy theo bên cạnh Cảnh Hướng hỏi han.
Vì thế… Không bao lâu sau, một màn hí kịch lại bắt đầu diễn ra.
Liễu Vô Thường ôm lấy cánh tay Cảnh Hướng, lớn tiếng nói, “Tiểu Hướng, cứu một mạng người hơn xây bảy tầng tháp, ngươi cứ như thế mặc cho ta vì mỹ nhân buồn bực mà đau khổ đến chết hay sao?”
Cảnh Hướng đen mặt, “Ai quan tâm ngươi sống hay là chết, còn không tránh ra, cẩn thận ta đánh ngươi.”
Hai mắt Liễu Vô Thường lóe sáng, “Muốn ta buông tay? Được thôi, nói cho ta biết cái mà ta muốn biết.”
Sắc mặt Cảnh Hướng lại càng đen hơn, hắn vung nắm đấm về phía đối phương. Ngay tại thời khắc nắm tay của người kia còn chưa đánh tới, Liễu Vô Thường nhanh chóng tránh đi.
Nhìn vào vẻ mặt có phần nóng nảy của Cảnh Hướng, Liễu Vô Thường không nóng không lạnh nói, “Hắn là người như thế nào, ngươi không phải không biết.”
Cái này còn không phải tương đương với câu ‘tự tạo nghiệt thì không thể sống’ ở trong truyền thuyết đó sao? Yêu phải một người trong mắt chỉ có bản thân và mấy thứ bảo bối này nọ giống như Vũ lão bản kia quả thực chẳng khác nào phải chịu khổ hình. Thế mà nam nhân đã ăn không ít thiệt thòi cùng tức giận ở trước mặt này lại không hề biết khó mà lui.
Cảnh Hướng nghe thế, liền siết chặt nắm tay hung hăng đánh tới.
Căn cứ vào bộ dạng này, xem ra nhiệm vụ mà mỹ nhân giao phó quả thực là tám – chín phần không thể hoàn thành rồi. Liễu Vô Thường bĩu môi, quay đầu dự định chạy đi tìm Phong Thập Nhị chịu tôi, lại thấy Cảnh Hướng lên tiếng.
“Các ngươi chỉ cần theo ta xuôi Nam, còn lại… cái gì cũng không phải nghĩ.”
Liễu Vô Thường dừng bước, tuy rằng lời này của Cảnh Hướng tương đương với việc chẳng nói lời nào, thế nhưng… đối phương đã không muốn nói, hắn cũng không có biện pháp dí đao vào cổ ép người.
Nhìn về phía Phong Thập Nhị đang ở cách đó không xa chờ đáp án, Liễu Vô Thường chỉ đành bất đắc dĩ buông tay đầu hàng.
Hắn đi tới trước mặt người kia, nói, “Nhất định là lão hồ ly kia đã căn dặn Tiểu Hướng không được nói cái gì cả.”
“Xem là vậy đi.” Phong Thập Nhị nghiêng đầu nhìn về phía Cảnh Hướng rồi nói một câu như thế.
Một đường xuôi Nam của ba người bọn họ cũng xem như thuận buồn xuôi gió. Có điều vừa mới ra khỏi Dương Châu, bọn họ liền bắt gặp một nhân vật trọng yếu hàng đầu của chuyến đi đến Giang Nam này: Đoàn lão gia.
Phong Thập Nhị và Cảnh Hướng cũng không lấy làm vui vẻ gì về sự xuất hiện bất ngờ của vị Đoàn lão hồ ly này. Còn về phần rốt cuộc là ai đã tiết lộ hành tung của bọn họ thì chỉ cần nhìn vào thái độ nộ niềm nở ân cần của Đoàn lão gia khi vừa nhìn thấy Liễu Vô Thường là có thể đoán được hơn phân nửa rồi. Chuyến này bọn họ đi về phương Nam, ngoại trừ ba người đang đứng ở chỗ này ra thì chỉ có chủ nhân khách điếm Cảnh Phong và vị hoàng đế đang ngủ gật trên ngai vàng kia biết rõ.
Phong Thập Nhị đứng ở một bên lạnh mặt quan sát người mang vẻ mặt giả dối có phần hao hao giống với Đoàn Phong kia, xoa xoa nắm đấm trực tiếp bỏ qua giai đoạn ‘hàn huyên’ thông thường mà bỏ đi.
Cảnh Hướng cũng đảo mắt về phía Liễu Vô Thường, nhẹ giọng nói, “Chúng ta tới khách điếm Phúc Lai chờ ngươi.”
Liễu Vô Thường hì hì cười rồi gật đầu một cái, “Vậy mỹ nhân nhà ta liền làm phiền ngươi rồi.” Sau đó lại tiếp tục ‘hàn huyên’ cùng với Đoàn đại lão gia.
Phong Thập Nhị đi vào khách điếm Phúc Lai mà Vũ lão bản đã an bài cho bọn họ. Nơi này thoạt nhìn như một tòa nhà đã hoang phế nhiều năm, phòng ốc sập xệ vô cùng. Hắn lập tức dừng bước, quay đầu, vẻ mặt âm trầm nhìn Cảnh Hướng.
“Đây là chỗ cho người ở hay sao?” Vì sao nhìn thế nào cũng giống là nhà cho quỷ vậy?
Cảnh Hướng thoáng nhìn về phía mấy cái ‘đèn lồng đỏ’ lúc này đã vì phơi nắng mà bạc phếch đang lắc lư lay động trong gió kia, lặng lẽ đi vào bên trong.
“Lão bản đã an bài thì tuyệt đối không sai đâu.”
Phong Thập Nhị lườm đối phương một cái. Nam nhân này hẳn là đầu óc có vấn đề đi, nếu không thì sao lại răm rắp nghe theo lời tên gian thương kia như vậy.
Khi Liễu Vô Thường mang theo vẻ mặt mơ màng đi vào khách điếm Phúc lai, cũng chính là lúc bắt gặp biểu tình như sắp nổi bão của Phong Thập Nhị. Nhìn quanh khách điếm vắng lặng không một bóng người, Liễu Vô Thường lại phì ra một tiếng, gian thương kia đúng là keo kiệt đến cực điểm rồi.
“Mỹ nhân, nhẫn nại một đêm đi.”
Phong Thập Nhị ngẩng đầu nhìn thấy Liễu Vô Thường đã trở về thì hất hàm ra hiệu ý bảo hắn ngồi xuống ghế đối diện.
Người nọ vừa ngồi xuống, hắn lập tức mở lời, “Lão hồ ly kia tới một mình sao?”
Liễu Vô Thường lắc đầu. Đoàn gia bất kể là triều đình hay dân dã đều đã đắc tội không ít người, văn nhân yếu đuối như thế nào lại dám ban ngày ban mặt một mình xuất môn.
“Dẫn theo người.”
“Ai?” Phong Thập Nhị nhíu mày.
Sau khi hắn hỏi một tiếng ‘ai’ này, Liễu Vô Thường mới ý thức được mục đích của câu hỏi phía trước đó.
“Ngươi sợ Đoàn Phong như vậy?”
Liễu Vô Thường hoàn toàn không thể tưởng tượng rẳng, Đoàn lão gia vừa mới xuất hiện mà Phong Thập Nhị đã giật mình đến mức độ này. Ngày sau nếu thực sự phải đối mặt với Đoàn Phong, đến lúc đó, hắn nên làm gì mới đúng đây?
Phong Thập Nhị không được tự nhiên mà liếc mắt nhìn Liễu Vô Thường một cái. Người này chuyện gì cũng biết cả rồi, còn cần gì phải hỏi ra những lời thăm dò như vậy.
Trên thực tế… Điều khiến cho Liễu Vô Thường không cách nào lý giải chính là vì cái gì một người như Phong Thập Nhị lại sợ một tên thư sinh văn nhược đến mức chỉ cần nhìn thấy những người có chút liên quan đến đối phương liền nghi thần nghi quỷ. Đã thế, người này còn là Phong Thập Nhị không sợ trời không sợ đất ở trong truyền thuyết kia.
Ánh mắt dò xét của Liễu Vô Thường khiến cho Phong Thập Nhị có phần không thoải mái. Hắn cũng không muốn tiếp tục ngồi ở gian đại sảnh mục nát này, vì thế trực tiếp đứng dậy bước lên trên lầu.
Liễu Vô Thường thấy thế vội vàng đuổi theo, “Mỹ nhân, chờ ta một chút.”
“Đừng lại đây.” Phong Thập Nhị lạnh lùng nói, bước chân cũng không hề dừng lại.
Trong khách điếm này, ngoại trừ ba người bọn họ, hoàn toàn không có người thứ tư. Thế nhưng đến lúc nửa đêm, dưới cửa lại truyền tới một hồi xôn xao náo loạn. Phong Thập Nhị vốn dĩ chưa hề chợp mắt, nghe thấy động tĩnh liền lập tức đứng dậy xuống lầu, vừa vặn nhìn thấy Cảnh Hướng đang đứng ở ngoài cửa. Mà ngay trước mắt hắn lờ mờ xuất hiện mấy bóng đen.
Cảnh Hướng liếc mắt nhìn Phong Thập Nhị, nói, “Đám người này không rõ lai lịch, cẩn thận một chút. Liễu Vô Thường đâu?”
Phong Thập Nhị chằm chằm nhìn vào đám người trước mặt, thầm mắng một câu ‘đáng chết’. Căn cứ vào tình huống ngày thường thì lúc này tên kia hẳn là đang ngủ say như heo chết vậy.
“Ngươi ở đây chống đỡ, ta đi lên lầu xem sao.” Phong Thập Nhị lùi về phía sau một bước.
Tuy vậy nhưng đám người kia vừa mới thấy hắn thụt lùi, liền bất chợt phi thân lao tới, nhằm thẳng vào Phong Thập Nhị mà tấn công.
Nội tâm Phong Thập Nhị âm thầm rung lên một tiếng, hắn theo bản năng sờ lên mấy chỗ vẫn thường cất giấu độc dược trên người. Nhưng là sờ một thôi một hồi cũng không tìm được cái gì cả. Sao hắn lại quên mất sau lần bị Liễu Vô Thường hủy đi toàn bộ bảo bối ấy, trên người hắn vẫn luôn không mang theo bất cứ một loại dược gì?
Đáng chết! Phong Thập Nhị cắn chặt răng, hiện tại bản thân tay không tấc sắt, mà đối phương bên kia chính là bảo đao chói lòa nha!
Cảnh Hướng giao chiến với đám người vừa tới kia. Nhưng số lượng địch nhân quá nhiều, trong lúc nhất thời không thể áp chế hết được, chỉ có thể trừng mắt nhìn mấy người vượt qua.
“Mỹ nhân~! Nửa đêm nữa hôm ngươi tìm nhiều người lạ mặt tới như thế để chơi cái gì a?”
Thanh âm của Liễu Vô Thường từ trên lâu truyền tới. Phong Thập Nhị mơ hồ cảm thấy người nọ đang ở phía sau lưng mình, nhất thời yên tâm hơn không ít.
“Con mắt nào của ngươi thấy ta đang chơi đùa?”
Phong Thập Nhị rống về phía sau một câu như thế. Thời khắc phân tâm này vừa kịp để cho mấy hắc y nhân lao tới công kích thẳng vào bộ vị yếu hại của hắn.
Nguy rồi! Phong Thập Nhị thầm mắng một tiếng, đang lúc chưa biết phải ứng phó ra sao đã thấy một luồng khí lực truyền tới. Hắn vừa mới xoay người liền thấy khuôn mặt tươi cười của Liễu Vô Thường lọt thẳng vào tầm mắt.
“Muốn chơi đùa cũng không được phân tâm nha!”
Phong Thập Nhị còn chưa kịp định thần đã bị người đẩy về phía sau, lảo đảo một cái, suýt chút nữa ngã ngồi xuống mấy bậc thang.
“Mỹ nhân chỉ cần đứng một bên nhìn thôi, cứ để tại hạ thay người chơi đùa!”
Lần đầu tiên Phong Thập Nhị thấy Liễu Vô Thường thi triển công phu. Căn bản hắn không thể nào tưởng tượng nam nhân lúc thường một vẻ cà lơ phất phơ, suốt ngày chỉ biết ăn đậu hũ của người ta lại có một thân võ nghệ cao cường đến vậy.
Các chiêu thức của người này thoạt nhìn vô cùng tùy tiện, thế nhưng lại chuẩn xác và hợp lý vô cùng, mỗi một chiêu đều trực tiếp công kích vào tử huyệt của đối phương. Đến bây giờ Phong Thập Nhị mới hiểu được vì sao mình dụng độc nhiều năm như vậy, sau cùng vẫn bại dưới tay của Liễu Vô Thường. Chẳng những người kia không hề tổn thất, mà ngược lại chính mình còn tự trúng ám chiêu.
Người đời đều nói Liễu Vô Thường chẳng qua chỉ là một tên sắc lang ưa trêu hoa ghẹo nguyệt, lại không có mấy ai biết được bên dưới bộ mặt không đứng đắn kia là một thân công phu rất mực tài tình.
Trận này đều là do Cảnh Hướng và Liễu Vô Thường thay Phong Thập Nhị giải quyết. Đến khi cục diện gần như thu dọn xong xuôi rồi, Phong Thập Nhị mới nhớ ra, “Để lại một người để tra hỏi.”
Đáng tiếc, lời này hắn thốt ra quá muộn. Hắc y nhân cuối cùng vừa ngã xuống, Liễu Vô Thường liền ngẩng đầu lên.
“Những người này đều là tử sĩ, bắt sống cũng không tra hỏi được cái gì đâu.”
Cái gì gọi ‘tử sĩ’? Chính là những thích khách thất bại sẽ lập tức tự sát ngay.
Phong Thập Nhị đi tới bên cạnh mấy cỗ thi thể. Những người này mới vừa rồi còn hùng hổ bổ nhào về phía hắn, hiện tại đã hoàn toàn bất động rồi.
Ai…
“Ai đã hạ thủ?”
Cảnh Hướng ngồi bên cạnh bàn nói, “Hình như có liên quan đến Phong huynh đệ.”
Liễu Vô Thường tất nhiên hiểu rõ vì sao Cảnh Hướng lại nói như thế. Nếu hắn nhìn không lầm thì ngay từ đầu đám người kia đã nhắm vào Phong Thập Nhị, hơn nữa… thế công của bọn chúng, hình như chỉ là muốn bắt giữ Phong Thập Nhị mà thôi.
“Mỹ nhân, ngươi đã đắc tội với ai rồi?”
Phong Thập Nhị lắc đầu, người hắn đắc tội nhiều như cá diếc trên sông, mà cho dù không phải hắn trực tiếp đắc tội, chỉ tính mấy vị sư phụ người người kinh hãi kia của hắn thôi, e rằng cũng rước về cho hắn không ít cừu nhân rồi. Từ khắp chốn dân dã cho đến triều đình hình như người muốn bắt hắn không phải là ít, mà hiện tại trên người hắn lại không mang theo độc dược, đây chính là cơ hội ngàn năm có một.
“Xem ra, đoạn đường đi tới Hàng Châu trước mắt này chúng ta phải cẩn thận một chút.”
Hành tung hoàn toàn bại lộ, Phong Thập Nhị cho rằng thay vì đắn đo cân nhắc xem ai là kẻ đầu xỏ, chi bằng để dành tâm tư mà tính toán cách thức bảo trì bình an cho đến lúc tới được Hàng Châu. Nhưng Liễu Vô Thường thì lại không nghĩ như vậy, hắn rất để tâm, lúc nào cũng âm thầm suy nghĩ xem người đứng sau tất cả những việc này rốt cuộc là thần thánh phương nào.
Ba người ngồi bên cạnh bàn trầm mặc suy nghĩ một hồi lâu. Cảnh Hướng bỗng nhiên lên tiếng.
“Sau khi vị Đoàn lão gia kia xuất hiện thì liền xuất hiện mấy tử sĩ này, xem ra giữa bọn chúng có chút liên quan?”
Liễu Vô Thường gật đầu. Thật ra hắn cũng chú ý tới điểm này. Thế nhưng sự xuất hiện của Đoàn lão gia còn cho thấy hành tung của bọn họ đã bại lộ, một khi đã như vậy, thì cũng không chỉ có một mình Đoàn gia mà tất cả những người muốn nhắm vào bọn họ đều có thể là nghi can.
“May là Đoàn Hồng không cùng một lộ trình xuôi Nam với chúng ta.”
Phong Thập Nhị ngẩng đầu nhìn về phía Liễu Vô Thường vừa mới lên tiếng. Quả thực đúng là may mắn. Nếu như Đoàn Hồng kia có mặt ở đây, cho dù là đang hôn mê phỏng chừng cũng gây cho bọn họ không ít phiền toái.
Thời điểm đi tới Dương Châu, Liễu Vô Thường dường đã có tính toán từ trước mà giao Đoàn Hồng cho vị Liễu quản gia thoạt nhìn phi thường bất tài vô tướng kia. Việc này cũng xem như đã dàn xếp được một nửa sự tình, nửa còn lại… Phong Thập Nhị thật sự lo lắng, không biết vị quản gia ‘bao cỏ’ kia có thể yên ổn mà áp giải Đoàn Hồng tới được Hàng Châu cùng với bọn họ hội họp hay là không.
Đầu óc bất chợt lóe lên một ý niệm, Phong Thập Nhị chằm chằm nhìn vào Liễu Vô Thường đang ngồi cạnh bên.
Liễu Vô Thường bắt gặp ánh mắt kỳ lạ của người kia thì hớn ha hớn hở nói, “Mỹ nhân, ngươi nhìn chằm chằm Vô Thường như vậy làm gì? Có phải ngươi phát hiện đã yêu mến Vô Thường rồi, cho nên sau này nguyện ý theo Vô Thường làm chim liền cánh, làm cây liền cành, làm uyên ương liền một đôi hay không?”
Phong Thập Nhị lặng lẽ thu hồi tầm mắt. Hắn thừa nhận hắn không có biện pháp đối phó với bộ dáng hơn ở vui sướng ngập tràn của Liễu Vô Thường. Sau khi nói ra những lời đậm chất ảo tưởng như vậy, vì sao người nọ còn có thể mặt không đổi sắc ra vẻ thành thành thật thật mà chờ đợi đến khi hắn phải đáp lời mới thôi.
“Ngươi suy nghĩ nhiều rồi…”
Phong Thập Nhị quay đầu, vừa vặn bắt gặp ánh mắt Cảnh Hướng cũng đang thẳng tắp mà phóng về phía Liễu Vô Thường, theo bản năng lên tiếng hỏi, “Cảnh Hướng, làm sao vậy?”
Cảnh Hướng dường như bị giật mình mà lấy lại tinh thần, lắc đầu nói, “Không, không có gì.”
Không có gì mà còn giật mình đến vậy? Phong Thập Nhị hoài nghi nhìn Cảnh Hướng hồi lâu, bất chợt lại nghe tiếng gà gáy vang lên bên ngoài. Hắn đứng lên đi ra ngoài cửa. Mệt mỏi cả buổi rồi, hiện tại trời đã bắt đầu sáng lên, giằng co lâu như thế, ba người bọn họ vẫn là chưa có cái gì bỏ bụng đâu.
—
/Mi/ Vô Thường ca ca, người ta nhìn là vì huynh thâm tàng bất lộ, mưu tính sâu xa quá đó -_- thật biết giả ngu a~ *ném huy chương ảnh đế*
Danh sách chương