Một ngày mới bắt đầu bằng một bản ballad nhẹ nhàng cùng với một tách café
và bánh mì nướng giòn. Bản nhạc đang nói về một người con trai không thể xa rời bạn gái của mình, lúc nào anh ta cũng cần cô gái, trong mọi giây phút của cuộc đời, và An Ninh chợt nhớ đến Thiên Bảo. Trong một phút
chốc của đêm hôm qua, cô đã mủi lòng, mủi lòng vì lời tuyên bố đầy tự
tin của cậu.
Tiếng gõ cửa phòng vào lúc sáng sớm, thật là chẳng có lễ tân nào lại có thể tới sớm như vậy nếu không được gọi. Chẳng lẽ lại là Thiên Bảo?. An Ninh vộ ra mở cửa và lại một lần nữa cô giáp mặt với Bà Lưu.
-Gặp tôi một lát?-Bà Lưu nói như ra lệnh.
-Tại sao tôi lại phải nghe lời bà? -Đồ vô lễ, tại sao cô lại ăn nói như vậy với người lớn? Cô không biết cái lễ phép tối thiểu đó sao?
-Với một người cướp đi cuộc sống, cướp đi đứa con của mình, liệu tôi còn có thể lễ phép được sao?
-Đừng nói nhiều, không mất nhiều thời gian đâu.-Bà Lưu gằn giọng nạt lớn.
-Có lẽ tôi sẽ mời bà một bữa vào buổi trưa nếu bà có điều gì đó quan trong, rất tiếc rằng bữa sáng và café vào buổi sáng tôi đều đã và đang dùng trong phòng.
-Vài phút là quá đủ.
-Vậy thì mời bà vào.
An Ninh mở cửa để Bà Lưu vào phòng, cô đặt tờ báo lên bàn và đi vào phòng thay đồ. Chỉ vài phút sau, An Ninh bước ra với bộ dạng hoàn toàn khác. Một người phụ nữ thành đạt, đầy khí chất, kiêu ngạo và tự tin.
-Bà có muốn dùng gì không?
-Không.
-Vậy thì có chuyện gì?
Bà Lưu đưa ra trước mặt An Ninh một phong bì nhỏ và nói:
-Cầm lấy và tránh xa Thiên Thành và Thiên Bảo ra.
An Ninh cười khẩy liếc qua chiếc phong bì nhỏ…
-Trong này là bao nhiêu vậy? 1 triệu? 10 triệu?100 triệu hay 1 tỉ. Bà trong tôi giờ giống người thèm tiền lắm sao? Bà Lưu ah, hình như bà hiểu nhầm điều gì đó ở tôi. Tôi chưa bao giờ thèm một đồng một hào nào của bà cả. Khi bà đuổi tôi ra khỏi nhà, tôi không cầm một đồng nào. Khi tôi nằm viện, cũng không dùng tiền của bà, khi tôi mất đứa con của tôi, tiền cũng là do tôi kiếm và tôi tồn tại được đến bây giờ cũng là một tay tôi làm nên. Bà thử nghĩ xem? Với chút tiền như vậy, bà định trả cho sự đau khổ bà dành cho tôi trong suốt ngần ấy năm? Bà nên nghĩ lại đi. Hơn nữa, thứ tình cảm trong sáng và cao thượng của Thiên Thành có thể trả bằng tiền sao? Còn đối với Thiên Bảo, tôi chưa bao giờ đùa cợt cũng như có ý đồ gì cả. Bà nghĩ rằng tiền của bà có thể điều khiển được tất cả mọi thứ sao? Tôi nghĩ bà nên cầm số tiền ấy về và suy nghĩ lại mọi chuyện.
Bà Lưu ngạc nhiên trước bài phát biểu hung hồn của An Ninh. An Ninh ngày xưa và An Ninh bây giờ sao xa vời đến vậy.
-Đồ cáo già, mày nghĩ rằng mày có thể bước vào nhà tao một cách dễ dàng như vậy sao? Không đời nào tạo chấp nhận một đứa độc địa như mày.
-Tôi chưa bao giờ nghĩ rằng mình sẽ trở thành dâu nhà họ Lưu và tôi cũng chưa bao giờ nghĩ rằng tôi sẽ bước chân qua cánh cổng đó một lần nữa.
-Vậy….cuối cùng thì mày muốn gì? Mày muốn gì ở hai đứa con của tao? Mày làm như vậy để trả thù tao đúng không? Vậy thì mày trả thù được rồi đấy….đồ *******
-Đừng hỏi tôi muốn gì, vì những thứ tôi muốn bà không bao giờ có thể đáp ứng được. Khi nào bà hiểu được lòng của con trai bà, lúc ấy có lẽ chúng ta sẽ ngồi nói chuyện với nhau nhẹ nhàng hơn. Còn bây giờ đã đến giờ làm việc, xe của tôi đã đợi ở dưới lầu, xin phép bà.
Nói rồi An Ninh mở cửa đứng chờ bà Lưu đi ra. Sau khi bà Lưu đi khỏi, lúc đó An Ninh mới thở được một cách bình thường, hơi thở được dồn nén quá lâu khiến đầu óc cô choáng váng. Phải lấy hết dũng khí, tổn thọ 10 năm An Ninh mới dám nói những lời như vậy với bà Lưu. Nỗi sợ hãi trong suốt hơn ba năm qua giờ đã bớt đi phần nào.
Tiếng gõ cửa phòng vào lúc sáng sớm, thật là chẳng có lễ tân nào lại có thể tới sớm như vậy nếu không được gọi. Chẳng lẽ lại là Thiên Bảo?. An Ninh vộ ra mở cửa và lại một lần nữa cô giáp mặt với Bà Lưu.
-Gặp tôi một lát?-Bà Lưu nói như ra lệnh.
-Tại sao tôi lại phải nghe lời bà? -Đồ vô lễ, tại sao cô lại ăn nói như vậy với người lớn? Cô không biết cái lễ phép tối thiểu đó sao?
-Với một người cướp đi cuộc sống, cướp đi đứa con của mình, liệu tôi còn có thể lễ phép được sao?
-Đừng nói nhiều, không mất nhiều thời gian đâu.-Bà Lưu gằn giọng nạt lớn.
-Có lẽ tôi sẽ mời bà một bữa vào buổi trưa nếu bà có điều gì đó quan trong, rất tiếc rằng bữa sáng và café vào buổi sáng tôi đều đã và đang dùng trong phòng.
-Vài phút là quá đủ.
-Vậy thì mời bà vào.
An Ninh mở cửa để Bà Lưu vào phòng, cô đặt tờ báo lên bàn và đi vào phòng thay đồ. Chỉ vài phút sau, An Ninh bước ra với bộ dạng hoàn toàn khác. Một người phụ nữ thành đạt, đầy khí chất, kiêu ngạo và tự tin.
-Bà có muốn dùng gì không?
-Không.
-Vậy thì có chuyện gì?
Bà Lưu đưa ra trước mặt An Ninh một phong bì nhỏ và nói:
-Cầm lấy và tránh xa Thiên Thành và Thiên Bảo ra.
An Ninh cười khẩy liếc qua chiếc phong bì nhỏ…
-Trong này là bao nhiêu vậy? 1 triệu? 10 triệu?100 triệu hay 1 tỉ. Bà trong tôi giờ giống người thèm tiền lắm sao? Bà Lưu ah, hình như bà hiểu nhầm điều gì đó ở tôi. Tôi chưa bao giờ thèm một đồng một hào nào của bà cả. Khi bà đuổi tôi ra khỏi nhà, tôi không cầm một đồng nào. Khi tôi nằm viện, cũng không dùng tiền của bà, khi tôi mất đứa con của tôi, tiền cũng là do tôi kiếm và tôi tồn tại được đến bây giờ cũng là một tay tôi làm nên. Bà thử nghĩ xem? Với chút tiền như vậy, bà định trả cho sự đau khổ bà dành cho tôi trong suốt ngần ấy năm? Bà nên nghĩ lại đi. Hơn nữa, thứ tình cảm trong sáng và cao thượng của Thiên Thành có thể trả bằng tiền sao? Còn đối với Thiên Bảo, tôi chưa bao giờ đùa cợt cũng như có ý đồ gì cả. Bà nghĩ rằng tiền của bà có thể điều khiển được tất cả mọi thứ sao? Tôi nghĩ bà nên cầm số tiền ấy về và suy nghĩ lại mọi chuyện.
Bà Lưu ngạc nhiên trước bài phát biểu hung hồn của An Ninh. An Ninh ngày xưa và An Ninh bây giờ sao xa vời đến vậy.
-Đồ cáo già, mày nghĩ rằng mày có thể bước vào nhà tao một cách dễ dàng như vậy sao? Không đời nào tạo chấp nhận một đứa độc địa như mày.
-Tôi chưa bao giờ nghĩ rằng mình sẽ trở thành dâu nhà họ Lưu và tôi cũng chưa bao giờ nghĩ rằng tôi sẽ bước chân qua cánh cổng đó một lần nữa.
-Vậy….cuối cùng thì mày muốn gì? Mày muốn gì ở hai đứa con của tao? Mày làm như vậy để trả thù tao đúng không? Vậy thì mày trả thù được rồi đấy….đồ *******
-Đừng hỏi tôi muốn gì, vì những thứ tôi muốn bà không bao giờ có thể đáp ứng được. Khi nào bà hiểu được lòng của con trai bà, lúc ấy có lẽ chúng ta sẽ ngồi nói chuyện với nhau nhẹ nhàng hơn. Còn bây giờ đã đến giờ làm việc, xe của tôi đã đợi ở dưới lầu, xin phép bà.
Nói rồi An Ninh mở cửa đứng chờ bà Lưu đi ra. Sau khi bà Lưu đi khỏi, lúc đó An Ninh mới thở được một cách bình thường, hơi thở được dồn nén quá lâu khiến đầu óc cô choáng váng. Phải lấy hết dũng khí, tổn thọ 10 năm An Ninh mới dám nói những lời như vậy với bà Lưu. Nỗi sợ hãi trong suốt hơn ba năm qua giờ đã bớt đi phần nào.
Danh sách chương