Hạ Du đổ cháo ra một to lớn rồi mang vào phòng cho Thiên Bảo, cậu đang nằm trên ghế như một kẻ mất hồn.

-Dậy ăn cháo nào Thiên Bảo.

Cậu ngước nhìn Hạ Du, cô gái có đôi mắt to, hai núm đồng tiền xâu và mái tóc dài.

-Sao cô lại tới đây? Để mọi chuyện cho cô giúp việc lo là được rồi.

Hạ Du múc một thìa cháo nhỏ, thổi cho nguội rồi đưa cho Thiên Bảo.

-Cô giúp việc xin nghỉ phép vài ngày, em chỉ mang cháo cho anh, lát nữa em về.

Cậu nhận thìa cháo từ tay Hạ Du rồi đưa vào miệng, vị đắng của thuốc vẫn còn đọng lại khiến cho thìa cháo không mấy dễ ăn…nó là cậu hơi cau mày.

-Sao vậy? Khó ăn lắm à?-Hạ Du nhìn Thiên Bảo vẻ ái ngại.

-Không, tại tôi không muốn ăn thôi.-Cậu cười trừ.

-Vậy thì anh ăn them một thìa nữa đi.-Hạ Du thổi tiếp một thìa cháo rồi đưa cho Thiên Bảo.

Cậu lắc đầu rồi nằm xuống ghế, Hạ Du biết vậy nêm mang bát cháo xuống bếp dọn dẹp.Xong xuôi đâu đấy cô đặt thuốc và nước trên bàn.

-Thuốc em để đây, lát nữa anh uống đi nhé. Quần áo em đã giặt rồi, cứ nghỉ ngơi đi, em đi siêu thị mua vài thứ rồi sẽ về phơi. Anh không cần phải làm đâu.-Hạ Du đặt chiếc khăn lạnh lên chán Thiên Bảo.

Hạ Du là người mà Bà Lưu chỉ định kết hôn với Thiên Bảo. Họ gặp nhau một ngày sau khi cậu chia tay An Ninh. Lúc đó, mọi thứ đối với cậu đều trở nên vô nghĩa, cậu gật đầu cho mọi thứ trôi qua, phó thác nửa phần đời còn lại của cậu cho số phận. Và ông trời đã đem Hạ Du tới bên cậu. Hạ Du là một cô gái xinh đẹp, tốt bụng và hiền dịu, cô không bao giờ hỏi cậu về quá khứ chỉ lẳng lặng chăm sóc cậu, hỏi han cậu. Nhiều lúc cậu thiết nghĩ “ Cứ cưới quách Hạ Du cho bà Lưu vui lòng” Có như vậy cậu và An Ninh mới được sống yên ổn. Nhưng….cậu không thể làm vậy, vì Hạ Du quá tốt, cô đến bên cậu không một đòi hỏi, không một lời oán than. Cậu lạnh nhạt, tránh mặt cũng như ăn nói cộc cằn với Hạ Du…nhưng ngước lại, cô chỉ lặng yên lúc cậu lạnh nhạt, cô không gặp cậu lúc cậu có ý tránh mặt cô và mỉn cười lúc cậu ăn nói cộc cằn. Ở cô, không có điểm gì khiến cậu có thể tệ bạc, cô giống như một An Ninh thứ hai đang lặng lẽ bên cậu, chăm sóc cho cậu.

Trong phút chốc, cậu đã quên đi tình yêu của cậu với An Ninh mà mải mê ngắm nhìn dáng hình của Hạ Du đang lủi thủi sau bếp. Cậu biết Hạ Du thích cậu, cô là tiểu thư của một gia đình danh giá, bất chấp lời trách móc của cha mẹ và sự áy náy của bà Lưu mà ngày nào cũng tới chăm sóc cho cậu. Cậu chợt nghĩ “ Sao mình không thử yêu cô ấy?” Có lẽ cậu sẽ cảm thấy tốt hơn.

Vài ngày sau đó, Thiên Bảo cũng đỡ bệnh, cậu đề nghị cùng Hạ Du đi nghỉ ở một nơi nào đó. Âu đó cũng là sự đền đáp xứng đáng cho những gì cô đã dành cho cậu.

Không khí ngoại ô luôn luôn thích hợp để dưỡng bệnh, Thiên Bảo đặt hai phòng cạnh nhau tại một khách sạn hạng sang. Họ cùng nhau vui chơi, mua sắm, ngắm biển và ăn uống. Thiên Thành tạm thời gạt An Ninh sang một bên, cậu không muốn nợ ai quá nhiều.

-Cô đói chưa?-Cậu nhẹ nhàng hỏi Hạ Du.

-Uhm, một chút.-Hạ Du nở nụ cười rạng ngời như nắng mùa xuân.

-Chúng ta ăn chút gì nhé, hôm qua tôi có hỏi một anh lễ tân, ảnh nói gần đây có một quán hải sản khá ngon và nổi tiếng.

Hạ Du gật đầu rồi cùng Thiên Bảo đi tới quán ăn.

………………..

Trong quán ăn, An Ninh đang nhìn Thiên Thành một cách chăm chú, cậu đang gỡ những miếng thịt từ thâm con tôm hùm và đặt vào bát của An Ninh. Đây là một nhà hàng hải sản khá nổi tiếng, nó được bài trí một cách rất thân thiện mang đầy không khí biển với nền tường được sơn màu xanh lam nhạt, đèn chum được trang trí bằng vỏ ốc lớn và cả nhà hàng toát lên hương thơm của gió biển.

Thiên Thành vào nhà vệ sinh đển cô ngồi đó một mình với cả núi đồ ăn cậu gắp vào bát của cô. An Ninh đảo mắt nhìn quanh và cô như bị hút vào cô gái đang ngồi đối diện mình ở bàn trước mặt. Một cô gái với mái tóc dài, đôi mắt to tròn và hai núm đồng tiền duyên dáng. Chính bản thân cô còn không thể tin trên đời này vẫn còn ngọc nữ thì giờ đây trước mặt cô, cô đã biết thế nào là ngọc nữ. Ở cô ấy toát ra vẻ giàu sang, quý phái, vẻ điềm đạm dịu dàng của một tiểu thư nhà giàu hiểu biết và thanh tao. An Ninh chợt nghĩ “ Người đàng ông đang ngồi đối diện cô kia chắc hẳn là một người rất rất may mắn”, anh ta ngồi quay lưng về phía cô nên cô không thể nhìn thấy, hơn nữa chiếc ghế salon cũng che hết tầm nhìn. Cô vội mỉm cười rồi quay trở về bữa ăn của mình khi bắt gặp ánh mắt của Thiên Thành.

-Em đang nhìn gì vậy? -Không, chỉ là cô gái đằng đó quá xinh đẹp.

-Vậy sao?-Thiên Thành trả lời bang quơ cậu nói của An Ninh, cậu không quay đầu lại nhìn, cậu không muốn nhìn ai khác ngoài An Ninh trong buổi tối của hai người.

Rồi bỗng nhiên…..

Choang….

Chiếc ly vỡ nằm lăn lốc trên sanfd, rượu vang từ chiếc ly giờ đã nhuốm đỏ một bên áo An Ninh…

-Xin lỗi quý khách, vô cùng xin lỗi quý khách…-Người nhân viên hốt hoảng.

Chưa đầy hai giây sau toàn bộ nhân viên quản lý của nhà hàng đã có mặt để can thiệp, họ hứa sẽ mua đền cho An Ninh một bộ đồ khác và sẽ đền cho ai người một bàn ăn khác..Trong lúc hỗn loạn, cô lại bắt gặp ánh mắt của cô gái kia, cô đang chăm chú nhìn về phái An Ninh vẻ lo lắng…và người đàn ông đi cùng cô…cũng quay lại. Trong giây phút hốn loạn ấy, ánh mắt của cậu vẫn khiến tim cô loạn nhịp. “ Sao cậu lại ở đây? Cậu đang làm gì bên cạnh cô gái đó?”. Dường như Thiên Thành cũng đã nhìn ra Thiên Bảo ngồi ở ghế đối diện, cậu quắc mắt nhìn anh, vẻ hằn học hiện rõ trên gương mặt.

An Ninh giật tay áo Thiên Thành, cô ra hiệu cho cậu rằng cô muốn rời khỏi chỗ này. Cậu biết vậy, khoác áo vest lên vai cô rồi kéo tay cô đi ra khỏi quán ăn. Để lại Thiên Bảo ngồi đó sững sờ.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện