Cậu út chạy quanh khu nhà nhưng không thấy An Ninh đâu. Chỉ mới vài giây trước, cậu còn nhìn An Ninh với ánh mắt căm thù, hằn học. giờ đây cậu lại lo lắng đi tìm cô như vậy. Từ khi quen cô đến nay, cậu luôn là người nhìn thấy cô ấy khóc, cậu biết những giọt nước mắt ấy không muốn ai thấy. Nhưng cậu cũng biết những lúc như thế cô cần có người ở bên hơn bất kỳ ai….

Cuối cùng thì cũng tìm thấy, An Ninh đang ngồi ở một góc khuất ở ngoài sảnh lớn. Đúng như cậu nghĩ, cô bé hay khóc ấy lại khiến cho những người đi qua phải ngoái lại nhìn…

-Sao lại ngồi đây? Vào trong đi.-Cậu út cởi áo khoác ngoài ra khoác lên người An Ninh.

An Ninh không nói gì, cô chỉ lặng lẽ cúi mặt xuống khóc nức nở…

-Khóc như vậy ở một nơi thế này không tốt đâu. Có khóc thì cũng phải khóc ở một nơi dễ chịu hơn chứ…

Cậu út cầm tay cô lôi đi nhưng bất chợt bị cậu hai giữ lại….

-Em đinh đi đâu.

-Đi đâu thì anh hỏi làm gì?-Cậu út gắt gỏng.

-Không được đi đâu cả, anh đã nói là phải ở bên cạnh anh cơ mà.-Cậu hai quát lên khiến mọi người xung quanh ngoái lại nhìn.

-Sau những gì anh gây ra, anh còn nói được như thế sao? -Cô ấy là hầu gái của tôi, vì thế đi hay không là quyền của tôi, cậu không có quyền đưa cô ấy đi đâu hết.-Cậu hai quát lên.

-Cậu hai, xin cậu bỏ tay tôi ra.

Giọng An Ninh khiến cả hai người đều ngỡ ngàng, sắc mặt cô bỗng thay đổi hẳn, cô quay qua nói với cậu út.

-Cậu út, vì tôi biết tiếng Nhật, vì vậy làm ơn cậu có thể gặp ông giám đốc và cố giải thích cho ông ấy hiểu rằng tôi không phải là phu nhân hay bà xã của cậu hai được không? Tôi muốn nói chuyện với cậu hai.

Cậu út nhìn An Ninh tỏ ý không muốn buông tay cô ra, cậu không yên tâm khi để cô lại một mình với một kẻ độc tài như Thiên Bảo.

-Tôi không sao đâu, phiền cậu.

-Vậy tôi đi nói chuyện với ông giám đốc, xong việc tôi sẽ đợi cô ở sảnh nhé.-Cậu út bỏ tay An Ninh ra.

Lúc này chỉ còn lại An Ninh và cậu hai. An Ninh gạt nhẻ để lau đi giọt nước mắt vẫn còn vương trên má. Cô chưa bao giờ khóc trước mặt cậu hai và cũng không bao giờ muốn cậu nhìn thấy những giọt nước mắt của cô.

-Chúng ta tìm một quán cafe nào đó để nói chuyện, em cần làm ấm người, tay em lạnh ngắt rồi.-Cậu cầm tay An Ninh kéo đi nhưng cô đã buông tay cậu ra.

-Có gì nói luôn ở đây cũng được. Tôi biết tôi là người hầu của cậu, cậu muốn tôi đi đâu hay làm gì thì đó là việc của cậu….

-Vậy thì anh bảo em đi thì em phải đi…-Cậu hai quát lên…

An Ninh nhìn cậu, giọt nước mắt cô không thể kìm lại mà rơi xuống, người con trai dịu dang mà cô đã quen biết giờ đang hét lên như một con thú giữ…Cô chẳng còn biết làm gì khác ngoài việc đi theo cậu, cô chấp nhận như vậy vì cô biết đó là đặc quyền của cậu…

Họ trở về khách sạn, cậu kéo cô trở về phòng của mình rồi đóng cửa lại…

-Tôi đã đi theo cậu như ý cậu muốn, giờ thì cậu muốn nói gì? Thưa cậu hai.

-Đừng nói với anh bằng giọng như thế.

An Ninh không nói thêm gì, cô ngồi im như một sự phản đối với thái độ ngang ngược của cậu hai. Cậ hai lấy trong tủ ra một chai rượu rồi uống cạn mấy ly. Cậu tiến về phía An Ninh rồi tựa đầu vào vai cô…

-Cậu biết không? Khi tôi bước chân vào Lưu gia, những hầu gái như chúng tôi đã phải ký một hợp đồng, điều khoản duy nhất trong hợp đồng chính là không được phép có tình cảm nam nữ với chủ nhân và phải phục vụ họ hết mình. Đã có lúc, tôi nghĩ rằng, tôi và cậu cứ như vậy, chỉ đơn giản ở bên nhau như vậy là quá đủ. Nhưng thật sự, mọi thứ tôi nghĩ chưa đủ, chưa hết. Tôi không thể trách cậu vì cậu là cậu chủ của tôi, tôi chỉ trách bản thân mình, vì tôi đã để bản thân chìm quá sâu…

Cậu không nói gì, cậu chỉ khẽ nắm lấy tay cô. Cậu muốn nói với cô lời xin lỗi nhưng, cái tôi trong cậu quá lớn, nó không cho phép cậu nói ra. Cậu chọn cách im lặng, im lặng để nghe và nhân sự trừng phạt từ phía An Ninh. Cô nói quá đúng, cậu đã đi quá xa mà không hề nghĩ đến hậu quả. Chỉ tình yêu cậu dành cho cô thôi chưa đủ, cậu không thể chỉ bảo vệ cô bằng tình yêu của cậu, thế giới của cậu quá đáng sợ để cậu có thể đưa cô vào….

-Tôi nghĩ chúng ta nên dừng ở đây.-Cô lại gạt nước mắt một lần nữa.

-Em nói vậy là sao?-Cậu ngạc nhiên hỏi An Ninh.

An Ninh đứng dậy quay người lại cúi chào cậu hai rồi nói:

-Hôm nay cậu đã mệt rồi, cậu đi nghỉ sớm đi. Sáng mai tôi sẽ mang đồ ăn sáng cho cậu.-Nói rồi An Ninh bước ra khỏi phòng nhưng bị cậu hai giữ lại.

-Nói cho hết đã, em nói dừng ở đây nghĩa là sao?

An Ninh gạt tay cậu hai ra.

-Chúng ta nên chỉ dừng lại quan hệ chủ tớ nếu không muốn cả hai phải đi quá xa, giữa chúng ta nên có khoảng cách thì hơn. Bộ đồ, đôi giày và trang sức tôi sẽ giặt sạch sẽ rồi gửi trả lại cậu sau.

-Không được, em định đi đâu bậy giờ? Có phải cô đến chỗ Thiên Thành không? Lúc nãy tôi thấy hắn nói sẽ đợi cô, có phải cô đến đấy không.- Cậu quát lên,hét lớn vào mặt An Ninh.

-Tôi không đi đâu cả, tôi muốn nghỉ ngơi. Cậu đừng áp đặt suy nghĩ của cậu lên người khác, nó sẽ chỉ làm cả hai chúng ta thêm mệt mỏi là thôi.-An Ninh cố giãy giụa để thoát khỏi vòng tay của cậu hai.

-Tôi không cho em đi đâu cả, tôi áp đặt cũng được, tôi ích kỷ cũng được, tôi xấu xa, độc đoán cũng không sao cả. Chỉ cần giữ được em lại, cho dù tôi có xấu xa, độc ác hơn tôi cũng sẽ làm….-Cậu khóa cửa lại rồi để nó vào trong túi áo.

-Cậu tính là gì chứ? Cậu say quá rồi cậu hai ạ. Đừng đi quá giới hạn, hãy để tôi còn chút tôn trọng cậu.

-Em nghĩ anh sẽ làm gì?

Không cần nghe những lời mắng liếc hay nói nặng lời của An Ninh, cậu bế cô quẳng lên giường. An Ninh càng cố gắng chống cự, cậu càng giữ chặt. Cậu hôn lên cổ rồi từ từ cửi áo khoác ngoài của cô ra….

-Cậu hai, tôi xin cậu, tôi xin cậu…-AN Ninh van xin cậu hai trong làn nước mắt.

Cơn say đã làm cậu mất kiểm soát, cậu không còn nghe thấy gì hay nhìn thấy gì. Trong đầu cậu chỉ có một suy nghĩ duy nhất… ‘AN NINH PHẢI LÀ CỦA CẬU’.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện