Trong không khí tấp nập chuẩn bị đón lễ giáng sinh của Tokyo đông đúc, An
Ninh ngơ ngác đi qua các phố phường, mọi thứ đều rất lộng lẫy và nguy
nga. Từ nhỏ đến lớn, cô chưa bao giờ được thấy những thứ đẹp như vậy,
cuộc sống chỉ gói gọn trong căn nhà nhỏ ấm cũng cùng cha mẹ hay ngôi
trường quản gia nguy nga lạnh lẽo của Lưu gia…Cô lặng lẽ ngắm nhìn dòng
người ngược xuôi đắm chìm trong hạnh phúc của một mùa giáng sinh…những
đôi yêu nhau ôm hôn nhau tự nhiên trên đường phố, An Ninh đặt tay lên
môi mình, cái cảm giác được hôn thế nào nhỉ? Lắc đầu cho xua tam những ý nghĩ đó. An Ninh bước vào trung tâm mua sắm, chọn cho cô ba một bộ đồ
ngủ thật đẹp và đắt tiền, cô cũng chon cho mình một chiếc khăn thật đẹp
và cũng dùng tiền của mình mua tặng cậu hai một chiếc khăn. Gói xong
quà, cô không quên mua Humberger cho cậu hai….Ngoài trời càng lúc càng
lạnh, các con đường dần đông hơn…mọi thứ đều thu hút An Ninh, nhưng cũng đã đến lúc cô phải trở về, cậu hai đang đợi cô ở khách sạn.
An Ninh đẩy nhẹ cửa phòng bước vào, cậu hai vẫn đang ngủ. Cô đặt ly sữa và humbeger lên bàn rồi lại gọi cậu hai dậy.
-Cậu hai….đồ ăn của cậu tôi đã mua về rồi…cậu dậy ăn đi.
Cậu hai cựa mình, trên gương mặt cậu lấm tấm mồ hôi. An Ninh đặt tay lên trán cậu…đầu cậu nóng như lửa…
-Cậu hai…cậu sao thế…?-An Ninh lay cậu hai dậy…
Gương mặt cậu tái nhợt đi, mồ hôi đổ ra nhiều hơn và hơi thở gấp hơn…
-Tôi không sao đâu, lấy cho tôi cốc nước…-Cậu hai mở mắt, giọng nói yếu ớt…
An Ninh vội lấy cho cậu hai cốc nước….
-Đây, nước của cậu đây…-Cậu hai đón lấy
-Tôi xin lỗi cậu, cậu ốm mà tôi không biết, tôi thật sơ ý, xin lỗi, đáng lẽ ra tôi không nên đi quá lâu như vậy…-An Ninh vừa nói vừa khóc….
Nhìn thấy những giọt nước mắt lăn dài trên má An Ninh….cậu không khỏi ngỡ ngàng…Người cậu yêu trước kia cũng đã từng khóc như thế, luôn lặng lẽ khóc bên cạnh cậu, còn cậu chỉ biết đứng nhìn, nhìn theo cái bóng bé nhỏ đang dần xa cậu mà không thể làm gì khác. Nhưng lần này sẽ không thế, cậu không thể để bất kỳ người con gái nào khóc vì cậu nữa…nhất lại là An Ninh, người mà ngày lúc này đây cậu muốn ôm chặt vào lòng.
-Đừng khóc, tôi không sao thật mà,….. Humberger của tôi đâu?-Cậu hai an ủi An Ninh…
An Ninh vội lấy chiếc Humberger trên bàn, cô đưa nó cho cậu hai…
-Của cậu đây, để tôi đi lấy nước, phải đắp khăn lên trán…-An Ninh bối rối…
Sau khi cho cậu hai uống thuốc, cô cẩn thận đắp khăn lên trán cậu rồi lau tay và vùng cổ cho cậu…Đột nhiên cậu nắm lấy tay cô…
-Xem này, tay cô lạnh cóng như vậy rồi…
Cậu cầm tay cô đút vào trong chăn và nắm chặt nó…
-Thưa cậu, tôi không sao đâu….-An Ninh rụt tay lại…Nhưng bị cậu giữ lại…
-Để yên một lát đi, khi nào nó ấm trở lại thì tôi sẽ thả tay cô ra….
An Ninh không rụt tay lại nữa, cô cứ ngồi yên như thế, bàn tay cô ấm dần lên, hơi ấm từ bàn tay cậu hai đang chuyền sang.
-An Ninh ah….-Cậu hai gọi nhỏ.
-Vâng thưa cậu….
-Lần sau đúng bao giờ khóc nhé…dù cho tôi có ốm hay tôi có sao đi nữa cũng đừng có khóc nhé.
Cậu xiết chặt tay An Ninh hơn….
-Người tôi đã từng yêu….tôi đã làm cho cô ấy khóc quá nhiều…Chính tôi đã phá hỏng cuộc đời cô ấy….
Cậu nhẹ nhàng gối đầu lên tay cô, như một đứa trẻ đang cần hơi ấm từ mẹ….
-Cô có thể….có thể…an ủi tôi được không? Lời đề nghị bất ngờ của cậu hai khiến An Ninh không hỏi ngỡ ngàng…
-Nhưng tôi phải an ủi thế nào??? Tôi không giỏi trong việc này lắm…
-Thì…cô cứ coi tôi như một chú cún con…
An Ninh ngượng ngùng…Cô đặt nhẹ tay lên mái tóc bồng bềnh của cậu rồi nhẹ nhàng vuốt ve chúng.
-Ngoan nhé, ngoan nhé…..
………………
-Thích thật…-Cậu khẽ dụi đầu vào tay cô..
Cô lặng nhìn người con trai ấy, người con trai đang cố gắng sống tốt từng ngày trong cái môi trường nghẹt thở. Ai nói làm con nhà giàu là sướng, họ chỉ được đáp ứng đầy đủ về mặt vật chất. Nhưng tâm hồn họ lại nguội lạnh, nó bị sức mạnh của đồng tiền và quền lực làm đóng băng, bị chữ sĩ diện, niềm kiêu hãnh chi phối…Họ không được sống thật với tình cảm của mình. Yêu cũng không dám yêu, khóc cũng chỉ biết lặng lẽ mà nuốt nước mắt vào trong lòng…
……………………….
Cậu vuốt nhẹ đôi má cô, hóa ra hình dáng lúc ngủ của cô là như vậy…ngay cả khi cô ngủ gục bên cạnh cậu với tư thế xấu nhất, cô vẫn giống Bách Hợp.Không biết đã bao nhiêu đêm cậu đứng trước cửa phòng cô, cậu muốn ôm chặt cô nhưng lại sợ cô bị tổn thương, cậu muốn nói với cô rằng…cậu đang phát điên lên vì cô..nhưng rồi cậu lại giữ nó trong lòng. Cậu dối lòng mình rằng rồi nó sẽ ổn, nhưng nó lại rạo rực lên khi cậu bắt gặp ánh mắt ấy. Ánh mắt thiết tha, đẹp rạng ngời ấy….
Cậu khẽ hôn lên má cô, đôi má còn ấm….mềm mại…Cô vẫn say ngủ…hàng mi rậm khẽ rung lên, đuôi mắt dài khẽ nhíu lại…Cậu lại hôn cô, một nụ hôn thật sự, nhẹ nhàng, thoáng qua nhưng ngọt ngào đầy tình cảm….Bất chợt cô mở mắt ra….Cô rụt người lại khi bắt gặp ánh mắt cậu. Rất gần, khoảng cách của hai đôi môi đang chạm vào nhau.
-Cậu đang làm gì vậy…..
-Chưa hết đâu….
Cậu lại kéo cô vào lòng, lần này là nụ hôn thật sâu, nụ hôn nồng nàn cất chứa từ rất lâu, nằm trong lòng cậu từ rất lâu…
Cô không đẩy cậu ra, cô cũng muốn có nó, muốn có nụ hôn này. Trong khoảnh khắc đó, cô không muốn nghĩ gì cả, không muốn nghĩ đến thân phận giữa cô và cậu, không muốn nghĩ đến lời nói đay nghiệt của bà chủ. Bất chấp việc cô có bị tổn thương hay không, nhưng lúc này đây, cô chỉ muốn tận hưởng giây phút được đắm chìm trong nụ hôn đê mê của cậu hai dành cho mình.
An Ninh đẩy nhẹ cửa phòng bước vào, cậu hai vẫn đang ngủ. Cô đặt ly sữa và humbeger lên bàn rồi lại gọi cậu hai dậy.
-Cậu hai….đồ ăn của cậu tôi đã mua về rồi…cậu dậy ăn đi.
Cậu hai cựa mình, trên gương mặt cậu lấm tấm mồ hôi. An Ninh đặt tay lên trán cậu…đầu cậu nóng như lửa…
-Cậu hai…cậu sao thế…?-An Ninh lay cậu hai dậy…
Gương mặt cậu tái nhợt đi, mồ hôi đổ ra nhiều hơn và hơi thở gấp hơn…
-Tôi không sao đâu, lấy cho tôi cốc nước…-Cậu hai mở mắt, giọng nói yếu ớt…
An Ninh vội lấy cho cậu hai cốc nước….
-Đây, nước của cậu đây…-Cậu hai đón lấy
-Tôi xin lỗi cậu, cậu ốm mà tôi không biết, tôi thật sơ ý, xin lỗi, đáng lẽ ra tôi không nên đi quá lâu như vậy…-An Ninh vừa nói vừa khóc….
Nhìn thấy những giọt nước mắt lăn dài trên má An Ninh….cậu không khỏi ngỡ ngàng…Người cậu yêu trước kia cũng đã từng khóc như thế, luôn lặng lẽ khóc bên cạnh cậu, còn cậu chỉ biết đứng nhìn, nhìn theo cái bóng bé nhỏ đang dần xa cậu mà không thể làm gì khác. Nhưng lần này sẽ không thế, cậu không thể để bất kỳ người con gái nào khóc vì cậu nữa…nhất lại là An Ninh, người mà ngày lúc này đây cậu muốn ôm chặt vào lòng.
-Đừng khóc, tôi không sao thật mà,….. Humberger của tôi đâu?-Cậu hai an ủi An Ninh…
An Ninh vội lấy chiếc Humberger trên bàn, cô đưa nó cho cậu hai…
-Của cậu đây, để tôi đi lấy nước, phải đắp khăn lên trán…-An Ninh bối rối…
Sau khi cho cậu hai uống thuốc, cô cẩn thận đắp khăn lên trán cậu rồi lau tay và vùng cổ cho cậu…Đột nhiên cậu nắm lấy tay cô…
-Xem này, tay cô lạnh cóng như vậy rồi…
Cậu cầm tay cô đút vào trong chăn và nắm chặt nó…
-Thưa cậu, tôi không sao đâu….-An Ninh rụt tay lại…Nhưng bị cậu giữ lại…
-Để yên một lát đi, khi nào nó ấm trở lại thì tôi sẽ thả tay cô ra….
An Ninh không rụt tay lại nữa, cô cứ ngồi yên như thế, bàn tay cô ấm dần lên, hơi ấm từ bàn tay cậu hai đang chuyền sang.
-An Ninh ah….-Cậu hai gọi nhỏ.
-Vâng thưa cậu….
-Lần sau đúng bao giờ khóc nhé…dù cho tôi có ốm hay tôi có sao đi nữa cũng đừng có khóc nhé.
Cậu xiết chặt tay An Ninh hơn….
-Người tôi đã từng yêu….tôi đã làm cho cô ấy khóc quá nhiều…Chính tôi đã phá hỏng cuộc đời cô ấy….
Cậu nhẹ nhàng gối đầu lên tay cô, như một đứa trẻ đang cần hơi ấm từ mẹ….
-Cô có thể….có thể…an ủi tôi được không? Lời đề nghị bất ngờ của cậu hai khiến An Ninh không hỏi ngỡ ngàng…
-Nhưng tôi phải an ủi thế nào??? Tôi không giỏi trong việc này lắm…
-Thì…cô cứ coi tôi như một chú cún con…
An Ninh ngượng ngùng…Cô đặt nhẹ tay lên mái tóc bồng bềnh của cậu rồi nhẹ nhàng vuốt ve chúng.
-Ngoan nhé, ngoan nhé…..
………………
-Thích thật…-Cậu khẽ dụi đầu vào tay cô..
Cô lặng nhìn người con trai ấy, người con trai đang cố gắng sống tốt từng ngày trong cái môi trường nghẹt thở. Ai nói làm con nhà giàu là sướng, họ chỉ được đáp ứng đầy đủ về mặt vật chất. Nhưng tâm hồn họ lại nguội lạnh, nó bị sức mạnh của đồng tiền và quền lực làm đóng băng, bị chữ sĩ diện, niềm kiêu hãnh chi phối…Họ không được sống thật với tình cảm của mình. Yêu cũng không dám yêu, khóc cũng chỉ biết lặng lẽ mà nuốt nước mắt vào trong lòng…
……………………….
Cậu vuốt nhẹ đôi má cô, hóa ra hình dáng lúc ngủ của cô là như vậy…ngay cả khi cô ngủ gục bên cạnh cậu với tư thế xấu nhất, cô vẫn giống Bách Hợp.Không biết đã bao nhiêu đêm cậu đứng trước cửa phòng cô, cậu muốn ôm chặt cô nhưng lại sợ cô bị tổn thương, cậu muốn nói với cô rằng…cậu đang phát điên lên vì cô..nhưng rồi cậu lại giữ nó trong lòng. Cậu dối lòng mình rằng rồi nó sẽ ổn, nhưng nó lại rạo rực lên khi cậu bắt gặp ánh mắt ấy. Ánh mắt thiết tha, đẹp rạng ngời ấy….
Cậu khẽ hôn lên má cô, đôi má còn ấm….mềm mại…Cô vẫn say ngủ…hàng mi rậm khẽ rung lên, đuôi mắt dài khẽ nhíu lại…Cậu lại hôn cô, một nụ hôn thật sự, nhẹ nhàng, thoáng qua nhưng ngọt ngào đầy tình cảm….Bất chợt cô mở mắt ra….Cô rụt người lại khi bắt gặp ánh mắt cậu. Rất gần, khoảng cách của hai đôi môi đang chạm vào nhau.
-Cậu đang làm gì vậy…..
-Chưa hết đâu….
Cậu lại kéo cô vào lòng, lần này là nụ hôn thật sâu, nụ hôn nồng nàn cất chứa từ rất lâu, nằm trong lòng cậu từ rất lâu…
Cô không đẩy cậu ra, cô cũng muốn có nó, muốn có nụ hôn này. Trong khoảnh khắc đó, cô không muốn nghĩ gì cả, không muốn nghĩ đến thân phận giữa cô và cậu, không muốn nghĩ đến lời nói đay nghiệt của bà chủ. Bất chấp việc cô có bị tổn thương hay không, nhưng lúc này đây, cô chỉ muốn tận hưởng giây phút được đắm chìm trong nụ hôn đê mê của cậu hai dành cho mình.
Danh sách chương