Cậu hai không còn đưa các cô gái về nhà vào buổi tối nữa, và cậu cũng không hề gọi hầu hạ sau 8h, cậu muốn An Ninh đi ngủ sớm để có sức khỏe tốt
vào sáng hôm sau.
6h sáng. Chỉ còn nửa tiếng nữa là phải đứng đợi trước cửa phòng cậu út…An Ninh vội vã chạy qua phòng cậu hai. Mọ thứ vẫn tối om…đơn giản vì cậu hai kéo rèm cửa khi ngủ. An Ninh vội kéo rèm lên, cậu hai vẫn không cựa mình, cậu ngủ quá say. Có lẽ cậu đã quen với việc dậy muộn, nên giờ cậu vẫn còn rất say sưa…
-Cậu hai, dậy thôi nào….
An Ninh lay lay cậu hai nhưng cậu không phải ứng…An Ninh lay mạnh hơn, mắt cậu vẫn nhẵm nghiền….Cô biết cậu đã tỉnh và đang muốn kéo dài thời gian….
-Nếu cậu không dậy, tôi sẽ qua phòng cậu út ngay bậy giờ đó.
Lập tức, cậu hai bật dậy…
-Thôi thôi, tôi dậy đây, tôi dậy rồi…
An Ninh gật đầu có vẻ hài lòng….
-Vậy giờ tôi qua phòng cậu út, sau khi thay ga giường và magn đồ ăn cho cậu út, tôi sẽ về và giúp cậu chuẩn bị y phục, hôm nay cậu có hẹn với bạn vào lúc 9h30 đó.
Cậu hai gật gật rồi xua xua tay ý bảo An Ninh đi qua phòng cậu út….Nhưng bất chợt…cậu kéo mạnh tay An Ninh lại, níu lấy nó như không muốn cho An Ninh đi.
-Vừa mở mắt ra đã thấy An Ninh rồi….thật là thích…một ngày tốt đẹp sắp bắt đầu đây…..
An Ninh rút tay ra khỏi tay cậu hai, cô cảm thấy ngại với cách cậu hai thể hiện tình cảm cảu mình….dù thế nào đi chăng nữa cô và cậu hai cũng là quan hệ chủ tớ…thân mật quá dễ khiến người khác dị nghị mà An Ninh lại không thích như thế.
6h30, An Ninh đứng đợi trước cửa phòng cậu út….7h30 vẫn không thấy cậu ra mở cửa….Một chị quản lý đi ngang qua và cho An Ninh biết, cậu út đã ra ngoài từ sáng sớm và nhờ chị dặn lại với An Ninh cứ để lọ hoa Đồng Tiền và cốc sữa trên bàn.
An Ninh mở cửa bước vào phòng, sau khi thay ga giường và dọn dẹp căn phòng, cô để lọ hao và cốc sữa lên bàn làm việc của cậu út. Cô ngỡ ngàng khi nhìn thấy chiếc bút chì và con dao gọt, nó vẫn ở nguyên vị trí hôm An Ninh ngồi đó, chiếc bút vẫn còn đang chuốt dở và con dao thì vẫn cưa dược gấp gọn, chiecs ghế cô ngồi vẫn còn đó, mọi thứ vẫn nguyên chỗ cũ như hôm An Ninh ngồi ở đó.
Tiếng mở cửa khiến An Ninh giật mình, là cậu út.
-Cô tới rồi ah?-cậu út mở lời trước.
An Ninh kính cẩn chào cậu út…
-Cậu út mới về, tôi đã để hoa và sữa trên bàn cậu rồi ạ.
-Cảm ơn nhé…
Cậu út tiến lại gần uống một hơi gàn cạn ly sữa…nhưng do uống quá nhanh khiến cậu bị sặc…
-Cậu út cẩn thận…..
Cô vỗ nhẹ lên lưng cậu để cậu cảm thấy dễ chịu hơn….
-Chắc anh Bảo thích cô lắm nhỉ…
An Ninh ngạc nhiên trước cậu hỏi của cậu út…
-Cậu nói sao ah? -Anh hai thật may mắn khi có cô là hầu gái….
-Huệ Ân cũng là một người rất chu đáo…cô ấy cũng rất giỏi…nếu cậu cầm gì cứ việc nói với cô ấy.
Cậu út cười nhạt, cậu từ từ uống cạn ly sữa rồi nói tiếp:
-Mọi thứ thật lạ, mỗi khi nhìn thấy cô, tôi lại không muốn để cô đi, mặc dù biết rằng cô không phải hầu gái của tôi…trong đầu nghĩ rằng mình không được nhìn cô…nhưng rồi lại liếc mắt nhìn trộm…..Tôi không hiểu vì sao mình lại thế….nhưng tôi còn không hiểu được bản thân mình.
-Có phải…vì….tôi có đôi mắt giống mẹ cậu không?-An Ninh dè chừng trả lời nhỏ.
Cậu út ngồi cách khá xa An Ninh như muốn giữ một khoảng cách nào đó, một khoảng cách khiến cô cảm thấy an toàn và có thể ngồi nghe cậu kể chuyện.
-Chắc qua anh hai cô cũng biết…tôi không phải con ruột của gia đình này….
An Ninh gật đầu.
-Mẹ tôi là gái. Nhưng không vì thế mà tôi ghét bà. Bà là một người dịu dàng, giỏi giang, hoàn hảo. Vì hoàn cảnh đưa đẩy nên bà mới phải làm cái nghề đó. Cô có đôi mắt rất giống bà nên khi nhìn vào cô, tôi cảm nhận được bà đang bên cạnh tôi. Cuộc sống của hai mẹ con vốn vẫn tốt đẹp…nhưng khi tôi lên 4 tuổi, bà đưa về một người đàn ông và mẹ bắt tôi kêu là cha…vì một đứa trẻ 4 tuổi không thể hiểu mọi thứ…tôi ngoan ngoãn nghe lời gọi người ấy là cha…Nhưng chẳng có gì tốt khi có một người cha như thế…Mẹ con tôi càng ngày càng chật vật hơn khi người cha đó chỉ biết rượu chè. Càng ngày trông mẹ càng tiều tụy……gầy guộc và ốm yếu.
Nói đến đây giọng cậu út như nghẹn lại, cảm nhận được nỗi đau như ùa về trong từng câu nói. Cô có thể cảm nhận được những rung động trong tâm trí cậu út, bàn tay cậu ôm vào nhau, cậu nắm chặt tay, bàn tay cậu run lên….
-Vào này sinh nhật của mình, tôi từ nhà hàng xóm trở về và thấy mẹ tôi nằm trên sàn, máu từ người mẹ chảy ra rất nhiều, mẹ đưa mắt nhìn tôi, ánh mắt như muốn nhìn thấy tôi lần cuối…..
Đôi môi cậu bắt đầu run lên, cậu đưa ngón tay cái lên chạm vào môi. Nỗi sợ đang cắn xe tâm can cậu…mắt cậu mở to một cách vô hồn…An Ninh vỗ nhẹ vào mu bàn tay cậu, mu bàn tay lạnh ngắt của cậu….
-Không sao đâu, có tôi ở đâu rồi…
-Người đàn ông đó giết mẹ, hắn cướp hết số tiền dành dụm của mẹ và giết mẹ….tôi ngồi đấy nhìn mẹ, tôi không thể làm gì…tôi không thể làm gì để cứu mẹ…
Cậu bật khóc, khóc trong sự sợ hãi tột cùng…cậu gục xuống dưới ghế…An Ninh đỡ cậu dậy, cô đỡ cậu ngồi xuống giường. Giờ cô có thể hiểu được phần nào tính cách của cậu, nỗi ám ảnh về cái chết của mẹ với một cậu bé 4 tuổi gần như đã ăn sâu vào máu và nhấn chìm chết tâm hồn trẻ thơ của cậu. Và nó mặc định trong đầu cậu ý nghĩ luôn phải đề phòng và rè chừng với tất cả mọi thứ, tất cả mọi người. Cậu sợ bóng tối vì nó làm cậu nhớ đến cái tối mẹ cậu bị giết, cậu không giám ngủ sâu vì nó sẽ khiến cậu rơi vào ảo giác của nỗi ám ảnh…cậu thích cái gì đơn giản vì càng đơn giản, đơn thuần bao nhiêu thì càng vô hại bấy nhiêu. Nhiễm nhiên cậu tạo ra cho mình cái vỏ bọc an toàn và cô độc để tránh xa nỗi ám ảnh. Cho tới khi bà chủ đưa cậu ra khỏi quá khứ và đem đến cho cậu một tương lai mới, cậu coi bà như một bà tiên, một vị cứu tinh đem lại cho cậu mọ thứ cậu cần. Cậu sùng bái bà, cậu nghe theo tất cả những gì bà sắp đặt cho cậu vì cậu tin tất cả đều tốt cho cậu, đều khiến cậu an toàn và tránh xa nỗi đau và coi đó như một sự trả ơn đối với người đã cứu cuộc đời cậu.
An Ninh vỗ nhẹ lên lưng cậu, khiến cậu yên lòng và ngủ thiếp đi…giọt nước mắt còn sót lại vẫn đọng trên khóe mắt cậu…Chắc chắn cậu đã rất nhớ mẹ trong suốt những năm qua. Bà chủ luôn cho cậu cái tốt nhất, nhưng bà không thể chữa lành được vết thương đã hằn sâu trong tâm trí cậu.
6h sáng. Chỉ còn nửa tiếng nữa là phải đứng đợi trước cửa phòng cậu út…An Ninh vội vã chạy qua phòng cậu hai. Mọ thứ vẫn tối om…đơn giản vì cậu hai kéo rèm cửa khi ngủ. An Ninh vội kéo rèm lên, cậu hai vẫn không cựa mình, cậu ngủ quá say. Có lẽ cậu đã quen với việc dậy muộn, nên giờ cậu vẫn còn rất say sưa…
-Cậu hai, dậy thôi nào….
An Ninh lay lay cậu hai nhưng cậu không phải ứng…An Ninh lay mạnh hơn, mắt cậu vẫn nhẵm nghiền….Cô biết cậu đã tỉnh và đang muốn kéo dài thời gian….
-Nếu cậu không dậy, tôi sẽ qua phòng cậu út ngay bậy giờ đó.
Lập tức, cậu hai bật dậy…
-Thôi thôi, tôi dậy đây, tôi dậy rồi…
An Ninh gật đầu có vẻ hài lòng….
-Vậy giờ tôi qua phòng cậu út, sau khi thay ga giường và magn đồ ăn cho cậu út, tôi sẽ về và giúp cậu chuẩn bị y phục, hôm nay cậu có hẹn với bạn vào lúc 9h30 đó.
Cậu hai gật gật rồi xua xua tay ý bảo An Ninh đi qua phòng cậu út….Nhưng bất chợt…cậu kéo mạnh tay An Ninh lại, níu lấy nó như không muốn cho An Ninh đi.
-Vừa mở mắt ra đã thấy An Ninh rồi….thật là thích…một ngày tốt đẹp sắp bắt đầu đây…..
An Ninh rút tay ra khỏi tay cậu hai, cô cảm thấy ngại với cách cậu hai thể hiện tình cảm cảu mình….dù thế nào đi chăng nữa cô và cậu hai cũng là quan hệ chủ tớ…thân mật quá dễ khiến người khác dị nghị mà An Ninh lại không thích như thế.
6h30, An Ninh đứng đợi trước cửa phòng cậu út….7h30 vẫn không thấy cậu ra mở cửa….Một chị quản lý đi ngang qua và cho An Ninh biết, cậu út đã ra ngoài từ sáng sớm và nhờ chị dặn lại với An Ninh cứ để lọ hoa Đồng Tiền và cốc sữa trên bàn.
An Ninh mở cửa bước vào phòng, sau khi thay ga giường và dọn dẹp căn phòng, cô để lọ hao và cốc sữa lên bàn làm việc của cậu út. Cô ngỡ ngàng khi nhìn thấy chiếc bút chì và con dao gọt, nó vẫn ở nguyên vị trí hôm An Ninh ngồi đó, chiếc bút vẫn còn đang chuốt dở và con dao thì vẫn cưa dược gấp gọn, chiecs ghế cô ngồi vẫn còn đó, mọi thứ vẫn nguyên chỗ cũ như hôm An Ninh ngồi ở đó.
Tiếng mở cửa khiến An Ninh giật mình, là cậu út.
-Cô tới rồi ah?-cậu út mở lời trước.
An Ninh kính cẩn chào cậu út…
-Cậu út mới về, tôi đã để hoa và sữa trên bàn cậu rồi ạ.
-Cảm ơn nhé…
Cậu út tiến lại gần uống một hơi gàn cạn ly sữa…nhưng do uống quá nhanh khiến cậu bị sặc…
-Cậu út cẩn thận…..
Cô vỗ nhẹ lên lưng cậu để cậu cảm thấy dễ chịu hơn….
-Chắc anh Bảo thích cô lắm nhỉ…
An Ninh ngạc nhiên trước cậu hỏi của cậu út…
-Cậu nói sao ah? -Anh hai thật may mắn khi có cô là hầu gái….
-Huệ Ân cũng là một người rất chu đáo…cô ấy cũng rất giỏi…nếu cậu cầm gì cứ việc nói với cô ấy.
Cậu út cười nhạt, cậu từ từ uống cạn ly sữa rồi nói tiếp:
-Mọi thứ thật lạ, mỗi khi nhìn thấy cô, tôi lại không muốn để cô đi, mặc dù biết rằng cô không phải hầu gái của tôi…trong đầu nghĩ rằng mình không được nhìn cô…nhưng rồi lại liếc mắt nhìn trộm…..Tôi không hiểu vì sao mình lại thế….nhưng tôi còn không hiểu được bản thân mình.
-Có phải…vì….tôi có đôi mắt giống mẹ cậu không?-An Ninh dè chừng trả lời nhỏ.
Cậu út ngồi cách khá xa An Ninh như muốn giữ một khoảng cách nào đó, một khoảng cách khiến cô cảm thấy an toàn và có thể ngồi nghe cậu kể chuyện.
-Chắc qua anh hai cô cũng biết…tôi không phải con ruột của gia đình này….
An Ninh gật đầu.
-Mẹ tôi là gái. Nhưng không vì thế mà tôi ghét bà. Bà là một người dịu dàng, giỏi giang, hoàn hảo. Vì hoàn cảnh đưa đẩy nên bà mới phải làm cái nghề đó. Cô có đôi mắt rất giống bà nên khi nhìn vào cô, tôi cảm nhận được bà đang bên cạnh tôi. Cuộc sống của hai mẹ con vốn vẫn tốt đẹp…nhưng khi tôi lên 4 tuổi, bà đưa về một người đàn ông và mẹ bắt tôi kêu là cha…vì một đứa trẻ 4 tuổi không thể hiểu mọi thứ…tôi ngoan ngoãn nghe lời gọi người ấy là cha…Nhưng chẳng có gì tốt khi có một người cha như thế…Mẹ con tôi càng ngày càng chật vật hơn khi người cha đó chỉ biết rượu chè. Càng ngày trông mẹ càng tiều tụy……gầy guộc và ốm yếu.
Nói đến đây giọng cậu út như nghẹn lại, cảm nhận được nỗi đau như ùa về trong từng câu nói. Cô có thể cảm nhận được những rung động trong tâm trí cậu út, bàn tay cậu ôm vào nhau, cậu nắm chặt tay, bàn tay cậu run lên….
-Vào này sinh nhật của mình, tôi từ nhà hàng xóm trở về và thấy mẹ tôi nằm trên sàn, máu từ người mẹ chảy ra rất nhiều, mẹ đưa mắt nhìn tôi, ánh mắt như muốn nhìn thấy tôi lần cuối…..
Đôi môi cậu bắt đầu run lên, cậu đưa ngón tay cái lên chạm vào môi. Nỗi sợ đang cắn xe tâm can cậu…mắt cậu mở to một cách vô hồn…An Ninh vỗ nhẹ vào mu bàn tay cậu, mu bàn tay lạnh ngắt của cậu….
-Không sao đâu, có tôi ở đâu rồi…
-Người đàn ông đó giết mẹ, hắn cướp hết số tiền dành dụm của mẹ và giết mẹ….tôi ngồi đấy nhìn mẹ, tôi không thể làm gì…tôi không thể làm gì để cứu mẹ…
Cậu bật khóc, khóc trong sự sợ hãi tột cùng…cậu gục xuống dưới ghế…An Ninh đỡ cậu dậy, cô đỡ cậu ngồi xuống giường. Giờ cô có thể hiểu được phần nào tính cách của cậu, nỗi ám ảnh về cái chết của mẹ với một cậu bé 4 tuổi gần như đã ăn sâu vào máu và nhấn chìm chết tâm hồn trẻ thơ của cậu. Và nó mặc định trong đầu cậu ý nghĩ luôn phải đề phòng và rè chừng với tất cả mọi thứ, tất cả mọi người. Cậu sợ bóng tối vì nó làm cậu nhớ đến cái tối mẹ cậu bị giết, cậu không giám ngủ sâu vì nó sẽ khiến cậu rơi vào ảo giác của nỗi ám ảnh…cậu thích cái gì đơn giản vì càng đơn giản, đơn thuần bao nhiêu thì càng vô hại bấy nhiêu. Nhiễm nhiên cậu tạo ra cho mình cái vỏ bọc an toàn và cô độc để tránh xa nỗi ám ảnh. Cho tới khi bà chủ đưa cậu ra khỏi quá khứ và đem đến cho cậu một tương lai mới, cậu coi bà như một bà tiên, một vị cứu tinh đem lại cho cậu mọ thứ cậu cần. Cậu sùng bái bà, cậu nghe theo tất cả những gì bà sắp đặt cho cậu vì cậu tin tất cả đều tốt cho cậu, đều khiến cậu an toàn và tránh xa nỗi đau và coi đó như một sự trả ơn đối với người đã cứu cuộc đời cậu.
An Ninh vỗ nhẹ lên lưng cậu, khiến cậu yên lòng và ngủ thiếp đi…giọt nước mắt còn sót lại vẫn đọng trên khóe mắt cậu…Chắc chắn cậu đã rất nhớ mẹ trong suốt những năm qua. Bà chủ luôn cho cậu cái tốt nhất, nhưng bà không thể chữa lành được vết thương đã hằn sâu trong tâm trí cậu.
Danh sách chương