Trong thế giới này, nơi mà con người, thần tiên, ma quỷ và những bộ tộc mang sức mạnh diệu kỳ sống chung với nhau thì phép thuật là điều hiển nhiên nên có, thế nhưng tộc nhân, tộc người, bộ tộc chiếm số lượng lớn nhất lại là tộc duy nhất không có ma thuật. Ấy thế mà chưa từng có kẻ nào dám xâm chiếm đến họ, bởi lẽ, họ được những người cao nhất, hai bộ tộc hùng mạnh nhất là Thần tộc và Qủy Thần tộc bảo vệ.
Hoàng tử của tộc tinh linh ánh sáng nghiêng người nhìn phía sau:
- Cla... à, Diego, đi nhanh lên, trời tối rồi!
Người phía sau vờ như không nghe thấy gì, tiếp tục đi một cách chậm rãi. Hoàng tử khó chịu giữ ngựa đi chậm lại.
- Gì vậy? - ... Baron à... cậu thấy trời thế nào?
Bực bội nhìn vị hoàng tử của tộc tinh tinh linh bóng tối, bộ tộc mà bao lâu nay đều giương mũi giáo về bộ tộc mình, cậu đáp gỏn lọn:
- Chẳng sao hết!
Diego cười:
- Có gì khiến cậu bất mãn à?... Trời vẫn còn sớm lắm. Bây giờ có thể là lần cuối cùng chúng ta được sống tự do, thoải mái chút đi.
Baron không nói gì chỉ nhìn phía trước. Hai người họ đã xuất phát một ngày rồi. Theo như kế hoạch, thay vì đi thẳng về phía Franis, họ sẽ đi vòng và xâm nhập từ phía sau bởi vì theo như tin tình báo, đức vua Solanueva von Leonardo của Franis đã tiến hành xây dựng quân đội và có ý định đánh chiếm tộc tinh linh ánh sáng. Dù vậy thì quãng đường giữa hai bộ tộc vốn dĩ rất xa nhau, để đến được thì ít nhất cần 2 tháng. Mà theo như lời nữ vương Edwards de Lucasta, bà ấy đã từng sống ở gần thành Franis thì ở đấy so với nơi này địa hình và khí hậu không giống nhau nên nếu cuộc chiến thực sự phải xảy ra thì có lẽ tất cả chỉ có thời gian là 3 tháng.
- Baron, dừng ngựa! - Diego nhắc nhở.
Hai người dừng lại và vào một quán trọ nhỏ ven đường, họ trực tiếp đi lên lầu hai và mở cửa. Leyla như biết trước liền đứng sẵn và hành lễ với họ. Đóng cửa lại, Leyla đem bản đồ giấu trong người ra:
- Thật là bất tiện nhưng tôi vừa sửa lại chút hành trình vì theo như quân thăm dò của tôi phía Nam và phía Tây của thành Franis đã được quân đội cử ra chiếm đóng rồi và tất nhiên chúng ta cũng không thể đi từ phía Bắc vì đây là cổng thành. Chúng ta sẽ đi vào từ phía Đông. Nhưng có một tin vui là, sau khi nghe nữ vương Edwards de Lucasta nói về chuyện tộc tinh linh thì một số vương quốc đã đồng ý giúp đỡ chúng ta. Vậy là trước hết chúng ta đã có sức mạnh của quân đội, một phần cần thiết. Nhưng chiến đấu với tộc tinh linh và đặc biệt với người được chọn như Leonardo thì chúng ta cần số lượng vũ khí lớn ở chỗ tộc Qủy Lùn, việc này Lily đã cầm theo sắc lệnh tới đó nhưng rồi chúng ta vẫn cần đích thân hai ngài tới đó trong vòng 1 tuần. Tiếp theo chính là tộc Ma Linh, chỉ có bộ tộc này mới biết tất cả mọi thứ trong quá khứ, nhưng chúng tôi vẫn chưa tìm được vị trí của họ, tộc Ma Linh là yếu tố quyết định tất cả, nếu chúng ta không biết vì sao mà phải chiến đấu thi chẳng kẻ nào bước chân nổi mất...
- Không sao, tôi biết cách tìm ra họ, cô chỉ cần dẫn chúng tôi đến Nhân tộc là được rồi. - Diego lên tiếng.
Leyla gật đầu:
- Được, nếu vậy tôi sẽ gửi thư đến quân do thám, tôi sẽ nói họ gửi quân đội hỗ trợ đến Nhân tộc, nếu như có chiến tranh thì từ Nhân tộc đi đến thành Franis sẽ rất gần hơn nữa cũng rất an toàn.
Ba người họ nhìn vào bản đồ một lát rồi đưa cho Baron cất vào túi. Nắng nhạt buổi chiều trải dài qua cánh đồng cỏ bất tận của vùng ngoại ô đất nước Andrea. Không khí đầu xuân ấm áp, vạn vật đều nở hoa, vài cặp đôi yêu nhau cùng chạy dài trên thảm cỏ. Diego nhìn ra cửa sổ rồi lại nhìn Baron:
- Tôi vẫn không hiểu cánh của tinh linh ánh sáng, nó lúc thì to lớn như cánh của nữ vương Edwards de Lucasta, lúc thì lại chẳng thấy đâu như cậu.
- Đó là khả năng của bọn tôi. Cánh chúng tôi có thể mở rộng hay biến mất tùy ý, chủ yếu là bọn tôi thường giấu đi vì nó dễ bị vướng vào nhau, còn nữ vương để cánh như vậy để thể hiện uy quyền vậy thôi. Không những thế, tuy ít nhưng bọn tôi có thể thay đổi một số thứ trên cơ thể nữa. - Baron nói xong thì mái tóc liền chuyển trắng rồi ngắn lại, đồng tử trở thành nâu đen, rồi cậu đi lại gần chiếc bàn gỗ đặt cạnh giường ngủ lấy ra một chiếc kính và đeo vào - Đấy, có chút khác rồi phải không?
Diego cười lớn nhảy lại gần:
- Cậu nên để như vậy đi, như vậy càng an toàn hơn đấy... nhưng... cậu có thể giúp tôi được không?
Khóe miệng Baron hơi cong lên rồi liền lập tức hạ xuống, cậu buông một câu ngắn gọn:
- Được.
Lập tức mắt trái của Diego xuất hiện một vết sẹo dài, mắt cũng chuyển thành nâu sẫm, tóc lại dài hơn. Diego liền cầm chiếc gương gần đấy lên nhìn:
- Ừm... trông có chút giống lãng khách... À, phải rồi... - Cậu lấy một chiếc vòng nhỏ cột lại bớt mái tóc dài - Đấy, trông ổn hơn rồi.
Leyla cầm khay đựng thức ăn chợt bước vào có chút ngạc nhiên:
- Hai người...
- Baron vừa thay đổi đấy... thế nào, như vậy thì thân phận của chúng tôi càng được bảo toàn rồi.
- Haha, phải, chỉ là... hai người giống chủ nhân và tên kiếm sĩ hơn đấy.
- Haha, ý kiến không tồi đâu.
Bọn họ cười đùa một chút rồi quay lại vào bàn ăn... Trăng đã lên rồi.
- --------------
Tui vừa mới ốm dậy, huhu TT.TT
Hoàng tử của tộc tinh linh ánh sáng nghiêng người nhìn phía sau:
- Cla... à, Diego, đi nhanh lên, trời tối rồi!
Người phía sau vờ như không nghe thấy gì, tiếp tục đi một cách chậm rãi. Hoàng tử khó chịu giữ ngựa đi chậm lại.
- Gì vậy? - ... Baron à... cậu thấy trời thế nào?
Bực bội nhìn vị hoàng tử của tộc tinh tinh linh bóng tối, bộ tộc mà bao lâu nay đều giương mũi giáo về bộ tộc mình, cậu đáp gỏn lọn:
- Chẳng sao hết!
Diego cười:
- Có gì khiến cậu bất mãn à?... Trời vẫn còn sớm lắm. Bây giờ có thể là lần cuối cùng chúng ta được sống tự do, thoải mái chút đi.
Baron không nói gì chỉ nhìn phía trước. Hai người họ đã xuất phát một ngày rồi. Theo như kế hoạch, thay vì đi thẳng về phía Franis, họ sẽ đi vòng và xâm nhập từ phía sau bởi vì theo như tin tình báo, đức vua Solanueva von Leonardo của Franis đã tiến hành xây dựng quân đội và có ý định đánh chiếm tộc tinh linh ánh sáng. Dù vậy thì quãng đường giữa hai bộ tộc vốn dĩ rất xa nhau, để đến được thì ít nhất cần 2 tháng. Mà theo như lời nữ vương Edwards de Lucasta, bà ấy đã từng sống ở gần thành Franis thì ở đấy so với nơi này địa hình và khí hậu không giống nhau nên nếu cuộc chiến thực sự phải xảy ra thì có lẽ tất cả chỉ có thời gian là 3 tháng.
- Baron, dừng ngựa! - Diego nhắc nhở.
Hai người dừng lại và vào một quán trọ nhỏ ven đường, họ trực tiếp đi lên lầu hai và mở cửa. Leyla như biết trước liền đứng sẵn và hành lễ với họ. Đóng cửa lại, Leyla đem bản đồ giấu trong người ra:
- Thật là bất tiện nhưng tôi vừa sửa lại chút hành trình vì theo như quân thăm dò của tôi phía Nam và phía Tây của thành Franis đã được quân đội cử ra chiếm đóng rồi và tất nhiên chúng ta cũng không thể đi từ phía Bắc vì đây là cổng thành. Chúng ta sẽ đi vào từ phía Đông. Nhưng có một tin vui là, sau khi nghe nữ vương Edwards de Lucasta nói về chuyện tộc tinh linh thì một số vương quốc đã đồng ý giúp đỡ chúng ta. Vậy là trước hết chúng ta đã có sức mạnh của quân đội, một phần cần thiết. Nhưng chiến đấu với tộc tinh linh và đặc biệt với người được chọn như Leonardo thì chúng ta cần số lượng vũ khí lớn ở chỗ tộc Qủy Lùn, việc này Lily đã cầm theo sắc lệnh tới đó nhưng rồi chúng ta vẫn cần đích thân hai ngài tới đó trong vòng 1 tuần. Tiếp theo chính là tộc Ma Linh, chỉ có bộ tộc này mới biết tất cả mọi thứ trong quá khứ, nhưng chúng tôi vẫn chưa tìm được vị trí của họ, tộc Ma Linh là yếu tố quyết định tất cả, nếu chúng ta không biết vì sao mà phải chiến đấu thi chẳng kẻ nào bước chân nổi mất...
- Không sao, tôi biết cách tìm ra họ, cô chỉ cần dẫn chúng tôi đến Nhân tộc là được rồi. - Diego lên tiếng.
Leyla gật đầu:
- Được, nếu vậy tôi sẽ gửi thư đến quân do thám, tôi sẽ nói họ gửi quân đội hỗ trợ đến Nhân tộc, nếu như có chiến tranh thì từ Nhân tộc đi đến thành Franis sẽ rất gần hơn nữa cũng rất an toàn.
Ba người họ nhìn vào bản đồ một lát rồi đưa cho Baron cất vào túi. Nắng nhạt buổi chiều trải dài qua cánh đồng cỏ bất tận của vùng ngoại ô đất nước Andrea. Không khí đầu xuân ấm áp, vạn vật đều nở hoa, vài cặp đôi yêu nhau cùng chạy dài trên thảm cỏ. Diego nhìn ra cửa sổ rồi lại nhìn Baron:
- Tôi vẫn không hiểu cánh của tinh linh ánh sáng, nó lúc thì to lớn như cánh của nữ vương Edwards de Lucasta, lúc thì lại chẳng thấy đâu như cậu.
- Đó là khả năng của bọn tôi. Cánh chúng tôi có thể mở rộng hay biến mất tùy ý, chủ yếu là bọn tôi thường giấu đi vì nó dễ bị vướng vào nhau, còn nữ vương để cánh như vậy để thể hiện uy quyền vậy thôi. Không những thế, tuy ít nhưng bọn tôi có thể thay đổi một số thứ trên cơ thể nữa. - Baron nói xong thì mái tóc liền chuyển trắng rồi ngắn lại, đồng tử trở thành nâu đen, rồi cậu đi lại gần chiếc bàn gỗ đặt cạnh giường ngủ lấy ra một chiếc kính và đeo vào - Đấy, có chút khác rồi phải không?
Diego cười lớn nhảy lại gần:
- Cậu nên để như vậy đi, như vậy càng an toàn hơn đấy... nhưng... cậu có thể giúp tôi được không?
Khóe miệng Baron hơi cong lên rồi liền lập tức hạ xuống, cậu buông một câu ngắn gọn:
- Được.
Lập tức mắt trái của Diego xuất hiện một vết sẹo dài, mắt cũng chuyển thành nâu sẫm, tóc lại dài hơn. Diego liền cầm chiếc gương gần đấy lên nhìn:
- Ừm... trông có chút giống lãng khách... À, phải rồi... - Cậu lấy một chiếc vòng nhỏ cột lại bớt mái tóc dài - Đấy, trông ổn hơn rồi.
Leyla cầm khay đựng thức ăn chợt bước vào có chút ngạc nhiên:
- Hai người...
- Baron vừa thay đổi đấy... thế nào, như vậy thì thân phận của chúng tôi càng được bảo toàn rồi.
- Haha, phải, chỉ là... hai người giống chủ nhân và tên kiếm sĩ hơn đấy.
- Haha, ý kiến không tồi đâu.
Bọn họ cười đùa một chút rồi quay lại vào bàn ăn... Trăng đã lên rồi.
- --------------
Tui vừa mới ốm dậy, huhu TT.TT
Danh sách chương