Hắn nhấc chân, sải bước.
Chỉ trong tích tắc, gió mây lại nổi lên, Long Hổ Sinh Uy.
Chỉ trong một giây.
Những cây lớn ở cách cửa ngoài một trăm mét đột nhiên nổ tung, văng ra. Cây cỏ trên mặt đất cũng gãy rạp hết, sạch không còn một thứ gì, không thấy đến một chiếc lá rơi.
“Thành công rồi!”
Nhìn cảnh tượng trước mắt, trên mặt Lâm Nhất cũng lộ ra nụ cười vui vẻ.
Tuy rằng so với Mây trắng vạn dặm và Gió bão ngập trời trên bí tịch thì uy thế của chiêu Long Hổ Sinh Uy này không đáng kể, nhưng đối với Lâm Nhất thì như vậy cũng đã đủ rồi.
Có chiêu này trong tay, dù có đối mặt với võ giả cấp tám thì Lâm Nhất cũng tràn ngập lòng tin rằng khí thế của mình sẽ không thua kém đối phương.
Trong lòng Lâm Nhất lúc này kích động đến mức không nói nên lời.
Không ngờ hắn đã luyện thành công công pháp được ghi lại trong cuốn võ kỹ tiên thiên bị thiếu này, hơn nữa còn chỉ mất đúng hai ngày.
Nếu như tin này được truyền ra ngoài, chẳng biết sẽ tạo ra chấn động cỡ nào.
Tất nhiên, có thể thuận lợi như thế, ngoài lĩnh ngộ nhanh nhạy ra thì còn nhớ có nguyên nhân khác quan trọng hơn.
Thứ nhất là, Mãnh Hổ Quyền của hắn ở cấp bậc đỉnh phong viên mãn, còn sở hữu cả bức tranh thần bí, có thể nói cả tông môn, không một ai có thể địch lại hắn trên phương diện vận dụng hổ uy này.
Thứ hai chính là, ở trước bức tượng tại đại điện Chúc Long, không ngờ hắn lại dẫn động thành công mây gió tụ hội, qua đó giúp bản thân chắt lọc được tất cả tinh túy bên trong, thực sự lĩnh hội được ý cảnh bên trong.
Còn một nguyên nhân khác, suy cho cùng, chiêu thức Long Hổ Sinh Uy này không phải sát chiêu hoàn chỉnh, tuy rằng điểm thiếu sót cũng không nhiều.
Nếu không hội tụ đủ những điều kiện trên thì Lâm Nhất chẳng thể nào luyện thành thuận lợi như thế.
“Chỉ mới có uy nghiêm thôi mà đã đáng sợ tới mức đó, không biết nếu thực sự thi triển Long Hổ Quyền thì sẽ còn khủng khiếp đến mức nào!”
Nhìn về phía cái cây to bị Long Hổ Sinh Uy đánh gãy và mặt đất đã được nước mưa cọ rửa, Lâm Nhất không khỏi thốt lên câu kinh ngạc.
Đối với hắn, Long Hổ Quyền chính là thứ vô cùng hoàn hảo.
Thật tiếc vì cuốn công pháp này chỉ là bản thiếu, có thể học được chiêu Long Hổ Sinh Uy này đã là điều không dễ dàng.
Trong ba ngày tiếp theo, Lâm Nhất đều dày công luyện tập Long Hổ Sinh Uy. Hắn nghĩ rằng mình phải cố sao cho đạt tới cấp bậc tiểu thành trong vòng mười lăm ngày, ít nhất sẽ có thể thuận lợi thi triển được công pháp trong tình thế bất lợi.
Khó khăn lắm mới có thêm một chiêu át chủ bài giúp hắn tăng thêm tự tin trong trận chiến với Chu Vân.
Tất nhiên hắn phải nắm chắc nó rồi!
“Lâm sư huynh, huynh có thư này!”
Thoắt cái đã năm ngày trôi qua, Lâm Nhất vẫn luôn dậy sớm lại đột nhiên nhận được một bức thư.
“Là thư của ai vậy?”
Chỉ trong tích tắc, gió mây lại nổi lên, Long Hổ Sinh Uy.
Chỉ trong một giây.
Những cây lớn ở cách cửa ngoài một trăm mét đột nhiên nổ tung, văng ra. Cây cỏ trên mặt đất cũng gãy rạp hết, sạch không còn một thứ gì, không thấy đến một chiếc lá rơi.
“Thành công rồi!”
Nhìn cảnh tượng trước mắt, trên mặt Lâm Nhất cũng lộ ra nụ cười vui vẻ.
Tuy rằng so với Mây trắng vạn dặm và Gió bão ngập trời trên bí tịch thì uy thế của chiêu Long Hổ Sinh Uy này không đáng kể, nhưng đối với Lâm Nhất thì như vậy cũng đã đủ rồi.
Có chiêu này trong tay, dù có đối mặt với võ giả cấp tám thì Lâm Nhất cũng tràn ngập lòng tin rằng khí thế của mình sẽ không thua kém đối phương.
Trong lòng Lâm Nhất lúc này kích động đến mức không nói nên lời.
Không ngờ hắn đã luyện thành công công pháp được ghi lại trong cuốn võ kỹ tiên thiên bị thiếu này, hơn nữa còn chỉ mất đúng hai ngày.
Nếu như tin này được truyền ra ngoài, chẳng biết sẽ tạo ra chấn động cỡ nào.
Tất nhiên, có thể thuận lợi như thế, ngoài lĩnh ngộ nhanh nhạy ra thì còn nhớ có nguyên nhân khác quan trọng hơn.
Thứ nhất là, Mãnh Hổ Quyền của hắn ở cấp bậc đỉnh phong viên mãn, còn sở hữu cả bức tranh thần bí, có thể nói cả tông môn, không một ai có thể địch lại hắn trên phương diện vận dụng hổ uy này.
Thứ hai chính là, ở trước bức tượng tại đại điện Chúc Long, không ngờ hắn lại dẫn động thành công mây gió tụ hội, qua đó giúp bản thân chắt lọc được tất cả tinh túy bên trong, thực sự lĩnh hội được ý cảnh bên trong.
Còn một nguyên nhân khác, suy cho cùng, chiêu thức Long Hổ Sinh Uy này không phải sát chiêu hoàn chỉnh, tuy rằng điểm thiếu sót cũng không nhiều.
Nếu không hội tụ đủ những điều kiện trên thì Lâm Nhất chẳng thể nào luyện thành thuận lợi như thế.
“Chỉ mới có uy nghiêm thôi mà đã đáng sợ tới mức đó, không biết nếu thực sự thi triển Long Hổ Quyền thì sẽ còn khủng khiếp đến mức nào!”
Nhìn về phía cái cây to bị Long Hổ Sinh Uy đánh gãy và mặt đất đã được nước mưa cọ rửa, Lâm Nhất không khỏi thốt lên câu kinh ngạc.
Đối với hắn, Long Hổ Quyền chính là thứ vô cùng hoàn hảo.
Thật tiếc vì cuốn công pháp này chỉ là bản thiếu, có thể học được chiêu Long Hổ Sinh Uy này đã là điều không dễ dàng.
Trong ba ngày tiếp theo, Lâm Nhất đều dày công luyện tập Long Hổ Sinh Uy. Hắn nghĩ rằng mình phải cố sao cho đạt tới cấp bậc tiểu thành trong vòng mười lăm ngày, ít nhất sẽ có thể thuận lợi thi triển được công pháp trong tình thế bất lợi.
Khó khăn lắm mới có thêm một chiêu át chủ bài giúp hắn tăng thêm tự tin trong trận chiến với Chu Vân.
Tất nhiên hắn phải nắm chắc nó rồi!
“Lâm sư huynh, huynh có thư này!”
Thoắt cái đã năm ngày trôi qua, Lâm Nhất vẫn luôn dậy sớm lại đột nhiên nhận được một bức thư.
“Là thư của ai vậy?”
Danh sách chương