Lâm Nhất hơi lo lắng tiến về trước rồi nói với vẻ mặt điềm tĩnh: “Thưa thiếu môn chủ, là ta!”
“Ta thấy hình như ngươi không phải vừa mới đến, có nhìn thấy động tĩnh gì không? Có biết vì sao bức tượng Chúc Long lại bị sụp vỡ thế này không?”
Thiếu môn chủ Bạch Vũ Phàm nhìn sang Lâm Nhất rồi lên tiếng hỏi.
“Không rõ, sau khi ta dâng hương và vái lạy xong, chưa đi được bao xa thì nó đã đột nhiên sập rồi. Ta cũng giật cả mình, hoàn toàn không biết chuyện là thế nào!”
Lâm Nhất cố hết sức giữ bình tĩnh, “thành thật” trả lời.
Bạch Vũ Phàm gật đầu rồi nói: “Vậy ngươi lui xuống đi, đừng nói bậy bạ đấy! Hãy chuẩn bị tốt cho vòng thứ hai của cuộc sát hạch giữa năm đi. Ngươi cũng chưa chắc là không có chút cơ hội nào! Còn có các ngươi nữa, cũng lui xuống hết đi, không được phép tung tin đồn đại bậy bạ về chuyện của bức tượng Chúc Long!”
“Vâng, thiếu môn chủ!”
Xem ra Bạch Vũ Phàm này có ấn tượng khá sâu với hắn trong cuộc thi sát hạch giữa năm thôi.
Mà không hề nghĩ hắn liên quan tới chuyện bức tượng Chúc Long bị sập.
“Trước đó ta nhìn thấy ngoài cửa sổ có mây gió tụ về, như là có cao thủ Tiên Thiên đi qua. Có khi nào là vì khí thế của cao thủ Tiên Thiên đã có xung đột với long uy của bức tượng nên mới dẫn đến bức tượng Chúc Long bị đổ nát không?”
“Rất có khả năng, chỉ là chúng ta không biết là bị cao nhân nào tự dưng lại ghé qua Thanh Vân Môn!”
Lúc sắp rời khỏi đó, Lâm Nhất nghe một số trưởng lão thảo luận, trong lòng hoàn toàn yên tâm.
Theo bọn họ, một nhân vật nhỏ như hắn vốn không thể nào liên quan đến việc bức tượng Chúc Long bị đổ sập.
Thật sự không liên quan đến ta đâu!
Lâm Nhất quay đầu nhìn lại những mảnh vỡ của bức tượng Chúc Long, đôi mắt rồng giận dữ của trước đó lúc này đã nát thành bột.
Không nghĩ nữa, có liên quan đến mình hay không thì cũng không quan trọng.
Quan trọng là từ gió và mây trước đó, hắn đã thành công lĩnh hội được điều kỳ diệu của Long Hổ Sinh Uy.
Trước khi về đến nhà gỗ, Lâm Nhất đã không thể chờ đợi được mà phải sử dụng thử.
Hắn đã ghi nhớ rất kĩ uy lực của Chúc Long mà mình đã quan sát được trước đó, không ngừng ngâm cứu, bổ sung cho tâm pháp Long Hổ Sinh Uy.
Sau khi hắn có được đáp án trong lòng thì nhắm mắt suy nghĩ trước căn nhà gỗ.
Mặt trời mọc rồi lặn, mây cuộn rồi mây tan.
Lâm Nhất đứng vất vả suy nghĩ hết hai ngày ròng, đến khi ánh bình minh của ngày thứ ba chiếu lên mặt hắn.
Đột nhiên hắn mở hai mắt ra, ánh mắt như sáng rực lên.
Sau khi bổ sung tâm pháp thức thứ nhất của Long Hổ Quyền, cùng với sự dịch chuyển của nội lực bên trong cơ thể thì hình ảnh của Chúc Long và Thần Hổ cũng đồng thời xuất hiện trong đầu hắn.
“Ta thấy hình như ngươi không phải vừa mới đến, có nhìn thấy động tĩnh gì không? Có biết vì sao bức tượng Chúc Long lại bị sụp vỡ thế này không?”
Thiếu môn chủ Bạch Vũ Phàm nhìn sang Lâm Nhất rồi lên tiếng hỏi.
“Không rõ, sau khi ta dâng hương và vái lạy xong, chưa đi được bao xa thì nó đã đột nhiên sập rồi. Ta cũng giật cả mình, hoàn toàn không biết chuyện là thế nào!”
Lâm Nhất cố hết sức giữ bình tĩnh, “thành thật” trả lời.
Bạch Vũ Phàm gật đầu rồi nói: “Vậy ngươi lui xuống đi, đừng nói bậy bạ đấy! Hãy chuẩn bị tốt cho vòng thứ hai của cuộc sát hạch giữa năm đi. Ngươi cũng chưa chắc là không có chút cơ hội nào! Còn có các ngươi nữa, cũng lui xuống hết đi, không được phép tung tin đồn đại bậy bạ về chuyện của bức tượng Chúc Long!”
“Vâng, thiếu môn chủ!”
Xem ra Bạch Vũ Phàm này có ấn tượng khá sâu với hắn trong cuộc thi sát hạch giữa năm thôi.
Mà không hề nghĩ hắn liên quan tới chuyện bức tượng Chúc Long bị sập.
“Trước đó ta nhìn thấy ngoài cửa sổ có mây gió tụ về, như là có cao thủ Tiên Thiên đi qua. Có khi nào là vì khí thế của cao thủ Tiên Thiên đã có xung đột với long uy của bức tượng nên mới dẫn đến bức tượng Chúc Long bị đổ nát không?”
“Rất có khả năng, chỉ là chúng ta không biết là bị cao nhân nào tự dưng lại ghé qua Thanh Vân Môn!”
Lúc sắp rời khỏi đó, Lâm Nhất nghe một số trưởng lão thảo luận, trong lòng hoàn toàn yên tâm.
Theo bọn họ, một nhân vật nhỏ như hắn vốn không thể nào liên quan đến việc bức tượng Chúc Long bị đổ sập.
Thật sự không liên quan đến ta đâu!
Lâm Nhất quay đầu nhìn lại những mảnh vỡ của bức tượng Chúc Long, đôi mắt rồng giận dữ của trước đó lúc này đã nát thành bột.
Không nghĩ nữa, có liên quan đến mình hay không thì cũng không quan trọng.
Quan trọng là từ gió và mây trước đó, hắn đã thành công lĩnh hội được điều kỳ diệu của Long Hổ Sinh Uy.
Trước khi về đến nhà gỗ, Lâm Nhất đã không thể chờ đợi được mà phải sử dụng thử.
Hắn đã ghi nhớ rất kĩ uy lực của Chúc Long mà mình đã quan sát được trước đó, không ngừng ngâm cứu, bổ sung cho tâm pháp Long Hổ Sinh Uy.
Sau khi hắn có được đáp án trong lòng thì nhắm mắt suy nghĩ trước căn nhà gỗ.
Mặt trời mọc rồi lặn, mây cuộn rồi mây tan.
Lâm Nhất đứng vất vả suy nghĩ hết hai ngày ròng, đến khi ánh bình minh của ngày thứ ba chiếu lên mặt hắn.
Đột nhiên hắn mở hai mắt ra, ánh mắt như sáng rực lên.
Sau khi bổ sung tâm pháp thức thứ nhất của Long Hổ Quyền, cùng với sự dịch chuyển của nội lực bên trong cơ thể thì hình ảnh của Chúc Long và Thần Hổ cũng đồng thời xuất hiện trong đầu hắn.
Danh sách chương