"Như vậy là muốn làm gì?"
"Trần sư huynh cũng từng va chạm với Lâm Nhất à?"
"Sợ là không ổn rồi, tay Trần Tiêu này nổi tiếng nham hiểm, cười càng tươi ra tay càng tàn độc, ngoài mười đệ tử ngoại môn đứng đầu, không ai dám chọc vào hắn ta!"
Đám người thì thầm bàn tán, tình huống bất thình lình xảy ra này khiến họ cảm thấy kinh ngạc không thôi.
Thần sắc Lâm Nhất không thay đổi, bình tĩnh nói: "Sư huynh, khách sáo rồi".
"Không cần nói đến khách sáo, nếu ngươi đã gọi ta một tiếng sư huynh thì ta cũng nên làm tròn bổn phận của một sư huynh. Ngươi không cần phải đi xin đấu với con rối trung cấp nữa, sư huynh đối chiến với ngươi, chỉ dạy ngươi kiếm pháp".
Trần Tiêu ôm trường kiếm trong lòng, cười nhẹ nói.
"Cũng đừng trách sư huynh ức hiếp ngươi, ta chỉ dùng tu vi giống ngươi, đây là ba viên Tôi Thể đan, nếu như ngươi có thể tiếp sư huynh trăm chiêu thì sẽ là của ngươi".
Vốn cho rằng Lâm Nhất không từ chối, Trần Tiêu tiện tay ném xuống, bình ngọc đựng đan dược lăn về phía Lâm Nhất.
Đệ tử ngoại môn bốn phía xúm lại càng lúc càng đông, bầu không khí tại hiện trường dần trở nên căng thẳng.
Lúc này, ai cũng có thể nhìn ra, tay Trần Tiêu này tới để gây sự với Lâm Nhất.
"Sao hả? Đan dược mà Tô sư tỷ ban thưởng cho ngươi, ngươi liền vẫy đuôi nhặt lên ngay, vậy mà ngươi lại coi thường phần thưởng ta ban cho, như vậy có phải là coi thường Trần mỗ không?"
Nụ cười trên gương mặt Trần Tiêu đột ngột biến mất, thay vào đó là sát ý lạnh lẽo trong ánh mắt, khí thế võ đạo tầng năm mạnh mẽ tỏa ra.
Lâm Nhất lập tức cảm nhận được áp lực, cảnh giới khác biệt rõ ràng không có gì phải nghi ngờ.
"Tô sư tỷ!"
Đúng lúc này, có người kinh hô lên một tiếng rồi nhìn về phía cửa ra vào của Cơ Quan đường.
Một nam một nữ đang đứng ở đó, nữ là Tô Hàm Nguyệt, một thân váy dài màu xanh, mắt ngọc mày ngài, cơ hồ như tuyết, dung mạo tinh xảo kết hợp với khí chất băng lãnh quả là đẹp không ai sánh bằng.
Nhất thời, sự chú ý của mọi người đều đổ dồn về phía nàng.
Nam chính là đệ tử nội môn ngày hôm đó cùng Tô Hàm Nguyệt tới lấy kiếm, Vương Ninh, cũng tuấn lãng bất phàm, khí chất xuất trần.
"Tô Hàm Nguyệt!"
Nội tâm bình tĩnh của Lâm Nhất phát sinh một chút gợn sóng vì sự xuất hiện của Tô Hàm Nguyệt.
Tô Hàm Nguyệt là thiên chi kiêu tử chân chính của Thanh Vân Môn, nàng vừa có dung mạo xinh đẹp động lòng người, vừa có thiên phú võ đạo khiến người khác phải ngước nhìn.
Tuổi còn trẻ mà đã là người đứng đầu trong đệ tử nội môn.
Không chỉ vô cùng nổi bật trong Thanh Vân Môn, e là phóng mắt cả nước Thiên Thủy cũng ít có người sánh kịp.
Nàng cao cao tại thượng, chỉ liếc nhìn một cái liền khiến người khác phải nảy sinh cảm giác hèn mọn nhỏ bé.
Nữ tử như vậy, người bình thường đến nghĩ còn không dám nghĩ tới, cho nên sự si tình của nguyên chủ Lâm Nhất mới bị cả Tông Môn cười nhạo.
Một tên Kiếm Nô thấp kém lại dám thích Tô Hàm Nguyệt, chẳng phải còn nực cười hơn cả truyện cười sao?
Chuyện cũ trước kia như gió thoảng mây bay.
Lâm Nhất cũng không muốn quan tâm đến sự si tình của nguyên chủ nữa, lần đầu tiên gặp mặt hắn đã biết Tô Hàm Nguyệt là người thế nào rồi.
Sớm đã chặt đứt toàn bộ nhớ nhung rồi.
Nhưng lúc này, sau khi Tô Hàm Nguyệt xuất hiện, Lâm Nhất có thể cảm nhận được ánh mắt của các đệ tử ngoại môn xung quanh nhìn hắn dần dần thay đổi, đầy sự nghiền ngẫm.
Tâm thế của Lâm Nhất có tốt thế nào thì lúc này cũng cảm thấy toàn thân không được tự nhiên.
Sắc mặt hơi trầm xuống, cúi gằm mặt đi về phía trước.
"Tên Kiếm Nô, ta có nói cho ngươi đi chưa?"
Khóe miệng Trần Tiêu cong lên thành một mạt cười nhạo, trong lòng thầm nghĩ, Tô Hàm Nguyệt tới thật đúng lúc!
Trái phải hai bên xông tới bốn người, sắc mặt không lành, ngăn Lâm Nhất lại.
"Trần Tiêu, ngươi đừng ức hiếp người quá đáng!"
Lâm Nhất ngẩng đầu nhìn về phía đối phương, cắn răng nói.
Trần Tiêu cười nói: "Ta ức hiếp ngươi sao? Sư huynh chỉ có ý tốt, muốn chỉ ngươi kiếm pháp mà thôi. Ngươi không nể mặt ta thì đừng trách ta cũng không nể mặt ngươi. Có điều ngươi muốn đi cũng được, chỉ cần trước mặt mọi người, thừa nhận ngươi chỉ nhận ban thưởng của Tô sư tỷ chứ không cần ban thưởng của các sư huynh khác là được".
Nếu như thật sự đồng ý với lời hắn ta vừa nói thì không khác gì là tỏ tình với Tô Hàm Nguyệt trước mặt mọi người.
Không hề nghi ngờ gì Tô Hàm Nguyệt chắc chắn sẽ mặt lạnh bỏ đi, sự nhục nhã trong đó không cần nói cũng biết.
Thậm chí có thể tưởng tượng ra cảnh tượng đám người cười há há hố hố sau khi Tô Hàm Nguyện lạnh nhạt bỏ đi.
Trong lòng Lâm Nhất trào lên một cảm xúc không nói nên lời.
Không phải là phẫn nộ, không phải bất đắc dĩ, chỉ là một cảm giác đau khổ khó nói... đó là chấp niệm của nguyên chủ.
Đó là sự đau khổ mà có đến chết hắn cũng không hóa giải được, là tấm màn che cuối cùng mà hắn chịu nhục nhã, không tiếc làm Kiếm Nô để che giấu.
Nhìn từng người một ở bốn phía, từng gương mặt châm biếm, ánh mắt tràn ngâp sự nhạo báng.
Lâm Nhất từ từ bình tĩnh lại, đây không phải là lần đầu tiên ngươi bị người khác nói là cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga nữa rồi.
Đám tạp dịch ở phòng Tẩy Kiếm coi thường ngươi, đệ tử phế vật Chu Bình bắt nạt ngươi, trên dưới tông môn đều chê cười ngươi...
Ngươi cũng từng dao động qua, thích một người rốt cuộc có gì sai, đúng không?
Nhưng ta nói cho ngươi biết, trong tim mỗi người đều có một phần yếu đuối, thích một người từ trước đến nay không có gì sai cả!
Sự tự tôn cuối cùng, Lâm Nhất ta sẽ thay ngươi bảo vệ!
"Kiếm Nô Lâm Nhất, xin Trần sư huynh chỉ giáo!"
"Trần sư huynh cũng từng va chạm với Lâm Nhất à?"
"Sợ là không ổn rồi, tay Trần Tiêu này nổi tiếng nham hiểm, cười càng tươi ra tay càng tàn độc, ngoài mười đệ tử ngoại môn đứng đầu, không ai dám chọc vào hắn ta!"
Đám người thì thầm bàn tán, tình huống bất thình lình xảy ra này khiến họ cảm thấy kinh ngạc không thôi.
Thần sắc Lâm Nhất không thay đổi, bình tĩnh nói: "Sư huynh, khách sáo rồi".
"Không cần nói đến khách sáo, nếu ngươi đã gọi ta một tiếng sư huynh thì ta cũng nên làm tròn bổn phận của một sư huynh. Ngươi không cần phải đi xin đấu với con rối trung cấp nữa, sư huynh đối chiến với ngươi, chỉ dạy ngươi kiếm pháp".
Trần Tiêu ôm trường kiếm trong lòng, cười nhẹ nói.
"Cũng đừng trách sư huynh ức hiếp ngươi, ta chỉ dùng tu vi giống ngươi, đây là ba viên Tôi Thể đan, nếu như ngươi có thể tiếp sư huynh trăm chiêu thì sẽ là của ngươi".
Vốn cho rằng Lâm Nhất không từ chối, Trần Tiêu tiện tay ném xuống, bình ngọc đựng đan dược lăn về phía Lâm Nhất.
Đệ tử ngoại môn bốn phía xúm lại càng lúc càng đông, bầu không khí tại hiện trường dần trở nên căng thẳng.
Lúc này, ai cũng có thể nhìn ra, tay Trần Tiêu này tới để gây sự với Lâm Nhất.
"Sao hả? Đan dược mà Tô sư tỷ ban thưởng cho ngươi, ngươi liền vẫy đuôi nhặt lên ngay, vậy mà ngươi lại coi thường phần thưởng ta ban cho, như vậy có phải là coi thường Trần mỗ không?"
Nụ cười trên gương mặt Trần Tiêu đột ngột biến mất, thay vào đó là sát ý lạnh lẽo trong ánh mắt, khí thế võ đạo tầng năm mạnh mẽ tỏa ra.
Lâm Nhất lập tức cảm nhận được áp lực, cảnh giới khác biệt rõ ràng không có gì phải nghi ngờ.
"Tô sư tỷ!"
Đúng lúc này, có người kinh hô lên một tiếng rồi nhìn về phía cửa ra vào của Cơ Quan đường.
Một nam một nữ đang đứng ở đó, nữ là Tô Hàm Nguyệt, một thân váy dài màu xanh, mắt ngọc mày ngài, cơ hồ như tuyết, dung mạo tinh xảo kết hợp với khí chất băng lãnh quả là đẹp không ai sánh bằng.
Nhất thời, sự chú ý của mọi người đều đổ dồn về phía nàng.
Nam chính là đệ tử nội môn ngày hôm đó cùng Tô Hàm Nguyệt tới lấy kiếm, Vương Ninh, cũng tuấn lãng bất phàm, khí chất xuất trần.
"Tô Hàm Nguyệt!"
Nội tâm bình tĩnh của Lâm Nhất phát sinh một chút gợn sóng vì sự xuất hiện của Tô Hàm Nguyệt.
Tô Hàm Nguyệt là thiên chi kiêu tử chân chính của Thanh Vân Môn, nàng vừa có dung mạo xinh đẹp động lòng người, vừa có thiên phú võ đạo khiến người khác phải ngước nhìn.
Tuổi còn trẻ mà đã là người đứng đầu trong đệ tử nội môn.
Không chỉ vô cùng nổi bật trong Thanh Vân Môn, e là phóng mắt cả nước Thiên Thủy cũng ít có người sánh kịp.
Nàng cao cao tại thượng, chỉ liếc nhìn một cái liền khiến người khác phải nảy sinh cảm giác hèn mọn nhỏ bé.
Nữ tử như vậy, người bình thường đến nghĩ còn không dám nghĩ tới, cho nên sự si tình của nguyên chủ Lâm Nhất mới bị cả Tông Môn cười nhạo.
Một tên Kiếm Nô thấp kém lại dám thích Tô Hàm Nguyệt, chẳng phải còn nực cười hơn cả truyện cười sao?
Chuyện cũ trước kia như gió thoảng mây bay.
Lâm Nhất cũng không muốn quan tâm đến sự si tình của nguyên chủ nữa, lần đầu tiên gặp mặt hắn đã biết Tô Hàm Nguyệt là người thế nào rồi.
Sớm đã chặt đứt toàn bộ nhớ nhung rồi.
Nhưng lúc này, sau khi Tô Hàm Nguyệt xuất hiện, Lâm Nhất có thể cảm nhận được ánh mắt của các đệ tử ngoại môn xung quanh nhìn hắn dần dần thay đổi, đầy sự nghiền ngẫm.
Tâm thế của Lâm Nhất có tốt thế nào thì lúc này cũng cảm thấy toàn thân không được tự nhiên.
Sắc mặt hơi trầm xuống, cúi gằm mặt đi về phía trước.
"Tên Kiếm Nô, ta có nói cho ngươi đi chưa?"
Khóe miệng Trần Tiêu cong lên thành một mạt cười nhạo, trong lòng thầm nghĩ, Tô Hàm Nguyệt tới thật đúng lúc!
Trái phải hai bên xông tới bốn người, sắc mặt không lành, ngăn Lâm Nhất lại.
"Trần Tiêu, ngươi đừng ức hiếp người quá đáng!"
Lâm Nhất ngẩng đầu nhìn về phía đối phương, cắn răng nói.
Trần Tiêu cười nói: "Ta ức hiếp ngươi sao? Sư huynh chỉ có ý tốt, muốn chỉ ngươi kiếm pháp mà thôi. Ngươi không nể mặt ta thì đừng trách ta cũng không nể mặt ngươi. Có điều ngươi muốn đi cũng được, chỉ cần trước mặt mọi người, thừa nhận ngươi chỉ nhận ban thưởng của Tô sư tỷ chứ không cần ban thưởng của các sư huynh khác là được".
Nếu như thật sự đồng ý với lời hắn ta vừa nói thì không khác gì là tỏ tình với Tô Hàm Nguyệt trước mặt mọi người.
Không hề nghi ngờ gì Tô Hàm Nguyệt chắc chắn sẽ mặt lạnh bỏ đi, sự nhục nhã trong đó không cần nói cũng biết.
Thậm chí có thể tưởng tượng ra cảnh tượng đám người cười há há hố hố sau khi Tô Hàm Nguyện lạnh nhạt bỏ đi.
Trong lòng Lâm Nhất trào lên một cảm xúc không nói nên lời.
Không phải là phẫn nộ, không phải bất đắc dĩ, chỉ là một cảm giác đau khổ khó nói... đó là chấp niệm của nguyên chủ.
Đó là sự đau khổ mà có đến chết hắn cũng không hóa giải được, là tấm màn che cuối cùng mà hắn chịu nhục nhã, không tiếc làm Kiếm Nô để che giấu.
Nhìn từng người một ở bốn phía, từng gương mặt châm biếm, ánh mắt tràn ngâp sự nhạo báng.
Lâm Nhất từ từ bình tĩnh lại, đây không phải là lần đầu tiên ngươi bị người khác nói là cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga nữa rồi.
Đám tạp dịch ở phòng Tẩy Kiếm coi thường ngươi, đệ tử phế vật Chu Bình bắt nạt ngươi, trên dưới tông môn đều chê cười ngươi...
Ngươi cũng từng dao động qua, thích một người rốt cuộc có gì sai, đúng không?
Nhưng ta nói cho ngươi biết, trong tim mỗi người đều có một phần yếu đuối, thích một người từ trước đến nay không có gì sai cả!
Sự tự tôn cuối cùng, Lâm Nhất ta sẽ thay ngươi bảo vệ!
"Kiếm Nô Lâm Nhất, xin Trần sư huynh chỉ giáo!"
Danh sách chương