Cơ Quan đường chính là nơi quan trọng của tông môn.
Cao hơn một bậc so với Tông Vụ đường, muốn đến đây tu luyện thậm chí còn phải tiêu tốn ngân lượng.
Năm trăm lượng mà Lâm Nhất để lại chính là để dành cho việc này.
Sau khi giao nộp ba trăm lượng bạc trắng, hắn được phép vào trong.
Bên trong Cơ Quan đường có rất nhiều con rối chiến đấu với thực lực khác nhau, có thể mô phỏng động tác và suy nghĩ của võ giả, hơn nữa còn có thể tích lũy kinh nghiệm sau mỗi lần chiến đấu.
Kinh nghiệm chiến đấu của chúng cực kỳ phong phú.
Giao thủ với đám rối chiến đấu này giống như giao chiến với cao thủ giang hồ, hiệu quả kinh người.
Dù có lịch luyện bao lâu ở trong dãy núi Hoàng Vân đi chăng nữa thì cũng chỉ là giao thủ với hung thú mà thôi.
Mà hung thú và võ giả suy cho cùng vẫn khác nhau.
Cơ Quan đường phân thành hai khu vực lớn trong và ngoài, khu vực ngoài là nơi dành cho đệ tử ngoại môn, khu vực bên trong là cho đệ tử nội môn.
So với khu bên ngoài huyên náo ồn ào thì khu bên trong rõ ràng vắng vẻ, rộng rãi thênh thang hơn rất nhiều.
Nhưng bên ngoài có chật chội chen chúc thế nào thì đệ tử ngoại môn cũng tuyệt đối không dám tùy tiện vào bên trong lịch luyện.
Lâm Nhất vừa xuất hiện đã thu hút sự chú ý của đám đệ tử ngoại môn.
"Mau xem, đây là ai?"
"Đây chẳng phải là tên Kiếm Nô Lâm Nhất sao, không ở phòng Tẩy Kiếm mà chạy đến đây làm gì?"
"He he, huynh vẫn chưa biết à, tên Kiếm Nô này hiện tại đã trở thành đệ tử ngoại môn rồi, mấy ngày trước còn đả thương tên vô dụng Chu Bình, rất nhiều người ở Tông Vụ đường đều chứng kiến đó".
Chủ nhân cũ của thân thể này cũng nổi tiếng ở Thanh Vân Môn với tài bảo dưỡng kiếm, cộng thêm quan hệ với Tô Hàm Nguyệt.
Gần như đa số đệ tử đều đã được nghe đến câu chuyện của hắn, đều cật lực châm biếm mỉa mai 'sự si tình' của hắn.
Cho nên Lâm Nhất vừa xuất hiện đã bị nhận ra ngay, thu hút sự chú ý của đám đông xung quanh.
"Tên tiểu tử này mới học kiếm có mấy ngày mà cũng dám đến Cơ Quan đường, lá gan cũng lớn thật".
"Ta đánh cược, hắn không đỡ nổi năm chiêu đã bị con rối đánh bại".
"Năm chiêu quá nhiều, ta cược ba chiêu".
Đám đệ tử ngoại môn có mặt ở đó lộ vẻ kiêu ngạo, lũ lượt cá cược với nhau.
Sắc mặt Lâm Nhất bình thản, chọn một đài huấn luyện rồi nhảy lên.
Vào khoảnh khắc hắn đứng trên đài huấn luyện, con rối chiến đấu trong góc lập tức phản ứng, hai mắt liền sáng rực lên.
Sưu! Sưu! Sưu!
Con rối làm từ gỗ nhìn thì trông có vẻ vụng về, nhưng bước chân lại linh hoạt tiến tới vung kiếm ra.
Lâm Nhất lần đầu tiên đối chiến với con rối chiến đấu nên không ngờ được tốc độ của nó lại nhanh như vậy, đến lúc rút kiếm ra khỏi vỏ thì đối phương đã giết đến trước mắt rồi.
Keng!
Hai kiếm giao nhau, Lâm Nhất bất ngờ không kịp rút kiếm, bị một kiếm của đối phương ép lui về sau, thiếu chút nữa là ngã khỏi lôi đài.
"Ha ha ha..."
Bộ dạng chật vật bối rối bị đám đệ tử ngoại môn gần đó chứng kiến, nhất thời cười phá lên.
Hổn hển!
Con rối chiến đấu không có bất cứ cảm xúc nào, không chút do dự đâm ra một kiếm nữa.
Lâm Nhất suýt bị đánh rơi khỏi lôi đài, cắn răng không nói gì, âm thầm vận chuyển nội kình hùng hậu của Thuần Dương Công.
Keng!
Con rối chiến đấu đâm tới một nhát kiếm cực hiểm, bị Lâm Nhất vững vàng ngăn lại, hắn đứng ở bên mép lôi đài không hề nhúc nhích.
Khu vực xung quanh đài huấn luyện lập tức lâm vào cảnh tĩnh lặng.
Đám đệ tử ngoại môn vừa nãy còn cười cợt không kiêng kỵ gì lúc này nụ cười đều đông cứng hết lại.
Lâm Nhất ổn định lại, thuận thế triển khai Lưu Phong kiếm pháp, vốn gần bị đánh bại, chỉ thiếu một bước nữa thôi là rơi khỏi võ đài lúc này lại chặt chẽ ổn định lại thế cục.
"Chuyện gì vậy?"
"Nỏ mạnh hết đà mà thôi, vừa rồi hắn bị ép vào đường cùng, nên bắt buộc phải hết sức bạo phát nội kình mới có thể xoay chuyển được tình thế!"
"Đúng, chắc chắn là vậy, nếu không với thực lực của hắn làm sao có thể một kiếm mà chỉ suýt chút nữa bị bức rớt khỏi võ đài chứ".
Nụ cười cứng ngắc trên mặt của đám đệ tử ngoại môn dần dần khôi phục lại, chỉ cho rằng Lâm Nhất đang cố gắng chống đỡ mà thôi.
Chẳng bao lâu nữa, nội kình tiêu hao hết thì sẽ càng thảm hại hơn.
Tụ nước thành sông, tuôn trào như gió!
Lâm Nhất ổn định lại vị trí, lực lượng dự trữ vô tận, lúc triển khai chân ý của Lưu Phong kiếm pháp đã chuyển từ phòng thủ sang tấn công.
Thế trận hiện tại chớp mắt nghịch chuyển.
Con rối chiến đấu bị Lâm Nhất không ngừng bức lui, sau hai mươi chiêu thì bị hắn mạnh mẽ đánh rớt khỏi lôi đài.
Ầm!
Cùng với sự thất bại của con rối ở Cơ Quan đường, hiện trường rơi vào tĩnh mịch, không một tiếng động.
Lâm Nhất tra kiếm vào vỏ, bay xuống dưới, vẻ mặt vô cùng hài lòng.
Giao thủ với con rối chiến đấu quả thực rất có ích, có điều thực lực của con rối sơ cấp cũng chỉ bình thường.
Được đấu với con rối trung cấp mới có thể đạt được hiệu quả tu luyện tốt hơn.
Bốp bốp bốp!
Tiếng vỗ tay không ngừng vang lên giữa hiện trường tĩnh mịch nên cực kỳ gây sự chú ý.
Mọi người quay đầu lại nhìn thì thấy Trần Tiêu dẫn theo một đám người đang đi tới.
"Lâm sư đệ quả nhiên là kỳ tài kiếm đạo, mới chỉ tu luyện kiếm pháp mới có mấy ngày mà đã có thể chiến thắng con rối sơ cấp, sư huynh bái phục!" .
||||| Truyện đề cử: Vợ Nhỏ, Cuối Cùng Em Đã Lớn! |||||
Trần Tiêu nở nụ cười đầy vẻ hiền lành, 'ca ngợi' nói.
"Tránh ra, tránh ra".
Đám đệ tử đi theo hắn ta tới ngang ngược đẩy những người khác ra, từ một góc độ khác chặn đường đi của Lâm Nhất lại.
Cao hơn một bậc so với Tông Vụ đường, muốn đến đây tu luyện thậm chí còn phải tiêu tốn ngân lượng.
Năm trăm lượng mà Lâm Nhất để lại chính là để dành cho việc này.
Sau khi giao nộp ba trăm lượng bạc trắng, hắn được phép vào trong.
Bên trong Cơ Quan đường có rất nhiều con rối chiến đấu với thực lực khác nhau, có thể mô phỏng động tác và suy nghĩ của võ giả, hơn nữa còn có thể tích lũy kinh nghiệm sau mỗi lần chiến đấu.
Kinh nghiệm chiến đấu của chúng cực kỳ phong phú.
Giao thủ với đám rối chiến đấu này giống như giao chiến với cao thủ giang hồ, hiệu quả kinh người.
Dù có lịch luyện bao lâu ở trong dãy núi Hoàng Vân đi chăng nữa thì cũng chỉ là giao thủ với hung thú mà thôi.
Mà hung thú và võ giả suy cho cùng vẫn khác nhau.
Cơ Quan đường phân thành hai khu vực lớn trong và ngoài, khu vực ngoài là nơi dành cho đệ tử ngoại môn, khu vực bên trong là cho đệ tử nội môn.
So với khu bên ngoài huyên náo ồn ào thì khu bên trong rõ ràng vắng vẻ, rộng rãi thênh thang hơn rất nhiều.
Nhưng bên ngoài có chật chội chen chúc thế nào thì đệ tử ngoại môn cũng tuyệt đối không dám tùy tiện vào bên trong lịch luyện.
Lâm Nhất vừa xuất hiện đã thu hút sự chú ý của đám đệ tử ngoại môn.
"Mau xem, đây là ai?"
"Đây chẳng phải là tên Kiếm Nô Lâm Nhất sao, không ở phòng Tẩy Kiếm mà chạy đến đây làm gì?"
"He he, huynh vẫn chưa biết à, tên Kiếm Nô này hiện tại đã trở thành đệ tử ngoại môn rồi, mấy ngày trước còn đả thương tên vô dụng Chu Bình, rất nhiều người ở Tông Vụ đường đều chứng kiến đó".
Chủ nhân cũ của thân thể này cũng nổi tiếng ở Thanh Vân Môn với tài bảo dưỡng kiếm, cộng thêm quan hệ với Tô Hàm Nguyệt.
Gần như đa số đệ tử đều đã được nghe đến câu chuyện của hắn, đều cật lực châm biếm mỉa mai 'sự si tình' của hắn.
Cho nên Lâm Nhất vừa xuất hiện đã bị nhận ra ngay, thu hút sự chú ý của đám đông xung quanh.
"Tên tiểu tử này mới học kiếm có mấy ngày mà cũng dám đến Cơ Quan đường, lá gan cũng lớn thật".
"Ta đánh cược, hắn không đỡ nổi năm chiêu đã bị con rối đánh bại".
"Năm chiêu quá nhiều, ta cược ba chiêu".
Đám đệ tử ngoại môn có mặt ở đó lộ vẻ kiêu ngạo, lũ lượt cá cược với nhau.
Sắc mặt Lâm Nhất bình thản, chọn một đài huấn luyện rồi nhảy lên.
Vào khoảnh khắc hắn đứng trên đài huấn luyện, con rối chiến đấu trong góc lập tức phản ứng, hai mắt liền sáng rực lên.
Sưu! Sưu! Sưu!
Con rối làm từ gỗ nhìn thì trông có vẻ vụng về, nhưng bước chân lại linh hoạt tiến tới vung kiếm ra.
Lâm Nhất lần đầu tiên đối chiến với con rối chiến đấu nên không ngờ được tốc độ của nó lại nhanh như vậy, đến lúc rút kiếm ra khỏi vỏ thì đối phương đã giết đến trước mắt rồi.
Keng!
Hai kiếm giao nhau, Lâm Nhất bất ngờ không kịp rút kiếm, bị một kiếm của đối phương ép lui về sau, thiếu chút nữa là ngã khỏi lôi đài.
"Ha ha ha..."
Bộ dạng chật vật bối rối bị đám đệ tử ngoại môn gần đó chứng kiến, nhất thời cười phá lên.
Hổn hển!
Con rối chiến đấu không có bất cứ cảm xúc nào, không chút do dự đâm ra một kiếm nữa.
Lâm Nhất suýt bị đánh rơi khỏi lôi đài, cắn răng không nói gì, âm thầm vận chuyển nội kình hùng hậu của Thuần Dương Công.
Keng!
Con rối chiến đấu đâm tới một nhát kiếm cực hiểm, bị Lâm Nhất vững vàng ngăn lại, hắn đứng ở bên mép lôi đài không hề nhúc nhích.
Khu vực xung quanh đài huấn luyện lập tức lâm vào cảnh tĩnh lặng.
Đám đệ tử ngoại môn vừa nãy còn cười cợt không kiêng kỵ gì lúc này nụ cười đều đông cứng hết lại.
Lâm Nhất ổn định lại, thuận thế triển khai Lưu Phong kiếm pháp, vốn gần bị đánh bại, chỉ thiếu một bước nữa thôi là rơi khỏi võ đài lúc này lại chặt chẽ ổn định lại thế cục.
"Chuyện gì vậy?"
"Nỏ mạnh hết đà mà thôi, vừa rồi hắn bị ép vào đường cùng, nên bắt buộc phải hết sức bạo phát nội kình mới có thể xoay chuyển được tình thế!"
"Đúng, chắc chắn là vậy, nếu không với thực lực của hắn làm sao có thể một kiếm mà chỉ suýt chút nữa bị bức rớt khỏi võ đài chứ".
Nụ cười cứng ngắc trên mặt của đám đệ tử ngoại môn dần dần khôi phục lại, chỉ cho rằng Lâm Nhất đang cố gắng chống đỡ mà thôi.
Chẳng bao lâu nữa, nội kình tiêu hao hết thì sẽ càng thảm hại hơn.
Tụ nước thành sông, tuôn trào như gió!
Lâm Nhất ổn định lại vị trí, lực lượng dự trữ vô tận, lúc triển khai chân ý của Lưu Phong kiếm pháp đã chuyển từ phòng thủ sang tấn công.
Thế trận hiện tại chớp mắt nghịch chuyển.
Con rối chiến đấu bị Lâm Nhất không ngừng bức lui, sau hai mươi chiêu thì bị hắn mạnh mẽ đánh rớt khỏi lôi đài.
Ầm!
Cùng với sự thất bại của con rối ở Cơ Quan đường, hiện trường rơi vào tĩnh mịch, không một tiếng động.
Lâm Nhất tra kiếm vào vỏ, bay xuống dưới, vẻ mặt vô cùng hài lòng.
Giao thủ với con rối chiến đấu quả thực rất có ích, có điều thực lực của con rối sơ cấp cũng chỉ bình thường.
Được đấu với con rối trung cấp mới có thể đạt được hiệu quả tu luyện tốt hơn.
Bốp bốp bốp!
Tiếng vỗ tay không ngừng vang lên giữa hiện trường tĩnh mịch nên cực kỳ gây sự chú ý.
Mọi người quay đầu lại nhìn thì thấy Trần Tiêu dẫn theo một đám người đang đi tới.
"Lâm sư đệ quả nhiên là kỳ tài kiếm đạo, mới chỉ tu luyện kiếm pháp mới có mấy ngày mà đã có thể chiến thắng con rối sơ cấp, sư huynh bái phục!" .
||||| Truyện đề cử: Vợ Nhỏ, Cuối Cùng Em Đã Lớn! |||||
Trần Tiêu nở nụ cười đầy vẻ hiền lành, 'ca ngợi' nói.
"Tránh ra, tránh ra".
Đám đệ tử đi theo hắn ta tới ngang ngược đẩy những người khác ra, từ một góc độ khác chặn đường đi của Lâm Nhất lại.
Danh sách chương