Keengggg
Buổi tập luyện song kiếm hôm nay, Từ Linh lại đoạt được thế thượng phong. Thoát cái đã đánh rơi kiếm trên tay Tiểu Nhu xuống đất.
Tiếng vỗ tay của người hướng dẫn vang lên. Người thầy đó từ khán đài dần đi xuống sân đấu, nét mặt rất hài lòng với màn trình diễn vừa rồi.
“Tốt, đường kiếm rất bén!”
“Em cảm ơn thầy!” - Từ Linh gật đầu với thầy huấn luyện.
Còn Tiểu Nhu vì đau mà nhăn nhó hết mặt mũi. Cô hậm hực nhặt thanh kiếm của mình lên, liếc Từ Linh bằng đôi mắt hình viên đạn.
“Tiểu Nhu, để chơi ở vị trí đại diện, thầy nghĩ em phải cố gắng hơn. Không sao, ta còn 1 tháng nữa mới đến ngày thi đấu, em còn có Từ Linh dự bị nữa, thầy nghĩ kết quả sẽ khả quan.”
“Dạ, em biết rồi ạ.”- Tiểu Nhu phồng má, điệu bộ có chút làm nũng để thầy không trách oán nhiều được.
Thầy huấn luyện vỗ vai hai người, xong cho giải tán buổi tập.
Trong phòng thay đồ, Từ Linh đem cặp song kiếm ra tỉ mỉ đánh bóng. Cặp đao này là Từ Lâm đặt riêng cho cô, nên cô muốn giữ cho nó luôn nguyên vẹn như mới.
Tiểu Nhu đi đến gần, tươi cười liếc nhìn cô. Làm bộ cũng đem gươm ra để đánh bóng.
“Linh à, kỹ thuật của cậu vẫn khá tốt đó!”
Từ Linh đang lau chùi cặp song kiếm, cũng chẳng thèm quay lại trò chuyện đàng hoàng, chỉ qua loa nói.
“Ừm, cảm ơn cậu.”
Tiểu Nhu thấy bản thân không được quan tâm bèn muốn chọt khéo Từ Linh.
“Linh à, thầy nói tớ cần học hỏi cậu nhiều hơn. Đáng tiếc là cậu không được đại diện thi đấu chính thức.”
“…” - Từ Linh vẫn tiếp tục làm lơ cô ta.
“Nhưng tính ra là cậu cũng khá may đó, với đống hỗn độn đó mà cậu vẫn được phép ngồi dự bị. Haha…”
“Nói xong chưa?”
Từ Linh vung lưỡi kiếm chỉa vào mặt Tiểu Nhu, khiến cô ta giật mình. Nhìn bộ dạng thỏ đế kia, Từ Linh phụt cười.
“Cậu xem giúp tớ cây kiếm này đủ sáng chưa nhỉ?”
Tiểu Nhu ậm ừ nhìn qua lưỡi kiếm sáng chói trước mắt, không hiểu ý định của Từ Linh là gì. Tiểu Nhu né xa mũi kiếm ra, khẽ gật đầu, nghi hoặc nhìn Từ Linh.
“Tớ đánh bóng nó trước để đem trưng bày luôn. Vì dù gì cậu cũng chẳng qua nổi bán kết, tớ cũng chẳng cần ngồi dự bị làm gì.”
“Cậu…!”
Từ Linh duyên dáng mỉm cười. Còn Tiểu Nhu thì bị pha hắc nước lạnh này mà tức giận rời đi.
Từ Linh cười khẩy, chỉ có bấy nhiêu năng lực mà muốn đấu với cô thì chỉ có làm hại bản thân mình thôi.
Sau một hồi hì hục thì thanh gươm cũng sáng chói như mới. Từ Linh ngắm nghía một hồi thấy khá hài lòng, liền cẩn thận cho lại vào bao.
…
“Em biết rồi, em sẽ đợi chú Kỳ Minh mà, không tự về…em hứa…okay, về tới em nhắn anh.”
Từ Linh tắt điện thoại, góc môi vô thức mà nhoẻn ra cười. Gương mặt thanh tú trông vô cùng hạnh phúc.
Vì buổi tập kéo dài, khi ra khỏi nhà thi đấu thì trời đã chập tối. Hôm nay Từ Lâm có cuộc họp với Ban chủ nhiệm, không cùng Từ Linh về được, nên đành để Từ Linh về trước một mình.
Nhà thi đấu này thuộc vào biên chế của trường của Từ Linh, là một quần thể các công trình phục vụ cho việc giảng dạy. Tuy vậy, do khuôn viên trường khá rộng nên cũng không khác một nhà thi đấu biệt lập là mấy.
Vì có lối ra riêng, lại nằm trong ngỏ cụt, nên đoạn đường này rất ít người ra vào, đa phần chỉ có học sinh và giáo viên. Mà bây giờ các lớp luyện tập đều đã tan ra. Chỉ còn mình Từ Linh đứng đợi chú Kỳ Minh ở cổng.
Xung quanh vắng lặng, chỉ còn tiếng gió thổi lá xào xạc bên trên. Trăng cũng đã hiện ra, treo lơ lửng giữa mấy tầng mây xám.
Từ Linh đeo tai nghe lên, bậc bài nhạc yêu thích của mình lên. Chân nhịp theo điệu nhạc. Chắc chú Kỳ Minh đi vào giờ cao điểm nên còn kẹt xe. Cô đợi tí cũng không sao. Xem như dành thời gian hít thở không khí trong lành.
Một bóng đen xượt qua ngay sau lưng Từ Linh.
Từ Linh bật nhạc hơi lớn, nên tiếng động kia cô hoàn toàn không nghe thấy.
Vụtttt
Từ Linh bất ngờ bị một người bịt miệng từ đằng sau, khăn bịt có tẩm thuốc cay. Cô không phòng bị liền hít phải khí đó lên mũi. Hơi cay khiến Từ Linh như mất hết phương hướng, ho sặc sụa.
Gã đó dùng dao kê ngay sau lưng cô. Từ Linh nhắm mắt vẫn cảm nhận được đầu dao nhọn hoắc chỉa thẳng vào da thịt. Cô cắn răng để yên cho hắn khống chế.
Một chiếc siêu xe benz xuất hiện, mở cửa chờ sẵn để thực hiện kế hoạch bắt cóc con tin.
Lúc này Từ Linh biết không thể chờ nữa. Cô hất đầu thật mạnh về sau, đập trúng vào mặt gã đó.
Hắn ta bị đau liền thả người, Từ Linh thừa cơ liền bỏ chạy. Nhưng vì hơi cay làm choáng, cô chạy được chưa xa đã vấp té. Từ Linh gượng mở mí mắt cay xè ra, cố đứng dậy nhưng trong phút chốc, cô cảm giác xung quanh quay cuồng. Mà đồng bọn của hắn thì đã nhanh chóng nhào ra bắt Từ Linh lại.
Từ Linh ra sức đánh lại chúng, nhưng vì bị tẩm thuốc, sức lực của cô dường như bị bóp nghẹn. Từ Lịnh bị đá vào người, vào bụng. Cô đau đớn ngã xuống.
Thì ra khi nãy còn có thuốc mê, thuốc thấm dần, đầu óc nhanh chóng trở nên mơ hồ. Từ Linh bị bọn chúng bắt được, chúng dán kín miệng cô lại. Từ Linh chỉ có thể hít thở qua sống mũi cay xè, mi mắt vừa cay vừa nặng trĩu. Tay chân bị trói lại chốc như chẳng phải của mình nữa. Tuy vậy, cô vẫn còn giữ được tí ý thức.
Cửa xe đóng lại. Ánh đèn mập mờ khiến khoang xe trở nên đầy ám mụi. Chiếc xe chạy băng băng lao vào màn đêm. Hình như xe đã rẽ vào đường mòn, khiến thùng xe rung lắc mạnh. Từ Linh nép người vào thành xe chóng váng để tránh va đập.
Kính xe đều dán keo đen khiến Từ Linh không tài nào nhìn được bên ngoài.
Trong khoang xe có ba gã lạ mặt, từ đầu đến chân đều bịt kín chỉ chừa ra hai mắt. Trong số đó có một tên hùng hổ nhất, chính là gã khi nãy cầm dao áp sát cô.
Khi xe đã ra khỏi vòng nguy hiểm, hắn mới quay sang chỗ Từ Linh. Gã nhìn cô chằm chằm đầy khát máu, vươn bàn tay thô kệch bóp lấy chiếc cổ mảnh khảnh của Từ Linh, thô bạo kéo gần về phía hắn.
Từ Linh bị bóp cổ đến khó thở, mặt trở nên đỏ bừng.
“Ưm…ư…?”
Hắn nghiến răng, giọng khản đặc phát ra từng tiếng như tiếng gầm của thú dữ.
“Mày, phải trả giá cho những gì thằng tình nhân của mày gây ra cho bạn gái tao!”
Hắn ta đang nói nhãm gì thế. Từ Linh ra sức lắc đầu tỏ ý không hiểu. Tình nhân gì chứ? Chẳng lẽ hắn ta bắt nhầm người.
Gã ném Từ Linh vào thành xe. Chiếc cổ tội nghiệp vừa được giải thoát, Từ Linh liền ra sức hít thở.
Hắn ta lục lọi trong ví tiền, cuối cùng đem hình một cô gái ra, dí vào mặt bắt Từ Linh xem.
“Bạn gái tao, từ một cô gái trong sáng, thuần khiết, bị làm nhục đến mức trở thành một con đ**m khát tình.”
Hắn vừa nói, tay cũng run lên.
Cô gái trong hình gương mặt thật quyến rũ, xinh đẹp. Còn chụp hình cười rất vui vẻ. Nhưng là một người hoàn toàn xa lạ với Từ Linh.
Từ Linh thật không hiểu, chuyện này thì liên quan gì đến cô chứ? Bỗng xe đột ngột dừng lại.
“Đến rồi sao?”-một trong mấy gã đó lên tiếng, hí hửng mở cửa bước xuống xe.
Gã đàn ông kia liền quay sang Từ Linh với ánh nhìn đầy chết chóc.
“Tới giờ xử mày rồi!”
Tim Từ Linh đập thình thịch. Ai đó, làm ơn, hãy xuất hiện đi.
Buổi tập luyện song kiếm hôm nay, Từ Linh lại đoạt được thế thượng phong. Thoát cái đã đánh rơi kiếm trên tay Tiểu Nhu xuống đất.
Tiếng vỗ tay của người hướng dẫn vang lên. Người thầy đó từ khán đài dần đi xuống sân đấu, nét mặt rất hài lòng với màn trình diễn vừa rồi.
“Tốt, đường kiếm rất bén!”
“Em cảm ơn thầy!” - Từ Linh gật đầu với thầy huấn luyện.
Còn Tiểu Nhu vì đau mà nhăn nhó hết mặt mũi. Cô hậm hực nhặt thanh kiếm của mình lên, liếc Từ Linh bằng đôi mắt hình viên đạn.
“Tiểu Nhu, để chơi ở vị trí đại diện, thầy nghĩ em phải cố gắng hơn. Không sao, ta còn 1 tháng nữa mới đến ngày thi đấu, em còn có Từ Linh dự bị nữa, thầy nghĩ kết quả sẽ khả quan.”
“Dạ, em biết rồi ạ.”- Tiểu Nhu phồng má, điệu bộ có chút làm nũng để thầy không trách oán nhiều được.
Thầy huấn luyện vỗ vai hai người, xong cho giải tán buổi tập.
Trong phòng thay đồ, Từ Linh đem cặp song kiếm ra tỉ mỉ đánh bóng. Cặp đao này là Từ Lâm đặt riêng cho cô, nên cô muốn giữ cho nó luôn nguyên vẹn như mới.
Tiểu Nhu đi đến gần, tươi cười liếc nhìn cô. Làm bộ cũng đem gươm ra để đánh bóng.
“Linh à, kỹ thuật của cậu vẫn khá tốt đó!”
Từ Linh đang lau chùi cặp song kiếm, cũng chẳng thèm quay lại trò chuyện đàng hoàng, chỉ qua loa nói.
“Ừm, cảm ơn cậu.”
Tiểu Nhu thấy bản thân không được quan tâm bèn muốn chọt khéo Từ Linh.
“Linh à, thầy nói tớ cần học hỏi cậu nhiều hơn. Đáng tiếc là cậu không được đại diện thi đấu chính thức.”
“…” - Từ Linh vẫn tiếp tục làm lơ cô ta.
“Nhưng tính ra là cậu cũng khá may đó, với đống hỗn độn đó mà cậu vẫn được phép ngồi dự bị. Haha…”
“Nói xong chưa?”
Từ Linh vung lưỡi kiếm chỉa vào mặt Tiểu Nhu, khiến cô ta giật mình. Nhìn bộ dạng thỏ đế kia, Từ Linh phụt cười.
“Cậu xem giúp tớ cây kiếm này đủ sáng chưa nhỉ?”
Tiểu Nhu ậm ừ nhìn qua lưỡi kiếm sáng chói trước mắt, không hiểu ý định của Từ Linh là gì. Tiểu Nhu né xa mũi kiếm ra, khẽ gật đầu, nghi hoặc nhìn Từ Linh.
“Tớ đánh bóng nó trước để đem trưng bày luôn. Vì dù gì cậu cũng chẳng qua nổi bán kết, tớ cũng chẳng cần ngồi dự bị làm gì.”
“Cậu…!”
Từ Linh duyên dáng mỉm cười. Còn Tiểu Nhu thì bị pha hắc nước lạnh này mà tức giận rời đi.
Từ Linh cười khẩy, chỉ có bấy nhiêu năng lực mà muốn đấu với cô thì chỉ có làm hại bản thân mình thôi.
Sau một hồi hì hục thì thanh gươm cũng sáng chói như mới. Từ Linh ngắm nghía một hồi thấy khá hài lòng, liền cẩn thận cho lại vào bao.
…
“Em biết rồi, em sẽ đợi chú Kỳ Minh mà, không tự về…em hứa…okay, về tới em nhắn anh.”
Từ Linh tắt điện thoại, góc môi vô thức mà nhoẻn ra cười. Gương mặt thanh tú trông vô cùng hạnh phúc.
Vì buổi tập kéo dài, khi ra khỏi nhà thi đấu thì trời đã chập tối. Hôm nay Từ Lâm có cuộc họp với Ban chủ nhiệm, không cùng Từ Linh về được, nên đành để Từ Linh về trước một mình.
Nhà thi đấu này thuộc vào biên chế của trường của Từ Linh, là một quần thể các công trình phục vụ cho việc giảng dạy. Tuy vậy, do khuôn viên trường khá rộng nên cũng không khác một nhà thi đấu biệt lập là mấy.
Vì có lối ra riêng, lại nằm trong ngỏ cụt, nên đoạn đường này rất ít người ra vào, đa phần chỉ có học sinh và giáo viên. Mà bây giờ các lớp luyện tập đều đã tan ra. Chỉ còn mình Từ Linh đứng đợi chú Kỳ Minh ở cổng.
Xung quanh vắng lặng, chỉ còn tiếng gió thổi lá xào xạc bên trên. Trăng cũng đã hiện ra, treo lơ lửng giữa mấy tầng mây xám.
Từ Linh đeo tai nghe lên, bậc bài nhạc yêu thích của mình lên. Chân nhịp theo điệu nhạc. Chắc chú Kỳ Minh đi vào giờ cao điểm nên còn kẹt xe. Cô đợi tí cũng không sao. Xem như dành thời gian hít thở không khí trong lành.
Một bóng đen xượt qua ngay sau lưng Từ Linh.
Từ Linh bật nhạc hơi lớn, nên tiếng động kia cô hoàn toàn không nghe thấy.
Vụtttt
Từ Linh bất ngờ bị một người bịt miệng từ đằng sau, khăn bịt có tẩm thuốc cay. Cô không phòng bị liền hít phải khí đó lên mũi. Hơi cay khiến Từ Linh như mất hết phương hướng, ho sặc sụa.
Gã đó dùng dao kê ngay sau lưng cô. Từ Linh nhắm mắt vẫn cảm nhận được đầu dao nhọn hoắc chỉa thẳng vào da thịt. Cô cắn răng để yên cho hắn khống chế.
Một chiếc siêu xe benz xuất hiện, mở cửa chờ sẵn để thực hiện kế hoạch bắt cóc con tin.
Lúc này Từ Linh biết không thể chờ nữa. Cô hất đầu thật mạnh về sau, đập trúng vào mặt gã đó.
Hắn ta bị đau liền thả người, Từ Linh thừa cơ liền bỏ chạy. Nhưng vì hơi cay làm choáng, cô chạy được chưa xa đã vấp té. Từ Linh gượng mở mí mắt cay xè ra, cố đứng dậy nhưng trong phút chốc, cô cảm giác xung quanh quay cuồng. Mà đồng bọn của hắn thì đã nhanh chóng nhào ra bắt Từ Linh lại.
Từ Linh ra sức đánh lại chúng, nhưng vì bị tẩm thuốc, sức lực của cô dường như bị bóp nghẹn. Từ Lịnh bị đá vào người, vào bụng. Cô đau đớn ngã xuống.
Thì ra khi nãy còn có thuốc mê, thuốc thấm dần, đầu óc nhanh chóng trở nên mơ hồ. Từ Linh bị bọn chúng bắt được, chúng dán kín miệng cô lại. Từ Linh chỉ có thể hít thở qua sống mũi cay xè, mi mắt vừa cay vừa nặng trĩu. Tay chân bị trói lại chốc như chẳng phải của mình nữa. Tuy vậy, cô vẫn còn giữ được tí ý thức.
Cửa xe đóng lại. Ánh đèn mập mờ khiến khoang xe trở nên đầy ám mụi. Chiếc xe chạy băng băng lao vào màn đêm. Hình như xe đã rẽ vào đường mòn, khiến thùng xe rung lắc mạnh. Từ Linh nép người vào thành xe chóng váng để tránh va đập.
Kính xe đều dán keo đen khiến Từ Linh không tài nào nhìn được bên ngoài.
Trong khoang xe có ba gã lạ mặt, từ đầu đến chân đều bịt kín chỉ chừa ra hai mắt. Trong số đó có một tên hùng hổ nhất, chính là gã khi nãy cầm dao áp sát cô.
Khi xe đã ra khỏi vòng nguy hiểm, hắn mới quay sang chỗ Từ Linh. Gã nhìn cô chằm chằm đầy khát máu, vươn bàn tay thô kệch bóp lấy chiếc cổ mảnh khảnh của Từ Linh, thô bạo kéo gần về phía hắn.
Từ Linh bị bóp cổ đến khó thở, mặt trở nên đỏ bừng.
“Ưm…ư…?”
Hắn nghiến răng, giọng khản đặc phát ra từng tiếng như tiếng gầm của thú dữ.
“Mày, phải trả giá cho những gì thằng tình nhân của mày gây ra cho bạn gái tao!”
Hắn ta đang nói nhãm gì thế. Từ Linh ra sức lắc đầu tỏ ý không hiểu. Tình nhân gì chứ? Chẳng lẽ hắn ta bắt nhầm người.
Gã ném Từ Linh vào thành xe. Chiếc cổ tội nghiệp vừa được giải thoát, Từ Linh liền ra sức hít thở.
Hắn ta lục lọi trong ví tiền, cuối cùng đem hình một cô gái ra, dí vào mặt bắt Từ Linh xem.
“Bạn gái tao, từ một cô gái trong sáng, thuần khiết, bị làm nhục đến mức trở thành một con đ**m khát tình.”
Hắn vừa nói, tay cũng run lên.
Cô gái trong hình gương mặt thật quyến rũ, xinh đẹp. Còn chụp hình cười rất vui vẻ. Nhưng là một người hoàn toàn xa lạ với Từ Linh.
Từ Linh thật không hiểu, chuyện này thì liên quan gì đến cô chứ? Bỗng xe đột ngột dừng lại.
“Đến rồi sao?”-một trong mấy gã đó lên tiếng, hí hửng mở cửa bước xuống xe.
Gã đàn ông kia liền quay sang Từ Linh với ánh nhìn đầy chết chóc.
“Tới giờ xử mày rồi!”
Tim Từ Linh đập thình thịch. Ai đó, làm ơn, hãy xuất hiện đi.
Danh sách chương