Qua một khúc thật quanh co, chật hẹp, có nhiều chỗ phải khom người chui qua thì cốc đạo trở lại rộng lớn, bằng phẳng.

Đông Bích vẫn yên lặng tiến bước. Đột nhiên trước mặt là mấy dãy nhà đá thiên nhiên hay nói một cách khác, có những thạch động nối liền nhau thật khéo léo.

Chàng đang thầm khen cảnh trí nơi này thật lý tưởng cho kẻ nào muốn tu dưỡng tâm thần, thì Lãng Tử Cao Thiên Đạt nói với chàng :

- Gian thạch động ở giữa đó là nơi trú ngụ của Bích Lạc Tiên Cơ đó.

Đã hồi hộp, giờ đây chàng càng hồi hộp thêm. Một sự xúc động vô hình như muốn làm máu chàng ngừng chảy. Huyết quản như căng thẳng hơn, Đông Bích không thốt một lời nào, mà chỉ lẳng lặng theo gót chủ nhân Tử Hồn cốc.

Đến trước gian thạch động, nàng A Châu chạy vào trước, Đông Bích theo sau Cốc chủ tiến vào.

Ở trong phòng, ánh sáng không như phía ngoài, song vẫn đủ thấy rõ ràng, chàng vừa bước vào bỗng khựng lại vì trên một chiếc xe có thể đẩy được một lão bà tóc bạc phơ được bới ngược ra phía sau, để lộ gương mặt độ tứ tuần thật còn trẻ và thật đẹp. Đôi mắt vẫn còn long lanh tuyệt đẹp, cái vẻ đẹp trung niên ấy mà lại có một mái tóc bạc phơ, nên làm Đông Bích ngạc nhiên không ít.

Mỹ phụ hình như hai chân không cử động được nên ngồi yên trên một cái xe được A Châu đẩy ra.

Hơn nữa mỹ phụ này cũng đã mất đi một cánh tay trái mà chỉ có tay áo phất phơ theo từng nhịp xe đẩy.

Những hình ảnh đó, đập nhanh vào mắt chàng, chàng cảm thấy lòng bồi hồi lên nên lững thững bước đến, chỉ có tiếng Cao Thiên Đạt nói :

- Sư muội, đây là hiền điệt Đông Bích, người có miếng ngọc như miếng ngọc của sư muội.

Mỹ phụ này, tay cầm hai miếng ngọc hình bát giác, sửng sốt nhìn Đông Bích rồi bà ta cất giọng run run :

- Có phải nơi ngực ngươi có ba nốt ruồi son chụm lại và có xâm hình một cương kiếm và một nhuyễn kiếm không? Lúc này Đông Bích xúc động tột cùng, vì dấu vết này chỉ mình chàng biết mà sao bà này lại nói rành rỏi thế.

Chàng ngẩn người rồi đột nhiên mở áo ra để lộ cái ngực mang dấu vết như bà ta đã nói.

Mỹ phụ vừa nhìn thấy đã dang hai tay gọi nghẹn ngào :

- Con... con của mẹ.

Đông Bích thấy vậy không còn hồ nghi nữa nên quá xúc động, chàng chỉ biết sà vào lòng mẹ, chàng thốt :

- Mẹ... mẹ của con.

Giờ phút thiêng liêng không sao nói hết được. Chàng chỉ còn biết ôm lấy mẹ mà hai dòng lệ vui mừng tự nhiên tuôn trào, chàng nghe lòng lâng lâng tràn dâng một thứ tình mẫu tử thiêng liêng mà chàng đã âm thầm khao khát suốt mười năm qua.

Mỹ phụ thì càng tha thiết hơn, tha thiết của một người mẹ mà mười tám năm qua khắc khoải mong chờ, cầu mong thượng đế cho được ngày này là bà ta mãn nguyện lắm rồi.

Suối lệ tuôn tràn khắc khoải. Bà muốn san sẻ hết cho con bà những tình cảm ươm ấp từ mười tám năm qua.

Lãng Tử Cao Thiên Đạt và A Châu chứng kiến cảnh trùng phùng này mà lòng thấy vui lây. Một niềm vui chân thật mà họ cố tạo từ hơn mười mấy năm rồi.

Qua giây phút xúc động bồi hồi ấy, Đông Bích lau nhanh nước mắt nhìn chằm chặp vào mỹ phụ, cười hỏi âu yếm :

- Mẹ... mẹ là Bích Lạc Tiên Cơ?

Mỹ phụ xoa đầu Đông Bích cười gật đầu :

- Phải, tên của mẹ đấy.

Chợt chàng chụp cánh tay áo trái rồi nhìn cái xe mà Bích Lạc Tiên Cơ đang ngồi, chàng hỏi :

- Mẹ! Mẹ biết mất một cánh tay!

Bà ta vẫn cười gật gù :

- Đã mất từ đêm hãi hùng trên đỉnh Băng Sơn.

- Mà đôi chân của mẹ sao thế này?

- Cũng vì đêm ấy cả.

- Có phải mẹ bị bọn quần tà vây công?

- Phải đấy con, cả cha con nữa.

- Cả cha con? Cha con đâu?

Vừa nói Đông Bích vừa đứng phắt dậy nhìn A Châu rồi nhìn Lãng Tử Cao Thiên Đạt.

Nhưng giọng Bích Lạc Tiên Cơ nhẹ nhàng nổi lên :

- Con à, không biết giờ này cha con có còn sống hay đã chết rồi, chứ sư bá con đã hết lòng tìm kiếm cũng như chăm sóc cho mẹ cùng A Châu này hơn mười mấy năm rồi nhưng vẫn không tìm được cha con.

Đông Bích vội hỏi :

- Thưa mẹ, cha con bị như thế nào, mẹ có thể kể cho con nghe được không?

Bà ta ngước nhìn xa xôi rồi giọng u buồn kể theo mắt lệ :

- Câu chuyện xảy ra mười tám năm về trước, lúc đó mẹ mang thai con gần đến ngày sinh nở. Bỗng một đêm vào mùa đông, mưa tuyết rơi đầy trong dãy Trường Độc phong sơn. Cha mẹ hay tin quần ma quyết tâm sát hại cha mẹ vì mấy quyển Bí kíp toàn thư, thật ra bí kíp này trong một sự tình cờ mà cha con có được và sau khi xem xét nhận thấy rằng nó đáng là một vật quí báu trong thiên hạ vì nó ghi chép lại tất cả những tuyệt chiêu bí truyền của các loại võ công của các môn phái trong giang hồ.

Cha con thường nói :

- Nếu vật này mà vào tay bọn gian tà ắt là một đại họa cho võ lâm. Vì thế cha con quyết định đem chôn dấu một nơi kín đáo hầu như để tránh sự tranh dành của quần tà, vì cha con lúc thụ giáo sư môn, với lời trọng thề là không được học thêm bất cứ một võ công nào khác ngoài võ công của sư môn. Nhưng cha con nghĩ đến bào thai trong bụng mẹ mà quyết tâm ghi lại nơi chôn dấu bí kíp trong một miếng ngọc, nhưng để đề phòng quần tà tìm ra nên cha con đã làm ra tám miếng khác hình dáng và chất ngọc giống như miếng thật. Nhưng công dụng chỉ có miếng ngọc duy nhất mà mẹ đã mang cho con lúc mới sinh được một ngày.

Đông Bích chăm chú nghe, thì giọng bà đều đều :

- Chính cái đêm mà bọn quần ma vây công, ta phải mưu để dấu con dưới bụng ngựa để hy vọng ân trời cho có người gặp được con, ước nguyện đó đã thấu đến trời xanh nên mới có ngày hôm nay.

Đông Bích nôn nóng hỏi :

- Còn cha con thì sao?

- Cha con và mẹ giao đấu với bọn quần tà từ đầm Dạ Mục vào trong độc cốc rồi khi lên đến đỉnh Băng Sơn thì đã kiệt lực mà lại gặp năm tên đại ma đầu. Chính trong trận này mẹ bị chúng chặt đứt một cánh tay và bị đánh lọt xuống địa huyệt ở mé Đông. Nhưng nhờ sự may mắn nên mẹ không chết và hai năm sau sư bá con tìm ra mẹ và đưa vào nơi đây ẩn thân.

Đông Bích lại hỏi nữa :

- Còn cha con thì sao?

- Lúc mẹ bị đánh rơi xuống vực thì cha con vẫn còn chiến đấu và số phận như thế nào mẹ không thể biết được. Nhưng...

- Nhưng cha con là kẻ hào hùng, chắc là sẽ tử chiến đến giọt máu cuối cùng hoặc là bị chúng đánh rơi vào địa huyệt ngàn trùng nơi phía Tây của đỉnh Băng Sơn.

Đông Bích giọng căm hờn hét :

- Giết! Giết hết!

Bích Lạc Tiên Cơ vội nắm lấy tay chàng kéo gần vỗ về :

- Con, con chí hiếu lắm, nhưng phải tìm ra dấu tích cha con. Nếu cần thì sẽ trả thù sau vì phải tìm cách sử dụng miếng ngọc để tìm ra chỗ cất dấu bí kíp bởi cha con chưa kịp cho mẹ biết thì đã xảy ra cớ sự rồi.

Đông Bích nói thổn thức :

- Mẹ! Mẹ, con sẽ tìm ra phụ thân, bằng mọi giá.

Rồi chàng chợt nhìn mẹ chàng, mắt đỏ hoe hỏi dồn :

- Thưa mẹ... những tên ma đầu nào đã nhúng tay vào đêm sát hại mẹ cha?

Bích Lạc Tiên Cơ giọng êm ả :

- Đêm đó đông lắm, có trăm mạng, nhưng có lẽ là những đồng lõa, đáng đề cập đến là bọn nhị Điện chủ và tam Động chủ.

Đông Bích ngắt lời :

- Trong nhị điện có phải là Câu Hồn điện và U Hồn ảo điện không hả mẹ?

- Đúng đấy.

Đông Bích thở phào :

- Vậy là một kẻ tử thù đã chết bởi tay con.

- Ai?

- Câu Hồn điện chủ.

Bích Lạc Tiên Cơ nhíu mày :

- Nhưng bọn đó, theo mẹ biết chỉ là kẻ đồng lõa ra mặt chứ kẻ chủ mưu thì chưa ra mặt.

- Còn tam động có phải là Hắc Thạch ma động, Hoàng Giáp động phủ và Huyết Hoa động?

- Đúng như vậy.

- Thế mà con giết hụt tên Hắc Thạch ma động song sào huyệt hắn con đã thiêu hủy.

Rồi đột nhiên bà hỏi :

- Này con, thân thế con từ ngày ấu thơ đến giờ đã trải qua những cay đắng, vui mừng nào con kể đi, kể cho mẹ nghe đi.

Đông Bích gật đầu :

- Con xin kể cho mẹ nghe...

Cà rồi chàng tỉ mỉ kể lại những gì ngoại chàng đã nói lại và tiếp theo là sóng gió giang hồ, những gặp gỡ kỳ duyên cho đến hôm nay.

Nghe con kể mà Bích Lạc Tiên Cơ cũng có lúc lo lắng, lúc vui mừng theo từng câu chuyện.

Kể xong chàng hỏi mẹ :

- Thưa mẹ, con muốn đi tìm cha con ngay hôm nay.

Lúc này Lãng Tử Cao Thiên Đạt mới xen vào :

- Hiền điệt, việc truy tìm phụ thân cháu, sư bá cũng đã bao phen suy nghĩ cũng như đã không ngại hiểm nguy nhưng vẫn không tìm ra. Hiện nay chỉ còn một địa điểm duy nhất ở mé Tây của dãy Băng Sơn, song sư bá chưa có cách gì xâm nhập vào địa huyệt đó.

- Tại sao vậy sư bá?

- Bởi vì địa huyệt sâu chưa ai biết là đáy sâu tới đâu vì sâu quá sức tưởng tượng, mà quanh năm suốt tháng, sương mù dày đặc mà hơi lạnh tuôn lên buốt da thịt. Hơn thế nữa, vách đá bao quanh địa huyệt thẳng đứng mà trơn như bôi mở nên đã hơn mười mấy năm qua mà sư bá không thể xuống được. Mà cũng có chắc gì phụ thân cháu rơi xuống đó, mà rơi xuống chắc gì mà sống sót.

Đông Bích thấy bâng khuâng một nỗi niềm héo hắc.

Bỗng chàng nói với mẹ :

- Được rồi, trước hết con sẽ chữa cho mẹ được lành lặn đôi chân để có thể đi đứng được, dù ngày nay mẹ đã mất võ công nhưng điều đó không đáng buồn.

Bích Lạc Tiên Cơ xúc động :

- Nhưng đã lâu rồi không biết con chữa được không?

- Dạ thưa mẹ đừng lo, con đã có một số linh được của Thánh Dược Độc Cô Sĩ ban tặng có thể phục hồi đôi chân cho mẹ, còn nếu không, con sẽ đi thỉnh người về chữa cho mẹ.

- Con của mẹ quá lo...

A Châu bây giờ cũng góp lời nhẹ nhàng :

- Bá mẫu cứ tin tài Đông ca con đi. Vì đệ tử của Ngự Thanh Y Lang và đã có thuốc của Thánh Dược Độc cô Sĩ thì cứ yên tâm. Hơn nữa... hơn nữa...

Nàng nói đến đó rồi ấp úng thì Bích Lạc Tiên Cơ hỏi tiếp :

- Hơn nữa thế nào hả A Châu?

- Dạ, con định nói là nếu Đông ca cần đến, con xin giúp sức.

Bích Lạc Tiên Cơ cười vui trách yêu :

- Cô bé này thật...

Rồi bà ta lại tiếp :

- À, mà từ đây ta muốn lấy họ chính thức cho Đông Bích nhé.

Đông Bích vội đáp vui mừng :

- Phải đó mẹ, từ nay con có cha và có mẹ rồi, vậy con tên là Nam Đông Bích hở mẹ?

- Đúng vậy, con họ Nam, con của Nam Chính Hùng.

Thật không gì sung sướng hơn cho chàng lúc bấy giờ, chàng lẩm bẩm :

- Từ nay ta đã có mẹ và ta sẽ tìm cha ta...

Chàng đột nhiên quay nói với mẹ :

- Thưa mẹ, hôm nay hãy bắt tay vào việc chữa trị đôi chân của mẹ nhé!

Bà ta chưa nói gì thì A Châu đã lên tiếng :

- Phải đó Đông ca, ủa Nam ca, vì càng sớm ngày nào bá mẫu đỡ ngày đó.

Thế là chàng bắt tay vào việc chữa trị cho mẹ, với niềm vui bao la ngẫu nhiên tràn ngập trong Tử Hồn cốc, trong cuộc đoàn viên sau mười tám năm xa cách...

Trên đường đi, lòng chàng như dao cắt, càng nghĩ càng thêm đau lòng, đôi dòng lệ tự nhiên tuôn trào.

Cuộc đi thám hiểm địa huyệt mé phía Tây dãy Băng Xơn này chàng đã quyết tâm truy tìm cho ra dấu tích phụ thân chàng. Rồi ngày nào đó chàng phải lấy đầu từng tên nhúng tay vào đêm sát hại gia đình chàng, và sẽ làm cho nhị điện và tam động trở thành bình địa như chàng đã hành động. Nhưng đứng trước địa thế quá ư phức tạp và nguy hiểm như thế này, chàng cảm thấy chua cay tự hỏi :

- Sư bá đã tốn bao công lao mà không thực hiện được vậy thì ta còn có cách gì nữa để xuống địa huyệt này đâu.

Điều cản trở lớn nhất là lớp sương mù và khí lạnh.

Bao nhiêu thắc mắc cứ vương vấn trong đầu óc chàng, không sao giải đáp được. Chàng ngửa mặt lên trời thở dài rồi tự nhủ :

- Ta càng nghĩ đến việc này lại càng thêm rắc rối, chi bằng đừng nghĩ nhiều thì hơn, cứ tìm xem rồi sẽ hay, mặc dù mấy ngày trước sư bá ta đã đến đây cùng ta quan sát nhưng cuối cùng đành thất vọng quay về.

Đông Bích cứ đi vòng quanh miệng địa huyệt mênh mông, vách đá trơn ướt và một mùi lãnh khí lạnh bốc lên ngùn ngụt. Hôm nay chàng âm thầm ra đi một mình rồi cũng tiếp tục tìm tòi quan sát địa thế từng vùng nhỏ.

Chàng tiếp tục đưa mắt quan sát bốn bề. Bỗng chàng thấy phía trước có một đoạn bờ như có bực đá đi xuống khi những vùng sương mù chợt loãng đi để lộ ra.

Bỗng chàng buộc miệng reo lên :

- Ồ! Nơi này có thể xuống được!

Thì ra nơi này là một bờ của địa huyệt, bốn bề vách đá dựng đứng, những khoảng sương mù dầy đặc, thỉnh thoảng có lúc loãng ra và chú ý lắm mới thấy được bực đá đi xuống.

Đông Bích liền mon men đến, chàng dẫm bước dò lần từng bậc đá đi từng bước một.

- Một bước. Hai bước. Ba bước. Bốn bước.

Thân hình chẳng đã ngập trong vùng sương mù lạnh làm buốc xương.

Rồi chàng bước thêm... bước thêm.

Chín bước. Mười bước.

Bỗng lúc đó thân chàng chao mạnh và rơi nhanh vào trong lòng địa huyệt.

Đông Bích thật không ngờ đến phía dưới bỗng hết bực đá và trơn như thoa mỡ nên chàng hụt chân rơi xuống địa huyệt.

Lấy lại bình tĩnh thì thân người chàng đã rơi sâu có gần năm mươi trượng, chàng vẫn đề khí nhưng chưa biết bấu víu vào đâu, hơn nữa sương mù dầy quá không tài nào nhìn thấy bờ núi đá, chàng đang lo thì bỗng nhiên sương mù tan hẳn, và chàng thấy đáy huyệt còn thật sâu, phía dưới vẫn sáng sủa và sương mù cũng như khí lạnh dứt hẳn.

Từ khoảng hết sương mù trở xuống là tuyệt cốc vẫn sáng sủa. Đến lúc này, Đông Bích đã nhận định vị trí tuyệt cốc. Chàng nhìn thoáng gần đáy tuyệt cốc lại có cây cối mọc chìa ra từ mé tuyệt cốc, nên chàng hít một hơi dài rồi chao người là về phía mé cốc chộp cành cây. Nhưng vì sức rơi quá nặng nên khi chàng chộp vào, cành cây liền gãy và cũng nhờ vậy sức rớt giảm bớt, chàng liền chộp hai ba cành cây như vậy mới níu được.

Chàng thở ra như trút được cơn nguy hiểm sát kề.

Chàng tiếp tục quan sát thấy phía dưới vẫn có cây cối um tùm, đang đơm bông kết quả, phía dưới rộng thênh thang và lại nghe tiếng nước chảy réo rắc.

Chàng không còn cách nào hơn là cứ cho người rớt từ từ xuống phía dưới nhờ những cành cây chìa ra bờ tuyệt cốc.

Dưới đáy cốc là một vùng bùn lầy nên dù ở trên có ném một tảng đá vẫn không nghe tiếng dội lên nên ở trên miệng cốc cứ ngỡ tuyệt cốc này sâu ngàn trượng.

Hơn nữa khí lạnh, sương mù và bờ đá trơn ướt chỉ có ở phía trên do các khe mạch trong băng thạch.

Chàng phải thật khó khăn lắm mới xuống được phía dưới.

Chàng đảo mắt nhìn quanh bỗng tìm thấy trong đám cỏ um tùm rậm rạp có một sơn huyệt. Chàng liền bước vào và mới rõ sơn động này sâu vô cùng, đi không đến đâu là đâu cả. Lại có tiếng gió thổi vù vù, tiếng nước chảy róc rách nữa.

Chàng nghĩ thầm :

- Bốn phía tuyệt cốc này vách đá dựng đứng cao trăm trượng mà phía trên sương mù, khí lạnh, vách đá trơn trợt thế kia thì thật là hết phương thoát khỏi tuyệt cốc này. Bây giờ ta hãy thám xét nếu có đường ra thì ta mới an tâm ở đây tìm kiếm lục lọi, mau ra tìm được vết tích gì không.

Nghĩ vậy, chàng cất bước đi sâu vào trong sơn huyệt. Nơi đây cảnh trí thiên nhiên vô cùng hiểm trở. Chỗ thì đá dựng chập chùng, chỗ thì đá dựng chập chùng, chỗ thì ghềnh thác khó đi. Có nơi cây cối um tùm, âm u, tịch mịch trong thật hãi hùng.

Độ nửa giờ sau, chàng đi được mười mấy dặm, bỗng thấy phía trước có ánh sáng, chàng biết ngay nơi đây ăn thông với bên ngoài, liền bước nhanh đến chỗ thoát ra sơn huyệt. Chàng đảo mắt nhìn quanh thì trước mặt là một đám cây cối hoang vu. Tiếng côn trùng hòa lẫn với tiếng dế than nghe não ruột.

Dưới ánh trăng lờ mờ, chàng nhận thấy trong bụi cỏ hoang lấp loáng một thứ ánh sáng màu xanh, quan sát kỹ mới nhận ra được trong đám cỏ hoang ấy toàn những ngồi mộ hoang, đất lấp vẫn còn mới. Ngổn ngang trên mặt đất là những mảnh quan tài bị đập phá bể nát và vô số xương người cũng những chiếc đầu lâu trong gớm vô cùng.

Đông Bích bước lần tới, lại thấy bên mấy ngôi mộ hoang này có một cái hang động đen thui.

Chàng thầm nghĩ :

- Tại sao lại có những bộ xương người nằm la liệt trên mặt đất như thế này? Nhất định là các ngôi mộ này đã có người mới moi lên, nhưng sao nơi đây lại có người? Và sao lại moi mộ người ta như vậy.

Chàng đặt nhiều câu hỏi, đầy thắc mắc mà không thể nào giải đáp được.

Bất giác động tính hiếu kỳ, chàng tiếp tục tiến tới.

Vượt qua mỗi khoảng đường khá dài nữa, nhưng đâu đâu chàng cũng thấy mộ hoang và mộ nào cũng bị người ta đào lên, bỏ rải rác những xương trắng, đầu lâu, chàng lấy làm kinh dị vô cùng.

Đông Bích đang còn thơ thẩn, bỗng nghe một âm thanh quái dị từ trong mộ hoang trước mặt chàng vọng ra.

Chàng cắn răng làm bạo, lần tới nghe ngóng mới rõ là có tiếng đập phá quan tài trong mồ hoang.

Đông Bích vận công lực đề phòng, định vào xem từ bên trong bỗng vang lên những tiếng “ồ, ồ” rồi từ trong huyệt mộ bò ra một quái nhân.

Vừa trông thấy, chàng không khỏi rùng mình rởn óc. Chàng thối lui mấy bước. Thì ra quái vật từ trong động bò ra giống như người nhưng chỉ còn một bộ xương trắng hếu, da thịt đã bị thối nát tự bao giờ. Trên hai cánh tay chỉ còn đôi chút thịt khô mà thôi. Chiếc đầu cũng bị bóc ra để lộ chiếc sọ bóng loáng, tai mắt mũi chỉ còn là những lỗ hổng.

Trên tay quái vật ấy còn nắm một mảnh quan tài và một mẫu xương trắng.

Chàng tự hỏi :

- Người hay là quỷ?

Hắn vừa bò ra khỏi huyệt mộ, bỗng nhiên hắn quăng khúc xương trên tay và buông lời than thở :

- Trời ơi! Chẳng lẽ ta đã đi vào tuyệt lộ rồi sao?

Dứt lời hắn cất lên một giọng than ai oán. Một hồi lâu, hắn ngước mặt lên và trong thấy Đông Bích.

Hắn ngưng khóc và trổi lên một chuỗi cười như ma hú, khiến cho Đông Bích dù gan lì đến đâu cũng phải lạnh mình.

- Hay lắm, ngươi đến đây thật đúng lúc. Quả là trời đã giúp ta.

Đông Bích còn đang kinh ngạc thì quái vật ấy đã nhảy tới đưa mười ngón tay chộp vào người chàng. Thân pháp của hắn nhanh không thể tả được. Đông Bích cũng phản ứng thật nhanh nhẹn bằng “Cửu thức bộ hình” lách người tránh né.

Hắn chộp hụt liền liên bộ chụp luôn một thế nữa, nhưng cũng đều vô dụng bởi Đông Bích đã lách mình một cách tài tình và tuyệt diệu.

Hắn thấy chụp mấy thế mà không đụng được người của Đông Bích nên hắn khựng lại rồi cười lên giọng ma quái. Rồi hắn thốt lên :

- Ôi! Ta là kẻ sắp chết! Mà giây phút này gặp được một thiếu niên võ công xuất chúng vậy là tâm nguyện ta sắp được hoàn thành rồi.

Mấy câu nói sau cùng của quái vật làm cho chàng biết ngay hắn không phải là ma quỷ gì cả mà là một người đang gặp một cảnh ngộ đau thương, người này lại là một kẻ có thiện tâm và đang mang một niềm ao ước gì đây.

Chàng bình thản bước tới, lễ phép nói :

- Thưa lão tiền bối, hình như lão có điều gì muốn nói?

Quái nhân vội quay lại nói :

- Thiếu niên kia, ngươi không ghê tởm ta ư?

Đông Bích vẫn thản nhiên :

- Lão tiền bối, nếu vãn bối nói không sai thì chắc chắn lão tiền bối đang gặp một hoàn cảnh quá đau thương?

Quái nhân suy nghĩ hồi lâu rồi than dài nói :

- Hỡi thiếu niên thông minh kia, ngươi nhận xét rất đúng. Sở dĩ lão phu đây gặp phải thảm cảnh như thế này cũng bởi vì trúng phải Đoạn Hồn chưởng của Thác Kha Lợi.

Đông Bích nghe nói giật mình nghĩ thầm :

- Ta còn nhớ thiên hạ đệ nhất nhân Chung nhật Sơn cũng đã bị tên này hãm hại mà phải một đời chôn thân nơi huyệt lạnh.

Nghĩ vậy chàng vội hỏi :

- Thưa lão tiền bối, tại sao lại xảy ra chuyện đó?

Nghe chàng hỏi, quái nhân như còn căm tức chuyện xưa nên trong đôi lỗ mắt sâu hoắc của lão rọi ra hai đạo quang khiếp người hằn học thốt ra :

- Chuyện mười tám năm về trước ta là Thần Đao Kiều Lân là bạn thân của Thánh Kiếm Nam Chính Hùng. Sau khi được tin bọn đại ma đầu vậy công sát hại người bạn chí thân thì lão lập tức quay về đây và sau một trận huyết chiến với bọn ma đầu, lão đã bị Thác Kha Lợi đánh trúng một chưởng đoạn hồn rơi xuống đáy tuyệt cốc này.

Đông Bích nghe nhắc đến tên của phụ thân và biết người này là bạn thân của thân phụ chàng nên Đông Bích rất có cảm tình với lão, chàng hỏi :

- Thế lão tiền bối ở trong cốc này đã có hơn mười mấy năm rồi phải không?

- Đúng mười tám năm rồi.

- Vậy lão tiền bối có tìm thấy gì nơi tuyệt cốc này không?

Lão quái nhân cười ha hả rồi chỉ những bộ xương trắng nói :

- Chỉ có những xác người rơi xuống đây làm thực phẩm cho ta sống đến ngày nay.

Đông Bích nghe vậy cũng phải rợn người, song chàng vẫn bình thản hỏi tiếp :

- Mục đích của lão tiền bối đến nơi vùng tuyệt cốc này để làm gì?

- Muốn tìm dấu tích người bạn thân.

- Nơi tuyệt cốc này lão tiền bối đã tìm được điều gì khác hơn mấy bộ xương kia không?

- Có chứ?

- Điều gì thế?

- Người bạn thân của ta.

- Thánh Kiếm Nam Chính Hùng?

- Đúng!

Đông Bích nghe vậy rúng động cả tâm thần, chàng hồi hộp run giọng hỏi :

- Vậy giờ đây người ấy ở đâu?

- Ngươi hỏi để làm gì?

- Vì vãn bối đi tìm tông tích người!

- Ngươi liên hệ thế nào với Nam Chính Hùng?

- Con.

- Con?

- Đúng vậy!

Quái nhân tỏ vẻ hết sức ngạc nhiên rồi đáp :

- Có đúng vậy không?

- Vãn bối không có điều gì dối trá.

Quái nhân cảm thấy chàng thanh niên võ công cao siêu và đối đáp cũng như thái độ và dáng dấp thật hiền từ nên lão nói :

- Nam Chính Hùng đã chết.

- Đã chết?

Chàng thốt lời với tất cả nỗi bàng hoàng xúc động, mắt nhòe rưng lệ, chân lê bước đến cạnh quái nhân nói vang lên :

- Tiền bối, thân phụ vãn bối chết nơi đâu, xin tiền bối chỉ hộ.

Quái nhân vùng quay người bước thẳng vào trong huyệt động trước mắt và nói :

- Hãy theo ta.

Đông Bích chân bước nặng nề vì xúc động nối gót theo sau bóng quái nhân đang chập chờn đi trong huyệt động gập ghềnh.

Đi một khoảng xa, hai người đến một mô đá to lớn. quái nhân như đã quen thuộc nơi này liền chui vào một ngôi nhà mồ. Đông Bích cũng liền chui theo. Bên trong ngôi nhà mồ rất rộng rãi, bốn phía đều là loại băng thạch của vùng núi đá nơi địa huyệt này. Chính giữa có một chiếc quan tài đúc bằng đá, dưới đất ngổn ngang những xương người, trên vách còn treo tòn ten một bộ xương, thịt rã chưa hết, xông lên một mùi hôi thối nồng nặc.

Quái nhân ngồi bên cạnh chiếc quan tài đá rồi gọi Đông Bích đến ngồi bên và nói :

- Trong quan tài này là nơi an nghỉ của Thánh Kiếm Nam Chính Hùng.

Đông Bích hốt hoảng vừa đưa tay định giở nắp quan tài thì quái nhân đã chận lại nói :

- Đừng, giờ đây người bạn của ta chỉ còn có bộ xương.

Đông Bích hỏi lại :

- Có đúng là Thánh Kiếm Nam Chính Hùng trong quan tài này không?

Giọng lão quái nhân trở nên buồn bã khẩn thiết đáp :

- Chỉ vì một sự việc vô cùng bí ẩn mà trước khi chết, người bạn của ta nhờ ta hoàn tất nên ta phải nhẫn nại kéo lê kiếp sống cho đến ngày hôm nay.

Đông Bích vội hỏi :

- Sự việc thế nào, xin lão tiền bối có thể tiết lộ cho vãn bối nghe qua được không?

Lão gật đầu giọng đều đều :

- Khi ta rơi xuống địa huyệt này may mắn không thiệt mạng nhưng võ công đã mất, lúc đó ta tìm gặp Nam Chính Hùng nơi đây trong giây phút hấp hối và người bạn của ta đã trao lại cho ta một miếng ngọc hình bát giác và một tờ ghi chú phương thức sử dụng và những nguyện ước cho kẻ tiếp được di vật này.

Lão tiếp :

- Đã mười tám năm rồi, lão phu mới khôi phục võ công thì cũng là ngày mà lão phu sắp gởi xác thân mục rã này nơi tuyệt cốc, thì may mắn lại gặp ngươi, hơn nữa ngươi lại là hiền tử của Nam Chính Hùng, nên ta giao lại tất cả di vật cho ngươi.

Lão liền lấy những di vật ấy giao lại cho Đông Bích rồi tiếp lời :

- Trong thời gian ta sống nơi tuyệt cốc này, ta cũng đã tìm ra tuyệt đạo khả dĩ lên trên mặt đất không gặp khó khăn lắm đối với người có võ công như ngươi. Vậy sau khi ngươi rời khỏi nơi này hãy cố gắng hoàn tất những ước nguyện của thân phụ ngươi.

Đông Bích hết sức cảm động trước cử chỉ vì bạn của Thần Đao Kiều Lân nên chàng bước tới làm lễ cảm tại hạ và nói :

- Vãn bối và phụ thân của vãn bối xin chân thành ghi ân của lão tiền bối.

Quái nhân cất tiếng cười sang sảng nói :

- Đừng, đừng làm thế, hôm nay gặp được ngươi là ta mãn nguyện rồi, như thế để khỏi uổng công ta chờ đợi.

Không đợi cho Đông Bích nói thêm lời nào, quái nhân kéo chàng ra phía ngoài nhà mồ chỉ về phía bên phải.

- Nơi đó là huyệt đạo, ngươi có thể tìm về mặt đất.

Nói xong lão quay vào nhà mồ, thì Đông Bích cũng chạy theo nói :

- Lão tiền bối cùng lên mặt đất với vãn bối chứ?

Quái nhân lắc đầu quầy quậy :

- Không, ngươi hãy đi đi, ta sắp về bên kia thế giới rồi.

Nói xong, lão ta chập choạng bước đến ngồi tĩnh tọa trên một phiến đá trong nhà mồ, không nói Đông Bích một lời nào nữa.

Chàng đi đến bên chiếc hòm đá, để như được gần gũi với người cha chưa bao giờ và không bao giờ được nhận diện. Nỗi căm hờn lại trào dâng trong lòng chàng. Chàng lẩm bẩm :

- Xin phụ thân linh thiêng phò hộ cho con trả được mối thù này.

Đông Bích lại nức nở bên quan tài không biết đến bao lâu thì chàng sực nhớ đến lão quái nhân nên bước đến thì hỡi ôi! Lão đã chết tự bao giờ.

Sự căm hờn tràn ngập...

Ý tưởng sục sôi hận thù...

Chàng tuôn ra khỏi nhà mồ.

Chàng hét lên một tiếng, nhảy vút vào huyệt địa cạnh nhà mồ thoăn thoắt lao đi.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện