Cô và cậu là đôi bạn thân. Hai người chơi với nhau từ lâu lắm rồi. Từ lúc nào nhỉ? Để xem... Chắc là từ khi cả hai nhớ được.

Nói về cả hai thì cậu đây tính tình hòa nhã, bề ngoài trong lãng tử nên rất chi là được lòng các bạn nữ trong trường. Còn nhắc đến cô thì thôi. Cô trái ngược hoàn toàn với cậu. Vừa ngốc lại vừa hậu đậu khiến ai nhìn cũng ngán ngẩm lắc đầu mà chê trách.

Một hôm nọ, khi tan trường. Cả hai ghé qua cửa hàng tiện lợi gần đấy mua hai que kem.

Ngồi trên ban công cửa hàng, cô khẽ thở dài, gương mặt có chút ủ rũ.

Cậu nhìn cô, ngạc nhiên hỏi:

- Mày làm sao thế?

- Tao buồn.

- Ơ. tại sao mày buồn. Có chuyện gì à?

- Không gì đâu.

Cậu bực dọc.

- Thì mày phải nói đi đã chứ.

- Mày nghĩ xem. Tụi con gái lớp mình cứ soi tao í. Nói rằng tao thì không ai dám cưới. Mà mày thử nghĩ xem có đúng không? Chứ tao nghĩ kĩ thấy có lẽ thì bọn nó nói cũng đúng. Với cả tao thế này. Có lấy được chồng đi chăng nữa chắc gì mẹ chồng đối tốt. Trên đời này chẳng ai thích một đứa con dâu hậu đậu cả.

Nói rồi cô gục mặt thành lang cang. Cậu xích lại gần cạnh cô. Đưa tay bún nhẹ vào vành tai không bị mái tóc dài kia che khuất.

Nụ cười trên khóe môi nhẹ nhàng, tựa hồ cơn gió mùa thu. Ấm áp và dễ chịu.

- Mày lo làm gì hả? Mẹ tao dễ lắm! Chắc chắn không ngược đãi con dâu đâu. Cả khi nó còn là đứa bà quan sát nó lớn lên từng ngày nữa. Không đâu. Không đâu mà. Bớt lo lắng lại đi nào.

Trên tán cây sầu chiều. Vài chú chim sẻ hót ríu rít.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện