Mỹ thực là một trong những thứ dễ dàng đánh đổ con người. Cả ba vui vui vẻ vẻ hòa hòa hợp hợp cùng bắt đầu động đũa.

Mai Khôi gắp một đũa gỏi sứa bỏ vào bát của Quỳnh Anh, tựa như vô tư thuận tiện nói: “Đây món yêu thích của ní đây, ăn thử xem chỗ này làm ngon không?”

Quỳnh Anh có chút ngơ ngác đang tính mở miệng nói gì đó thì bên cạnh Chí Thanh đã bưng lấy bát của Quỳnh Anh gắp mấy miếng gỏi sứa ra bỏ vào bát của chính minh thay vào đó là những con tôm mà anh đã lột vỏ sẵn. Vừa hành động anh vừa nói:

“Quỳnh Anh đâu ăn được món này mà thích.”

Hành động bất chợt nhưng lại cứ có cảm giác quen thuộc, Quỳnh Anh vốn đang ngơ ngác giờ đây lại càng thêm ngơ ngác. Rất nhiều thắc mắt như điện xẹt nhanh qua não của cô. Tại sao anh ta lại biết cô không ăn được món sứa, và hành động của anh lại đem đến cho cô một cảm giác rằng anh ta hiểu biết về cô nhiều hơn cô nghĩ.

Thấy một màn này ánh mắt Mai Khôi lóe lên một tia khác lạ, nhưng nhanh chóng trở về trạng thái bình thường. Cô cười cười tỏ vẻ ngại ngùng: “Ờ ha, quên nữa. Sorry Quỳnh Anh. Tại thực đơn này vốn có mấy món thằng Hải thích nữa. Nhất thời não tui load không kịp.”

Mai Khôi tự hạ bậc thang cho mình leo xuống, đơn giản vài ba câu hóa giải tình huống ngượng ngùng. Cô cũng không nói gì tới hành động bất ngờ của Chí Thanh tựa như không quan tâm cho lắm.

Quỳnh Anh cũng cười cười rồi tiếp tục ăn. Cô nhìn mấy con tôm được bóc sạch vỏ nằm trong chén đáy lòng như dâng lên một dòng nước ấm bao bọc lấy cô. Có chút cao hứng, có chút… cảm giác được yêu thương chăm sóc.

Chí Thanh nhìn Quỳnh Anh tiếp nhận mấy con tôm còn ăn ngon lành như vậy không khỏi cảm thấy lâng lâng. Cô chấp nhận tôm anh bóc vỏ cũng xem như là chấp nhận anh rồi. Chín phẩy năm làm tròn mười đi. Hơi ảo tưởng một chút nhưng cũng không tồi.

Ba người lại tiếp tục hòa mình vào ăn uống, thỉnh thoảng lại trò chuyện hai ba câu gì đó. Trước mặt là đồ ăn ngon bên cạnh là người mình yêu Chí Thanh hôm nay cũng ăn nhiều hơn những bữa ăn nhạt nhẽo bình thường một chút.

Đúng lúc này điện thoại Mai Khôi bỗng reo lên, cô nhăn nhăn mày, khuôn mặt lộ vẻ bất đắc dĩ đi đến một bên nghe điện thoại. Không lâu sau cô quay lại, nhìn Chí Thanh nói:

“Ngại quá sếp Thanh… Đột nhiên em trai tôi gọi về nhà có khách xa ghé muốn gặp tôi gấp. Nói chung cũng không biết nói sao… bữa nay tôi mời khách mà từ chiều tới giờ cứ có việc đột xuất xảy ra.”

Chí Thanh khách sáo nói: “Không có gì đâu, cô có chuyện thì cứ về trước đi.”

Trong lòng anh lại mừng thầm vì sắp được ở riêng với Quỳnh Anh.

Đúng như dự đoán Mai Khôi lại nói: “Vậy giờ tôi về trước, Quỳnh Anh mới ngồi ăn có chút cũng không thể để bả về chung tôi được.”

Không để Quỳnh Anh có cơ hội mở miệng phản bác đòi về chung Mai Khôi lại nhanh hơn nói tiếp: “Có gì coi như Quỳnh Anh đại diện cho bên phía tụi tôi tiếp đón anh bữa này ha, tôi về trước nha.”

Nói xong cô đi nhanh ra cửa rồi đi khuất, mọi thứ xảy ra quá nhanh một góc áo của Mai Khôi Quỳnh Anh cũng không nắm kịp.

“Khoan Mai Khôi…” Quỳnh Anh đứng lên nhìn theo bóng lưng Mai Khôi mà bất lực.

Đành vậy, nếu Mai Khôi đã nói thế cô cũng nên thay Mai Khôi hoàn thành tốt vai mời khách đi. Chuyện lạ đời luôn xảy ra mọi lúc mọi nơi mà, từ một đứa theo ăn ké giờ lại thành đại diện chiêu đãi đối tác.

Chí Thanh cố nén lại cảm xúc kích động, dù gì thì hình tượng vẫn phải ráng giữ.

Anh lại tiếp tục múc cho Quỳnh Anh một chén súp bào ngư đầy ụ.

“Em ăn nhiều vào, hồi trưa… trưa chiều sáng đều phải vất vả làm việc, cần chú ý bồi bổ cơ thể.”

Một xíu nữa là lỡ miệng nói bậy rồi, không thể để cô ấy biết anh đã quăng “con gián” vào tập đoàn Hướng Dương. Còn gần ngay bên cạnh cô nữa.

Quỳnh Anh vẫn giữ thái độ khách sáo, vô nhận lấy chén súp từ tay Chí Thanh rồi khẽ nói cảm ơn.

Phút chốc anh lại cảm thấy có chút hối hận, ở trạng thái này cho dù anh có cơ hội ở riêng một mình với Quỳnh Anh cũng không thể bắt được chuyện gì để nói. Chính xác hơn là không biết nói gì cho phải, tình hình cuộc sống của cô thì anh theo dõi hằng ngày, hỏi lại cảm thấy có chút thừa thải. Quan trọng hơn ở trạng thái này cô rất dè dặt với anh… nếu có thêm Mai Khôi ở đây thì ít nhiều thông qua cô ta anh còn có thể nói vài câu với Quỳnh Anh.

Nhưng cũng không sao, chỉ cần được gặp và ngồi bên Quỳnh Anh như vầy cũng đã thấy mãn nguyện rồi. Anh nhận rõ tình hình bây giờ không thể gấp được. Mấy tổng tài trong truyện ngôn tình cũng phải truy thê sấp mặt mà, có khi còn không có cơ hội gặp người trong lòng nữa. Còn anh đôi khi vừa được gặp vừa được đi ăn đi chơi cùng đã là quá tốt rồi. Làm người nên biết đủ, còn lại để tính sau đi.



Cơm no rượu say cũng tới lúc nên đi về, Chí Thanh đang tính mở miệng nói đưa Quỳnh Anh về nhà thì ngoài cửa bỗng vang lên giọng nói.

“Chị Quỳnh Anh ơi…” Mai Hải thở hồng hộc mở cửa vào.

Quỳnh Anh giật mình: “Vụ gì vậy em?”. Chí Thanh ngồi một bên bắt đầu nhăn mặt.

Mai Hải: “Chị Mai Khôi kêu em đi đón chị về, giờ này cũng tối rồi.”

Quỳnh Anh không có nghi ngờ gì thu dọn một chút rồi nói lời tạm biệt Chí Thanh, quay lại theo Mai Hải đi về. Chí Thanh ngồi đó mặt xám xịt. Thằng nhóc tài lanh này, cả con nhỏ Mai Khôi kia nữa. Phá hỏng kế hoạch của người ta.

Đúng lúc này từ ngoài cửa lại truyền tới một thanh âm quen thuộc.

“Tôi biết là… có lẽ anh đang trách thầm tôi vì đã chặn ngang cơ hội được ở gần Quỳnh Anh của anh.”

Nhìn thấy Mai Khôi bước vào Chí Thanh nhíu mày có chút ngoài ý muốn. Đầu óc xoay chuyển một vòng như đã nhận ra điều gì đó anh khẽ nhếch khóe môi cười. Cây kim trong bọc có ngày cũng lòi ra thôi. Đạo lý người ngoài cuộc sáng suốt người trong cuộc u mê thì anh vẫn rõ như ban ngày.

Mai Khôi không vòng vo nhiều, cô ngồi xuống ghế chân bắt chéo nghiêm mặt: “Anh thích Quỳnh Anh, đúng không? Anh đang muốn âm thầm theo đuổi Quỳnh Anh đúng hay không?”

Chí Thanh: “Thích hả? Mức độ này hơi thấp so với tình cảm tôi đã dành cho cô ấy. Ngoài ra thì có lẽ đúng như cô nói, cứ coi như âm thầm theo đuổi đi.”

Mai Khôi: “Nhưng anh nên biết, Quỳnh Anh đã có bạn trai. Ok, cứ cho người yêu nó vô tâm vô phổi không chăm lo được nhiều cho nó đi. Nhưng cũng không cần anh phải chen chân vào. Hơn nữa tôi nghĩ thái độ của Quỳnh Anh cũng không đến mức khiến anh hiểu lầm đi!?”

Chí Thanh cao giọng: “Chen chân?” sau đó cười lạnh một tiếng.

Thái độ của Chí Thanh khiến Mai Khôi có chút khó hiểu, theo ý tứ từ ngữ điệu trong lời nói của anh ta… dường như có gì đó không đúng. Hay là ngày xưa anh ta cũng từng theo đuổi Quỳnh Anh, cùng lúc đó Trọng Khánh cũng như thế. Và cuối cùng Quỳnh Anh chọn Trọng Khánh và từ chối anh ta. Dù gì sự việc xảy ra vào thời gian đó cô không tận mắt chứng kiến, nhiều góc khuất thật sự không có lời giải đáp.

Nhận ra bản thân hơi có chút kích động Chí Thanh nhanh chóng thu hồi cảm xúc vừa rồi. Không thể trách anh sơ sót, nhắc tới sự việc của năm năm trước anh lại không thể kiềm chế cảm xúc của chính mình. Sự ân hận, ăn năn, căm tức… tất cả hòa vào nhau. Mớ hỗn độn ấy đã dày vò anh trong suốt nửa thập niên…
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện