Quán café chỉ gần trưa ở đây không quá đông khách, quán được trang trí theo phong cách lấy thiên nhiên làm chủ đạo với vô số chậu hoa lá lớn bé đặt xung quanh làm bầu không khí dịu mát hơn, cũng khá yên tĩnh, Phương Trinh mỉm cười ngọt ngào.

“Mấy năm nay công việc của anh ổn cả chứ?”

“Thì mọi thứ vẫn ổn, anh đang làm chuyên viên tư vấn khách hàng ở chi nhánh tập đoàn Huy Tinh” – Trọng Khánh tự hào giới thiệu, nét mặt, thái độ vô cùng nhẹ nhàng đáp lời Phương Trinh, khác hẳn hoàn toàn so với khi ở bên cạnh Quỳnh Anh.

Phương Trinh cảm nhận thái độ nhẹ nhàng của Trọng Khánh đối với mình trong lòng không khỏi đắc ý.

“Mà sao hôm nay anh lại đến bên ngoài Hướng Dương vậy?”



“À hôm nay anh xin nghỉ đưa Quỳnh Anh đến đây phỏng vấn.”

Nghe đến tên “Quỳnh Anh” thoáng chốc trong mắt Phương Trinh trào dâng ý hận, nhưng chúng chỉ hiện lên rất nhanh, ngay lập tức sau đó cô ta trở về dáng vẻ bình thường, khuôn mặt tươi tắn nở nụ cười lương thiện.

….

Nhận được tin nhắn từ messenger của Gia Linh, Kim Lan lập tức đi đến nhà vệ sinh, cô ta thầm đoán chắc là Gia Linh đang bày trò gì để chỉnh đốn người khác, mà người đó có lẽ không ai khác là Quỳnh Anh, nghĩ như vậy cô ta càng thêm đắc ý đi đến nhà vệ sinh.

Đến trước cửa cô ta thấy gần đó có mấy cái biển báo “Nhà vệ sinh đang bảo trì”, "Không phận sự miễn vào", cô ta nảy ra chủ ý khác, không sợ nhất vạn chỉ sợ vạn nhất, lỡ như đang hành sự mà người khác tới quấy rầy thì không hay, dù là với gia thế của họ có thể dẹp yên vài chuyện như này nhưng đề phòng trước vẫn hơn.

Nghĩ là làm, Kim Lan lấy mấy tấm biển báo ra đặt trước cửa lớn nhà vệ sinh, khuôn mặt tràn đầy sự đắc ý, thầm tự khen bản thân thật thông minh.

Lần lượt sắp xếp xong mọi thứ cẩn thận ổn thỏa, nhưng cô ta không biết rằng, mọi hành động của mình đã và đang bị người khác thu hết vào tầm mắt, Quỳnh Anh đứng nấp phía sau âm thầm quan sát, không ngờ còn có người tự đào huyệt chôn mình như thế, đã vậy cô thầm hạ quyết tâm cũng nên làm gì đó trọng đại một chút đừng để phụ công sức người ta chuẩn bị tốt như vậy.

Sắp xếp hoàn chỉnh là đã có thể yên tâm, còn lại thoải mái ra tay không sợ người khác làm phiền, đằng nào chỉ cần không mất mạng thì không có gì đáng lo, nghĩ như vậy Kim Lan hưng phấn vui vẻ bước vào trong.



“ Gia Linh, mình tới rồi”

“ Gia Linh”

Tiếng kêu vang vọng trong nhà vệ sinh nhưng không một lời hồi đáp, cấu trúc nhà vệ sinh này là từ bên ngoài có một cửa lớn, vào trong một đoạn rẻ bên trái là khu nhà vệ sinh nam, bên phải là khu nhà vệ sinh nữ. Lúc nãy cô ta đã chặn mấy tấm biển báo ở trước cửa lớn rồi mới đi vào, vừa đi vừa gọi tới bên trong khu nhà vệ sinh nữ nhưng lại thấy tất cả trống trơn.

Đảo mắt nhìn xung quanh trên bồn rửa tay vẫn còn một chiếc túi xách và một túi tài liệu hồ sơ, Kim Lan bắt đầu hoang mang cô ta gọi mãi không thấy ai trả lời, điều đó khiến cô ta càng thêm lo lắng, vẻ mặt hưng phấn đắc ý lúc đầu đã tiêu tán đi hết, thay vào đó là một gương mặt tràn đầy sự hoang mang, môi mỏng khẽ mím.

“Gia Linh, đừng đùa nữa, cậu ở đâu vậy?”

Rốt cuộc có chuyện gì, xung quanh yên ắng vô cùng, làm gì có ai chứ, cô ta lấy điện thoại ra xem kỹ, rõ ràng là Gia Linh nhắn bảo tới đây mà. Chẳng lẽ lần này đến lượt cô ta trở thành đối tượng bị cho ăn hành? Nghĩ tới đây Kim Lan nhanh chóng dập đi ý nghĩ, không có khả năng này, trước giờ quan hệ của Gia Linh và ả luôn rất tốt, họ là người cùng hội cùng thuyền mà...

Không nghĩ được nhiều thêm nữa Kim Lan lại mở cửa kiểm tra từng buồng vệ sinh, đến cái thứ tư thì phát hiện Gia Linh đang bất tỉnh ngồi trên chiếc bồn cầu

“Á ” – Kim Lan hốt hoảng hét lên một tiếng

Cô ta sợ đến phát khóc, khuôn mặt trắng bệt đôi tay run rẩy bịt chặt miệng của mình cố gắng để không phát ra tiếng.

Tự trấn an bản thân cô ta đưa bàn tay run rẩy của mình lên mũi Gia Linh, cảm thấy vẫn còn hơi thở cô ta mới yên tâm tiến gần tới lay động

“Gia Linh, cậu bị sao vậy, tỉnh lại đi…”

Lay động một lúc vẫn không có động tĩnh cô ta cảm thấy không ổn, phải tìm người tới giúp thôi, vừa bước ra bên ngoài đã nhìn thấy Quỳnh Anh đứng khoanh tay trước cửa, ánh mắt sắc lạnh lướt qua Kim Lan. Không hiểu sao nhìn ánh mắt ấy Kim Lan cảm thấy có chút sợ hãi không thể nói thành lời.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện