Edit + Beta: Zombie cưỡi Lợn
“Nguyên Chiến không cảm thấy tư tế đại nhân của hắn tham sống sợ chết, bây giờ hắn đã có hiểu người này một chút, tư tế của hắn chỉ là sợ phiền toái mà thôi.”
Trời tuyết lất phất, tầm nhìn vẫn rõ ràng, lớp tuyết dưới chân đã dày hơn nửa mét, không ai muốn lặn lội đường xa trên mặt tuyết sâu như vậy.
Nhưng ở vùng đồng bằng lại xuất hiện một đội ngũ hơn ba mươi người.
Đội khai hoang đã sớm định ra là ba mươi mốt người nhưng này lại nhiều ra thêm bốn người nữa, là tư tế Nghiêm Mặc và ba nhóc đệ tử của hắn.
Đội ngũ đi theo trận hình thoi, ở giữa kéo một tấm ván gỗ thật lớn, trên chân mỗi người đều có hai tấm ván gỗ, trong tay cầm hai cây gậy.
Nghiêm Mặc không rõ Nguyên Chiến làm sao có thể tìm được đường đi chính xác trong trời tuyết, khi mà bông tuyết che trời lấp đất thế này, nhưng đi suốt mười ngày, bọn họ không đụng phải đàn thú đi săn quy mô lớn nào.
Không biết có hiệu quả hay không, nhưng Nghiêm Mặc vẫn dùng một ít thuốc hắn làm ra để đuổi thú.
Loại thuốc này chia làm hai loại, loại thứ nhất là dùng da lông hoặc chất thải của những mãnh thú khác, làm bọn chúng kiêng kị sợ hãi, không dám tới gần bọn họ. Loại thứ hai là lợi dụng khứu giác nhạy bén của động vật, dùng một gói thuốc với thảo dược có mùi hương gay mũi khiến dã thú khó chịu.
Cả hai loại Nghiêm Mặc đều làm, mỗi người trong đội khai hoang đều được hắn phát cho một túi, còn chất thải của mãnh thú thì hắn lấy của Cửu Phong.
Kỳ thật Nghiêm Mặc có thể lừa Cửu Phong để ở lại chỗ phòng đá, nhưng một khi Cửu Phong tiến vào giấc ngủ sâu, cửa nhà có bị sinh vật khác xâm lấn hay không, nó cũng không thể phát hiện.
Nhưng Nghiêm Mặc không muốn lừa gạt Cửu Phong, Cửu Phong lấy chân thành đối xử với hắn, hắn tuy không dùng hết chân thành để đáp lại, nhưng cũng không xem nó như đứa ngốc. Hắn là cặn bã, nhưng hắn biết trọng chữ tín, nếu đã đáp ứng Cửu Phong lập tức rời đi, vậy hắn sẽ lập tức rời đi.
Từ sau khi hắn có thể giao tiếp với Cửu Phong và đàn ong, hắn liền phát hiện loại chim lớn và côn trùng này có trình độ tiến hóa não bộ không bằng nhân loại, nhưng chúng nó đều có trí tuệ và phương pháp để đánh giá sự vật.
Hắn ở lại cũng được, nhưng hắn có chắc rằng liệu mình có thể rời đi đúng lúc Cửu Phong tỉnh lại không? Nếu hắn lén ở đó, Cửu Phong đột nhiên tỉnh lại thấy hắn, nếu đổi thành hắn là Cửu Phong, hắn nhất định sẽ cực kỳ tức giận.
Chủ nhà đã nói rõ khách nhân phải rời khỏi nhà mình, nhưng tên khách nọ chẳng những không rời khỏi, mà còn ở trong nhà hắn ăn ăn uống uống, quậy banh nhà, cho dù chủ nhà có hảo cảm với tên khách này, thì sau khi tỉnh lại cũng sẽ nổi điên!
Hắn không muốn khảo nghiệm mức độ tình cảm của một con chim đối với hắn đâu, cũng không muốn giết Cửu Phong chiếm lĩnh địa bàn của nó, cho nên hắn chỉ có thể rời đi.
Có điều hắn cũng không đơn giản rời đi như vậy, mà lợi dụng Cửu Phong làm thần côn một phen.
Hắn nói với người A Ô, Sơn Thần Cửu Phong muốn khảo nghiệm các thành viên mới trong bộ lạc, yêu cầu bộ lạc thành lập một tòa thành lớn ở nơi nó chỉ định, mà không được dựa dẫm vào sự che chở của nó. Hắn thân làm tư tế, không muốn để các tộc nhân chịu khổ, liền cùng chiến sĩ thần huyết đi lập thành trước.
Người A Ô đã từng ngày đêm lo lắng khi Cửu Phong biến mất một đoạn thời gian, bọn họ sợ mình bị thần vứt bỏ, lần này còn bị Cửu Phong công kích, bọn họ càng lo sợ không biết hành động của mình có phải làm thần bất mãn hay không, bọn họ không đợi Nghiêm Mặc tìm tới, mà đã được tộc vu dẫn dắt cầu kiến Nghiêm Mặc.
Nghiêm Mặc nói rõ nguyên do cho người A Ô. Người A Ô liền yên tâm rất nhiều, đồng thời cũng tràn đầy hy vọng và chờ mong đối với tòa thành mới cùng cuộc sống tương lai mà tư tế đại nhân miêu tả.
Tuy rằng giữa trời tuyết mà chạy đi xây thành là một chuyện cực kỳ khó khăn gian khổ, nhưng khi tư tế đại nhân và chiến sĩ thần huyết của mình đã đi trước, người A Ô chẳng những không sợ hãi, mà ngược lại còn dâng lên một loại hưng phấn mãnh liệt đối với mảnh đất sắp sửa khai hoang.
“Mấy đứa nếu ai mệt thì lên tấm ván gỗ ngồi một lát.” Nghiêm Mặc nói với ba đứa nhỏ phía sau.
Mắt to cướp lời nói trước: “Tư tế đại nhân, con không mệt, con còn đi được.” Kỳ thật nó đã thở hồng hộc rồi, dù sao cũng là một đứa nhỏ chỉ mới mười một mười hai tuổi, cho dù thể lực tốt thì cũng không theo kịp tốc độ và bước chân của người lớn.
Thằng bé Tát trộm nhìn tấm ván gỗ vài lần, nhưng khi mắt to mở miệng nói không mệt thì nó cũng ngại làm đứa đầu tiên ngồi lên đấy, ngay cả tư tế đại nhân cũng tự mình đi đường, thì bọn nó làm sao dám leo lên tấm ván gỗ nghỉ ngơi trước?
Mắt một mí vẫn im lặng, trong ba đứa nhỏ thể lực nó là tốt nhất, khuân đồ cũng là nhiều nhất.
Nghiêm Mặc không khuyên nữa, đợi tụi nó mệt đến đi không nổi thì sẽ tự động bò lên tấm ván thôi.
Hắn vốn không định dẫn theo ba đứa này, dẫn tụi nó theo chẳng khác gì cục nợ. Nhưng lúc nghe nói tư tế đại nhân muốn đi theo đội khai hoang, đám đệ tử bọn nó phải trở về chỗ người nhà mình ở, thằng bé mắt một mí liền chạy tới chỗ Nghiêm Mặc, là đứa đầu tiên xin đi theo.
Nghiêm Mặc tính ra còn thuận mắt mắt một mí, thằng bé trông có hơi hung ác lầm lì, nhưng lại tốt bụng nhất, và cũng là đứa hiểu chuyện nhất trong mấy đứa nhỏ. Suy xét đến việc mình quả thật cần một người làm trợ thủ và chân chạy vặt, mà thân thể mắt một mí cũng rắn rỏi khỏe mạnh, thế là hắn đồng ý.
Nhưng lúc cho người đưa mấy đứa nhỏ khác về nhà, mắt to thấy mắt một mí được ở lại, nó lập tức chạy ngược trở lại, không nói lời nào đi sát theo sau mông Nghiêm Mặc, dùng một đôi mắt to đầy khẩn cầu nhìn hắn.
Mà mắt to ở lại, thằng bé Tát ôm ý niệm thứ gì có lời không thể để một mình hai tên kia hưởng thụ, liền chạy trở lại phòng đá xin đi theo.
Thằng nhóc A Ô cũng muốn ở lại, nhưng bị ba đứa lớn liên thủ ép về nhà với người lớn, mấy đứa nhỏ khác muốn đi theo cũng vậy.
Nghiêm Mặc cười: “Mấy đứa muốn đi theo cũng được, nhưng đường xá gian nguy khốn khổ, nếu giữa đường mà mấy đứa đi không nổi để tụt lại phía sau, thì không có ai quay lại tìm đâu. Mà nếu mấy đứa gây ảnh hưởng gì đến toàn bộ hành trình của đội ngũ, thì anh cũng sẽ không nể tình chỉ vì mấy là đệ tử của anh đâu.”
Ba đứa nhỏ không hiểu hết, chỉ có thể nhìn vẻ mặt và ngữ khí của Nghiêm Mặc, cùng một ít từ vựng đã biết nghĩa để suy đoán tư tế đại nhân đang nói cái gì.
Nghiêm Mặc lại nói: “Hôm qua anh đã nói, mấy đứa về nhà cũng sẽ gánh vác trọng trách, phải truyền thụ ngôn ngữ và tri thức anh dạy cho tộc nhân mấy đứa. Bây giờ suy nghĩ kỹ một chút đi, trở về dạy cho tộc nhân của mình, hay là mạo hiểm đi cùng anh, nghĩ kỹ rồi lại đến tìm anh.”
Lần này vì để tụi nhỏ hiểu rõ lời hắn, Nghiêm Mặc liền đặt tay trên trán mắt một mí. Từ sau ngày dạy học đầu tiên, hắn liền không để tay lên trán bọn nhỏ nữa, bởi vì hắn không muốn tụi nó sinh ra tâm lý ỷ lại.
Mắt một mí thuật lại lời của Nghiêm Mặc, ba đứa nhỏ thì thà thì thầm nửa ngày, không biết thương lượng như thế nào, cuối cùng vẫn chọn việc cùng nhau chuẩn bị xuất phát với Nghiêm Mặc.
Cứ thế, tụi nó liền xuất hiện trong đội khai hoang lần này.
Nguyên Chiến thấy Nghiêm Mặc không phản đối, hắn cũng không phản đối. Trong mắt hắn, ba đứa nhỏ đã không còn nhỏ nữa, hồi hắn mười hai tuổi đã là chiến sĩ cấp một, đã có thể đi theo người lớn ra ngoài săn thú.
Hai người họ không ai lên tiếng, thì những người A Ô khác cũng không lên tiếng phản đối ba đứa nhỏ đi theo, thậm chí còn vì tụi nó là đệ tử của tư tế đại nhân, mà trên đường đi rất quan tâm tụi nó.
Nguyên Chiến đang dẫn đầu đội ngũ chợt vòng ra sau.
“Sao vậy?” Nghiêm Mặc lập tức ngẩng đầu, mỗi lần Nguyên Chiến đi vòng lại đây là có việc muốn thương lượng với hắn.
Quả nhiên, Nguyên Chiến đi sóng vai với hắn, thuận tay phủi phủi bông tuyết dính trên đầu lông mày hắn, nói: “Có phải thấy mệt, khó đi hơn so với hai ngày trước không?”
Nghiêm Mặc gật đầu. Chẳng những khó đi, mà còn lạnh. Trên người hắn không chỉ mặc cái áo da, mà hắn còn khoác thêm một tấm da thú dày bên ngoài, xem nó như áo khoác mà buộc chặt lại để mặc, trong cả đội, hắn là mặc nhiều nhất, nhìn từ xa y như một con gấu, đã thế mà hắn vẫn cảm thấy lạnh.
Dùng da thú làm thành cái ủng đơn giản, nhưng nó cũng chẳng ấm áp, đầu ngón chân đều lạnh đến tê cứng, buổi tối nghỉ ngơi chỉ cần hơi xoa nhẹ một chút liền đau đến run người, càng đừng nói tới hai tay hắn.
“Đó là bởi vì chúng ta sắp tới rồi.” Lộ trình mười ngày, nếu một mình Nguyên Chiến thì đã tới rồi, nhưng vì nhiều người, tuyết lại lớn, nên đến giờ vẫn chưa tới nơi.
Nghiêm Mặc lên tinh thần: “Còn bao lâu nữa mới tới?”
“Nếu nhanh hơn một chút, thì trong vòng 3 ngày nhất định có thể tới. Thật ra chúng ta đang đi lên cao, từ chiều hôm qua đã bắt đầu đi lên sườn núi rồi.”
Nghiêm Mặc quay đầu nhìn bốn phía, trầm ngâm: “Độ dốc không rõ ràng lắm.”
“Sườn núi rất dài, nếu không chú ý, cậu sẽ không biết đây là sườn núi. Chờ đến khi lên tới đỉnh, nơi đó có một khu đất bằng lớn, rất lớn, tầm cỡ hồ nước mặn.”
“Anh lại đây hẳn là không chỉ nói với tôi chúng ta sắp tới rồi đúng không?”
Nguyên Chiến lau bông tuyết trên mặt đi, mái tóc ngắn củn của hắn đã biến thành màu trắng, nhưng chẳng biết có phải vì Nguyên Chiến có năng lực đặc thù nên mới không cảm thấy lạnh hay không, đến bây giờ hắn còn đi chân trần đó, mỗi lần Nghiêm Mặc nhìn đến cặp chân của hắn, liền cảm thấy cả người phát lạnh.
“Chúng ta mang thức ăn không đủ, phải đi săn. Từ nơi này đến ngọn núi đá có sơn dương tốn một ngày đường, tôi tính dẫn một nửa nhân thủ qua trước, thứ nhất là để đi săn, thứ hai là để khai thác đá. Tôi sẽ để hết đồ ăn lại cho cậu quản, cậu dẫn nửa người còn lại tới chỗ ở mới, chờ bọn tôi mang con mồi và đá về, thì tiếp tục đổi người.”
“Có phải trước khi đi anh đã muốn làm vậy không?” Cho nên mới bảo mọi người không cần nhiều mang thức ăn làm gánh nặng.
“Ừ.”
“Tôi không biết đường đi.” Nghiêm Mặc nhíu mày.
“Cậu nhìn phía trước, thấy cây cột đá kia không? Tôi có cắm cỏ trên đó đó.” Nguyên Chiến chỉ ra xa xa phía trước.
Nghiêm Mặc nhìn theo tay Nguyên Chiến, phát hiện ở nơi xa có một cái cọc đất cắm trên mặt đất. Cọc đất bị tuyết phủ không ít, nhưng vẫn có thể nhìn ra nửa bộ phận. Này chắc là cột mốc diện tích nhỉ?
“Anh có tiểu lên cái cọc đất kia không đấy?”
Nguyên Chiến rất khẳng định nói: “Đương nhiên.”
Nghiêm Mặc nói thầm: “…… Tôi biết thừa anh sẽ làm vậy mà.”
Nguyên Chiến không rõ những lời này là khen hay chê, chỉ làm như không nghe thấy: “Từ nơi đây đến cọc đất kia, trong phạm vi này không có dã thú nào quá lợi hại, để lại cho cậu một nửa nhân thủ hẳn là đủ để các cậu an toàn đi tới nơi đó. Nhưng nhớ kỹ, lúc sau trên đường cho dù gặp phải bất cứ chuyện gì, cũng tuyệt đối không được thay đổi lộ tuyến, cậu cứ dẫn người đi thẳng.”
“Anh chắc chắn không có mãnh thú hay đàn thú nào có lực uy hiếp lớn? Lỡ đâu lần trước anh không bắt gặp, nhưng lần này……”
“Tôi không thể chắc chắn.”
Nghiêm Mặc lập tức đề nghị: “Hay là chúng ta cùng đi qua ngọn núi đá kia?”
Nguyên Chiến bỗng nhiên cười quỷ dị: “Tôi không chắc chắn con đường các cậu đi không đụng phải mãnh thú, nhưng tôi chắc chắn đường tôi đi sẽ đụng phải, mùa đông là mùa thiếu thốn thức ăn, gần đây có rất nhiều dã thú ăn thịt nhìn chằm chằm vào đàn sơn dương kia.”
Nghiêm Mặc trầm mặc ba giây, phun ra bốn chữ: “Tạm biệt, không tiễn!”
Nguyên Chiến cười to rời đi, hắn không cảm thấy tư tế đại nhân của hắn tham sống sợ chết, bây giờ hắn đã có hiểu người này một chút, tư tế của hắn chỉ là sợ phiền toái mà thôi.
Sau thời gian nghỉ ngơi ngắn ngủi, Nguyên Chiến để lại thức ăn, mang theo một nửa nhân thủ đẩy nhanh tốc độ đi tới ngọn núi đá của đàn sơn dương, vì để tiện cho việc vận chuyển, bọn họ mang theo tấm ván gỗ lớn.
Các dũng sĩ tộc A Ô còn lại được một người đàn ông tên là Hồ Hồ dẫn đầu, Hồ Hồ đi đến trước mặt Nghiêm Mặc, tỏ vẻ mọi chuyện về sau sẽ nghe hắn chỉ huy.
“Đi!” Nghiêm Mặc không nói nhiều, chỉ tay về phía cây cột, cất bước dẫn đầu.
Hồ Hồ từng đi theo Nhị Mãnh huấn luyện, đương nhiên sẽ không để tư tế đại nhân đi đằng trước chịu nguy hiểm, anh ta lập tức ra lệnh, đội hình biến hóa, bảo hộ Nghiêm Mặc và ba đứa nhỏ vào giữa đội ngũ.
Suốt chẳng đường Nghiêm Mặc cầu nguyện cho mình tuyệt đối đừng đụng độ với loài mãnh thú và đàn thú nào lợi hại, không biết lời cầu nguyện của hắn có tác dụng, hay là thuốc đuổi thú của hắn có hiệu quả, hay lũ dã thú không muốn chạy ra khỏi hang trong mùa đông, có chạy ra cũng không chạy sang đây, suốt ba ngày đường, thẳng đến khi tới nơi, đều không gặp phải dã thú nào có lực uy hiếp quá lớn.
Đương nhiên, trên đường bọn họ cũng gặp phải một ít dã thú lạc đàn hoặc đơn độc, thậm chí còn đụng phải một con sói già, con sói già thấy bọn họ nhiều người liền bỏ chạy, còn mấy con dã thú khác trốn không kịp thì bị dũng sĩ tộc A Ô giết thịt bỏ bụng cả rồi.
Vì không để dã thú lần theo mùi máu tươi, nên mỗi lần săn thú bọn họ đều đào hố chôn nội tạng và xương cốt không thể ăn xuống thật sâu. Nghiêm Mặc còn rưới cả thuốc đuổi thú xuống, tránh cho bị lũ dã thú bưi ra.
Lúc đoàn người đi tới cái cọc đá đã bị tuyết vùi lấp hơn phân nửa, Nghiêm Mặc liền tuyên bố bọn họ đã tới chỗ ở mà Sơn Thần Cửu Phong đã chỉ định cho bộ lạc trong tương lai, người A Ô liền phát ra tiếng hoan hô vui sướng. Nhưng bọn họ không dám hô quá lớn, sợ đưa dã thú tới.
Dưới sự chỉ huy của Nghiêm Mặc, mười lăm dũng sĩ tộc A Ô nhanh chóng đào hố tuyết, dựng lều đốt lửa.
Một đêm không có gì đáng nói.
Ngày hôm sau, Nghiêm Mặc ra khỏi lều, đứng trong gió lạnh quan sát bốn phía.
Tầm nhìn rất trống trải.
Ở phía bắc là đại bình nguyên, còn có thể gọi là đại thảo nguyên, phía xa loáng thoáng thấy được một dãy núi.
Phía tây cũng là một vùng thảo nguyên, sau vùng thảo nguyên là những dãy núi nhỏ chập chùng, sau dãy núi nhỏ là một khu rừng không nhìn thấy điểm cuối.
Phía đông là hồ nước lớn mênh mông vô bờ, cực kỳ nổi bật, tựa như một vùng biển thu nhỏ, trong hồ nước có không ít đảo lớn đảo nhỏ. Bên bờ hồ còn có những bụi cây lùn lùn.
Mà phía nam, chính là hướng mà bọn họ đi tới, có hồ nước mặn, có bình nguyên, cũng có rừng cây.
Ở xa không nhìn thấy, đến gần mới phát hiện, tại vùng thổ địa diện tích rộng lớn này còn có mấy ao hồ nhỏ và những dòng suối lớn lớn bé bé, nhìn theo hướng dòng suối chảy xuôi, hẳn là chảy vào cái hồ siêu lớn kia.
Bên rừng rậm phía tây, còn loáng thoáng thấy được một con sông không nhỏ chảy quanh.
Phía bắc cũng có sông lớn, nhưng Nghiêm Mặc không quá chắc chắn, chẳng qua hắn cảm thấy ở đó có phản quang, giống như nước sông vậy.
Chẳng trách Nguyên Chiến sẽ lựa chọn nơi này, ngay cả hắn cũng cảm thấy nơi đây có cây có nước, rất tươi tốt, tài nguyên xung quanh giàu có, phòng vệ lẫn phản kích đều dễ dàng. Một nơi như vậy nếu đặt ở thế giới cũ thì đã sớm bị nhân loại chiếm lĩnh và khai phá, cũng chỉ có ở thế giới dã thú còn nhiều hơn người mới có thể giữ nguyên vùng đất này.
Tuy địa bàn rất tốt, nhưng nếu bắt đầu từ hai bàn tay trắng, vẫn sẽ rất khó khăn.
Hơn nữa thức ăn sung túc, nếu không có người, vậy sẽ có mãnh thú đứng đầu chuỗi thức ăn. Nguyên Chiến cũng có phát hiện dấu vết sinh sống của các mãnh thú hình thể lớn quanh đây.
May là lũ mãnh thú đó có tập tính ngủ đông, tuy mùa đông không dễ xây dựng, nhưng bọn họ vẫn phải xây.
Không biết mùa đông nơi này có bao nhiêu lâu, tóm lại, trước khi mùa xuân đến, bọn họ có rất nhiều việc phải làm.
Bọn họ là nhóm người đầu tiên tới nơi này, Nhị Mãnh sau ba mươi ngày sẽ đi theo dấu hiệu bọn họ để lại trên đường, dẫn toàn bộ người A Ô chuyển đến đây. Này không phải Nghiêm Mặc yêu cầu hay Nguyên Chiến ra lệnh, mà là tộc trưởng A Ô và tộc vu thương lượng với toàn tộc mà quyết định.
Nghiêm Mặc quan sát địa hình xong, hít sâu một hơi, xoay người nhìn tộc nhân của mình, kêu Hồ Hồ bắt đầu phân công nhiệm vụ, làm tư tế, hắn không thể ngồi chờ Nguyên Chiến mang người và con mồi về, trước hết hắn phải nghĩ cách sắp xếp và giao công việc trong khả năng cho phép cho những người này.
Cùng lúc đó, tại một ngọn núi cao, trong đại điện có thể nói là hùng vĩ.
“Tư tế đại nhân, tìm được công chúa Đóa Phỉ Nhĩ Đức chưa?” Một người đàn ông trẻ tuổi thân hình cao lớn, tướng mạo cực kỳ anh tuấn, mặc một thân chiến giáp sẫm màu, nôn nóng hỏi một người trung niên hơn bốn mươi tuổi.
Người trung niên nọ mặc một trường y tối màu, ngồi xếp bằng trên một tấm bồ đoàn (đệm ngồi thiền), trước mặt ông ta có một khối thủy tinh trong suốt thật lớn.
Khối thủy tinh được để trên một cái bệ màu vàng kim được điêu khắc hình dị thú, chế tác thủ công cực kỳ tinh xảo và khéo léo.
Người đàn ông trẻ tuổi lại thúc giục hỏi, người trung niên lúc này mới chậm rãi nâng mắt lên.
Ông ta tựa hồ rất mệt, thần sắc uể oải, hai mắt đầy tơ máu, giọng nói khàn khàn, trầm thấp nhưng rất bình tĩnh: “Tìm được rồi.”
Người trẻ tuổi vui mừng, lập tức hỏi: “Tìm thấy ở đâu?”
Giọng nói người trung niên có vẻ gắng gượng: “Ở nơi chúng ta chưa từng đặt chân tới, phía bên kia núi Phụ Thần.”
“Xa như vậy?” Người đàn ông trẻ tuổi nôn nóng đi qua đi lại, rồi quay đầu nhìn người trung niên: “Công chúa…… còn sống không?”
“Thần linh thủ hộ nói cho ta biết, công chúa điện hạ vẫn còn sống.”
“Vậy thì tốt, chỉ cần còn sống là tốt, còn sống là tốt.” Người đàn ông trẻ tuổi thoạt nhìn có vẻ rất vui mừng: “Tôi muốn nói tin tốt này cho quốc vương bệ hạ.”
Người đàn ông trẻ tuổi hưng phấn đến quên mất phải nói lời cảm tạ với tư tế, cứ thế vội vàng rời đi.
Người trung niên giương mắt nhìn theo bóng dáng người đàn ông nọ, khóe miệng hơi cong, lộ ra nụ cười đầy vẻ châm chọc.
“Diệp Hách đại nhân.” Một người đàn ông cao lớn đi ra từ chiếc bình phong phía sau tư tế: “Ngài cảm thấy bệ hạ sẽ phái người đi cứu công chúa sao?”
“Đương nhiên sẽ.” Diệp Hách cười nhạt, đưa lưng về phía người tới, nói: “Bên cạnh bệ hạ có nhiều người phụ nữ như vậy nhưng chỉ có một đứa con gái, để kế thừa vương vị, bệ hạ sẽ phái người đưa công chúa về.”
“Vậy xem ra tôi đây phải đích thân đi một chuyến.”
Diệp Hách nhìn chằm chằm khối thủy tinh trước mặt, đột nhiên gọi người đàn ông cao lớn: “Bên kia núi Phụ Thần chưa có ai từng đi qua, nếu ngài muốn đích thân đến đó, vậy phải cẩn thận, nơi đó là thiên hạ của lũ người mọi rợ.”
Danh sách chương