Edit + Beta: Zombie cưỡi Lợn
“Nuôi tiểu nô lệ đúng là công cốc, săn thú cho ăn, xây nhà cho ở, đưa đồ cho mặc lại không cho ngủ một lần.”
Nguyên Chiến trở về, đầu tiên là đến cái hang đá trên ngọn núi nhỏ dạo một vòng, sau đó mới đi phòng đá, hắn muốn gặp tư tế của mình, nói với Nghiêm Mặc những gì mà hắn gặp phải trên đường, mặt khác còn có chuyện đặc biệt muốn nói cho Nghiêm Mặc nghe.
Nguyên Chiến vốn không có thói quen gõ cửa, bình thường luôn trực tiếp đẩy cửa ra nhưng nay lại đẩy không được, lúc này mới nhớ đến Nghiêm Mặc đã làm ra cái gọi là then cửa, nên hắn đành phải gõ gõ.
Cửa mở ra, hơi ấm phả vào mặt, Nguyên Chiến cúi đầu nhìn liền thấy mấy tên nhóc lùn lùn.
Mấy đứa nhỏ bị gió rét bên ngoài thổi lạnh, cộng thêm chúng nó cảm nhận được sát khí không thể thu liễm trên người Nguyên Chiến, liền lùi ra sau một bước, quay đầu nhìn về phía tư tế đại nhân đang ngồi xếp bằng dưới đất.
Nghiêm Mặc đứng dậy, đi về phía Nguyên Chiến: “Về rồi à.”
Một câu chào đón rất bình thường, nhưng lọt vào tai Nguyên Chiến – người đã bôn ba bên ngoài trời tuyết hơn nửa tháng lại như được uống một chén canh nóng, cực kỳ thoải mái.
“Lên núi đi.” Nghiêm Mặc nhìn ra Nguyên Chiến có chuyện muốn nói với mình, hắn cũng muốn hỏi Nguyên Chiến suốt hai mươi mốt ngày này gặp phải chuyện gì, nhưng nơi này không phải chỗ để nói chuyện.
Nguyên Chiến tùy ý đánh giá căn phòng, hắn cứ cảm thấy căn phòng thay đổi không ít, không giống như trước kia.
Nhìn quanh, hắn phát hiện biến hóa quả thật rất lớn. Đầu tiên, căn phòng trở nên rất sạch sẽ. Tiếp theo, nhiều ra không ít đồ vật.
Nhưng dù có thêm đồ, hắn vẫn cảm thấy căn phòng gọn gàng hơn nhiều so với hồi trước hắn ở chung với Mãnh.
Thứ gây chú ý nhất trong căn phòng không phải mấy đứa nhỏ, mà là có thêm một cái giá để đồ bằng gỗ. Trên giá gỗ bày biện chén gỗ, trong mỗi chén gỗ còn để hai cái gậy gỗ ngắn ngắn nhỏ nhỏ, trừ cái đó ra còn có vài thứ đồ chơi vụn vặt.
Nhìn theo tầm mắt khó hiểu của Nguyên Chiến, Nghiêm Mặc giải thích: “À, đó là cái giá gỗ mà bọn Nhị Mãnh mới vừa làm ra dựa theo hình tôi vẽ, hơi thô, nhưng khá là chắc chắn. Căn phòng này nhỏ quá, đồ lại nhiều, có cái giá này, để bọn nhỏ cất đồ của tụi nó trên giá, đệm chăn thì xếp lại, để ở ven tường, buổi tối ngủ thì trải ra, ban ngày học thì cuốn vào, như vậy phòng có thể rộng rãi và sạch sẽ hơn.”
Nguyên Chiến lại nhìn về phía mấy đứa nhỏ, trước mặt tụi nó là…… cát? Nghiêm Mặc cười: “Đó là bàn cát dùng để học viết chữ và số, tôi nhờ Nhị Mãnh làm giúp tôi.”
Sau đó hắn quay đầu nói với mấy đứa nhỏ đang ngồi dưới đất trong phòng: “Hôm nay anh sẽ không qua đây nữa, ngày mai, anh muốn mỗi người mấy đứa đều phải học thuộc kiến thức đã dạy hôm nay.”
Nói xong, Nghiêm Mặc chỉ chỉ chỗ hắn vừa ngồi, nơi đó cũng có bày một cái bàn cát, bên trên dùng nhánh cây viết mấy bài toán cộng từ một đến mười đơn giản nhất. Phía trước bàn cát còn có một vài nhánh cây nhỏ và hạt giống dùng để đếm.
Mấy đứa nhỏ không hiểu tư tế đại nhân nói gì, nhưng có thể hiểu động tác của hắn, cả đám đều gật đầu, miệng đồng thanh hô: “Vâng, tư tế đại nhân.” Năm chữ này, mấy đứa nhỏ nói chuẩn nhất.
Hai người một trước một sau dẫm trên nên tuyết đọng đi về phía hang đá trên núi.
Trên núi có hang đá mà Nguyên Chiến đã đào ra thành căn phòng, ở đó còn có cửa gỗ, bên trong đào hố lửa làm lò sưởi, rất ấm áp.
Nguyên Chiến đang suy nghĩ xem có nên mang cái bàn cát của Nghiêm Mặc qua đây không, hắn cảm thấy có thứ kia, quá trình miêu tả sự việc có thể nói rõ ràng hơn một chút, nhưng khi hắn vừa đi vào liền phát hiện ở góc tường đã được bày biện một cái bàn cát lớn hơn cái vừa rồi.
“Lâu lâu tôi hay qua đây bàn chuyện với Nhị Mãnh, có cái đó tiện để nói chuyện hơn.”
Hay lắm! Nguyên Chiến đi đến lò sưởi thêm cỏ khô vào rồi châm lửa, sau đó bỏ thêm một bó củi, đã lâu lắm rồi hắn chưa được ăn thức ăn nóng, uống nước ấm, nếu không phải hắn có năng lực khống chế đất, thì hắn đã chẳng dám chạy ra ngoài khi trời đang đổ tuyết lâu như vậy.
Trong lúc Nguyên Chiến đánh giá căn phòng, Nghiêm Mặc cũng đang đánh giá hắn.
Hơn nửa tháng không gặp, dùng mắt thường nhìn cũng có thể thấy người nọ đã gầy đi, da mặt và da tay da chân cùng những vị trí lộ ra ngoài quần áo bị gió tuyết thổi đến mức đông lạnh, đỏ hồng, có chỗ còn rạn nứt, trên người còn có thể nhìn thấy một ít vết thương nhỏ đang trong quá trình khép lại, có điều, tinh thần hắn nhìn qua tốt lắm.
Nguyên Chiến nhóm lửa, sau đó đi vào sâu trong phòng đá, lấy đồ mà mình giấu bên trong ra, ôm nó đến trước mặt Nghiêm Mặc, tùy ý ném lên người hắn.
Nghiêm Mặc đang chuẩn bị lấy nồi đá ra ngoài đào tuyết, nhưng vừa mới xoay người thì đã bị cái gì đó trùm lên đầu.
Nghiêm Mặc vội vàng buông nồi đá xuống tóm lấy cái thứ nằm trên mặt.
Sờ vào rất mềm mại, cảm giác khi sờ và trọng lượng đều nói thứ này là hàng da lông chất lượng tốt.
Chờ khi cầm xuống, Nghiêm Mặc trợn to hai mắt nhìn.
Nguyên Chiến đắc ý nói: “Thế nào? Là thứ tốt ha! Tôi vừa thấy là muốn cướp về cho cậu rồi.”
“Cướp…… anh cướp từ chỗ nào?” Giọng Nghiêm Mặc có chút run rẩy. Đồ trên tay hắn tuyệt đối là thứ văn minh nhất từ sau khi hắn đi đến nơi này, xem xúc cảm của nó nè, kiểu cách lại đẹp đẽ, đường khâu lại tinh tế, này rõ ràng là một chiếc áo khoác lông cột tà, tuyệt đối không thể xuất hiện ở xã hội nguyên thuỷ!
“Sao vậy?”
Nghiêm Mặc nhìn chằm chằm áo khoác lông trong tay, ánh mắt phức tạp: “Tôi biết ông trời sẽ không để tôi sống tốt mà, tôi chỉ mới bắt đầu khởi bước, mà lão ta đã ban cho tôi một địch nhân cường đại rồi……”
Nguyên Chiến nghiêng đầu nhìn hắn, thằng nhóc này lại lầm bầm cái gì vậy? Hắn không hiểu ngôn ngữ của Tổ Thần.
“Bây giờ chúng ta trả cái này cho người ta còn kịp không?” Người nào đó đờ đẫn nói.
“Trả? Vì sao?” Vẻ mặt Nguyên Chiến như đang nói: Cậu bị choáng đầu à, ra lệnh nói: “Buổi tối cậu ngủ ở đây, cái này chắc cũng có thể cho tôi ngủ với cậu mấy ngày đi?”
Nghiêm Mặc kiềm nén xúc động muốn đập cái áo vào mặt đối phương, mà trực tiếp cởi cái áo da cứng còng trên người ra, mặc cái áo lông mềm mại này vào.
Vừa khoác áo lên người, Nghiêm Mặc thiếu chút nữa rên rỉ ra tiếng, quá thoải mái! Vừa ấm áp vừa mềm mại, đây mới là đồ cho con người mặc nè!
Nguyên Chiến nhìn chằm chằm cậu thiếu niên đang mặc áo khoác, hầu kết hơi nhúc nhích, hắn đột nhiên phát hiện Nghiêm Mặc thoạt nhìn hình như rất xinh đẹp? Hai má cũng có thịt hơn trước kia, vừa rồi Nghiêm Mặc cởi áo, hắn nhìn thấy rõ, hai gò mông đó rõ ràng no đủ hơn trước.
Gừ ——! Thật muốn lột cái áo hắn vừa mới mặc ra!
Nghiêm Mặc cầm kim châm quơ quơ với tên thanh niên nào đó đang chảy nước miếng nhìn hắn với ánh mắt dâm tà: “Nói, cái áo khoác này từ đâu ra? Trình bày thời gian, địa điểm, sự việc, đụng phải ai, toàn bộ, nói rõ ràng!”
Nguyên Chiến chùi nước miếng: “Tôi đói.”
Mới vừa nhận của người ta một chiếc áo khoác chất lượng tốt, Nghiêm Mặc quyết định trả công cho một chút. Còn về phần đối tượng bị cướp, dù sao cũng đã cướp, Nguyên Chiến có thể về nhà với vẻ mặt không sao như vậy, thì tình huống cũng không đáng lo lắm.
Nghiêm Mặc cầm nồi đá trên mặt đất đi ra cửa đào một nồi tuyết về, đặt lên lò sưởi đun, có điều lần này hắn không chỉ nấu nước, mà còn cắt chút thịt muối treo trên tường, lấy dao giải phẫu cắt thành từng miếng, lại lấy một ít thảo dược và trái cây từ túi thảo dược ra, thả vào nồi cùng với thịt.
“Cái trên tay cậu là gì vậy?” Nguyên Chiến ngồi bên đống lửa đang xoa bóp tay chân, liếc mắt liền bị dao giải phẫu hấp dẫn.
Nghiêm Mặc ghét bỏ mà nhìn tay chân dơ bẩn của hắn, nhưng vẫn đưa dao phẫu thuật cho hắn xem: “Đây là bảo bối Tổ Thần cho tôi, bén hơn dao bình thường nhiều, anh cẩn thận……”
Còn chưa nói hết, Nguyên Chiến đã nhanh tay thử nghiệm lưỡi dao, trên ngón tay bị dao giải phẫu cắt một đường.
Nguyên Chiến ra vẻ không sao cả mà đưa ngón tay đang đổ máu vào miệng liếm liếm, hai mắt nhìn chằm chằm dao giải phẫu, ham muốn chiếm hữu rất rõ ràng.
“Thứ tốt.” Nguyên Chiến khen: “Cho tôi được không?”
“Không được. Tôi chỉ có một con này.” Nghiêm Mặc chìa tay đòi lại.
“Sớm biết cậu không cho tôi ngủ, thì tôi đã lấy cái áo đổi con dao này rồi.”
“Mười cái áo cũng không đổi đâu!”
Nguyên Chiến bĩu môi, nuôi tiểu nô lệ đúng là công cốc, săn thú cho ăn, xây nhà cho ở, đưa đồ cho mặc lại không cho ngủ một lần, Nguyên Chiến nhịn không được vươn tay nhéo má hắn một cái.
Nghiêm Mặc tức giận trừng đối phương: “Cái tay vừa mới xoa chân đó dám sờ lên mặt tôi! Trả dao đây!”
Nguyên Chiến không biết tay vừa mới sờ chân xong thì sao không thể sờ mặt hắn, có điều Nguyên Chiến trả dao lại cho hắn, nói: “Cái này nhìn không giống như làm từ đá.”
“Tôi cũng không biết là chất liệu gì.” Mà nhìn cũng không giống kim loại. Nghiêm Mặc vừa nhận lễ vật nên rất hài lòng, tâm tình tốt, tức giận cũng không được bao lâu, cầm lấy dao giải phẫu chùi chùi xuống nền tuyết, rồi đặt lên lửa nướng tiêu độc.
Nguyên Chiến thuận miệng nói: “Nhìn có hơi giống xương cốt của con gì đó.”
“Xương?” Trong đầu Nghiêm Mặc hiện lên cái gì, nhưng lóe qua rất nhanh, hắn không bắt được.
Nguyên Chiến duỗi đầu ra nhìn vào nồi, hít hít cái mũi: “Cậu đang nấu gì vậy? Thơm thế.”
Nghiêm Mặc cầm cái muỗng gỗ cán dài, cho vào nồi quấy quấy, vừa quấy vừa nói: “Bỏ thêm dược liệu vào canh thịt, xua hàn bổ khí, tiếc là không phải thịt dê, nếu không hiệu quả sẽ tốt hơn.”
“Dê?” Nói đến dê, Nguyên Chiến bỗng nhiên hưng phấn: “Tôi đang muốn nói với cậu đây, trên đường đi về phía Bắc tôi phát hiện một đàn sơn dương, tổng số không dưới năm trăm con.”
“Thật sao? Cách nơi này xa không?” Nghiêm Mặc cũng hưng phấn.
“Xa.” Một chữ của Nguyên Chiến thành công làm Nghiêm Mặc tụt cảm xúc: “Chừng tám, chín ngày đường, ở ngọn núi đá mé bìa rừng phía Tây Bắc.”
Đối với khoảng cách ngày đường, Nghiêm Mặc không ước lượng được rốt cuộc có xa lắm không, chỉ biết Nguyên Chiến căn cứ vào thời gian ngày đường hành tẩu để tính.
Người bình thường đi một ngày đường là mười tiếng đồng hồ để tính thì có thể đi được 20-40 km, người có thể lực tốt thì đi được 50-60 km, cho Nguyên Chiến là loại người có thể lực tốt, vậy theo như lời hắn nói, một ngày đường có thể tương đương 50 km.
Nếu dựa theo số liệu đó để tính, tám chín ngày đường mà Nguyên Chiến nói thì phải là 450 km.
“Trời đổ tuyết anh đi chậm hơn ngày thường đúng không?”
“Đương nhiên.” Nguyên Chiến đang đói khát muốn chết, dáng vẻ sắp sửa nhào tới vì không chịu nổi kích thích của mùi canh thịt, giật cái muỗng gỗ của Nghiêm Mặc, ra sức quấy nồi thịt, hận nó không thể nhanh sôi.
“Chậm hơn bao nhiêu?”
“Một nửa.”
Vậy thì tầm 220-250 km. Vẫn xa quá, có lẽ hắn có thể thử để Nhị Mãnh dẫn người tộc A Ô làm xe trượt tuyết?
Có điều chuyện này không cần gấp, dù sao bây giờ bọn họ cũng không thiếu thức ăn.
“Anh tìm được bộ lạc muốn tìm chưa?” Có phải nơi đó có nền văn minh cao cấp không? Vì sao bọn họ không phát hiện hồ nước mặn này? Hắn không cảm thấy một mình Cửu Phong có thể dọa sợ toàn bộ chiến sĩ của bộ lạc văn minh cao cấp.
Nguyên Chiến gật đầu, nhịn không được muốn dùng muỗng gỗ múc canh thịt húp, bị Nghiêm Mặc nhanh tay lẹ mắt đánh.
“Bên trong có bỏ thảo dược, phải đun sôi mới được. Chờ đi!”
Nguyên Chiến trừng mắt, trừng một chốc, mới sờ sờ mũi, ngoan ngoãn quấy canh thịt.
Nghiêm Mặc cất kim châm, tiếp tục hỏi: “Gần đó có bộ tộc khác không?”
“Không thấy. Tôi đi mười ngày mới đến nơi đó, tôi còn ra chỗ bờ hồ xem, một khu vực lớn đều không thấy có bộ tộc nào khác, nhưng có dấu vết của mãnh thú, có điều tôi không phát hiện bọn chúng, có lẽ chúng nó ngủ đông rồi.”
Lộ trình mười ngày, cũng chính là 250-300 km. Nhưng không thấy bộ tộc khác, vậy rốt cuộc cái áo khoác lông này cướp được từ đâu?
Mà gần đây không có địch nhân nào cường đại, nên Nghiêm Mặc thoáng an tâm đi nhiều, nhanh chóng hỏi đến vấn đề dân sinh cơ bản: “Sản vật bên kia so với bên này như thế nào?”
“Không lo về thức ăn, ít nhất đủ nuôi một bộ lạc Nguyên Tế. Ngoại trừ đàn sơn dương, tôi còn thấy trâu bò, ngựa hoang, thú đầu dài, còn có hoẵng, thỏ, cáo, sói, và rất nhiều loài dã thú khác.”
“Xem ra chúng ta tới nơi mà dã thú còn nhiều hơn người.”
Nguyên Chiến nhìn hắn đầy kỳ quái: “Dã thú vốn dĩ nhiều hơn người.”
“Đúng vậy.” Nghiêm Mặc cười mỉa, hắn chỉ cho rằng thế giới này khắp nơi đều là nhân loại, nghe nói có một địa phương lớn như vậy mà không ai đến chiếm liền cảm thấy kỳ quái.
“Tôi tính nhân lúc mùa đông dọn qua.” Nguyên Chiến đột nhiên nói.
“Hả? Mùa đông? Vì sao?” Nghiêm Mặc kinh ngạc.
“Trên đường tới nơi đó tuy rằng nguy hiểm, nhưng chỉ cần tránh đi vào địa bàn săn thú của bầy sói và thú đầu dài là được, sẽ không xảy ra vấn đề gì nghiêm trọng, tôi đã dò đường, chỉ cần đi theo là được.” Thấy canh thịt còn chưa sôi, Nguyên Chiến liền đứng dậy kéo bàn cát lại đây, lấy nhánh cây vẽ trên mặt bàn một bản đồ đường đi rất đơn giản.
“Còn vì sao nhất thiết phải đi vào mùa đông, tôi nghĩ nơi đó có một loại mãnh thú rất lợi hại sinh sống, nếu chúng ta không thừa dịp nó ngủ đông mà dọn qua chiếm trước, chỉ sợ mùa xuân sang năm chúng ta rất có thể sẽ phải đánh giết qua đó, như vậy tổn thất quá lớn.”
Nghiêm Mặc tính toán: “Nhưng nơi đó chưa có gì hết, chúng ta còn có nhiều trẻ con như vậy, bây giờ mà đi……”
“Không phải mọi người.” Nguyên Chiến hiển nhiên đã nghĩ kỹ: “Trước tiên tôi mang một nhóm người qua, ở bên kia xây phòng ở, ngọn núi đá có sơn dương sinh sống cách chỗ đó không xa, tôi có năng lực khống chế đất đá, muốn dùng nham thạch làm phòng ở không khó. Hơn nữa tôi đã thử rồi, lần này không cần mài tảng đá theo kết cấu lồi lõm, trực tiếp dùng bùn đắp lên là được.”
Nói đến bùn, Nghiêm Mặc nhớ tới loại bùn có chất keo: “Lúc anh không ở đây, mọi người phát hiện ra một loại bùn có chất dính mạnh lắm.”
Nghiêm Mặc giải thích cái gì là keo dính, sau đó nói: “Tôi thử rồi, thiêu tảng đá thành tro, hoặc dùng chuỳ đập nát, trộn với nước, nó sẽ biến thành trạng thái keo. Mà vì thứ bùn nguyên sinh này có chất dính cực cao nên tôi thử trộn chút đất cát vào trong, phát hiện chỉ cần chú ý lượng nước, không cho chúng nó triệt tiêu lẫn nhau, trộn thêm cát đất sẽ khiến bùn có độ dính hợp lý hơn. Mà bùn được trộn lẫn cát đất sau khi để hai ngày, nó sẽ đông lại thành đá, rất cứng chắc.”
“Thứ bùn đó nhiều không?” Nguyên Chiến nghĩ, nếu nhiều, có thể trực tiếp dùng xây nhà luôn được không.
“Tôi đi xem cái ao bùn đó rồi, không lớn lắm, phạm vi đại khái chưa được một ngàn mét vuông, chiều sâu không đồng nhất, đứng ở bờ ao dùng gậy gỗ dài hai mét cắm xuống thử, nhưng không cắm tới đáy, vùng giữa ao sâu bao nhiêu thì hoàn toàn không biết, có điều tôi không kiến nghị dùng nó trực tiếp xây nhà, quá lãng phí, lấy nó sử dụng như keo dính là được rồi. Tôi đã tính, chỉ cần người cõng một cục đá bùn khô, đến nơi thì biến nó thành bột phấn, rồi trộn với cát và nước, là đủ để xây hai đến ba phòng đá.”
“Ừm, đến lúc đó tôi mang mấy cục dùng thử.” Hắn có năng lực khống chế đất đá, biến nó thành bột phấn không cần dùng lửa thiêu. Nguyên Chiến lúc này không quá để tâm, hoàn toàn không biết thứ keo bùn kia sẽ mang đến cho hắn kinh hỉ gì.
Nghiêm Mặc thấy Nguyên Chiến vẽ nguệch ngoạc trên bàn cát, vẽ ra hình dáng nơi ở tương lai của bộ lạc, thậm chí còn nhắc tới khái niệm thành trì mà lần trước hắn nói, người này tính trước khi xây nhà thì dùng đá tảng làm tường vây, vây quanh bộ lạc.
Nhưng bởi vì kiến thức hữu hạn, thứ Nguyên Chiến vẽ ra đầy hơi hướm của một thôn trại nguyên thủy, rất chất phác.
Tuy Nghiêm Mặc không hiểu biết nhiều về quy hoạch kiến trúc và thành thị, nhưng chưa thấy heo chạy thì cũng phải ăn thịt heo rồi, mỗi ngày sinh hoạt trong xã hội hiện đại với lượng tin tức lớn, hắn đương nhiên cảm thấy cái thôn trại này thật chướng mắt, rất dễ bị người khác công phá.
Đương nhiên, dưới tình huống thiếu thốn nhân thủ, hắn không thể bàn với Nguyên Chiến về việc xây cống thoát nước, ranh giới lãnh địa, vân vân.
“Dùng tường đá ngăn dã thú là ý tưởng hay, nhưng phạm vi tường đá của anh quá rộng, hơn nữa, tường đá chỉ có một lớp là quá yếu, tôi kiến nghị chúng ta làm nhỏ nhỏ thôi, chỉ cần có thể bảo vệ nhân số chưa tới một trăm người chúng ta là được, như vậy chúng ta có thể làm tường đá và phòng ở chắc chắn hơn. Anh có nghĩ tới không, nếu đứng trên tường đá, chúng ta có thể đối phó với dã thú từ trên cao ……”
Nghiêm Mặc lại bắt đầu phổ cập kiến thức cho Nguyên Chiến, dùng hình vẽ và miệng để miêu tả, khai thác tư duy cho hắn.
Nguyên Chiến nghe cực kỳ nghiêm túc, nhưng khi nồi canh thịt sôi, lực chú ý của hắn liền bị dời đi.
Nguyên Chiến không sợ phỏng miệng, trực tiếp cầm cái muỗng gỗ múc canh thịt ăn sùm sụp, đầu đổ đầy mồ hôi, một nồi canh thịt to, mới một chốc mà hắn đã ăn sạch, một giọt nước canh cũng không còn.
“Hết rồi.” Nguyên Chiến dùng muỗng gỗ vét đáy nồi, chút cháy khét ở đáy nồi bị hắn cạo nhẵn cho vào miệng.
Nghiêm Mặc bắt mạch cho hắn: “Hết rồi cũng không thể ăn nữa, không được ăn quá no, nhớ kỹ, nội trong hai tiếng không được ăn gì khác.”
“Tối cậu nấu cho tôi đi, tôi đi săn thú.”
Nghiêm Mặc thầm trợn mắt với tên thanh niên nói chuyện rất đương nhiên kia: “Tối anh tới phòng đá ăn, tôi đã dạy mấy đứa nhỏ làm canh thịt như thế nào, trong khoảng thời gian này tôi toàn ăn cùng tụi nó.” Hắn nhưng không có hứng thú làm đầu bếp riêng cho người ta: “Đúng rồi, rốt cuộc anh cướp cái áo khoác này ở đâu?”
Tuy Nguyên Chiến không muốn ăn chung với một đám nít ranh, nhưng hắn lại thèm hương vị canh thịt, chỉ có thể miễn cưỡng đáp ứng: “À, cậu nói cái áo hả? Tôi lột xuống từ người khác đó.”
“Người? Người nào?” Nghiêm Mặc cau mày.
“Đàn bà, tóc đỏ, da trắng, vú to mông to.” Nguyên Chiến ném muỗng gỗ bị liếm tới bóng loáng xuống, thuận miệng nói: “Tôi khiêng con nhỏ đó về.”
“Cái gì?! Thế người ở đâu?”Hậu trường
Nguyên Chiến: Tôi về rồi đây!
Nghiêm Mặc: Đi du lịch thì phải mang đặc sản về, lấy ra.
Nguyên Chiến: Cho đó!
Nghiêm Mặc:…… Cái gì đây?
Nguyên Chiến: Gái.
Nghiêm Mặc: Anh đi đâu vậy? Sao đặc sản nơi đó lại là gái?
Nguyên Chiến: Đi vương quốc Nữ Nhi. Về sau, không cần phải sầu lo chuyện sinh sản của bộ lạc ta nữa! Tôi đã nghĩ kỹ rồi, công chúa là của tôi, nữ vương và thừa tướng là của cậu.
Danh sách chương