Edit + Beta: Zombie cưỡi Lợn
“Cậu như vậy cũng tốt lắm, tôi sẽ bảo vệ cậu, đừng trở nên giống như lão Thu Thực kia, lúc đó sẽ làm tôi muốn đánh cậu.”
Bị Nguyên Chiến kéo, Nghiêm Mặc cuối cùng cũng biết ngồi xuống nấp đi.
“Cây đay là cái gì? Có lợi gì?” Nguyên Chiến hỏi.
Loại cỏ này hắn có thấy ở những địa phương khác, người trong tộc còn thử nhặt hạt giống của chúng, cho rằng có thể ăn như hạt lúa, lão tư tế cho nô lệ ăn thử trước, ba tên nô lệ ăn thì có hai tên bị tiêu chảy, nên lão tư tế tuyên bố thứ này không thể ăn.
“Là một loại thực vật thân thảo cực kỳ hữu dụng. Hạt giống dùng làm thuốc, không có độc, vị ngọt cay, có thể trị phong thấp, giảm sốt, giải độc, còn có thể chữa các bệnh nấm ngoài da, ho lao, táo bón, viêm gan mãn tính, vân vân… À, hạt cây đay cũng giống hạt cỏ bồng, còn có thể ép ra dầu.” Làm bác sĩ, điều đầu tiên Nghiêm Mặc nhớ tới đương nhiên là thuộc tính dược hiệu. Nghĩ đến việc ép ra dầu, hắn đột nhiên phát hiện hắn chỉ biết là có thể ép ra dầu, chứ không biết phải ép làm sao, cái này làm hắn thật bứt rứt, chỉ có thể để về sau từ từ làm thử.
“Chỉ vậy?” Nguyên Chiến có nhiều cái nghe không hiểu, nhưng cũng biết là nó dùng để chữa bệnh, tức thì mất hứng thú với cây đay.
“Đương nhiên không chỉ có thế.” Nghiêm Mặc cảm thấy thực khó chịu với tên Nguyên Chiến không biết nhìn hàng. Tên này luôn ôm thái độ có thì tốt, không có cũng chẳng sao với mọi loại thảo dược, điển hình của hạng người chỉ quan tâm việc ăn uống ngủ nghỉ, chứ không quan tâm đến sự phát triển của y dược.
“Bản thân cây đay có thể mang đi sơ chế, sẽ có được sợi đay, sợi đay có thể dùng để làm dây thừng, vải bố. Dây thừng làm từ chúng bền chắc hơn nhiều so với dây thừng mà chúng ta dùng cỏ bện ra, đem đi trói chặt Thiết Bối Long cũng được nữa. Mà vải bố thì có thể làm thành quần áo, tuy rằng dùng vải bố làm quần áo khá là cứng và thô ráp, nhưng so với việc trực tiếp mặc da thú thì tốt hơn nhiều.”
“Dây thừng? Làm quần áo?” Nguyên Chiến nổi lên hứng thú: “Làm như thế nào?”
“Trước rút sợi ra, rồi xe sợi thành chỉ gai, chỉ gai có thể dùng làm dây thừng, cũng có thể dệt thành…… bố, có bố là có thể làm quần áo.” Nghiêm Mặc nói được một nửa hắn thiếu chút thì nghẹn họng, hắn lại phát hiện một vấn đề mới, hắn biết cây đay có thể làm ra vải bố, nhưng cụ thể phải làm như thế nào để nối sợi đay, rồi từ sợi đay đã nối dệt thành vải bố, hắn không biết!
Máy dệt phải làm như thế nào? Nghiêm Mặc tiếp tục cảm thấy bế tắc.
Nguyên Chiến không biết Nghiêm Mặc đang sầu khổ, hắn nhìn bãi cỏ lớn toàn là cây đay kia, kế hoạch xử lý và thu phục tộc A Ô lập tức trở nên gấp rút vì mớ quần áo tương lai.
Nhiều đay như vậy, hẳn là có thể làm ra rất nhiều quần áo ha? Còn có dây thừng, nếu nó bền chắc thật như Nghiêm Mặc nói, thì thứ này cực kỳ hữu dụng.
Hai mắt Nghiêm Mặc sáng ngời nhìn chằm chằm người tộc A Ô đang làm việc bên hồ, muốn xem xem bọn họ đang làm gì.
Mấy người tộc A Ô đầu tóc rối bù, quấn da lông trên người, không phân biệt được là nam hay nữ, có người ngồi xổm, có người đứng, tay thì bận rộn làm việc.
Nghiêm Mặc sờ cằm, động tác những người này nhìn sao cũng thấy giống như đang thu hoạch sợi đay. Chẳng lẽ bọn họ phát hiện tác dụng của cây đay?
Chuyện này cũng không phải không thể xảy ra, tới mùa đông khi không gặt cây đay, một thời gian dài, dưới điều kiện tự nhiên của những đợt sương sớm, và ánh nắng mặt trời hong khô, chúng tự động phân giải tầng sáp bên ngoài, để lộ ra sợi đay nhuyễn bên trong. Mà tộc A Ô sinh sống lâu bên bờ hồ rất có thể sẽ vô tình phát hiện ra sợi đay, rồi nghiên cứu ra cách dùng đơn giản nhất, tỷ như vặn sợi đay lại làm dây thừng.
Tảng đay ở nơi này sẽ không mọc chân chạy mất, nên Nghiêm Mặc tạm thời bỏ qua, không lo sầu phải làm sao để se chỉ gai, hắn hỏi Nguyên Chiến: “Anh cảm thấy chỗ của người tộc A Ô thế nào? Thích hợp làm chỗ ở mới cho bộ lạc không?”
Nguyên Chiến lắc đầu, trên đường đến đây hắn đã quan sát tình cảnh quanh đây rồi, chờ đến khi thấy rõ nơi tộc A Ô sinh sống, hắn đã có đáp án.
“Không thích hợp à?” Nghiêm Mặc đối với chuyện này hoàn toàn không hiểu gì hết.
Nguyên Chiến chỉ tay vào cái hồ nhỏ và người tộc A Ô: “Nơi này khá trũng, giống như một cái hố to, tuy rằng có thể phòng thủ và ẩn nấp, nhưng một khi bị người khác tấn công, sẽ không dễ chạy trốn, hơn nữa, một khi tới mùa mưa, hồ nước sẽ dâng lên, cậu nhìn khu ở của bọn họ đi, vào mùa đông bọn họ chắc sẽ ở dưới gò đất, đến mùa mưa thì dọn lên trên.”
“Vậy vì sao bọn họ muốn thủ ở chỗ này?”
“Nguồn nước và mức độ an toàn.” Nguyên Chiến xoay sang nhìn một hướng khác, chỉ về phía xa, nơi mà hai người đều không nhìn đến: “Địa bàn tốt nhất của chúng ta là ở nơi đó, ở cái hồ nước lớn mà chúng ta nhìn thấy từ trên cột đá.”
“Anh muốn thành lập bộ lạc ở mảnh thảo nguyên giữa hồ nước mặn và hồ nước lớn kia?” Nghiêm Mặc cũng cảm thấy nơi đó không tồi.
“Không phải.” Nguyên Chiến lại lắc đầu, hắn không biết phải giải thích như thế nào, bứt một nhánh cỏ trên mặt đất vẽ ra một tam giác góc tù, chỉ vào hai góc nhọn dưới đáy tam giác: “Đây là hồ nước mặn và hồ nước lớn.” Sau đó chỉ vào cái đỉnh góc tù của hình tam giác: “Địa thế chỗ này khá cao, cách hai hồ nước không xa, rừng cũng không xa không gần, lại nằm ở vị trí trung tâm thảo nguyên, nơi này là tốt nhất.”
Nghiêm Mặc cẩn thận ngẫm nghĩ, đúng là chỗ đó cao hơn chung quanh một ít như Nguyên Chiến nói, nhưng lại là địa thế bằng, không phải đột nhiên dốc lên, mà là một sườn núi rất thoải, giống như đất bằng vậy.
“Nếu chúng ta thu phục tộc A Ô trước, rồi chiếm miếng đất kia làm địa bàn, thì phía nam mảnh đất này sẽ không có nguy hiểm.” Nguyên Chiến vẽ một vòng tròn, bên trong là lãnh địa Cửu Phong.
“Sau đó chúng ta lại mở rộng ra rừng rậm và núi non hai bên, giải quyết hết địch nhân ở gần hai bên rừng rậm, như vậy hai bên hông về sau chúng ta cũng không cần quá lo lắng, bởi vì rừng rậm sẽ là thần hộ mệnh tốt nhất của chúng ta, chúng ta chỉ cần đề phòng dã thú từ rừng rậm chạy ra là được.”
“Cuối cùng là phía bắc, đó là nơi chúng ta phải đề phòng nhiều nhất! Ở rất xa bên phía bắc có dãy núi cao, nhưng trước dãy núi là địa thế bằng, chắc chắn có rất nhiều bộ tộc sinh sống ở đó, tôi không biết bọn họ có lượng muối và thức ăn sung túc hay không, nhưng một khi chúng ta thành lập bộ lạc ở chỗ này, sớm hay muộn cũng sẽ bị bọn họ phát hiện. Trước khi chúng ta chưa đủ mạnh, không thể để bọn họ phát hiện chúng ta có một cái hồ muối. Mà chờ khi chúng ta mạnh lên, liền có thể……” Nguyên Chiến không nói hết, hắn chỉ nhẹ nhàng xóa mờ hình vẽ tượng trưng cho mảnh đất phía bắc.
Dã tâm! Nghiêm Mặc thấy rõ dã tâm trần trụi trong kế hoạch của Nguyên Chiến.
Nếu nói Nghiêm Mặc chỉ muốn chui vào một góc nhỏ bắt đầu chậm rãi phát triển, thì mục đích trước tiên của hắn là để cuộc sống ổn định. Mà kế hoạch của Nguyên Chiến thì giống như tằm ăn rỗi nghiền áp địch nhân, dùng phương thức chiến đấu nuôi chiến đấu để nhanh chóng đạt được mục đích của mình, Nguyên Chiến không cần thứ trước mắt, thứ hắn cần là tương lai!
Hoá ra mấy ngày nay tên này không chỉ dưỡng thương với luyện tập khống chế năng lực của mình. Người nguyên thủy này rốt cuộc suy nghĩ cái gì? Vì sao hắn dám ấp ủ dã tâm lớn như vậy?
Kỳ thật Nghiêm Mặc đã biết đáp án, bởi vì dã tâm là được nuôi mà ra.
Nếu Nguyên Chiến còn ở bộ lạc Nguyên Tế, với hoàn cảnh và con người xung quanh áp chế, hắn chỉ có mục tiêu là nỗ lực để sống sót, nỗ lực để thăng cấp, dù hắn có dã tâm lớn hơn nữa, thì cũng phải trở thành tù trưởng của bộ lạc Nguyên Tế đã rồi mới thực hiện được.
Nhưng hiện tại, Nguyên Chiến đã không bị lão tư tế áp chế, không bị đau đớn từ vết thương cũ kéo chân sau, vấn đề thăng cấp cũng được giải quyết, hắn thậm chí còn không cần thầy dạy cũng có thể lần mò ra được rất nhiều những ứng dụng năng lực khống chế đất.
Huống chi, bây giờ hắn còn có những nhân tố có thể trợ giúp cho dã tâm của hắn
Có Cửu Phong làm thần hộ mệnh cho bộ lạc.
Điều kiện cơ bản để xây dựng một bộ lạc: Muối, thì hắn có hồ nước mặn.
Cuối cùng là một tư tế mà bất kỳ bộ lạc nào cũng không thể thiếu, chính là Nghiêm Mặc của hắn.
Nguyên Chiến sau khi nhận ra mình có được hết thảy thì sao không nảy sinh dã tâm cho được?
“Nói cách khác, tài sản của tộc A Ô ngoại trừ cây đay, thì không còn gì có giá trị đáng để chúng ta xâm lược?” Nghiêm Mặc nói giỡn.
“Ai nói?” Nguyên Chiến nhìn hắn, đột nhiên nhếch miệng cười: “Tôi sai rồi, cậu và lão tư tế Thu Thực có rất nhiều điểm khác nhau, tuy rằng cậu hiểu biết hơn lão, nhưng cậu còn non hơn lão nhiều.”
Ý là sao?
Nguyên Chiến chỉ tay về phía mấy người A Ô đang bận rộn bên hồ: “Đó mới là mục đích tôi đến đây, tôi không muốn địa bàn này, thứ tôi muốn là người nơi này. Tôi muốn thu phục tộc A Ô, là vì người của bọn họ.”
“A, tôi hiểu rồi, muốn thành lập bộ lạc thì phải có nhân thủ. Vậy chúng ta làm sao để lôi kéo bọn họ? Cung cấp thức ăn cho bọn họ, dạy bọn họ xây phòng ở ấm áp?” Nghiêm Mặc suy nghĩ có cần phải giải quyết Đại Vu của tộc A Ô trước không, nhưng phe bọn hắn quá ít người, nếu tộc A Ô muốn khống chế bọn hắn thì phiền. Mà Đại Vu hoặc tư tế thường sẽ là người có kiến thức nhất tộc, thậm chí còn có thể quyết định hướng đi cho bộ tộc thay cả tộc trưởng, giữ những người này lại giống như giữ một quả bom hẹn giờ.
Nghiêm Mặc bắt đầu xem mình là tư tế, lúc này mới hiểu ra vì sao người nguyên thủy nơi đây đều cảnh giác với tư tế tộc khác.
“Lôi kéo?” Nguyên Chiến dùng vẻ mặt cười như không cười mà chế giễu Nghiêm Mặc: “Đương nhiên là không! Tư tế đại nhân của tôi ơi, chúng ta chỉ cần giữ lại một vài nô lệ biết nghe lời và hữu dụng, những người còn lại, giết sạch toàn bộ!”
“HẢ?!”
“Cậu phải khiến bọn họ biết sợ, như vậy mới có thể khiến bọn họ nghe lời.”
Nghiêm Mặc không biết nên làm gì để thu phục một đám người nguyên thủy, có lẽ Nguyên Chiến rất có kinh nghiệm, phương pháp hắn nói cũng là chính xác nhất, nhưng mà!!!
Đừng có giết người a a a, sách hướng dẫn sẽ tra tấn tôi tới chết! Nghiêm Mặc muốn giết một mình Đại Vu của người ta mà còn phải liều mạng động não, xem xem nên làm sao mới không để cái chết của đối phương liên lụy đến mình, mà giờ Nguyên Chiến phán một câu là giết cả đống người, còn nói thẳng trước mặt hắn như vậy, nếu hắn không ngăn lại, vậy cứ chờ sách hướng dẫn thêm cho hắn 10 điểm rồi lại 10 điểm đi, Nguyên Chiến giết mười tên, hắn sẽ được dịp hưởng thụ hình phạt nặng một lần nữa.
Lại nói đến mười ngày làm kẻ mù, khổ sở lắm hắn mới giảm xuống gần mốc một ngàn điểm cặn bã. Bởi vì hắn vô tình và bị cưỡng ép ăn ấu trùng ong chúa, nên sách hướng dẫn không tăng thêm giá trị cặn bã vì điều này cho hắn. Tuy đàn ong chết rất nhiều, nhưng hắn cũng không bị tăng điểm cặn bã, hắn đoán có thể là do đàn ong chủ động công kích hắn.
Mà hắn thì chủ động đút máu và chữa thương cho Cửu Phong, nên sách hướng dẫn lấy danh nghĩa trị liệu cho giống loài quý hiếm, giảm 50 điểm cặn bã.
Hắn cho ong ăn thịt uống máu, nuôi ong chúa mới, lấy điều đó làm công chuộc tội vì sát sinh quá nhiều ong, nên sách hướng dẫn chỉ giảm 20 điểm.
Trị liệu ngoại thương cho Nguyên Chiến, giảm 10 điểm.
Tối hôm qua xem thống kê mới nhất, bây giờ hắn đã giảm tổng cộng được 986 điểm, chỉ cần nỗ lực thêm chút nữa, hắn sẽ cầm lại được bộ dụng cụ phẫu thuật của mình.
Dưới tình huống như vậy, hắn sao mà làm lơ Nguyên Chiến giết người trước mặt hắn được?
Xin anh, mai mốt có giết người thì hãy giết sau lưng tôi, tuyệt đối đừng để cho tôi biết!
Vì để Nguyên Chiến dẹp ngay cái suy nghĩ đáng sợ diệt sạch bộ tộc nhà người ta chỉ giữ lại nô lệ, Nghiêm Mặc bày ra vẻ mặt đứng đắn, nói: “Anh nói rất đúng, nhưng gieo rắc nỗi sợ cho người khác không phải biện pháp duy nhất để thu phục nhân tâm, mà nó còn gây bất lợi về sau. Nếu cha mẹ và người thân anh bị giết, anh có muốn báo thù không? Cho dù bây giờ anh cảm thấy sợ hãi, nhưng về sau, khi anh có năng lực, anh sẽ không muốn trả thù và phản kháng sao?”
Nguyên Chiến đưa ra phương pháp giải quyết rất đơn giản: “Kẻ nào dám có dị tâm thì giết chết. Ngoại trừ đàn ông thành niên, đàm người phụ nữ và trẻ con sẽ không muốn báo thù. Bọn đàn ông, cậu chỉ cần làm bọn họ sợ mình, cho bọn họ đàn bà và thức ăn, bọn họ sẽ ngoan ngoãn nghe lời cậu.”
Được rồi, đây là thế giới mà tình thân là thứ gì đó rất nhạt nhẽo, nói với bọn họ chuyện báo thù cho cha mẹ vợ con bạn bè, chẳng khác gì đàn gảy tai trâu. Trên thế giới này, có lẽ đối với đại đa số người nguyên thủy mà nói, cừu hận khi mày giết cả nhà hắn bằng với việc mày cướp con mồi hắn mới đi săn về, mà mày chỉ cần cho hắn ăn no bụng, hắn chỉ cần còn khả năng gieo giống, thì rất nhanh sau đó hắn sẽ tìm cho mình một người phụ nữ khác có thể sinh dục.
Mà người già, phụ nữ và trẻ nhỏ lại càng chẳng để tâm đến hận thù, bởi vì bình thường bọn họ đã là vật hi sinh trong tộc rồi.
“Chúng ta quan sát trước đã, sau đó thử tiếp xúc, nếu không đổ máu mà có thể thu phục được bọn họ thì tốt, còn nếu không ……” Nghiêm Mặc bày ra vẻ mặt khó xử.
Nguyên Chiến nhe răng cười, vươn tay xoa xoa đầu hắn: “Bây giờ tôi cảm thấy tính cậu giống với cái mặt cậu rồi đấy.”
Vẫn còn là thiếu niên, tâm chưa đủ ác, có điều, tư tế như vậy hình như cũng không tồi nhỉ? Nguyên Chiến không rõ vì sao hắn không muốn tư tế của mình quá tàn nhẫn, tuy rằng một tư tế tâm ngoan quyết đoán có thể khiến bộ tộc mạnh hơn.
Nghiêm Mặc mới đầu không hiểu lắm, sau đó liền sực tỉnh, lập tức giơ tay đập lên ót Nguyên Chiến một cái.
Tiếc là không đánh trúng, tay còn chưa đụng được vào đầu người ta thì đã bị người ta túm được cổ tay.
Nguyên Chiến một tay xoa xoa cái móng vuốt lạnh như băng của Nghiêm Mặc, thuận miệng nói: “Cậu như vậy cũng tốt lắm, tôi sẽ bảo vệ cậu, đừng trở nên giống như lão Thu Thực kia, lúc đó sẽ làm tôi muốn đánh cậu.”
Hắn còn nhớ rõ tư tế cuối cùng của tộc Tức Nhưỡng, khi đó bọn họ đều quen kêu ông là Đại Vu, ông là một người tốt, thật sự, ông rất thích trẻ con, nhưng khi huyết mạch cuối cùng của tộc trưởng chết, ông cũng qua đời, cái chết của ông không minh bạch.
Hắn sẽ không để cậu tư tế của mình chết không minh bạch, cũng sẽ không để cậu tư tế của mình chết trước mình.
Nghiêm Mặc cười lạnh: “Chúng ta còn chưa biết là ai bảo vệ ai đâu, anh cứ chờ xem, sớm muộn gì tôi cũng sẽ đánh bại anh, đến lúc đó anh nhớ mà rửa mông cho sạch sẽ rồi nằm chờ đi!”
“Tôi chờ.” Nguyên Chiến vừa bực mình vừa buồn cười nhìn cái móng vuốt khác đang duỗi ra trước mặt, cũng bắt lấy, hai tay giao nhau xoa xoa cho Nghiêm Mặc.
Ông lớn Nghiêm Mặc hưởng thụ sự hầu hạ của đối phương, khó khăn lắm mới nhịn được xúc động muốn nhét chân vào lòng ngực ấm áp của đối phương, nói: “Tóm lại tôi không muốn mới bắt đầu đã giết người, anh nhìn mấy người bên hồ kia……”
Còn chưa dứt lời, từ xa đột nhiên truyền đến tiếng quát tháo hỗn loạn.
Nghiêm Mặc lập tức thu tay về, Nguyên Chiến cũng nhanh chóng cầm lấy gậy gỗ, một tay sờ tới chiếc rìu đá bên hông.
Mấy người đang bận việc bên hồ nghe thấy tiếng quát, thì có người đột nhiên phát ra tiếng khóc gào thật dài, ném đồ trong tay xuống, chạy vội về phía phát ra âm thanh.
Nghiêm Mặc hơi nhỏm lên, liền thấy một đám người đang nâng hai người lên chạy như điên đến từ phía xa.
Khu lều trại đang an tĩnh, nhưng khi những người này tới liền lập tức ồn ã, đa số lều trại đều được xốc mành cửa lên, không ít người chui ra ngoài.
“Phương hướng bọn họ chạy đến cùng một phía với đám sói đuôi trắng, chắc là đi săn thú thì đụng phải bầy sói.” Nguyên Chiến nhíu mày: “Hy vọng bọn họ không giết mấy con sói đó, nếu không……”
Nghiêm Mặc vừa thấy có người bị thương, lập tức hưng phấn, cơ hội tiếp cận đây rồi! Có điều hắn phải suy nghĩ ký, nên làm sao để ra mặt một cách hợp lý và đủ để gây chấn động cho đám người A Ô đây.
Tiếc là cánh Cửu Phong bị thương, nếu không, chỉ cần hắn ôm cái móng vuốt của Cửu Phong đáp xuống là có thể đạt được mục đích rồi.
Nguyên Chiến hoàn toàn đối lập với vẻ mặt hưng phấn đầy chờ mong của Nghiêm Mặc, hắn cảnh giác giương mắt ra đồng cỏ phía xa, tựa như trong những bụi cỏ khô đang ẩn núp lũ địch nhân làm hắn phải kiêng kị.
Nghiêm Mặc hưng phấn một hồi, nhưng thấy Nguyên Chiến không nhúc nhích gì hết, hắn cũng không ngu xuẩn chạy ra, hơn nữa, nhìn sắc mặt của Nguyên Chiến, nói không chừng nguy hiểm còn ở đằng sau.
Danh sách chương