Edit + Beta: Zombie cưỡi Lợn

32dcad04d33bebcfd9b407a5d1a56e3c

“Nguyên Chiến khoe khoang cho nô lệ nhà mình xem thân thể còn cường tráng hơn cả mấy chiến sĩ khác xong liền đi sang một bên nói chuyện với Liệp.”
“Bởi vì tôi cũng không chắc nơi đó nằm ở nơi nào. Lúc đó tư tế đại nhân nói chuyện này với tôi rất vội vàng, nên tôi chỉ nhớ kỹ mấy điểm quan trọng.” Nghiêm Mặc mở miệng nói. Thần sắc của hắn cũng không có vẻ tôn kính và sợ hãi đối với một chiến sĩ cấp ba, giọng điệu nói chuyện cũng thật bình thường.

Băng hoàn hồn. Thái độ nói chuyện của thằng nhóc nô lệ này làm hắn quái lạ, cảm thấy thằng nhóc nô lệ này rất to gan, đồng thời cũng làm hắn hoài nghi thân phận nó: “Vì sao tư tế tộc Diêm Sơn lại nói với mày chuyện mỏ muối mới?”

Loại sự tình này Nghiêm Mặc ứng phó chỉ là việc nhỏ, lập tức bày ra vẻ mặt ưu thương và bi phẫn thích hợp, nói: “Bởi vì tộc Trệ tấn công bộ lạc bọn tôi, đệ tử tư tế bị giết chết, lúc ấy bên cạnh tư tế đại nhân chỉ có tôi, ông ấy muốn ban sức mạnh cho các chiến sĩ còn sống sót, trước khi rời đi chỉ có thể vội vàng nói cho tôi biết một ít việc, bảo tôi nói với những tộc nhân khác. Nhưng trên đường bọn tôi chạy nạn thì tôi bị dã thú cắn trọng thương, đồng thời bị li tán, cuối cùng được A Chiến cứu về.”

Nguyên Chiến đang cầm cái váy chiến giáp để Thảo Đinh giúp mình mặc vào nghe vậy liền nhướng mày, không gọi chủ nhân nữa à? Tuy có trên lưng con dấu nô lệ, nhưng Nghiêm Mặc hoàn toàn không xem nó là gì, hắn tin Nguyên Chiến và đám người Liệp sau khi biết hắn là đệ tử tư tế tộc Diêm Sơn xong sẽ không dám đối đãi với hắn như nô lệ thật sự nữa.

Băng không rảnh mà quan tâm thứ kỳ quái Chiến đang mặc lên người là cái gì, chỉ nhìn chằm chằm cậu thiếu niên hỏi: “Vậy đi phía nam là chủ ý của mày?”

“Đúng.”

“Muối ở phía nam?”

“Có thể.” Nghiêm Mặc giảo hoạt nói, không chịu đưa ra câu trả lời chắc chắn.

Băng không nhìn cậu thiếu niên nữa, mà ngược lại nhìn về phía Liệp: “Chúng ta hẳn nên quay trở về bộ lạc, nói chuyện này cho tù trưởng và tư tế đại nhân.”

“Sau đó thì sao?” Liệp lạnh nhạt hỏi lại.

“Sau đó……” Băng cứng họng.

Liệp nói tiếp: “Sau đó tù trưởng và tư tế đại nhân sẽ phái người và cậu nhóc này cùng đi tìm mỏ muối mới, mà bởi vì chúng ta nói chuyện này cho bọn họ nghe, tù trưởng sẽ ôm hy vọng lớn, nếu chúng ta không thể quay về hoặc là không tìm thấy, cậu có thể tưởng tượng bọn họ sẽ thất vọng đến cỡ nào, một khi đã như vậy, không bằng chúng ta tìm được muối trước, cho bọn họ mộ kinh hỉ không phải tốt hơn sao?”

Băng trầm mặc. Hắn thừa nhận Liệp nói rất có lý, việc này dù không nói cho tù trưởng biết, thì kết quả cuối cùng vẫn như nhau, tư tế đại nhân chắc chắn vẫn muốn Chiến tham dự chuyến đi tìm muối, mà tù trưởng cũng sẽ bảo hắn đi theo với lý do áp chế sự bất bình giữa tộc Hắc Nguyên, Tức Nhưỡng và Phi Sa.

Băng đang muốn hỏi dò Nghiêm Mặc về chuyện mỏ muối mới, nhưng hắn vừa ngẩng đầu, thì đôi mắt ưng kiêu ngạo của hắn thiếu chút nữa bị chói mù rồi!

Chiến và đám người Sơn đang mặc cái gì trên người thế?

Không phải váy da đơn giản mà các chiến sĩ thường mặc, cũng không phải áo khoác da thú khoác lên người của các chiến sĩ vào mùa đông khi ra ngoài múc nước, tìm đồ ăn hoặc chiến đấu với kẻ địch.

Áo khoác da thú là lấy một tấm da thú lớn, đục một cái lỗ ở giữa, khi đi ra ngoài chỉ cần tròng cái lỗ đó lên cổ, là tấm da thú sẽ rũ xuống, che được cả trước ngực lẫn sau lưng, rồi lấy dây thừng cỏ thắt lại ở eo, chắn gió cũng không tồi.

Đám người Nguyên Chiến lúc này nửa người trên mặc một thứ giống như áo khoác da thú, nhưng lại hoàn toàn khác.

Nhìn kỹ, hai bên đầu vai của áo khoác da thú được độn thêm những tấm da nhỏ thật dày, phương pháp độn thêm rất đơn giản, đục một hàng lỗ ở bốn cạnh miếng da thú, dùng dây da xỏ qua rồi cột lại.

Ngoại trừ bả vai, trước ngực và sau lưng cũng được độn thêm vài tầng da thú được cắt thành những mảnh vuông thích hợp, da thú được xếp chồng lên nhau rồi cột chặt, thoạt nhìn rất cứng chắc.

Cố ý độn thật nhiều lớp da thú để bảo vệ những bộ phận quan trọng và chỗ hiểm ở trước ngực lẫn sau lưng nên thoạt nhìn nó tựa như một cái mai rùa thật dày, nên gọi nó là giáp da thú hay là chiến giáp nhỉ?

Có lẽ vì phòng ngừa hai mảnh giáp da thú trước sau bị rớt ra, nên phần dây da dư thừa hai bên hông được buộc lại rất chặt, như vậy giáp da thú liền ôm sát vào người.

Phần vạt áo dư lại thì rũ xuống trên eo, phần này không được độn dày, chắc là để phần eo có thể chuyển động linh hoạt.

Dưới eo là váy da, xuống chút nữa, cẳng chân cũng được da thú bao bọc, cách làm tương tự.

Cẳng chân được bọc da thú từ cổ chân lên đến dưới đầu gối, cổ tay cũng được da thú bao lại, kéo dài đến khủy tay.

Vô luận là cẳng chân hay là cổ tay, da thú đều được độn dày.

Một bộ chiến giáp bằng da thú làm thủ công thô sơ nhưng cũng đủ chắc chắn, chẳng những bảo vệ được phần lớn chỗ hiểm của các chiến sĩ, mà còn phác hoạ hoàn mỹ, làm nổi bật thân hình cường tráng vĩ ngạn của họ.

Tại sao trước kia không có ai nghĩ ra cách làm như vậy?

Một hồi khiếp sợ qua đi, vẻ mặt của Băng lập tức trở nên phức tạp.

Bốn người Chiến, Sơn, Điêu, Mãnh mặc vào bộ chiến giáp da thú, cũng cảm thấy bản thân thật lạ, có chút không quen lắm.

Bọn họ chẳng qua chỉ hơi chỉnh sửa tấm da thú lại để mặc vào thân mà thôi, vì sao thoạt nhìn lại có biến hóa lớn như thế?

Bên trong sự lão luyện, nghiêm túc, cường tráng, hoang dại còn tràn ngập một loại hấp dẫn của riêng giống đực, càng đáng sợ hơn là, khí thế của bọn họ thật giống như có thể bách chiến bách thắng. Bạn đồng hành quen thuộc lúc này nhìn qua tựa hồ mạnh hơn so với trước kia.

Không thể nào! Đây là ảo giác! Băng siết chặt hai nắm tay, hắn không thể bị khí thế của bọn họ đè ép, hắn là chiến sĩ cấp ba, sao hắn lại có thể yếu thế trước chiến sĩ cấp hai?

Liệp vẫn luôn ở chú ý vẻ mặt của Băng, nhìn thấy hắn đầu tiên là khiếp sợ, sau đó là nghi hoặc, rồi hâm mộ, cuối cùng biến thành vẻ mất mát và không phục, anh liền ra hiệu cho Nguyên Chiến.

Nguyên Chiến yên lặng lấy từ trong bọc da thú của mình ra một bộ giáp da đã may sẵn, ném cho Băng.

Băng ngẩn ra, thiếu chút đá bay bộ đồ được quăng tới.

Liệp mở miệng: “Chuẩn bị cho cậu đó, thay mau đi.”

Bên kia, Điêu cũng đưa cho Khuyết Nha một bộ, Khuyết Nha vui đến mức cười há ra cái miệng thiếu răng của mình, mừng rỡ hiện ra trên mặt không chút che giấu, miệng thì ngoác lớn cười hề hề không ngừng, còn dùng giọng điệu rất đặc biệt mà hỏi đi hỏi lại nhiều lần: “Tôi cũng có phần hả? Cho tôi thật hả?”

Điêu dùng nắm tay đấm vào ngực ông ta một cái: “Anh em!”

Khuyết Nha lập tức đấm ngực trả lễ, nặng nề nói: “Anh em!”

Băng ôm bộ đồ, cúi đầu, không nói lời nào, đi qua một bên bắt đầu mặc vào, nô lệ của hắn lập tức chạy đến bên cạnh hỗ trợ cho hắn.

Nguyên Chiến không nghe Băng cảm ơn cũng chẳng thấy có gì ngoài dự tính, tựa như bọn họ chuẩn bị cho Băng và Khuyết Nha một bộ chiến giáp là chuyện bình thường.

Trong bộ lạc hắn và Băng đối địch, nhưng khi ra ngoài thì bọn họ là anh em cùng một tộc! Điểm này, bất luận một người chiến sĩ nào của bộ lạc Nguyên Tế đều không thể làm trái, cũng sẽ không làm trái.

Nghiêm Mặc nhìn đám người nguyên thủy một hồi đột nhiên cảm thấy thiếu thiếu, giày đâu?

Cả đám vì sao không ai mang giày vậy?

Đương nhiên, cái hắn đang mang không thể kêu là giày, mà chỉ có thể kêu là ‘đồ quấn chân’.

Nhưng mặc kệ hình dạng ra sao, dùng một tấm da thú quấn lấy bàn chân, cũng có thể giảm bớt rất nhiều thương tổn và nguy hiểm trên đường.

Trước kia đi hái thuốc trong núi, giày và quần là thứ quan trọng nhất, toàn bộ đều phải bao kín mít, không chừa một khe hở, bởi vì trong núi có rất nhiều rắn độc và trùng độc, bị con gì cắn hay chui vào đều không phải chuyện hay ho.

Nhưng lần trước hắn nhìn thấy đội đi săn trở về, tất cả đều đi chân trần, lần này hắn đã làm ra mấy tấm da quấn chân, nhưng cả đám không ai mang, rõ ràng đã chỉ cách mang cho bọn họ rồi mà.

Sao vậy? Chẳng lẽ da chân bọn họ dày, cho nên không sợ bị mài mòn, bị cắn hay va quẹt?

Nghiêm Mặc muốn biết rõ nguyên nhân, liền lấy một tấm da từ trong bao ra ngồi quấn chân, cảnh đó làm thằng chủ nhân của hắn rùng mình.

Nguyên Chiến chán ghét mà liếc tấm da: “Đừng có dùng nó, chân sẽ thối rữa đấy.”

Hả? À……

Nghiêm Mặc nhanh chóng hiểu ra, hắn biết tại sao rồi. Trước kia hắn đã gặp qua không ít ca bệnh như vậy —— bệnh nấm chân, thoạt nhìn cái bệnh này thật tầm thường nhưng nó lại có thể hành hạ người khác ghê gớm lắm.

Đại đa số đều bởi vì mang giày kín, hoặc tiếp xúc với hơi ẩm một thời gian dài, cũng có thể bị người khác lây bệnh mà ra.

Nhìn vẻ mặt Nguyên Chiến và người Nguyên Tế, trước kia rất có thể bọn họ đã từng dùng da thú bọc chân, nhưng bởi vì da thú không được xử lý sạch sẽ, hoặc là không chú ý vệ sinh và thoáng khí, còn có rất nhiều nguyên nhân khác, dẫn đến sinh ra bệnh nấm chân nghiêm trọng, tục xưng là bệnh phù chân. Mà không biết xử lý đúng cách, bệnh nấm chân sẽ càng ngày càng nặng, cuối cùng khiến chân chẳng những hôi thối mà còn ngứa ngáy, nghiêm trọng hơn nữa sẽ bị thối rữa.

Bệnh nấm chân ở thế giới cũ của hắn cũng là một chứng bệnh thường thấy, từ cổ chí kim đã mấy ngàn năm, không biết có bao nhiêu người bị căn bệnh này hành hạ cả đời.

Nghiêm Mặc đột nhiên nghĩ, có thể bởi vì như vậy, nên mới khiến người Nguyên Tế mới xem nhẹ công năng của da thú?

“Phạch!” Một bộ da thú nặng nề đập lên đầu hắn.

Nguyên Chiến ra lệnh: “Mặc vào, nhanh lên, đừng lề mề.”

Nghiêm Mặc không chống đối, ngoan ngoãn mặc áo khoác da thú được ghép từ hai tấm da lại mà thành.

Mọi người mặc đồ xong, Mãnh và Điêu khá hoạt bát, mặc chiến giáp da thú kiểu mới liền đắc ý đi tới đi lui khoe khoang dáng trước mặt nô lệ nhà mình.

Nguyên Chiến đứng trước mặt Nghiêm Mặc giơ cái đùi rắn chắc cường tráng của mình ra.

Nghiêm Mặc: “……” Ý gì đây?

Nguyên Chiến khoe khoang cho nô lệ nhà mình xem thân thể còn cường tráng hơn cả mấy chiến sĩ khác xong liền đi sang một bên nói chuyện với Liệp.

Băng không muốn bị gạt ra bên ngoài, cũng đi qua.

Các nô lệ nhanh tay nhanh chân thu dọn hành lý, Thảo Đinh vội vã làm xong chuyện nhà mình, liền chạy qua giúp Nghiêm Mặc.

Có sẵn ba lô, đồ đạc cũng dễ sửa soạn, có thể bỏ vào ba lô thì bỏ hết vào, thể tích lớn nhưng không nặng, tỷ như thanh giáo thì giắt ở đai lưng.

Còn ba lô, có một khúc nhạc đệm không thể không nói.

Lúc trước Nghiêm Mặc muốn Thảo Đinh giúp hắn làm hai loại túi, một loại đeo trên lưng, một loại như hầu bao đeo bên hông, nhưng hắn nghĩ thì đơn giản, đến khi bắt tay vào làm, mới phát hiện nó rất khó! Chẳng những kỹ thuật khó, mà còn thiếu thốn vật liệu, thời gian cũng không đủ.

Sau khi bàn với Thảo Đinh, hắn dẹp hết ý tưởng, lại lần nữa cùng Thảo Đinh suy nghĩ ra một loại ba lô có hình thức và phương pháp chế tác đơn giản hơn.

Ba lô có hai quai mang trên vai.

Phương pháp chế tác như sau:

Đầu tiên làm hai quai đeo. Đối với cái này, bọn họ sử dụng hai tấm da thú có độ dai tốt để chế tác. Trước khi làm, gấp da thú lại mấy lần, đến khi bề ngang rộng bằng nửa lòng bàn tay thì đục lỗ rồi dùng dây da khâu lại, như vậy có thể gia tăng độ bền chắc cho quai đeo.

Tiếp theo là làm thân ba lô. Cái này cần một tấm da thú khá lớn, trước tiên cắt thành hình vuông, đục lỗ ở những vị trí cần khâu, lỗ phải nhỏ và sát nhau. Tiếp theo, xem những cái lỗ đó như cúc áo, dùng kim chỉ khâu lại, như vậy khi chứa vật bên trong sẽ không dễ bị phụ trọng đè đứt dây. Sau đó dùng dây da cột lại, rồi lại dùng kim chỉ khâu vài mũi, một cái ba lô dạng ống được làm ra.

Tiếp theo, nối ba lô và quai đeo lại với nhau. Bởi vì vật liệu dùng để khâu và kỹ thuật không quá tốt, Nghiêm Mặc suy xét mãi, ở bốn góc đáy và đầu ba lô đục ra bốn cái lỗ theo hình bình hành, rồi xỏ quai đeo qua, sau đó khâu dính phần quai đeo và thân ba lô ở bốn lỗ, đồng thời cũng khâu cả đoạn quai đeo từ bên trong thân ba lô. Thế là thân ba lô và quai đeo khó mà đứt vì phụ trọng nặng, ít ra thì với điều kiện hữu hạn trước mắt, độ bền chắc của ba lô cũng đã rất không tối.

Cuối cùng là dây kéo thu nhỏ miệng ba lô, cái này tương đối đơn giản, muốn thu nhỏ miệng ba lô thì chỉ cần tạo lỗ ở đầu mép ba lô, xỏ dây da qua rồi cột chặt là được. Phòng nước mưa thì chỉ cần lấy một tấm da khâu lại miệng ba lô.

Một cái ba lô như vậy ước chừng có thể chứa tầm mười ký gạo, nếu mang thêm phụ trọng thì dung lượng nhiều nhất sẽ lên khoảng mười lăm ký, thịt muối lớn cỡ một nắm tay của người trưởng thành thì mang ba mươi miếng cũng không thành vấn đề, nhưng ba lô sẽ rất đầy.

Đừng thấy phương pháp chế tác ba lô không khó, nhưng những nơi cần khâu khá nhiều, chỉ công đoạn đục lỗ thôi đã rất tốn thời gian rồi, ba người Thảo Đinh, Văn Sinh và Nghiêm Mặc không lo liệu hết mọi việc được, Nguyên Chiến phải kêu Đại Sơn cầm mấy miếng da thú sang nhờ Hạt Thổ và nô lệ của Liệp giúp một tay.

Cho dù thế, bận rộn đến khi trời tối, tổng cộng cũng chỉ làm ra năm cái ba lô như vậy.

Cho nên bộ giáp da thú có thể đưa cho Băng và Khuyết Nha, nhưng ba lô thì không có phần của họ.

Liệp hô một tiếng, tất cả mọi người đều đi đến bờ sông, Nghiêm Mặc đếm số người lại một lần.

Ngoại trừ bảy chiến sĩ, chuyến đi này bao gồm cả hắn và năm tên nô lệ bên trong thì tổng cộng có mười hai người, mười nam hai nữ.

Hắn quen Thảo Đinh và Văn Sinh. Còn một người phụ nữ to con tên Hạ Phì, là nữ nô của Liệp, tuổi không kém Thảo Đinh là bao. Nô lệ của Băng tên Dương Vĩ, ước chừng đã hai mươi tuổi, dáng vẻ trông có hơi nhát gan.

Mãnh và Khuyết Nha thì không mang nô lệ.

Thẳng đến mấy ngày sau, Nghiêm Mặc mới biết hai anh em Liệp và Mãnh dùng chung một nô lệ, cũng may là Hạ Phì to khỏe, chịu khổ được.

Khuyết Nha ngay cả nuôi sống bản thân mà còn miễn cưỡng, thì đương nhiên không có khả năng nuôi nô lệ rồi.

Nghiêm Mặc cũng bởi vì vậy mà phát hiện chế độ nô lệ nơi này có khuyết điểm, theo như đám người Nguyên Chiến miêu tả, có thể thấy nếu làm chủ nhân mà không áp chế được nô lệ của mình, thì chẳng bằng không cần có nô lệ, bởi vì nếu chủ nhân áp bức nô lệ của mình, không cho nó ăn no, rất có thể sẽ bị nô lệ vùng lên giết chết.

Nô lệ không muốn bị nô dịch thì sẽ bỏ trốn, Nghiêm Mặc cũng là sau này mới biết Băng cho rằng tên nô lệ Dương Thiệt của mình đã bỏ trốn.

“Diêm Mặc.”

Nghiêm Mặc nghe thấy Liệp kêu mình, liền ngẩng đầu.

Tất cả mọi người đều nhìn về phía hắn.

Nguyên Chiến đứng cạnh hắn, làm cột cho hắn dựa vào.

“Tôi không cần cậu nói hết mọi thứ về mỏ muối mới, nhưng nếu chúng ta đi phía nam, rất có thể sẽ gặp nguy hiểm lớn, cậu phải cho chúng tôi biết nguyên nhân.” Liệp nghiêm mặt nói.

Nghiêm Mặc nhanh chóng suy tính trong lòng, thật sự nên đi về phía nam sao? Có lẽ phía đông cũng không tồi.

Không, vẫn là đi phía nam đi. Nếu chiêu thần vọng của lão tư tế Thu Thực không sai, lão nói phía bắc đổ tuyết lớn, chứng tỏ phía bắc lạnh hơn phía nam, vậy nếu hắn đi phía nam thì ít nhất không cần lo việc sẽ đi đến nam cực.

Nhưng tình huống phía nam so với nơi này rất không xong, còn nguy hiểm hơn……

“Diêm Mặc?” Liệp hô một tiếng thúc giục hắn.

“Chúng ta phải tìm được biển.” Nghiêm Mặc mở miệng. Biển, hắn dùng phát âm tiếng Trung để nói. Hết cách, trong trí nhớ cậu thiếu niên không có từ vựng nào nói về biển.

“Biển?” Phát âm của Liệp có hơi quái lạ.

Nghiêm Mặc gật đầu: “Biển là một hồ nước cực kỳ lớn, so với con sông này lớn hơn rất nhiều, rộng như bầu trời, màu sắc đậm hơn bầu trời, mùi nước vừa mặn vừa tanh.”

“Trong biển có muối? Hay là gần biển có muối?” Nguyên Chiến hỏi.

Nghiêm Mặc trả lời: “Tư tế tộc tôi từng nói với tôi, muối trong biển là vô tận, còn có thể dễ dàng khai thác. Đồng thời trong biển còn có rất nhiều thức ăn, cực kỳ nhiều.”

Mọi người trợn to mắt, vẻ mặt như không thể tin được, còn pha lẫn cả vui sướng: “Thật không? Thực sự có một nơi như vậy?”

Nghiêm Mặc tiếp tục gạt người: “Tư tế tộc tôi nói là có.”

“Ở nơi nào?” Băng chờ không nổi mà hỏi trước cả mọi người.

“Ở…… cuối đại lục.”

Nghiêm Mặc theo thói quen mà làm ra vẻ, hắn cho rằng những người này sẽ trầm mặc, hắn định chờ có ai đó hỏi cuối đại lục là ở nơi nào, hắn đầu tiên sẽ tiết lộ một ít việc có thể làm đám người nguyên thủy này kinh sợ, định ra địa vị cho mình trong đội ngũ, đảm đương vai trò quan trọng chứ không phải chỉ là một kẻ đưa ra ý kiến về phương hướng tìm muối, sau đó giảng giải kỹ càng và tỉ mỉ về vùng địa lý xung quanh, tiện đà đưa ra kết luận cuối cùng về hướng đi.

Nào ngờ, hắn vừa dứt lời, Khuyết Nha bỗng nhiên kêu lên: “Tôi từng nghe người ta nói về cuối đại lục rồi!”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện