Edit + Beta: Zombie cưỡi Lợn
“Nhờ Mặc, tư tế đại nhân của tôi.”
Bột Ngạc đi ra khỏi lều lớn, gã không biết đám chiến sĩ của bộ lạc Nguyên Tế đi ra ngoài để săn thú và kéo mấy khối thi thể về ăn, hay là định bỏ chạy nữa, gã chỉ ngạc nhiên khi đám chiến sĩ đó lại chọn trúng thời điểm tốt như thế này, nhưng cũng may là đám chiến sĩ đó tới trễ, nếu không, chắc đến vào lúc hỗn loạn ấy, có lẽ hậu quả mà tộc Trệ phải gánh sẽ rất thảm.
“Cả đội! Dùng giáo và đuốc mà phóng, ép bọn chúng lui về!” Bột Ngạc hạ lệnh.
“Vâng!”
Có điều, cũng may là cuối cùng gã cũng có thể ổn định lại trận hỗn loạn giữa ba tộc, tuy cái giá phải trả là chi nhiều muối hơn nữa, nhưng cũng đã thuyết phục được chiến sĩ thủ lĩnh tộc Hách Lạp Cường Cốt và một chiến sĩ khác trong tộc Hồng Hồ lên thay Xích Đâu.
Nhưng hạt giống hoài nghi đã gieo trong lòng ba tộc, còn làm tổn thất một chiến sĩ thủ lĩnh cấp ba của tộc Hồng Hồ. Bột Ngạc nghĩ có lẽ không thể giữ lại tộc Hồng Hồ, chờ sau vài năm tộc Trệ khôi phục sức chiến, đó cũng là ngày tận của tộc Hồng Hồ.
Đến bây giờ Bột Ngạc vẫn không biết rốt cuộc những mũi tên đất đó từ đâu ra, còn có những hố đất đột nhiên sụp xuống, những việc này đã vượt quá trí tưởng tượng của gã, thậm chí còn có chiến sĩ lén đồn đãi rằng trên mảnh đất này có quá nhiều chiến sĩ Nguyên Tế bỏ mạng, âm hồn họ không tan, nên muốn kéo chiến sĩ ba tộc xuống chôn cùng.
Ấy thế mà Bột Ngạc lại tin vào cách nói này, gã nhớ Đại Vu trong tộc từng nói, trong bộ lạc Nguyên Tế có huyết mạch của Đại Địa Chi Thần, tuy chỉ là truyền thuyết, nhưng ai biết được sau khi chết họ có thể làm được những gì? Tiếc là Đại Vu không có ở đây, nếu có Đại Vu chắc ông ta sẽ thấy được chút gì đó.
“Tộc trưởng!” Một chiến sĩ tới bẩm báo.
“Chuyện gì?”
“Đàn ong Ăn Thịt, và cả chiến sĩ tóc bạc biết sai khiến ong Ăn Thịt đang đi về phía chúng ta, bọn hắn muốn đi vòng qua chúng ta.” Tên chiến sĩ kia hơi chần chờ một chút.
“Còn gì nữa? Nói!”
Tên chiến sĩ kia chưa kịp mở miệng, thì đã có một tên chiến sĩ tộc Trệ khác chạy lại từ xa, vừa chạy vừa kêu: “Tôi thấy được rồi! Tên to con đột nhiên xuất hiện kia là chiến sĩ cấp bốn!”
“Chiến sĩ cấp bốn?” Bột Ngạc cũng là chiến sĩ cấp bốn, sắc mặt không chút biến đổi, nhưng ở thời điểm này lại xuất hiện một chiến sĩ cấp bốn không rõ địch ta, đó tuyệt đối không phải tin tức tốt lành gì.
Tên chiến sĩ kia gật đầu, sắc mặt nặng nề: “Người tóc bạc là chiến sĩ cấp hai, nhưng lúc đàn ong đến thì mọi người lại không thấy vị chiến sĩ cấp bốn kia, hắn xuất hiện rất đột ngột, tôi đã cho người cố gắng tới gần quan sát đối phương.”
“Tôi nghe thấy có người bảo kẻ tới đây là một chiến sĩ cấp bốn? Là người của tộc nào?” Cường Cốt mang theo thần sắc cảnh giác xốc mành cửa lều của tộc Hách Lạp lên, phía sau gã còn có chiến sĩ đầu lĩnh thay thế Xích Đâu – Xích Kỷ của tộc Hồng Hồ tới.
Bột Ngạc thấy Xích Kỷ lại đi cùng Cường Cốt, vẻ mặt tuy không thể hiện gì nhưng trong lòng lại đề cao cảnh giác.
Mọi người cùng nhìn về phía chiến sĩ thứ hai chạy tới bẩm báo.
Tên chiến sĩ kia thở hổn hển miêu tả Nguyên Chiến: “Hắn, hình xăm trên mặt hắn là… là dấu hiệu của bộ lạc Nguyên Tế!”
“Không thể nào!” Bột Ngạc là người đầu tiên hô ra tiếng.
Cường Cốt và Xích Kỷ đột nhiên biến sắc.
Ai cũng biết chiến sĩ cấp bốn khó đối phó cỡ nào, lúc trước bọn họ vì vây giết tù trưởng bộ lạc Nguyên Tế, mà cơ hồ chết hết gần hai trăm chiến sĩ, nhưng chỉ đủ để kéo dài thời gian cho tới khi ông ta mệt mà thôi, vì mệt nên tốc độ phản ứng của thân thể không theo kịp đôi mắt ông ta, nên bọn họ mới có thể đánh cho đối phương trọng thương, đã vậy, ông tù trưởng đó còn phá được vòng vây, mở đường máu chạy ra ngoài.
“Bộ lạc Nguyên Tế không thể có chiến sĩ cấp bốn thứ hai, bọn chúng chỉ có tù trưởng là chiến sĩ cấp bốn duy nhất! Mà chúng ta đã khiến ông ta trọng thương!” Bột Ngạc khẳng định, một kích trí mạng kia còn là do gã làm ra. Nếu không phải gã chế ngự được Hào, thì bọn họ đã phải chết nhiều chiến sĩ hơn nữa mới có thể vây khốn được ông ta.
“Tộc trưởng, làm sao bây giờ?” Các chiến sĩ tộc Trệ cùng nhìn về phía Bột Ngạc.
Cường Cốt và Xích Kỷ cũng đợi gã tỏ thái độ.
Bột Ngạc quay đầu nhìn các chiến sĩ của bộ lạc Nguyên Tế vừa đi ra khỏi cửa khe núi, lại nhìn đàn ong Ăn Thịt đang đến gần từng chút một, gã lớn tiếng hỏi tên chiến sĩ đầu tiên chạy tới bẩm báo: “Cậu nói tên chiến sĩ tóc bạc và chiến sĩ cấp bốn kia muốn đi vòng qua chúng ta?”
“Vâng.”
“Phía trước chúng ta chỉ có cái khe núi đó.”
“Vâng.”
“Các cậu thấy rõ hình xăm của tên chiến sĩ cấp bốn đó thật sự là của bộ lạc Nguyên Tế?”
Mọi người lại nhìn về phía tên chiến sĩ thứ hai chạy tới bẩm báo, tên chiến sĩ kia đổ mồ hôi hột, căng thẳng nói: “Bọn họ có ong Ăn Thịt, tụi tôi không dám lại gần quá…”
Bột Ngạc khó có thể hạ lệnh.
Gã nhíu chặt mày, mi cụp xuống, Xích Kỷ mặt mày ưa nhìn bỗng nhiên mở miệng nói: “Phía trước chúng ta có kẻ địch mạnh, phía sau lại có một chiến sĩ cấp bốn và một người có thể sai khiến ong Ăn Thịt, nếu khi chúng ta đối phó với tên chiến sĩ cấp bốn và đàn ong Ăn Thịt đó, bộ lạc Nguyên Tế mà tiến đánh chúng ta…”
Cường Cốt lập tức nói: “Để bọn họ đi qua, cho dù tên chiến sĩ cấp bốn đó có là người của bộ lạc Nguyên Tế, thì chỉ cần bọn chúng đi vào cái khe núi kia, chúng ta sẽ lập tức lấp kín cửa ra vào, cho chúng chết đói bên trong!”
Bột Ngạc cũng không muốn chịu cảnh hai mặt giáp địch, tha cho đối thủ của gã một lần: “Để chúng đi qua, đừng ngăn trở, quan sát kỹ chúng!”
“Vâng!”
Bột Ngạc nhìn về phía Cường Cốt và Xích Kỷ: “Bảo các chiến sĩ canh giữ ở hai sườn khe núi của hai người chuẩn bị tốt, đám chiến sĩ của bộ lạc Nguyên Tế xuất hiện vào lúc mặt trời xuống núi không hẳn là muốn kiếm ăn đâu, nói không chừng là muốn nhân lúc tối trời đột kích, mà chúng ta đều biết nếu để lũ người hung hăng như dã thú đó đột kích thì sẽ tạo ra hậu quả gì cho các tộc chúng ta.”
“Củi gỗ đều đã chuẩn bị, đường hầm hai bên cũng đã đào, chỉ cần bọn chúng dám ra đây, chúng ta sẽ chôn chúng xuống hố thiêu sống!” Cường Cốt lạnh lùng nói. Những việc đó bọn họ đều thừa dịp đêm khuya chạy đi chuẩn bị, ban ngày dùng cỏ và nhánh cây che lại, bọn họ từng nghe nói về năng lực của lão tư tế bộ lạc Nguyên Tế, biết lão có thể nhìn ra phương xa mà không cần ra khỏi bộ lạc.
“Tộc trưởng Bột Ngạc, tộc Trệ các anh phải bảo vệ mặt chính diện cho tốt, đừng để đám chiến sĩ bộ lạc Nguyên Tế đột phá được.” Xích Kỷ cười nhạt, gật gật đầu với Cường Cốt rồi xoay người rời đi.
Bột Ngạc nhìn chằm chằm theo bóng dáng hai người, sắc mặt âm trầm.
…
Tranh cảm thấy rất kỳ quái, lúc trước vừa thấy bọn họ xuất hiện ở cửa khe núi, bọn chúng sẽ lập tức xông tới chặn đường hô đánh hô giết, nhưng hôm nay lại không, chỉ phóng giáo, gậy gộc và đuốc ép bọn họ lùi bước.
Vừa lúc Tranh cũng không tính đột kích vào lúc này, anh phân công nhân thủ, cho một số chiến sĩ xông lên trước ngăn cản giáo và đuốc, các chiến sĩ khác ở phía sau kéo những thi thể trên chiến trường đi, sau đó lại lui về khe núi một lần nữa, anh muốn khiến ba tộc kia tưởng rằng bọn họ ra đây chỉ để kiếm cái ăn.
Một lần, hai lần, số lần nhiều, kẻ địch sẽ không đề phòng bọn họ nữa. Chỉ cần chúng có một chút lơ là, đó cũng là lợi ích dành cho bọn họ.
Điêu thấp giọng hỏi: “Hôm nay ba tộc đó cứ là lạ thế nào, sao lại chịu bỏ nhiều giáo và đuốc như vậy.”
“Có lẽ chúng không muốn cho chúng ta lấy thêm nhiều thi thể về làm thức ăn?” Tranh hất một cây giáo ra, cuối cùng lui về khe núi. Anh đưa ra suy đoán như vậy rất bình thường, bởi vì lúc này dù anh có nghĩ đến nổ đầu, cũng sẽ không ngờ đến phía sau ba tộc còn có một uy hiếp lớn hơn nữa.
“Tôi cảm thấy chúng như đang chờ đợi điều gì, chẳng lẽ chúng đã biết tính toán của chúng ta? Thế chẳng phải bọn chúng nên nhào lên lấp kín cửa khe núi không cho chúng ta ra ngoài mới đúng chứ!” Điêu nghi hoặc.
“Đi gọi Thu Thực đại nhân lại đây.” Tranh bỗng nói.
Điêu không rõ ý anh, nhưng vẫn làm theo mệnh lệnh của anh đi gọi lão tư tế.
Lão tư tế đứng giữa vòng vây của các chiến sĩ và Đại Hà: “Tìm ta có chuyện gì?”
“Thu Thực đại nhân, giúp chúng tôi nhìn bốn phía đi.” Tranh yêu cầu.
“Hôm nay ta mới nhìn xong.” Không phải lão tư tế không muốn nhìn, mà là năng lực của lão không thể sử dụng thường xuyên: “Phía Tây Bắc là đường tốt nhất cho chúng ta, nơi đó ít dã thú, có nguồn nước, cách đó khoảng năm ban ngày đường không có bộ tộc nào khác.”
“Không, tôi muốn ông nhìn thử chỗ gần, là gần vùng khe núi này, tôi phải biết ba tộc kia có cho người mai phục hay không, chính diện và các mặt khác cũng vậy, nơi nào ít nhân thủ nhất, nguy hiểm thấp nhất?”
“Ta nhìn rồi, không có gì thay đổi so với mấy ngày trước, hai bên trái phải đều có chiến sĩ ba tộc phòng thủ, nhưng phía chính diện là nhiều người nhất.”
Tranh nhìn khu lều trại xa xa, lắc đầu: “Không, sẽ không đơn giản như vậy, tộc Hồng Hồ còn giảo hoạt hơn cả lũ cáo thảo nguyên, bọn chúng nhất định đã nghĩ đến việc đêm nay chúng ta sẽ đột kích, có lẽ chúng đã sớm chuẩn bị rồi.”
Tranh lại lần nữa dò hỏi lão tư tế: “Ban ngày, người của bọn họ ở đâu là nhiều nhất?”
Lão tư tế không cần suy nghĩ đã nói, căn cứ theo những gì lão thấy được trước đó: “Phía chính diện.”
“Ban đêm thì sao?”
Lão tư tế lắc đầu: “Ban đêm ta không thấy rõ.”
“Thu Thực đại nhân, tôi hy vọng ông có thể nhìn ngay bây giờ một lần, sau đó nói cho tôi biết tình huống sắp xếp nhân thủ ở ba phía của chúng.” Tranh có một suy đoán, nhưng anh cần lão tư tế giúp anh chứng thực.
Lão tư tế siết chặt quyền trượng, thi triển thuật nhìn xa hai lần trong cùng một ngày sẽ khiến thân thể lão bị thương tổn nặng.
“Thu Thực đại nhân!”
Lão tư tế nặng nề gật đầu: “Đi gọi Thu Ninh tới giúp ta.” Lão cũng sợ Tranh chạy sai đường.
Thấy Tranh ra hiệu, lập tức có chiến sĩ chạy đi tìm Thu Ninh.
Vào lúc lão tư tế chuẩn bị nhìn về nơi xa, Tranh dặn Điêu: “Truyền lệnh của tôi xuống, bảo mọi người chuẩn bị đánh vào phía chính diện, đừng phân tán chạy ra hai sườn.”
“Chính diện?” Điêu kinh ngạc.
“Nếu tôi đoán không sai, chắc chắn Bột Ngạc đã sắp xếp những thứ đồ chơi nguy hiểm ở hai bên sườn chờ chúng ta. Chúng ta đánh vào chính diện, mở đường máu cho người phía sau!”
Điêu trầm mặc gật đầu.
“Bây giờ thì chờ kết quả của Thu Thực đại nhân. Khoan đã!” Tranh bỗng nhiên nhanh chóng bò lên tảng đá lớn trước cửa khe núi: “Hình như chỗ ba tộc có hai người đi tới, chiến sĩ ba tộc không tấn công họ, kia là… là ong Ăn Thịt!”
Tranh đột nhiên quay đầu rống to: “Đốt lửa lên! Mọi người mau đốt lửa! Nhanh!”
Tranh tiếp tục quan sát, ra lệnh cho mọi người lui về phía sau —— muốn đánh vào chỗ địch thì phải chờ ong Ăn Thịt đi qua. Lạ thật, sao lũ ong không tấn công ba tộc đó? Mà giữa đàn ong còn có hai người… Cái gì?!
Tranh trợn to mắt.
Điêu cầm cây đuốc, chạy tới hô to với Tranh: “Tranh! Anh đang làm cái gì vậy? Mau xuống đây! Chúng ta lui vào trong! Đại tranh?”
…
Hai người Nghiêm Mặc và Nguyên Chiến dưới cái nhìn chòng chọc đầy căng thẳng của chiến sĩ ba tộc, không nhanh không chậm đi vòng qua khu lều của bọn họ, đến mảnh đất trống giữa doanh địa ba tộc và khe núi.
Trong mắt chiến sĩ ba tộc, hai người này có thể nói là khá kiêu ngạo. Rất nhiều chiến sĩ trong ba tộc ngứa mắt hai người bọn hắn, nhưng cũng có vài người bội phục bọn hắn lớn mật.
Nghiêm Mặc lại cảm thấy mình đã toát một đống mồ hôi lạnh, nhưng mặt ngoài thì vẫn luôn duy trì sự bình tĩnh.
Vẻ mặt của Nguyên Chiến là tự nhiên nhất, chắc do hắn là kẻ tài cao nên gan cũng lớn? Bỗng nhiên Nghiêm Mặc rất muốn hủy hết mớ kinh mạch của hắn, phá hư thân thể hắn, ngắt thể tùng của hắn, làm hắn không thể sử dụng năng lực được nữa. Nhưng nghĩ đến việc lúc trước người này có một cái chân tàn mà vẫn có thể dùng sức của chiến sĩ cấp hai khiêu chiến với chiến sĩ cấp ba, bỗng nhiên cảm thấy mình thật mất mặt.
Có vài người không còn sức mạnh và năng lực làm chỗ dựa, thì sẽ bắt đầu tự oán tự sầu, tinh thần sa sút, bất chấp tất cả, thậm chí còn tự hại mình hoặc tự sát.
Nhưng có vài người dù mày đã dùng phương pháp cực đoan nhất để đả kích hắn, hắn vẫn có thể biến thành giòi bọ cắn mày một cái.
Chắc Nguyên Chiến chính là loại người không bao giờ chịu thua này, không bao giờ cúi đầu trước vận mệnh, tìm kiếm hết thảy cơ hội để khiến mình càng lúc càng mạnh hơn.
Nghiêm Mặc cười nhạo một tiếng, nếu không phải vừa ý phẩm chất đặc biệt đó của Nguyên Chiến, cảm thấy người nọ sẽ có tác dụng lớn với mình, thì hắn đã không dùng hết tài lực để bồi dưỡng và lung lạc người này. Có điều, thứ hắn nuôi hiển nhiên không phải chó, mà là sói.
“Cậu lại cười cái gì đó?” Nguyên Chiến nâng tay lên, làm một thế tay mà chỉ có chiến sĩ bộ lạc Nguyên Tế mới hiểu với đám người trốn trong khe núi cách đó không xa.
“Tôi cười anh đó, cái đồ lòng lang dạ sói (lang tâm cẩu phế).” Nghiêm Mặc chậm rì rì nói.
Trực giác của Nguyên Chiến mách bảo với hắn rằng đấy tuyệt đối không phải lời khích lệ: “Tôi là sói, cậu là báo, con báo lông trắng giảo hoạt! Mà ‘cẩu’ là cái gì?”
“Cẩu là giống biến chủng của sói sau khi bị thuần dưỡng.” Nghiêm Mặc thuận miệng đáp.
“Sói mà cũng có thể thuần dưỡng? Giống như lũ ngựa hoang mà tộc Bái Nhật nuôi?”
“Đương nhiên, không chỉ sói, đại đa số động vật ăn cỏ đều có thể thuần dưỡng, trâu bò, dê cừu, heo, ngựa, gà rừng đều có thể biến thành vật nuôi trong nhà, không phải kiểu bắt về rồi nhốt vào hố để từ từ ăn như của bộ lạc Nguyên Tế, mà là nuôi chúng nó, để chúng nó sinh con non, dê sinh dê, bò đẻ bò, nhiều thế hệ sinh sôi nảy nở, như vậy, trong mùa đông mọi người vẫn có thịt mới để ăn.”
Nguyên Chiến nhớ thật kỹ những lời này.
Trong khe núi, Tranh đứng trên tảng đá lớn, mặt không chút cảm xúc nhìn về phía hai người trước bãi đất trống.
Mà đám người Điêu, Liệp, Băng và Bộ Nga bị kêu tới cũng đều há to miệng.
Điêu chỉ chỉ phía trước, miệng hả thành hình chữ O, mấp máy nói không nên lời, tựa như lúc này nói chuyện là một việc cực kỳ khó khăn: “Tụi bây có thấy không? Người nọ làm thế tay với chúng ta, bảo chúng ta đừng tấn công hắn. Mà đó là thế tay chỉ có người của chúng ta mới biết!”
“Thấy.” Băng ngơ ngác nói.
Tranh chụp lấy bả vai Liệp: “Liệp, chẳng phải cậu nói Chiến đã chết rồi sao?”
Liệp nuốt nước miếng: “Tôi không nói hắn đã chết, tôi chỉ nói hắn và Mãnh đều bị chim mặt người Sơn Thần Cửu Phong bắt đi.”
“Vậy bây giờ người bên ngoài là ai?” Vẻ mặt Tranh đã có chút vặn vẹo.
“Ặc, có ai phát hiện ra không…” Điêu chỉ chỉ người còn lại: “Người tóc bạc kia thoạt nhìn cũng thật quen mắt?”
“Ai?” Tranh không nhận ra.
Liệp và Băng đều cố mở to mắt, hòng thấy rõ hơn.
“Điêu?” Tranh ép hỏi.
Điêu khó mà tin vào mắt mình, líu lưỡi nói: “Người nọ rất giống nô lệ của Chiến.”
“Cậu nói người tóc bạc kia là tên nhóc tộc Diêm Sơn bị Cửu Phong bắt đi đầu tiên? Là tên nhóc bị gãy chân được Chiến nhặt về?” Tranh không tin.
“Đúng vậy.” Điêu nhìn về phía Liệp và Băng cầu cứu: “Hai người cũng thấy mà đúng không? Tuy tóc người nọ đã trắng xóa, khuôn mặt cũng có chút tang thương, nhưng thoạt nhìn thật sự rất giống nhóc nô lệ Mặc.”
“Không giống.” Băng đột nhiên bảo: “Không nói đến màu tóc và khuôn mặt, người này không chỉ cao hơn cậu nô lệ nhỏ đó, thân thể cũng khỏe mạnh có da có thịt hơn cậu nô lệ nhỏ, mà còn khiến tôi cảm thấy người này rất mạnh, đồng thời còn rất… đáng sợ, cậu nô lệ nhỏ ngây ngốc đó sẽ không khiến tôi cảm thấy như vậy.”
Liệp không nói gì, anh không thể phân biệt được, hơn nữa anh nghĩ, nếu Chiến còn sống, vậy em anh – Mãnh có phải cũng còn sống hay không?
Tranh dùng sức nện thanh giáo: “Đừng chuyển sang người tóc bạc, tôi đang hỏi người nọ có phải Chiến hay không? Còn đàn ong Ăn Thịt là chuyện như thế nào? Vì sao chúng nó lại vây quanh hai người kia mà không tấn công bọn họ?”
“Tộc Người Rắn có thể khiến rắn độc nghe lời, có lẽ đàn ong Ăn Thịt đó cũng nghe theo mệnh lệnh của người?” Bộ Nga tìm được cơ hội mở miệng.
Chiến sĩ ba tộc đang nhìn chằm chằm vào hướng đi của hai người Nghiêm Mặc.
“Tộc trưởng, bọn họ thật sự đi về phía khe núi.” Một tên chiến sĩ thủ lĩnh của tộc Trệ chạy tới bẩm báo.
“Ta thấy rồi.” Bột Ngạc bắt đầu hoài nghi việc mình thả hai người kia đi qua có phải việc chính xác hay không, gã không sợ tên chiến sĩ cấp bốn, gã chỉ khá kiêng kị tên chiến sĩ tóc bạc có thể sai khiến ong Ăn Thịt.
Nếu bọn chúng trốn trong khe núi không chịu ra, chỉ cần dùng ong Ăn Thịt đánh lén, hoặc khiến ong Ăn Thịt đi tuyến đầu xông vào doanh địa, thì ba tộc sẽ tổn thất không nhỏ, mà kết quả cuối cùng của trận chiến cũng khó có thể đoán trước.
Không! Bột Ngạc lập tức bỏ đi ý nghĩ này. Người nọ không thể có nhiều ong Ăn Thịt như vậy, gần đây cũng không có đàn ong Ăn Thịt nào. Bằng vào lũ ong đó, gã chỉ cần chịu lỗ một chút, dùng mạng chiến sĩ để đổi cũng có thể tiêu diệt chúng sạch sẽ.
Nghĩ như vậy, Bột Ngạc thoáng bình tĩnh hơn, nhưng sau đó gã lại đau đầu vì không biết phải dùng bao nhiêu chiến sĩ mới đổi được cái mạng của tên chiến sĩ cấp bốn kia. Nếu có thể dẫn tên chiến sĩ cấp bốn đó tới chỗ tộc Hồng Hồ thì tốt rồi…
Nguyên Chiến và Nghiêm Mặc càng lúc càng đến gần cửa khe núi.
Tranh vẫn đang do dự, anh lại lần nữa thấy thế tay của Nguyên Chiến, bảo anh đừng tấn công.
Nếu thật sự là Chiến, trên mặt hắn sẽ có hình xăm của bộ lạc Nguyên Tế, tại sao chiến sĩ ba tộc nhìn thấy mà không tấn công hắn? Còn để hắn đi qua?
Tranh xoắn xuýt một hồi, vì thế anh không lo cẩn thận quan sát Nguyên Chiến.
Nhưng Băng thì không giống vậy, hắn vẫn luôn xem Chiến như đối thủ lớn nhất của mình, hắn chú ý đến nhất cử nhất động của Chiến nhiều hơn người khác. Hắn vừa thấy Chiến đến đây, khi những người khác còn đang nghi ngờ mắt mình, thì hắn đã khẳng định rằng người nọ chắc chắn là Chiến!
Cho nên, hắn cũng là người đầu tiên phát hiện ra sự thay đổi của hình xăm trên mặt Nguyên Chiến.
“Grào!” Băng đột nhiên điên cuồng gầm lên một tiếng.
Tất cả mọi người đều không biết hắn bị cái gì, cả bọn nhìn về phía hắn, bao gồm cả các chiến sĩ bên dưới tảng đá lớn không rút đi đang chuẩn bị ngăn cản ong Ăn Thịt cùng Tranh.
“Không có khả năng!” Hai mắt Băng như muốn sung huyết, nhảy dựng lên không ngừng gầm rú.
“Băng?” Liệp túm lấy tay hắn.
Băng chỉ vào Nguyên Chiến, kiên quyết không tin gào lên: “Hắn không có khả năng biến thành chiến sĩ cấp bốn! Tuyệt đối không thể! Hình xăm kia nhất định là giả! Là giả!”
Băng vừa rống, tất cả mọi người đều dồn mắt lên hình xăm trên mặt Nguyên Chiến đang đến gần.
Dần dần, cả Tranh trong đó, vẻ mặt mọi người đều thay đổi.
“Chiến sĩ cấp bốn? Sao có thể?” Điêu cũng không tin: “Chỉ mới qua một cái mùa đông, cho dù Chiến có thể thăng cấp, thì sao hắn có thể từ cấp hai nhảy lên tới cấp bốn?”
Tranh hít một hơi thật sâu, đột nhiên nhảy xuống tảng đá lớn, chạy về phía hai người Nguyên Chiến.
Liệp cũng nhảy xuống, cuối cùng là cả đám chiến sĩ thủ lĩnh đều chạy ra.
Lúc này, một đống chiến sĩ và đám người lão tư tế Thu Thực còn đang nôn nóng đợi ở phía sau, khẩn trương chờ ong Ăn Thịt phá tan tuyến phòng thủ thứ nhất, vọt vào trong khe núi.
Nguyên Chiến thấy Tranh chạy về phía mình, liền dừng bước, bọn họ đã đi tới cửa khe núi rồi.
Nghiêm Mặc thì lui một bước, gọi bầy ong Ăn Thịt đậu trên người mình nghỉ ngơi, còn không quên bảo chúng nó đừng chạm vào da mình, chỉ đậu trên chỗ nào có áo da thú mà thôi.
Cả người Nghiêm Mặc bâu đầy ong Ăn Thịt, trông rất rợn da gà, không ai dám tới gần hắn trong vòng năm thước.
Nghiêm Mặc cởi túi da xuống, uống một ngụm nước.
Nguyên Chiến mở miệng: “Tranh, là tôi, Nguyên Chiến.”
Nghiêm Mặc liếc nhìn Nguyên Chiến một cái, có chút kỳ quái tại sao người này lại thêm một chữ Nguyên vào trước tên mình khi nói chuyện với tộc nhân.
“Chiến, thật sự là cậu ư?” Tranh không dám tin, anh vươn tay, nặng nề đấm bả vai Nguyên Chiến.
“Thật sự là tôi, tôi không có chết.” Nguyên Chiến chủ động giải thích: “Cửu Phong mang Văn Sinh về, tôi mới biết được từ Văn Sinh chuyện bộ lạc bị ba tộc khác tấn công.”
“Cậu…” Tranh có rất nhiều câu hỏi nghi vấn, các chiến sĩ thủ lĩnh chạy tới cũng vậy.
“Cụ thể ra sao thì sau này tôi sẽ kể.” Nguyên Chiến lại nhìn về phía Liệp: “Mãnh cũng không có chết.”
Nét mặt Liệp lập tức hiện ra vẻ mừng rỡ như điên: “Thật sao?”
Nguyên Chiến gật mạnh đầu: “Tôi và Mãnh được Cửu Phong mang về lãnh địa của nó, ở đó bọn tôi…”
Nguyên Chiến bỗng nhiên dừng một chút, quay đầu nhìn về phía Nghiêm Mặc, tiếp tục nói: “Bọn tôi gặp được từ tư tế Tổ Thần đến từ thần điện của Tổ Thần, có thể triệu hoán Sơn Thần Cửu Phong và sai khiến ong Ăn Thịt – Nghiêm Mặc đại nhân.”
Nghiêm Mặc nâng mắt lên, Nguyên Chiến tâng bốc hắn như vậy là có ý gì?
“Diêm mặc?” Hiếu kỳ hỏi: “Chẳng phải là nô lệ của cậu sao?”
“Không, nô lệ của tôi chết rồi.” Nguyên Chiến quyết đoán nói.
Nghiêm Mặc mặt không đổi sắc, hắn đang suy đoán dụng ý của Nguyên Chiến.
“Nhưng vì sao cậu ta lại giống…” Giống nô lệ nhỏ như vậy? Điêu hoài nghi.
“Chỉ là nhìn giống mà thôi, nhưng không phải cùng một người. Cửu Phong thấy nô lệ của tôi giống cậu ấy, nên mới bắt nô lệ của tôi đi. Sau đó Cửu Phong phát hiện nô lệ của tôi không phải tư tế Tổ Thần – Nghiêm Mặc đại nhân, nên đã giết chết, Cửu Phong bắt tôi và Mãnh, cũng là vì nó cảm thấy bọn tôi lừa nó.”
Sắc mặt Băng rất khó coi, hắn nói: “Tôi đã nói người này không phải nhóc nô lệ kia.” Khi nghe tin nhóc nô lệ đã chết, sao hắn lại cảm thấy khổ sở vậy nhỉ? Quả nhiên hắn ghét Chiến là đúng, vì sao Chiến và Mãnh có thể sống sót, mà nhóc nô lệ nhỏ ngốc nghếch dễ mềm lòng lại chết?
Điêu còn muốn hỏi nữa, thì Tranh bỗng nhiên nói: “Tôi biết rồi, đây là Nghiêm Mặc, tư tế của Tổ Thần, không phải nô lệ Diêm Mặc của cậu.”
“Ừ, đừng hoài nghi nữa, Mặc không có ấn ký nô lệ. Hơn nữa mọi người thấy tóc và mặt rồi đó, căn bản là hai người khác nhau.” Nguyên Chiến nhấn mạnh.
Điêu không còn hoài nghi nữa, đúng vậy, rõ ràng là hai người.
Mà Liệp và Băng cũng đã tin Nghiêm Mặc tuyệt đối không phải Diêm Mặc.
Tranh là người trực tiếp nhất, anh chỉ nhìn vào sự thật, Nguyên Chiến có thể biến thành chiến sĩ cấp bốn chỉ sau một mùa đông, vậy có một tư tế Tổ Thần giống nô lệ nhỏ cả về tên cũng không kỳ quái.
Rốt cuộc Băng không nhịn được nữa, hắn hỏi thằng: “Mày làm sao biến thành chiến sĩ cấp bốn vậy?”
Nguyên Chiến biết mọi người nhất định sẽ hỏi mình vấn đề này, nên hắn đã sớm chuẩn bị đáp án từ lâu: “Nhờ Mặc, tư tế đại nhân của tôi.”
Một hòn đá làm cả hồ dậy sóng!
Câu này của Nguyên Chiến tuy ngắn, nhưng lượng tin tức đưa ra lại cực nhiều.
Các thủ lĩnh chiến sĩ đều nhất tề chuyển mắt sang nhìn chằm chằm Nghiêm Mặc.
Nghiêm Mặc thân thiện gật đầu chào bọn họ.
Nhưng vẻ mặt các chiến sĩ lại đầy khiếp sợ, thậm chí còn vì thái độ hiền lành của Nghiêm Mặc làm bọn họ có chút chờ mong kỳ lạ.
Từ khi nào mà tư tế có thể giúp chiến sĩ thăng cấp? Lại còn có thể thăng hai cấp chỉ trong một thời gian ngắn?
Nếu Chiến có thể, vậy có phải bọn họ cũng có thể hay không…
Không thể không nói, không ít chiến sĩ cấp ba, thậm chí cả Tranh trong đó, đều ảo tưởng mình chỉ sau một mùa hè biến thành chiến sĩ cấp năm trong truyền thuyết.
Tranh tỉnh khỏi ảo tưởng nhanh nhất, anh không xem nhẹ hai chữ ‘của tôi’ mà Chiến thêm vào sau cụm ‘tư tế đại nhân’, nhưng anh không lập tức dò hỏi điều này, mà chỉ đấm đấm bả vai Nguyên Chiến, sắc mặt trầm trọng nói: “Đi thôi, trước tiên dẫn cậu đến gặp tù trưởng, thấy cậu còn sống, lại trở thành chiến sĩ cấp bốn như ngài, ngài chắc chắn sẽ rất vui.”
“Tù trưởng sao rồi?” Nguyên Chiến đã có chút suy đoán.
Tranh gật gù: “Ngài sắp chịu không nổi nữa.”
Nguyên Chiến lập tức nói: “Đưa bọn tôi đi gặp, Mặc có thể cứu ông ấy, mau!”
“Cậu nói gì?” Tranh kích động bắt lấy cánh tay Chiến.
“Tôi nói Mặc có thể cứu ông ấy!” Nguyên Chiến nhìn về phía Nghiêm Mặc.
Nghiêm Mặc cười: “Đúng vậy, tôi có thể cứu ông ấy, có điều nếu tôi muốn cứu người, đặc biệt là cứu một người sắp chết, thì phải trả cái giá cực lớn, cho nên chúng ta phải trao đổi đồng giá.”
Tranh hiểu hơn phân nửa, lập tức hỏi: “Cậu muốn cái gì?”
Nghiêm Mặc rất dứt khoát: “Nô lệ.”
“Được!” Tranh đáp ứng: “Chỉ cần cậu có thể cứu tù trưởng của chúng tôi, cậu muốn bao nhiêu nô lệ, tôi cho cậu hết!”
Danh sách chương