-“Ngươi là học viên mới?”-Nhược Lâm ngước lên đánh giá Vô Tà.

-“Đúng vậy. Không có vấn đề gì chứ?”

-“Không. Từ nay ngươi sẽ là một thành viên của Hoàng Giai nhất bang, cố gắng tu luyện sớm ngày được vào trong nội viện.”-Nhược Lâm lấy bút sừng dê điền tên Hạ Lãng vào danh sách. 

-“Ta tham dự tỉ đấu ngoại viện luôn sẽ không có vấn đề gì chứ?”-Vô Tà lên tiếng hỏi, hắn không có thời gian để đợi thêm năm nữa đâu.

-“Ngươi muốn tham dự? Thực lực ngươi mới chỉ là Nhất Tinh Đấu Sư mà thôi.”-Nhược Lâm ngạc nhiên, sau đó lên tiếng nhắc nhở hắn thực lực vẫn còn quá yếu để tham dự.

-“Ta tất nhiên là biết thực lực của mình nhưng cũng phải thử qua để biết thiên hạ thiên tài mạnh mẽ cỡ nào.”-Vô Tà đầy chân thành nói.

-“Được, không có luật nào cấm ngươi tham dự cả.”-Nhược Lâm thấy cũng đúng nên đồng ý nói, một tân sinh có lòng muốn thử qua thực lực để còn bớt đi ngạo khí mà chuyên tâm tu luyện cũng khá tốt.

-“Đa tạ đạo sư.”-Vô Tà cười ôm quyền cảm tạ.

-“Nhược Lâm đ*o sư, năm nay ngài lại tiếp tục nghi tên Tiêu Viêm ca ca vào tham dự giải đấu đi.”-Thấy Vô Tà đã xong việc, Tiêu Huân Nhi liền tiến lên nói với Nhược Lâm.

-“Tiểu tử đó năm ngoái làm ta thật mất mặt, không ghi.”-Nhược Lâm hừ một tiếng nói, nhưng vẻ mặt hay lời nói thậm chí cả ánh mắt đều không mang chút nào giận dữ.

-“Nhược Lâm đ*o sư lần này nữa thôi, nếu không ta cũng...”-Tiêu Huân Nhi vẫn nhẹ nhàng nói.

-“Được, được, ta ghi là được chứ gì.”-Nhược Lâm liền biết Tiêu Huân Nhi nếu nàng nói không liền từ bỏ không tham dự nữa đến lúc đó Hoàng Ban của nàng chỉ hy vọng mỗi Tiêu Huân Nhi được thứ hạng cao để bù lại liền mất hết hy vọng luôn, như vậy ban của nàng không có bao nhiêu người vào nội viện chủ nhiệm như nàng liền bị khiển trách.

-“Này, tiểu tử Huân Nhi là có người trong lòng rồi, người đừng hòng có hy vọng gì cả.”-Tiêu Ngọc nói nhỏ với Vô Tà với dáng vẻ đầy đắc ý mong chờ hắn thất vọng.

-“Ta ấy hả? Hahaha, có nói đùa không vậy?”-Vô Tà bật cười-“Nếu ta theo đuổi thì người đó sẽ là ngươi đó, Tiêu Ngọc. Nhìn Tiêu Huân Nhi xem, dáng người quá sức hẻo, ngực sợ còn thua ta đây này. Khuôn mặt đẹp thì đẹp thật đấy nhưng có mỗi khuôn mặt sao đủ sức kéo cái dáng người lên. Thật sự đám con trai ngoài kia thiếu não hết rồi, đang yên đang lành nâng cấp nàng thành nữ thần.”

-“Ngươi nói vậy không sợ thành công địch của toàn học viện?”-Tiêu Ngọc không ngờ có người lại đi chê Tiêu Huân Nhi, theo nàng được biết đây là nam nhân thứ hai chê nàng, tên đầu là tên khốn khiếp ở Tiêu gia nay không rõ tung tích.

-“Cho dù chống lại cả thế giới, ta vẫn bảo vệ quan điểm của mình.”-Vô Tà hừ mũi nói, Thanh Nhi hay Cơ Diễm đều hơn cả Tiêu Huân Nhi là hiểu rồi chứ gì, chứ nếu hai người kia mà thua thì hắn cũng không dám nói như thế.

-“Mà như Nhược Lâm đ*o sư là đẹp nhất.”-Vô Tà sờ sờ cằm đánh giá mỹ nữ đạo sư-“Hoa cười, ngọc thốt, đoan trang-Mây thua nước tóc, tuyết nhường màu da.”-Thật ra hắn muốn dùng tả Thúy Kiều để nói nhưng như vậy chẳng khác gì trù ẻo Nhược Lâm nên dùng hai câu miêu tả Thúy Vân.

Các vị mỹ nữ đều trố mắt ngạc nhiên, ở đại lục này thơ liền không có nên một đoạn ngâm của Vô Tà khiến các nàng chìm đắm trong si mê. Thấy những ánh mắt đó, Vô Tà liền tự trách không học mấy bài thơ tuyệt phẩm về đây chém gió, chứ nếu không đâu chỉ có hai câu thơ kia.

Được khen vị mỹ nữ nào mà không thích cơ chứ, Nhược Lâm che miệng cười khẽ.

-“Cười dần lắng đi, tiếng dần nhỏ -- Vô tình khiến khách đa tình khổ.”-Vô Tà tiếp tục ngâm hai câu khi thấy nụ cười của Nhược Lâm, điều này càng khiến các vị thiếu nữ ngây thơ đứng gần mà kinh ngạc, các nàng chỉ tiếc rằng những câu từ tuyệt mỹ đó không dành cho các nàng.

-“Tiểu tử ngươi không biết thực lực thế nào, nhưng ta bảo đảm cái miệng ngọt lịm của ngươi nói thứ hai không ai dám xưng thứ nhất cả.”-Nhược Lâm ho một tiếng, lấy bình tĩnh mà nói.

-“Đa tạ, Nhược Lâm đ*o sư đã quá khen.”-Vô Tà tỏ ra vô cùng lịch sự, nhưng đã lỡ chém gió rồi Vô Tà tới luôn-“Vạn mỹ ngôn chỉ mong một lần thấy giai nhân cười.”

-“Ngươi đã không còn việc thì ra ngoài đi!”-Nhược Lâm có phần chịu không nổi, lên tiếng đuổi thẳng cổ Vô Tà ra ngoài.

-“Em bảo anh: “Đi đi”!

Sao anh không đứng lại? Em bảo anh: “Đừng đợi”!

Sao anh lại vội về!

Lời nói thoảng gió bay,

Đôi mắt huyền đẫm lệ.

Sao mà anh ngốc thế!

Không nhìn vào mắt em.”-Vô Tà vừa đi ra vừa thì thầm khẽ đọc, nhưng phải biết một điều, ở đây đều là người tu luyện đọc nhỏ thì nhỏ chứ nhưng tất cả đều có thể nghe thấy rõ ràng từng chữ từng từ mà Vô Tà nói.

-“Thật không nói nổi.”-Nhược Lâm cảm thấy đau đầu, nàng liền thấy một tương lai học viện Già Nam liền gà bay cho chạy ngay trước mắt.

-“À, Nhược Lâm đ*o sư này.”-Vô Tà ló đầu vào lên tiếng.

-“Ngươi còn chuyện gì?”

-“Ta mới tới không biết sẽ ở đâu?”-Vô Tà gãi đầu hỏi, hắn quên mất chuyện này.

-“Đây là phòng của ngươi, nếu muốn phòng tốt hơn tự đi thuê.”-Nhược Lâm đ*o sư ném một mảnh thẻ kim loại về phía Vô Tà rồi nàng chợt giật mình khi nàng trong lúc nóng giận liền dùng thực lưc Ngũ Tinh Đại Đấu Sư của mình-“Cẩn thận!”

-“Đạo sư nói gì cơ?”-Vô Tà nhẹ nhàng đón lấy không chút khó khăn, đầy khó hiểu hỏi.

-“A, không có gì? Ngươi đi được rồi!”-Nhược Lâm kinh ngạc trước thực lực của Vô Tà, mới chỉ Đấu Sư liền đỡ được một vật Đại Đấu Sư ném ra cách dễ dàng.

-“Đạo sư nếu rảnh ta muốn mời đạo sư một bữa, hahahaha.”-Vô Tà cười nói bước ra ngoài, cảm giác ở học viện khiến hắn nổi hứng lên muốn phá phách mà chứng minh câu Nhất quỷ, nhì ma, thứ ba học trò.

...

Sau khi Vô Tà rời đi.

-“Lần đầu ta thấy Nhược Lâm đ*o sư nổi nóng như thế đấy.”-Tiêu Ngọc không thể tin được nói.

-“Không biết anh ta là thần thánh phương nào có thể làm được vậy.”-Một thiến nữ nhìn về phía Vô Tà khuất bóng mà nói-“Nhưng nếu anh ta, nói những lời tuyệt mỹ như vừa rồi với ta chắc ta đổ luôn quá.”

-“Đúng là vậy đó.”-Những thiếu nữ khác gật đầu kêu phải.

-“Một tên hoa tâm mà thôi chẳng có gì.”-Tiêu Ngọc hừ mũi nói.

Không lâu sau, ừm, chỉ là hết ngày hôm đó thôi. Những câu thơ của Vô Tà liền lan rộng khắc ngoại viện, thậm chí cả ở nội viện cũng biết khi một số thành viên nội viện ra ngoài rèn luyện trở về ngang qua ngoại viện mà nghe được. Sau đó Vô Tà nghiễm nhiên trở nên cực kỳ nổi tiếng và dần trở thành truyền thuyết không lâu sau đó.

... 

...

...

-“Hahaha, em về nói lại với Thanh Nhi.”-Cơ Diễm lượn lờ cạnh Vô Tà cười nói.

-“Cứ việc a, thấy trên mặt anh có vẻ giống đang sợ hãi không?”-Vô Tà nhún vai nói.

-“Có nàng Thanh Nhi muội không quan tâm đến việc anh có bao nhiêu nữ nhân bên cạnh, nhưng Uyển Nhi lại rất quan tâm anh nói những lời tuyệt mỹ đó với người khác trước cả nàng nha.”

-“Chuyện này...”-Vô Tà chợt nhớ đến Uyển Nhi, cô nàng này rất để tâm à nha mặc dù vẻ ngoài vẫn tỏ ra lạnh lùng.

-“Diễm tỷ, chuyện này...”-Vô Tà giọng đầy nịnh nọt nói.

-“Em muốn vẽ lên mặt Nhã Phi!”-Cơ Diễm ngay lập tức ra giá.

-“Được thành giao!”-Vô Tà không chần chừ nói, chuyện nhỏ mà thôi.

-“Cả em nữa!”-Dao Tuyết cũng cười gian nói-“Em muốn nghe anh nói mấy lời tuyệt mỹ như lúc vừa rồi.”

-“Được, cả hai em đều được.”-Vô Tà không quan tâm, liền viết tặng hai người vai bài thơ hay để kết thúc chuyện này cách hoàn mỹ.

...

...

...

Một tháng sau, ngày đại hội tỉ thí ngoại viện liền bắt đầu. Trong một tháng này Vô Tà đều đặn ngủ sớm dậy muộn, mặt trời chưa lặn liền đi ngủ, lúc dậy liền đã quá trưa. Tất nhiên không phải do hắn lười biếng bỏ bê tập luyện mà là hắn tập luyện đến mức cạn kiệt đấu khí bằng mấy lần mức tối đa của bản thân hắn, liên tục tập dưới áp lực khủng bố, lúc hắn ngủ cũng không hề bỏ đi cái áp lực nặng nề đó, nên mấy đêm đầu gân cốt hắn liền như muốn vỡ ra, phải cắn đan dược để giảm đau.

-“Hạ Lãng, ngươi không tính tham dự đại hội sao?”-Tiếng Nhược Lâm vang lên ngoài cửa phòng hắn.

-“Sao lại không cơ chứ?”-Vô Tà lúc này đã chuẩn bị xong đâu vào đấy, mái tóc dài được buộc đuôi ngựa, một thân y phục trắng kết hợp với cơ thể không chút vạm vỡ mà có phần cao gầy yếu ớt khiến hắn ra dáng một thư sinh chưa từng tập luyện qua hơn là một người tu luyện đấu khí.

-“Nhược Lâm đ*o sư, thấy ta đẹp trai quá không thốt lên lời hả?”

-“Hừ, ảo tưởng. Ngươi từ lúc tới liền ngủ sớm dậy muộn không chịu khổ tâm tu luyện, để xem ngươi tỉ thí thế nào? Kết quả quá tệ liền đừng có trách ta độc ác.”

-“Thế còn lọt vào top cao thì sao đây?”-Vô Tà cười gian nói với giọng đầy dụ dỗ-“Thập cường, đạo sư liền hôn ta một cái, thế nào?”

-“Không cá cược với ngươi.”-Nhược Lâm thật ra biết tên trước mắt khổ luyện thế nào, vì có lần nàng nghe hắn lười biếng liền đến quan sát, đến nơi thì thấy hắn nằm dưới đất người đầy mồ hôi. Lúc đó nàng đầy lo lắng đến đỡ dậy, thấy xung quanh hắn để một số chiếc nhẫn muốn cầm lên thu vào phòng giúp nhưng khi cầm lên liền cảm giác cơ thể nặng hơn gấp nhiều lần, sau thử nghiệm liền biết cứ một đồ án nhỏ liền nặng thêm một lần mà trên bàn tay Vô Tà liền đeo vài chiếc với đồ án nhỏ không dưới năm cái trên một chiếc. Sau đó nàng ngày nào cũng canh thời điểm Vô Tà ngất mà tới đưa hắn vào trong phòng.

-“Đạo sư nghĩ gì mà thất thần thế?”-Vô Tà hoàn toàn không biết chuyện mà Nhược Lâm đưa hắn vào trong phòng vì Cơ Diễm và Dao Tuyết không nói còn hắn thì mệt ngất cả đi thì sao mà biết cơ chứ, lần nào cũng thấy mình ngủ trong phòng liền tưởng tự mình bá đạo trong cơn mê đi vào theo thói quen.

-“Không có gì. Đi mau lên.”-Nhược Lâm lắc đầu nói, ánh mắt lướt qua chiếc nhẫn trên ngón cái của Vô Tà thầm đếm số lượng đồ án, năm đồ án, vậy là áp lực trên người liền nhiều thêm năm lần-“Ngươi được đệ nhất chắc ta có thể suy nghĩ hôn ngươi một cái.”

-“Một lời đã định.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện